Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 169-170
hương 169: Đột nhập
Chuyện đi Mạc Bắc nhanh chóng quyết định. Vì Trang Tín Ngạn kiên trì đi theo nên thời gian này Trà Hành giao cho Trang Tín Trung và Lý nhị chưởng quầy cùng trông nom. Những người đi theo ngoài Từ đại chưởng quỹ thì còn có Phạm Thiên là trợ thủ, Mã quản sự chuyên lo chuyện vận chuyển, Hải Phú và Thanh Liễu, Thu Lan.
Phía Tạ gia ngoài Tạ Văn Tuyển thì không ngoài dự kiến của Trang Tín Ngạn, có cả Tạ Đình Quân.
Song phương bàn bạc xong, nhanh chóng quyết định thời gian xuất phát. Qua tết Trung thu là sẽ tiến hành
Ban ngày làm việc ở Trà Hành xong, về nhà, Tần Thiên còn phải cùng nha hoàn bận rộn giúp Trang Tín Ngạn thu dọn hành trang. Trang Tín Ngạn ngồi một bên nhìn nàng chỉ huy nha hoàn thu xếp quần áo mùa đông của hắn. Tủ đồ, quần áo bừa bộn khắp nhà, mấy nha hoàn đang thu xếp còn nàng thì đứng giữa phòng chỉ huy.
-   Trung y nhất định phải mang thêm mấy bộ, Mạc Bắc lạnh lại ít nước, thiếu gia thích sạch cũng chỉ có thể thay quần áo
-    Đại thiếu phu nhân, mang 4 bộ có đủ không?
Tần Thiên lập tức nhướng mày:
-   Đương nhiên không đủ, mười bộ, ít nhất mười bộ! Còn cả áo bông, áo cừu, áo da cũng phải mang theo, mũ, giày, khăn cũng mang nhiều một chút. Ra ngoài chưa chắc muốn mua là được.
Tuy rằng không nghe được nhưng Trang Tín Ngạn hoàn toàn có thể cảm nhận được bầu không khí ấm áp này. Nhìn nàng toàn tâm toàn ý nghĩ vì hắn, khóe miệng hắn khẽ cười. Chỉ cần nhìn nàng như vậy đã khiến cho hắn thấy thật vui vẻ
-   Đại thiếu phu nhân, cần nhiều như vậy sao? Hầu như là mang hết quần áo theo đó
-   Đại thiếu phu nhân đang lo cho đại thiếu gia mà
-   Xem ta xé nát miệng các ngươi đi
Bị nha hoàn trêu chọc như vậy trước mặt Trang Tín Ngạn khiến Tần Thiên có chút ngượng ngùng. Nàng lén nhìn Trang Tín Ngạn một cái, thấy hắn đứng cách đó không xa nhìn nàng mỉm cười. Khuôn mặt tuấn lãng ấm áp như gió mùa thu khiến nàng mềm nhũn, bất tri bất giác trung đỏ mặt.
Nàng quay đầu, ra vẻ đứng đắn nói:
-   Giờ ở Mạc Bắc hẳn đã bắt đầu lạnh, không chuẩn bị chu đáo thì đi đường phải chịu khổ. Các ngươi cũng vậy, chuẩn bị quần áo thật kĩ càng.
Thu Lan cười nói:
-   Đại thiếu phu nhân sợ đại thiếu gia chịu khổ đi!
-   Hay cho Thu Lan nhà ngươi, có tin ta trừ tiền tháng của ngươi không!
Vẻ nhăn nhó của chính mình khiến Tần Thiên giật mình. Thế là thế nào? Nhưng sự xấu hổ, phiền não này cũng không thể che dấu. Quay đầu lại thấy Trang Tín Ngạn đang nhìn mình cười trêu chọc, Tần Thiên nóng mặt, dậm chân nói:
-   Ta đến chỗ phu nhân đây
Nói rồi vội vã chạy ra ngoài. Vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng nha hoàn cười như chuông bạc từ đằng sau.
Rất nhanh đã đến tết Trung thu.
Buổi tối, cả nhà cùng tụ họp ăn tối. Bởi vì là Trung thu nên hạ nhân cũng được mở tiệc ăn mừng, đều tự chúc mừng trong viện
Không khí vẫn luôn náo nhiệt. Gần đây rất nhiều việc vui, chẳng những Trà Hành có được danh hiệu cống thương, việc làm ăn phát triển, trong nhà cũng rất nhiều chuyện vui. Đầu tiên, Phương Nghiên Hạnh có thai, đã là hai tháng. Sau đó, Phương Kiến Thụ thi đỗ cử nhân, thành ông cống, sang đầu xuân năm sau là có thể tiến kinh học hành.
Trong tiệc, Đại phu nhân nắm tay Phương Nghiên Hạnh nói nhiều lời quan tâm, lại dặn Trang Tín Trung không được chỉ lo việc Trà Hành, cũng phải chăm sóc thê tử nhiều hơn. Trần di nương lại nhắc đến Tần Thiên.
Nghe xong lời của nàng, nụ cười của Tần Thiên cứng đờ, sắc mặt Đại phu nhân ảm đạm, Trang Tín Ngạn cúi đầu
-   Chuyện này không vội được. Tần Thiên cười khan
-   Đại thiếu phu nhân vào cửa cũng đã lâu, ta thấy là đại thiếu phu nhân quá bận rộn mà ra, không bằng tìm đại phu chữa trị xem sao
Trần di nương tỏ ý quan tâm nhưng đầu mày khóe mắt đều có chút đắc ý
-   Mẫu thân… Trang Tín Trung nhăn mày
Đại phu nhân lại cười giải vây:
-   Xảo Vân, ta là mẹ chồng chính thức còn không lo, ngươi vội cái gì. Nếu ngươi có sức thì không bằng quan tâm đến Nghiên Hạnh nhiều hơn đi
Đụng phải đinh, Trần di nương cũng chỉ đành cười trừ.
Nhị phòng vẫn không lên tiếng, Trang Minh Hỉ lẳng lặng nhìn sắc mặt Tần Thiên mà cúi đầu lạnh lùng cười. Bên cạnh, Lưu Bích Quân nhìn vẻ mặt hồng hào của Phương Nghiên Hạnh chằm chằm, không rõ là đố kỵ hay hâm mộ. Nàng nghe Lý di nương ở bên lầu bầu:
-   Vào cửa lâu như vậy mà chẳng có động tĩnh gì…
Lưu Bích Quân biết bà nói gì, nàng nhìn Trang Tín Xuyên đang uống rượu ở bên một cái, cười lạnh nói:
-   Không chỉ có ta, bốn người kia chẳng phải cũng thế sao? Là vì ai còn chưa biết đâu
Nghe xong lời này, sắc mặt Trang Tín Xuyên đại biến, khẽ quát:
-   Câm miệng.
Lưu Bích Quân nhướng mày cười lạnh, vẻ mặt khinh thường nhưng cũng không nói gì. Nhưng vì bọn họ cũng không gây lộn lớn nên cũng không khiến người khác chú ý.
Sau khi ăn xong, lại bái Nguyệt thần trong hoa viên rồi tự quay về phòng
Trang Minh Hỉ quay về sân mình, nha hoàn Hỉ Thước bước lên đón, Trang Minh Hỉ sai nàng đóng cửa rồi hỏi:
-   Chuyện ta sai ngươi làm đã làm ổn thỏa chưa?
-   Đã làm rồi thưa tiểu thư.
Trang Minh Hỉ gật đầu, nàng nhìn Hỉ Thước, bình tĩnh nói:
-   Mọi việc theo kế hoạch mà làm. Ngươi làm việc cẩn thận cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!
-   Vâng thưa tiểu thư.
Bên này, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn trở lại Thanh Tùng viện đều tự rửa mặt, chải đầu rồi về phòng. Hai người luyện tập phát âm, đây là việc mỗi ngày bọn họ đều phải làm
Vì chuyện lần trước nên hai người đều chú ý cử chỉ của mình, không để xảy ra chuyện xấu hổ như lần trước nữa
Nhưng người điếc để phát âm được thực sự không phải là chuyện dễ dàng. Tỷ như Tần Thiên dạy hắn đọc chữ “trà” mà Trang Tín Ngạn thường sẽ đọc thành “A”, “nha” “tra”. Tần Thiên rất muốn kéo tay hắn đặt lên môi mình để hắn cảm nhận một chút nhưng không hiểu sao lại không dám
Thân mật như vậy, vạn nhất lại xảy ra chuyện như lần trước, nàng cũng không chắc có thể đẩy hắn ra được.
Nhưng thực sự muốn thế nào. Đối mặt với người như Trang Tín Ngạn, những cái gì mà chỉ nói chuyện quan hệ mà không nói chuyện yêu đương, đúng là buồn cười
Cơ thể gần gũi mà tim còn có thể xa cách sao?
Nhưng vạn nhất… vạn nhất…
Tần Thiên luôn nhớ tới đôi mắt long lanh của Tạ Uyển Quân, vạn nhất hắn thực sự động lòng với nữ tử khác, nàng nhất định sẽ đau lòng. Vì để mình không đau lòng, chỉ đành giữ lại tình cảm của mình
Nàng biết hành vi này rất yếu đuối nhưng ở thời đại này, nếu nàng không bảo vệ mình thì sẽ chẳng ai có thể bảo vệ mình. Dù là Tống bá bá cũng sẽ vì nàng mà ngăn cản Trang Tín Ngạn nạp thiếp sao?
Nếu ở thời hiện đại xảy ra chuyện này, nàng còn có thể lên án kẻ thứ ba, xin tòa án quyền lợi của mình nhưng ở thời đại này làm gì có kẻ thứ ba, mọi chuyện đều là hợp tình hợp lý
Nhưng cũng may Trang Tín Ngạn rất thông minh, cho dù không dễ dàng nhưng hắn cũng học được. Chỉ là một âm tiết hắn sẽ phải học mất vài ngày, nhưng học xong sẽ không quên.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hắn đã có thể nói được một số từ đơn giản, có đôi khi còn có thể nói được từ khó, tuy chưa ghép được thành câu, âm điệu cũng chưa chính xác hẳn. Rất khó để người ta hiểu ý hắn nhưng đã là sự tiến bộ lớn. Tần Thiên thường không hề keo kiệt mà tán dương, cổ vũ hắn.
Luyện tập nói chuyện xong, hai người chia nhau ra ngủ
Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng có tiếng chiêng trống, có người hô:
-   Có trộm đột nhập, có trộm đột nhập
Tần Thiên lập tức bừng tỉnh, nàng bật dậy, nhìn ra cửa sổ đã thấy bên ngoài ánh lửa lập lòe, rất ồn ào, ầm ỹ.
-   Thanh Liễu, Thanh Liễu
Tần Thiên vội kêu hai tiếng, muốn hỏi xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thanh Liễu còn chưa kịp đáp thì lại nghe tiếng bước chân dồn dập vào sân
Tiếng la hét, tiếng bước chân, tiếng thanh la gần như là cùng vang lên.
Trong viện sáng bừng
Ngay tại giờ phút này, Trang Tín Ngạn cũng cảm giác được có sự chấn động mà bừng tỉnh
Chỉ trong chớp mắt, Tần Thiên ôm chăn nhảy xuống, giường, vội chui vào trong màn Trang Tín Ngạn. Còn chưa kịp nằm xuống thì những người đó đã cầm đuốc xông vào.
Một khắc khi ánh đèn chiếu vào, Tần Thiên vội kéo trung y của mình ra, để lộ ra yếm hồng bên trong, lại kéo tay Trang Tín Ngạn đặt trên lưng mình. Nàng chỉ kịp nói với hắn hai chữ: “Ôm ta”
Trang Tín Ngạn cứng người
Tần Thiên xốc màn lên, vươn đầu ra nhìn mấy gia đinh cầm đuốc đứng đó, ngạc nhiên nhìn chăn màn trên đất và nhìn Tần Thiên vươn đầu ra khỏi màn
Người đầu tiên Tần Thiên nhận ra được, đó chính là Trương Dũng đã từng theo dõi bọn họ, là người của nhị phòng
Tần Thiên phẫn nộ, đến giờ vẫn còn chưa chịu buông tay?
-   Các ngươi thật to gan, dám tự tiện vào phòng ta. Các ngươi thèm đòn sao?
Tần Thiên quát lớn:
-   Còn không mau cút ra ngoài cho ta!
Trương Dũng nhìn mái tóc đen xõa dài của nàng, lại nhìn y phục không chỉnh tề ẩn hiện qua lớp màn mà không khỏi lén nuốt nước miếng.
-   Hồi bẩm đại thiếu phu nhân, vừa rồi có trộm đột nhập, chúng ta tận mắt thấy hắn chạy về đây, sợ hắn làm thương chủ nhân, tình thế cấp bách mới như vậy, xin đại thiếu phu nhân thứ tội. Trương Dũng nói
-   Ngươi thấy ở đây có trộm sao? Còn không mau cút đi cho ta
Vừa dứt lời, lại nghe thấy giọng nói sắc bén vang lên:
-   Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại tụ tập hết ở đây?
Giây sau, Lý di nương xông vào, theo sau là Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân. Ba người đều tóc tai rối loạn, quần áo không chỉnh tề, như là vội vã chạy đến
-   Phòng đại thiếu phu nhân các ngươi cũng dám xông vào? Còn không mau cút ra ngoài. Lý di nương chống nạnh quát
Đám gia đinh lúc này mới lui ra nhưng ba người kia lại đi vào.
Chương 170 Màn trên màn dưới
Đám gia đinh nghe lệnh lui ra nhưng đám Lý di nương lại tiến vào
Trang Minh Hỉ đi qua châm đèn, nàng sợ đèn không đủ sáng nên lại đốt thêm một ngọn nến. Ánh lửa lóe ra, chiếu sáng khuôn mặt tâm cơ thâm trầm của nàng
Qua thời gian này cẩn thận để ý, nàng càng lúc càng phát hiện Tần Thiên và đại ca có gì đó không thích hợp. Hai người bọn họ căn bản không giống phu thê. Tuy rằng ca ca và tẩu tử thường xuyên cãi nhau, rất không thoải mái nhưng giữa hai người vẫn có sự thân mật mà ai cũng có thể nhìn ra. Nhưng Tần Thiên và Trang Tín Ngạn lại có vẻ khách sáo rất lạ
Cái gì gọi là giấy không thể gói được lửa. Nàng cố ý chọn hôm nay để vạch trần bọn họ. Nhân ngày lễ, nha hoàn tùy tiện hơn mà đặt bẫy khiến cho đám gia đinh kia có thể dễ dàng xâm nhập.
Nàng xoay người, đi đến bên mẫu thân nhìn chăn màn kia, trong lòng đắc ý: Quả nhiên như sở liệu, bọn họ chia gường mà ngủ. Trang Minh Hỉ huých tay mẫu thân, ý bảo bà nhìn màn kia, Lý di nương cũng sớm đã để ý, trong lòng đang nghi hoặc.
-   Đại thiếu phu nhân, các ngươi luôn chia giường ngủ?
Bà ta nhìn chiếc giường gỗ tử đàn đang buông màn mà nghi hoặc. Lập tức đi qua định vén màn lên
Tần Thiên vội vàng lên tiếng ngăn cản:
-   Lý di nương, ngươi vẫn nên về sớm đi. Chúng ta cũng cần nghỉ ngơi
Sau đó lại gọi Thanh Liễu mấy tiếng nhưng vẫn không có ai đáp lại.
-   Có lẽ đêm nay uống quá chén rồi. Trang Minh Hỉ cười nói.
Nhân lúc Trang Minh Hỉ nói chuyện, Lý di nương đã xốc màn lên, thấy bên trong chăn gối hỗn độn, hiển nhiên là đã có người ngủ trong đó, kiểm tra còn thấy hơi ấm. Cúi đầu lại thấy đôi giày thêu ở dưới, Lý di nương thu tay lại, mắt lóe sáng.
Tần Thiên ở trong màn không kịp ngăn cản, trong lòng rất bồn chồn, tuy rằng nàng kịp thời chui vào màn Trang Tín Ngạn nhưng nàng từng ngủ trên giường, kiểm tra cẩn thận thì có thể thấy rất nhiều sơ hở. Đây vẫn là nàng đã phản ứng nhanh, bằng không nhất định sẽ để bọn họ bắt tại trận
Nếu như người trong họ biết mình căn bản không phải là người Trang phủ, Đại phu nhân luôn lừa gạt bọn họ thì to chuyện. Ít nhất, mình tuyệt đối không thể dùng thân phận người ngoài mà lại chiếm cứ vị trí chủ nhà.
Nàng quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn một cái, đã thấy Trang Tín Ngạn đang dán người vào lưng nàng mà nhìn ra ngoài màn, hắn nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng, hơi thở ấm áp phun lên cổ nàng. Trong thời khắc khẩn trương này khiến cho nàng có cảm xúc khác thường
Trang Tín Ngạn lấy giấy bút bên giường viết: “Chút nữa ta có mạo phạm nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không quá đáng.”
Tần Thiên gật gật đầu. Thời điểm khẩn cấp, chỉ cần thuận lợi vượt chướng ngại thì cũng không quản nhiều như vậy
“Nàng đừng cử động, cũng đừng sốt ruột”. Trang Tín Ngạn viết xong hai câu này thì kéo màn lại, sau đó cởi trung y của nàng ra
Tần Thiên chỉ cảm thấy người đột nhiên hơi lạnh, chỉ còn lại chiếc yếm, mặt Tần Thiên nóng lên, vội cúi đầu.
Nàng nghĩ chỉ vậy thôi nhưng không ngờ tay hắn lại sờ đến nút thắt của yếm như định cởi cả yếm của nàng. Đến đây thì Tần Thiên nóng nảy, gắt gao kéo yếm lại, xoay mặt nhìn hắn thì vừa khéo nhìn đúng đôi mắt như có băng mỏng của hắn. Đôi mắt hắn trong suốt như mặt hồ, không lẫn tạp chất, nó khiến người ta nghĩ tới những gì tinh thuần nhất, mọi thứ không sạch sẽ đều không liên quan đến hắn.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng như vậy như là đang nói với nàng: “Đừng sợ, tin tưởng ta.”
Bất tri bất giác, Tần Thiên buông lỏng tay ra, nàng quay đầu, đầu gần như cúi gằm đến ngực, mặt nóng như lửa.
Trang Tín Ngạn cúi đầu, gỡ nút thắt ở cần cổ nàng rồi lại gỡ nút thắt bên hông nàng. Hắn ngừng thở, ngón tay tận lực không đụng chạm đến nàng nhưng lơ đãng vẫn chạm đến da thịt nàng. Cảm giác được chút mềm mại mà khiến hai người đều run rẩy
Yếm đỏ thêu hoa theo làn da nhẵn nhụi của nàng trượt xuống, nhìn chiếc yếm thêu đôi uyên ương giỡn nước sống động mà lòng Trang Tín Ngạn rung động, cả người bất tri bất giác nóng lên, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Hắn vội vàng khắc chế chính mình, buộc mình phải nhìn qua chỗ khác. Lại vừa vặn nhìn thấy Tần Thiên kéo tóc che trước ngực. Thật ra, Tần Thiên là vì tâm lý e lệ, muốn dùng tóc dài che ngực nhưng không ý thức được làm vậy lại khiến chiếc lưng ong của nàng hoàn toàn lộ rõ trước mặt Trang Tín Ngạn… bả vai xinh đẹp, eo nhỏ, da trắng như tuyết. Trang Tín Ngạn cơ hồ phải dùng hết sức mới có thể ngăn cản xúc động muốn chạm vào người nàng
Nhưng người như có ngọn lửa thiêu đốt khiến hắn khó mà nhịn được. Hắn vội cởi xiêm y của mình, sau đó kéo chăn phủ kín hai người lại. Tần Thiên nhất thời hiểu ý hắn. Giờ có quá nhiều sơ hở, cách duy nhất là làm cho bọn họ nhìn thấy sự thật
Chăn che trước ngực hai người, lộ ra bả vai. Tình cảnh này để cho người ta nhìn đến nhất định sẽ có những liên tưởng sâu xa.
Đúng lúc này, lại một trận bước chân dồn dập mà đến, ngay sau đó Nguyệt Nương cao giọng nói:
-   Thanh Liễu, Thanh Liễu, sao ngươi lại ngủ ở đây. Thanh Liễu.
Gọi mấy tiếng mới nghe Thanh Liễu mơ hồ đáp lại
-   Nguyệt Nương sao ngươi lại tới đây?
Nghe tiếng Nguyệt Nương, Tần Thiên vui vẻ, quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn cười, lặng lẽ nói: “Cứu tinh đến rồi!”
Trang Tín Ngạn mắt cũng lóe sáng. Tần Thiên không nhịn được rời mắt nhìn xuống, thấy lồng ngực rắn chắc của hắn, dường như còn tráng kiện hơn hồi ở Động Đình… Bỗng nhiên tay ngứa ngáy, nàng vội nắm chặt tay, quay đầu đi.
Bên ngoài, Nguyệt Nương cùng Trần di nương, Phương Nghiên Hạnh, Trang Minh Lan cùng vào. Phía sau là Thanh Liễu đang ngơ ngác, Thanh Liễu nhìn thấy phòng đầy người thì nhiên tỉnh táo lại, nàng giật mình nói:
-   Đã xảy ra chuyện gì?
-   Đã xảy ra chuyện gì? Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi canh gác thế nào đây? Nguyệt Nương cả giận quát
Thanh Liễu cũng ý thức được mình mắc lỗi, vội quỳ xuống đất
Nguyệt Nương lại nhìn về phía đám người Lý di nương cười nói:
-   Thì ra Lý di nương cũng đến đây
-   Ta cũng đang ngạc nhiên đây…
Tần Thiên ở trong màn nói với ra.
-   Gia đinh vừa đến thì các nàng đã xông tới, không biết còn tưởng rằng các ngươi sớm biết gia đinh sẽ xông vào mà chờ.
-   Nói cái gì vậy. Hôm nay Trung thu, ba mẹ con ta không ngủ được, chải đầu rửa mặt xong thì đến phòng ta nói chuyện, nghe được tiếng kêu lớn thì mới đến đây xem. Đại thiếu phu nhân sao nói khó nghe vậy.
Lý di nương hừ lạnh. Nói xong, lại cười lạnh một tiếng:
-   Đại thiếu phu nhân hay là định che giấu cái gì?
Nói xong, bà kéo phắt màn trên giường ra ý bảo Nguyệt Nương xem
-   Nguyệt Nương, các ngươi đến vừa khéo, mọi người đến mà xem, đôi phu thê tân hôn này thì ra vẫn chia giường ngủ
Trang Minh Hỉ đứng bên không lên tiếng, để mặc mẫu thân làm loạn. Đêm nay, nàng cố ý kéo mẫu thân nói chuyện, không cho bà ngủ sớm, mới có thể làm cho bà đến đúng lúc như vậy. Chuyện đêm nay bất kể có thành hay không cũng không thể để người khác biết là có liên quan đến nàng.
Nguyệt Nương biết rõ nội tình thì biến sắc. Trần di nương và Phương Nghiên Hạnh nhìn phòng có hai chiếc màn mà khó hiểu. nhưng Phương Nghiên Hạnh một lòng bênh vực Tần Thiên, tức giận nói với Lý di nương:
-   Lý di nương, việc khuê phòng của người ta ngươi cũng muốn quản sao?
-   Đây cũng chẳng phải là chuyện nhỏ!
Lý di nương gay gắt nói:
-   Phải biết rằng đại thiếu phu nhân giờ là đương gia, nếu từ trước đến giờ nàng và đại thiếu gia chia giường ngủ thì rõ ràng là lòng không ở Trang phủ. Người như vậy sao có thể thành đương gia. Chuyện này không thể cứ thế cho qua, hôm nay phải nói cho rõ.
Lúc này, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên ghé vào tai bà nhẹ giọng nói:
-   Sao đại thiếu phu nhân vẫn luôn trốn trong màn?
Nàng cảm thấy rất kỳ quái, hai người rõ ràng là phân giường ngủ, lại tránh ở trong một cái màn, đến giờ cũng không chịu lộ diện, bên trong có gì muốn che giấu.
Lý di nương nhìn về phía màn, vì màn thêu hoa nên không thể thấy rõ bên trong, chỉ nhìn thấy hai bóng người mông lung. Được con gái nhắc nhở, bà cũng thấy lạ, theo bản năng mà tiến lên.
Trong màn, Tần Thiên chỉ mong bà ta xông vào xem, nàng không ra ngoài chính là chờ thời khắc này. Nàng tỏ vẻ kinh hoàng nói:
-   Giờ muộn rồi, các ngươi ra ngoài trước đi, có chuyện gì để mai nói
Cảm nhận được sự kích động trong giọng của Tần Thiên, Nguyệt Nương sốt ruột, nghĩ trong màn có thứ không thể cho ai biết. Bà tiến lên, chắn trước màn, căm tức nhìn Lý di nương:
-   Lý di nương, ngươi muốn làm gì, định vô lễ với đương gia phu nhân sao?
Sau đó lại nói với Thanh Liễu đang quỳ:
-   Không nghe đại thiếu phu nhân sai bảo sao? Còn không đứng lên tiễn khách!
Thanh Liễu vội lau khô nước mắt đứng lên
Mắt thấy Thanh Liễu sắp đánh thức nhiều nha hoàn hơn, Lý di nương và Trang Minh Hỉ đều rất vội. Sợ qua đêm nay thì sẽ thất bại. Lý di nương nhìn Lưu Bích Quân ở bên một cái. Lưu Bích Quân vốn mang tâm lý xem kịch vui, giờ cũng chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nàng tiến lên, làm bộ như không cẩn thận mà ngã vào người Nguyệt Nương, đẩy Nguyệt Nương đi. Lý di nương nhân cơ hội này xốc màn lên
-   Không được! Nguyệt Nương tái mặt, sợ hãi kêu lớn.
Trần di nương và Phương Nghiên Hạnh cũng không nhịn được đi đến bên màn. Trang Minh Hỉ, Lý di nương, Lưu Bích Quân cũng vội xông lên trước màn
-   A! Tần Thiên hét chói tai
Nhìn cảnh trong màn mà tất cả mọi người đều choáng váng
Chỉ thấy trong màn có hai người, rõ ràng là Tần Thiên và Trang Tín Ngạn. Nhìn bả vai trần của hai người thì dễ dàng nghĩ đến trước đó hai người đã làm gì… Lúc này, Tần Thiên bưng mặt, bộ dáng xấu hổ, phiền chán:
-   Ta đã bảo các ngươi mai đến, các ngươi… các ngươi quá đáng rồi
Bên trong, Trang Tín Ngạn cũng tỏ vẻ vừa tức vừa ngượng
-   Các ngươi còn nhìn! Còn không mau đi! Tần Thiên hét lớn
Một bên, Nguyệt Nương thấy vậy, đầu tiên là kinh ngạc rồi nhanh chóng vui mừng. Nàng trừng mắt nhìn Lý di nương, vội nói:
-   Giờ ngươi vừa lòng chưa, còn không mau đi đi
Lý di nương cắn môi, sắc mặt biến đối, bộ dáng không cam lòng. Lưu Bích Quân nhìn hai người ân ái dựa vào nhau thì trong lòng đố kỵ. Mà Trang Minh Hỉ căn bản không thể tin cảnh này, nàng rõ ràng thấy rõ, nếu bọn họ có sự thân mật này thì sẽ không phải là sự khách sáo kia
Nhất định đây là sự giả dối mà bọn họ cố ý tạo ra
Bởi vì chuyện xảy ra rất đột nhiên, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đều không phòng bị, chăn lập tức bị Trang Minh Hỉ kéo đến thắt lưng. Thân trên lõa lồ của Tần Thiên và Trang Tín Ngạn hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân