You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 231-232
hương 231: Tự rước lấy nhục
Tạ gia
Tạ phu nhân ngồi trên ghế chính vị xa hoa của Tạ gia, nghi hoặc khó hiểu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Trang Tín Ngạn đang ngồi ở ghế dành cho khách kia.
Hắn một mình một người đến tận cửa, không phải không lạ. Đúng lúc Tạ lão gia ra ngoài, thấy Trang Tín Ngạn tới tìm, Tạ phu nhân cũng không coi hắn là người ngoài mà tự mình tiếp đón hắn.
Tạ phu nhân hắng giọng rồi nhìn Trang Tín Ngạn hỏi:
-         Không biết Trang công tử hôm nay đến đây vì chuyện gì?
Ngữ khí vô cùng ôn hòa khách khí.
Bà vừa hỏi đồng thời cẩn thận đánh giá Trang Tín Ngạn. Thấy hắn dung mạo như ngọc, phong tư như họa, khí chất tuấn nhã vô cùng. Bỗng nhiên hiểu vì sao nữ nhi lại chung tình với hắn như vậy. Tuy rằng đối với việc hôn nhân này bà cũng không hài lòng, nhưng nếu nữ nhi thích, chuyện cũng chẳng còn đường lùi, hơn nữa dù hắn câm điếc nhưng cũng là xuất thân gia thế. Giờ thấy hắn phong thái xuất chúng như vậy thì sự không hài lòng dần biến mất
Bà thấy Trang Tín Ngạn lấy giấy bút trong bọc ra, hơi nhíu mày, thấy hắn viết chữ lên giấy rồi đứng dậy đi tới trước mặt bà, đưa cho bà xem, chỉ thấy trên mặt giấy là một hàng chữ vô cùng đẹp: “Vãn bối hôm nay đến cầu kiến phu nhân có một chuyện muốn nhờ, xin phu nhân cho hạ nhân lui xuống.”
Bên kia, nha hoàn Điệp Nhi hưng phấn chạy vào phong ngủ của Tạ Uyển Quân:
-         Tiểu thư, tiểu thư, người đoán có ai tới?
Đang ngồi ở bên cửa sổ thêu thùa, Tạ Uyển Quân ngẩng đầu lên, cười nói:
-         Xem ngươi kia, rốt cuộc là ai đến mà khiến ngươi kích động như vậy?
-         Tiểu thư, nếu ta nói ra, chắc chắn ngươi còn kích động hơn ta đó
Điệp Nhi đi tới, giật lấy khung thêu trên tay Tạ Uyển Quân. Tạ Uyển Quân không khỏi tức giận ngẩng đầu, đã thấy Điệp Nhi cười sáng lạn:
-         Tiểu thư, là Trang Đại công tử đến!
Trang Tín Ngạn? Tạ Uyển Quân hai mắt sáng bừng, vội đứng lên, không lâu sau, trên mặt nổi lên một tia đỏ bừng. Nàng cầm tay Điệp Nhi, trong giọng nói không giấu được sự hưng phấn:
-         Điệp Nhi, mau giúp ta trang điểm!
Nàng muốn gặp hắn, sau khi trở về từ đại mạc, nàng đã lâu rồi không được gặp hắn. Hắn hôm nay là tới gặp mình sao? Hay là vì hôn sự của bọn họ?
Nàng vuốt ve đôi má đang nóng lên, lòng ngọt ngào như rót mật
Bên này, Tạ phu nhân thấy hắn nói trịnh trọng, trong lòng tuy hồ nghi nhưng vẫn bảo hạ nhân trong sảnh lui xuống, lại cảm thấy việc này kỳ quái, sợ một mình không ứng phó được, lại bảo người báo cho Tạ Đình Quân đến đây.
-         Trang công tử có chuyện gì xin cứ việc nói thẳng. Tạ phu nhân vươn tay mời.
Trang Tín Ngạn đứng lên, nhìn Tạ phu nhân thở dài, sau đó viết lên giấy một hàng chữ, đưa cho Tạ phu nhân. Tạ phu nhân đón lấy, nương theo ánh mặt trời ngoài cửa sổ mà đọc lên:
-         Ta muốn cùng Tạ gia kết nghĩa, lệnh thiên kim Tạ tiểu thư là ân nhân cứu mạng của tại hạ, tại hạ không biết lấy gì báo đáp, nguyện cùng Tạ tiểu thư kết làm huynh muội, lấy thân phận huynh trưởng chiếu cố nàng! Từ trước tới nay ta vẫn luôn cảm kích Tạ tiểu thư.
Đây chính là kết quả thức trắng đêm suy nghĩ của Trang Tín Ngạn.
Hiện tại đôi bên cũng ngầm hiểu chỉ là chưa quyết định nên cũng không có chuyện từ hôn. Hắn chỉ có thể thông qua phương thức này biểu đạt tâm ý của mình. Như vậy cũng có thể giữ lại thể diện cho đối phương
Hơn nữa kết làm huynh muội đối với việc ngăn chặn lời đồn đại cũng có lợi. Hai bên kết nghĩa, không phải vừa vặn biểu lộ rõ ràng rằng Tạ Uyển Quân cũng không hề có tình ý gì với mình?
Đọc xong mấy chữ này, tay Tạ phu nhân cầm giấy run run, bà ngẩng đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi:
-         Kết nghĩa, làm muội muội? Đây chính là chuyện hôm nay ngươi cố ý đến cầu?
Đối mặt với sự tức giận của Tạ phu nhân, sắc mặt Trang Tín Ngạn vẫn bình tĩnh, hắn nhìn Tạ phu nhân, vẻ mặt chắc chắn mà gật gật đầu.
Mặt Tạ phu nhân đỏ lên trong thoáng chốc, bà vỗ mạnh xuống bàn bên cạnh, chén trà bị rung động mà loảng xoảng, cùng với đó là tiếng gầm lớn:
-         Trang phủ các ngươi khinh người quá đáng! Các ngươi coi Tạ gia chúng ta là cái gì? Có thể tùy tiện để các ngươi nhục nhã như vậy!
Đây không phải nhục nhã thì là cái gì? Lúc trước Đại phu nhân mới cho bà một viên thuốc an thần, lúc này hắn lại tới cửa nói ra những lời này. Không phải rất rõ ràng là khinh thường nữ nhi nhà mình, không muốn cưới nữ nhi nhà mình vào cửa hay sao?
Hắn nghĩ hắn là gì chứ, chẳng qua chỉ là một phế nhân mà lại dám càn rỡ như vậy!
Trước khi đến, Trang Tín Ngạn đã biết việc này sẽ không thuận buồm xuôi gió, lúc này đối mặt với sự tức giận của Tạ phu nhân nhưng vẫn bình thản. Hắn đang định viết tiếp bỗng nhiên cảm giác được có người lao về phía mình. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy hoa mắt, tiếp theo, cảm thấy trên mặt đau đớn, hắn bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất. Hắn bị đánh cho đầu váng mắt hoa, hắn ôm mặt lắc lắc đầu, ngẩng lên thì thấy là gương mặt tức giận của Tạ Đình Quân.
Tạ Đình Quân chỉ vào hắn:
-         Muội muội của ta không có ca ca hay sao? Cần gì phải cùng ngươi kết nghĩa? Trang Tín Ngạn, ngươi là đồ hỗn đản vô trách nhiệm, ngươi không xứng là nam nhân.
Dưới cơn thịnh nộ, Tạ Đình Quân lại vung quyền về phía hắn. Tạ phu nhân ở bên tức giận ôm ngực, bà nắm chặt cạnh bàn, lạnh lùng nhìn con đánh người, cũng không định tiến lên ngăn cản.
-         Ca ca, đừng đánh, đừng đánh!
Một tiếng khóc vang lên, Tạ Uyển Quân sau khi trang điểm cẩn thận chạy vào, tay bám chặt lấy tay Tạ Đình Quân chuẩn bị đánh ra:
-         Hắn chảy máu rồi, ca ca đừng đánh nữa! Tạ Uyển Quân rơi nước mắt nhìn Trang Tín Ngạn.
-         Hắn coi thường ngươi như thế, người còn nói giúp hắn?
Tạ Đình Quân nhìn muội muội cả giận nói.
Tạ Uyển Quân nhìn Trang Tín Ngạn, nước mắt không ngừng trào ra. Nàng cùng Điệp Nhi lén trốn ở bên ngoài đại sảnh, vừa vặn nghe thấy được mẫu thân đọc to mấy chữ đó. Nàng oán hận vô cùng, nàng có gì không tốt, hắn vì sao không chịu cưới nàng? Bên này, Trang Tín Ngạn nhân cơ hội đứng lên, hắn dùng tay áo xoa xoa khóe miệng chảy máu, đi tới bàn, cầm lấy bút, lại nhanh chóng viết: “Ta biết bởi vì cứu ta mà đã khiến cho Tạ tiểu thư chịu rất nhiều thiệt thòi. Ta nghĩ tới nghĩ lui, vì không muốn để Tạ tiểu thư phải chịu thiệt hơn nữa thì cũng chỉ có cách này mà thôi”
-         Trang Tín Ngạn, hôm nay ngươi đã đến đây vậy chúng ta nói thẳng ra đi
Tạ Đình Quân chỉ vào hắn mà nói như chém đinh chặt sắt:
-         Nay chuyện đã rối loạn đến nước này, danh dự của muội muội ta đã bị hủy hoại, chỉ một câu của ngươi là có thể chấm dứt hay sao? Là nam nhân, thì đến tháng năm ngươi hãy tới cửa cầu thân, nếu không, nếu muội muội ta bởi vì việc này gặp phải điều gì bất hạnh, Tạ gia chúng ta sẽ cùng Trang phủ các ngươi không đội trời chung
Trang Tín Ngạn không để ý đến hắn, tiếp tục viết: “Tạ tiểu thư, tại hạ rất cảm kích ân cứu mạng của tiểu thư, Tạ tiểu thư không chê bai tại hạ, nguyện ý gả cho ta, đây vốn là phúc của tại hạ. Nhưng tại hạ đã có ước hẹn với một nữ tử khác, cả đời này sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng, mặc dù là cưới Tạ tiểu thư, tại hạ cũng không thể thật tình với tiểu thư, với Tạ tiểu thư mà nói chính là thiệt thòi. Chúng ta kết làm huynh muội, rất nhiều lời đồn đại sẽ dần dần qua đi, Tạ tiểu thư sẽ tìm được một người thực sự yêu thương, trân trọng ngươi, cũng đừng vì ánh mắt người đời mà lấy một người không biết thương ngươi”
Tạ Uyển Quân tiến lên hai bước, đi đến trước mặt hắn, nàng si ngốc nhìn hắn, hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, cũng vẫn vẻ lạnh lùng như thế, hắn ở trước mặt nàng vĩnh viễn đều là vẻ mặt lạnh lùng đó. Ánh mắt này tựa như mặt hồ bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Nàng vì hắn chịu nhiều thiệt thòi như vậy, nàng không tiếc tự đi hủy danh tiết, không tiếc bị người đời cười nhạo, chỉ để có thể có thể được ở bên cạnh hắn, vì sao, hắn vẫn không hề thương nàng?
Giờ khắc này, lòng nàng đau như bị người cào xé, nàng có rất nhiều rất nhiều chuyện không rõ, nàng cuối cùng cũng bất chấp sự rụt rè của nữ tử, nàng nhất định phải hỏi hắn cho ra lẽ
-         Trang công tử, ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Là vì ta không xinh đẹp bằng thê tử ngươi? Không ôn nhu bằng thê tử ngươi? Hay là không có năng lực bằng thê tử ngươi?
Nàng nhìn hắn hai mắt đẫm lệ, người có chút run rẩy nhưng vẻ mặt kiên quyết như đánh một ván bạc.
-         Uyển Quân, chẳng lẽ ngươi còn muốn hắn sao? Tạ Đình Quân hét to.
Nhưng Tạ Uyển Quân luôn luôn nhu thuận, nghe lời hắn lại đột nhiên cao giọng. Nàng nắm chặt tay, mắt mở lớn, có chút điên dại:
-         Ta nhất định phải hiểu rõ. Tạ Uyển Quân ta kém nàng chỗ nào?
-         Uyển Quân…
Tạ phu nhân cùng Tạ Đình Quân đều bị bộ dạng Tạ Uyển Quân hù dọa.
Tạ Uyển Quân lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn, cắn chặt răng, mắt rưng rưng:
-         Ngươi nói đi, rốt cuộc ta thua nàng chỗ nào
Trang Tín Ngạn bình tĩnh nhìn nàng một lúc, sau đó viết xuống: “Không sai, trong mắt ta nàng là người đẹp nhất, ôn nhu nhất, có năng lực nhất, không ai có thể so sánh với nàng.” Đây là lời chân thật từ tận đáy lòng hắn, mặc dù là tình huống này, hắn cũng chẳng vì lấy lòng ai mà hạ thấp người mình yêu thương.
Nói trắng ra như vậy làm cho Tạ Uyển Quân vừa tức vừa đau, nàng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể lảo đảo. Tạ phu nhân lo lắng, vội bước lên đỡ nàng!
-         Uyển Quân, Uyển Quân.
Nhìn thấy vẻ đau lòng của nữ nhi. Tạ phu nhân nhìn Trang Tín Ngạn nghiến răng nghiến lợi:
-         Sao ngươi có thể nói như vậy với nó, ngươi có thể đối diện với nó sao? Không có nó, ngươi chắc gì đã có thể đứng ở đây mà nói những lời này? Ngươi là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Ta sẽ làm ọi người biết rõ sự ghê tởm của ngươi!
“Đúng vậy, Tạ tiểu thư, ta biết ta có lỗi với ngươi”. Trang Tín Ngạn tiếp tục viết: “Tạ tiểu thư đối với ta có ân nghĩa, ta sẽ hết sức báo đáp, nếu không thể báo đáp lại Tạ tiểu thư, cho dù muốn ta vì thế mà bị người trong thiên hạ chỉ trích, cho dù vì thế khiến ta tổn thọ, khiến ta tổn phúc, hoặc là bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, ta đều nguyện ý! Nhưng bảo ta làm tổn thương thê tử của mình dù chỉ một chút cũng là vạn vạn lần không được.
Hắn ngẩng đầu, nhìn người của Tạ gia, vẻ mặt kiên quyết. Hắn không muốn làm thê tử thương tâm, cũng chỉ đành để Tạ Uyển Quân thương tâm, nếu thương tổn Tạ Uyển Quân là một tội nghiệt, như vậy hắn nguyện ý gánh vác tội nghiệt này.
-         Ngươi thà bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng không muốn lấy ta? Chỉ vì không muốn để nàng đau lòng?
Tạ Uyển Quân nhìn hắn, nước mắt không chịu rơi xuống, ngực như bị ai dùng đao mổ xẻ. Nàng nắm chặt tay mẫu thân, hoàn toàn dựa vào bà mới không ngã xuống
Cái gì gọi là tự rước lấy nhục, nàng hôm nay cuối cùng đã hiểu …
-         Trang Tín Ngạn, ngươi khinh người quá đáng!
Tạ Đình Quân nổi giận, nhịn không được lại vung quyền.
Nhưng đúng lúc này, phía ngoài vang lên một tiếng quát thanh thúy
-         Tạ Đình Quân, ngươi dừng tay cho ta, ngươi dám đánh phu quân ta, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!
Chương 232: Tra rõ
Vừa dứt lời, một bóng người yểu điệu nhanh chóng chạy vào, chắn phía trước Trang Tín Ngạn, cũng chính là Tần Thiên.
Nàng ngẩng cao đầu, vươn tay dùng sức gạt quyền của Tạ Đình Quân ra, lại đỡ Trang Tín Ngạn lui về phía sau hai bước. Đầu tiên, nàng nhìn vết thương trên mặt Trang Tín Ngạn, thấy hai má hắn sưng, đến cả khóe miệng cũng bị chảy máu, bộ dáng thê thảm này khiến nàng đau lòng vô cùng. Nàng vội lấy khăn lau máu cho hắn nhưng không cẩn thận chạm vào vết thương khiến cho hắn đau, hắn rên một tiếng, gương mặt tuấn tú nhăn lại
-         Có phải rất đau không?
Vẻ mặt Tần Thiên đầy lo lắng như hận không thể chịu đau cho hắn vậy. Thấy  nàng lo lắng như thế, Trang Tín Ngạn lập tức giãn mày, mỉm cười, lắc đầu, ý bảo không đau để nàng không cần lo lắng.
Cách đó không xa Tạ Uyển Quân nhìn rõ cảnh này, ngực như bị cái gì chẹn lại, khó chịu đến không thể thở nổi. Nàng tức giận xoay người, nức nở mà khóc trên vai mẫu thân.
Lúc này, Tần Thiên quay đầu, chỉ vào Tạ Đình Quân, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng:
-         Tạ Đình Quân, ngươi là kẻ dã man! Có chuyện gì sao không thể nói năng tử tế?
Thấy nàng một lòng đều chỉ lo cho Trang Tín Ngạn, Tạ Đình Quân giận dữ cười:
-         Đúng vậy, ta chính là kẻ dã man! Trang công tử nói ra lời vô liêm sỉ như vậy, ta có thể giữ lại cái mạng này cho hắn đã là may mắn cho hắn lắm rồi!
-         Ngươi…
Tần Thiên giận dữ, vốn định nói gì đó, Trang Tín Ngạn lại kéo tay nàng, Tần Thiên quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn tỏ vẻ không đồng ý, nhớ tới mục đích hắn đến ngày hôm nay, cũng biết chắc là sẽ cùng Tạ gia nảy sinh xung đột, Tần Thiên hít sâu một hơi, lúc này mới áp chế phẫn nộ trong lòng.
-         Tạ công tử, ngươi sai lầm rồi, phu quân ta thật tâm suy nghĩ vì Tạ tiểu thư mới nói ra những lời này.
Nói xong, Tần Thiên nhìn về phía Tạ Uyển Quân, Tạ Uyển Quân nhận thấy được lập tức ngẩng đầu, nàng oán hận nhìn Tần Thiên chằm chằm, cắn chặt răng, giống như con nhím đang xù lông.
Thấy nàng ta khẩn trương như thế, Tần Thiên bật cười:
-         Tạ tiểu thư, ngươi không cần lo lắng, ta không có ác ý.
Tạ Uyển Quân chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nước mắt vòng quanh
Tần Thiên nghiêm mặt nói:
-         Tạ tiểu thư, còn nhớ rõ trước kia ta đã nói gì với ngươi không? Như vậy giờ ngươi đã hiểu chưa?
Lúc trở về Tạ gia, Tần Thiên đã nói về Trang Tín Ngạn với nàng, giữa hai người thật sự không thể có kẻ thứ ba, nhưng lúc ấy Tạ Uyển Quân vẫn chưa coi lời nói của nàng là gì, còn tưởng rằng nàng đang đe dọa. Hiện tại mới biết được, đây là chuyện vô cùng chính xác. Đối phương thà bị đày xuống địa cũng không muốn cưới nàng, nàng còn có gì mà không rõ nữa? Ở trong lòng hắn, Tần Thiên là ánh trăng, là mặt trời, là mây trắng trên trời cao, mà nàng chỉ là bùn đất. Chuyện này thực sự làm cho nàng vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ.
Sợ nàng lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà làm chuyện điên rồ, Tần Thiên thử khuyên giải nàng:
-         Tạ tiểu thư, thật ra ngươi cũng đã có rất nhiều thứ, ngươi có cha mẹ thương yêu ngươi, ca ca luôn bảo vệ ngươi, còn có dung mạo như hoa, xuất thân phú quý…
Nghe vậy, Tạ Uyển Quân nhìn Trang Tín Ngạn phía sau một cái, thấy ánh mắt hắn chỉ nhìn chăm chú vào Tần Thiên mà không hề nhìn sang mình, lòng chua xót:
-         Thế có lợi ích gì đâu?
Tần Thiên bật cười:
-         Tạ tiểu thư, trên đời này không phải chỉ có mình Trang Tín Ngạn, ngươi đừng tự bịt lấy hai mắt của mình!
Tạ Uyển Quân cúi đầu lau nước mắt.
Tần Thiên thở dài, tiếp tục nói:
-         Tạ tiểu thư, chúng ta thật lòng cảm kích ngươi. Chúng ta hy vọng ngươi về sau có thể sống thật tốt, có thể được hạnh phúc, thật sự hy vọng ngươi về sau bất kể trước khi quyết định điều gì, hãy nghĩ đến những người thân luôn yêu thương ngươi, nghĩ đến bọn họ sẽ khổ sở cỡ nào. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, không sai, trong thời gian ngắn, chúng ta sẽ áy náy, sẽ đau lòng. Nhưng một thời gian dài trôi qua, ta và Tín Ngạn vẫn có thể sống vui vẻ, nhưng cha mẹ ngươi người nhà ngươi cả đời sẽ vì ngươi mà đau đớn. Đến cuối cùng, người ngươi làm tổn thương không phải chúng ta, mà là cha mẹ ngươi.
Nghe đến đó, Tạ phu nhân cầm tay nữ nhi, nhịn không được lại lau nước mắt. Lúc trước Trang Tín Ngạn nói ra những lời tuyệt tình như vậy, bà thật sự sợ nữ nhi sẽ không chịu nổi.
Nhìn mẫu thân mấy ngày này vì mình mà bạc đầu, Tạ Uyển Quân trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn áy náy, nàng ôm mẫu thân khóc òa.
Hai mẹ con ôm nhau khóc một lúc, sau đó, Tạ phu nhân buông nữ nhi ra, bà lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Tần Thiên và Trang Tín Ngạn, lạnh lùng nói:
-         Việc này dừng ở đây, Tạ gia chúng ta tuy rằng không phải là nhà quyền quý, nhưng rất coi trọng thể diện. Tất nhiên sẽ không ép buộc các ngươi! Về sau chuyện nữ nhi nhà ta cùng các ngươi hoàn toàn không còn liên quan, cũng không cần các ngươi phải kết thân kết nghĩa gì cả! Các ngươi đi đi…
-         Mẫu thân…
Tạ Đình Quân hiển nhiên không hài lòng với kết quả này, định ngăn lại
-         Được rồi!
Tạ phu nhân nhịn không được mà bốc hỏa:
-         Người ta đã nói đến mức này, chẳng lẽ Tạ gia còn cố ép buộc bọn họ hay sao?
Tạ Đình Quân im miệng, sắc mặt khó coi vô cùng.
Hắn không khỏi nhìn về phía tay trái của mình, hắn còn nhớ rõ cảm giác đau thấu xương lúc bị sói hoang cắn đứt ngón tay, một hồi bày mưu tính kế, hắn hy sinh ba ngón tay, cùng với thanh danh của muội muội, chẳng lẽ chỉ để chứng kiến tình cảm phu thê bọn họ càng thêm sâu sắc?
Vừa nghĩ như vậy, Tạ Đình Quân như ăn phải hoàng liên, lòng khổ sở nói không nên lời.
Tần Thiên cùng Hải Phú đỡ Trang Tín Ngạn ra khỏi Tạ gia, vừa lên xe ngựa, Tần Thiên liền tiến vào vòng ôm của Trang Tín Ngạn, gắt gao ôm eo hắn, nàng ngẩng đầu, hôn vài cái lên bên mặt không bị thương của hắn, làm nũng nói:
-         Tín Ngạn, vừa rồi ngươi thật quá oai phong, đẹp trai quá đi. Ta yêu ngươi đến chết mất thôi. Ngươi là phu quân tốt nhất trên đời này, là nam nhân tốt nhất trên đời này, ta thật sự rất hạnh phúc!
Vừa rồi lúc ở đại sảnh, Tần Thiên đã xem những lời Trang Tín Ngạn viết, nhìn thấy lời nói chân tình của hắn, nàng sao có thể không cảm động, lúc này hận không thể đem mọi từ ngữ hình dung tốt đẹp nhất trên thế giới mà miêu tả hắn vậy
Thấy nàng vui vẻ, bộ dáng ngây thơ đáng yêu như con mèo con, lòng Trang Tín Ngạn nóng lên, ôm nàng vào lòng, thiếu chút nữa không khắc chế được bản thân. Sau đó, lúc hôn nàng không cẩn thận chạm đến miệng vết thương mà mặt nhăn mày nhó
-         Ai, đau không? Đáng thương quá đi, ta xoa cho ngươi, thổi cho ngươi nhé
Trong xe ngựa không ngừng truyền ra giọng nói mềm mại ngọt ngào của Tần Thiên khiến Hải Phú đánh xe bên ngoài run người, thiếu chút nữa làm rơi cả roi ngựa.
Hắn ngẩng đầu, nhìn trời, lúc này mưa phùn rả rích vừa tạnh, trời xanh không một gợn mây, ánh mặt trời xuyên qua đám mây chiếu xuống khắp ngõ ngách của trần gian.
-         Cuối cùng mưa gió cũng tan
Hải Phú cười cười, vung roi, vui vẻ đánh xe ngựa chạy trên đường.
***
Thanh Âm viện
Tần Thiên kể lại sự tình từ đầu đến cuối cho Đại phu nhân, sau đó cùng Trang Tín Ngạn cúi đầu thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Đại phu nhân, sợ bà tức giận.
Chỉ thấy bà mím môi yên lặng một lúc lâu khiến lòng Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đều trở nên căng thăng
Đang lúc hai người thầm lo lắng, Đại phu nhân bỗng nhiên thở dài một hơi, nói:
-         Như vậy cũng tốt, nói thực ra, nếu để nàng vào cửa, ta cũng không biết nên đối đãi với nàng thế nào? Ta không đành lòng bắt ép các ngươi, nhưng vạn nhất nàng sống không vui vẻ, trong lòng ta cũng sẽ không thoải mái, cũng tốt, nói thẳng ra là tốt rồi, chỉ cần nàng có thể sống cho tốt, chúng ta coi như đã tỏ rõ tâm tình, có điều đối với Tạ gia, Trang phủ chúng ta luôn nợ một phần đại nhân tình, sau này các ngươi nên nhớ kỹ trong lòng.
Thấy bà không tức giận, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vẫn đang lo lắng cuối cùng mới buông lỏng tâm tình, làm sao còn có thể phản đối lời bà, liên thanh vâng dạ.
-         Nhưng mẫu thân, con có chuyện muốn thương lượng với người. Tần Thiên nói.
-         Chuyện gì?
-         Con muốn đích thân tra rõ chuyện bị người hãm hại lần này, von chưa từng muốn hại một ai, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người hại mình! Người này, dù thế nào con cũng phải tìm cho ra mà trừng trị thỏa đáng!
Tần Thiên ngẩng cao đầu, hai mắt tỏa sáng!
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân