We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 201-202
hương 201: Không thể kể hết
Tần Thiên bưng lên chung trà khẽ nhấp một ngụm, trà Long tỉnh đúng là danh bất hư truyền nhưng giờ phút này nàng không có nhiều tâm tình để phẩm trà.
-   Lại nói, lần này đa tạ Tạ tiểu thư cứu mạng phu quân ta. Phần ân tình này, phu thê ta nhất định sẽ ghi tạc trong lòng. Tần Thiên thản nhiên nói.
Tạ Uyển Quân nhìn Tần Thiên một cái, hai tay ở dưới bàn nắm chặt khăn. Từ chỗ nhị thẩm nàng đã biết được thái độ của Tần Thiên. Sự phản đối này Tạ Uyển Quân cũng không thấy lạ. Về sau nàng vừa cửa, địa vị nhất định cũng không thấp hơn Tần Thiên, nghĩ hẳn là Tần Thiên sợ mình sẽ uy hiếp địa vị của nàng. Tuy rằng nàng không biết Tần Thiên phản đối sẽ có tác dụng gì, dù sao việc này cũng do Đại phu nhân làm chủ. Nhưng nếu Tần Thiên trở về gây loạn thì sẽ khiến người ta phiền lòng, cho nên nàng hôm nay hẹn riêng Tần Thiên ra, định tỏ rõ thái độ của mình. Chỉ là mình là cô nương chưa gả ra, những lời này rốt cuộc khó có thể mở miệng, nhất thời do dự mà không biết nên nói thế nào
Nghe Tần Thiên nói vậy thì vội đáp:
-   Tỷ tỷ đừng khách khí, gặp chuyện này ai cũng sẽ không bỏ mặc. Lúc trước tỷ tỷ không phải cũng cản một mũi tên cho Trang công tử?
-   Chúng ta là phu thê, vốn là phúc họa cùng hưởng, đương nhiên không giống.
Tần Thiên cười cười, nhẹ giọng cảm thán:
-   Chuyện hôn sự của nữ nhi vô cùng quan trọng, cả đời tốt hay xấu đều chỉ trong một suy nghĩ, có thể tìm được một phu quân biết ấm lạnh, có thể thương yêu ngươi, đặt ngươi ở trong lòng mới là hạnh phúc lớn nhất đời nữ tử. Tạ cô nương ngươi nói có phải không?
Tạ Uyển Quân nhớ tới cách đối xử đầy yêu thương của Trang Tín Ngạn với Tần Thiên, nghĩ sau này mình cũng sẽ có hạnh phúc này thì không khỏi đỏ mặt.
Thấy vẻ mặt nàng, Tần Thiên thở dài trong lòng, lại nói:
-   Có nhiều lúc, những đồ chúng ta nhìn thấy tưởng là rất tốt nhưng lại không hợp với mình
Nói xong. Tần Thiên lấy từ trong lòng ra một tở giấy, mở ra trước mặt Tạ Uyển Quân. Tạ Uyển Quân nhìn, thấy trên giấy viết một hành chữ thanh tú: “Trang Tín Ngạn chỉ có mình Tần Thiên”
Tạ Uyển Quân lập tức biến sắc
-   Đây là lời hứa của Tín Ngạn với ta khi chúng ta thành thân
Tần Thiên nhìn Tạ Uyển Quân thành tâm thành ý nói:
-   Tạ cô nương, giờ ở đây chỉ có hai ta, có một số việc cũng không cần vòng vo, không ngại mà nói thẳng. Ta biết Tạ cô nương là cô nương thuần lương, ta cũng có thể cảm nhận được tâm ý của cô nương cho phu quân ta.
Tạ Uyển Quân ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ bừng
-   Nhưng Tạ cô nương cũng thấy đó. Ta và Tín Ngạn lưỡng tình tương duyệt, giữa chúng ta không thể dung được bất kì ai, Tín Ngạn là người đơn thuần, chuyện hắn đã nhận định sẽ không dễ dàng thay đổi. Tạ cô nương xinh đẹp, thông minh, lại có gia thế như vậy, tội gì đến Trang phủ chịu lạnh nhạt. Cả đời dài như vậy, vì sao cố chấp chịu khổ? Thiên hạ lớn như vậy, nam nhi tốt nhiều như vậy, Tạ tiểu thư lại có điều kiện như thế, nhất định có thể tìm được mối nhân duyên tốt, cùng ý trung nhân cử án tề mi, sinh nhi dục nữ, đây mới là hạnh phúc của nữ nhi
Tạ Uyển Quân cúi đầu, nhẹ giọng nói:
-   Ta biết tâm ý của tỷ tỷ nhưng giờ… giờ chuyện của ta và Trang công tử đã truyền khắp, về sau còn ai chịu tới cửa cầu hôn?
Đến ngay cả Tư Mã gia cũng lén lút lui chuyện hôn nhân này. Nhưng đây cũng là điều nàng muốn, nàng cũng không sốt ruột.
Nói xong, Tạ Uyển Quân lấy khăn lau nước mắt, vai khẽ run
Truyền nhanh như vậy? Tần Thiên giật mình, lập tức hiểu ra, nhất định là Tạ Uyển Quân cố ý làm, xem ra nàng đã quyết tâm phải lấy Tín Ngạn.
Tần Thiên hơi biến sắc, không phải nói tiểu thư cổ đại hiền lương thục đức. Sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy. Nàng cảm thấy tâm tư lúc trước của mình đúng là bị uổng phí
Nàng không biết rằng, Tạ Uyển Quân sở dĩ làm vậy thứ nhất là vì cuồng dại tình cảm của Trang Tín Ngạn dành cho Tần Thiên. Thứ hai là để trốn tránh hôn sự với Tư Mã Xương. Tư Mã Xương phẩm hạnh hạ lưu không nói, nghe nói trong phòng cũng đã không thiếu di nương. Nàng sao muốn gả cho người như thế. Trong lúc mấu chốt này mới bị quỷ mê ma ám mà làm ra quyết định này. Nay ván đã đóng thuyền, danh tiết bị hủy, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi
-   Tỷ tỷ?
Tạ Uyển Quân khóc nức nở nói:
-   Tỷ tỷ yên tâm, Uyển Quân chỉ là mến đức làm người của Trang công tử, chỉ mong cả đời làm bạn bên công tử, về chuyện khác, Uyển Quân chưa bao giờ muốn tranh với tỷ tỷ. Uyển Quân không hiểu chuyện làm ăn, cũng không có hứng thú, cho dù về sau… về sau…
Giọng nàng dần bé như muỗi kêu:
-   Về sau con của ta cũng sẽ không tranh giành gì với con của tỷ tỷ. Trong lòng Uyển Quân, tỷ tỷ vĩnh viễn là tỷ tỷ, Uyển Quân sẽ tôn trọng tỷ tỷ, hầu hạ tỷ tỷ…
Nàng là tiểu thư con chính thất Tạ gia, tương lai của hồi môn vô cùng, đâu thèm tranh giành mấy thứ kia với Tần Thiên
Về phần lời nàng nói, Tạ Uyển Quân không cho là đúng. Trang công tử còn chưa hiểu biết gì về nàng. Nàng cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Diện mạo so với Tần Thiên chỉ hơn chứ không kém. Chỉ cần nàng gả qua, Trang Tín Ngạn nhất định sẽ thích nàng.
Nghe xong lời này, Tần Thiên giận đến muốn cười. Con? Nghĩ cũng xa thật. Nàng đứng lên. Cười lạnh nói:
-   Thôi đi. Nếu cô nương không nghe hiểu lời ta nói ta cũng không nhiều lời. Cô nương khư khư cố chấp, làm cho sự tình rối loạn đến mức độ này. Hậu quả sau này cô nương cũng phải gánh vác được mới là tốt
Nói xong. Tần Thiên xoay người rời đi.
Tạ Uyển Quân chậm rãi đứng lên, nhìn bóng lưng thẳng thắn của Tần Thiên mà không khỏi cắn môi. Sắc mặt dần dần chuyển lạnh. Nàng khẽ hừ một tiếng.
Chiều hôm đó, bọn Phạm Thiên nhận được tin tức trở về, nhìn thấy Tần Thiên bình yên vô sự, tất nhiên là vô cùng vui sướng. Cũng nhắc đến một chuyện với Tần Thiên
-   Sau khi trốn thoát, phiên dịch nói với ta. Lúc ấy mã tặc nói một câu nói rất kỳ quái.
-   Nói gì?
Phạm Thiên nói:
-   Mã tặc nói không thể để cho bất kì ai trốn thoát, bọn họ mang theo trân bảo độc nhất vô nhị của quý tộc người Khương ban cho.
Tần Thiên kinh ngạc:
-   Ta cũng đang thấy lạ, vì sao rõ ràng không phải mùa làm ăn mà mã tặc này còn chặn đường chúng ta. Thì ra bọn họ cho rằng chúng ta mang theo trân bảo
Nhưng lập tức lại cảm thấy kỳ quái, đám mã tặc này vì sao lại nghĩ vậy
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Lập tức sai Phạm Thiên dẫn phiên dịch đến hỏi thăm
Việc này nhanh chóng bị Tạ Đình Quân biết. Hắn động tâm tư, âm thầm sai Lâm Vĩnh chuẩn bị, bảo Lâm Vĩnh nghĩ cách lén tiết lộ chuyện Tư Mã Xương cấu kết với mã tặc cho quan phủ. Lúc này, Tần Thiên cũng dẫn phiên dịch đến báo với Lâm tướng quân. Lâm tướng quân thấy cháu gái nuôi của Tống thái phó bị ngộ hại trong phạm vi cai quản của mình thì người toát mồ hôi lạnh, lập tức vỗ ngực cam đoan sẽ tra rõ việc này. Không lâu sau đã tìm được hạ nhân của Tư Mã gia truyền tin ã tặc, bắt tới điều tra. Nhanh chóng tra ra chuyện Tư Mã Xương bị cướp việc làm ăn mà hạ độc thủ
Lâm tướng quân lập tức bắt người. Tư Mã Thuần vì thoát tội mà phải bán đi một phần lớn sản nghiệp. Mà Tạ Đình Quân nhân lúc cháy nhà hôi của, mua được sản nghiệp lớn của Trường Hưng Hành với giá cực thấp. Trường Hưng Hành một thời huy hoàng, vì biến cố này mà sụp đổ. Mà Tạ Đình Quân lại nhân cơ hội này mà thu được món lợi lớn không kể xiết
Khi kết cục của Tư Mã gia đã định, thương thế của Trang Tín Ngạn cũng đã khôi phục lại. Đoàn người Trang phủ cùng huynh muội Tạ gia bắt đầu về Dương thành.
Chương 202: Tránh xa hắn một chút
Trở lại Dương thành đã là trung tuần tháng 11, vừa vặn về kịp trước khi nước sông đóng băng. Dương thành tuy là phía nam nhưng giờ cũng bắt đầu có tuyết rơi, vô cùng rét buốt. Cũng may Tần Thiên chuẩn bị đầy đủ, mọi người không có ai bị cảm lạnh. Trang Tín Ngạn ngồi trong xe ôm lò sưởi, luôn nói mình có phúc, lấy được nương tử tốt. Tuy rằng xảy ra nhiều chuyện không vui nhưng Tần Thiên không phải là người đa sầu đa cảm. Nàng cảm thấy phu thê đồng lòng, chuyện gì cũng có thể làm. Vấn đề gì cũng không còn là vấn đề, sẽ luôn có cách giải quyết. Trang Tín Ngạn như cái hũ nút, luôn sống nội tâm, ban đầu cũng có chút lo lắng nhưng dần được sự lạc quan của Chu Thiến lôi cuốn mà dần trầm tĩnh lại. Đường về hai người vẫn luôn vui vẻ, hạnh phúc ngọt ngào
Huynh muội Tạ Đình Quân có lòng tiếp cận nhưng không thể chen chân, trong lòng không phải không bực mình, đặc biệt là Tạ Uyển Quân, muốn tiếp cận Trang Tín Ngạn một chút, muốn trò chuyện, quan tâm hắn, làm cho hắn không thể xem nhẹ mình. Nhưng bất kể là Tần Thiên hay Trang Tín Ngạn đều không cho nàng cơ hội này
Khi vẫn còn ở Tạ gia, có một lần, Tạ Uyển Quân mang canh bồi bổ đến thăm Trang Tín Ngạn.
Bởi vì nàng là ân nhân cứu mạng (suýt giết thì có, ọe ọe) của Trang Tín Ngạn, trong thời gian nàng vẫn được nàng chăm sóc nhiều, về tình về lý không thể không tiếp nàng. Tần Thiên sai người đưa nàng vào
Tạ Uyển Quân vào thì thấy vẻ mặt Trang Tín Ngạn bừng sáng, dung mạo tuấn mỹ, vui vẻ nói:
-   Xem ra thương thế của Trang công tử tốt lên nhiều rồi, Uyển Quân thật sự rất vui, lúc Uyển Quân nhìn thấy công tử ở dưới vách núi, cả người Trang công tử đều là máu, khi đó Uyển Quân đã rất lo lắng
Nói xong đôi mắt đẹp nhìn Trang Tín Ngạn. Nàng cố ý nhắc chuyện này chính là muốn gợi sự cảm kích của hắn
Ai ngờ, Trang Tín Ngạn lại chỉ nhìn nàng, thản nhiên cười nói: “Đều may nhờ có Tạ tiểu thư, ơn cứu mạng này ta không biết phải báo đáp thế nào”
Vốn Tạ Uyển Quân còn có chút kì vọng rằng chỉ là Tần Thiên không chịu tiếp nhận mình, mà hắn hẳn vẫn nhớ ơn mình chăm sóc, không thể thờ ơ với mình. Nhưng giờ thấy hắn luôn mồm “báo đáp”, đúng là không muốn chịu trách nhiệm với mình thì thấy rất khổ sở. Trong lòng hoảng loạn, sắc mặt tái lại, chân hơi lảo đảo
Điệp Nhi ở bên lập tức đỡ nàng lại rồi quay đầu nói với Tần Thiên và Trang Tín Ngạn:
-   Mấy ngày trước tiểu thư vẫn đều dốc lòng chăm sóc Trang công tử, lúc bệnh tình nguy kịch, tiểu thư thậm chí còn không ngủ, vì thế mà người yếu đi không ít, mấy ngày nay rất hay bị váng đầu
Lời này vốn là muốn Trang Tín Ngạn biết chỗ tốt của Tạ Uyển Quân, cho hắn thương tiếc nàng. Đổi lại là nam nhân khác có lẽ còn có chút tác dụng nhưng từ sau khi Trang Tín Ngạn biết Tạ Uyển Quân cố ý tung tin đồn thì sự cảm kích với nàng cũng giảm sút. Lời này với hắn mà nói không hề có sức nặng gì
Thu Lan ở bên cười nói:
-   Cho nên chăm sóc người khác thì cũng phải tự chiếu cố bản thân. Thiếu phu nhân của chúng ta vừa về thương thế của công tử đã chuyển biết tốt lên nhiều, chỉ mấy ngày thôi mà đã như chẳng hề bị thương. Thiếu phu nhân của chúng ta còn chẳng phải phí công gì
Bên cạnh, Thanh Liễu tiếp lời:
-   Thu Lan, cái này ngươi không hiểu rồi. Lúc trước công tử lo lắng cho thiếu phu nhân nên bệnh mới không khởi sắc. Tâm bệnh thì phải có tâm dược, thiếu phu nhân chính là tâm dược, nàng vừa về, công tử cao hứng đương nhiên là sẽ khỏe lại, còn hơn bất kì linh đan diệu dược gì
Hai người kẻ xướng người hoạ, cũng là chỉ cho thấy Tạ Uyển Quân chẳng chăm sóc được ai. Lại ám chỉ người thực sự khiến thiếu gia khỏe lên là Tần Thiên. Tạ Uyển Quân nghe được mà trong lòng rất không thoải mái nhưng cũng khó mà nói gì, sắc mặt lúc trắng lúc hồng. Điệp Nhi ở bên cũng chỉ ngượng ngùng không nói được gì. Những điều này Tần Thiên đều thấy rõ, nàng cười:
-   Nhìn các ngươi không quy củ này, để Tạ tiểu thư chê cười rồi
-   Không có gì. Chỉ cần Trang công tử bình phục là tốt rồi
Tạ Uyển Quân quân cười gượng hai tiếng. Nói xong, nàng nhìn về phía Trang Tín Ngạn đã thấy Trang Tín Ngạn đang nhìn Tần Thiên, trong lòng vừa tức giận lại vừa khổ sở.
Nàng quay đầu nhìn Điệp Nhi ra dấu, Điệp Nhi hiểu ý, buông cặp lồng xuống, múc ra một bát canh đưa cho Tạ Uyển Quân.
Tạ Uyển Quân định tự mình đưa đến tay Trang Tín Ngạn, lúc Trang Tín Ngạn ý thức mơ hồ nàng còn tự mình bón thuốc cho hắn cho nên không biết là hành động bây giờ của mình là có gì bất ổn
Tần Thiên ở bên lại đi tới đón lấy chiếc bát trong tay nàng cười nói:
-   Nếu Tạ tiểu thư không khỏe thì về nghỉ ngơi sớm đi, việc này cũng không phiền ngươi
Tạ Uyển Quân nhìn nàng mà mím chặt môi. Tần Thiên nhìn thẳng vào mắt nàng, cười như không cười:
-   Còn nữa, giờ bên ngoài có rất nhiều lời đồn bất lợi cho tiểu thư, chính vì thế mà ta cảm thấy tiểu thư hẳn nên chú ý đến cử chỉ, lời nói của mình, tránh cho người ta tưởng thật mà càng bất lợi cho tiểu thư hơn. Về sau tiểu thư cũng bớt đến đây thì hơn
Những lời này khiến Tạ Uyển Quân nửa ngày không thể nói được gì, trong lòng xấu hổ, trở về phòng khóc lớn một hồi. Sau Văn thị biết, nói với nàng:
-   Ngươi cũng đúng là, một cô nương sao lại có thể làm những việc như vậy? Việc gì phải tự tìm nhục. Chuyện này ta đã viết thư nói cho phụ mẫu ngươi, tin chắc giờ bọn họ đã nhận được tin, đến lúc đó phụ mẫu ngươi sẽ làm chủ cho ngươi. Ngươi vì cứu Trang công tử mới rơi xuống bước đường này, há có thể để bọn họ phủi sạch đơn giản như vậy? Bọn họ không chịu thì thế nào, việc hôn sự đều là do phụ mẫu làm chủ, chỉ cần Trang phu nhân gật đầu. Trang thiếu phu nhân dù không muốn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi vào cửa
Nghe Văn thị nói xong, lòng Tạ Uyển Quân mới thoáng dễ chịu hơn, mãi đến trước khi quay về Dương thành cũng đều không cố ý tiếp cận Trang Tín Ngạn.
Vào cửa thành, hai nhà chia tay ở cửa thành. Hai bên xuống xe, Tạ Đình Quân nhìn bức tường thành cao cao, cảm thán nói:
-   Ta đã nhiều lần xa nhà, nhưng chỉ có lần này mới có cảm giác như đã cách xa quá lâu
Tần Thiên nhìn về phía bàn tay hắn, lúc này vết thương trên tay hắn đã khép miệng, bàn tay trái không trọn vẹn nhìn qua rất đáng sợ. Tâm tình nàng phức tạp, nhìn Tạ Đình Quân một cái
Trang Tín Ngạn đã nói cho nàng. Tạ Đình Quân có lòng mang nàng đi, không có ý tốt. Nhớ tới lời Tạ Đình Quân từng nói với nàng, dựa vào tính cách của hắn, việc này không phải là không có khả năng. Nhưng dù nàng chán ghét Tạ Đình Quân thế nào cũng không thể phủ nhận chuyện Tạ Uyển Quân từng cứu Trang Tín Ngạn, cũng không thể phủ nhận, nếu không có Tạ Đình Quân thì chỉ sợ nàng đã chết trong tay mã tặc. Huống chi sau này hắn lại vì nàng mà bị sói cắn mất ba ngón tay.
Tóm lại là hận cũng không phải, cảm kích cũng không phải, tâm tình phức tạp
Tần Thiên nghĩ nghĩ, quay đầu thấp giọng thương lượng với Trang Tín Ngạn ở bên một câu rồi nói với Tạ Đình Quân:
-   Tạ công tử, xin qua bên này, ta có đôi câu muốn nói
Tạ Đình Quân nhìn Trang Tín Ngạn ở bên một cái, có chút bất ngờ, nhíu mày rồi vươn tay:
-   Tần đương gia, mời qua đây
Hai người đi đến bên gốc cây nhỏ dưới chân thành, Tạ Đình Quân xoay người nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:
-   Mấy ngày đó ta đều không có cơ hội hỏi, thương thế của Tần đương gia đã khỏi hẳn?
Hắn hôm nay mặc một chiếc áo bào màu xám nhạt, cổ quàng khăn lông màu trắng, màu sắc đơn thuần khiến khuôn mặt góc cạnh của hắn trở nên nhu hòa đi không ít. Cũng như giọng nói bây giờ của hắn vậy
Tần Thiên rũ mắt xuống, thản nhiên nói:
-   Đã khỏe nhiều rồi, đa tạ Tạ công tử quan tâm
-   Tần đương gia không cần khách khí như thế, chúng ta….
Tần Thiên cắt lời hắn. Nàng nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc:
-   Tần Thiên đa tạ ân đức của công tử nhưng Tần Thiên là người đã thành thân, xin Tạ công tử nói năng để ý một chút
Sắc mặt Tạ Đình Quân trầm xuống, giọng cũng trầm xuống theo:
-   Tần đương gia có gì nói?
-   Tần Thiên muốn hỏi Tạ công tử, ngươi cảm thấy chuyện chúng ta một mình ở chung có thể truyền ra không?
Tần Thiên nhìn Tạ Đình Quân không chớp mắt, đôi mắt thâm thúy
Tạ Đình Quân giật mình, lập tức hiểu được:
-   Là Trang Tín Ngạn nói gì với ngươi? Ngươi tin tưởng hắn. Cảm thấy ta tâm thuật bất chính?
Giọng nói có chút tức giận
-   Ta rất mong chuyện không phải như thế. Tần Thiên thản nhiên nói
Tạ Đình Quân giương mắt nhìn Trang Tín Ngạn ở đằng sau Tần Thiên một hồi, thấy muội muội mình đang có ý tiếp cận hắn. Hắn thu hồi ánh mắt, mỉm cười:
-   Không phải ngươi nói, thanh giả tự thanh? Thì ra ngươi vẫn sợ…
-   Có thể tránh một số phiền toái không cần thiết đương nhiên là tốt hơn
Tần Thiên nhìn hắn:
-   Tạ công tử, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta. Ngươi cảm thấy chuyện này có thể truyển a ngoài không? Ta mong chuyện này sẽ không truyền ra ngoài, như vậy, ta còn có thể coi công tử là bằng hữu
Tạ Đình Quân mím môi, hắn biết nàng đang ép hắn tỏ rõ thái độ, hắn ưỡn ngực:
-   Tần đương gia hình như đã quên, chuyện này vẫn còn kẻ thứ ba biết
Ý hắn chỉ là Phạm lão bản
Tần Thiên trầm ngâm một hồi, sau đó nói:
-   Đã có một lần, ta thực sự coi Tạ công tử là bằng hữu, hy vọng công tử đừng làm cho Tần Thiên thất vọng
Nói xong, Tần Thiên xoay người, vừa vặn nhìn thấy Tạ Uyển Quân đang đứng ở bên Trang Tín Ngạn, mặt ửng hồng nói gì đó. Vẻ mặt Trang Tín Ngạn lạnh lùng, một lát sau, dứt khoát xoay người rời đi, bước lên xe ngựa. Tạ Uyển Quân đứng sững ở đó, mặt từ hồng chuyển thành trắng
Thấy Tần Thiên đến, Tạ Uyển Quân vội vàng xoay người rời đi, vẻ mặt thất kinh.
Tần Thiên lên xe, Trang Tín Ngạn đang ở trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, Tần Thiên đến gần, kéo mặt hắn lại cẩn thận nhìn. Đúng là mày như dáng núi, mắt như nước mùa xuân
-   Ngươi đó, xinh đẹp như vậy làm gì? Trêu hoa ghẹo nguyệt! Tần Thiên cười cười
Trang Tín Ngạn vốn đang nhíu mày, thấy nàng nói những lời này thì lập tức giãn mặt ra, tươi cười. Hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn nàng
-   Cách xa hắn một chút. Trang Tín Ngạn nói với nàng
-   Được được, ta nghe lời phu quân ta.
Tần Thiên ôm cổ hắn cười nói
-   Ta chỉ muốn nàng. Hắn lại nói, giọng nói khàn khàn
Lúc này đây, Tần Thiên không nói gì nữa, hôn lên đôi môi hơi ửng hồng của hắn
Rất nhanh đã đến Trang phủ, trước khi vào thành Tần Thiên đã sai người báo tin. Lúc này, đã có nhiều người đứng ở cổng chờ đón. Dẫn đầu chính là Đại phu nhân vẻ mặt chờ mong
-   Nguyệt Nương, ta nghe được có tiếng xe, có phải là bọn họ đã trở lại?
Đại phu nhân lo lắng hỏi Nguyệt Nương ở bên
Tần Thiên ở trên xe, không đợi Nguyệt Nương đáp lời đã xuống xe, lập tức đi đến bên Đại phu nhân, cầm tay bà cười nói:
-   Mẫu thân là chúng con đã trở lại, chúng con nhớ mẫu thân lắm, mẫu thân có nhớ chúng con không?
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân