Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 179-180
hương 179 Lễ vật độc nhất vô nhị
-   Lúc này, chúng ta thua một bậc rồi, không ngờ Trường Hưng Hành lại có kế này, Tạ Văn Tuyển lắc đầu thở dài.
Bởi vì cần đến người trung gian Tạ Thịnh Khôi cho nên lần lên phương Bắc này, Tạ gia dùng danh nghĩa Tạ Thịnh Khôi hợp tác với Thịnh Thế cũng đã được mọi người tán thành nên chuyện lần này thành bại đều liên hệ rất lớn đến lợi ích của Tạ Văn Tuyển.
Không chỉ là Thịnh Thế chuẩn bị nhiều lễ vật mà Tạ gia cũng chuẩn bị không ít, dựa vào hiểu biết của bọn họ với quý tộc Khương, lễ vật bọn họ chọn càng thêm phù hợp. Trong đó cũng không phải không có nữ nhân, đều là chọn ra những nữ tử khỏe mạnh trắng trẻo trong đám nữ nô, so với Trường Hưng Hành chuẩn bị 20 kỹ nữ thì rõ ràng là không thể bằng
20 kỹ nữ, bao nhiêu bạc đây? Làm như vậy chẳng phải là phá hỏng quy củ rồi sao. Tạ Văn Tuyển thầm mắng, Tư Mã Thuần này không phải điên rồi? Có một tiền lệ này, về sau càng khó mà gây dựng quan hệ với đám quý tộc này
Tạ Đình Quân ở bên trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên cười nói:
-   Tư Mã Hạo này tự cho là đúng mà đề nghị cùng đi với chúng ta để thám thính tin tức, không ngờ bọn họ cũng có bí mật. Giờ nếu chúng ta đã biết thì đương nhiên phải gây phiền phức cho bọn họ rồi
Tạ Văn Tuyển biết rõ khả năng của đứa cháu này, mắt sáng ngời, nhìn Tạ Đình Quân. Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cũng nhìn về phía hắn.
Tiếp xúc đến đôi mắt trong veo của Tần Thiên, Tạ Đình Quân cười cười rồi nói:
-   Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ nhưng có đôi khi cũng sẽ có tác dụng
Suy nghĩ của Tạ Đình Quân là buổi tối, lúc tới khách điếm thì nghĩ cách hạ độc ngựa của đối phương, kéo dài hành trình của bọn họ, như vậy có thể tranh thủ cho chúng ta không ít thời gian. Nhưng là Tạ Đình Quân thông minh, Tư Mã Hạo cũng không ngốc, có thể tìm hiểu thì hắn đều tìm hiểu, không thể tìm hiểu hắn biết có đi theo cũng vô dụng. Huống hồ bản thân mình còn mang theo 20 kỹ nữ, đây là mấu chốt của lần làm ăn này, để tránh đêm dài lắm mộng, hai bên vừa vào trấn thì Tư Mã Hạo đã nói lời từ biệt, lấy cớ đang vội nên muốn đi trước
-   Nhị đương gia định đi cả đêm? Tạ Đình Quân ngạc nhiên.
-   Chẳng có cách nào, ta không thể nhàn nhã như Tạ lão bản được, Đại đương gia chúng ta phái người đến báo cho ta, hạn cho ta đến chỉ trong hai ngày, không đi cả đêm không được. Tư Mã Hạo cười
Toan tính của Tạ Đình Quân thất bại thì thầm hận nhưng vẻ mặt lại tươi cười, chắp tay nói:
-   Nếu vậy, Tạ mỗ ở đây chúc Nhị đương gia thuận buồm xuôi gió
Tư Mã Hạo cười sảng khoái hai tiếng rồi lên xe. Xe ngựa đi qua xe Trang Tín Ngạn và Tần Thiên thì Tư Mã Hạo bỗng nhiên vén rèm xe, lớn tiếng kêu:
-   Tần đương gia, Trang đại công tử!
Thấy hắn dễ dàng nói ra thân phận của chủ tử, đám tùy tùng đã được dặn dò giữ bí mật đều biến sắc, đang đoán ai để lộ tin tức, trong lòng hoảng sợ
Thấy vậy, Tư Mã Hạo có chút đắc ý, Hắn nhìn thẳng về phía cửa sổ xe Tần Thiên, chờ nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của đối phương thì đã thấy rèm xe được bàn tay trắng nõn xốc lên, khuôn mặt lạnh nhạt như phù dung hiện ra
Chính là Tần Thiên.
Nàng nhìn Tư Mã Hạo, hơi hơi cười, không thấy chút bối rối nào
Tư Mã Hạo giật mình, lại cười nói:
-   Tần đương gia, sau này còn gặp lại. Hẹn gặp trên đại thảo nguyên
Trong lòng thầm khen đối phương còn trẻ mà đã có định lực tốt.
Tần Thiên ngẩng đầu, không chút hoang mang chắp tay với hắn, ý vị thâm sâu cười nói:
-   Đâu có đâu có. Nhị đương gia mang theo hai mươi cô nương tuổi trẻ đi đêm, cũng phải cẩn thận mới được
Nghe xong lời này, Tư Mã Hạo biến sắc, cười gượng hai tiếng rồi ngồi trở lại trong xe, trong lòng kinh ngạc
Xem ra bọn họ đã biết sự tồn tại của 20 kỹ nữ này, chỉ là sao vẫn có thể thong dong như vậy?
Nhớ tới lời Tần Thiên thoải mái dặn dò, đi đêm phải cẩn thận, Tư Mã Hạo càng nghĩ càng thấy khả nghi, hay là bọn họ thực sự tính giở trò trên đường? Thật sự là như vậy thì căn bản không nên tiết lộ ra mới đúng
Thật như giả, giả như thật, chuyện quan trọng, không thể không đề phòng!
Tư Mã Hạo vốn là người cẩn thận, tâm tư xao động, nhất thời thay đổi chủ ý
-   Dừng xe
Tư Mã Hạo hét lớn, sau đó sai mọi người xuống xe, vào khách điếm nghỉ ngơi.
Tạ Đình Quân giục ngựa đên đến bên xe hắn hỏi:
-   Sao Nhị đương gia lại thay đổi chủ ý?
-   Vẫn là Tần đương gia nói đúng. Đường đêm không an toàn, đi ban ngày tốt hơn. Tư Mã hạo cười tủm tỉm nói
Tuy rằng sẽ chậm trễ chút thời gian nhưng chỉ cần có thể an toàn thì phần thắng ắt hẳn thuộc về Trường Hưng Hành bọn họ
Nghĩ nghĩ, Tư Mã Hạo sai các tùy tùng dỡ hành lý vào khách điếm. Thấy đối phương đã nhìn thấu thân phận kỹ nữ thì cũng không che dấu, thoải mái cho các nàng xuống xe.
20 cô nương này đều là người xinh đẹp, yểu điệu, ai nhìn cũng không thể rời mắt
Chờ Tư Mã gia đi rồi, Tạ Đình Quân và Tạ Văn Tuyển đến bên xe ngựa Tần Thiên, Tạ Đình Quân hỏi:
-   Vừa rồi Tần đương gia dùng kế khích tướng?
Tần Thiên nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:
-   Nếu bọn họ thật sự đi trước, đưa các cô nương này đến cho quý tộc người Khương thì ngươi nói xem chúng ta có còn cơ hội không?
Nếu thật có thể làm cho quý tộc Khương hài lòng, bọn họ còn không mau cùng đối phương kí kết hiệp nghị? Một khi để bọn họ nắm được thế độc quyền thì chuyến đi lần này của mình là công cốc
Đạo lý này Tạ Đình Quân sao không biết, nếu không hắn đã không định giở trò với ngựa của bọn họ. Chỉ là Tư Mã Hạo đột ngột rời đi mà Tần Thiên có thể nhân lúc khẩn cấp mà vẫn bày mưu kế này thì không thể không khiến người khác bội phục
-   Tần đương gia thật đúng là trí tuệ hơn người!
Tạ Đình Quân nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng
Lúc này, Trang Tín Ngạn đi ra, vừa vặn ngăn ánh mắt Tạ Đình Quân lại. Tần Thiên nhìn hắn mỉm cười, cùng hắn đi vào khách điếm
Nhìn bóng dáng thân mật của hai người, Tạ Đình Quân hừ lạnh. Sau đó quay đầu dặn dò Lâm Vĩnh mấy câu, bảo hắn mang người đến trước bố trí. Lão hồ ly Tư Mã Hạo này nhất định sẽ phái người đi trước dò la, dù sao cũng phải để cho hắn tìm thấy điều gì đó thì hắn mới biết sợ hãi, không dám chạy loạn trong đêm.
Bên này, Tạ Uyển Quân che mặt đi xuống. Từ sau khi bị ca ca trách cứ, lại bị Tần Thiên “nhắc nhở”, nàng dù sao vẫn là cô nương được giáo dục, da mặt dày cũng chỉ có hạn. Từ sáng nay trở đi, nàng vẫn chỉ ở trong xe ngựa, có đôi khi xuống xe cũng đều che mặt
Nàng được nha hoàn Điệp Nhi đỡ xuống, đang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên nghe được phía sau có một giọng nói lỗ mãng:
-   Cô nương xinh đẹp như vậy, che mặt đi chẳng phải rất đáng tiếc?
Tạ Uyển Quân nghe tiếng quay đầu lại thì thấy khuôn mặt mê đắm của Tư Mã Xương. Nàng nhìn mà khinh bỉ. So với Trang Tín Ngạn, một người như mây trên trời, một kẻ chỉ là bùn dưới chân
Trong lòng nàng chán ghét, kiên quyết xoay người, nhanh chóng tránh đi, từ đầu đến cuối cũng không để ý tới hắn!
Phía sau, sắc mặt Tư Mã Xương trầm xuống, hắn là đương gia tương lai của Trường Hưng Hành, ngày thường được mọi người tung hô, sao chịu được sự lạnh lùng này. Hắn nhìn bóng dáng yểu điệu của Tạ Uyển Quân, khóe miệng cười lạnh
Hai bên ở trong khách điếm dùng cơm chiều. Nếu đã để người nhìn thấu thì cũng không cần kiêng kị. Tư Mã Hạo đi đến bên bàn Tần Thiên và Trang Tín Ngạn kính rượu liên tục, cũng nhiều lần dò la. Tần Thiên chẳng những ứng phó cẩn thận, mà còn đáp lễ lại, có đôi khi khiến Tư Mã Hạo cứng họng mà phải cười cho qua
Trở về, Tư Mã Hạo nghiêm túc nói với Tư Mã Xương:
-   Sớm nghe nói Tần đương gia xuất thân nha hoàn nhưng vô cùng thông minh, có năng lực. Lúc trước ta còn cho rằng chỉ là tin đồn khoa trương, giờ mới biết là không ngoa
Tư Mã Xương không cho là đúng:
-   Cho dù nàng là người có năng lực thì sao? Chỉ cần chúng ta tặng đám kỹ nữ kia cho bọn sắc quỷ Khương tộc thì bọn họ có gì mà chẳng đồng ý với chúng ta. Nàng làm gì cũng chỉ là uổng công!
-   Cũng không thể nói như vậy!
Tư Mã hạo nhíu mày:
-   Chỉ cần liên minh Thịnh Thế và Tạ Thịnh Khôi tồn tại thì sẽ luôn là mối họa lớn với chúng ta.
Nghe thúc thúc nói như vậy, Tư Mã Xương đảo mắt, nảy ra ý hay:
-   Nếu thúc thúc muốn phá hoại khối liên minh này, chất nhi thực ra có ý hay này…
Bên kia, Phạm Thiên theo Tần Thiên sai bảo mà báo tin lại. Tần Thiên chăm chú nghe, trầm tư một hồi, thương lượng với Trang Tín Ngạn rồi tìm đến chú cháu Tạ Đình Quân
Bời là vì hai bên cùng chung khách sạn, số phòng không nhiều, đêm lại lại cũng chỉ có bốn gian phòng, hai bên bàn bạc trong phòng Tạ Văn Tuyển.
Tần Thiên đi thẳng vào vấn đề:
-   Tạ lão bản, ta muốn nhờ ngươi viết thư gửi cho các quý tộc người Khương, nói chúng ta sẽ có lễ vật độc nhất vô nhị cho bọn họ, xin bọn họ đừng quyết định quá sớm.
Chú cháu Tạ Đình Quân nhìn nhau một cái cùng hỏi:
-   Lễ vật độc nhất vô nhị? Là lễ vật gì
-   Xin thứ cho ta tạm thời giữ bí mật, có một số việc giờ chưa phải lúc tiết lộ. Tần Thiên mỉm cười.
Tạ Văn Tuyển hơi giận:
-   Ngay cả chúng ta cũng không thể nói? Chúng ta nếu đã là đối tác thì có phải là nên thành khẩn với nhau?
Thẳng thắn với nhau? Tần Thiên cười lạnh, thế thì vì sao trước đó bọn họ lại giấu diếm chuyện Trường Hưng Hành? Nếu không phải nửa đường gặp bọn Tư Mã Hạo thì chỉ sợ là đến nơi mới biết là mình còn có đối thủ mạnh như vậy
Nhưng việc đã đến nước này, tranh cãi thì có ích lợi gì? Nói ra những lời này ngoài việc khiến đôi bên có khúc mắc thì chẳng được cái gì. Chẳng qua chỉ là sướng miệng mà thôi. Lập tức, Tần Thiên cười nói:
-   Tạ lão bản yên tâm, Thịnh Thế chúng ta luôn trọng tín nghĩa, nếu Tạ gia là đối tác thì chúng ta nhất định không khiến các ngươi bị thiệt. Tạ lão bản hẳn nên tin tưởng chúng ta. Lúc trước chúng ta cũng là vì một lòng tin tưởng các ngươi nên mới tới đây, không phải sao?
Một câu này vừa cho đối phương thể diện lại thoáng biểu hiện rằng đối phương còn có nhiều chuyện giấu diếm bọn họ. Tạ gia chột dạ cũng không tiện gặng hỏi, chỉ là trong lòng vô cùng tò mò với “đại lễ” của Tần Thiên. Mà Tạ Đình Quân càng ngày càng ngạc nhiên với Tần Thiên, vì sao chỉ một nha đầu mà cũng có tâm tư linh động như vậy
Nhìn đôi mắt sáng trong của Tần Thiên và nụ cười xinh đẹp, Tạ Đình Quân chỉ cảm thấy lòng như có gì đó nhẹ vỗ, bủn rủn vô cùng
Chương 180: Mật ngọt hạnh phúc
Tạ Văn Tuyển chấp nhận yêu cầu của Tần Thiên, mấy người rời phòng, tự về phòng mình. Trước khi vào phòng, Tần Thiên dặn dò Trang Tín Ngạn:
-   Đêm nay đừng ngủ ngoài xe nữa, thời tiết càng ngày càng lạnh đó
Trang Tín Ngạn cười cười, cầm tay nàng như là để cho nàng yên tâm.
Đêm nay vẫn là cùng phòng với Tạ Uyển Quân. Tạ Uyển Quân thấy nàng thì mặt hơi đỏ, cúi đầu như ngại nói chuyện với nàng. Tần Thiên cũng lười xã giao, chào hỏi xong thì bảo Thu Lan giúp tháo trang sức, rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ
Nửa đêm lặng lẽ tỉnh lại, gió lạnh ngoài cửa rít gào. Tần Thiên nghe một hồi, càng lúc càng lo lắng. Nhẹ nhàng rời giường, mặc áo khoác, trước khi đi lại mang áo khoác của Trang Tín Ngạn theo.
Nàng đi xuống lầu, đi xuống chỗ để xe ngựa trước viện. Nàng xốc rèm xe lên thì thấy bên trong không có ai, sờ nệm mềm thì thấy lạnh băng, không giống như là đã có người ngủ. Tần Thiên nghĩ hắn thực sự ngủ trong phòng, lúc này mới bớt lo lắng. Đang chuẩn bị trở về phòng, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng vó ngựa từng đợt và loáng thoáng tiếng Hải Phú khẽ nói:
-   Thiếu gia, cứ như vậy!
Tần Thiên vội mở cửa lớn đi ra ngoài, đã thấy Hải Phú xách đèn lồng đứng ở bên ngoài, mặt nhìn về phía tây, nghển cổ nhìn xung quanh.
-   Hải Phú, ngươi ở đây làm gì? Tần Thiên đi tới
Nghe giọng Tần Thiên, Hải Phú hoảng sợ, hắn cầm đèn lồng chiếu về phía Tần Thiên, thấp giọng nói:
-   Đại thiếu phu nhân, nửa đêm sao ngươi còn ra đây?
-   Ngươi cũng biết là nửa đêm sao? Vậy còn ở đây làm gì? Thiếu gia đâu?
Hải Phú nhìn về phía tây, lúc này mới dẫn Tần Thiên đến một góc sáng, thấp giọng nói:
-   Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia đang học cưỡi ngựa?
-   Học cưỡi ngựa? Không phải hắn biết cưỡi ngựa sao?
Tần Thiên mở to hai mắt
-   Hắn từ nhỏ ở trong phủ, ít khi ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng đi xe ngựa, sao biết cưỡi ngựa được?
Hải Phú cười đen tối:
-   Đại thiếu gia tuy rằng không nói nhưng ta biết là hắn muốn dẫn đại thiếu phu nhân cưỡi ngựa ở thảo nguyên, bởi vì hắn hỏi ta làm thế nào để mang theo người cưỡi ngựa cùng mà vẫn an toàn
-   Như vậy hai đêm nay các ngươi đều cưỡi ngựa cả đêm?
Một trận gió lạnh thổi tới, Tần Thiên không nhịn được mà xốc lại áo choàng.
Hải Phú đang định đáp lời, lại nghe tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, hắn vội nói với Tần Thiên:
-   Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia không muốn để ngươi biết hắn không biết cưỡi ngựa, ngươi mau tránh một chút đi
Tần Thiên gật gật đầu, thừa dịp tiếng vó ngựa còn chưa tới gần, thì tránh vào sau cửa lớn khách điếm
Nàng nhìn qua khe cửa, đã thấy Trang Tín Ngạn cưỡi con ngựa vàng chạy về đây nhanh như chớp. Lúc đến bên Hải Phú, vì chưa thể khống chế ngựa cho ngựa dừng lại thành thạo mà thiếu chút nữa thì ngã. May mà Hải Phú kịp thời đỡ lại
Tần Thiên bưng miệng, lòng hoảng sợ
Chờ Trang Tín Ngạn ngồi ổn định lại, Hải Phú xách đèn lồng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, lúc này hắn như rất mệt nhọc, cả người đẫm mồ hôi, thở phì phò, trông rất vất vả. Nàng còn để ý thấy hắn vẫn lấy tay đấm đùi. Tần Thiên biết, người mới học cưỡi ngựa đều sẽ bị đau ở bắp đùi, nhìn hắn như vậy, nhất định là rất đau
Tần Thiên nắm chặt tay, tim cũng như thắt lại
-   Đại thiếu gia, đêm nay thế là được rồi, ta thấy ngươi mệt chết rồi.
Tần Thiên nghe Hải Phú khẽ nói
Trang Tín Ngạn lắc đầu, ý bảo còn muốn tiếp tục luyện, lại ra dấu gì đó với Hải Phú, hình như đang hỏi Hải Phú xem hắn cưỡi thế nào?
-   Không sai, mới chỉ hai ngày đại thiếu gia cưỡi ngựa nhìn đã thành thục lắm, tin chắc luyện thêm mấy ngày sẽ không có ai nhìn ra được là trước đó đại thiếu gia chưa từng biết cưỡi ngựa.
Trang Tín Ngạn hé miệng cười cười, như là rất vui vẻ.
Một khắc đó, Tần Thiên lại không nhịn được mà muốn khóc
Bên kia, Trang Tín Ngạn lại vung roi ngựa đi về phía trước, chỉ chốc lát đã biến mất trong bóng đêm. Tần Thiên lại đi ra.
-   Đại thiếu phu nhân, người vừa học cưỡi ngựa rất mệt, ta nhớ rõ mấy ngày đầu người ta đau như là bị ai đánh cho nát người vậy, lúc nằm trên giường thì không còn muốn dậy nữa. Nhưng đại thiếu gia vì không muốn để ngươi biết mà ban ngày còn giả như không có chuyện gì…
Nói tới đây, Hải Phú thở dài:
-   Mẫu thân ta nói đúng, đại thiếu phu nhân, ngươi thực có phúc
Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là có phúc. Lòng Tần Thiên trăm mối ngổn ngang, cũng không rõ rốt cuộc là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy ngực đau đớn vô cùng
Nàng xoay người, nước mắt trào ra, trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào
Thời gian sau đó, nàng cũng không ngủ, chỉ tránh ở sau cửa nhìn Trang Tín Ngạn tập luyện, tuy rằng gió lạnh thấu xương nhưng trong lòng lại ấm áp như mùa xuân.
Thấy nha hoàn sắp tỉnh lại, lúc này Tần Thiên mới về phòng
Ban ngày lúc đi đường, quả nhiên đúng như Hải Phú nói, trước mặt nàng Trang Tín Ngạn luôn tỏ như chẳng có việc gì. Chỉ là đáy mắt càng lúc càng tím đã lộ ra sự mỏi mệt của mình. Sau rốt cục không chống đỡ nổi mà ngủ gật trên xe ngựa lắc lư. Tần Thiên xếp chỗ cẩn thận, để cho hắn nằm được thoải mái hơn, lại bảo Thu Lan mang chăn vào, cẩn thận đắp cho hắn. Nàng vuốt ve khuôn mặt mỏi mệt của hắn, trong lòng vừa cảm động, vừa đau lòng. Nàng nằm xuống, dựa vào lòng hắn, ôm lấy eo hắn, cảm thụ nhịp tim trầm ổn của hắn, cơ thể ấm áp của hắn mà hạnh phúc vô cùng
-   Tín Ngạn, Tín Ngạn, Tín Ngạn….
Nàng gọi tên hắn, tim hắn đập mạnh như là đáp lời nàng.
Nàng mỉm cười, trong lòng ngọt ngào
Cứ như vậy, qua bốn ngày, mới tới nơi
Đợi tới nơi, thuật cưỡi ngựa của Trang Tín Ngạn tuy chưa thể thành lô hỏa thuần thanh (cực cao siêu) nhưng so với Hải Phú cũng chẳng kém là mấy. Mà Tần Thiên thấy hắn khổ tâm giấu mình như vậy thì cũng giả bộ không biết việc này. Chờ khi thấy Trang Tín Ngạn cưỡi ngựa xuất hiện trước mặt nàng còn giả bộ vui vẻ mừng rỡ. Điều này khiến Trang Tín Ngạn thầm nghĩ, mấy ngày khổ công không hề uổng phí.
Quy Phục ở ngoài biên cương, bốn phương thông suốt, cư dân đông đúc, tất cả hàng hóa đều tụ hợp lại rồi mới tản ra khắp nơi. Thành Quy Phục nghiễm nhiên là nơi các thương nhân tập hợp, đủ mọi thứ hàng hóa lưu thông, mậu dịch phát triển, là thành thị sầm uất
Vào trong thành là cảnh tượng phồn hoa, tuy không được xinh đẹp như Dương thành nhưng lại có vẻ đặc biệt của dị tộc khiến người ta lưu luyến. Lúc này, Tần Thiên an vị ở trong xe ngựa, cùng Trang Tín Ngạn tò mò nhìn xung quanh. Hai người một nói một viết, trao đổi rất vui
Vào thành sau không lâu thì không đi cùng đường với Trường Hưng Hành nữa. Bởi vì Tần Thiên đã có chuẩn bị nên tin chắc dù bọn họ đưa kỹ nữ đến trước cũng không thể được đáp ứng nhanh. Quý tộc Khương nhất định tò mò với lễ vật “độc nhất vô nhị” trong thư của Tạ Văn Tuyển.
Rất nhanh đã tới đại trạch Tạ gia. Vì Tạ Văn Tuyển nhiệt tình tiếp đón, Tần Thiên thịnh tình khó khước mà theo bọn họ vào Tạ gia
Trạch viện Phương Bắc không giống như phía nam, bớt đi một phần tú lệ nhưng lại hơn một phần khí thế. Hai con trai lớn của Tạ Văn Tuyển sớm đã ở ngoài cửa chờ đón
Hai người tuổi trạc Tạ Đình Quân, người lớn hơn tướng mạo đường đường, cao lớn uy vũ là Tạ Đình Trưng. Ngưởi nhỏ mặt mày thanh tú, vóc người cao gầy, vẻ mặt ngượng ngùng là Tạ Đình Tường. Hai bên chào hỏi rồi trịnh trọng mời Trang Tín Ngạn, Tần Thiên vào
Đi vào, Trang Tín Ngạn cùng bọn Từ chưởng quầy bị đám người Tạ gia mời ra đại sảnh. Mà Tần Thiên cùng Tạ Uyển Quân thì mời vào bên trong gặp chủ mẫu Tạ gia, cũng chính là thể tử của Tạ Văn Tuyển, Văn thị.
Giữa trưa, Tạ gia mở tiệc lớn, long trọng thiết yến tẩy trần. Buổi chiều, chú cháu Tạ Văn Tuyển lại dẫn Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến bái phỏng Lâm tướng quân đóng quân tại Quy Phục. Vì quan hệ của Tần Thiên và Tống Thái phó mà được Lâm tướng quân nhiệt tình tiếp đãi, cũng đáp ứng sẽ phái một đội binh lĩnh hộ tống họ đến đại thảo nguyên.
Trên đường đến thảo nguyên có trộm cướp hoành hành, thường xuyên cướp bóc. Tuy mỗi nhà đều có hộ vệ nhưng cũng khá mạo hiểm. Có sự bảo vệ của Lâm tưởng quân, Tạ gia đương nhiên cảm kích. Chỉ cần thương đội có cờ xí của Lâm tướng quân thì tin chắc đám trộm cướp có gan to đến đâu cũng không dám dây.
Rời khỏi phủ tướng quân, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn lại được Tạ Đình Quân dẫn đi thăm Tạ Thịnh Khôi danh tiếng lấy lừng
Tạ Thịnh Khôi không hổ là một trong ba cửa hiệu lớn nhất Quy Phục. Kinh doanh đủ các mặt hàng, từ tơ lụa cho đến hành tỏi, không gì không có. Không chỉ vậy, Tạ Đình Quân còn nói cho Tần Thiên, Tạ gia bọn họ kiếm nhiều tiền nhất là nhờ vào việc mở tiền trang, cho vay nặng lãi. Một năm có thể buôn bán được đến hơn một ngàn vạn lạng bạc trắng khiến Tần Thiên líu lưỡi.
Thấy Tần Thiên ngạc nhiên như vậy thì Tạ Đình Quân đắc ý nhướng mày.
Nói về gia cảnh, kẻ câm điếc kia sao có thể so với hắn.
Đang đắc ý, lại nghe đến Tần Thiên nói với Trang Tín Ngạn:
-   Tín Ngạn, về sau chúng ta cũng mở mấy tiền trang của Thịnh Thế ở đây đi, ta chắc chắn tương lai Thịnh Thế cũng sẽ không thua Tạ Thịnh Khôi
Cũng không biết là vô tình hay cố ý mà đôi mắt lạnh của Trang Tín Ngạn liếc về phía hắn, mắt hơi lóe lóe rồi lại đảo về
Tạ Đình Quân nắm chặt tay, tâm tình vui vẻ lập tức tiêu tan.
Trở lại Tạ gia, ba người được Tạ Văn Tuyển mời đến thư phòng, thì ra phía quý tộc Khương đã có hồi âm
-   Bọn họ mời chúng ta tham gia hội chùa Đan Chu bảy ngày tới. Hội chùa lần này là do Từ Ha Y đại lạt ma tự chủ trì, không chỉ có vương công quý tộc mà đến ngay cả đại hãn thủ lĩnh ba bộ lạc lớn cũng đích thân tới. Đây chính là chuyện náo nhiệt, rất có lợi cho chúng ta
Tạ Văn Tuyển hưng phấn nói, hắn nhìn Tần Thiên đầy mong chờ:
-   Đại lễ độc nhất vô nhị của Tần đương gia chẳng biết có thể cho chúng ta đại khai nhãn giới trước?
Tần Thiên cười nói:
-   Tạ lão bản đừng nóng vội, thời điểm còn chưa tới, đến lúc đó, ngươi sẽ biết đó là cái gì
Nói xong, cười hỏi:
-   Không biết có thể mượn bếp của quý phủ dùng một chút không? Ta muốn làm chút đồ điểm tâm quê nhà cho phu quân, hắn không quen đồ ăn ở đây cho lắm
-   Sao có thể để Tần đương gia động chân động tay. Nơi này chúng ta cũng có đầu bếp phương nam, ngươi muốn ăn gì cứ nói với bọn họ là được. Tạ Văn Tuyển nói
Tần Thiên hé miệng cười:
-   Cũng không cần thiết, thứ phu quân ta muốn ăn chỉ có thể do ta làm thôi.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân