Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 207-208
hương 207: Tìm nàng tính sổ
Cùng lúc đó, Trần di nương tâm tình phiền chán tìm đến chỗ Lý di nương, nói đến chuyện Tần Thiên kiểm tra sổ sách
-   Sớm biết như vậy đã không đòi mua mấy thứ kia. Giờ không đến mức khiến cho người ta chê cười. Trần di nương liên tục thở dài
Lý di nương đảo mắt, đập bàn:
-   Xảo Vân, ngươi bị con dâu ngươi lừa rồi. Nàng và nha đầu chết tiệt kia hợp nhau lừa ngươi đó
Trần di nương cả kinh:
-   Thế là thế nào?
-   Ngươi nghĩ lại đi, nha đầu chết tiệt kia với con dâu ngươi quan hệ tốt cỡ nào, lúc trước là vì tin tưởng nàng nên mới giao quyền quản gia cho nàng. Lâu như vậy cũng chưa từng thấy nàng kiểm tra sổ sách gì, sao giờ lại bỗng nhiên tra. Chắc chắn là con dâu ngươi nói cho nàng, hai người hợp nhau đối phó ngươi. Lý di nương trợn mắt vỗ bàn nói
-   Cái gì? Nghiên Hạnh dám làm thế với ta?
Trần di nương nghiến răng đứng lên, trong lòng bà tâm tình tích tụ, không biết nên phát tiết thế nào, giờ nghe Lý di nương nói vậy, càng nghĩ càng thấy đúng. Tần Thiên bà không dám động đến nhưng Phương Nghiên Hạnh thì là chuyện đơn giản. Lập tức bà vung khăn:
-   Ta đi tìm nàng tính sổ
Nói xong vừa mắng vừa vội vàng đi ra ngoài
Trần di nương chân trước vừa đi, Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân chân sau tiến vào, hai người nhìn Trần di nương đi vội vã như có lửa đốt mông, Lưu Bích Quân hỏi:
-   Bà ta làm sao thế?
Lý di nương nhíu mày cười:
-   Tam phòng có trò hay để xem rồi
Sau đó lại trầm mặt:
-   Ta muốn xem xem Phương Nghiên Hạnh này về sau có còn dám giúp nàng quản gia không? Vị trí này sớm muộn gì ta cũng phải đoạt lại
Hai người đi vào, ngồi xuống vị trí của mình, Lý di nương nhìn Trang Minh Hỉ:
-   Hôm nay sao ngươi không đến Trà Hành giúp ca ca?
Trang Minh Hỉ thản nhiên nói:
-   Mẫu thân quên rồi? Tần Thiên đã quay lại, đại nương đã nói, Tần Thiên về thì Trà Hành sẽ không có việc của con nữa
-   Tần Thiên này đúng là sao chổi. Nàng ở Trang phủ một ngày, chúng ta đừng nghĩ có thể ra mặt. Lý di nương phẫn hận
Lưu Bích Quân nhìn Trang Minh Hỉ, bỗng nhiên cười nói:
-   Mẫu thân, ngươi muốn đối phó với Tần Thiên cũng dễ thôi, có cơ hội trước mắt đó thôi
-   Cơ hội gì? Lý di nương vui vẻ nói.
Trang Minh Hỉ biết rõ nhưng cũng chỉ bình thản bưng chung trà, tỉ mỉ phẩm trà. Lưu Bích Quân cười ái muội:
-   Chỉ là nói ra, sợ đắc tội tiểu cô
Lý di nương quay đầu nhìn Trang Minh Hỉ một cái rồi lại nhìn Lưu Bích Quân:
-   Đều là người một nhà, có gì mà đắc tội. Nói đi
Trang Minh Hỉ cười lạnh.
Nụ cười của Lưu Bích Quân càng sâu:
-   Tần Thiên và Tạ gia công tử ở chung một mình mấy ngày đêm liền, đổi lại là nhà khác thì đã sớm bị hưu
-   Nhưng phu nhân nói rõ, không được phép nhắc lại việc này
Lý di nương nhíu mày, sau đó nghiến răng nói:
-   Cũng không biết nha đầu kia cho bọn họ uống mê dược gì mà ai cũng bảo vệ nàng
-   Mẫu thân, phu nhân bảo vệ nàng là vì bà còn không rõ lợi hại của chuyện này. Bà ở trong nhà, hiểu biết không còn linh thông như trước nữa. Nếu khắp Dương thành đều biết, đều bàn tán không hay về Trang phủ, thậm chí còn chỉ vào mặt Tần Thiên mắng thì cho dù Đại phu nhân chịu được thì đám người trong họ tộc cũng không chấp nhận nổi đâu. Đến lúc đó là kết cục gì, không phải quá rõ ràng sao?
Lưu Bích Quân cười nói. Lý di nương suy nghĩ một hồi, mắt sáng bừng:
-   Ý kiến hay!
-   Chỉ là…
Lưu Bích Quân lấy khăn che miệng, không dấu được sự vui sướng khi người gặp họa:
-   Tần Thiên này sau khi rời khỏi Trang phủ có lẽ sẽ vào Tạ gia, tiểu cô và Tần Thiên thật có duyên, đi đâu cũng gặp nhau
Tần Thiên lợi hại như vậy, sau này nữ nhi vào cửa cũng thật phiền. Nhưng nếu Tần Thiên không đi thì con làm sao có thể thành đương gia?
Nghĩ vậy, Lý di nương quay đầu vui vẻ nói với Trang Minh Hỉ:
-   Sau này Minh Hỉ là chính thất, cần gì sợ tiểu dâm phụ đó
Tần Thiên lợi hại như vậy về sau nữ nhi vào cửa cũng phiền toái!
Trang Minh Hỉ cười lạnh, chính thất? Cái gì mà chính thất? Người ta căn bản không muốn lấy ta! Các ngươi cứng rắn muốn đẩy ta qua còn mong ta có thể đấu với Tần Thiên? Lúc này, nàng hoàn toàn hết hi vọng với người thân.
-   Ta về phòng đây. Trang Minh Hỉ đứng lên đi ra ngoài
Phía sau truyền đến tiếng Lý di nương gọi:
-   Minh Hỉ, Minh Hỉ!
Và tiếng Lưu Bích Quân loáng thoáng:
-   Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi…
Lòng Trang Minh Hỉ đau xót, đi ra ngoài
Trở về phòng mình, Hỉ Thước thần bí đi theo nàng vào phòng, đóng chặt cửa phòng rồi đưa cho nàng một phong thư:
-   Có người vừa đưa tới
Trang Minh Hỉ mở ra thấy phía trên là mấy chữ mạnh mẽ: “Đêm nay giờ Tuất, gặp ở chỗ cũ”
Trang Minh Hỉ ngẩng đầu, hai mắt không ngừng lóe sáng
Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn mang theo vài người đến Lưu gia
Chẳng qua mới rời đi ba tháng, Lưu gia đã trở nên vô cùng thảm đạm, trong phòng âm khí nặng nề, đồ vật bụi bẩn, cỏ dại mọc đầy, cảnh tượng rất lụi bại
Lưu Dần và thê tử Lý thị mặc đồ tang quỳ gối trước linh đường. Thấy người của Thịnh Thế tới thì Lưu Dần đứng lên, lau nước mắt đón
Hai bên thi lễ, Lưu Dần thản nhiên nói:
-   Đại thiếu phu nhân có lòng
Trong đầu hồi tưởng lại những lời khi trước Trang Minh Hỉ nói với hắn: “Lưu lão bản, bình tĩnh mà xem xét, Trà Hành nhà nào chịu để cho ngươi nợ qua 5 tháng? Đại tẩu trước khi đi cũng không có dặn dò, ắt hẳn cũng là không muốn ngươi lại nợ tiếp. Ca ca ta làm việc vội vã khiến lệnh tôn bệnh nặng, việc này là hắn không đúng nhưng là thiếu nợ thì trả tiền, không phải là thiên kinh địa nghĩa? Thịnh Thế chúng ta với Lưu gia các ngươi cũng coi như là hết lòng quan tâm, Lưu lão bản sao có thể bỏ mặc những điều đó mà chạy đến Trà Hành gây sự?”
Không sai, Thịnh Thế quả thật không có nghĩa vụ phải cho hắn vay nợ nhưng lúc trước Tần đương gia cho hắn hi vọng, giờ thay đổi chủ ý cũng nên có lời dặn dò? Nay phụ thân vì việc này mà bệnh nặng rồi qua đời, nàng giờ còn tới làm cái gì?
Vốn dĩ hắn rất cảm kích Tần Thiên, giờ lại vì biến cố này mà không còn chút nào
Nhưng Trang phủ cuối cùng quả thật tốn không ít bạc giúp phụ thân chữa bệnh, hắn cũng không tiện tỏ thái độ, chỉ ôn hòa tiếp đón
Bên này, Trang Tín Ngạn tiến vào rồi liền đi đến linh đường thắp hương cho Lưu lão bản. Giờ hắn chỉ biết nói những lời đơn giản, hơn nữa phát âm chưa thạo, ngoài Tần Thiên thì người khác đều nghe không hiểu. Hắn từng thử trước mặt Hải Phú, Hải Phú cũng chỉ đoán mà ra, nhiều lúc không hiểu ý của hắn
Cho nên trước mặt người ngoài hắn vẫn không muốn mở lời, tránh bị chê cười
Tuy rằng hắn không nói gì những lời an ủi lòng người nhưng vẻ mặt nghiêm túc và cử chỉ thành ý thì đã chiếm được hảo cảm của mọi người
Lưu Dần vốn có lòng thương với thiếu gia tàn tật này, lúc này cũng mặc kệ hiềm khích gì, tiến lên đáp lễ Trang Tín Ngạn
Không khí lạnh lùng xấu hổ đôi bên vì vậy mà dịu đi không ít.
Chương 208: Phương pháp sinh tồn
Lưu Dần mời Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến phòng khách, Lí thị dâng trà
-         Lưu lão bản, chuyện này là ta sơ sẩy, lúc ấy đi quá vội, không nhớ dặn lại việc này nên người dưới mới xử lý không tốt. Chuyện này là ta sai, ta cũng không biết biểu đạt sự hối lối thế nào nữa. Tần Thiên thành tâm tạ lỗi.
Lưu Dần lắc đầu:
-         Vốn tại hạ cũng có chút trách cứ đại thiếu phu nhân nhưng nghĩ kỹ lại, đại thiếu phu nhân đã giúp Lưu gia chúng ta rất nhiều. đại thiếu phu nhân một ngày trăm công nghìn việc, có sơ sẩy cũng là bình thường, xét đến cùng là tại hạ vô năng, làm ăn không tốt
Giọng nói đầy uể oải.
-         Chung quy cũng vì việc này mới làm hại đến gia phụ
Tần Thiên rất áy náy, tuy rằng Lưu lão bản chết không liên quan trực tiếp đến nàng nhưng nếu nàng làm việc cẩn thận một chút, có lẽ Lưu lão bản sẽ không phải chết như vậy
-         Đại thiếu phu nhân đừng tự trách, bệnh tình của gia phụ vốn có từ lâu, không có chuyện này gia phụ cũng chẳng sống thêm được lâu đâu. Lưu Dần lại không nhịn được mà lau nước mắt
Nghe xong những lời này, Tần Thiên không khỏi cảm thán, Lưu Dần này đúng là người thành thật, nếu là người khác chỉ sợ đã nhân cơ hội mà chèn ép
Nhưng nếu không phải vì thấy Lưu gia là người làm ăn thành thật thì lúc trước Tần Thiên đã không cho bọn hắn nợ nhiều như vậy. Nay thấy Lưu gia thế này, Tần Thiên có lòng muốn giúp. Nàng cẩn thận hỏi lại Lưu Dần tình hình kinh doanh gần đây mới biết, thì ra sau khi Trà Hành từ chối cho hắn mua chịu lá trà, hắn vì không mua được trà mà quán trà đã đóng cửa hơn một tháng
Lúc trước, Trang Minh Hỉ và hắn bàn bạc cũng chỉ là miễn tiền trà năm tháng trước và mời đại phu chữa bệnh cho Lưu lão bản chứ thế nào cũng không chịu lại cho hắn mua chịu. Lưu Dần thấy Thịnh Thế miễn cho hắn mấy trăm lạng bạc đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng không phải kẻ không biết xấu hổ mà lại đòi nhờ vả
Nay, hai phu thê họ xử lý hậu sự của Lưu lão gia xong thì ngay cả kế sinh nhai cũng khó mà giữ
Tần Thiên trầm ngâm một hồi, hỏi hắn:
-         Ngươi có còn muốn kinh doanh quán trà không?
-         Muốn chứ, đây vẫn là sinh kế của Lưu gia chúng ta, ta cũng chẳng biết làm gì mà sống nhưng quán trà đóng cửa hơn một tháng, đã sớm không có khách, giờ còn rách nát như vậy, cũng chẳng có bạc mua trà
Lưu Dần thở dài
-         Đó cũng không phải là vấn đề
Sau đó, Tần Thiên cẩn thận nói ra mấy lời khiến cho Lưu Dần và quản sự hộ tống Tần Thiên đến quán trà đều cười vui vẻ
Chạng vạng trở lại Trang phủ, vừa vào cửa đã thấy Bích Liên đợi ở cồng nói với nàng:
-         Đại thiếu phu nhân, hôm nay tam thiếu phu nhân té xỉu, đại phu nói là bị động thai
Tần Thiên nghe vậy thì đảo mắt, cũng không lo lắng, xoay người nói với Trang Tín Ngạn một tiếng. Hắn là nam nhân, cũng không tiện đến xem Phương Nghiên Hạnh.
Tần Thiên mang đám nha hoàn đi vào phòng Phương Nghiên Hạnh
Đi vào đã thấy nha hoàn, ma ma đứng đầy sân, thấy Tần Thiên thì nhất tề hành lễ, cung kính gọi đại thiếu phu nhân.
Sau đó, Tần Thiên đổi vẻ mặt lo lắng mà đi vào phòng Phương Nghiên Hạnh.
Trong phòng, Phương Nghiên Hạnh nằm trên giường lặng lẽ khóc. Trang Tín Trung và Trang Minh Lan ở bên khẽ an ủi. Trần di nương đứng cách đó không xa thấp thỏm lo âu, hai nha hoàn đứng bên. Nguyệt Nương đang ở bên giường an ủi.
-         Tam thiếu phu nhân, phu nhân cho nô tỳ đến xem, ngươi giờ cảm thấy thế nào?
Phương Nghiên Hạnh nghiêng người nằm trên giường, lấy khăn lau nước mắt:
-         Cảm ơn đại nương quan tâm, con dâu giờ khá hơn nhiều rồi
Nguyệt Nương nói:
-         Phu nhân nói, tam thiếu phu nhân muốn ăn gì cứ ăn, cứ thoải mái mà tiêu, bụng ngươi là cốt nhục đầu tiên của Trang phủ, nhất định phải chăm sóc cho chu đáo
-         Ta biết rồi, cám ơn đại nương! Phương Nghiên Hạnh chớp mắt
Nghe đến đó Tần Thiên đi vào, lớn tiếng nói:
-         Sao lại thế này? Sao lại thế này? Đang yên đang lành sao Nghiên Hạnh tỷ tỷ có thể động thai?
Trần di nương nghe vậy mà kinh ngạc. Những người còn lại đều hành lễ với nàng
Tần Thiên lập tức đi đến trước mặt Phương Nghiên Hạnh, hỏi Phương Nghiên Hạnh đã xảy ra chuyện gì. Phương Nghiên Hạnh liếc nhìn Trần di nương một cái, Trần di nương lập tức trừng mắt nhìn nàng, Phương Nghiên Hạnh cúi đầu nhẹ giọng nói:
-         Chỉ là không cẩn thận bị ngã..
Tần Thiên nói:
-         Tỷ tỷ, ngươi là người cẩn thận, rõ ràng biết mình mang thai, sao có thể không cẩn thận mà ngã, có phải là có gì khó nói?
Nói xong, Tần Thiên nhìn về phía Trang Tín Trung,  Trang Tín Trung nhìn ánh mắt nghi ngờ của nàng thì vội nói rõ:
-         Ta vừa trở về, ta không biết gì hết
Tần Thiên lại nhìn về phía Trần di nương, Trần di nương co rúm lại nói:
-         Tự nàng cũng nói là ngã, còn có nguyên nhân gì…
Mắt không ngừng đảo loạn
Bên kia, Nguyệt Nương đã thay Đại phu nhân an ủi xong, đang chuẩn bị rời đi, nhìn thế thì không khỏi dừng bước.
Rất rõ ràng, Trần di nương sốt suột mà nói:
-         Nguyệt Nương, chỗ phu nhân còn cần ngươi hầu hạ đó
Nguyệt Nương đảo mắt nhìn quanh phòng, xua tay nói:
-         Không vội, phu nhân nói, tam thiếu phu nhân mang thai đứa cháu đầu tiên của Trang phủ, bà rất coi trọng, bà bảo ta đến là muốn biết rõ tình hình, nay xem ra có ẩn tình, ta phải biết rõ rồi mới về được
Trần di nương vội đến đỏ mặt nhưng cũng không biết nên làm gì. Trang Minh Lan cũng lo lắng. Tần Thiên coi như không thấy, đứng lên, đi đến trước mặt hai nha hoàn Xảo Vân, Xảo Hồng. Hai nha hoàn kia cúi đầu không dám thở mạnh
-         Các ngươi là người hầu hạ tam thiếu phu nhân, người khác không biết, các ngươi nhất định là biết, các ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Xảo Vân, Xảo Hồng nhìn nhau một cái, lại ngẩng đầu lén lút nhìn Trần di nương một cái, Trần di nương oán hận trừng mắt với các nàng.
Hai người sợ tới mức vội cúi đầu, một chữ cũng không dám nói.
Tần Thiên cười lạnh:
-         Một khi đã như vậy, xem ra đó là các ngươi chăm sóc không cẩn thận, mọi trách nhiệm đều quy cho các ngươi hết
Nói xong, nàng đột nhiên cao giọng, thần sắc lạnh lùng:
-         Nha hoàn vô dụng như các ngươi còn cần làm gì. Người đâu, gọi Lưu quản sự vào, đem hai nha hoàn này bán ngay đi
Lưu quản sự là quản sự chuyên quản lý việc mua bán hạ nhân
Hai nha hoàn tái mặt, nhất tề quỳ xuống dập đầu:
-         Đại thiếu phu nhân bớt giận, Đại thiếu phu nhân bớt giận, không liên quan đến chúng ta, thực sự không liên quan đến chúng ta
-         Không liên quan đến các ngươi thì liên quan đến ai?
Hai nha hoàn do dự một chút, ánh mắt liếc nhìn Trần di nương, hiển nhiên không dám mở miệng:
-         Các ngươi cứ nói thẳng ra, nếu ai vì các ngươi nói thật mà gây phiền phức, đến lúc đó các ngươi đến nói với ta, ta sẽ tìm nàng ta mà gây phiền toái lại.
Tần Thiên lạnh lùng nói.
-         Tần Thiên, thôi đi, đừng hỏi nữa, là tự ta không cẩn thận! Phương Nghiên Hạnh khóc nói.
Tần Thiên thở dài:
-         Tỷ tỷ, giờ ngươi mang thai là cốt nhục của Trang phủ, ta thân là đương gia Trang phủ, sao có thể ngồi yên mặc kệ
Nói xong, có thúc giục hai nha hoàn nói nhanh.
Hai nha hoàn được Tần Thiên cam đoan thì mới kể lại tình hình thực tế
-         Là Trần di nương, hôm nay bà dạy dỗ tam thiếu phu nhân, còn nói … còn nói phải đem Liên Nhi cô nương bên người cho tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân nghe vậy mà bị động thai
Mọi người đều nhìn Trần di nương, Trần di nương lắp bắp nửa ngày không nói được một câu
Phương Nghiên Hạnh chỉ khóc
-         Di nương!
Trang Tín Trung oán trách nhìn Trần di nương, tuy rằng không thấy chuyện xảy ra nhưng cũng biết hiềm khích của mẫu thân và thê tử trong thời gian này nên hắn đã đoán được là chuyện gì xảy ra, chỉ là không tiện nói thẳng trước mặt Tần Thiên
-         Không biết Trần di nương lấy lí do gì mà dạy dỗ tỷ tỷ đang mang thai, còn cố ý gây sự khiến nàng tức giận?
Tần Thiên lạnh lùng nhìn Trần di nương
Nguyên nhân thực sự Trần di nương nào dám nói, mạnh miệng nói:
-         Ta dạy dỗ con dâu mình thì có gì sai. Nàng giờ không thể chăm sóc phu quân, ta chọn một người chăm sóc con ta thì có gì quá đáng
-         Con dâu?
Tần Thiên cười lạnh:
-         Trần di nương, ngươi đừng quên, mẹ chồng của Nghiên Hạnh tỷ tỷ chỉ có một, đó chính là Đại phu nhân. Cho dù muốn chọn người cho Tín Trung thì cũng là Đại phu nhân mới có quyền quyết định, ngươi nói như vậy, là không coi Đại phu nhân ra gì sao?
Sắc mặt Trần di nương tái mét, cả người lạnh run, bắt đầu bưng mặt khóc:
-         Ta biết ta chỉ là kẻ hèn mọn…
-         Ngươi im đi!
Tần Thiên gầm lên khiến Trần di nương đang khóc mà ngừng mặt. Trần di nương mặt đầy nước mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
-         Nghiên Hạnh tỷ tỷ đang mang thai, là lúc vất vả nhất. Ngươi luôn miệng nói mình là mẹ chồng của nàng nhưng ngươi làm mẹ chồng không những không thương nàng mà còn muốn làm tổn thương nàng. Nào có mẹ chồng nào như ngươi? Nếu ngươi không biết hối cải, ta lập tức đưa ngươi đến biệt viện, tránh để ngươi làm hại cốt nhục Trang phủ ta.
Tần Thiên chỉ vào bà tức giận nói.
Lúc này, Trần di nương thực sự bị dọa, nếu thực sự bị đuổi đi thì thật khó mà có thể trở về. Ở biệt viện tuy không lo chuyện ăn uống nhưng sao thoải mái bằng ở Trang phủ.
Trần di nương lập tức nhào tới trước mặt Trang Tín Trung, kéo tay hắn khóc nói:
-         Tín Trung, Tín Trung, mẫu thân ngươi bị đuổi đi mà ngươi không nói được gì sao?
Trang Tín Trung tuy cũng giận mẹ nhưng mẫu thân chính là mẫu thân, hắn có thế nào cũng không nhẫn tâm để mẫu thân chịu khổ, hắn nhìn Tần Thiên, đang định nói gì đó, Tần Thiên lại cắt ngang lời hắn:
-         Còn cả ngươi nữa Tín Trung, ta giờ lấy thân phận đại tẩu, đương gia Trang phủ mà nói với ngươi những lời này
Tần Thiên nhìn hắn, nói rõ ràng đầy chính nghĩa:
-         Ngươi là người làm con, nhưng ngươi cũng là trượng phu, nay Nghiên Hạnh tỷ tỷ mang thai con của  ngươi, nàng vất vả vì ngươi, ngươi là nam nhân chẳng lẽ không thể cho thê tử của ngươi được thoải mái? Nay thành ra thế này, cũng may Nghiên Hạnh tỷ tỷ và đứa nhỏ đều không có chuyện gì, nếu không, ngươi hối hận cũng đã muộn!
Trang Tín Trung bị mắng mà không nói được gì
-         Đại thiếu phu nhân, ta biết ngươi quan tâm ta, tốt với ta, xin ngươi đừng làm gì hơn nữa
Phương Nghiên Hạnh giãy dụa ngồi dậy, Tần Thiên vội đi tới:
-         Ngươi phải cẩn thận chút.
Phương Nghiên Hạnh nắm tay nàng, khóc nói:
-         Thật ra Tín Trung và mẫu thân đều tốt với ta lắm, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, xin ngươi đừng đuổi mẫu thân đi, mẫu thân lớn tuổi, cũng không còn khỏe, hơn nữa ta còn cần bà chăm sóc
Nói xong, nàng nhìn Trần di nương, Trần di nương vội vàng nói:
-         Vâng vâng, về sau ta sẽ chăm sóc nàng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không nói những lời khiến nàng không vui
Sắc mặt Tần Thiên hơi hòa hoãn lại, quay đầu nhìn Phương Nghiên Hạnh nói:
-         Được, nếu tỷ tỷ nói như vậy, việc này cũng thôi, chỉ là sau này tỷ tỷ có chuyện gì thì ta sẽ không bỏ qua đâu
Trần di nương vội vàng nói:
-         Vâng vâng.
Trang Minh Lan cùng Trang Tín Trung cũng tỏ ý về sau nhất định sẽ chăm sóc Phương Nghiên Hạnh chu đáo thì Tần Thiên mới cho qua
Hai ngày sau, Phương Nghiên Hạnh lặng lẽ nói “thật” với Tần Thiên. Tần Thiên cười nói:
-         Tín Trung không trách ngươi chứ?
Phương Nghiên Hạnh nói:
-         Hắn thấy ta còn nói thay ẫu thân hắn sao còn trách ta. Sau đó hắn trách mẫu thân hắn mấy câu, còn xin lỗi ta. Cũng là ngươi nói đúng, nữ nhân, lúc yếu mềm thì nên yếu, trước kia ta tranh giành với bà chẳng lần nào có được kết quả gì tốt, nay ta không tranh nữa, nếu bà ta quá đáng thì ta sẽ nói đau bụng, bà ta còn làm được gì
Nói xong nhéo mặt Tần Thiên:
-         Ngươi đúng là quỷ quái, chiêu gì cũng có
Tần Thiên vuốt mặt, cười cười, trong lòng cảm khái: Phàm là những người lớn lên bằng việc nhìn sắc mặt người khác mà sống thì sao có thể không có những phương pháp sinh tồn này
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân