Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 185-186
hương 185: Đại lễ 1
Trong lều, các vị thủ lĩnh đều tụ hợp, kính rượu nhau, trò chuyện với nhau rất náo nhiệt.
Ngoài các thủ lĩnh còn có một số vương công quý tộc, cũng có một số thương gia lớn tham dự. Tư Mã Thuần là một trong số đó
Hôm qua, ông ta đưa đưa hai mươi danh kỹ cùng một ít vàng bạc, tài bảo chia cho các thủ lĩnh, quý tộc có quyền lực thì hôm nay mới được mời đến. Trước đó, có người lặng lẽ nói với ông ta, lần làm ăn này khả năng thành công là rất lớn
Tư Mã Thuần đắc ý, theo hắn sai người tìm hiểu, Tạ gia cũng không vì Thịnh Thế mà tích cực đi gây quan hệ, xem ra bọn họ đã động lòng với đề nghị của ông ta
Hừ, sao ông ta không biết Tạ gia có ý gì. Xem thường con hắn thì tương lai sẽ phải trả giá lớn, hươu về tay ai cũng còn chưa biết được đâu
Ông ta một hơi uống cạn bát rượu trước mặt, luồng khí xông lên, cố nén sự bất ổn trong lòng, lại tiếp tục cười nịnh hót đám quý tộc người Khương
Đến lúc không khí yến hội nóng nhất, bỗng nhiên bên ngoài có người dùng tiếng Khương lớn tiếng thông báo:
-   Thịnh Thế Trà Hành có lễ vật độc đáo muốn hiến cho các vị minh chủ và các bằng hữu Khương tộc, xin ban gặp
Tiếng ồn bên trong dần nhỏ lại, thông báo từ bên ngoài lại rõ ràng truyền đến:
-   Thịnh Thế Trà Hành có lễ vật độc đáo muốn hiến cho các vị minh chủ và các bằng hữu Khương tộc, xin ban gặp
Tư Mã Thuần biến sắc, đây là chuyện gì?
Các quý tộc đang ngồi nhìn nhau, trong đó có không ít người đã nhận được thư của Tạ gia, sớm đã rất tò mò với đại lễ “độc nhất vô nhị” này, nghe thông báo thì đều nhìn về phía ba vị đại hãn ngồi chủ tọa. Ba người này là đại hãn ba bộ lạc lớn nhất Mạc Bắc, các bộ lạc khác đều phải xem sắc mặt bọn họ
Ba đại hãn cũng biết việc này, trong lòng ngoài tò mò thì còn có phần kinh ngạc. Trà thương người Hán này thật to gan, dám tìm tới đây
Nhưng giờ người Khương đã quy thuận người Hán, có quan hệ chặt chẽ với thương gia Hán, nếu bọn họ không có hành vi gì quá đáng thì không có người Khương nào có quyền công nhiên xử trí bọn họ. Nhưng nếu bọn họ chọc giận người Khương thì dựa vào tính cách của người Khương, bị đánh cho đến chết là chuyện không hiếm. Cho nên bình thường Hán thương đều rất cẩn thận, như những khi quý tộc tụ họp, nếu không được mời thì đều tận lực né tránh, miễn để không cẩn thận mà đắc tội các quý tộc mà chịu khổ.
-   Cho bọn họ tiến vào. Đại Hãn Ô Đạt lớn tuổi nhất nói
Ngoài cửa, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn dẫn Phạm Thiên, Hải Phú cùng với phiên dịch người Khương đã mời từ trước. Tạ Văn Tuyển và Tạ Đình Quân vì tò mò cũng đi theo. Hai người đứng sau Tần Thiên, thấy Tần Thiên để cho người lớn tiếng xin cầu kiến thì đều toát mồ hôi lạnh thay nàng.
Ánh mắt Tạ Văn Tuyển vẫn luôn để ý bao lớn trên tay Phạm Thiên và Hải Phú mà đoán xem bên trong có cái gì. Nhưng bao được bọc kín, bất kể ông ta nhìn thế nào cũng không thể đoán rõ. Lại thấy bọn họ còn tìm được cả người phiên dịch thì nghĩ, Đình Quân nói đúng, bọn họ đã gạt Tạ gia ra khỏi toàn bộ kế hoạch
Một nữ nhân, một kẻ câm điếc, nói đến nói đi, là từ đầu bọn họ đã xem thường đối phương
Mà ánh mắt Tạ Đình Quân vẫn chăm chú nhìn Tần Thiên. Chỉ thấy nàng đứng thẳng lưng, bình tĩnh không chút bối rối. Khí độ này đã có thể khiến phân nửa nữ tử trong thiên hạ phải chịu thua
Càng hiểu biết nàng, càng phát hiện nàng tuyệt vời, lúc này hắn hận không thể bước lên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng
Lúc này, thị vệ từ trong đi ra, ý bảo bọn họ đi vào.
Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn nhìn nhau, kế hoạch của nàng đương nhiên sớm đã thương lượng với hắn. Hành động hôm nay cũng là thương lượng với hắn mà làm. Trang Tín Ngạn cầm tay nàng, phát hiện lòng bàn tay nàng ẩm ướt thì biết nhìn nàng có vẻ trấn định nhưng trong lòng cũng rất lo lắng. Hắn cũng hiểu quý tộc người Khương thường xuyên dùng côn đánh Hán thương, trong lòng hạ quyết tâm, nếu có chuyện gì hắn sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm, không thể để nàng phải chịu thương tổn nào
Hắn không thể đứng trước người khác nhưng hắn nhất định sẽ thành chỗ dựa cho nàng. Tần Thiên hít sâu một hơi, ổn định bản thân, sau đó cùng Trang Tín Ngạn bước vào trong. Những người khác đi theo sao bọn họ
Hành lễ với các đại hãn theo lễ tiết của người Khương xong, Tần Thiên ngẩng đầu đánh giá tình hình bên trong.
Lều trại ở đây gần giống với của người Mông Cổ kiếp trước, đình tròn nhọn. Chỉ là lều trướng này rất rộng, Tần Thiên nhìn quanh, chỉ cửa lớn đã có thể cho hai chiếc xe ngựa cùng vào, bên trong có thể chưa tới hơn mười cỗ xe ngựa
Mặt đất trải thảm dày, bên thành treo các loại cung tiễn, loan đao. Mấy chục nam nhân quần áo hoa lệ, tuổi tác khác nhau ngồi sau bàn tròn thấp, trên bàn bảy đủ các loại thịt, rượu sữa trắng ngà. Mà chính vị đối diện cửa lớn có ba vị mặc áo da trâu, đầu đội mũ da sói, đeo trang sức bằng xương cốt của mãnh thú. Xem ra địa vị của ba người này là cao nhất
-   Nghe nói ngươi có đại lễ độc nhất vô nhị muốn hiến cho chúng ta, là cái gì, mau dâng lên đến đây đi!
Một người hơn 30 tuổi, ánh mắt âm lệ trong ba đại hãn nói
Người phiên dịch nói lại cho Tần Thiên. Tần Thiên đang chuẩn bị đáp thì bỗng nhiên cách đó không xa, một nam tử mặc trường bào màu lam đậm có râu quai nón đứng lên nhìn ba người ở chính vị nói:
-   Ba vị đại hãn, xin nghe một lời của ta, Hán thương này không thể tin!
-   Xích Nhã Tra nói lời này là có ý gì?
-   Bởi vì Thịnh Thế Trà Hành buôn bán rất không trọng danh dự, thường xuyên làm những việc hại người lợi mình, nếu để người như vậy buôn bán ở chỗ chúng ta thì những dân chúng bình dân của chúng ta nhất định sẽ bị bọn họ áp bức. Còn xin các vị cân nhắc, người Hán giảo hoạt, một khi bị đại lễ của bọn họ mê hoặc thì người thiệt chính là chúng ra
Lời vừa nói ra, lập tức có nhiều người hưởng ứng, nói rằng từng nghe chuyện này, Thịnh Thế không đáng tin, không nên để gian thương này vào đại thảo nguyên.
Tư Mã Thuần ngồi bên Xích Nhã Tra cúi đầu khẽ cười
Từ lúc ông nhận được tin Nhị đệ đưa đến thì đã phái người đem tin Thịnh Thế là gian thương truyền đến tai các quý tộc. Lúc này chỉ cần có người nhắc đến, đám quý tộc này sẽ nhớ đến chuyện này. Mà Xích Nhã Tra này vừa nhận một danh kỹ xinh đẹp của ông ta và vô số vàng bạc, đương nhiên sẽ nói chuyện vì ông ta.
Từ khi Hán thương đến thảo nguyên, không ít kẻ coi thường dân chúng nơi đây thuần phác mà bóc lột bọn họ, khiến cho tài nguyên của nơi này bị hao hụt lớn, là một nguyên nhân khiến dân chúng sống trong nghèo nàn. Cho nên những quý tộc người Khương này vừa ỷ lại Hán thương mà cũng rất thống hận Hán thương
Nghe xong lời Xích Nhĩ Thái nói, các đại hãn không hẹn mà cùng nhíu mày. Ánh mắt nhìn Tần Thiên, Trang Tín Ngạn đã có chút tức giận.
Bên này, người kia phiên dịch những lời đối đáp của bọn học cho Tần Thiên, hơn nữa còn nói cho nàng, Xích Nhã Thái này là một quý tộc thuộc bộ lạc Ô Đạt Minh
Tần Thiên thầm kinh ngạc, Thịnh Thế luôn làm ăn lương thiện, Đại phu nhân lấy chữ tín làm đầu mà cai quản toàn bộ Trang phủ. Mặc dù là chuyện Trang Tín Xuyên bán trà giả thì cũng được che giấu thành công, dù có chút phong thanh cũng không thể rơi vào tay người Mạc Bắc được. Những quý tộc người Khương này nghe lời đồn này từ đâu?
Nàng theo bản năng nhìn về phía Xích Nhĩ Thái, đồng thời thấy Tư Mã Thuần ở bên cạnh hắn. Nhất thời hiểu ra.
Thì ra là thế, Tần Thiên cười lạnh một tiếng, lúc trước Tư Mã Hạo nhìn thấu thân phận Tín Ngạn, nhất định là bọn họ truyền tin đồn này để chèn ép Thịnh Thế.
Mà bên này, tuy rằng tò mò với đại lễ của Tần Thiên nhưng những người Khương này càng để ý đến lợi ích của mình hơn. Ô Đạt Đại Hãn vung tay, ý bảo thị vệ đuổi họ ra.
Đến lúc này, Tần Thiên tiến lên vài bước, nhìn phía Ô Đạt, lớn tiếng nói:
-   Đại hãn tôn kính, người Hán chúng ta có câu: hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Thịnh Thế chúng ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây, lại được các vị đại hãn chịu tiếp kiến, đó là duyên phận của Thịnh Thế ta cùng các bằng hữu người Khương. Phật nói nhân quả, phật giảng duyên phận. Lần này gặp cũng là duyên phận trời bam, không biết các vị đại hãn có chịu cho chúng ta nói mấy câu?
Biết bọn họ tín ngưỡng Phật giáo, Tần Thiên lúc này đem Phật ra nói, chỉ cần cho nàng có cơ hội nói chuyện thì nàng sẽ có cách để làm sáng tỏ hết thảy.
Người phiên dịch thuật lại những lời của Tần Thiên cho bọn họ.
Hôm nay vốn là sự kiện Phật pháp, ba vị đại hãn thấy nàng luôn miệng nói là duyên phận trời ban, cảm thấy không thể xúc phạm thần linh. Lại thấy Tần Thiên từ khi tiến vào, hành vi cử chỉ đều thong dong, lanh lẹ, hoàn toàn bất đồng với những Hán thương hám lợi đáng ghét kia
Ô Đạt đại hãn nhìn nàng, ánh mắt sác bén, hắn gật gật đầu, nói:
-   Được, để cho các ngươi nói mấy câu
Được cho phép, Tần Thiên lại dùng lễ nghĩa của người Khương mà tỏ ý cảm ơn. Những lễ tiết này nàng cố ý học, nhập gia tùy tục, muốn làm ăn với đối phương thì việc đầu tiên là phải tôn trọng bọn họ. Thấy nàng có lễ nghĩa như vậy, bọn họ đều bớt đi ác cảm.
Tần Thiên xoay người nhìn về phía Xích Nhĩ Thái, mỉm cười nho nhã lễ độ hỏi:
-   Xin hỏi vị đại nhân này, những lời ngài vừa nói là nghe được từ đâu? Hay là tự ngài kiểm chứng?
Người Khương tính tình hảo sảng, không giỏi giả dối, Xích Nhĩ Thái làm vậy cũng là vì chịu ơn Tư Mã Thuần, nghe Tần Thiên hỏi vậy thì cũng ăn ngay nói thật:
-   Là ta nghe được
Tư Mã Thuần nhíu mày, vốn tưởng ba đại hãn sẽ vì thế mà sinh lòng chán ghét Thịnh Thế, đuổi bọn họ ra. Không ngờ Tần Thiên lại không sợ uy thế của người Khương mà đối đáp lại. Lúc này, Tần Thiên đã khiến ông ta cảnh giác. Mà đại lễ nàng mang đến càng khiến ông ta cảm thấy bị uy hiếp. Ông ta nhìn Tạ Văn Tuyển một cái, đối phương nhìn qua mình, nhíu mày lắc đầu như thể hiện cũng không thể làm gì với tình hình này
Lập tức, Tư Mã Thuần quyết định không thể để cho Tần Thiên nói gì thêm, dùng tiếng Khương nói:
-   Tần đương gia, ngươi đang nghi ngờ Xích Nhĩ Thái kì chủ. Ngươi cho rằng hắn nói dối vu oan cho các ngươi?
Xích Nhĩ Thái giận dữ, mặt đỏ lên, hung tợn nhìn về phía Tần Thiên
Chương 186: Đại lễ 2
Người Khương kiêu ngạo, tính cách hào sảng nóng nảy, thường một lời không hợp là đã giương cung bạt kiếm. Người bình thường còn vậy huống chi là quý tộc như Xích Nhĩ Thái? Hơn nữa hắn nhận lễ của Tư Mã Thuần, cũng có lòng gây lớn chuyện. Vì thế hắn nắm tay, dùng sức đập bàn, cả giận nói:
-   Hán thương nho nhỏ nhà ngươi dám nhục nhã ta, người đâu, lôi bọn họ xuống, đánh 20 côn
Lúc trước, người Khương vì không thể chống được hết kẻ thù bên ngoài mà quy thuận người Hán, chuyện này với người Khương kiêu hãnh luôn không phải điều gì hay. Vì thế theo bản năng lại càng không thể chấp nhận được sự khinh thị của người Hán. Hơn nữa, họ cũng không quan tâm sống chết của Hán thương này, cho nên nhất thời không ai lên tiếng, thậm chí còn có tâm tính muốn xem trò hay.
Bởi vì ngôn ngữ không thông, Tần Thiên tuy rằng cảm giác được không khí thay đổi nhưng nhất thời không biết là chuyện gì xảy ra. Đợi khi người phiên dịch kích động thuật lại thì mới hiểu vấn đề, lúc này thị vệ người Khương cũng đã vọt vào đến trước mặt bọn họ, muốn kéo nàng xuống. Trang Tín Ngạn nghiêng người, bảo vệ Tần Thiên.
Đám người Tạ Đình Quân theo sau đều biến sắc. Đến lúc Tạ Văn Tuyển định bước ra cầu xin thì Tần Thiên lại cướp lời:
-   Kì chủ đại nhân, ta chỉ nói chuyện, sao lại là làm nhục?
-   Ngươi hỏi như vậy, chẳng phải là nghi ngờ tính chính xác của lời Xích Nhĩ Thái kì chủ nói? Chẳng lẽ kì chủ tôn kính của chúng ta sẽ nói dối sao? Ngươi làm vậy không phải làm nhục ngài thì là gì? Tư Mã Thuân lại tiếp tục ở bên châm ngòi ly gián
Tư Mã Thuần và Tần Thiên. Một người nói tiếng Khương, một người nói tiếng Hán, đối với những người Khương này mà nói, đương nhiên là sẽ tiếp nhận lời Tư Mã Thuần hơn. Mà người phiên dịch vì quá lo lắng mà nói chuyện lắp bắp, thiếu khí thế, càng khiến người chán ghét
Quý tộc chung quanh càng ngày càng mất kiên nhẫn, ba vị đại hãn đều nhíu mày
Đối với việc Tư Mã Thuần châm ngòi ly gián, Tần Thiên rất phẫn nộ, nàng thực sự muốn mắng vào mặt hắn. Nhưng lại vội ngăn sự xúc động lại. Bởi vì nàng biết, càng là lúc khẩn trương thì càng phải bình tĩnh đối mặt. Càng giương cung bạt kiếm, càng kích động phẫn nộ, càng dễ khiến chuyện trở nên khó giải quyết
Nàng tới là để buôn bán, kết bạn, chỉ cần ghi nhớ lại mục đích ban đầu, lòng mang thiện chí thì cục diện gì cũng sẽ có đường cứu vãn. Dù sao nàng và người Khương cũng không có thâm cừu đại hận gì
-   Tư Mã lão bản, ta biết cùng một việc buôn bán thì coi đối phương như thù, cũng rất hiểu việc làm ăn này có tầm quan trọng gì với Trường Hưng Hành các ngươi. Nhưng đương gia phải có khí phách của đương gia. Người làm ăn phải có đạo đức, mưu trí không có nghĩa là bất chấp thủ đoạn. Hành vi này của Tư Mã lão bản truyền ra ngoài, dần dần mọi người sẽ biết rõ chân tướng. Đến lúc đó sẽ chỉ khiến Tư Mã lão bản mang tiếng âm hiểm, giả dối. Dù bây giờ ngươi đạt được mục đích nhưng về lâu về dài, người bị tổn hại chính là Trường Hưng Hành các ngươi
Lời của của Tần Thiên đầy chính khí, nghiêm nghị, Tư Mã Tuần vốn chột dạ, trong thời gian ngắn lại không biết nên phản bác thế nào. Một lát sau, mới tỏ vẻ thoải mái mà cười khan:
-   Tần đương gia có tài ăn nói rất cao nhưng là sự thật chính là sự thật, công đạo ở tại lòng người. Ngươi sao có thể cưỡng từ đoạt lý
Dưới sự bố trí của ông ta, lời đồn đã truyền rộng, Thịnh Thế bọn họ nhất thời phải làm sáng tỏ thế nào? Chỉ cần để cho ông ta nhận được mối làm ăn lần này thì ông ta sẽ có cách áp chế, không cho Thịnh Thế có thể xâm nhập.
Cái gì đạo đức, cái gì tín nghĩa, chẳng qua là biểu hiện giả dối, dùng vàng bạc xây nên thôi. Ông ta xuất bạc xây cầu, sửa đường, tiếp tế dân nghèo thì ông ta chính là người lương thiện nhất trong mắt mọi người
Chúng quý tộc nghe được lời bọn họ nói, nhất thời cũng không biết ai thật ai giả. Trên mặt đều tỏ vẻ mê man.
Ngay tại lúc Xích Nhĩ Thái tiếp tục sai thị vệ tiến lên, Tần Thiên bỗng nhiên vọt tới bàn của ba vị đại hãn. Thị vệ xông lên vung trường côn đánh vào nàng. Tạ Đình Quân định ngăn cản nhưng lại sợ động thủ sẽ càng khiến tình huống trở nên rối loạn. Mà Trang Tín Ngạn ở bên lại không chút do dự xông lên, ôm Tần Thiên vào lòng bảo vệ, cứng rắn đón lấy một côn này thay nàng. Côn này sức ra rất lớn, đánh cho hắn quỳ một gối xuống đất
Mắt thấy trường côn lại rơi xuống, Trang Tín Ngạn lại vội ôm Tần Thiên vào lòng. Đến lúc này, Ô Đạt bỗng nhiên nói:
-   Dừng tay, các ngươi đều lui ra đi
Thì ra ba vị đại hãn thấy hai người Hán này đối mặt với trường côn mà không hề sợ hãi, trong lòng ngạc nhiên. Người thảo nguyên vô cùng kính trọng những vị anh hùng dũng cảm. Tần Thiên thong dong trấn định rất hợp khẩu vị của bọn họ nên không muốn dùng côn bổng làm nhục hai người
Thị vệ lui ra rồi, Tần Thiên vội vàng lo lắng hỏi Trang Tín Ngạn có sao không. Trang Tín Ngạn lắc đầu, Tần Thiên thấy thần sắc hắn bình thường thì mới yên tâm
Nàng hít sâu vài lần, cố gắng bình tĩnh lại. Lúc này nàng thực sự muốn buông tay, chẳng qua chỉ là một vụ làm ăn, không cần vì thế mà bị thương, chịu khổ, Nhưng vì nghĩ đến việc buông tay sẽ khiến sự vu hãm của Tư Mã Thuần trở nên chắc chắn mà cam lòng, há có thể làm cho gian kế của hắn thực hiện được?
Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh phiên dịch còn đang hoảng sợ vì cảnh vừa rồi, vỗ vỗ vai hắn, cố gắng trấn an cảm xúc của hắn:
-   Bằng hữu, đừng lo lắng. Bình tĩnh mới có thể giải quyết vấn đề. Ta cần ngươi giúp, xin ngươi bình tĩnh thuật lại lời ta nói
Phiên dịch vốn chỉ là người Hán hơn 20 tuổi, hắn sống ở biên thành, quen thuộc tiếng Khương, bình thường cũng dùng việc phiên dịch mà kiếm sống. Vốn cũng là người to gan, chỉ là hôm nay đột nhiên thấy nhiều quý tộc người Khương như vậy, lại gặp tình huống chưa từng gặp mà có chút hoảng hốt. Lúc này có lẽ là vì những lời của Tần Thiên đánh động, cũng có lẽ vì sự tự tin của nàng lây sang mà đần dần cảm xúc cũng vững vàng lại
Tần Thiên nhìn hắn cười cười, ngẩng đầu đi đến trước mặt tam đại hãn. Trang Tín Ngạn vỗ vỗ chỗ vai bị đau đi theo. Tạ Văn Tuyển kinh ngạc vì Tần Thiên đến lúc này vẫn không chút hoang mang. Tuổi như vậy mà đã có khí độ này, rất không đơn giản. Mà Tạ Đình Quân sớm đã thấy cảnh nàng bình tĩnh biểu diễn trước mặt Hoàng thượng nên cũng không ngạc nhiên. Chỉ là mỗi lần thấy, sự tán thưởng lại thêm một phần. Lòng ham muốn có được nàng càng thôi thúc. Nàng như vậy, sao có thể để phí hoài cho phế vật câm điếc kia
Tay chắp sau lưng không khỏi nắm chặt.
Bên này, Tư Mã Thuần thấy tình hình này thì khẽ biến sắc. Xích Nhĩ Thái cũng rất phẫn nộ nhưng vì là ý của Ô Đạt Đại hãn mà không dám nói gì. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi lại ngồi xuống
-   Đại hãn.
Tần Thiên nói, tuy không hiểu nàng nói gì nhưng vì sự trầm tĩnh, thoải mái của nàng mà đã hấp hẫn sự chú ý của bọn họ.
-   Ta biết trên thảo nguyên có nhiều lời đồn không tốt về Thịnh Thế. Thịnh Thế là trà thương phía Nam, phía trước, chắc hẳn các vị không hề biết đến sự tồn tại của Trà Hành này. Nhưng khi chúng ta muốn đến bên này buôn bán thì những lời đồn bất lợi này cũng đi theo. Đây là trùng hợp hay là cố ý công kích, tin chắc không cần ta nói, các vị đang ngồi đây cũng hiểu rõ.
Tần Thiên nhìn thẳng Ô Đại đại hãn, không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lời nói thong thả, mỗi một câu đều tạm dừng một chút để cho người phiên dịch chuyển lời. Có lẽ là bị vẻ nghiêm túc của nàng hấp dẫn mà bọn họ đều không ai cắt lời, như là muốn nghe nàng nói tiếp
Thấy tình cảnh này, Tư Mã Thuần có chút sốt ruột, biết rằng Tần Thiên ám chỉ ông ta vu hãm nàng. Nhưng giờ lại ngắt lời thì không khỏi quá lộ liễu
Mà chú cháu Tạ Đình Quân đều ở bên lẳng lặng nghe, Tư Mã Thuần xuất hiện ở trong này chứng tỏ ông ta đã đả thông quan hệ với quý tộc. Bọn họ rất ngạc nhiên, muốn xem Tần Thiên thay đổi càn khôn ra sao?
Ngay tại lúc đám quý tộc nghĩ lại chuyện này thì Tần Thiên lại mỉm cười:
-   Nhưng cái này cũng không quan trọng, ta biết phía nam cách xa nơi này, giờ khắc này ta cũng không thể chứng minh điều gì. Các vị không tin chúng ta cũng không sao, không có ai không muốn được người khác tin tưởng. Sự thật sẽ thắng mọi lời hùng biện. Thịnh Thế chúng ta tới đây là muốn kết giao bằng hữu cùng các huynh đệ người Khương, là muốn làm ăn lâu dài với các ngươi. Hôm nay ta đến đây dâng lễ vật không phải là vì muốn xin độc quyền buôn trà của các ngươi mà chỉ là muốn bày tỏ thành ý của Thịnh Thế chúng ta
Lời vừa nói ra, ngoài Trang Tín Ngạn thì tất cả mọi người, kể cả Tư Mã Thuần, Tạ Đình Quân đều rất kinh ngạc.
Ô Đạt Đại hãn kinh nói:
-   Thịnh Thế các ngươi không phải là muốn nắm độc quyền về trà?
Không muốn nắm độc quyền thì cần gì đến tặng lễ vật. Những thương nhân muốn liên lạc với bọn họ đều vắt óc để khiến bọn họ vui thích, đó là muốn thu quyền độc quyền buôn bán mà lũng đoạn việc làm ăn khắp thảo nguyên. Mà bọn họ được vừa lợi cũng vừa có thể ước thúc với các thương nhân đó
Một khi đưa ra quyền độc quyền, các bộ lạc đều sẽ thống nhất chỉ mua hàng hóa này của thương gia này, không có độc quyền, chỉ có thể buôn bán vặt ở chợ hoặc hội chùa, vừa vất vả vừa không có lợi
Thịnh Thế nàng ngàn dặm xa xôi, mang lễ vật tới gặp bọn họ nhưng không phải là muốn độc quyền? Nói đùa sao?
Tần Thiên nhìn Ô Đạt Đại Hãn mỉm cười:
-   Không bằng các đại hãn xem đại lễ ta dâng lên trước đi
Nói xong, nàng vỗ vỗ tay, Phạm Thiên và Hải Phú mang bao lên, sau đó chia ra mà phân phát đồ gì đó trong túi cho các quý tộc đang ngồi. Ba vị đại hãn thì do tự tay Tần Thiên dâng lên
Tạ Văn Tuyển không nhịn được tò mò, lặng lẽ bước lên, nhìn thứ đồ trên bàn các quý tộc
Chỉ thấy là mấy khối gì đó màu nâu, bên trên phủ bột phấn, cẩn thận nhìn rõ, Tạ Văn Tuyển không khỏi trợn mắt kêu lớn:
-   Thịt bò?
Trong lòng bỗng nhiên không biết nên khóc hay cười. Lễ vật “độc nhất vô nhị” lại là thịt bò? Đem thịt bò cho người Khương vốn là nơi có nguồn thịt bò dồi dào nhất? Còn nói là đại lễ độc nhất vô nhị?
Cùng có cảm giác này còn có các vị quý tộc đang ngồi. Trong đó, Xích Nhĩ Thái gần như là vỗ bàn quát:
-   Đây là đại lễ độc nhất vô nhị của ngươi? Ngươi đang đùa chúng ta sao?
Những quý tộc còn lại đều trợn trừng mắt, đến ngay cả Ô Đạt đại hãn vốn có chút hảo cảm với Tần Thiên cũng giận tái mặt. Hắn nhìn Tần Thiên, giọng vô cùng khó chịu:
-   Nữ nhân kia, ngươi có ý gì?
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân