Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 135-136
hương 135: Giải vây
Tần Thiên nhìn chằm chằm hộp trà, đáp:
-   Vâng!
Lâm Tổng đốc lại cầm lá trà, bỗng nhiên nhíu mày rồi quát lớn:
-   Trà này là thứ gì?
Chỉ vào Tần Thiên lạnh lùng nói:
-   Điêu dân to gan, dám đem thứ gian lận cho Hoàng thượng!
Tiếng gầm này khiến ai nấy đều để ý, Lưu công công đang kiểm tra nước pha trà và dụng cụ quay đầu đi về phía này. Trang Tín Ngạn và Phương Kiến Thụ đều biến sắc.
-   Dân phụ không hiểu ý Lâm tổng đốc. Tần Thiên căng thẳng.
-   Không hiểu sao?
Lâm Tổng đốc đưa hộp trà tới trước mặt Tần Thiên, lạnh lùng nói:
-   Tự ngươi xem đi!
Tần Thiên vươn tay qua, hai tay vừa đụng đến thì Lâm tổng đốc bỗng nhiên buông tay, chỉ trong chớp mắt, Tần Thiên không kịp phản ứng. Hộp trà rơi xuống tay nàng rồi rơi xuống đất. Trang Tín Ngạn và Phương Kiến Thụ vẫn luôn đề phòng vội tiến lên đỡ nhưng vì cùng vươn tay mà va vào nhau.
Loảng xoảng một tiếng, hộp trà rơi xuống đất vỡ tan tành, trà Hách sát nhân hương tung tóe trên mặt đất tản ra mùi thơm mát.
Ba người đều ngây dại.
Lâm Tổng đốc mắt lóe lóe, khóe miệng cười thâm trầm mà khó phát hiện nhưng lại lập tức tái mặt, chỉ vào Tần Thiên giận dữ hét:
-   Điêu dân to gan, có phải là lo lắng mà định hủy tang chứng vật chứng!
Sau đó vung tay, lớn tiếng nói:
-   Người đâu, mau mang ba kẻ định gây rối bắt lại cho ta, đợi sau xử lý!
Lập tức có thị vệ bước lên, bắt lên ba người Tần Thiên. Phương Kiến Thụ chỉ là một thư sinh, mặt tái mét. Trang Tín Ngạn không nói được cũng chỉ đành để mặc bọn họ làm.
Tần Thiên biết nếu để mặc Lâm tổng đốc này bắt bớ, đừng nói là cống trà mà ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ, càng nghiêm trọng hơn là có thể liên lụy đến Trà Hành, liên lụy Đại phu nhân.
Bỗng nhiên hiểu được vì sao Trang Tín Ngạn lại lo lắng. Chuyện ở thời đại này phức tạp hơn tưởng tượng của nàng gấp ngàn vạn lần. Dù là cẩn thận cỡ nào cũng không tránh được tai bay vạ gió! Ở xã hội quyền hành tối cao, có quyền thì có chân lý.
Tần Thiên nhịn đau nơi tay, nhìn thái giám ở bên nói:
-   Lưu công công xin nghe dân phụ nói.
Nàng biết nói với Lâm tổng đốc chỉ là uổng phí, chỉ có Lưu công công có vẻ là thái giám có địa vị, có lẽ có thể tìm chút hi vọng từ hắn.
-   Lưu công công, Thịnh Thế Trà Hành của chúng ta là Trà Hành lớn nhất Dương thành, chúng ta đều muốn đem đồ tốt nhất tiến cống cho hoàng thượng còn sợ không đủ chu đáo, sao dám làm việc đại nghịch bất đạo mà hủy hoại cuộc sống của ngàn người trong Trà Hành. Đây nhất định là có hiểu nhầm!
Nàng không nói Lâm tổng đốc cố tình chèn ép bởi vì tay sao dài hơn chân, lúc này chống đối hắn tuyệt đối không có được kết quả gì tốt.
-   Điêu dân to gan, còn dám nói dối, có oan uổng hay không chờ bản quan thẩm tra sẽ biết. Người đâu, lôi bọn chúng xuống!
Lâm Tổng đốc không phân trần, hô lớn. Lưu công công tuy cũng hiểu định tội một người như vậy thì có chút qua loa nhưng việc bảo vệ Hoàng thượng ở đây vốn do Tổng đốc đại nhân phụ trách, hắn là một hoạn quan cũng không tiện xen vào.
Thị vệ giải bọn họ ra ngoài, đang lúc ba người nóng lòng như lửa đốt thì bỗng nghe tiếng Tống Tuần phủ:
-   Tổng đốc đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau đó dẫn người đi vào.
Tần Thiên nghe được tiếng hắn, vội vàng kêu lên:
-   Tuần phủ đại nhân, Tổng đốc đại nhân hiểu lầm chúng ta có ý đồ xấu với hoàng thượng, chúng ta bị oan!
Tống Tuần phủ đi tới, vươn tay ý bảo Tần Thiên đừng hoảng rồi ôm quyền nhìn Lâm tổng đốc nói:
-   Trà thương này là do hạ quan dẫn vào, vì bọn họ có loại trà tuyệt thế vô song, hạ quan muốn hiến trà này cho Hoàng Thượng, không biết có chỗ nào không ổn?
Thịnh Thế Trà Hành chính là miếng thịt béo, chỉ cần có cơ hội ai mà chẳng muốn cắn xé. Lừa gạt chỉ mang đến hậu họa vô cùng nhưng dựa vào tay Nhị thiếu gia Trang phủ thì bọn họ có thể có được nhiều chỗ lợi. Lâm tổng đốc sớm đã coi Thịnh Thế Trà Hành là vật trong túi, nghĩ dựa vào lần tỷ thí này mà giúp Nhị thiếu gia đoạt được vị trí đương gia. Nhưng vì nhất thời sơ ý khiến đại phòng móc nối được với Tống Tuần phủ. Hôm trước Hồ tri phủ đã dâng trà của nhị phòng Trang phủ lên cho Hoàng Thượng, Tri phủ đại nhân thừa dịp Hoàng Thượng vui vẻ, nói điển cố của loại trà này mà khiến hoàng thượng vui mừng, nghe nói hai ngày nay, hoàng thượng vẫn luôn uống loại trà này. Mắt thấy sắp thắng, dù thế nào cũng phải ngăn cản trà của đại phòng xuất hiện trước mặt hoàng thượng. Giờ cũng chỉ có thể để hắn tự thân xuất mã.
Hắn dẫn Lưu công công bên hoàng thượng, lấy cớ vu hãm bọn họ, vốn định tốc chiến tốc thắng, không nghĩ tới Tống Tuần phủ đã nhanh chóng nghe được tin tức mà đến.
Hắn vốn cũng không muốn đẩy Tần Thiên vào chỗ chết, chẳng qua chỉ muốn cản trở  một thời gian nên kế vu hãm cũng chỉ qua loa. Giờ chuyện thế này cũng chỉ đành thay đổi kế sách.
Lâm tổng đốc suy nghĩ thật nhanh, chỉ vào lá trà nói:
-   Ta thấy lá trà này hình dạng kỳ lạ, còn có lớp lông trắng nên muốn hỏi cho rõ. Không ngờ bọn họ mượn cớ làm vỡ hộp trà, muốn hủy vật chứng, như vậy không phải chột dạ thì là cái gì?
Tống Tuần phủ không chút hoang mang cười nói:
-   Tổng đốc đại nhân có điều không biết, đó là đặc điểm của loại trà này, không phải vì bọn họ động tay động chân gì cả. Hơn nữa dù muốn hủy chứng cớ thì chỉ làm vỡ hộp trà cũng là không đủ. Ta nghĩ chỉ là sẩy tay thôi. Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm.
Lâm Tổng đốc vốn nói đầy gượng ép, giờ bị Tống Tuần phủ nói vậy thì không còn lời nào để nói.
Tống Tuần phủ lại nói:
-   Hạ quan đang muốn bẩm báo với hoàng thượng việc này, nếu là vậy thì hạ quan xin dẫn người đi.
Lâm Tổng đốc vung tay áo, tà mị nhìn hắn, cười nhạt nói:
-   Tống Tuần phủ, ngươi muốn tiến trà ngon cho Hoàng thượng sao trước đó không bàn với bản quan, ngươi có coi bản quan vào mắt không. Bản quan thân giữ trọng trách, tất nhiên không thể qua loa. Giờ ngươi cố đưa người đi cũng được nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì, mọi trách nhiệm ngươi có dám một mình gánh vác?
Tống Tuần phủ nhất thời nghẹn lời, bởi vì Lâm tổng đốc bắt thóp của hắn. Hắn muốn một mình lĩnh công, chưa từng nghĩ phải báo cho cấp trên, vạn nhất hắn đoạt công lao của mình? Hơn nữa chuyện này cũng bình thường, Tổng đốc sao quản nhiều chuyện như vậy. Cũng chẳng ngờ giờ lại thành nhược điểm của mình. Trang Tần thị bị hoảng sợ, vạn nhất chút nữa biểu diễn có sai sót thì Lâm tổng đốc sẽ lại gây khó dễ.
Tống Tuần phủ trong lòng buồn bực vô cùng nhưng không lộ ra. Sao Tổng đốc đại nhân lại biết chuyện này? Bất tri bất giác đã có ý lùi bước.
Hắn nhìn thoáng qua lưu công công, lưu công công lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, yên lặng đứng đó nhưng quyết tâm không dây dưa đến việc này.
Tống Tuần phủ bất đắc dĩ, âm thầm thở dài một hơi.
Thấy Tống Tuần phủ không nói, Lâm tổng đốc liền cười lớn. Hắn lăn lộn trong chốn quan trường bao năm có gì mà không hiểu.
Tần Thiên nhìn sắc mặt hai người lại nhìn lá trà dưới đất, trong lòng hiểu lúc này họ đã thua, thua vì thế lực. Nàng nhìn Trang Tín Ngạn cũng thấy vẻ mặt hắn nặng nề. Cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn nhìn qua, khẽ lắc đầu, trong mắt đầy ý an ủi như đang nói: Không sao đâu.
Nhưng Tần Thiên vẫn rất buồn.
Ngay lúc ba người nản lòng, ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc.
-   Mọi trách nhiệm cứ để lão phu gánh vác đi.
Nghe giọng nói này, Tần Thiên vội nhìn ra cửa, đã thấy một lão nhân hơn 60 tuổi gầy gò, thản nhiên đi vào.
Nhìn thấy vị lão nhân này, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đều giật mình, bởi vì bọn họ tuyệt đối không ngờ lại gặp ông ở đây.
Trong lúc sợ hãi, Tần Thiên gọi:
-   Tống bá bá!
Không sai, chính là lão bá mà Tần Thiên và Trang Tín Ngạn quen biết dưới chân núi Động Đình – Tống lão.
Càng khiến Tần Thiên giật mình là Tống Tuần phủ lại cung kính hành lễ với Tống lão, gọi một tiếng:
-   Nhị biểu thúc.
Mà Lâm tổng đốc vốn kiêu ngạo cũng ngừng cười, vội chào:
-   Tống Thái phó.
Mà Lưu công công vẫn yên lặng vội bước lên cười nói:
-   Thái phó đại nhân không ở bên hoàng thượng, sao lại đến đây. Hoàng thượng không thấy đại nhân chưa biết chừng sẽ phái người tìm kiếm đó.
Tống Thái phó? Đó là vị Thái phó của thái tử Tống Bùi Thanh danh chấn thiên hạ? Tần Thiên cảm thấy trong đầu như có quả bom nổ tung, tai ong ong.
Nàng trợn trừng mắt nhìn Tống lão, quả không thể tin.
Tống lão đầu tiên là nhìn Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn một cái, thần sắc của hai người làm cho lão cảm thấy rất thú vị, lão cười nhẹ, xoay người nhìn Lâm Tổng đốc nói:
-   Từ lâu rồi lão hủ đã không còn là Thái phó… Tổng đốc đại nhân đừng nên xưng hô như vậy nữa.
Sau đó lại chỉ vào ba người Tần Thiên nói:
-   Lão hủ giờ muốn đưa ba người này đi, mọi trách nhiệm sẽ do mình lão hủ gánh vác, Tổng đốc đại nhân có ý kiến gì chăng?
Tống lão vẻ mặt ôn hòa, nhưng là trong thanh âm lại lộ ra một loại uy nghiêm.
Lâm Tổng đốc cúi đầu luôn miệng nói:
-   Nếu Tống lão đã nói vậy, hạ quan không còn có ý kiến gì.
Có ai còn dám có ý kiến? Khi Tống Thái phó còn trong triều, mỗi khi có chuyện người đầu tiên hoàng thượng hỏi ý kiến sẽ là Tống Thái phó. Có đôi khi chỉ một câu của ông là có thể xoay chuyển càn khôn. Tống Thái phó dù rời xa chốn quan trường đã lâu nhưng mỗi khi hoàng thượng có gì khó quyết định đều sẽ nói: “Nếu Tống Thái phó còn ở đây…”. Khi Hoàng thượng giận dữ, chỉ cần nhắc đến ông, Hoàng Thượng sẽ tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói:“Đúng vậy, nếu Thái phó còn ở đây sẽ lại trách trẫm…”.
Tình cảm sâu sắc của hai người, cả triều đều biết.
Lần này Hoàng Thượng bỗng nhiên quyết định đến Dương thành, ngày đầu tiên đã không biết từ đâu mà gọi được Tống Thái phó đến khiến người ta không thể không nghĩ mục đích đến Dương thành lần này của hoàng thượng có phải là liên quan đến Tống Thái phó.
Mà sau khi Tống Thái phó đến đây, ngoài chính sự Hoàng thượng đều dành thời gian ở bên Tống Thái phó. Hai người trò chuyện thâu đêm, cùng giường mà ngủ, thánh sủng khiến ai cũng ghen tị.
Giờ thấy Tống Thái phó lại quay lại, ai dám đắc tội hắn?
Lời tác giả: Quan hệ giữa Tống Thái phó và Cảnh Nhân Đế là hoàn toàn trong sáng, các hủ nữ đừng quá bấn loạn ^^
Chương 136: Biểu diễn trước vua
Sau khi Lâm Tổng đốc, Lưu công công rời đi, Tần Thiên vẫn nhìn Tống lão ngẩn người, vẫn chưa tiêu hóa được hết chuyện trước mắt.
Sao nàng không thể liên hệ nổi giữa người bị thương không ai cứu giúp, ăn uống kham khổ, sống trong phòng nhỏ đơn sơ, tình cảnh thê lương khiến người thương hại với nhân vật Tống Thái phó danh chấn thiên hạ không ai không biết là một.
Thật khó mà tưởng tượng nổi.
-   Tiểu nha đầu, mặt ta sắp bị ngươi nhìn thủng rồi. Tống lão cười nói.
Tần Thiên nhìn lão nhân trước mặt, vẫn là khuôn mặt gầy yếu, vẫn vẻ mặt đạm mạc, vẫn là ánh mắt từ ái, vẫn là Tống bá bá vui vẻ ăn cơm nàng làm, hiền lành trò chuyện với nàng.
Lòng Tần Thiên nóng lên, khẽ gọi.
-   Tống bá bá….
-   Trang Tần thị, không thể vô lễ!
Tống Tuần phủ ở bên quát khẽ. Tống lão xua tay cười nói:
-   Không sao, gọi ta Thái phó nhiều lắm nhưng gọi ta là Tống bá bá cũng chẳng có mấy ai. Ta nghe người gọi như vậy thấy rất vui.
Lão nhìn Tần Thiên cười từ ái.
Tần Thiên vừa trải qua sự hoảng sợ bỗng nghe câu nói ấm áp như vậy, có chút không chịu nổi mà mắt đỏ bừng lên.
-   Tống bá bá.
Tần Thiên đi đến trước mặt ông, kích động không biết nên nói gì, trong lòng như có thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng lại chỉ nói:
-   Tống bá bá, gặp được bá bá thật tốt!
Bên cạnh, Tống Tuần phủ thấy Tống lão thân thiết với Tần Thiên như vậy thì cũng thầm thấy lạ. Phải biết rằng biểu thúc tính tình cực đạm mạc, nếu không đã chẳng gây ra nỗi tiếc nuối của đời ông.
Hắn nhìn thương phụ địa vị thấp kém này, tuy không có vẻ dung tục như đám con buôn bình thường nhưng biểu thúc có loại người nào chưa gặp? Sao dễ dàng nể trọng một ai? Nhất thời không thể hiểu nổi thương phụ trước mặt này có ma lực gì.
Tống lão lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn vội vàng đi lên cung kính chào Tống lão, Tống lão mỉm cười gật đầu. Tần Thiên lại giới thiệu Phương Kiến Thụ cho lão. Phương Kiến Thụ biết người trước mặt này chính là Tống Thái phó mà hắn cực sùng bái thì kích động đến đỏ mặt, nói năng không thành câu, cuối cùng không nói gì, chỉ vái lão thật sâu, vẻ cung kính trên mặt được Tống lão ưa thích.
Hành lễ xong, Tống lão nói:
-   Giờ thôi đừng nói nhiều, ta dẫn các ngươi đi gặp Hoàng Thượng.
-   Nhưng lá trà…
Tần Thiên chỉ vào những lá trà rơi trên đất:
-   Hay là ta sai người quay về mang một ít đến?
-   Nhưng quay về sẽ mất không ít thời gian!
Tống Tuần phủ vội nói:
-   Giờ Lưu công công và Lâm tổng đốc đã biết việc này, vạn nhất họ nói gì trước mặt hoàng thượng, chúng ta không đến kịp chẳng phải là mắc tội khi quân?
Tần Thiên cảm thấy hối hận vô cùng, không nên đặt tất cả trứng gà vào cũng một rổ. Nhưng khi đó bọn họ muốn giấu diếm những người đó, làm cẩn thận mà nào ngờ Lâm tổng đốc lại bỉ ổi như vậy.
Đang lúc hai người sốt ruột, Tống lão lại nhẹ nhàng bâng quơ nói:
-   Các ngươi quên lúc trước có tặng ta một ít sao…
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn đảo qua Trang Tín Ngạn, thấy vẻ mặt Trang Tín Ngạn thong dong trấn định thì động lòng, lại cười nói:
-   Thật ra không cần đến ta ra tay, ta thấy Tín Ngạn hẳn đã có chuẩn bị rồi. Tín Ngạn ta nói đúng không?
Trang Tín Ngạn cười cười, lấy trong lòng ra một gói giấy nhỏ, từ tốn mở ra, bên trong chính là lá trà Hách sát nhân hương.
“Để phòng vạn nhất, ta mang theo nhiều một chút”. Hắn viết lên sổ con.
Tần Thiên đi tới, nhìn trà trong tay hắn, vui mừng nói:
-   Sao ngươi không nói sớm cho ta biết, hại ta lo lắng.
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, cười nhẹ, viết: “Ta vẫn không có cơ hội nói.”
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, lúc mới đầu, hắn luôn là người nổi bật nhất, nhưng chỉ một thời gian thì sẽ dễ dàng trở thành người bị gạt bỏ, giống như vật trang trí đẹp đẽ, mọi người nhìn một lần, kinh ngạc thảng thốt rồi cũng sẽ quên đi.
Ban đầu từ giận dữ, đau lòng đến giờ đây thoải mái như không, hắn sớm đã quen.
Nhìn đôi mắt bình thản của hắn, lòng Tần Thiên dâng lên sự áy náy, mình luôn nghĩ cần quan tâm hắn nhiều hơn nhưng thực sự có làm được gì?
Ở chung cùng người câm điếc thực sự không phải là chuyện dễ dàng.
-   Tín Ngạn, cũng là ngươi cẩn thận. Tần Thiên nhẹ giọng nói.
Trang Tín Ngạn cười nhẹ. Hắn không thể như người bình thường nên càng phải cẩn thận, nếu không người thiệt sẽ là hắn.
Chuẩn bị xong xuôi, Tần Thiên thở sâu vài lần, ổn định tâm trạng rồi cùng Trang Tín Ngạn, Phương Kiến Thụ đi theo Tống lão và Tống Tuần phủ về phía hoàng thượng.
Hoàng thượng đang ở chính viện hành cung.
Lúc này Cảnh Nhân Đế đang ở hậu hoa viên tiếp kiến các quan lại địa phương.
Trên đường, Tần Thiên nhìn Phương Kiến Thụ ôm thất huyền cầm bên cạnh một cái, thấy hắn bước đi cứng nhắc, hiển nhiên là rất lo lắng. Tần Thiên khẽ ho một tiếng, Phương Kiến Thụ nghe được, quay đầu nhìn nàng.
Tần Thiên khẽ nói:
-   Đừng lo lắng!
Phương Kiến Thụ mỉm cười nhưng hiển nhiên cách an ủi này hiệu quả không cao. Tần Thiên lại nói:
-   Ta cũng lo lắng, chúng ta cùng nhau cố gắng!
Nói xong cố cười, nắm chặt tay như thể khuyến khích. Phương Kiến Thụ cười cười, ánh mắt như dòng suối ấm áp. Tần Thiên cười cười, má lúm đồng tiền hiện ta thật sự rất đáng yêu. Phương Kiến Thụ không khỏi nhớ khi nàng còn là nha hoàn, thường xuyên cổ vũ hắn, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi…
Nhìn mái tóc búi theo kiểu nữ nhân đã xuất giá mà lòng hắn ảm đạm.
Trang Tín Ngạn theo sau vẫn luôn để ý vẻ mặt của Phương Kiến Thụ, không khỏi cười cười.
Rất nhanh đã tới hoa viên.
Trong hoa viên trăm hoa nở rộ, muôn hồng nghìn tía.
Tống Tuần phủ để ba người chờ ở ngoài, hắn cùng Tống lão vào trước. Tần Thiên nhìn qua, thấy dưới gốc cây, ngự tòa của hoàng thượng ở đó, bên cạnh có cung nữ cầm quạt, phía dưới là những chiếc bàn tròn nhỏ, các quan địa phương ngồi theo thứ tự hai bên.
Bởi vì hơi xa nên chỉ có thể nhìn loáng thoáng, không rõ tình huống cụ thể.
Thấy một thái giám đi tới, Tần Thiên vội vàng cúi đầu, vô cùng quy củ. Thái giám dẫn vào, đám người Tần Thiên nín thở, cúi đầu mà đi. Theo tiếng thái giám mà quỳ xuống cùng thỉnh an:
-   Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Sau đó là ba quỳ chín lạy. Đó là do Tống Tuần phủ đã cho người dạy bọn họ từ trước.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng Cảnh Nhân Đế nặng nề nói:
-   Đứng lên đi!
Ba người đứng lên, cũng không dám ngẩng đầu, không biết là bởi vì mùi hoa quá nồng hay là quá lo lắng mà Tần Thiên cảm thấy thở không thông.
-   Ngẩng đầu lên đi.
Giọng Cảnh Nhân Đến lại vang lên.
Ba người ngẩng đầu, mọi người thấy Trang Tín Ngạn tuấn mỹ, Phương Kiến Thụ tuấn tú, Tần Thiên thanh tú thì không khỏi khen thầm.
-   Ngay cả Tống ái khanh luôn kén chọn cũng khen trà của các ngươi khiến trẫm rất hứng thú. Được rồi, có bản lĩnh gì thì làm đi.
Cảnh Nhân Đế cười lớn, hiển nhiên là rất vui vẻ.
Tần Thiên nhịn không được nhìn Hoàng thượng trên long ỷ một cái, thấy ông tuổi tương đương Tống lão, khuôn mặt đầy dặn, ánh mắt sắc bén, không giận mà nghiêm, long bào vàng khiến vẻ tôn quý càng lộ rõ.
Tần Thiên không dám nhìn nhiều, lại quay đầu thì thấy Tống lão. Tống lão nhìn nàng cười gật đầu, ánh mắt ấm áp có sự trấn an khiến nàng vốn lo lắng dần trấn tĩnh lại. Tần Thiên cũng mỉm cười với Tống lão nhưng lại bị Cảnh Nhân Đế nhìn thấy, nàng vội cúi đầu.
Dưới sự an bài của Tống Tuần phủ, có tiểu thái giám mang bàn lên để pha trà và đặt đàn. Cảnh Nhân Đế thấy mới mẻ mà rất hứng thú. Đám quan viên thấy hoàng thượng hứng thú thì cũng đều lấy tinh thần, tận lực duy trì vẻ hứng thú.
Tần Thiên xoay người đi đến bên bàn, lúc bước đi thì ánh mắt liếc nhanh qua hai bên, đã thấy một người bất ngờ xuất hiện ở đây. Nàng hơi dừng bước nhìn người ngồi ở cuối dãy bàn bên trái. Hắn tướng mạo anh vũ, ngực nở, vai rộng, cẩm bào màu lam khiến dáng người vốn cao lớn của hắn càng thêm uy vũ.
Chẳng phải là Tạ Đình Quân?
Thấy Tần Thiên nhìn mình, Tạ Đình Quân khẽ cười thoải mái, đôi mắt thâm thúy phản xạ ánh sáng mặt trời như ánh ngọc.
Với người này, Tần Thiên luôn có lòng đề phòng, nàng không quá để ý, quay đầu đi đến bên bàn, cũng chẳng nhìn về phía hắn lần nào nữa.
Sắc mặt Tạ Đình Quân trầm xuống, suy nghĩ thay đổi. Theo người hầu báo, Tần Thiên lại có quen biết với Tống Thái phó. Tổng đốc đại nhân vốn cũng sắp đắc thủ lại bị Tống Thái phó chen ngang, xem ra lần tỷ thí này Trang Tín Xuyên thua là cái chắc…
Một khi Trang Tín Xuyên mất đi vị trí đương gia thì với Hồ tri phủ mà nói cũng chỉ là quân cờ vô dụng. Mình nên xử lý tàn cục này thế nào?
Đang cân nhắc lại nghe tiếng đàn quẩn quanh như tiếng suối chảy. Tạ Đình Quân rung động, tạm thời bỏ qua tạp niệm trong lòng, toàn tâm toàn ý thưởng thức tiếng đàn.
Trong tiếng đàn, Tần Thiên lòng tĩnh như mặt hồ, bình thản không gợn sóng, như tấm gương sán phản chiếu mọi hỉ nộ ái ố của nàng. Nàng như chìm trong thế giới tự do, bên tai như tiếng đàn từ trời cao, chỉ cảm thấy bình tĩnh vô cùng.
Mọi sợ hãi, lo lắng, bối rối dần biến mất, dần dần là tâm tình thoải mái, bình tĩnh.
Nàng chậm rãi vươn tay, bắt đầu biểu diễn trà nghệ. Đầu tiên là đốt hương, mùi hương lượn lờ, nàng bắt đầu châm lửa đun nước, mỗi động tác đều vô cùng hòa hợp với tiếng đàn, tao nhã, thư sướng. Bàn tay như ngọc giống như đang múa, vô cùng đẹp mắt. Vừa làm nàng vừa giới thiệu lá trà, giọng nói như tiếng ngọc chạm nhau hòa hợp với tiếng đàn như tiếng nước suối chảy vô cùng êm tai. Nhất thời mọi người đều an tĩnh, không rõ là say mê tiếng đàn hay say mê giọng nói của nàng.
Ban đầu, mọi người chỉ để ý đến Phương Kiến Thụ đang đàn. Tiếng đàn của hắn tuy không cao siêu nhưng hắn tuổi trẻ anh tuấn, khí chất thanh nhã, bản nhạc “Tri âm tri kỷ” lẫn cả sự non nớt của hắn mà có niềm vui ngây thơ. Tiếng đàn gợi cho người ta nhớ tới ánh sáng mặt trời mới lên, thời khắc đẹp nhất trong ngày, ánh hào quang muôn trượng, vô cùng diễm lệ, là những kí ức ngây ngô xúc động trong lòng mỗi người. Ai nấy đều cảm động, không thể kềm chế được.
Đến ngay cả Tạ Đình Quân tâm tư trầm ổn cũng không khỏi thoáng hoảng hốt mà nhớ tới bản thân khi còn trẻ tính tình phóng túng…
Nhưng khi Tần Thiên bắt đầu biểu diễn trà nghệ thì lực chú ý của mọi người lại dần chuyển về phía nàng.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân