If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 137-138
hương 137 Ban thưởng tên
Xét bề ngoài, Tần Thiên tuy rằng thanh lệ thoát tục nhưng không phải là sắc đẹp khiến người ta hoảng sợ, cũng không quá hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nhưng hôm nay khiến người ta kinh ngạc cũng là vì khí độ tự nhiên, thong dong của nữ tử này làm cho kinh ngạc. Ngay cả các quan viên lúc đối mặt với Hoàng thượng cũng không tránh khỏi sợ hãi, lúc trả lời thì luôn lo lắng đề phòng, thường nói chưa xong đã toát mồ hôi lạnh. Tâm tư đó quả thực không thể dùng ngôn từ để miêu tả.
Nhưng thương phụ trước mặt này thật giống như đang thoải mái đứng ở hậu hoa viên nhà mình, hoàng thượng trước mặt như một khách nhân đường xa tới nhà. Nàng thoải mái như đang chiêu đãi khách vậy. Chẳng lẽ là người không biết sợ? Nhưng thấy nàng từ khi bước vào đều là vẻ mặt lo lắng, sợ hãi mà sau khi tiếng đàn vang lên thì như biến thành con người khác, động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây bay, vẻ mặt trong sáng như nước mùa xuân.
Cả người toát ra vẻ tao nhã, sự tiêu sái, thậm chí cả sự hào sảng, đều rất tự nhiên. Theo tiếng đàn, qua động tác dịu dàng của nàng mà truyền tới đáy lòng mỗi người khiến ọi người đang ngồi tâm tình cũng trở nên nhàn nhã, vui vẻ.
Nếu nói đó chính là điều khiến ọi người ngạc nhiên, như vậy khi Tần Thiên mang trà cho Cảnh Nhân Đế thưởng thức thì trong lòng mọi người chỉ còn lại sự bội phục.
Có ai thấy ánh mắt nàng có chút rụt rè?
Không có, nàng thong dong trấn định biết bao, còn mỉm cười mà dám hỏi Hoàng thượng.
Có ai thấy nàng nói năng lắp bắp?
Không có, nàng nhanh mồm nhanh miệng, nhấn nhá rõ ràng từng chữ, lời nói văn nhã, tư thái hào sảng, nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của hoàng đế thì đúng là rất vui.
Mọi người đều sợ hãi than thầm trong lòng.
Mãi đến khi Tần Thiên xoay người bước về bàn, Tống Tuần phủ ở bên mới lơi lỏng tâm tình, tuy rằng hắn tin tưởng khả năng của Tần Thiên nhưng khi chính mắt thấy thì mới biết việc này nguy hiểm cỡ nào. Nếu Tần Thiên chọc giận vạn tuế gia, nàng tất nhiên là không có kết quả tốt nhưng mình thì tốt đi được nơi nào?
Thầm lau mồ hôi.
Tạ Đình Quân ngồi ở cuối cùng ánh mắt luôn đuổi theo Tần Thiên. Lần đầu tiên thấy nàng, hắn chỉ cảm thấy nha đầu này rất đặc biệt, trí tuệ đáng yêu, linh động thú vị, so với đám nha hoàn hèn mọn, sợ sệt hoàn toàn khác biệt nên mới khiến cho hắn có hứng thú. Nhưng giờ thấy nàng dù đối mặt với thiên hạ chí tôn vẫn có thể không sợ hãi, không chút hoang mang, sự trấn định này hắn không thể không bội phục.
Thật ra tâm tình Tần Thiên cũng không có thoải mái như mọi người nghĩ. Nàng từ khi thấy có Tống lão làm chỗ dựa, lòng trấn định nên mới có thể phát huy tốt như vậy.
Nhanh chóng, Tần Thiên đã pha xong chung trà đầu tiên, sương khói lượn lờ, trà hương tỏa ra bốn phía. Mọi người sớm đã bị Tần Thiên biểu diễn mà vô cùng hứng thú, khi ngửi hương thơm ngào ngạt này thì không khỏi hít sâu một hơi, hận không thể uống chén trà này.
Chung trà đầu tiên đương nhiên là dâng cho Hoàng Thượng, Tần Thiên hai tay cung kính đưa lên.
Cảnh Nhân Đế cười đón lấy, quay đầu nói với Tống lão:
-         Bùi Thanh, trẫm sống ngần này tuổi, đây là lần đầu tiên uống trà như vậy. Thú vị, thú vị!
Bá quan thấy Cảnh Nhân Đế mở lời vàng thì luôn miệng phụ họa, tán tụng Tần Thiên biểu diễn lên đến tận trời mây, chỉ có trên thiên giới mà hạ giới không có, khen đến độ Tần Thiên phát ngượng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Một bên, Lâm tổng đốc và Hồ Tri phủ thấy vậy thì biết đã để lỡ thời cơ, trong lòng vô cùng căm tức nhưng vẫn phải cố cười, sự uất nghẹn này đúng là không thể hình dung.
Cảnh Nhân Đế tâm tình vô cùng thoải mái, luôn miệng cười, bên cạnh, Tống lão cười nói:
-         Hoàng thượng uống trà trước đi, trà này phải uống khi nóng mới thơm.
Lúc này Cảnh Nhân Đế mới mở nắp chung trà.
Hơi trà bốc thẳng vào mặt mang theo hương thơm kì lạ, đó là mùi thơm cực thuần nhã, khiến người ta liên tưởng đến rừng hoa mai mùa đông nhưng lại còn dịu dàng hơn cả mai.
Cảnh Nhân Đế tán thưởng:
-         Trà thơm quá!
-         Hoàng thượng, xin người nhấp thử ba ngụm liên tục, mỗi lần đều sẽ có cảm nhận khác nhau đó. Tần Thiên cười nói.
Cảnh Nhân Đế đang cao hứng, lại có Tống lão ở bên khuyến khích, liền theo lời mà làm.
Mắt thấy Cảnh Nhân Đến uống ngụm đầu tiên, Phương Kiến Thụ bắt đầu rung đàn, tiếng đàn như mây trôi.
Cùng với tiếng đàn, Tần Thiên thong thả nói, giọng nói như văng vẳng từ xa vọng về:
-         Hoàng thượng có cảm thấy như những đám mây đang bay lượn mà nở hoa, cảm thấy mùi u hương, cảnh vị tiên nhã?
Thật ra uống chén trà nào có cao siêu như vậy, nhưng Tần Thiên vì để cho hoàng đế có ấn tượng sâu đậm với loại trà này mà ngầm dùng ám thị tâm lý.
Nghe tiếng đàn như nước chảy, thần kinh hoàng đế được hoàn toàn thả lỏng, Nghe Tần Thiên nói thế, ngẫm ra đúng là có cảm giác này.
Khi Cảnh Nhân Đế nhấp ngụm thứ hai, Tần Thiên lại nói:
-         Hoàng thượng có cảm thấy nước càng xanh, hương trà càng đậm, tư vị càng thuần, bắt đầu có cảm giác lưỡi ngọt lành, miệng thơm hương?
Lão hoàng đế liên tục gật đầu, phía dưới bá quan bắt đầu tỏ vẻ thèm thuồng.
Khi Cảnh Nhân Đế nhấp ngụm thứ ba, Tần Thiên lại nói:
-         Hoàng thượng có cảm thấy được hơi thở của hồ Minh Kính mùa xuân cùng với sức sống của cây cối nơi Động Đình? Tựa như trăm vị nhân sinh, biến hóa tuần hoàn đến vô cùng?
Một khắc đó, hoàng đế như là nhìn thấy non sông thủy tú, lòng bỗng nhiên nảy ra hàng vạn suy nghĩ, nhất thời cảm khái không thôi. Cảnh Nhân Đế trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thở dài một hơi, cảm thấy lòng dạ nhẹ nhàng.
-         Trà ngon, trà ngon!
Cảnh Nhân Đế luôn miệng tán dương.
Nghe câu này, Tần Thiên không nhịn được cười, giờ nàng chắc chắn trăm phần trăm, cống trà nhất định sẽ thuộc về Hách sát nhân hương.
-         Chỉ cần Hoàng Thượng tĩnh tâm mà hưởng thụ chén trà này thì sẽ cảm nhận được sự vui vẻ thoải mái tuyệt vời tựa như hóa thành thiên tiên vậy.
Tần Thiên cười khanh khách nói.
Cảnh Nhân Đế chỉ cảm thấy đây là ngày thoải mái nhất trong mấy năm qua, liền nói:
-         Trà ngon, đàn hay, thơ văn giỏi, các ngươi làm cho trẫm thật cao hứng, thưởng mỗi người một trăm lạng bạc, một đôi ngọc như ý.
Mắt Tần Thiên sáng bừng vội cùng Phương Kiến Thụ quỳ xuống tạ ơn. Cảnh Nhân Đế thấy Phương Kiến Thụ tướng mạo không tầm thường, hỏi qua loa mấy câu. Nghe nói hắn mới 17 tuổi đã đỗ tú tài thì cổ vũ mấy câu khiến Phương Kiến Thụ rất kích động, hận không thể máu chảy đầu rơi.
Trang Tín Ngạn nhìn hai người cùng tạ ơn, thực sự kiêu ngạo vì Tần Thiên nhưng nghĩ đến mình như bị lãng quên đi thì trong lòng lại có chút ảm đạm.
-         Lá trà này thật ngon…
Cảnh Nhân Đế vừa thản nhiên phẩm trà, vừa nói:
-         Hương thơm của trà tao nhã như vậy nhưng tên trà có hơi tục.
Hai mắt Tần Thiên sáng ngời, nàng chờ chính là những lời này, lập tức nhìn Cảnh Nhân Đế dập đầu nói:
-         Xin hoàng thượng ban tên!
Kiếp trước, Tần Thiên cũng không có nhiều hiểu biết về trà nhưng cũng biết có loại trà Bích loa xuân rất giống với Hách sát nhân hương này,có đôi khi, Tần Thiên thực sự hoài nghi liệu đây có phải là Bích loa xuân của kiếp trước. Tuy rằng thế giới này khác hẳn thế giới trước kia mình từng biết nhưng sự vật có lẽ có trùng hợp.
Cho nên, lúc Trang Tín Ngạn và Đại phu nhân định đổi tên trà thì Tần Thiên vội cản lại. Bích loa xuân nghe nói chính là vì Khang Hi thưởng tên mà thanh danh cao ngất, thành cống trà danh chấn thiên hạ. Nếu bọn họ có cơ hội dâng trà cho hoàng thượng thì sao không học theo Bích loa xuân, để cho Cảnh Nhân Đế đặt tên cho trà?
Tống lão thấy Tần Thiên như vậy thì quyết định giúp bọn họ một phen, lập tức nói với Cảnh Nhân Đế:
-         Hách sát nhân hương này được hoàng thượng thích cũng là phúc của nó, nếu như vậy, hoàng thượng cũng đừng ngại đặt cho nó một cái tên hay đi.
Thấy Tống Thái phó nói như vậy, lại thấy Hoàng Thượng rất hưng phấn, bá quan đều nhao nhao trợ hứng. Cảnh Nhân Đế thoải mái, cũng không từ chối, sai thái giám bên người mang văn phòng tứ bảo đến.
Chuẩn bị xong, Lưu công công đỡ hoàng thượng đi đến bên bàn. Cảnh Nhân Đế thoáng suy nghĩ rồi cầm bút, viết lên giấy tuyên thành trắng muốt ba chữ Bích loa xuân. Tống Thái phó nhìn thấy, cười nói:
-         Nước trà xanh, hình xoắn ốc, lại thu hoạch vào mùa xuân, ba chữ Bích loa xuân thật đắt, thật tao nhã!
Bá quan đương nhiên lại tán thưởng, Cảnh Nhân Đế vui mừng, ngửa đầu cười to vài tiếng.
Mà Tần Thiên nghe được ba chữ “Bích loa xuân” thì ngẩn ngơ hồi lâu, chỉ cảm thấy thế sự thần kỳ.
Vội vàng dập đầu tạ ơn.
Cảnh Nhân Đế đang cao hứng, viết xong ba chữ này, nhìn bốn phía rồi cất cao giọng nói:
-         Các vị đang ngồi, ai có hứng viết một bài đề từ cho Bích loa xuân?
Nói xong sai Tần Thiên pha trà cho từng người ngồi đây, Tần Thiên pha trà rồi đám thái giám đem xuống ỗi người.
Bá quan bưng trà chậm rãi thưởng thức, ai nấy đều tán thưởng nhưng không có ai dám đáp lời Cảnh Nhân Đế, không khí lập tức im lặng đi không ít.
Đang ngồi đều là các quan viên địa phương, trong đó một ít là võ quan tất nhiên là không cần nhiều lời. Còn trong đám quan văn, có một số là dùng tiền mua chức, cũng có một số xuất thân thi cử nhưng lăn lộn trong giới quan trường lâu như vậy, cả ngày không phải vội vàng chính sự, thì cũng vắt óc tư lợi ình, sao có thời gian thoải làm thơ văn? Ngòi bút mòn đi không ít. Hơn nữa đây còn là trước mặt thánh giá, đương kim hoàng thượng là người văn nhã, thích thơ văn, nếu không dám chắc tài năng của mình thì vẫn không nên tự làm xấu mặt trước hoàng thượng…
Các quan lại đều cúi đầu, không rên một tiếng.
Thấy mọi người như vậy, Cảnh Nhân Đế đương nhiên hiểu nỗi băn khoăn của bọn họ, cũng không định ép. Dù ông thích thơ từ nhưng cũng sẽ không dùng thơ từ để cân nhắc, đánh giá ai, chỉ là trong lòng có chút mất hứng.
Đến lúc này, một giọng nói vang lên:
-         Hoàng Thượng, không bằng để cho phu quân của dân phụ dâng thơ được không?
Cảnh Nhân Đế nhìn về người nói, chính là Trang Tần thị vừa dâng trà, lòng nao nao còn chưa kịp nói gì thì đã có người mắng lớn:
-         Điêu phụ to gan, trước mặt hoàng thượng dám tự tiện mở miệng, nơi này làm sao có chỗ cho thương phụ các ngươi nói chuyện!
Người mắng mỏ đó chính là Lâm tổng đốc vốn đang uất nghẹn, lúc trước Tần Thiên có thể liên tiếng là vì nàng được hoàng thượng cho phép biểu diễn, lời nói là một phần của việc biểu diễn nên không sao. Nhưng như vậy không có nghĩa là nàng có thể thoải mái trước mặt hoàng thượng, tự tiện mở miệng như vậy đã là bất kính! Thật vất vả đợi được Tần Thiên sơ suất, Lâm tổng đốc sao có thể bỏ qua.
Rốt cuộc không học qua quy củ cung đình, Tần Thiên sao hiểu được chi tiết này. Thấy thần sắc dữ tợn của Lâm tổng đốc, không khỏi toát mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống liên tục cầu xin:
-         Hoàng Thượng tha mạng! Dân phụ không hiểu quy củ, xin Hoàng Thượng tha mạng!
Chương 138: Tỏa sáng rực rỡ
Tống tuần phủ lập tức tái mặt nhưng nghĩ lại đã có biểu thúc ở đây sẽ không quá rối loạn thì mới thoáng an tâm. Tạ Đình Quân ngồi ghế cuối cùng không khỏi hơi hoảng. Mà Trang Tín Ngạn đứng sau Tần Thiên vì không nhìn được lời nàng nói, Lâm tổng đốc lại cách hắn hơi xa, không thể xem rõ khẩu hình, hắn chỉ cảm thấy không khí bỗng nhiên thay đổi nhưng cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Hắn nóng vội hỏi Phương Kiến Thụ ở bên. Phương Kiến Thụ đang lo lắng cũng nhỏ giọng nói cho hắn. Trang Tín Ngạn lo lắng, không hiểu vì sao Tần Thiên phải làm chuyện thừa này mà tự mình rơi vào cảnh nguy hiểm.
Mọi người ở bên dưới mỗi người một cảm nghĩ. Cảnh Nhân Đế ngồi trên vì Tần Thiên mà cực hứng khởi, lại được lời nói khi nãy của nàng hấp dẫn, sao lại so đo. Không cần Tống lão lên tiếng đã cười nói:
-   Không biết là không có tội!
Sau đó vẫy tay với Lâm tổng đốc. Lâm tổng đốc thấy mục đích không đạt được thì hậm hực ngồi xuống.
Tần Thiên cảm thấy thoải mái, lại nghe Cảnh Nhân Đế hỏi:
-   Vừa rồi ngươi nói phu quân của ngươi biết làm thơ?
-   Phu quân của dân phụ tuy rằng tai, miệng bất tiện nhưng đọc nhiều sách vở, rất tài hoa, bất luận là thơ hay văn đều rất xuất sắc!
Tần Thiên đáp lời, chỉ là chú ý cẩn thận hơn. Cảnh Nhân Đế thấy Tần Thiên nghiêm trang nói những lời này thì vui mừng, chỉ vào nàng cười nói:
-   Hay cho thương phụ nhà ngươi, không biết khiêm tốn chút nào. Trên đời làm gì có ai khen phu quân mình như vậy, đúng là không biết xấu hổ!
Phía dưới cười vang.
Tần Thiên đỏ mặt, không phục, lá gan cũng lớn theo, nàng nhìn Cảnh Nhân Đế, mắt sáng bừng, vẻ mặt thật sự nghiêm túc:
-   Bẩm hoàng thượng, phu quân của dân phụ có chỗ khiếm khuyết nhưng tài hoa hơn người mà chẳng ai biết. Tựa như lúc này, mọi người chỉ cho rằng trà nghệ Tần Thiên của thần phụ cao, chỉ biết Bích loa xuân thơm ngon mát lành mà có ai biết vì trà này mà phu quân thần phụ đã đổ bao mồ hôi, bao tâm huyết? Phu quân thần phụ tuy có chỗ thiếu sót nhưng không thể bị mai một. Dân phụ chỉ mong người trong thiên hạ đều biết chàng tốt, không thể coi thường chàng. Nếu đó là không biết xấu hổ thì dân phụ có gánh tội danh đó cũng có sao?
“Ta không có cơ hội nói…”
Khi Trang Tín Ngạn viết những lời này, sự u buồn, chua xót trong mắt khiến nàng khó chịu. Từ khi đó, Tần Thiên đã hạ quyết tâm, chỉ cần có cơ hội sẽ không để Trang Tín Ngạn thành vật trang trí.
Hắn tài hoa vô cùng, vốn nên tỏa sáng.
Khi Tần Thiên nói những lời này, lúc đầu Cảnh Nhân Đế còn cười cười nhưng càng nghe thì ý cười dần tắt, vẻ mặt có sự cảm động. Hắn yên lặng một hồi, lại nói:
-   Phu quân của ngươi đâu, để trẫm xem xem hắn thế nào?
Phương Kiến Thụ nghe được vội đẩy Trang Tín Ngạn ra. Trang Tín Ngạn tiến lên, quỳ xuống bên Tần Thiên. Tần Thiên quay đầu nhìn hắn cười.
Vừa rồi những lời Tần Thiên nói hắn không thấy, Phương Kiến Thụ cũng chưa kịp nói cho hắn, cho nên hắn cũng không rõ tình cảnh hiện giờ. Chỉ cúi đầu, bộ dáng cung kính.
Cảnh Nhân Đế bảo hắn ngẩng đầu lên xem, biết hắn không nghe được thì chỉ nhẹ nhàng nói:
-   Ngươi có thê tử thật tốt!
Một câu như vậy khiến Trang Tín Ngạn như rơi vào đám sương mù.
Tần Thiên nhìn bộ dạng ngơ ngác của hắn thì không nhịn được mà cười.
Trang Tín Ngạn thấy Tần Thiên và Tống lão đều cười thoải mái thì biết hẳn là không có chuyện gì lớn.
-   Đi thôi, xem thê tử ngươi khen ngươi như vậy, trẫm cũng muốn thử xem sao, rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì mà có thể để thê tử khen như vậy. Cảnh Nhân Đế ôn hòa nói.
Tống lão còn không biết Trang Tín Ngạn biết đọc khẩu ngữ, vốn định mang giấy bút đến nhưng Tần Thiên nghĩ trước mặt hoàng thượng không thể khi quân. Hơn nữa sau này Trang Tín Ngạn tiếp quản Trà Hành, để tiện làm việc, chuyện này cũng không thể giấu nên nói rõ điều này. Cảnh Nhân Đế tán thưởng đôi câu rồi chỉ vào bàn bên kia, để cho Trang Tín Ngạn đi làm thơ.
Tần Thiên đi theo Trang Tín Ngạn đến bên án thư, vừa giúp hắn mài mực vừa cười nói với hắn:
-   Hôm nay phải ọi người biết tài hoa của ngươi mới được. Trân châu bị trộn lẫn cũng sẽ có ngày tỏa sáng.
Trang Tín Ngạn giật mình, rốt cuộc hiểu được sự dụng tâm lương khổ của nàng. Hắn nhìn Tần Thiên, ngực như có cái gì đó chèn ép, chua xót vô cùng mà cũng ngọt ngào vô cùng…
Chỉ trong nháy mắt, tình cảm dâng lên, hắn cầm bút chấm mực viết, thoải mái, tự tại.
Viết xong, thái giám đưa lên cho Cảnh Nhân Đế xem. Cảnh Nhân Đế nhìn, thấy chữ đẹp như rồng bay phượng múa mà không khỏi khen ngợi:
-   Chữ đẹp!
Đến khi cẩn thận đọc thì vẻ mặt không khỏi tán thưởng. Ông đưa thơ cho Tống thái phó ở bên xem. Tống thái phó đọc rồi liên tục gật đầu, vẻ mặt rất tán thưởng. Điều này khiến ọi người tò mò, vẻ mặt háo hức.
Cảnh Nhân Đế thấy vậy, đầu tiên là liếc nhìn Tần Thiên một cái, mỉm cười rồi đưa cho thái giám một bên nói:
-   Đọc lớn lên.
Tần Thiên hiểu hàm nghĩa của nụ cười của Cảnh Nhân Đế.
Không phải ngươi muốn cho người thiên hạ biết phu quân của ngươi tốt sao? Trẫm tác thành cho ngươi.
Tần Thiên cảm kích hơi phúc thân với Cảnh Nhân Đế như để biểu lộ đạt lòng biết ơn. Cảnh Nhân Đế giật mình, nhưng rồi lại cười lớn.
Thái giám đọc thơ của Trang Tín Ngạn lên.
“Thử trà tự tích tri giả hi
Tinh khí bất quan hỏa bồi túc.
Nga mi thập ngũ thải trích thì
Nhất mạt tô hung chưng lục ngọc
Tiêm sam bất tích xuân vũ cán
Mãn trản chân thành nhũ hoa phức.”
Dịch nghĩa: Trà này rất ít người biết đến, hương thơm có được không phải do lửa nồng, ngày 15 là thời gian tốt để lên núi hái trà, thiếu nữ ủ nắm trà xanh như ngọc trong ngực sữa đầy, áo mỏng không chắn được mưa xuân, chén trà nhỏ thơm phức hương sữa.
Cho tới bây giờ, quan lại vẫn xem thường thương nhân, nhắc đến thương nhân đều nghĩ đến hai chữ “hơi tiền”. Cho dù có quan lại cùng thương nhân cấu kết thì cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, lòng vẫn khinh thường. Cho nên khi Tần Thiên nói Trang Tín Ngạn văn thơ xuất sắc, đại bộ phận đều khinh thường, chỉ là vì hoàng đế phấn khích mà mới giả bộ hứng thú.
Nhưng khi thái giám đọc thơ Trang Tín Ngạn làm ra, tất cả mọi người đều chấn kinh. Bọn họ nhìn về phía Trang Tín Ngạn đứng giữa sân, thấy hắn dung mạo như ngọc, vóc dáng như tùng, sáng lạn như minh châu, thuần khiết vô cùng. Văn chương cỡ đó, khí độ cỡ đó, nếu chẳng phải vì hắn có chút khiếm khuyết thì ai nói hắn không thể thi đỗ công danh, trở thành một trong số bọn họ? Thậm chí còn có thể thành công rực rỡ hơn nữa.
Mọi người không ai còn ý khinh thị mà dần đều lộ vẻ kính nể.
-   Đáng tiếc…… Đáng tiếc…
Cảnh Nhân Đế cực kỳ yêu thích sự tài hoa của hắn nhưng nghĩ đến Trang Tín Ngạn có chỗ thiếu sót thì chỉ đành tiếc hận. Ông nhìn Tống thái phó một cái, liên tục lắc đầu thở dài, tiếc nuối vô cùng.
Thấy Cảnh Nhân Đế như vậy, Trang Tín Ngạn lập tức viết lên giấy: “Hoàng thượng không cần thấy tiếc cho thảo dân, thảo dân thường nghe người ta nói, có được sẽ có mất, có mất sẽ lại có thứ được, thảo dân chấp nhận. Nếu không vì thảo dân có chỗ khiếm khuyết thì cũng sẽ không có được mọi thứ bây giờ. So với thứ không có, thảo dân càng phải biết quý trọng những gì mình đang có. Thảo dân thấy quá đủ rồi”.
Nếu hắn không câm điếc thì giờ đã sớm lấy người khác, sinh con đẻ cái, chắc hẳn nàng cũng sẽ chẳng xuất hiện bên hắn…
Viết xong những lời này, Trang Tín Ngạn nhìn thoáng qua Tần Thiên ở bên, trong mắt tỏa ra ánh nhìn sáng rọi tựa như mặt hồ yên tĩnh bị gió thổi qua mà gợn sóng.
Tần Thiên nóng bừng mặt, lặng lẽ quay đi, không tự chủ được mà khẽ cười, khó mà nói rõ là cười cái gì nhưng cảm thấy vô cùng ấm áp, dịu dàng.
Lâm tổng đốc, Hồ tri phủ ở bên thấy phu thê Trang Tín Ngạn được hoàng thượng coi trọng như vậy, nhớ tới sau này bọn họ kế thừa Thịnh Thế Trà Hành sẽ càng khó đối phó thì vô cùng uất hận nhưng lại chẳng thể làm gì.
-   Hay lắm! Biết đủ là người hạnh phúc. Ngươi có tấm lòng rộng mở hiếm có.
Cảnh Nhân Đế lại cười vài tiếng, khen ngợi ba người Tần Thiên trước mặt bá quan một hồi rồi lại cao hứng mà ban thưởng không ít tặng phẩm. Còn đưa ba chữ “Bích loa xuân” tự tay ông viết cho bọn họ.
Được bút tích của Cảnh Nhân Đế, ba người mừng rỡ vô cùng. Phải biết rằng, đem bút tích của hoàng thượng khắc thành bảng hiệu, treo giữa Trà Hành thì với một thương gia mà nói chính là sự vinh quang vô hạn.
Cái này quý hơn mọi sự ban thưởng khác.
Tuy rằng Hoàng Thượng không nói rõ là muốn Bích loa xuân thành trà tiến cống nhưng hoàng thượng có hứng thú với trà như vậy, nội vụ phụ trách việc mua trà nhất định sẽ tích cực thu mua.
Giờ có thể nói là chiến thắng trở về.
Rời khỏi hoa viên, Tống tuần phủ tự mình tiễn bọn họ. Lúc này, vẻ mặt hắn rất thoải mái. Ngay vừa rồi, hoàng thượng vì hắn dâng trà ngon mà hỏi riêng hắn một số chuyện địa phương. Hắn đương nhiên nắm chắc cơ hội mà bộc lộ chút chiến tích của mình. Hoàng thượng nghe xong khen ngợi hắn một hồi khiến hắn được tự hào. Hơn nữa hoàng thượng cũng có ý ngầm rằng hắn sắp được thăng chức.
Đương nhiên, đó là nhờ quan hệ giữa hắn và Tống thái phó nhưng có cơ hội để bộc lộ bản thân trước mặt hoàng thượng thì sẽ càng tốt hơn.
-   Thái Phó đại nhân nói giờ hắn còn phải làm bạn với Hoàng thượng, tạm thời không thể gặp các ngươi. Ngày mai ông sẽ phái người qua đón các ngươi đến hàn huyên.
Lúc này, thái độ của Tống tuần phủ với bọn Trang Tín Ngạn cũng vô cùng khách khí. Đưa bọn họ ra khỏi hành cung, nhìn bọn họ lên xe ngựa.
Ra hành cung không lâu thì đã đến chốn phồn hoa nhất Dương thành. Ba người ngồi chung trong xe ngựa, vẻ mặt hưng phấn.
-   Không ngờ hoàng thượng nhân từ như vậy, hiền hòa như vậy. Ta còn nghĩ hoàng thượng sẽ là người oai nghiêm, lạnh lùng.
Phương Kiến Thụ mặt đỏ bừng. Hắn bình thường trầm ổn, giản dị, ít khi bộc lộ cảm xúc. Lúc này kích động như vậy có thể thấy là đã bị kích thích rất nhiều.
Tần Thiên cười, nghĩ thầm, đó chẳng qua là lúc ngươi không được thấy lúc long nhan giận dữ thôi. Nhưng mọi người vui vẻ như vậy, nàng cũng không nói câu gì làm mất hứng.
Trang Tín Ngạn khen ngợi tài đàn của Phương Kiến Thụ, nói hôm nay có thể thành công như vậy là một phần công của hắn. Trang phủ nhất định không quên. Phương Kiến Thụ lập tức đáp, hắn cũng là người của Trang phủ, chuyện của Trang phủ hắn không chối từ, lại ngoan ngoãn khen ngợi Trang Tín Ngạn làm thơ hay. Trang Tín Ngạn vội khiêm tốn mấy câu. Hai người ngươi nói ta viết, tán gẫu vui vẻ quên trời đất.
Lúc nói chuyện, Trang Tín Ngạn phát hiện Tần Thiên luôn nhìn ra bên ngoài. Hắn nhìn theo mắt nàng, thấy đường cái nhộn nhịp. Mà đôi mắt như ngọc của nàng lộ rõ sự khát vọng.
Trang Tín Ngạn thoáng trầm ngâm rồi viết lên giấy: “Bảo bọn họ dừng xe đi” rồi đưa cho Tần Thiên xem.
Tần Thiên tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn nghe theo. Xa phu dừng xe giữa đường, Trang Tín Ngạn nhảy xuống rồi xoay người nhìn Tần Thiên mỉm cười, ý bảo nàng cũng xuống.
Tần Thiên hiểu ý là hắn muốn đi dạo phố. Dù lần trước có chút không thoải mái nhưng nàng cũng không quá để tâm. Nàng lập tức phấn chấn nhảy xuống.
Phương Kiến Thụ ở bên vốn định nhảy xuống theo nhưng nhìn bóng dáng hai người dóng vai mà đứng, một ngọc thụ lâm phong, một yểu điệu thướt tha.
Bỗng nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân