Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 163-164
hương 163: Đánh thẳng vào trọng tâm 1
Tần Thiên nhìn về phía cửa đã thấy bóng dáng cao lớn khôi ngô xuất hiện ở đó. Người tới mặc cẩm bào đen, cổ áo, tay áo đều dùng kim tuyến thêu hoa văn, dưới ánh đèn mà kim quang lóng lánh, ánh lên tóc đen da nâu của hắn, ngũ quan thâm thúy, khí thế hiển lộ
Chính là Tạ Đình Quân.
Nhìn hắn, Tần Thiên trong lòng kinh ngạc, hắn sao có thể xuất hiện ở đây?
Nàng quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn ở bên một cái đã thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn Tạ Đình Quân, sắc mặt trầm trọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn không ra hắn đang nghĩ gì
Lúc này, Âu Dương lão bản ngồi thẳng dậy, nhìn Tạ Đình Quân chắp tay cười nói:
-   Tạ công tử chịu đến đã là nể mặt ta rồi, tại hạ sao dám trách Tạ công tử
Nói xong lại chỉ vào vị trí bên cạnh, ân cần nói:
-   Tạ công tử mời ngồi.
Tạ Đình Quân cười lớn một tiếng, dáng đi long hành hổ bộ (như rồng như hổ), lúc bước qua Tần Thiên cố ý dừng một hồi rồi vái chào Tần Thiên:
-   Đại thiếu phu nhân, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại.
Xuất phát từ lễ nghĩ, Tần Thiên cũng chỉ đành đứng dậy đáp lễ:
-   Rất vui được gặp lại công tử
Tạ Đình Quân nhìn nàng một cái, đôi mắt thâm thúy, hắn cười đầy ý vị
Bỗng nhiên, Tần Thiên hiểu vì sao hắn lại xuất hiện ở đây. Hẳn là ngũ đại Trà Hành cố ý mời hắn đến. Xem ra Tạ gia muốn tham dự vào việc buôn trà không còn là bí mật, có lẽ bọn họ đang muốn mượn sức hắn. Hôm nay, Âu Dương lão bản mời hắn đến hẳn là muốn cho hắn thấy rằng liên minh của bọn họ cũng có thực lực. Theo bọn họ biểu hiện thì ngũ đại Trà Hành rất tự tin vào sự liên minh này. Căn bản là muốn qua bữa ăn này mà làm khó Thịnh Thế.
Tần Thiên nhanh chóng suy nghĩ, đếu để ngũ đại Trà Hành được Tạ gia ủng hộ thì rất bất lợi cho Thịnh Thế, mưu tính của nàng có lẽ chỉ là công dã tràng…
Thật ra chỉ cần viết điều kiện rõ ràng trên khế ước thì cũng không sợ hắn dở trò quỷ. Dù sao có thể hợp tác với Tạ gia thực lực mạnh như vậy thì với sự phát triển của Thịnh Thế tuyệt đối là chuyện tốt.
Đang nghĩ, Tạ Đình Quân lại chào hỏi bọn người Trang Tín Ngạn rồi ngồi xuống bên cạnh Âu Dương lão bản. Vị trí vừa vặn đối diện với Tần Thiên, Tần Thiên chỉ cần ngẩng đầu thì khó mà tránh được tiếp xúc với ánh mắt hắn
Có lẽ vì hắn quá thâm thúy mà Tần Thiên luôn thấy mắt hắn đen láy, sâu thăm thẳm khiến nàng mất tự nhiên. Theo bản năng, Tần Thiên tận lực né tránh ánh mắt hắn.
Một kẻ mất tự nhiên nữa là Trang Tín Xuyên. Từ khi Tạ Đình Quân vào tim hắn đã đập loạn, mấy lần không nhìn được mà liếc về phía Trang Minh Hỉ. Thấy nàng vẫn trầm ổn đứng đó, không chút bối rối, lại thấy Tạ Đình Quân căn bản không để ý đến chỗ đó thì mới nhẹ nhàng thở phào. Cũng không biết rằng từ khi Trang Minh Hỉ nhìn thấy Tạ Đình Quân thì vẫn luôn hoảng loạn, chỉ là cố trấn tĩnh.
Thấy bộ dáng, khí độ của hắn càng hơn quá khứ, lại thấy ông chủ của ngũ đại Trà Hành đều cung kính với hắn, tuy rằng vẫn oán hận hắn làm nhục mình nhưng vẫn động lòng vì hắn
Người đến đông đủ, đồ ăn cũng dần dọn lên. Ngay từ đầu, năm lão bản đều chỉ uống rượu dùng bữa, nói chuyện thân thiện, cố ý tránh bàn chuyện làm ăn với Thịnh Thế như là không coi lần mời khách này của Tần Thiên vào đâu.
Tần Thiên cũng không sốt ruột, nàng luôn cười thản nhiên mà nói chuyện phiếm, uống rượu với bọn họ, cũng không bàn chuyện làm ăn gì. Năm người thấy nàng bình tĩnh như vậy thì đều kinh ngạc. Lưu lão bản mặt trắng mắt nhỏ kia bắt đầu kính rượu Tần Thiên. Tần Thiên cũng không từ chối, cố uống được hai chén thì mặt đã đỏ bừng. Trang Tín Ngạn liền tiếp rượu thay nàng
Lưu lão bản vốn định chuốc say Tần Thiên thì sao chịu? Lại cười châm chọc ép, Trang Tín Ngạn lại đứng lên tiếp rượu thay mà uống một hơi cạn sạch. Đôi mắt như băng mỏng trầm tĩnh nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng khiến Lưu lão bản khó mà tiếp tục. Lúc này Tần Thiên mới trốn được.
Đến lúc này, vẫn không thấy Tần Thiên có cảm xúc gì khác lạ nhưng Âu Dương lão bản đã không nhịn được, nhìn Tần Thiên hỏi:
-   Không biết hôm nay Tần đương gia hẹn chúng ta đến đây là có chuyện gì?
Sở dĩ Tần Thiên vẫn luôn yên lặng là muốn hạ đi nhuệ khí của bọn họ, mình chỉ có chút nóng vội thôi là cũng cổ vũ tinh thần cho bọn họ rồi. Nếu vậy thì khó có thể đàm phán được. Thấy bọn họ cuối cùng không nhịn được cơn tò mò, Tần Thiên biết thời cơ đã đến
Nàng buông đũa, miệng mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề:
-   Tần Thiên biết ngũ đại Trà Hành liên minh là nhằm vào Thịnh Thế mà ra
Lời vừa nói ra, mọi ánh mắt đều tập trung vào nàng. Trang Minh Hỉ cách đó không xa cũng dựng lỗ tai, tập trung nghe ngóng
Tần Thiên thấy bốn người còn lại đều nhìn về phía Âu Dương, thì biết Âu Dương này là nhân vật đầu não. Nàng nhìn về phía Âu Dương lão bản, khuôn mặt tươi cười. Âu Dương lão bản ha ha cười, nói:
-   Nếu Tần đương gia đã là người hảo sảng như vậy, chúng ta cũng sẽ không vòng vo. Không sai, liên minh của chúng ta là nhằm vào Thịnh Thế. Thế nào, Tần đương gia lần này hẹn chúng ta đến là muốn tính sổ sao?
Ông ta tuy cười nhưng ngữ khí không chút khách sáo. Không khí trong phòng vốn đã dịu lại giờ lại đông cứng. Bốn người còn lại đều nhìn nàng với thái độ bất hảo
Tạ Đình Quân ngồi đối diện hứng thú nhìn Tần Thiên chăm chú, lần này hắn đến chủ yếu cũng là tò mò xem nha đầu này sẽ xử lý việc này thế nào? Sẽ khiến hắn ngạc nhiên cỡ nào?
Nhưng bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng, hắn nhìn qua thì vừa khéo chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của Trang Tín Ngạn. Còn chưa kịp phản ứng, Trang Tín Ngạn lại cách bàn mà giơ chén rượu lên nhìn hắn cười nhẹ, Tạ Đình Quân ngạc nhiên, lập tức cười rồi cũng giơ chén cùng hắn uống một chung
-   Sao Âu Dương lão bản lại nghĩ vậy?
Tần Thiên mỉm cười, má lúm đồng tiền hiện ra, nụ cười xinh đẹp như hoa.
-   Thịnh Thế nhờ Bích Loa Xuân mà đạt được thành công lớn nhưng cũng đồng thời gây tổn thất cho các vị, các vị nghĩ cách ứng đối là đương nhiên. Thương nhân vốn là để kiếm lời, có ai mà không suy nghĩ vì lợi ích của mình? Không chỉ có thế, các vị chỉ trong thời gian ngắn đã nghĩ ra diệu kế như vậy, thật khiến Tần Thiên bội phục!
Lời này vốn xuất phát từ chân tình của Tần Thiên, thương trường người tranh ta đoạt vốn là chuyện bình thường, nếu có chút chuyện này cũng không đối diện được thì về nhà mà bế con đi thôi. Hơn nữa có thể nhanh chóng nghĩ ra cách ứng đối thì mới là thương nhân giỏi. Bọn họ nghĩ ra cách này vốn rất kì diệu, nàng rất bội phục.
Những lời này thực sự nằm ngoài dự kiến của mọi người. Nhất là năm người kia, bọn họ vốn nghĩ Tần Thiên sẽ chỉ trích bọn họ gây rối thị trường, thủ đoạn ti tiện, bọn họ cũng đã nghĩ sẵn lời để giáo huấn lại nha đầu này. Nhưng không ngờ nàng lại nói ra những lời này, nghe vào tai, thật đúng là… thật sự làm cho bọn họ rất thoải mái….
Ai mà muốn bị người khác chỉ trích, ai chẳng mong hành động của mình được người khác ủng hộ. Lời nói của Tần Thiên là hoàn toàn đứng ở lập trường của bọn họ mà nói, bọn họ sao có thể không thoải mái?
Không khí vốn căng lên, trong nháy mắt này lại hòa hoãn đi không ít
Trang Minh Hỉ đứng ở một góc nhíu mày, có chút không hiểu dụng ý của Tần Thiên. Nàng lấy lòng đối phương như vậy, chẳng lẽ là định cầu xin? Nếu đúng thế thì mình đã quá coi trọng nàng rồi?
Âu Dương lão bản nhìn khuôn mặt bình tĩnh tươi cười của Tần Thiên, trong lòng nghi hoặc:
-   Tần đương gia sao lại cho rằng đây là diệu kế?
Thật ra, cách này cũng không phải ông ta nghĩ ra, mà là chưởng quầy của ông ta trong một lần ngẫu nhiên nghe được. Ông ta phải mất thời gian dài mới nắm bắt được diệu kế này, đối phương chỉ là một tiểu cô nương mà chỉ trong thời gian ngắn vậy đã có thể nhìn thấu mọi thứ? Đánh chết ông ta cũng không tin.
Tạ Đình Quân nhìn Tần Thiên, ánh mắt lóe sáng
-   Đương nhiên là diệu kế, bởi vì các vị liên minh không phải là hợp tác đơn giản mà là cách hợp tác bài bản
Tần Thiên đứng lên, ánh mắt thong dong đảo qua bọn họ, thấu rõ sự khiếp sợ của bọn họ:
-   Từ giờ trở đi, các ngươi có thể là Ngũ đại Trà Hành riêng biệt, cũng có thể là một đại Trà Hành không thua kém gì Thịnh Thế. Ngũ đại Trà Hành phân công hợp tác thì có thể khống chế chi phí đến mức thấp nhất
Vừa dứt lời, Dương lão bản lúc trước có lời bất kính với Tần Thiên đứng dậy, chỉ vào Tần Thiên tức giận nói:
-   Có phải có ai nói gì với ngươi? Ngươi nghe được tin này từ đâu?
Bốn người còn lại cũng nhìn nhau khiếp sợ. Tần Thiên chỉ ra điểm mấu chốt của sự hợp tác này, tuy rằng biết không thể giấu diếm lâu dài nhưng không ngờ nhanh như vậy đã bị đối thủ nhìn thấu
-   Dương lão bản đừng nóng…
Tần Thiên cũng không vì ông ta vô lễ mà có chút tức giận. Cứ như vậy, Dương lão bản tức giận nhưng cũng không thể nói gì, lại ngượng ngùng ngồi xuống.
-   Dương lão bản yên tâm, cũng không có ai nói cho ta biết. Tần Thiên dù không phải là người thành thật nhưng cũng khinh thường những thủ đoạn lừa đảo đó
Lời này khiến Tạ Đình Quân khẽ cười, Tần Thiên nhìn hắn một cái.
-   Chỉ cần chắc chắn chi phí ban đầu thì Ngũ đại Trà Hành có thể lấy giá thấp mà chiến thắng, cướp đi việc làm ăn của Thịnh Thế thậm chí là của toàn bộ Trà Hành phía nam. Thịnh Thế chúng ta không lớn hơn liên minh các ngươi, cũng không có nhiều người như các ngươi, giá cũng không rẻ như các ngươi. Một hai năm thì Thịnh Thế còn có thể chịu nhưng về lâu về dài thì sẽ sụp đổ. Cho dù dựa vào Bích Loa Xuân cũng không thể tranh phong
Trước kia Thịnh Thế là quan trà, mọi chi phí đều cao hơn bọn họ. Cùng một giá, Thịnh Thế đã đủ mệt. Giờ hạ giá như vậy, đương nhiên Thịnh Thế thất bại
Lời này vừa nói ra, ngay cả hai đại chưởng quầy và Trang Tín Trung cũng đều kinh ngạc. Lời này tuy không sai nhưng nói như vậy chẳng phải là tự diệt uy phòng của mình sao? Không phải càng cổ vũ đối phương
Nhưng với ngũ đại Trà Hành mà nói, lời này do ai nói đều có thể khiến bọn họ đắc ý nhưng nhìn Tần Thiên trấn định nói ra những lời này thì bọn họ đều không hề cảm thấy uy phong
Mọi kế hoạch của bọn họ đều bị đối phương nhìn thấy nhưng lại hoàn toàn không biết gì về đối phương. Bất tri bất giác, bọn họ đều cảm thấy lạnh người
Bọn họ nhìn nhau, sắc mặt nặng nề nhưng cũng không có ác cảm gì với Tần Thiên. Bởi vì đến giờ, tiểu cô nương này không hề khiến bọn họ khó xử, ngược lại vẫn như người bạn tâm giao đang nghĩ cho bọn họ, nói chuyện vì bọn họ
Đến lúc này, Tần Thiên bỗng nhiên khẽ thở dài, tiếc nuối nói:
-   Nhưng có một số điều, năm vị hẳn cũng sơ sót. Có đôi khi, một quân cờ đi sai thì cả bàn cờ sẽ thua. Cứ như vậy, Thịnh Thế ta cố nhiên gặp rắc rối nhưng ngũ đại Trà Hành cũng chẳng thắng được. Đó là mục đích đêm nay ta mời các vị đến.
Chương 164: Đánh thẳng vào trọng tâm 2
Ngay khi năm vị lão bản còn đang hoảng sợ với những lời Tần Thiên nói thì Tạ Đình Quân lại ngạc nhiên với cách xử lý việc này và thái độ bình tĩnh của Tần Thiên.
Ngũ đại Trà Hành năm nay đại bại vụ trà xuân, liên minh lần này không phải không có cảm xúc trả thù, muốn làm lung lay địa vị Trà Hành lớn nhất phương Nam của Thịnh Thế. Bọn họ luôn có cảm giác đối địch với Thịnh Thế. Tần Thiên chỉ cần một câu nói không khéo thì năm người này tuyệt sẽ không khách khí. Diễn biến bữa ăn trở thành trận gây lộn cũng không phải không có khả năng!
Hắn đêm nay đến mục đích ngoài xem cách ứng xử của Tần Thiên cũng là muốn đến xem kịch hay
Cũng không ngờ rằng, từ đầu đến giờ, tiểu nha đầu này hầu như vẫn làm chủ không khí bữa ăn, cũng làm chủ cảm xúc của năm người. Nàng nói năng khéo léo, chuyện trò vui vẻ khiến năm người vốn đầy ý đối địch lại không tìm được câu để mắng mỏ. Ảo diệu nhất là nàng có thể chỉ ra con át chủ bài của đối phương khiến cho đối phương đại loạn, do đó thắng được tiên cơ. Không phải không có thương gia có bản lĩnh này nhưng những người đó đều là người kinh nghiệm lâu năm. Còn nha đầu trước mắt chỉ khoảng 16,17 tuổi mà quan trọng nhất là nàng còn là một nữ nhân
Nữ nhân dù trí tuệ cũng chỉ biểu hiện ở hai việc: chuyện nhà và tranh giành tình cảm. Thương trường nên là chiến trường của nam nhân. Trang Đại phu nhân đã là nữ trung hào kiệt mà người trước mắt này càng khiến người ta phải ngạc nhiên!
Tạ Đình Quân nhìn Tần Thiên, hai mắt càng lúc càng sáng. Vẻ mặt này bị Trang Tín Ngạn nhìn thấy, hắn mím chặt môi, trong lòng dâng lên lửa giận, hận không thể dùng cái gì đó mà tách ánh mắt hắn ra. Nhưng khi hắn quay đầu nhìn về phía Tần Thiên, thấy nàng mỉm cười, vẻ mặt trầm tĩnh, có sự xinh đẹp khả ái của nữ tử lại có sự cơ trí bình tĩnh của thương gia. Hai tính chất mâu thuẫn kết hợp lại khiến nàng có sức thu hút ánh mắt tất cả mọi người
Hắn bỗng nhiên hiểu được rằng nữ tử như vậy, ở vị trí như vậy căn bản không thể che giấu ánh hào quang của nàng, cũng không thể ngăn trở ánh mắt của người khác. Không có Tạ Đình Quân thì cũng sẽ có người khác
Là vì hắn, mà nàng mới phải xuất đầu lộ diện, là vì hắn, mới cho những kẻ như Tạ Đình Quân có cơ hội này…
Hắn cúi đầu, hai tay không nhịn được nắm chặt lại
Bên này, năm vị lão bản đã hoàn toàn bị lời nói của Tần Thiên hấp dẫn, biết rõ là đối phương cố ý giăng bẫy nhưng cũng không thể không nhảy vào. Bọn họ nhìn Tần Thiên, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lóe sáng. Trong đó, Âu Dương lão bản hỏi:
-   Không biết Tần đương gia có ý gì?
Tần Thiên mỉm cười, cũng không lập tức trả lời câu hỏi của hắn, bỗng đổi đề tài:
-   Trước đó, tôi muốn hỏi các vị trước, liên minh của năm vị mục đích lớn nhất là để đấu với Thịnh Thế hay là vì kiếm tiền?
Năm người nhìn nhau một lần, lại do Âu Dương đáp:
-   Đương nhiên là vì kiếm tiền
-   Ta hiểu rồi…
Tần Thiên cười cười:
-   Năm vị liên minh tất là muốn dựa vào ưu thế giá thấp, trong thời gian ngắn nhất mà áp chế Thịnh Thế, cho dù ban đầu không kiếm được bạc thì cũng phải chiếm toàn bộ mối hàng Dương thành thậm chí là toàn phía nam. Chờ khi thành công thì sẽ tăng giá. Đến lúc đó, các ngươi trở thành Trà Hành lớn nhất phía nam, những Trà Hành còn lại đều không phải là đối thủ của các ngươi
Năm vị lão bản đều chấn động, trong đó Hồ lão bản vốn gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng cảm thán:
-   Cuối cùng Hồ mỗ đã hiểu vì sao Đại phu nhân lại giao vị trí đương gia cho Tần đương gia…
Mấy người còn lại đều đồng cảm. Bọn họ đều bị lời đồn làm sai lệch, cho rằng tiểu nha đầu này chẳng qua chỉ là con rối của đại phòng mà đã quên Đại phu nhân là người như thế nào. Bà sao lại làm chuyện mờ ám này? Người bà chịu giao vị trí đương gia hẳn là người có bản lĩnh thực sự
Tần Thiên khẽ lắc đầu, cũng không hề tỏ ý tự đắc, nàng nói tiếp:
-   Suy nghĩ của các vị vốn không có vấn đề gì nhưng có lẽ là vì thời gian gấp gáp mà bỏ qua một chuyện
Nói tới đây, Tần Thiên chống hai tay lên bàn, đây là động tác kiếp trước khi bàn việc với cấp dưới nàng thường hay làm. Khí thế của người lãnh đạo cứ tự nhiên mà bộc lộ, chỉ chốc lát khiến mọi người kinh sợ.
Ánh mắt trầm tĩnh quét về phía năm người, Tần Thiên chậm rãi mở lời:
-   Thứ nhất, giá thấp như vậy sẽ thành một vòng luẩn quẩn. Trong thời gian ngắn, các ngươi sẽ nhận được mối làm ăn lớn. Các ngươi đã tính sẵn chi phí cho nên sẽ có được lợi nhuận, coi như là ít lãi nhưng lượng tiêu thụ mạnh. Có điều, có một số chi phí các ngươi không biết là đã tính vào chưa. Đó là hao tổn thuyền bè, hàng hóa nhiều, thuyền chạy nhiều, chạy càng nhiều thì hao tổn càng lớn, đây là phí tổn không hề nhỏ. Nếu không xử lý cẩn thận, xảy ra chuyện thì có thể tính toán chưa?
Sắc mặt năm vị lão bản đều trầm xuống.
Tần Thiên không ngừng nói, giọng nói nặng nề đập vào lòng bọn họ:
-   Lượng công việc nhiều, chẳng những thuyền không chịu nổi mà người cũng thế. Nếu không muốn xảy ra những chuyện như nhân công lao lực mà chết thì sẽ phải tăng nhân công. Nếu các vị giờ đã tính hao phí của nhân công vào rồi thì nói thật còn chưa đủ đâu. Không biết nếu hai nguồn chi phí này tăng lên nữa thì lợi nhuận của các ngươi sẽ còn được bao nhiêu?
Sắc mặt năm người trắng bệch.
Tần Thiên dừng một chút cười nói:
-   Nhưng phàm là những vấn đề có thể dùng bạc giải quyết thì vấn đề sẽ chẳng còn là vấn đề. Nhưng Tần Thiên thấy, còn có thứ quan trọng hơn nhiều…
Năm người nghe vậy, tim lại bị kéo lên, không hẹn mà cùng nhìn nàng.
Không chỉ là bọn hắn, đến ngay cả Tạ Đình Quân, Trang Tín Ngạn, hai vị chưởng quầy, thậm chí là huynh muội Trang Minh Hỉ đều nhìn về phía Tần Thiên, giờ khắc này, mọi người như đang nín thở
Nhã phòng yên lặng, chỉ có giọng nói như nước suối chảy của Tần Thiên chậm rãi chảy  xuôi
-   Năm vị tuy rằng nhằm vào Thịnh Thế nhưng lại rút giây động rừng, việc làm của các ngươi không chỉ ảnh hưởng đến lợi ích của Thịnh Thế mà còn ảnh hưởng đến lợi ích của trà thương trong cả nước. Thương trường luôn có luật bất thành văn, tuy rằng nhìn không thấy, sờ không được nhưng ai trái lại thì sẽ bị trừng phạt. Năm vị liên minh trong Dương thành thì rất có thanh thế nhưng so với cả nước? Nếu các ngươi bị Trà Hành khắp nơi hiệp lực chống lại, các ngươi cho rằng liên minh của các ngươi sẽ có kết quả gì? Có rất nhiều thế lực ẩn hình, các ngươi cho rằng mình có thể đắc tội được?
Nghe đến đó, năm vị lão bản đều toát mồ hôi lạnh. Liên minh này vốn chính là thử xem, trước chưa từng có kinh nghiệm gì tham khảo, đương nhiên khó mà nghĩ cho chu đáo. Nay bị Tần Thiên một lời nói toạc ra mới biết việc này nguy hiểm cỡ nào. Bỗng nhiên mất đi không ít tin tưởng với kế hoạch này
Từ chưởng quầy cùng Lý chưởng quỹ thầm tán dương, nàng chẳng tốn nhiều sức đã phá vỡ sự tự tin của đối phương, tin chắc liên minh sẽ tự sụp đổ. Kế đánh vào tâm lý của bọn họ thực cao siêu
Cũng chỉ có nàng, ngay từ đầu đã nắm bắt được toàn cục mới có thể bình tĩnh mà dùng thủ đoạn này, đạt được mục đích
Trang Minh Hỉ nhìn Tần Thiên thoải mái phá giải thế cục này, nhìn nàng làm náo động mọi thứ trước mặt Tạ Đình Quân thì trong lòng không dễ chịu, không thể nói rõ là đố kỵ hay là điều gì, chỉ cảm thấy vô cùng đáng ghét. Nhưng trong chán ghét cũng có cả sự bội phục. Nàng âm thầm ghi nhớ những lời nói của Tần Thiên, chờ khi trở về sẽ cẩn thận lĩnh hội.
-   Một khi liên minh thất bại, các vị nếu muốn quay lại được như trước khi liên minh e là rất khó
Tần Thiên lại thở dài một tiếng, tiếng thở dài làm cho tâm tình năm người càng thêm nặng nề. Năm người nhìn nhau, phát hiện sắc mặt đối phương đều rất khó coi
Một lát sau, năm người trước sau đứng lên, Âu Dương lão bản chắp tay với Tần Thiên, ủ rũ nói:
-   Việc này chúng ta suy nghĩ không cẩn thận, đa tạ Tần đương gia có lời nhắc nhở. Chúng ta thua trên tay Tần đương gia tâm phục khẩu phục. Thịnh Thế căn cơ thâm hậu, thực lực mạnh mẽ lại có người như Tần đương gia làm chủ, là chúng ta không biết tự lượng sức mình, còn vọng tưởng có thể làm lung lay vị trí của Thịnh Thế
Liên minh thất bại, sau này việc làm ăn trong Dương thành chỉ sợ sẽ là cục diện Thịnh Thế nhất thống giang sơn, bọn họ đều chỉ có nước nỗ lực, cố gắng. Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt năm người đều xám xịt lại.
Nhưng có cách gì, tuy rằng Hồ tri phủ đồng ý làm chỗ dựa cho bọn họ nhưng để nhiều người tức giận thì sẽ không có kết cục tốt, chỉ sợ vất vả một hồi cũng chỉ là thất bại. Càng nghiêm trọng thì e rằng đến tính mạng bản thân cũng khó mà bảo toàn…
Tiểu cô nương nói đúng, kết quả, bọn họ cũng sẽ không thể thành kẻ thắng
Năm người không còn tâm tình nào nữa, đều cáo từ định rời đi. Đến lúc mọi người cho rằng chuyện đã giải quyết đến mức hoàn mỹ thì Tần Thiên lại gọi bọn bọn lại.
-   Năm vị lão bản, Tần Thiên còn chưa nói xong, vì sao đã vội đi?
Nghe được lời ấy, Âu Dương lão bản quay đầu lại đầu tiên, có vẻ tức giận:
-   Không biết Tần đương gia còn gì nói
Bọn họ đã cam bái hạ phong, chẳng lẽ nàng còn muốn tiếp tục chế nhạo bọn họ?
Tạ Đình Quân và mọi người cũng hiếu kỳ nhìn Tần Thiên. Chỉ có Trang Tín Ngạn biết rõ Tần Thiên thì vẫn yên lặng ngồi đó. Hắn nhìn Tần Thiên mỉm cười, sau đó, bọn họ sẽ lại phải giật mình vì nàng…
Làm sao có thể có nữ tử như vậy? Có trí tuệ, có dũng khí, còn có được tấm lòng bao dung. Trang Tín Ngạn nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu vô cùng.
Bên này, Tần Thiên đi đến trước mặt bọn họ, cười nói:
-   Việc làm ăn trong thiên hạ này nào chỉ Thịnh Thế là làm đủ? Tiếp theo, không bằng chúng ta bàn bạc xem nên làm thế nào để việc buôn trà Dương thành phát triển hơn?
Năm người giật mình, Âu Dương lão bản là người đầu tiên phản ứng lại, hắn kinh ngạc nhìn Tần Thiên:
-   Không biết Tần đương gia có ý gì?
-   So với tranh đấu liên miên thì không bằng cùng hợp tác phát triển
Tần Thiên mỉm cười, một khắc đó như có ánh sáng chiếu rọi khiến mọi người như thấy mắt sáng bừng
-   Thịnh Thế chưa bao giờ nghĩ đến việc độc chiếm việc làm ăn, việc này cũng chẳng dễ làm. Chúng ta bàn bạc một chút xem nên làm thế nào để hấp dẫn thật nhiều khách hàng đến Dương thành, mang lại nhiều cơ hội mua bán. So với chúng ta đấu đến lưỡng bại câu thương rồi để tiện nghi cho các nơi khác chẳng hơn sao?
Năm người mắt sáng bừng, lòng chấn động
Lúc trước Tần Thiên đã nói như thế này với Đại phu nhân:
-   Nếu các Trà Hành khác trong Dương thành dần suy bại, chỉ còn Thịnh Thế chúng ta, nhìn thì như chúng ta đã chiếm tiện nghi nhưng khách hàng sẽ ít sự lựa chọn, bọn họ có lẽ sẽ chọn lựa trà của nơi khác. Không có cạnh tranh thì không thể phát triển. Khi Trà Hành Dương thành trăm hoa đua nở, Dương thành chúng ta sẽ là vùng bán trà lớn nhất cả nước, cũng là lúc để Thịnh Thế xưng bá cả nước
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân