To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 205-206
hương 205 Ngươi lợi hại lắm
Thanh Âm viện
Lời nói của Trang Tín Ngạn khiến Đại phu nhân vừa kinh ngạc vừa khó xử
Bình tĩnh mà xem xét, Đại phu nhân cũng không muốn để Tạ tiểu thư vào cửa. Tuy rằng hai nhà kết thân với sự phát triển của Thịnh Thế rất có lợi nhưng bối cảnh như vậy, cùng Tần Thiên ngồi cân bằng, lâu ngày Tần Thiên có lẽ sẽ bị thiệt thòi
Bà sẽ không quên công lao của Tần Thiên với Thịnh Thế, với Trang phủ. Lại càng không quên, mỗi lần bà gặp chuyện gian nan nhất, đều là tiểu nha đầu này bất chấp mọi thứ mà đứng chắn cho bà. Bà thực tình coi nàng là con gái của mình mà thương yêu, không đành lòng thấy nàng chịu chút tủi cực nào.
Nhưng là… Nhưng là…
Tạ tiểu thư này là cô nương trong sạch, vì con mình mà rơi xuống kết cục này, phàm là người có lương tâm thì không thể bỏ mặc. Nhưng con lại có thái độ kiên quyết như vậy… Giờ phút này Đại phu nhân thực sự cảm nhận được hàm nghĩa của câu “tình nghĩa khó vẹn toàn”. Nhất thời rất khó xử
Đang lúc này, bà lại nghe Hải Phú nói:
-   Thiếu gia nói, nếu bàn ân cứu mạng thì đại thiếu phu nhân mới là người có công lớn nhất. Lần này ở Mặc Bắc, nếu không phải đại thiếu phu nhân cản mũi tên thay hắn thì chỉ sợ giờ cũng không thể về gặp Đại phu nhân, lại càng không có chuyện Tạ tiểu thư.
Đại phu nhân cả kinh nói:
-   Còn có chuyện này?
-   Đại thiếu phu nhân chắn tên cho đại thiếu gia? Hải Phú, ngươi nói mau đi, chuyện này là thế nào? Nguyệt Nương ở bên cạnh nói.
Lúc trước Tần Thiên nói chuyện đi Mạc Bắc với đại thiếu phu nhân không tiện kể mình chắn tên cho Trang Tín Ngạn. Điều này cảm thấy nàng như đang tự khoe công vậy. Chỉ nói mình bị thương, được Tạ Đình Quân cứu đi. Trở về lâu như vậy, Trang Tín Ngạn cũng không có cơ hội nhắc đến nên Đại phu nhân mới ngạc nhiên như vậy
Hải Phú theo lời mẫu thân, đem chuyện ngày đó gặp phải mã tặc, Trang Tín Ngạn bị bắn lén và trong lúc nguy cấp, Tần Thiên không để ý nguy hiểm mà chắn tên cho Trang Tín Ngạn lại một lần
-   Lúc ấy tình huống khẩn cấp, nô tài căn bản không kịp đến cứu, nếu không phải nhờ đại thiếu phu nhân thì giờ thiếu gia thực sự vô cùng nguy hiểm
Hải Phú nói, trong thời gian này, hắn tận mắt thấy phu thê bọn họ ân ái tình cảm, mà Tần Thiên lại vì Trang Tín Ngạn mà đến mạng cũng không cần. Trong lòng hắn, địa vị của Tần Thiên tăng lên không ít. Giờ hắn thực sự không muốn Tạ gia tiểu thư kia vào cửa mà uy hiếp địa vị của Tần Thiên.
Trang Tín Ngạn ở một bên lại viết: “mẫu thân, Tần Thiên toàn tâm toàn ý, không ngại khổ cực vì Trang phủ, nay lại vì con mà thiếu chút nữa mất mạng. Huống hồ con còn từng hứa hẹn với nàng. Về tình về lí, con không thể nào ruồng bỏ nàng. Tạ tiểu thư có ân cứu mạng, tuy rằng con rất cảm kích nhưng cũng có nhiều cách để báo đáp. Con không thể dùng cách làm tổn thương Tần Thiên để báo đáp lại nàng, con không làm được, cho dù bị người người chỉ trỏ con cũng không làm được. Huống hồ chuyện đến nước này, Tạ gia xử lý không chu đáo, danh tiết Tạ tiểu thư bị hủy cũng không phải là toàn bộ trách nhiệm của Trang phủ”
Nghe Hải Phú nói xong, đại phu nhân suy tư một hồi, nghiêm mặt nói:
-   Ngươi nói đúng, thủ tín với một người không nên bằng cách thất tín với người khác. Tần Thiên trả giá vì Trang phủ ta nhiều lắm, chúng ta không thể để nàng cảm thấy lạnh lòng mới đúng
Bà hít sâu một hơi, gật gật đầu, lại nói:
-         Chuyện này ngươi tạm thời không cần ra mặt, để mẫu thân đến Tạ gia bàn bạc trước, xem có cách giải quyết nào tốt cho cả hai. Tạ tiểu thư dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi. Dù chúng ta không thể chịu trách nhiệm với nàng thì cũng không thể làm chuyện tổn thương đến nàng
“Mẫu thân nói đúng, mọi việc đều phiền mẫu thân”
Đêm đó, Trang Tín Ngạn đem kết quả này nói cho Tần Thiên, Tần Thiên đương nhiên vui vẻ.
Trên đường về Tần Thiên luôn lo lắng việc này, Đại phu nhân là người thế nào nàng rõ ràng nhất, chuyện Tạ tiểu thư, dựa vào tính cách bà chắc chắn sẽ không bỏ mặc nàng. Tần Thiên đã chuẩn bị tâm lý tốt, cũng nghĩ đủ cách để thuyết phục Đại phu nhân. Chỉ cần có tác dụng, khóc lóc, gây rối, thắt cổ nàng đều sẽ làm
Bởi vì, Trang Tín Ngạn thật sự là phu quân rất tốt, Đại phu nhân cũng là mẹ chồng tốt, không có ai toàn vẹn cả, không thể vì Đại phu nhân làm một hai chuyện không hợp tâm ý mà nàng đã muốn rời đi
Từ khi quyết định chọn Trang Tín Ngạn, nàng đã quyết định sẽ sống hạnh phúc cùng bọn họ, sẽ bảo vệ hạnh phúc, gia đình của chính mình
Nàng tin tưởng sự lựa chọn của mình là không sai, lại càng không thể dễ dàng buông tay. Nàng ở Trang phủ sống không tốt, ra ngoài cũng sẽ chỉ như vậy. Sao không có khó khăn, sóng gió, nhất định đều phải đối mặt
Giờ chuyện không phải đang phát triển theo chiều hướng tốt sao?
Tần Thiên vui vẻ ôm cổ Trang Tín Ngạn, hôn hắn mấy cái:
-         Tín Ngạn, ngươi thật lợi hại, mẫu thân là người cố chấp như vậy mà ngươi vẫn có thể dễ dàng thuyết phục
Niềm vui của Tần Thiên nhanh chóng lây sang cho Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn ôm eo nàng, cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng hai mắt sáng ngời, hai má ửng hồng, nụ cười đáng yêu, tình yêu trong lòng lại dâng lên
Ở bên nàng luôn luôn thật vui, bất kể khi nào, bất kể gặp khó khăn gì, nàng đều có thể lạc quan, vui vẻ như vậy khiến cho tâm tình hắn bất giác cũng khá lên rất nhiều. Đúng là trời cao ban ơn, ban cho hắn một thê tử tốt như vậy
Hung hăng hôn nàng, Trang Tín Ngạn buông nàng ra, viết lên giấy: “Không phải ta lợi hại, mà là Tần Thiên nàng lợi hại!”
-         Ta lợi hại?
Tần Thiên mở to hai mắt nhìn hắn, bộ dáng đáng yêu như con mèo nhỏ
Trang Tín Ngạn vuốt ve mặt nàng một hồi rồi lại viết: “Điểm lợi hại nhất của nàng chính là nắm bắt được vị trí quan trọng trong lòng chúng ta, đến độ chúng ta đều không nỡ làm tổn thương nàng chỉ là một chút”
Tần Thiên nghiêng đầu nhìn hắn cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, bộ dáng đó đúng là xinh đẹp không nói nên lời, Trang Tín Ngạn lòng rung động, ôm nàng đi về phía giường…
Sau trướng phù dung, cảnh xuân vô hạn, bên trong mập mờ…
Một phen mây mưa, hai người nằm trong chăn. Tần Thiên thấy Trang Tín Ngạn lấy ra một quyển sách dưới nệm. Nàng tức giận đoạt lấy xem, vừa nhìn đã đỏ mặt
-         Trang Tín Ngạn, ngươi đúng là xấu xa, đi xem mấy thứ này
“Là mẫu thân bảo Hải Phú đưa cho ta”. Trang Tín Ngạn đỏ mặt viết
-         Khó trách ngươi kinh nghiệm lão luyện như vậy, thì ra là có sách giáo khoa…
Tần Thiên tuy nói vậy nhưng hai mắt lại không rời được quyển sách mỏng trong tay. Nàng lật từng tờ một, chỉ cảm thán họa sĩ cổ đại vẽ đẹp thì cảm giác được hơi thở của Trang Tín Ngạn kề bên càng lúc càng nóng, càng lúc càng dồn dập.
Nụ hôn ẩm ướt không ngừng trên lưng, vành tai, trên cổ, trên vai… mỗi nụ hôn đều như ngọn lửa, dần dần thiêu đốt nàng
-         Vừa mói… lại còn… Tần Thiên hờn dỗi
Trang Tín Ngạn đã ngồi dậy, để cho nàng ngồi lên trên người hắn, bả vai rộng lớn trầm xuống, cơ ngực rắn chắc lộ ra. Hai tay nóng rực thoáng đỡ mông nàng lên, thứ gì đó cứng rắn nhanh chóng tiến vào. Tần Thiên rên lên một tiếng, cả người run rẩy. Nụ hôn ẩm ướt của Trang Tín Ngạn lưu luyến nơi ngực nàng, nơi đó dường như là nơi hắn yêu nhất, tựa như hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Tần Thiên bị hắn hôn mà run rẩy, toàn thân mềm nhũn tê dại
Hai tay nàng ôm lấy khuôn mặt hắn, khiến cho hắn ngẩng đầu nhìn nàng. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lúc này mang theo vẻ gợi cảm của tình dục, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mơ hồ. Hắn tựa như yêu tinh, quỷ mị, bất luận thế nào đều rất rung động lòng người.
Như là bị mê hoặc, Tần Thiên cúi đầu, hôn lên bờ môi hắn, dây dưa triền miên, như say như mê. Hai tay hắn đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, lúc chặt lúc lỏng, một hồi kịch liệt, một hồi bình tĩnh, theo động tác của hắn mà tiếng rên rỉ không ngừng vang lên
Nghe được giọng nói của hắn, cả người Tần Thiên như muốn tan ra, cả thế giới này ngoài nàng sẽ không ai có thể biết, thì ra tiếng rên rỉ của hắn lại có thể quyến rũ như vậy..
Động tác ngày càng kịch liệt, hơi thở ngày càng nóng bỏng, Tần Thiên bỗng nhẹ nhàng run lên, mồ hôi trong nháy mắt như chảy tứa ra, nàng ngẩng đầu, rên rỉ thoải mái
Sáng sớm hôm sau, Tần Thiên triệu tập tất cả các quản sự trong phủ, hạ lệnh muốn kiểm toán, mang mọi khoản thu chi trong ba tháng qua đối chiếu một lần
Nhận được tin, Phương Nghiên Hạnh vội vội vàng vàng trở về tìm Trần di nương vô cùng lo lắng nói:
-         Mẫu thân, giờ phải làm sao đây, đại thiếu phu nhân muốn kiểm tra sổ sách, mấy tháng nay người tiêu tốn nhiều như vậy không thể lừa được, làm sao bây giờ, nhất định sẽ bị đại thiếu phu nhân phát hiện
Trần di nương nghe được cả kinh, chén trà trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, bà đứng lên, khẩn trương nói:
-         Không phải nàng rất tin tưởng ngươi sao? Sao đột nhiên muốn kiểm tra?
Với Tần Thiên, Trần di nương không phải không sợ
Phương Nghiên Hạnh gấp đến dậm chân:
-         Con cũng không biết vì sao nàng bỗng nhiên muốn kiểm tra, chẳng lẽ nàng thấy có gì khác lạ?
Nói xong, ánh mắt Phương Nghiên Hạnh đảo qua trang sức lòe loẹt trên người Trần di nương. Trần di nương chột dạ vội lấy tay áo che đi:
-         Vậy giờ nên làm gì?
-         Còn có thể làm gì? Hoặc là phải đợi gia pháp xử trí, nếu không thì phải đem bạc bù vào. Phương Nghiên Hạnh khổ sở nói
Lúc này, Trang Minh Lan nhận được tin chạy lại, nàng vừa vào cửa đã vội đến bên Trần di nương, kéo tay bà lo lắng nói:
-         Mẫu thân, con đã nói rồi, ngươi làm chuyện như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện nhưng chúng con nói ngươi còn không tin, vạn nhất đại thiếu phu nhân tra ra cái gì thì bất kể là tỷ tỷ hay mẫu thân đều không thể thoát thân. Đại thiếu phu nhân trị gia cực nghiêm, hận nhất những kẻ gian lận, lần này nàng công khai kiểm toán như vậy, nhất định sẽ trừng trị nặng nề
Trần di nương nghe nữ nhi cũng nói vậy thì mới bối rối, hai tay run lên:
-         Vậy phải làm sao bây giờ? Đại thiếu phu nhân sớm đã không vừa mắt với ta, nếu biết ta lấy đi không ít bạc, không biết sẽ xử phạt ta thế nào
Phương Nghiên Hạnh thấy Trần di nương như vậy, hừ lạnh trong lòng: “Thì ra bà cũng vẫn sợ, ta còn nghĩ ngươi không sợ gì hết”
-         Giờ chỉ có cách giao những thứ này ra, có thể còn giấu diếm được
Trang Minh Lan vừa nói vừa tháo trang sức trên người Trần di nương. Trần di nương vất vả lắm mới có được những thứ này, sao bỏ ra được, liên tục lui về phía sau, sống chết không chịu mang ra
Phải biết rằng nhờ mấy thứ này mà bà ta mới được uy phong có một tháng mà thôi, giờ bị đám nha hoàn nhìn thấy trên người không còn mấy thứ này thì chẳng biết sẽ chê cười bà thế nào.
Chương 206: Bức người quá đáng
Cuối cùng, Trần di nương dù không muốn vậy chút nào nhưng cũng đành nhổ ra những thứ đã nuốt. Nếu không, vạn nhất thực sự bị Tần Thiên tra ra là cái gì thì không phải chỉ trả những thứ này là có thể xong đâu. Bà đã tận mắt thấy Tần Thiên hạ lệnh đánh Lý di nương, Lý di nương kiêu ngạo như vậy cũng bị đánh cho nửa tháng không thể rời giường, bà cũng không dám chịu nỗi khổ này.
Nhưng nhiều năm qua, mãi mới có cơ hội được thoải mái như vậy, còn chưa đã nghiện thì đã bị ép phải lấy đi, cái này khác nào cắt đi một miếng thịt trên người, đau đến nửa ngày không thể thở nổi
Bên kia, Tần Thiên dặn dò chuyện muốn kiểm toán xong thì mang lễ vật từ Mạc Bắc về, cùng Trang Tín Ngạn đem tặng cho Đại phu nhân.
Lễ vật mỗi người trong Thanh Âm viện đều có, cho tiểu nha đầu là một số đồ ăn từ Mạc Bắc, đại nha hoàn là một số trang sức từ xương thú của người Khương. Cho Nguyệt Nương là một chiếc áo da sói. Nguyệt Nương cười phấn chấn đón lấy:
-   Ta cũng có sao?
-   Sao có thể thiếu Nguyệt Nương. Lại nói, đều là Nguyệt Nương vất vả hầu hạ mẫu thân chu đáo, phần công lao này chính là lớn nhất Trang phủ đó. Tần Thiên cười tươi nói
Những lời này khiến Nguyệt Nương và Đại phu nhân đều cười vui vẻ
-   Nha đầu này thật khéo nói. Đại phu nhân cười lắc đầu.
-   Mẫu thân, nếu ngươi nhìn những thứ ta mang về cho ngươi thì sẽ không nỡ nói ta đâu
Tần Thiên cười đi tới, đội chiếc mũ da dê màu nâu vàng lên đầu Đại phu nhân
-   Ta ở thảo nguyên thấy có người bán loại mũ này, đều làm từ da dê, chất da rất mềm, bên trong là lớp lông dê dày, ở ngoài còn có trang trí bằng xương thú nữa đó
Tần Thiên vừa sửa mũ cho Đại phu nhân vừa khẽ nói:
-   Lúc ấy ta nghĩ, nếu mẫu thân đội nhất định sẽ rất ấm, bệnh đau đầu mùa đông có lẽ sẽ đỡ đi nhiều
Đội xong, Tần Thiên cẩn thận nhìn một hồi rồi gật đầu cười nói:
-   Đẹp lắm. Mẫu thân, ấm không, người có thích không?
Giọng nói dịu dàng như có bàn tay vuốt ve lòng Đại phu nhân, Đại phu nhân vô cùng thương yêu, bà sờ sọang, kéo tay Tần Thiên cười cười nói:
-   Ấm lắm, ta cũng rất thích, khó cho ngươi lúc nào cũng nhớ đến ta
-   Người là mẫu thân của con và Tín Ngạn, con không nhớ người thì nhớ ai? Tần Thiên nắm tay bà cười nói.
Đại phu nhân vui vẻ vô cùng
Một bên, Trang Tín Ngạn ngồi nhìn thê tử và mẫu thân thân thiết như vậy thì chỉ cảm thấy thật mỹ mãn
-   Tần Thiên, vết thương trên lưng thế nào rồi?
Đại phu nhân quan tâm hỏi, Tần Thiên đáp:
-   Tốt rồi, đã hoàn toàn khỏi rồi
Chỉ là có chút sẹo, có lẽ là rất rõ, trên lưng Trang Tín Ngạn cũng có vết sẹo xấu xí, đúng là cùng chung phúc họa
-   Sau này đừng làm những việc ngốc nghếch như vậy, mạng Tín Ngạn quan trọng nhưng ngươi cũng rất quan trọng, bất kể các ngươi là ai có chuyện mẫu thân cũng đều không vui
Tần Thiên rúc vào người bà, nhẹ giọng nói:
-   Mẫu thân, chúng con không phải đều khỏe mạnh sao?
Đại phu nhân vỗ tay nàng:
-   Đều phải khỏe mạnh, các ngươi không ai được gặp chuyện không may
Nói xong, lại bảo Nguyệt Nương đem bộ trang sức bằng ngọc phỉ thúy đã chuẩn bị sẵn ra cho Tần Thiên. Nguyệt Nương đưa cho Tần Thiên, nháy mắt khẽ nói:
-   Đây chính là trang sức phu nhân thích nhất, cũng không dám đeo, bà thật thương ngươi
Tần Thiên đón lấy, ôm Đại phu nhân nói:
-   Cảm ơn mẫu thân
Giống như con gái làm nũng với mẹ vậy, khiến Đại phu nhân rất được hưởng thụ
Ra khỏi Thanh Âm viện, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến Trà Hành
Trên đường đi, Tần Thiên nói với Trang Tín Ngạn chuyện Trà Hành thiếu chút nữa xảy ra chuyện hại đến mạng người mà đã nghe từ phía Phương Nghiên Hạnh.
-   Không ngờ chúng ta đi chưa được bao lâu Trà Hành đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chút nữa nhất định phải tìm Lý chưởng quầy hỏi cho rõ. Trang phủ luôn hành thiện tích đức, thanh danh này không thể bị hủy trong tay ta mới được
Dù nàng không tham dự việc này nhưng giờ nàng là đương gia, mọi chuyện của Thịnh Thế đều liên quan đến nàng, không thể chối thoát
Đi vào Trà Hành, Tần Thiên sai người gọi Lý chưởng quỹ đến, hỏi về việc này. Lý chưởng quỹ kể lại mọi chuyện rõ ràng
Thì ra là, Quán trà Bích Thủy ở phía đông thành vẫn là khách quen của Thịnh Thế, lá trà bọn họ luôn nhập từ Thịnh Thế. Cửa hàng không lớn, xem như chỉ là buôn bán nhỏ. Mấy năm hợp tác với Thịnh Thế đều rất vui vẻ, thoải mái
Nửa năm trước, nhà chủ quán  Lưu lão bản gặp biến cố, phu nhân của Lưu lão bản bỗng nhiên mắc bệnh, tiền bạc vô số đều chỉ đổ xuống biển, cuối cùng vẫn qua đời. Không lâu sau, quán trà lại gặp hỏa hoạn khiến cho Lưu gia gặp tổn thất lớn. Lưu lão bản không muốn bỏ qua việc làm ăn, lại xuất bạc, sửa sang lại mặt tiền cửa hàng. Nhưng qua biến cố đó, việc làm ăn kém đi không ít. Lưu lão bản tận lực cũng bị ngã bệnh, giao gánh nặng trong nhà cho con trai là Lưu Dần
Lưu gia qua mấy biến cố đó mà của cải cũng gần như cạn kiệt. Lưu Dần tuổi trẻ, không giỏi làm ăn, hơn nữa lão Lưu bệnh nặng triền miên, tiền thuốc quá lớn, việc làm ăn ngày càng suy sút, ngay cả trà cũng không mua nổi
Tần Thiên thấy trước bọn họ là khách hàng quen của Thịnh Thế, việc buôn bán luôn trung thực, chỉ là không gặp vận may. Mà Lưu Dần tuy kinh nghiệm không đủ nhưng lại rất cố gắng. Tần Thiên cảm thấy sự khó khăn này chỉ làm tạm thời, chịu giúp bọn họ thì bọn họ nhất định có thể vượt qua
Vì thế từ tháng Tư năm nay, Lưu gia vẫn nhờ Thịnh Thế mà được nhập lá trà vào mà buôn bán, Lưu Dần rất cảm kích Trang phủ, vẫn rất cố gắng làm ăn nhưng chuyện làm ăn không phải là chuyện một sớm một chiều. Cho nên mới đến khi Tần Thiên đi Mạc Bắc thì chuyện làm ăn của Lưu Dần vẫn không có biến chuyển tốt
Mà Tần Thiên đi vội, Trà Hành nhiều chuyện, nàng sao nhớ được nhiều, với chuyện Lưu Dần cũng không được dặn dò trước.
Chờ Tần Thiên vừa đi, Trang Tín Trung quản lý Trà Hành thay thì xảy ra vấn đề
Tần Thiên đi được một tháng, Lưu Dần tới lấy lá trà, quản sự tới hỏi ý kiến Trang Tín Trung thì Trang Tín Xuyên cũng ở bên
Từ sau khi Tần Thiên đi rồi, Trang Tín Xuyên cũng không thành thật, thấy Tín Trung dễ bắt nạt, chuyện trong Trà Hành đều muốn nhúng tay vào ra vẻ ta đây, thứ hai cũng muốn tìm thời cơ bòn rút.
Nghe được có người đến lấy lá trà nợ, Trang Tín Xuyên đã không vui, nghe nói là chuyện những 5 tháng rồi thì hắn đột nhiên biến sắc, vỗ bàn nói:
-   Nha đầu kia cho rằng Trang phủ ta mở từ thiện sao? Cầm bạc của Trang phủ ta để lấy tiếng tốt cho nàng, làm gì có chuyện tốt như vậy
Nói xong chỉ vào quản sự ra lệnh:
-   Ngươi đi nói cho hắn, chẳng những không có trà cho hắn mà bắt hắn phải giao bạc nợ ra đây, nếu không đừng trách Trang phủ chúng ta không khách khí, kéo quan phủ đến đòi nợ
Quản sự khó xử nhìn Trang Tín Trung, Trang Tín Trung nói:
-   Lúc trước đại tẩu vẫn đều làm vậy, ta thấy hẳn có đạo lý, chúng ta vẫn nên làm theo lời đại tẩu thì hơn
Trang Tín Xuyên vốn muốn lập uy, biểu hiện vai trò quan trọng của mình, hơn nữa hắn luôn cao cao tại thượng trước mặt Trang Tín Trung đã thành quen, lập tức chỉ vào hắn nói:
-   Ngươi có biết làm ăn không? Lưu gia kia giờ đã thành ra như vậy, làm sao có khả năng thay đổi gì? Trước bọn họ thiếu bao nhiêu tiền, sau này đến khi đóng cửa thì ai trả bạc cho chúng ta? Nhân lúc bọn họ còn làm ăn, phải dùng cửa hàng của bọn họ để gán nợ thì chúng ta mới không bị thiệt
Trang Tín Trung thấy Trang Tín Xuyên muốn dùng cửa hàng đối phương để gán nợ thì cảm thấy không ổn, tranh cãi vài câu, Trang Tín Xuyên lại dùng thân phận ca ca mà đè ép hắn, còn nói:
-   Ngươi xem, chúng ta đã bao giờ để nợ qua 5 tháng chưa? Cho dù là đại thiếu phu nhân ở đây ta nghĩ nàng cũng không thể nào để tình trạng này tiếp tục. Nàng về thấy ngươi không biết xử lý, chỉ sợ lại trách ngươi không có năng lực
Trang Tín Trung ngẫm lại thấy cũng có lý, việc buôn bán cho vay nợ không phải là chuyện lạ nhưng không có nhà nào để nợ đọng qua hơn 5 tháng như vậy. Thấy hắn động lòng, Trang Tín Xuyên lại ở bên khuyến khích, còn định nhận làm chuyện này
Trang Tín Trung sợ gặp chuyện, ban đầu còn không chịu. Trang Tín Xuyên nhìn hắn cười lạnh:
-   Tín Trung, giờ ngươi thấy ta không làm đương gia được, trong mắt không còn ca ca này nữa phải không? Tốt, có tiền đồ lắm, giờ có nữ nhân kia làm núi dựa là có thể dẫm ta xuống lòng bàn chân. Ta đường đường là một quản sự, giờ chẳng nhẽ ngay cả việc xử lý chuyện này cũng không được?
Bị Trang Tín Xuyên nói như vậy, Trang Tín Trung trở nên yếu đuối, không có cách nào, cũng chỉ đành giao việc này cho hắn xử lý. Chỉ dặn dò ngàn vạn lần là đừng có gây chuyện không hay
Trang Tín Xuyên nào có không gây sự? Hắn vốn đã ghen tỵ Trang Tín Trung được thay thế vị trí đương gia tạm thời, luôn muốn phải gây chuyện phá rối hắn. Hắn mang người đến nhà Lưu lão bản gây chuyện, Lưu Dần thấy lá trà không chuyển đến mà lại là người ta đến đòi nợ thì lo lắng, nói cạn lời nhưng Trang Tín Xuyên không hề để ý. Thấy hắn không chịu nộp tiền thì mới gọi người chuyển đồ, phàm là thứ gì đáng giá đều chuyển đi. Chẳng những chuyển đồ ở cửa hàng mà ở trong nhà cũng muốn chuyển.
Điều này kinh động đến Lưu lão bản ốm đau đang nằm trên giường, hắn bị tức giận công tâm, phun ra một búng máu rồi hôn mê bất tỉnh.
Lưu Dần vừa tức vừa hận, đến Trà Hành gây chuyện đến nỗi mọi người trong Dương thành đều biết, ai cũng nói Trang phủ bức người quá đáng, không biết tích đức
Tin tức nhanh chóng rơi vào tai Đại phu nhân, Đại phu nhân giận dữ, gọi tất cả mọi người đến. Cũng trách cứ Trang Tín Trung và Trang Tín Xuyên một hồi
Nghe đến đó, Tần Thiên không nhịn được hỏi:
-   Vậy việc này thì có liên quan gì đến tứ tiểu thư?
Lý chưởng quỹ nói:
-   Sau khi xảy ra chuyện, phu nhân định tự mình xử lý việc này nhưng cơ thể không tiện, mà hai vị thiếu gia không hợp ra mặt, sợ đối phương thấy bọn họ lại càng tức giận. Đang lúc Đại phu nhân phiền não thì tứ tiểu thư xung phong nhận việc, nói có thể giải quyết việc này. Đại phu nhân hỏi nàng giải quyết như thế nào mới tốt. Tứ tiểu thư nói, trước quan trong là phải cứu người, Lưu lão bản vì Trang phủ mà bệnh thêm nặng, Trang phủ hẳn nên chịu trách nhiệm tiền thuốc men. Những lời này được lòng Đại phu nhân, Đại phu nhân giao việc này cho tứ tiểu thư làm. Sau tứ tiểu thư bình ổn lại việc này, Đại phu nhân mới quyết định trước khi ngươi về, để tứ tiểu thư ở lại Trà Hành giúp đỡ
Thì ra là thế…
Trang Minh Hỉ này thật biết cách nắm bắt cơ hội…
-   Vậy bệnh tình của Lưu lão bản tốt hơn chưa? Tần Thiên quan tâm hỏi.
Lý chưởng quỹ nói:
-   Thịnh Thế chúng ta tốn không ít bạc mời đại phu, một tháng qua thuốc tốt chưa hề ngừng, hẳn là đỡ hơn rồi
Tần Thiên nghe xong thì cảm thấy không ổn:
-   Chẳng lẽ sau đó các ngươi cũng không phái người tới xem?
Vừa dứt lời, Phạm Thiên vội vàng chạy vào, nói:
-   Không ổn, vừa rồi ta nhận được tin, nói là Lưu lão gia đã chết, giờ bên ngoài đều truyền tin rằng Thịnh Thế chúng ta bức tử Lưu lão gia
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đều nhìn nhau rồi vội đứng lên:
-   Sao có thể như vậy, không phải đã mời đại phu rồi sao?
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân