Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 171-172
hương 171: Hoa mai lay động
-   A!
Tiếng kêu lần này của Tần Thiên vô cùng cảm xúc
Ngoài mấy người lớn tuổi, những kẻ còn lại đều đỏ mặt nhìn đi
Trang Tín Ngạn mắt đăm đăm nhìn bộ ngực sữa đầy đặn của Tần Thiên, vừa định kéo chăn che cho nàng thì Tần Thiên lại bổ nhào lên người hắn. Hắn biết đây là động tác né tránh theo bản năng của nàng, nhưng… nhưng…
-   Tứ tiểu thư, ngươi quá vô lễ rồi
Bên này, Phương Nghiên Hạnh tức giận trách cứ Trang Minh Hỉ. Vừa rồi, Trang Minh Hỉ dùng giầy kéo chăn vừa vặn bị Phương Nghiên Hạnh nhìn thấy
Trang Minh Hỉ đỏ mặt, hai tay ôm ngực:
-   Ta không cố ý, ta thấy đại ca, đại tẩu như vậy, nhất thời hoảng loạn, cũng không biết giầy ta lại mắc vào chăn…
Nói xong mắt đỏ hoe, rõ ràng là rất hoảng sợ nhưng lại cố tỏ vẻ trấn định càng phụ họa cho tính cách trầm tĩnh bình thường của nàng. Nàng nhìn trong màn, nói với Tần Thiên:
-   Đại thiếu phu nhân, ngươi tin ta đi, ta không cố ý. Nếu ngươi tức giận, Minh Hỉ cam tâm chịu phạt
Tần Thiên thoáng quay đầu, nhìn về phía chăn trên người.
Chăn ở cổ đại không giống chăn thời hiện đại, đều may công nghiệp, kéo khóa là xong. Vỏ chăn cổ đại phía trên thêu hoa, bốn phía cũng là vải bông, phải dùng kim khâu trên chăn, như vậy nhìn đẹp mà đắp cũng rất thoải mái. Nhưng cứ như vậy, góc chăn sẽ có những chỗ vướng, có đôi khi đường thêu không cẩn thận. Giờ chăn rơi ở trên đất, giày Trang Minh Hỉ không cẩn thận kéo một góc chăn đi cũng không phải không thể
Tuy là vậy nhưng Tần Thiên không thể tin Trang Minh Hỉ là vô tâm. Với tâm cơ của nữ tử này nàng đã lĩnh giáo nhiều rồi. Lần này rõ ràng là đã có kế hoạch tốt từ trước. Nhìn thì như là Lý di nương đang làm việc nhưng sao Lý di nương lại vô duyên vô cớ nghi ngờ bọn họ. Còn Trang Minh Hỉ này, mấy ngày này luôn kiếm cớ đến gần chỗ nàng rình rập, có lẽ nàng ta đã phát hiện điều gì nên mới sắp xếp chuyện đêm nay
Nữ tử này, nhất định phải nghĩ cách làm cho nàng không thể ở lại Trà Hành.
Những người còn lại nghe lời này của Trang Minh Hỉ thì lại không hoài nghi, dù sao kéo chăn của phu thê nhà người ta cũng không phải là chuyện tiểu thư khuê các nên làm. Trang Minh Hỉ tuy rằng xuất thân từ nhị phòng đáng ghét nhưng nàng xưa nay ngôn hành cử chỉ luôn thận trọng, đoan trang thủ lễ, không thể làm chuyện này được.
-   Chẳng qua chỉ là không cẩn thận thôi, phạt cái gì? Đại thiếu phu nhân đâu phải là người nhỏ mọn như vậy
Lý di nương đương nhiên không muốn con bị phạt
Tần Thiên còn tâm tình nào nói chuyện này với các nàng. Nàng chôn mặt trong ngực Trang Tín Ngạn, lớn tiếng nói:
-   Các ngươi còn không mau đi? Có gì cần mai hẵng nói!
Lúc này Nguyệt Nương mới phản ứng lại, đi qua kéo màn xuống, xoay người vẫy tay nói:
-   Đều đi cả đi, đại thiếu phu nhân cần nghỉ ngơi
Lại nhìn đám người Lý di nương hừ lạnh:
-   Chuyện đêm nay ta nhất định bẩm báo Đại phu nhân
Lý di nương có hơi chột dạ, vung khăn lên, giận dữ nói:
-   Ta cũng là có lòng tốt mới tới, liên quan gì đến chúng ta?
Nói xong lườm Nguyệt Nương một cái rồi lắc mông đi ra ngoài. Lưu Bích Quân theo sát sau nàng, miệng lẩm bẩm:
-   Đang yên đang lành chia hai cái màn ra làm gì, cũng chẳng trách chúng ta nghi ngờ. Tự mình làm thế còn trách ai được…
Vì có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa nên Lưu Bích Quân cũng chẳng lo lắng gì.
Trang Minh Hỉ đi sau mím miệng không nói gì, mắt long lanh nước
-   Chúng ta cũng là nghe tin có giặc đột nhập, vì lo lắng mới tới
Bên kia, Trần di nương sợ bị liên lụy nên nhìn về phía màn khẽ biện giải. Vừa có chuyện phát sinh thì bản tính hèn nhát của bà tự nhiên bộc lộ ra. Phương Nghiên Hạnh ở bên đẩy bà:
-   Di nương, chúng ta đi thôi
-   Không được, vạn nhất phu nhân trách tội…
Trần di nương vẫn luôn coi Đại phu nhân là chủ nhân lớn nhất Trang phủ dù Đại phu nhân đã lui về nghỉ ngơi.
-   Đi thôi, đi thôi.
Phương Nghiên Hạnh không muốn nhiều lời, kéo bà ra ngoài. Bên này, Nguyệt Nương nhìn màn một cái rồi cười, cũng dẫn nha hoàn rời đi
Trở lại Thanh Âm viện, Nguyệt Nương kể lại mọi chuyện cho Đại phu nhân, cười hì hì nói:
-   Ta đã nói rồi, đại thiếu gia là người như vậy, có nữ tử nào không động tâm? Không ngờ Tần Thiên vẫn luôn đòi rời đi, nhanh như vậy đã cùng đại thiếu gia viên phòng. Xem ra phu nhân không lâu nữa sẽ được bế cháu rồi
Đại phu nhân cười toe toét, sau đó lại oán trách nói:
-   Hai đứa nhỏ này đều gạt ta. Nhưng chỉ cần bọn chúng tốt thì ta cũng an tâm rồi. Tần Thiên là đứa nhỏ tốt, dù là Trang phủ hay Tín Ngạn ta đều yên tâm giao cho nàng
Bà nghĩ nghĩ, lại nói:
-   Nguyệt Nương, đi lấy bộ trang sức hồng ngọc ra, đó là bộ trang sức lão gia tặng ta đêm thành thân, nói là sau này để ta giao cho con dâu mình. Ngày mai ta muốn đem bộ trang sức này cho con dâu ta, để cho nó giao cho cháu dâu ta, lưu truyền nhiều thế hệ.
Đại phu nhân càng nói càng vui
Theo các nàng thấy, thân mình nữ tử là quý giá cỡ nào, nếu không phải vợ chồng thì tất không thể để cho nam nhân nhìn hay chạm vào. Nay hai người đã như vậy thì sao có thể giả?
Nguyệt Nương lấy bộ trang sức ra, hai người vui vẻ nói chuyện đến khuya.
Bên này, đám người Lý di nương rời khỏi Thanh Tùng viện, Lý di nương có chút ủ rũ nói:
-   Ban đầu ta còn nghĩ bọn họ thành thân giả, chia giường ngủ, không ngờ hai người lại là thật.
-   Có điều, chia hai cái màn ra làm gì? Lưu Bích Quân rất khó hiểu
-   Nhưng ba người sáu con mắt chúng ta đều thấy rõ ràng, sao có thể là giả? Không biết các nàng làm trò quỷ gì
Trang Minh Hỉ lẳng lặng theo sau không nói gì. Hai tay nắm chặt khăn lụa
Tuy rằng lúc trước nàng không hiểu vì sao hai người phải chia giường ngủ nhưng giờ cũng chẳng quan trọng nữa. Chỉ cần đây là sự thật là được rồi. Cảnh vừa rồi lại khiến nàng nghi ngờ phán đoán của chính mình. Sự trong sạch của nữ nhi là quý giá cỡ nào, nếu không phải có quan hệ đó với Trang Tín Ngạn thì sao có thể cởi hết quần áo mà ngủ cùng hắn?
Kế hoạch lâu như vậy lại thất bại trong gang tấc, còn không biết có khiến Tần Thiên nghi ngờ không. Đối với sự thông minh của nàng, Trang Minh Hỉ không dám xem thường. Nàng thầm lo lắng, trăm ngàn lần đừng để trộm gà không được còn mất nắm thóc…
Thanh Tùng viện.
Sau khi Tần Thiên nhào tới, Trang Tín Ngạn vẫn cứng đờ người. Hai tay hắn chống đỡ cơ thể, cằm ngẩng cao, mắt mở to. Hắn rất muốn bỏ qua một số cảm giác nhưng có một số cảm giác hắn không thể bỏ qua được
Tỷ như, tóc dài mềm mại của nàng cọ lên da thịt hắn, đuôi tóc dài cọ cọ ngứa thắt lưng hắn, cọ đến cả đáy lòng hắn. Tỷ như hương thơm tản mát trên người nàng khiến trong không khỏi nhớ đến câu: “Mỹ nhân tại thì hoa mãn đường, chí kim tam tái văn dư hương” (khi mỹ nhân đến cả sảnh đường như nở hoa, đến nay vẫn còn hương thơm sót lại)
Nhưng trong lúc giãy dụa… Bộ ngực mềm mại của nàng cọ lên cơ ngực rắn chắc của hắn. Tuy hắn không dám cúi đầu nhìn nhưng cũng cảm giác được sự đầy đặn, mềm mại của nàng. Hắn thậm chí còn cảm nhận được điểm nổi lên trên ngực nàng… trong đầu không khỏi hiện lên bức vẽ trong Đông xuân đồ, nữ nhân ngực trần, trước ngực tròn trịa tựa như trăng trên trời cao hoặc như bánh bao Nguyệt Nương làm… Vừa rồi hắn chỉ nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy trắng nõn nhưng cũng chưa kịp nhìn kĩ. Của nàng hẳn cũng như vậy.
Bỗng nhiên, hắn rất muốn đẩy nàng ra, cẩn thận nhìn nàng một chút nhưng hắn lại nghĩ, nếu làm như vậy nhất định khiến nàng tức giận. Hơn nữa hắn vừa mới hứa với nàng rằng sẽ không làm gì quá đáng. Nàng tin tưởng hắn như vậy, không thể thất tín với nàng… Hắn cố áp chế dục vọng nhưng chuyện đời là vậy, ngươi càng áp chế thì càng khó có thể khắc chế.
Mùi hương trên người nàng xông tới, ngực nàng như càng lúc càng mềm mại… Hắn ngẩng đầu, cắn chặt môi, dùng hết sức khắc chế. Bởi vì quá dùng sức mà khiến cơ bắp toàn thân cứng nhắc, tóc khẽ rung động. Mồ hôi chảy ra theo lỗ chân lông, hắn chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, rất khó chịu, nhất là dưới bụng, quả thực như muốn phình ra.. Hắn vì không chịu được cảm giác giày vò này mà khẽ rên rỉ một tiếng…
Bên này, sau khi bị Trang Minh Hỉ kéo chăn, Tần Thiên vừa xấu hổ vừa giận dữ, lực chú ý đều tập trung về phía mọi người bên ngoài mà căn bản không để ý đến phản ứng của Trang Tín Ngạn.
Nhưng chờ Nguyệt Nương kéo màn rồi, người bên ngoài lần lượt rời đi, bên trong yên lặng thì mới ý thức được hai người ái muội cỡ nào
Nàng tuy là người hiện đại nhưng còn chưa thoáng đến mức độ có thể trần truồng trước mặt nam tử.
Nàng muốn ngồi dậy nhưng nghĩ chỉ cần ngồi dậy thì ngực mình hẳn sẽ bị Trang Tín Ngạn nhìn thấy, vừa nghĩ đến đó thì ngượng ngùng vô cùng
Nhưng cũng không thể cứ như vậy được… Nàng cảm giác được thân thể hắn càng lúc càng nóng, người căng ra, nhất là cơ bắp trước ngực rắn như sắt vậy. Thân mình hắn càng lúc càng cứng rắn, nàng lại cảm thấy mình càng lúc càng mềm nhũn đi như bị rút xương cốt, mềm nhũn mà dán lên người hắn.
Dần dần, người hắn toát nhiều mồ hôi, mổ hôi bốc lên mang theo hơi thở nam tính nặng nề, hơi thở này cùng với nhiệt độ cơ thể nóng dần của hắn dâng lên, tràn ngập trong màn. Nàng chỉ ngửi thấy mùi vị nam tính của hắn… Độ ấm bên trong càng lúc càng cao, thân thể nàng càng lúc càng mềm nhũn, hơi thở hai người cũng càng lúc càng dồn dập. Cứ như vậy, xảy ra chuyện… lý trí đang nhắc nhở nàng.
Nàng dùng sức cắn môi dưới, cơn đau nhè nhẹ khiến nàng tỉnh táo đi một chút. Nàng ép mình phải tỉnh táo lại, sau đó kéo chăn, muốn dùng chăn che đi người mình
Nhưng vừa cử động thì bên tai lại truyền đến tiếng rên rỉ mất hồn của hắn. Đầu nàng như nổ tung, chân tay mềm nhũn, lại ngã vào lòng hắn
Ánh mắt vừa khéo dừng lại nơi bụng hắn. Hắn chỉ cởi áo dài nhưng vẫn mặc quần dài. Lớp vải quần mỏng manh giữa chân bị cái gì đó chống lên như lều trại. Nàng đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên nhớ tới kiếp trước từng nghe một đồng nghiệp kể về mấy chuyện cười bậy bạ đó. Cô ấy nói, đàn ông nếu sống mũi cao thẳng thì chỗ đó hẳn sẽ rất to… Mũi Trang Tín Ngạn lại vô cùng cao, vô cùng thẳng… Đột nhiên, nàng cảm thấy máu toàn thân như vọt lên mặt, trời ạ, nàng đang nghĩ gì thế… Khụ khụ…
Chương 172: Ý loạn tình mê
Ngoài màn, ánh nến lay động, trong màn, ánh sáng ảm đạm
Mùi hương nồng đậm này khiến Tần Thiên hít thở không thông
Tần Thiên dựa vào người Trang Tín Ngạn, cả người không có chút sức lực nào
Một lát sau, nàng cảm nhận được hai tay Trang Tín Ngạn đặt lên vai nàng, bàn tay nóng rực khẽ run run. Sau đó, dần dần, dần dần đỡ nàng lên
Nơi ngực dính vào hắn có không ít mồ hôi, nay bỗng nhiên rời khỏi hắn, mồ hôi bốc lên, ngực thoáng lạnh. Tần Thiên vội lấy chăn ở bên che ngực đi
Nàng cảm thấy mình như đang trong chiếc lồng hấp, nơi nào cũng nóng, ngay cả hơi thở cũng như muốn bốc cháy.
Nàng chậm rãi chống người, lùi ra phía sau, cơ thể bình thường vốn linh hoạt giờ lại mềm nhũn như không nghe lệnh nàng. Vất vả lắm mới tránh xa được một ít. Sau đó, nàng lại bắt đầu tìm xiêm y của mình, nhìn trái nhìn phải lại không thấy xiêm y ở đâu, cũng không hiểu là hắn vứt đi đâu.
Nàng có chút sốt ruột nhưng thủy chung đều không thể cúi đầu, không có dũng khí nhìn hắn. Chỉ cảm thấy hơi nóng trong trướng càng lúc càng cao, mà hơi thở của hắn thì càng ngày càng dồn dập.
Lúc này đầu óc nàng như bị cái gì rút sạch, hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm gì. Hồi lâu mới cảm thấy, hẳn là nên ra khỏi màn mới được.
Tìm không thấy quần áo, nàng chuẩn bị ôm chăn rời đi. Nhưng vừa mới xoay người lại cảm thấy chăn như có gì chẹn lại. Nàng ngẩn người, quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng thì chăn trên người lập tức bị hắn kéo đi. Ngực chợt lạnh, nàng sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng hai tay ôm ngực, đồng thời cảm nhận được bóng đen áp về phía nàng
Tần Thiên ngẩng đầu mở to mắt nhìn về Trang Tín Ngạn đang dần đến trước mặt nàng. Lúc này, hắn gần nàng như vậy, gần đến độ nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, gần đến độ nàng có thể thấy rõ lông mi hắn đang run run
Mặt hắn đỏ bừng, đến ngay cả da thịt trên người cũng đỏ bừng, dường như máu trong cơ thể đang sôi trào, gợi cảm vô cùng. Làn da hắn phủ một lớp mồ hôi lấm tấm, dưới ánh sáng nhàn nhạt mà khẽ lóe khiến da dẻ hắn càng thêm hồng nhuận đầy cảm xúc. Trước cánh tay là cơ bắp ngực nở nang, trên mặt gân xanh thoáng ẩn hiện, càng lộ rõ vẻ tráng kiện của hắn.
Còn cả ánh mắt hắn, dưới ánh sáng u ám, hai mắt hắn tối như mực, u ám nặng nề, như giếng cổ sâu không thấy đáy. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy ở đáy mắt hắn có ngọn lửa mãnh liệt đang thiêu đốt
Nhìn Trang Tín Ngạn như vậy, Tần Thiên chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Bình thường vốn lý trí nhưng trong một khắc này cũng không biết lý trí đã chạy đi đâu. Nàng cảm thấy trong đầu rối loạn, không thể suy nghĩ cho rõ. Mọi thứ như đều rời khỏi tầm kiểm soát của nàng, chỉ có thể để mặc hắn tới gần một chút thì nàng lại bị động lùi một chút:
-   Tín… Ngạn… Ngạn…
Nàng muốn nhắc nhở hắn, cũng muốn nhắc nhở chính mình nhưng giọng vừa nói ra thì đã như tiếng rên rỉ mê đắm khiến chính nàng cũng hoảng sợ
Hắn nhìn nàng như vậy, hơi thở bá đạo xâm nhập từng tấc cơ thể nàng. Đối mặt với sự bá đạo này của hắn, nàng hoàn toàn không biết nên làm sao.
Bỗng nhiên, hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay trước ngực nàng. Nàng khẽ run lên cũng khiến tay hắn run lên theo
-   Tín Ngạn, Tín Ngạn…
Tần Thiên xấu hổ, ảo não mà có chút sốt ruột, muốn giãy nhưng lại không có chút sức lực nào
Đến lúc này, Trang Tín Ngạn dừng động tác, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, đôi mắt tối tăm lóe ra ánh lửa, mang theo chút cầu xin.
Môi hắn khẽ mở:
-   Ngộ (tôi/ta)…chỉ…. nhìn… nhìn..
Hắn nhìn nàng, chậm rãi nói ra bốn cữ này, Tần Thiên sửng sốt một hồi mới phản ứng ra được ý hắn nói là “Ta chỉ nhìn thôi”. Trong lòng bỗng dâng lên sự vui mừng, hắn có thể nói thành câu.
Đang lúc không để ý này, hai tay đã bị hắn kéo xuống, ngực nàng hoàn toàn lộ rõ trước mặt hắn. Lòng thẹn thùng của nữ nhân dâng lên, Tần Thiên định che nhưng hai tay lại bị hắn nắm chặt lại, không thể tránh thoát.
Trong lòng xấu hổ đến muốn hộc máu: Cái này có thể tùy tiện nhìn sao?
Nàng còn định nói gì đó thì đã thấy hai mắt hắn nhìn thẳng vào bộ ngực nàng, trong mắt đầy sự ngạc nhiên, tán thưởng cũng đầy dục vọng. Ánh mắt cực nóng này khiến cả người nàng mềm nhũn, rốt cuộc không còn sức phản kháng. Nàng thoáng quay đầu, trốn tránh cảnh tượng dụ dỗ này
Nàng cũng không thấy có cảm giác chán ghét gì
Nàng nhắm mắt lại, mặt càng ửng hồng, cảm giác tê dại như truyền đến tận đáy lòng
Bên này, Trang Tín Ngạn mắt nhìn thẳng bộ ngực trần của Tần Thiên, chỉ cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào… thật đẹp… sao có thể đẹp như vậy… Làn da trắng nõn của nàng ửng hồng tựa như đóa hoa dịu dàng, ngực cao ngất vừa tròn vừa lớn tựa như trái đào chín. Trên đỉnh là đóa hoa nhỏ màu hồng, vô cùng xinh đẹp. Căn bản không giống như trong sách vẽ chỉ như hai hạt đỗ đen nhỏ… Hắn cảm thấy còn đẹp hơn trong sách gấp ngàn lần vạn lần.
Máu trong cơ thể bốc lên, cơ bắp co rút khiến hắn phát đau. Bỗng nhiên, hắn phát hiện ngực nàng có chút biến hóa. Kìm lòng không đậu, hắn buông tay nàng ra, sờ lên ngực nàng. Giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ. Hắn muốn cảm nhận sự mềm mại của nó… Hai ngực đột nhiên bị hắn sờ, cả người Tần Thiên run lên. Nàng cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của hắn vuốt ve khắp ngực nàng, còn thỉnh thoảng khiêu khích đóa hoa nhỏ của nàng… Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng dưới sự xoa nắn ôn nhu của hắn, nàng không còn chút sức lực nào.
Nàng nhìn ngực mình bị hắn run run sờ nắn mà biến hóa thành đủ loại hình dạng, bỗng nhiên ý thức được nàng đã không thể chạy thoát… Tay hắn dịu dàng mà nóng rực như vậy, dường như hòa tan cả người nàng
Hắn cảm nhận được ngực nàng càng lúc càng mềm dưới tay hắn, hai đóa hoa càng lúc càng hồng mà miệng khô lưỡi khô. Hắn sống chết nhìn chằm chằm hai đóa hoa kiềm diễm ướt át kia. Lòng dâng lên khát vọng. Hắn nhớ tới bức tranh trong Xuân cung đồ mà không kìm lòng được, cúi đầu liếm lên một đóa hoa. Một khắc đó, dục vọng trong lòng như được thỏa mãn, cảm giác thoải mái này khiến hắn không khỏi rên rỉ thành tiếng. Tần Thiên cảm giác được hắn đang ngây ngô hôn ngực nàng như đang ăn một món đồ ăn ngon, vừa liếm vừa cắn khiến cả người tê dại, tựa như có dòng điện chạy khắp người. Hắn hôn một bên còn chưa đủ, lại hôn bên còn lại, nụ hôn nóng rực của hắn cơ hồ trải khắp bộ ngực của nàng. Sự cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng nàng.
Tần Thiên nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mình như đang chìm nổi trên biển, không muốn sẽ bị nhiệt tình của hắn nhấn chìm. Bất giác, hai tay nắm chặt màn như muốn nắm bắt một điểm tựa. Nhiệt tình của hắn dâng lên, nàng đem sự kích tình không thể thừa nhận đó mà phát tiết lên chăn màn.
Lúc này, nàng hoàn toàn quên đây cũng không phải khúc gỗ trên biển mà chỉ là một cái màn treo tạm mà thôi… Ngay lúc Trang Tín Ngạn đang ý loạn tình mê thì bỗng ầm một tiếng, màn sụp xuống, cọc màn đánh vào lưng Trang Tín Ngạn, tuy không đau nhưng đủ khiến hắn tỉnh táo lại.
Hắn ngẩng đầu, mọi nhiệt tình bị đánh lui trong nháy mắt, trong lòng tự trách, sao hắn có thể làm chuyện này với nàng? Hắn rõ ràng đã đồng ý với nàng. Nàng tin tưởng hắn như vậy. Hắn đúng là cầm thú
“Nàng nhất định rất tức giận, cho nên mới kéo màn xuống, giờ nàng nhất định hận chết ta, nhất định trong lòng đang mắng ta”
Trang Tín Ngạn chưa từng gặp chuyện như vậy, nhất thời hoảng sợ. Hắn vô cùng để ý đến Tần Thiên, giờ còn vô cùng bối rối
Hắn nhìn về phía Tần Thiên nhưng mặt Tần Thiên đã bị màn che khuất, đang luống cuống chân tay giũ màn ra, bởi vì sốt ruột mà động tác có hơi mạnh. Không nghĩ là tay nàng lại đập vào mặt Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn đang tự trách chột dạ bụm mặt nhảy dựng lên, vội ôm lấy trung y chạy ra ngoài.
Chờ Tần Thiên vất vả thoát ra khỏi màn thì đã không còn thấy bóng Trang Tín Ngạn đâu. Nhìn bộ ngực bị hắn hôn đến sưng đỏ lại nhìn chăn màn hỗn loạn, mặt Tần Thiên biến thành 囧
Thế này là thế nào…
Mãi đến sáng hôm sau lúc đến vấn an Đại phu nhân thì Trang Tín Ngạn mới về phòng. Hắn vẫn không nhìn nàng, còn gọi Bích Liên giúp hắn thay quần áo. Tần Thiên vì chuyện tối qua nên càng ngại nói chuyện với hắn. Hai người đều cúi đầu, không ai nhìn ai
Lúc đến Thanh Âm viện, Đại phu nhân cũng rất nhiệt tình, kéo tay Tần Thiên hỏi han ân cần, dặn dò đủ chuyện. Còn định tặng cho nàng một bộ trang sức hồng ngọc quý báu.
-   Tần Thiên, về sau đừng nghĩ ngợi gì, nếu đã như vậy thì tốt rồi, Trang phủ ta tuyệt đối sẽ không bạc đã ngươi
Vừa nghe Đại phu nhân nói vậy Tần Thiên biết hẳn là Nguyệt Nương đã nói chuyện đêm qua cho bà khiến bà hiểu lầm. Nàng theo bản năng nhìn về phía Trang Tín Ngạn thì đã thấy hắn đỏ mặt cúi đầu, cảm nhận được ánh mắt của nàng thì lại càng cúi gằm đầu mà nhìn sang chỗ khác.
Sao lại thế nữa… Tần Thiên mếu máo, trong lòng lầm bầm. Chiếm tiện nghi hết của con cái nhà người ta sao lại có thái độ này… Nhưng nhìn bộ dáng yêu thương của Đại phu nhân thì lại nghĩ đến những ngày thư thái gần đây sống ở Trang phủ. Tần Thiên bỗng nhiên cảm thấy ở lại cũng không sai. … Có một số việc, tuy không thể chắc chắn nhưng có thể cố gắng, dù sao… Tần Thiên quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn một cái, dù sao đó cũng là một người nam nhân tốt, đáng để nàng cố gắng… Tần Thiên chỉ cười không nói gì. Xuất phát từ sự rụt rè của nữ tử, nàng cũng không thể quá chủ động đúng không? Nay còn chưa thể tỏ rõ thái độ, cũng không thể cho hắn biết mình đã quyết định ở lại.
-   Đại phu nhân, con muốn xử phạt một số kẻ vô lễ tối qua. Tần Thiên chuyển chủ đề
Đại phu nhân sớm đã phái người điều tra chuyện này, hiểu được tối qua quả thật có trộm đột nhập, trong phủ bị trộm đi một số đồ, chỉ là sau đó vẫn để trộm trốn thoát. Nhưng dù là thế cũng không có nghĩa rằng đám hạ nhân đó có thể tùy tiện xông vào phòng của chủ nhân.
Đại phu nhân để cho Tần Thiên tùy ý xử lý việc này
Tần Thiên đánh các gia đinh hôm qua xông vào phòng nàng 10 trượng. Lý di nương, Lưu Bích Quân và Trang Minh Hỉ không có quy củ phạt tiền 3 tháng, hơn nữa cấm túc một tháng. Về phần Trang Minh Hỉ, Tần Thiên lặng lẽ nói với Đại phu nhân về nỗi băn khoăn với nàng, Đại phu nhân trầm ngâm một hồi rồi quyết định thu hồi quyền đến Trà Hành học tập của Trang Minh Hỉ, bắt nàng an phận ở trong phủ chuẩn bị gả chồng
Trang Minh Hỉ không phục chạy đến trước mặt Đại phu nhân khóc lóc, Tần Thiên cười nói:
-   Tứ tiểu thư, ta thấy ngươi đến Trà Hành lâu mà quên mất quy củ nên mới có thể làm ra chuyện vô lễ như tối qua. Ngươi vẫn nên an tâm ở nhà học quy củ đi, bằng không sau này dù học được nhiều kiến thức mà không đủ lễ nghĩa thì cũng không được phu quân thích đâu
Lời này hợp tình hợp lý, Trang Minh Hỉ không thể nói gì, trong lòng rất hận nhưng không thể làm gì được.
Chuyện này xử lý xong, xe đi Mạc Bắc cũng đã chuẩn bị tốt. Tần Thiên và Trang Tín Ngạn mang theo Từ chưởng quầy, Mã quản sự và Phạm Thiên rời khỏi Trang phủ dưới sự tiễn đưa của Đại phu nhân.
Tới cổng thành thì gặp đoàn xe của Tạ gia. Đôi bên xuống xe chào hỏi.
Tần Thiên xuống xe đã thấy Tạ Uyển Quân được nha hoàn đỡ xuống từ một chiếc xe xa hoa.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân