The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 147-148
hương. 147 Ủng hộ
Hắn cười đi vào trong ánh nhìn của mọi người, vừa đi vừa nói:
-   Không thể nghĩ Đại thiếu phu nhân tuy tuổi trẻ mà đã có trí tuệ, khí phách như thế, Tạ mỗ rất bội phục, nghe mà muốn cùng Trang phủ làm việc buôn bán
Sao hắn lại đến đây? Tần Thiên nhìn Tạ Đình Quân một cái, bỗng nhiên nhớ tới hôn ước của hắn và Trang Minh Hỉ, nhất thời hiểu, giờ bọn họ coi như là thân thích. Thấy hắn cổ vũ thì Tần Thiên cũng đáp lễ:
-   Tạ công tử khách khí
Người ngoài thấy kẻ tới là Tạ gia nhị công tử thì đều thân thiện chào đón, nhất thời, không khí trở nên náo nhiệt.
Tần Thiên nhìn hắn hành lễ với mọi người, chuyện trò vui vẻ tự nhiên, hỏi han được từng người, tuyệt đối không để ai bị lạnh nhạt, lập tức thành tiêu điểm toàn sảnh đường.
Nhìn vậy, Tần Thiên không khỏi cảm thán, quả thật là trời sinh khả năng buôn bán, nàng tự than thở
Bởi vì chuyện lần trước ở Động Đình, vốn Tần Thiên đã có chút cảnh giác, giờ hắn thành con rể Lý di nương lại càng khiến nàng thêm cảnh giác. Người này bất luận trên thương trường hay trong quan trường đều có tiếng nói, muốn tiền có tiền,  muốn thế lực tựa hồ cũng có chút thế lực. Nếu sau này lấy Trang Minh Hỉ, sẽ gắn bó với nhị phòng mà đối phó với bọn họ, Tần Thiên phải đau đầu rồi
Đang nghĩ, chợt thấy bên người tối sầm lại, chính là Trang Tín Ngạn đi đến bên nàng, bóng dáng cao lớn che khuất đi ánh sáng bên canh
Đầu tiên, hắn liếc nhìn Tạ Đình Quân một cái, sau đó quay đầu nhìn nàng, mỉm cười, từ tốn lắc đầu, vẻ mặt đẩy ý trấn an như bảo nàng đừng lo lắng
Hẳn là sự âu lo của mình bị hắn nhìn thấy… Tần Thiên nhìn hắn cười cười, thấy hắn quan tâm mình, trong lòng chỉ cảm thấy rất ấm áp.
-   Lần khác uống trà sẽ lại cùng tán gẫu, hôm nay Tạ mỗ sẽ không giọng khách át giọng chủ
Tạ Đình Quân và mọi người chào hỏi xong thì đến bên Đại phu nhân chúc mừng, Đại phu nhân đáp lễ, Tạ Đình Quân lấy lễ vật từ tay tùy tùng đưa cho Từ chưởng quỹ
Trang Tín Xuyên rất thân thiện nghênh đón, lúc nào cũng Đình Quân, Đình Quân, bộ dáng như hận không thể để mọi người biết bọn họ có quan hệ cực thân mật.
Nhưng Tạ Đình Quân lại có chút khách sáo, có lễ nhưng không thân thiện, chẳng nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt, thái độ vừa phải khiến cho người ngoài không thể nhìn ra quan hệ giữa hai người, cũng không làm cho Trang Tín Xuyên có gì nghi ngờ
Cùng Trang Tín Xuyên hàn huyên đôi câu, Tạ Đình Quân đi về phía Tần Thiên và Trang Tín Ngạn.
Tần Thiên cười khách sáo
Người này không thể thâm giao, nhưng cũng không cần đắc tội.
Trang Tín Ngạn thấy hắn lại đây, lặng lẽ đến gần Tần Thiên một chút, khiến cho người ta vừa nhìn là biết được quan hệ của bọn họ.
Tạ Đình Quân đi đến trước mặt hai người, nhìn hai người cười đầy thành ý nói:
-   Chúc mừng Trang đại công tử, chúc mừng Đại thiếu phu nhân.
Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên đáp lễ. Tần Thiên nói vài câu cám ơn khách sáo. Tạ Đình Quân cũng khách sáo đáp lời
Hàn huyên xong, Tạ Đình Quân lại nhìn hai người thở dài, sau đó lại ngẩng đầu hạ giọng nói:
-   Chuyện lần trước là Tạ mỗ không đúng, Tạ mỗ cuồng vọng vô lễ khiến hai vị hoảng sợ. Tạ mỗ áy náy trong lòng, hôm nay ở đây xin được tạ tội, xin hai vị đừng so đo với Tạ mỗ.
Bất kể là vẻ mặt hay ngữ khí cũng đều vô cùng thành khẩn, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn nhìn nhau, nhất thời không hiểu hắn định làm gì. Chẳng lẽ vì hắn muốn lấy Trang Minh Hỉ nên mới không muốn khiến quan hệ với bọn họ căng thẳng
Nhưng chuyện lần trước hắn cũng không có ý làm tổn thương ai, nghĩ lại chỉ như một trò đùa dai. Nay thấy hắn thành khẩn nhận lỗi như vậy nên cũng không so đo
-   Chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa. Ta tin Tạ công tử cũng không phải là người lỗ mãng, chuyện như vậy hắn sẽ không tái diễn nữa
Tần Thiên không nhịn được nói móc một câu nhưng Tạ Đình Quân lại không biến sắc, luôn miệng nói:
-   Đương nhiên, đương nhiên, sẽ không dám tái phạm.
Lại nói:
-   Lúc hai vị thành thân, Tạ mỗ có việc, không thể đến uống rượu mừng của hai vị khiến Tạ mỗ vô cùng tiếc nuối, chỉ đành ở đây chúc phu thê trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm
Nói xong lại vái một vái
Thấy hắn khiêm tốn, thành ý mà thoải mái như vậy, Tần Thiên cũng chẳng biết nên nói gì, lại thấy đối phương như giếng sâu không đáy khó dò khiến người ta không thể nhìn thấy
Bên kia, Đại phu nhân đang tiếp đón mọi người, lúc trò chuyện đem việc Tần Thiên chăm chỉ cố gắng, trí tuệ nhạy bén mà khen ngợi. Những lời Tần Thiên vừa nói đã làm ọi người có cái nhìn khác về nàng nhưng bọn họ chung quy vẫn là con buôn lão luyện, sao dễ dàng tin tưởng Tần Thiên như vậy, mặt không tỏ vẻ, trong lòng chỉ định nhìn tình hình rồi tính.
Bên này, Trang Tín Xuyên thấy không có ai lại dính lên người Tạ Đình Quân. Từ sau khi Tạ Đình Quân và Trang Minh Hỉ đính hôn, Trang Tín Xuyên coi hắn trở thành người nhà như lẽ đương nhiên. Hắn thấp giọng nói với Tạ Đình Quân:
-   Chẳng qua chỉ là nha hoàn đê tiện, có năng lực gì? Đình Quân thấy sắc mặt mọi người không, bọn họ chẳng ai coi nha hoàn kia ra gì. Ta muốn xem xem nàng ta làm đương gia được bao lâu
Nói xong, nhìn bóng Tần Thiên cười nhạt hai tiếng, từ sau khi Tần Thiên cướp đi vị trí đương gia của hắn, hơn nữa ép hắn quỳ xuống, tâm tư của hắn với Tần Thiên từ muốn mà không có được trở thành sự oán hận vì lòng sĩ diện của nam nhi bị tổn hại. Tâm nguyện lớn nhất lúc này của hắn là đoạt lại mọi thứ thuộc về mình. Hơn nữa, còn muốn Tần Thiên thần phục hắn.
Tạ Đình Quân cười cười:
-   Có phải Tín Xuyên quá coi thường Tần Thiên rồi không. Đại phu nhân dám giao vị trí đương gia cho nàng, đương nhiên là có đạo lý của bà
-   Đình Quân, sau này chúng ta là người một nhà, chuyện này ngươi nên giúp ta nhiều hơn. Trang Tín Xuyên nhẹ giọng nói.
Tạ Đình Quân nhìn hắn:
-   Ngươi đến chỗ Hồ đại nhân xin giúp chẳng phải cũng rất có hiệu quả?
-   Đừng nói nữa…
Trang Tín Xuyên thở dài, vừa định mở miệng, lại nghe bên ngoài pháo nổ vang, sau đó có người thông báo:
-   Tuần phủ đại nhân đến
Trang Tín Xuyên cùng Tạ Đình Quân đều biến sắc
Nghe thông báo này, sảnh đường cũng lập tức an tĩnh lại, mọi người kinh ngạc nhìn ra cửa. Tuần phủ đại nhân đặc biệt đến có thể thấy là có mối quan hệ với Trang phủ, Trang phủ từ khi nào lại có chỗ dựa này
Trong lúc mọi người khiếp sợ, Tống Tuần phủ cùng một lão nhân mặt già nua, gầy yếu mặc y phục thường ngày giản dị đi vào. Nhìn vẻ mặt Tống Tuần phủ thì rất tôn kính lão nhân kia.
Lúc đầu, mọi người không để ông già kia vào mắt, chỉ tươi cười vây lên chào đón Tống Tuần phủ, gạt Đại phu nhân và bọn Tần Thiên ở phía sau khiến bọn họ dở khóc dở cười. Xuyên qua đám người Tần Thiên nhìn Tống Tuần phủ thì đã thấy lão nhân ở bên cạnh mỉm cười. Thật bất ngờ, cũng thật vui vì hôm nay bọn họ có thể đến.
Bên kia, Tuần phủ đại nhân ôn hòa đáp lễ mọi người rồi quay đầu, khom người cung kính nói với lão nhân bên người:
-   Mời tam thúc
Mọi người thấy vậy thì không khỏi nhìn kĩ lão nhân kia, trong đó có một vị khách lớn tuổi nhất bỗng nhiên gạt mọi người đi ra, dập đầu quỳ gối, run giọng nói với lão nhân kia:
-   Tống Thái phó, thảo dân xin dập đầu với Thái phó
Mọi người khiếp sợ, lập tức sợ hãi kêu lớn:
-   Là Tống Thái phó?
-   Đúng là Tống Thái phó?
Nói xong đều sùng bái quỳ xuống dập đầu với Thái phó
Đối với thương nhân mà nói, Tống Thái phó không khác gì phụ mẫu tái sinh. Triều đình luôn trọng nông ức thương (tăng cường sản xuất nông nghiệp, hạn chế việc buôn bán), mấy năm trước hàng năm chinh chiến mà dân chúng lầm than. Không biết có bao nhiêu thương nhân vì vậy mà phá sản. Sau đó, nhờ Tống Thái phó hiểu biết tình hình, đề nghị với Hoàng thượng rằng trọng nông cũng không cần ức thương, cũng để nghị triều đình ra các chính sách có lợi cho thương nhân mới khiến bọn họ có cơ hội đổi đời, đồng thời cũng khiến kinh tế dân gian phát triển hơn
Tống Bùi Thanh tiến lên đỡ người khách kia, cười nói:
-   Lão nhân gia không cần đa lễ, lão phu đã không còn là Thái phó từ lâu rồi, hôm nay lão phu đến chỉ là muốn chúc mừng nghĩa chất nữ thôi
Nói xong, nhìn về phía Tần Thiên, cao giọng nói:
-   Nha đầu, Tống bá bá nhà ngươi đến, còn trốn ở đó làm gì, không mau cùng phu quân ra gặp ta
Nghĩa chất nữ? Mọi người đều ngạc nhiên, nhìn theo ánh mắt Tống Bùi Thanh thì thấy đó chính là nha đầu bọn họ vẫn xem thường. Tần Thiên cười đáp:
-   Tống bá bá, sao người lại tới đây?
Nói xong kéo Trang Tín Ngạn đi về phía Tống Bùi Thanh
Mọi người vội vàng tránh ra nhường đường, ánh mắt nhìn Tần Thiên cũng thay đổi vô cùng.
-   Tần Thiên thành nghĩa chất nữ của Tống Thái phó từ bao giờ? Trang Tín Xuyên biến sắc
Tạ Đình Quân không đáp lời, ánh mắt hắn nhìn theo Tần Thiên, sắc mặt lạnh dần.
Tuy rằng biết Tần Thiên cùng Tống Thái phó có chút quan hệ lại không ngờ rằng quan hệ chặt chẽ như vậy… Trang phủ có chỗ dựa này, sau này việc làm ăn chẳng phải là xuôi chèo mát mái? Trách không được mà Trang Tín Ngạn lại chịu lấy Tần Thiên làm thê tử, thì ra là có mối quan hệ này. Nếu sớm biết…
Hắn chắp tay sau lưng, tay nắm chặt thành quyền. Sau đó liếc Trang Tín Xuyên bên người, thấy vẻ mặt hắn ta oán giận thì trong lòng khinh thường: tên ngu xuẩn này, có Tống Thái phó làm chỗ dựa, chỉ là một Tri phủ sao dám tự tiện đi trêu chọc?
Bên kia, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn đi qua đám người, đến trước mặt Tống Bùi Thanh hành lễ. Tống Bùi Thanh cười nói:
-   Sao thế nha đầu, ta đến ngươi không vui?
-   Không phải không vui mà là rất vui
Tần Thiên cười nói:
-   Chỉ thấy lạ, Tống bá bá không phải vẫn luôn ở bên Hoàng thượng sao? Nay Thánh thượng đã hồi kinh, sao Tống bá bá còn ở lại đây?
Tống Bùi Thanh cười mà không nói, bên cạnh Tống Tuần phủ cười đáp:
-   Lúc trước muội tử không phải đã nhắc đến chuyện hôm nay với Tam thúc? Tam thúc cố ý nói với Hoàng thượng rằng sẽ ở đây thêm mấy ngày. Cũng vì thế mà Hoàng thượng phái ta ở đây bảo vệ Tam thúc, sau này sẽ hộ tống Tam thúc về kinh
Hắn cười nhìn Tần Thiên, cảm thán:
-   Muội tử thật sự là có mặt mũi
Mọi người lại càng hoảng sợ, một tiểu nha hoàn không có gì đặc biệt mà được Tống Thái phó gọi là nghĩa chất nữ, Tống Tuần phủ gọi là muội tử. Mọi người nhìn nhau, giờ còn ai dám xem thường tiểu nha hoàn này?
Nhưng chuyện khiến bọn họ kinh ngạc còn ở phía sau
-   Tri phủ đại nhân đưa lễ đến
-   Tổng đốc đại nhân hạ lễ đến
Tiếng thông báo vang tận trời cao. Đại quan Lưỡng Giang đều chúc mừng Thịnh Thế Trà Hành?
Cái này khiến không chỉ khách trong đại sảnh mà dân chúng bên ngoài cũng như sôi trào
Chương 148: Ai sẽ quản gia?
Ngày đó, Tống Thái phó cùng Tống Tuần phủ và quan viên Lưỡng Giang dến ăn mừng ở Dương thành khiến cho toàn thành náo động. Một đoạn thời gian dài, lúc trà dư tửu hậu dân chúng vẫn luôn nhắc tới chuyện này. Mà nhân vật tiêu điểm của sự kiện này là Tần Thiên lại cũng là đối tượng được nhắc đến nhiều nhất. Về phần những khách nhân có lòng nghi ngờ với Tần Thiên cũng chẳng còn băn khoăn. Có Tống Thái phó làm chỗ dựa thì có gì mà đáng lo?
Ngay chỉ trong một ngày ngắn ngủi này, địa vị Thịnh Thế Trà Hành lại được xác lập vững chắc lại, mà tân đương gia Tần Thiên cũng tạm thời rất được mọi người ủng hộ.
Sau này, Đại phu nhân mời Tống Thái phó và Tống Tuần phủ đến Trang phủ. Tần Thiên tự tay làm một bàn đầy đồ ăn ngon hiếu kính Tống Thái phó. Mọi người đều ăn mừng, ôn chuyện, náo nhiệt một hồi. Ăn xong, Tần Thiên và Tống Thái phó tản bộ trong Trang phủ. Mà Trang Tín Ngạn biết quan hệ gần gũi của Tần Thiên và Tống Thái phó nên không đi theo, để cho bọn họ không gian nói chuyện thoải mái
Tần Thiên dẫn Tống Thái phó đi trước, nha hoàn và đám tùy tùng đều cách một đoạn xa. Tần Thiên nói với ông:
-   Tống bá bá, cảm ơn người. Con biết hôm nay người đến là cố ý cho ta có thanh thế hơn. Con rất cảm kích
-   Chỉ vì một tiếng Tống bá bá này của ngươi, lão phu nhận ngươi là nghĩa chất nữ thì có sao?
Tống Thái phó cười:
-   Lão phu cả đời sống hiển hách, oai phong cũng có mà thê lương nghèo túng cũng từng trải qua. Khi giàu có, vinh hiển, đương nhiên không ít người ở bên nịnh bợ, lấy lòng nhưng khi nghèo khó, thê lương người thực sự quan tâm ta ngoài Chu bá trung thành thì cũng chỉ có đôi phu thê các ngươi
Nói xong, Tống Thái phó dừng bước, nhìn Tần Thiên cười:
-   Nha đầu, đừng tưởng rằng trở thành nghĩa chất nữ của ta thì mọi sự đại cát. Khối thân tàn này chỉ khiến các quan viên ở đây nể mặt mà không dám làm khó dễ các ngươi chứ không thể giúp ngươi ngồi vững ở vị trí này. Muốn làm cho Thịnh Thế Trà Hành phát triển thì phải dựa vào chính ngươi
-   Con biết, Tống bá bá yên tâm, con sẽ không khiến người mất mặt đâu
Tần Thiên cười nói. Kỳ thật có một số chuyện, Thái phó tuy không nói nhưng Tần Thiên cũng hiểu rất rõ.
Năm đó, Hổ Khâu thành danh trà tiến cống khiến không ít quan lại, quý tộc thèm khát mà tạo thành bi kịch như vậy. Căn nguyên chỉ là vì các hòa thượng chùa Hổ Khâu không có năng lực bảo vệ Hổ Khâu nên mới có thể bị các thế lực chèn ép. Nay Bích loa xuân trở thành cống trà nức tiếng, nó có thể mang đến nguồn tài phú lớn, ai biết có lại trở thành Hổ Khâu thứ hai. Trang phủ bọn họ có khả năng gì để bảo vệ tốt Bích Loa xuân? Cuối cùng, có lẽ cũng lại đi vào vết xe đổ cũ
Nhưng là bởi vì Tống Thái phó ra mặt, mọi thứ không giống nữa. Về sau, bất kể là ai muốn có ý đồ với Bích Loa xuân trước hết cũng phải nghĩ xem có đủ tư cách để nhổ bật gốc đại thụ của Tần Thiên này không. Mà trong thiên hạ, những người có thể thực sự nhổ được cây đại thụ này, chẳng có mấy người. Có thể nói, trừ phi Đương kim thánh thượng hạ chỉ, nếu không, đừng ai nghĩ đến việc động chạm vào Bích Loa Xuân
-   Tống bá bá, người tốt với Tần Thiên, Tần Thiên hiểu. Cả đời này Tần Thiên sẽ không quên.
Tần Thiên nhìn tống Thái phó thật tình thành ý nói.
-   Đứa nhỏ ngốc, lão phu cũng chỉ là bánh ít đi, bánh quy lại thôi…
Tần Thiên giật mình, thật sự không nghĩ là nàng đã đưa ra “bánh ít” nào lớn như vậy. Đang định hỏi thì Tống Thái phó lại đổi đề tài
-   Không ngờ chỉ một thời gian không gặp các ngươi đã thành thân
Tống Thái phó cười nói:
-   Lúc ấy nhìn các ngươi có chút thú vị nhưng không ngờ Tín Ngạn lại lấy ngươi làm thê tử. Đứa nhỏ này đúng là thành tâm
Thấy Tống Thái phó nhắc đến chuyện này, Tần Thiên không muốn giấu diếm ông, kể tình hình thực tế cho ông nghe. Một tuồng kịch này Tống Thái phó nghe mà trợn mắt há hốc mồm, qua một lúc lâu, mới thở dài:
-   Thật ra ta thấy Trang phủ cũng là nơi trong sạch, Tín Ngạn ngoài có chút khiếm khuyết cũng là đứa trẻ ngoan hiếm gặp. Tần Thiên, lão phu biết ngươi thông minh, có năng lực nhưng nữ tử thông minh, có năng lực cũng phải có chỗ nương tựa, nếu không kết cục sẽ không tốt đâu. Một mình độc lập ở mỗi một mức độ đều có thể khiến người ta chú ý, tán thưởng nhưng nếu quá mức thì sẽ bị người trong thiên hạ chê trách. Tần Thiên, thân là nữ nhân, mỗi bước đi phải thật ổn trọng, không thể qua loa được
Thấy ông quan tâm như vậy, Tần Thiên hiểu Tống Thái phó thực sự muốn tốt ình nên nói:
-   Lời Tống bá bá nói, Tần Thiên khắc sâu trong tâm khảm
Hôm sau, Tống Thái phó được Tống Tuần phủ hộ tống về kinh. Tần Thiên, Trang Tín Ngạn cùng đi tiễn ông. Trước lúc đi, Tống Thái phó còn dặn dò, bảo bọn họ sau này có chuyện cứ đến tìm Tống Tuần phủ là được, Tống Tuần phủ luôn miệng đáp ứng
Hoàng thượng đi khỏi Dương thành không lâu, danh tiếng của Bích Loa Xuân đã vang vọng cả nước. Nhất thời, các lão bản của các nơi đều muốn mua loại trà quý này. Nóng đến mức độ nào, chỉ cần nhìn các khách sạn trong Dương thành đều chật kín khách, thậm chí có một số nhà cũng cho thuê kiếm tiền là đủ biết.
Nhưng lượng cầu quá nhiều, lượng cung không đủ, Bích Loa Xuân không sao chế kịp số lượng nhiều như vậy. Vì thế, giá Bích Loa Xuân cũng đội lên khá cao, lúc cao nhất thậm chí còn đến hai trăm lạng bạc nửa cân, còn đắt hơn vàng. Cho dù là thế nhưng người người vẫn tranh nhau mua đến sứt đầu mẻ trán. Cũng vì thế mà các lá trà khác cũng được bán ra với giá cao hơn. Chỉ trong thời gian ngắn, trà trong Thịnh Thế Trà Hành đều bị khách tranh mua hết sạch. Nhất thời khó mà nói hết
Nhị phòng thấy tình cảnh này mà ghen tị đỏ mắt. Nếu trà Từ hiếu của bọn họ được hoàng thượng chọn thì vinh quang hôm nay đều là của bọn họ, bạc đều vào túi bọn họ. Nhưng hôm nay bọn họ chỉ có thể nhìn đại phòng vô cùng oai phòng, Tần Thiên càng lúc càng đứng vững, bọn họ chỉ được một phần lợi nhỏ, còn không biết có phải đại phòng gian lận không
Trang Minh Hỉ nghi ngờ lúc trước trà Trang Tín Xuyên đưa về không phải là Bích loa xuân nên Trang Tín Xuyên lại đến Động Đình điều tra cẩn thận, kết quả Bích loa xuân chính là Hách sát nhân hương ở đây. Trang Tín Xuyên định thu mua trà ở đây trước nhưng hỏi ra mới phát hiện, cả núi trồng hoa quả này đã bị Trang Tín Ngạn mua. Trang Tín Xuyên hận vô cùng nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hắn nhân lúc nửa đêm sai người lên núi trộm trà, định tự mình trồng rồi cũng mua núi, cũng trồng cây ăn quả mà tạo ra Bích loa xuân, đến lúc đó cũng có thể phát tài
Nhưng có câu nói cây ở đâu thì trồng ở đất đó. Cây trà này đổi nơi sinh trưởng, không lâu sau càng lúc càng còi cọc, qua mùa đông đã chết một nửa, nửa còn lại cố gắng sống thì mùa xuân trổ lá trà. Trang Tín Xuyên vui mừng sai người hái xuống, vốn tưởng vàng bạc ngay trước mắt nhưng không ngờ dù là sư phụ tốt nhất cũng không thể chế tạo nổi Bích loa xuân, ai nhìn cũng biết thật giả. Lúc này Trang Tín Xuyên mới hiểu được thì ra cách chế trà mới là tuyệt chiêu của Trang Tín Ngạn. Trang Tín Xuyên hận đến hộc máu
Nhưng đây đều là chuyện về sau
Lại nhắc lại chuyện Tần Thiên. Sau khi Tần Thiên tiếp nhận Trà Hành thì Bích loa xuân được ưa chuộng, đương nhiên là vô cùng hao tâm tổn sức mà lo liệu. Trang Tín Ngạn chỉ có thể ở phía sau bày mưu tính kế cho nàng chứ cũng không giúp được nàng nhiều, có nhiều chuyện phải do tự nàng ứng phó. Lúc mặt trời lặn quay về Trang phủ thì đã vô cùng mệt nhọc
Mà khiến nàng càng khổ thấu trời là trở về vẫn còn chuyện chất đống chờ mình. Quản sự trong phủ đều đổ trước sân, nhìn thấy nàng thì vây quanh mà xin quyết định của nàng. Nơi nào cũng có chuyện cần giải quyết khiến Tần Thiên đầu to hơn cái đấu, cuối cùng cũng hiểu vì sao năm đó Đại phu nhân chịu nhượng quyền cho Lý di nương
Thực sự sức người có hạn, làm gì có ai có ba đầu sáu tay, cứ như vậy thì phủ chưa loạn mà nàng đã gục rồi
Trang Tín Ngạn thấy nàng vất vả thì rất đau lòng nhưng những chuyện đó hắn đều không thể giúp gì được. Hắn viết: “tìm người tin cậy giúp ngươi quản gia đi”
Thật ra, Tần Thiên cũng đã nghĩ nhiều về chuyện này, trong lòng cũng đã chọn được người, chỉ không biết có thích hợp hay không
Nàng thương lượng với Đại phu nhân, Đại phu nhân suy nghĩ một hồi rồi nói:
-   Trước kia Nghiên Hạnh hẳn cũng từng học quản gia, nàng vốn là người cẩn thận, rất thích hợp nhưng…
Thấy Đại phu nhân nhíu mày, Tần Thiên tiếp lời:
-   Cũng không biết Nghiên Hạnh tỷ có thể đè ép lũ người kia không
Giờ, các quản sự trông có vẻ quy củ là vì Đại phu nhân giúp nàng trấn áp bọn họ. Tần Thiên nàng là người không sợ chuyện, lúc đùa giỡn cũng có thể dọa được mấy người. Nhưng Phương Nghiên Hạnh dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, sợ đắc tội với người. Hơn nữa, lại là con dâu tam phòng vốn không có địa vị nhất phủ, có thể đè ép được những người hầu có lòng riêng sao? Nàng không thể lúc nào cũng ở bên Nghiên Hạnh mà làm chỗ dựa cho nàng ấy được
-   Ngươi nói thử với nàng xem nàng có ý gì không, chuyện này không nên miễn cưỡng. Đại phu nhân nói.
Tần Thiên trưng cầu ý kiến Đại phu nhân xong thì đến sân Phương Nghiên Hạnh. Lúc đến, Phương Nghiên Hạnh đang thêu hoa, thấy Tần Thiên vội buông đồ trong tay mà ra đón
Hai người ngồi xuống bên bàn trà
Tần Thiên nói mục đích đến, Phương Nghiên Hạnh sửng sốt hồi lâu rồi mới chỉ vào mũi mình, mắt mở lớn hỏi:
-   Ta? Ngươi muốn ta quản gia?
-   Tỷ tỷ, trong phủ ngoài ngươi ta cũng không biết nên tìm ai. Ngươi nghĩ xem, mẫu thân đang dưỡng sức, không thể quá vất vả. Nhị phòng… không cần nói nhiều còn Trần di nương…
Tần Thiên chưa nói xong thì vẻ mặt… Phương Nghiên Hạnh đã tỏ ra hiểu ý
-   Ngươi xem ta đó, mới một tháng đã gầy đi như vậy, Trà Hành bao nhiêu chuyện, về nhà cũng thêm một núi việc, cái gì cũng cần ta làm
Tần Thiên cho nàng sờ mặt mình. Nàng cũng đâu nói dối, khuôn mặt vốn tròn trịa giờ gầy đi thành mặt trái xoan (Đang mốt cằm nhọn ý =)) hợp mốt thế còn giề).
Phương Nghiên Hạnh nhìn sắc mặt tiều tụy của nàng mà rất thương cảm, nhưng quản gia không phải việc nhỏ, nhị phòng càng không dễ quản. Nếu bọn họ biết quyền quản gia vào tay mình thì sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân