Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 218-219
hương 218: Công kích
Tần Thiên mỉm cười nhìn các nàng, trong lòng lại trách thầm, một đám đem tam tòng tứ đức bắt tại miệng mà hát ca nhưng trên đời có được bao nhiêu đại phu nhân có thể làm được như vậy. Đến như Đại phu nhân cũng vậy, chẳng qua là vì có điều kiện quan trọng, đó là lão gia sớm đã qua đời, Đại phu nhân nắm quyền. Nếu Trang lão gia vẫn còn sống, tiểu thiếp lần lượt nạp về, Đại phu nhân nếu thực sự chỉ có đứa con câm điếc là Trang Tín Ngạn thì trong lòng bà không có suy nghĩ gì khác?
Không phải Tần Thiên hoài nghi nhân phẩm của Đại phu nhân mà đây chỉ là chuyện thường tình, cho dù không nghĩ vì mình thì cũng phải nghĩ vì con mình
Đám  phu nhân này nhìn thì có vẻ vô cùng thoải mái giúp trượng phu nạp thiếp nhưng sau lưng lại hận đến nghiến răng, tìm mọi thủ đoạn mà phòng bị, trừng trị đám tiểu thiếp này. Nữ hài tử trước khi xuất gia đều vừa học tam tòng tứ đức vừa học âm mưu thủ đoạn. Lúc ra ngoài gặp người còn phải tự quảng cáo mình rộng lượng cỡ nào
Có mệt hay không?
Đương nhiên, đây không phải lỗi của các nàng, chỉ một câu thôi, trách xã hội
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều nhất tề bắn về phía nàng, Tri Phủ phu nhân cười nói:
-         Xem ra, Trang thiếu  phu nhân cũng không phải là người hay ghen ghét, sẽ không ngăn trở phu quân có nữ nhân khác?
Nói xong, Tri Phủ phu nhân nhìn về phía Tạ phu nhân, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì Tần Thiên lại mở miệng, nàng nhìn Vương tiểu thư cười nói:
-         Lời này của Vương tiểu thư rất hay. Ai nghe cũng đều phải dựng ngón cái mà khen Vương tiểu thư hiền lành
Vương tiểu thư đắc ý cười.
-         Nhưng bản thân ta làm người, người khác nói gì về ta, nghĩ ta thế nào ta đều không quan tâm…
Tần Thiên thoáng nghiêng người, váy thêu bách điệp vờn hoa thoáng lay động tựa như đóa hoa nở rộ càng khiến nụ cười của nàng trở nên ngọt ngào. Khiến ọi người không khỏi liên tưởng đến những vần thơ về mỹ nhân
Trước khi gặp Tần Thiên, đám  phu nhân này đều nghĩ Tần Thiên giống như Đại phu nhân, giản dị nghiêm túc, không biết phong tình, vạn lần không thể ngờ đây lại là nữ tử thiên kiều bách mị như vậy
Tần Thiên cười khanh khách:
-         Điều ta coi trọng là mình sống có thoải mái hay không? Vương tiểu thư nói đúng, ta cầu mong phu quân của ta không thể có nữ nhân khác, như vậy thật tốt, phu nhân ta chỉ nhìn mình ta, trong lòng chỉ có mình ta, sáng sớm chiều muộn, hoa nở hoa tàn, bên phu quân ta chỉ có một mình ta
Phàm là nữ tử, ai lại không có lòng ghen tị? Chỉ là xã hội này khiến nữ tử không dám biểu hiện ra ngoài thôi. Lời Tần Thiên nói chính là nguyện vọng sâu thẳm trong lòng mỗi nữ tử, nhưng có nam tử quyền quý nào lại không nạp thiếp?
Thấy Tần Thiên nói đầy tự tin, đắc ý, đám nữ nhân trong lòng đố kị muốn chết nhưng vẻ mặt còn giả bộ khinh miệt, tựa như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt sự ghen tuông trong lòng
Bên này, thực sự Tần Thiên không phải muốn khoe khoang, thật ra tích cách nàng cũng không thích như vậy nhưng những người này luôn ép nàng phải khoe khoang
Lần yến hội này, Tần Thiên không dám nói là hoàn toàn nhằm vào nàng nhưng đề tài này, rất rõ ràng là để chèn ép nàng, nguyên nhân hẳn vì chuyện của Tạ tam tiểu thư. Xem gia Tạ gia và Tri phủ  phu nhân có giao tình tốt, có lẽ giờ Tri phủ  phu nhân ra mặt cho nàng, định ép nàng. Những  phu nhân đó hẳn đều là thuyết khách. Nếu không, ai lại dám không nể mặt Trang phủ như vậy? Còn không phải là mượn chuyện này mà bắt đầu, nếu nàng còn giả bộ đơn thuần thì chắc về nhà chuẩn bị hôn sự cho phu quân mình là vừa
Nàng hào phóng vậy sao? Nàng phải giả hiền lành như vậy làm gì?
Nghĩ vậy, nàng cười càng tươi, má lúm đồng tiền càng hiện rõ:
-         Giờ thật tốt, không có đám tiểu thiếp, thông phòng lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta, ta bớt đi bao nhiêu phiền toái. Phu quân một lòng với ta, cũng không vì nữ nhân khác mà cáu kỉnh với ta, cũng không trách ta nhỏ mọn, không hiền lành. Sau này ta càng không phải lo lắng cho hôn sự của những đứa con của tiểu thiếp, giảm đi không ít phiền toái. Đương nhiên, điều này cũng vì tính cách của phu quân ta, hắn tính tình lạnh lùng, không thích giao du, tiếp xúc với người khác, đối với nữ tử khác cũng không có hứng thú, cho nên mới có thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu của ta, mới có những ngày thoải mái của ta hôm nay
Nay nhìn thấy vẻ đắc ý này của Tần Thiên, ai nấy đều ghen tị phát cuồng, hận không thể xông lên cấu véo nàng cho bớt ghen tị nhưng nào ai dám? Người ta là nghĩ chất nữ của Tống thái phó, tuy rằng ở xa kinh thành nhưng ở đây vẫn còn một Tống tuần phủ là chỗ dựa cho nàng
Các nữ nhân này vốn là được nhờ mà đến thuyết khách, cũng phải là bọn họ có giao tình sâu nặng với Tạ phu nhân hay là thương Tạ tam tiểu thư cỡ nào. Một là lấy lòng Tri phủ phu nhân, hai là xuất phát từ tâm tính hiếu kì. Bình thường phu quân bọn họ về nhà đều luôn tán thưởng Tần Thiên có năng lực, được việc, chuyện trong nhà hay chuyện bên ngoài đều rất giỏi thu vén, mượn Tần Thiên mà châm chọc bọn họ việc trong nhà cũng làm không xong. Hơn nữa, sau khi tiếp nhận Trà Hành, Tần Thiên vẫn luôn bận rộn, rất ít khi tham gia yến hội của các nàng, thiếu sự thấu hiểu. Về lâu về dài, bọn họ luôn có chút ghen tỵ với Tần Thiên. À, dựa vào cái gì mà nhà chúng ta đều thê thiếp thành đàn mà ngươi lại độc chiếm sự sủng ái của tướng công nhà ngươi? Ai cũng hận không thể gặp được nàng cho thoải mái lòng hiếu kì
Nhưng hôm nay vừa mới nói ra chẳng những không thuận lợi như tưởng tượng mà còn bị Tần Thiên thoáng chế nhạo một phen mà không thể nổi đóa, đúng là cảm giác bị chèn ép
Bên kia, Tạ phu nhân tức tái mặt nhưng những lời này của Tần Thiên không phải là nhắm thẳng vào bà, bà nói được gì. Tri Phủ phu nhân cũng giận tái mặt, đâu chỉ là nhà các thương gia đều thê thiếp thành đàn mà đám phu nhân quan lại cũng có nỗi phiền nào này
Đối với Tần Thiên, bà cũng vô cùng giận dữ, chính vì Tần Thiên mà muội muội mới thất bại thảm hại, làm bà không còn mặt mũi gì trước mặt trượng phu, còn vì thế mà bị phu quân lạnh nhạt, nói cái gì mà người nhà mẹ đẻ bà vô dụng, uống hắn giúp đỡ ba năm, chẳng qua là bận rộn lo lắng xuông. Bà không thoải mái, dựa vào cái gì Tần Thiên có thể? Cho nên nghe Tạ phu nhân xin giúp, bà không cần suy nghĩ mà đã đồng ý. Bình thê, dựa vào gia thế lớn như vậy của Tạ gia, về sau đủ để Tần Thiên phải chịu đựng đủ. Bà luôn nghĩ, dựa vào thân phận của bà, liên hợp với đám phu nhân có danh dự trong toàn thành nhất định có thể ép Tần Thiên không thể ngẩng đầu lên nổi. Lại không ngờ rằng, trước mặt bọn họ Tần Thiên vẫn dám kiêu ngạo như vậy. Cũng đúng, nàng có chỗ dựa sau lưng chắc chắn như vậy, vì sao không thể kiêu ngạo?
Nhưng mà sau lưng ngươi có Tống thái phó làm chỗ dựa cho ngươi thì sao, Tống thái phó chẳng lẽ là người không quản đạo lý?
Tuy rằng trong lòng hận vô cùng nhưng làm phu nhân quyền quý bao năm, tu dưỡng thì không dám nói nhưng vẻ mặt thoạt nhìn vẫn rất hiền lành
Bên này, Tần Thiên nhìn rõ sắc mặt của mọi người, trong lòng lại thầm cảm ơn Tống bá bá chịu giúp mình, nếu không nhờ ông, dưới sự bức bách này nàng là nữ tử không có thân thế gì, nếu thực sự muốn bảo vệ gia đình, hoặc là giúp phu quân lấy vợ mới, hoặc là bỏ lại mọi thứ mà xa chạy cao bay, vô luận là sự lựa chọn nào, với nàng mà nói đều là đau khổ
Nàng cười, đứng thẳng người, nhìn Vương tiểu thư lại nói tiếp:
-         Vương tiểu thư, ngươi nói rất có đạo lý, nhưng lời Minh Lan nói ta thấy cũng chẳng sai, chỉ là mỗi người mỗi ý thôi. Vương tiểu thư mong được người cười ca tụng là bậc hiền thê lương mẫu, Minh Lan lại giống ta, chỉ mong sống thật thoải mái, Minh Lan, ta nói đúng không?
Trang Minh Lan tính cách nhút nhát, vốn không dám nhiều lời, mà khi nàng nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của Tần Thiên thì trong lòng ấm áp, thuận theo tâm ý mình mà gật đầu. Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm thì mặt lại tái màu gan lợn, vội cúi đầu.
Tần Thiên thấy thế thì thầm lắc đầu, như vậy dù làm thê hay làm thiếp đều chỉ bị người coi thường mà thôi. Đối với hôn sự của tiểu cô nương nhát gan, nhu thuận như con thỏ non này, Tần Thiên vốn không muốn nhúng tay lại bỗng nhiên có chút suy tính
Những người tin tưởng nàng, chân thành đối xử tốt với nàng, nàng đều đối xử thật tốt, chân thành với bọn họ. Trang Minh Lan sau này nhất định phải được sống thoải mái!
Nàng nhìn Trang Minh Lan, dịu dàng nói:
-         Chính là như vậy, Minh Lan, sao ngươi phải sợ? Người khác xem thường chúng ta cũng mặc kệ, người khác nghĩ gì về chúng ta cũng mặc kệ. Cuộc đời là vậy, có được thì sẽ có mất, chỉ cần trong lòng ngươi thoải mái, người khác nhìn ngươi thế nào có gì quan trọng. Ngươi là con cái Trang thị, không thể yếu đuối như vậy, ngẩng đầu lên cho ta. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi sai?
Lời này tuy không nhằm vào Vương tiểu thư nhưng lại khiến Vương tiểu thư đỏ bừng mặt, nàng mím chặt môi, ngồi xuống, không còn chút cao ngạo nào.
Trang Minh Lan dưới sự cổ vũ của Tần Thiên mà dần ngẩng đầu, tuy rằng vẫn co đầu rụt cổ nhưng đã khá hơn trước nhiều, Tần Thiên nhìn nàng cười tán thưởng
Nụ cười khẽ hiện bên môi Trang Minh Lan. Nàng là thứ nữ luôn bị cô lập, bị quên lãng bỗng nhiên cảm thấy, có người làm chỗ dựa ình cảm giác thật tốt.
-         Cho nên, Tri phủ phu nhân, dân phụ cũng không phải là loại nữ tử hiển lành mà phu nhân nghĩ. Lời phu nhân tán thưởng, dân phụ không dám nhận
Lời này Tần Thiên cũng là nói với Tri Phủ phu nhân.
Tri Phủ phu nhân cười gượng hai tiếng, người ta đã thừa nhận mình không hiền lành, bà còn nói được gì. Tạ phu nhân ở bên nghe vậy thì mất kiên nhẫn, nhìn về phía Tần Thiên, cứng rắn lớn tiếng nói:
-         Tần đương gia, ngươi may mắn, ngươi có thể không cần để ý cái nhìn của người khác nhưng ngươi cho rằng nữ tử khắp thiên hạ đều có mạng tốt như ngươi? Ngươi có Tống Thái Phó làm chỗ dựa muốn làm sao được vậy, người khác không làm gì được nhưng nữ nhi của ta nào có mạng tốt như vậy?
Nhớ tới những nỗi khổ của nữ nhi trong thời gian qua, mắt Tạ phu nhân đỏ lên, không nhịn được mà cầm khăn lau nước mắt.
Các phu nhân xung quanh lại tìm được lý do công kích tiếp. Chương 219: Thua người không thua trận
Trong sảnh, đám phu nhân nhao nhao như muốn nói hết sự nghẹn uất trong lòng mình khi nãy
Bên này, Lưu phu nhân nói:
-         Trang thiếu phu nhân, không phải lời ngươi nói không đúng, chỉ cần phu quân ngươi đồng ý, người khác không thể nói gì ngươi. Nhưng ngươi cũng nên nghĩ cho Tạ tam tiểu thư mới phải
Nói xong, Lưu phu nhân nhìn về phía mọi người, lại nói:
-         Các tỷ muội ngồi đây đều là người quen, có một số việc chúng ta cũng không cần che dấu, nói vậy, chuyện Tạ tam tiểu thư hẳn mọi người đều có nghe, mọi người nói xem, lời của ta có đạo lý hay chẳng?
Nể thân phận Tần Thiên, những người này tuy đang gây phiền phức nhưng dù là vẻ mặt hay ngữ khí đều theo kiểu: “ta đang nói chính nghĩa, đạo lý, ta là thấy không thông mới nói thế”. Đó là điều khiến Tần Thiên muốn so đo cũng không có lý do.
Lưu phu nhân vừa dứt lời, Vương phu nhân lại lên tiếng:
-         Không chỉ là Lưu phu nhân mà ta cũng định nói chuyện này.
Nói xong bà nhìn về phía Tần Thiên, vẻ mặt làm như cực thành khẩn:
-         Không sai, Trang thiếu phu nhân, ngươi muốn cùng phu quân song túc song phi không phải là không thể được, nhưng nếu không có Tạ tam tiểu thư, ngươi giờ chỉ sợ ngay cả phu quân cũng không còn, sao có thể sớm chiều bên nhau?
-         Đúng thế, Tạ tiểu thư vì phu quân ngươi mà danh tiết bị vấy bẩn, về tình về lý, Trang phủ không phụ trách sao? Bởi vì Trang thiếu phu nhân có lòng ghen tị mà dám không cho Tạ tam tiểu thư vào cửa, khiến Tạ tam tiểu thư thành trò cười trong mắt mọi người, việc này quả đúng là không nhân đức.
Lại có một vị phu nhân chen miệng.
Đám phu nhân liên thanh an ủi, đều tỏ ý hiểu tâm tình của Tạ phu nhân, mọi ngươi sẽ không vì thế mà cười nhạo bà
-         Có lời vẫn nói có lòng tốt thì sẽ được đáp đền nhưng Tạ tam tiểu thư cứu mạng người mà lại khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh này, xem ra sau này không thể làm người tốt được rồi
-         Đáng thương cô nương như hoa như ngọc, vốn ở cái tuổi đẹp như hoa lại phải chịu tai ương này. Trang thiếu phu nhân, ta thấy ngươi cũng không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, vì sao không chịu nhận Tạ tam tiểu thư?
Nhất thời, mọi người người một câu, ta một câu, đều nhắm vào Tần Thiên, rất có khí thế ép Tần Thiên phải đồng ý việc này, nếu không sẽ không bỏ qua
Đương nhiên, Tần Thiên hoàn toàn có thể không để ý tới các nàng, mặc kệ các nàng nói gì, vẫn làm theo ý mình. Nhưng việc này không đơn giản chỉ là nạp thiếp cho phu quân mà tổn hại đến danh tiết của một nữ tử, không phải là điều nàng có thể tùy ý bỏ qua. Lúc trước không nhắc đến nàng còn có thể giả câm vờ điếc, nhưng mọi người đã giáp mặt tỏ thái độ, cử chỉ lời nói của nàng rất quan trọng. Nếu ỷ thế hiếp người làm chuyện người khác không chấp nhận được thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cả Tống bá bá
Nhìn những khuôn mặt đầy ý chỉ trích ở quanh, Tần Thiên có chút tức giận, thế này là sao? Nàng không muốn trượng phu lấy nữ nhân khác, vì sao như là kẻ làm tội ác tày trời? Xã hội phong kiến độc ác này, còn có thể biến thái chút nữa sao?
Trong nháy mắt này, Tần Thiên nắm chặt tay, có xúc động muốn bất chấp. Đại phu nhân lời hay đã nói cạn, đổi lấy kết quả này. Rõ ràng Tạ Uyển Quân tự đem lời đồn rải ra, nàng rất muốn để mọi người xem rõ vị tiểu thư “hiền lương thục đức” kia cho hả giận
Nhưng không lâu sau Tần Thiên đã bình tĩnh lại. Mình thật sự muốn là như vậy, trước tiên không nói Tạ gia sẽ có nhiều lý lẽ đối đáp lại mà tội danh ác độc sẽ thực sự gắn lên đầu nàng
Mặc kệ thế nào, Tạ Uyển Quân quả thật đã cứu Trang Tín Ngạn một mạng, nàng nếu bởi vì “ghen tị” mà nói ra những lời này, không phải ác độc thì là cái gì?
Thấy Tần Thiên biến sắc, Tạ phu nhân rất đắc ý, ngươi làm khó nữ nhi của ta như vậy, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác này, ngươi nghĩ rằng Tạ gia ta dễ bị coi thường thế sao?
Mọi người trợn mắt nhìn Tần Thiên, trong sự hưng phấn mơ hồ mà chờ đợi Tần Thiên phản ứng.
Cách đó không xa, Trang Minh Lan ngồi ở bên thầm lo lắng vì Tần Thiên nhưng lại không biết phải nói gì để giúp nàng. Bên cạnh, Vương tiểu thư thấy nàng lo lắng thì hừ lạnh một tiếng, nhẹ giọng nói:
-         Một đôi ân ái, làm gì có chuyện, chỉ là mơ mộng hão huyền thôi!
Trang Minh Lan rất muốn nói đại ca ta không phải là người như thế, nhưng rốt cuộc chẳng quen ai, lại không dám cùng người tranh luận, sợ lại gặp phải tai bay vạ gió.
Con người có lẽ ở trong lúc bị kích thích mà tiềm năng bộc phát, đột nhiên, trong lòng Tần Thiên đã có chủ ý.
Nàng đảo mắt mỉm cười, mọi người thấy nàng bỗng nhiên cười thoải mái mà khó hiểu, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: Nàng sao còn cười được như vậy? Đúng rồi, nhất định là cố chống đỡ
-         Đây là hội thưởng xuân của Tri phủ phu nhân đúng không? Sao giống như biến thành hội công khai lên án ta vậy?
Tần Thiên lấy khăn che miệng cười, nửa đùa nửa thật nói:
-         Tri phủ phu nhân hao hết tâm sức chuẩn bị yến hội này chắc là muốn gặp gỡ các vị phu nhân chuyện trò vui vẻ, mọi người sao lại nhắc đến chuyện khiến Tri phủ phu nhân mất hứng
Lời này vừa nói ra, mọi người cũng không dám nói tiếp, nhất tề nhìn về phía Tri Phủ phu nhân.
Tri phủ phu nhân vốn mặc kệ mọi chuyện lại bị Tần Thiên làm cho không thể không tỏ thái độ. Bà cố kỵ Tống Thái phó, tuy rằng an bài hết thảy nhưng không muốn ra mặt. Nhưng nếu bà không lên tiếng thì việc này không thể tiếp tục, chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc? Nghĩ lại bọn họ luôn đứng ở phía chân lý thì cũng không sợ gì nữa
Nghĩ vậy, Tri Phủ phu nhân cười cười, nói:
-         Hôm nay vốn là muốn tạo cơ hội ọi người nói chuyện nhà cửa, vui vẻ thôi, mọi người muốn nói gì thì nói, đừng lo gì ta.
Nói xong, Tri Phủ phu nhân lại nhìn về phía Tần Thiên, cười nói:
-         Tần đương gia muốn nói cái gì cũng cứ việc lên tiếng, không cần sợ ta mất hứng!
Được Tri phủ phu nhân ủng hộ, đám phu nhân lại nhao nhao, đều du thuyết Tần Thiên gật đầu chấp nhận Tạ Uyển Quân.
Lúc này, Tần Thiên vẫn luôn tươi cười, mặc kệ mọi người nói gì, nàng đều chỉ như mặt hồ bình tĩnh không chút sợ hãi
Đám phu nhân cảm giác như đánh vào bông, vô cùng phí sức. Vương phu nhân mất kiên nhẫn, tức giận nói:
-         Trang thiếu phu nhân, chúng ta nói nhiều như vậy, ngươi thế nào cũng phải tỏ ý đi chứ. Rốt cuộc ngươi có ý gì, nhận hay không nhận?
Tất cả mọi người nhìn Tần Thiên, Tạ phu nhân có chút khẩn trương mà cắn chặt răng
-         Không phải thế, ta không nói gì là vì đến giờ ta còn không hiểu ý của các vị…
Tần Thiên cười đầy ý xin lỗi
-         Cái gì?
Đám phu nhân trợn tròn mắt, cằm thiếu chút nữa thì rớt xuống.
-         Tần đương gia, ngươi đùa cái gì vậy? Tạ phu nhân giận.
Tần Thiên đửng thẳng dậy, rất là khó hiểu:
-         Mọi người vì sao đều cho rằng Tạ tiểu thư nhất định phải gả cho Trang phủ? Tạ tiểu thư là người tài năng mỹ mạo, chẳng lẽ không đáng để có chỗ dựa tốt?
-         Trang thiếu phu nhân, ngươi giả hồ đồ cái gì? Tạ tam tiểu thư và Trang đại công tử ở chung một đêm, ngoài lấy đại công tử thì còn có thể lấy ai? Ngươi có biết lời đồn ở bên ngoài khó nghe thế nào không?
Lưu phu nhân nhíu mày
-         Lời đồn bên ngoài rất khó nghe nhưng thú thực đó đều là suy nghĩ của những kẻ nông cạn, thiếu hiểu biết. Vì sao các phu nhân kiến thức rộng rãi lại cũng nghĩ như vậy?
Nói xong, Tần Thiên đứng lên, đi đến giữa sảnh. Ánh mặt mọi người đều đuổi theo nàng, vô cùng chăm chú
Lại thấy vẻ mặt Tần Thiên nghiêm túc:
-         Xin mọi người nhất định phải tin, với Tạ tam tiểu thư ta tuyệt đối cảm kích. Đối với những lời đồn đại gần đây về Tạ tam tiểu thư ta cũng rất đau lòng. Mọi người đều biết, lúc trước phu quân ta Trang Tín Ngạn được Tạ tiểu thư cứu lúc mệnh trọng sớm tối, hôn mê bất tỉnh. Với danh tiết của Tạ tam tiểu thư thì có ảnh hưởng gì? Có một số người, không hiểu vì ý đồ gì mà không tiếc bịa đặt sinh sự, hủy hoại danh tiết người ta thật đáng chết. Tạ tiểu thư rõ ràng làm nghĩa cử cao đẹp, sao lại bị đối xử như vậy
Nói xong, Tần Thiên đi đến bên Tạ phu nhân, vẻ mặt thành khẩn nhìn bà. Ánh mắt này như là đau với nỗi đau của bà, rất có sức lay động
Nàng nói:
-         Tạ tiểu thư là nữ tử yếu đuối, gặp chuyện kinh hoàng mà vẫn quên mình cứu phu quân của ta, đây là tình cảm cao quý cỡ nào, là phẩm đức đáng ca ngợi cỡ nào
Mấy câu này vượt ngoài định liệu của Tạ phu nhân, Tạ phu nhân rất ngạc nhiên nhìn Tần Thiên. Bà vẫn nghĩ Tần Thiên nhất định là hận nữ nhi nhà mình đến thấu xương nhưng không ngờ rằng nàng lại nói những câu này trước mặt mọi người. Sự oán hận trong lòng bất tri bất giác tiêu tán không ít
Tần Thiên lại quay đầu nhìn về phía mọi người, vẻ mặt đau đớn:
-         Rõ ràng là nghĩa cử cao thượng lạị bị những kẻ nông cạn, thậm chí là một số kẻ có lòng xấu xa mà ác ý phỉ báng, hãm hại làm ột cô nương như hoa như ngọc, tài mạo song toàn phải làm bình thê để chấm dứt sự xấu hổ của mình. Với Tạ tam tiểu thư là điều tốt sao? Mọi người nghĩ lại đi, nếu không vì chuyện này, Tạ tiểu thư muốn lấ ai chẳng được, còn rất nhiều thanh niên tài tuấn, sao phải hạ mình làm bình thê? Bình thê bình thê, nói thì dễ nghe, chẳng qua là giữ thể diện thôi. Nhìn qua là cùng ta ngồi ăn nhưng trong hộ tịch, thê tử mãi mãi chỉ là ta, chẳng lẽ mọi người không biết bình thê này chẳng qua chỉ là thiếp mà thôi hay sao?
Lại còn là thiếp của một kẻ khiếm khuyết. Tạ phu nhân lặng lẽ nói thêm một câu, thầm nghiến răng. Với chuyện nữ nhi cứu Trang Tín Ngạn, bà cũng chỉ biết theo lời kể của Lâm Vĩnh và Tạ Uyển Quân, bọn họ đương nhiên sẽ không nói thật với bà. Tạ phu nhân thực sự nghĩ Trang Tín Ngạn là do nữ nhi mình liều mình cứu mạng. Nữ nhi mình làm chuyện tốt, chẳng những không được báo đáp mà còn phải làm bình thê cho kẻ câm điếc, lòng bà thấy cực không đáng. Nhưng thế cục ép người, cũng chẳng có cách nào khác, giờ bị Tần Thiên nói vậy mà càng cảm thấy chạnh lòng.
Các phu nhân còn lại đều nhìn nhau, mỗi người một vẻ mặt
-         Các vị phu nhân đang ngồi đây đều là người kiến thức rộng rãi, trí tuệ hẳn hơn xa những kẻ phố phường, nếu các ngươi thực sự muốn tốt cho Tạ tiểu thư thì nên ra mặt nói chuyện vì danh tiết của Tạ tiểu thư, cái gọi là lời đồn, chẳng qua là ba kẻ nói loạn rồi truyền ra mà thôi. Miệng người đổi trắng thay đen, nhiều người nói thì sẽ thành chân lý. Chúng ta hẳn nên tích cực nói chuyện, biện giải thay Tạ tiểu thư, không thể để nữ tử cao thượng như vậy phải nhận bao áp lực nặng nề. Chẳng lẽ muốn để cho Tạ tiểu thư cả đời chịu tủi cực, làm cho những kẻ có ý đồ xấu thực hiện được mục đích sao?
Bọn họ càng phải xây dựng hình tượng đáng thương, thuần khiết cho Tạ Uyển Quân, càng phải nặn ra phẩm hạnh “cao thượng” cho nàng ta, cố hết sức mà khiến cho hình tượng của nàng sáng chói. Nàng rõ ràng là làm chuyện “cao thượng”, lại bị đồn đại đến độ phải làm bình thê của Trang Tín Ngạn thì chính là bất công với Tạ Uyển Quân. Sau còn phải truyền rộng phẩm chất cao thượng của Tạ Uyển Quân, làm cho càng nhiều người biết càng tốt! Trang phủ muốn tạo dư luận gì đó cũng chẳng có gì là khó
Khi mỗi người đều tán dương Tạ Uyển Quân “cao thượng” thì nếu Tạ Uyển Quân còn cố chấp đòi lấy Trang Tín Ngạn thì là động cơ của nàng không còn đơn giản
Ha, giờ lời đồn cũng rửa sạch cho ngươi, ngươi còn muốn làm bình thê của người ta, có phải là ngươi căn bản coi trọng người ta, biết rõ người ta không chịu lấy nên sống chết cũng phải dính vào? Đến lúc đó xem da mặt Tạ Uyển Quân dày được thế nào
Dù có chút tiện nghi cho Tạ Uyển Quân, tặng cho nàng ta chiếc mũ “cao thượng” nhưng xét thấy dù sao nàng cũng cứu Trang Tín Ngạn một mạng, coi như là đáp lễ cho nàng. Như vậy ngươi tốt ta cũng tốt, việc này đến cuối cùng là hoàn mỹ mà kết thúc, còn gì tốt hơn!
Nhưng rất rõ ràng, đây không phải điều các phu nhân đều muốn. Vương phu nhân cười lớn nói:
-         Lời Trang thiếu phu nhân nói tuy hay nhưng cuối cùng còn chẳng phải vì lòng ghen tỵ của mình, không muốn Tạ tiểu thư vào cửa
-         Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Điều Tạ cô nương làm không phải là nghĩa cử? Nhân phẩm của nàng không cao thượng? Nàng xứng đáng phải nhận lời đồn đại của mọi người, làm thiếp cho người ta?
Tần Thiên nhìn về phía Vương phu nhân, ánh mắt lạnh lùng, nàng mỉm cười, không nhẹ không nặng nói:
-         Rốt cuộc Vương phu nhân có ý gì? Là thực sự suy nghĩ cho Tạ tiểu thư hay đơn giản là muốn Tạ tiểu thư sống không được tốt?
Tạ phu nhân lập tức nhìn về phía Vương phu nhân, mặt lộ vẻ tức giận, Vương phu nhân biến sắc, dùng khăn che miệng cười gượng hai tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình:
-         Trang thiếu phu nhân lời này… Ta sao lại như lời Trang thiếu phu nhân? Ta đương nhiên một lòng suy nghĩ cho Tạ tiểu thư, muốn tốt cho nàng
-         Như vậy, Vương phu nhân đồng ý với lời Tần Thiên nói?
Tần Thiên cười khanh khách.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân