You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 129-130
hương 129: Thái Phó của Thái tử
Lúc bàn bạc việc này, Trang Tín Ngạn từng nói với Tần Thiên, Tuần phủ đại nhân họ Tống, tuy xuất thân là quan võ nhưng vì thúc phụ của hắn từng là Thái phó của thái tử nên rất thích người đọc sách.
Mà nhắc đến vị Tống Thái phó này cũng chính là một nhân vật truyền kì trong triều đình. Ông vốn là thư đồng của Đương kim hoàng thượng Cảnh Nhân Đế, cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc (chân tay). Cảnh Nhân Đế đăng cơ năm 8 tuổi, triều chính nắm trong tay các triều thần, chính là vị Thái phó này nghĩ ra mưu kế giúp Cảnh Nhân Đế nắm lại quyền hành. Rồi sau đó ứng phó với các quân phản loạn, Tống Thái phó cũng có công không nhỏ. Nhưng ông là người thanh nhã, không thích quyền lợi, không ham phú quý, Cảnh Nhân Đế ban cho ông quyền cao chức trọng mà ông cũng chẳng cần, chỉ nhận trách nhiệm dạy dỗ thái tử.
Trên chiếu thư phế thái tử tuy ghi rất nhiều tội nhưng không ai có thể phủ nhận, khi thái tử còn trẻ là người hiền đức, khiêm cung lễ độ, có tài trị quốc thiên phú, năng lực phi phàm. Cảnh Nhân Đế từng khen ngợi “Hoàng thái tử lương thiện, độ lượng. Làm việc cẩn thận chu đáo, rất hợp ý trẫm, trẫm rất vui mừng. Để hắn ở kinh sư chăm lo việc công vụ thì dù trẫm ở biên cương cũng thật an tâm”.
Một vị hoàng thái tử văn võ toàn tài như vậy chính là nhờ công Tống Thái phó dốc lòng dạy dỗ. Nhưng chỉ trong mười mấy năm Tống Thái phó rời đi, xung quanh thái tử là một đám người a dua nịnh hót, kết bè kết đảng. Cũng vì Cảnh Nhân Đế cưng chiều mà dần dần hình thành một thái tử kiêu căng vô lý, tính cách nóng nảy, gây thù kết oán mà cuối cùng gặp phải bi kịch bị phế truất.
Cơ hồ tất cả mọi người đều nghĩ, nếu Tống Thái phó còn ở bên thái tử và hoàng thượng thì chuyện hôm nay đã chẳng xảy ra
-   Vậy sao Tống Thái phó phải rời đi? Tần Thiên hỏi Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn viết lên giấy: “Bí mật cung đình đó chúng ta là kẻ phàm phu tục tử sao có thể biết? Nhưng theo ta nghĩ, có thể khiến Tống Thái phó rời đi mười mấy năm bặt vô âm tín thì nhất định là đã xảy ra chuyện khiến ông vô cùng đau lòng”.
Tần Thiên vô cùng luyến tiếc:
-   Trên đời này tuy nhiều kẻ âm hiểm giả dối, tâm tư khó lường nhưng vẫn sẽ có những người phẩm chất chính trực cao thượng, giống như vị Tống Thái phó này, như mẫu thân vậy.
Chính vì biết vẫn còn những người như thế nên dù mọi người bị tạo hóa xoay vần vẫn giữ lại những hi vọng tốt đẹp.
-   Nhưng để trở thành những người như vậy chắc chắn phải hi sinh rất nhiều.
-   Cho nên người bình thường chẳng hề muốn thành người như thế nhưng ai cũng tôn trọng người như vậy, bởi vì họ làm được thứ mà mọi người không làm được. Tần Thiên nói.
Lúc ấy Trang Tín Ngạn cười cười rồi viết: “Mẫu thân biết nàng tôn sùng bà như vậy, nhất định sẽ rất vui, rất kiêu ngạo.”
Xe ngựa rời khỏi thành trước khi trời tối, nha môn Tuần phủ ở gần Tô thành kế bên.
Vì hoàng đế sắp đến Dương thành, trong thành ngoài thành đều đề phòng sâm nghiêm, ra vào kiểm tra kĩ càng. Xe ngựa thuận lợi vào Tô thành trước hừng đông, đầu tiên dừng ở một khách điếm, nghỉ ngơi thay quần áo chỉnh tề rồi mới đến nha môn Tuần phủ bái phỏng.
Nha môn Tuần phủ là một tòa kiến trúc rộng lớn, tường trắng ngói xanh, trước cửa là hai con sư tử đá sừng sững, hành lang treo đèn lồng đỏ thẫm. Khung cảnh tuấn vũ, tráng lệ.
Với một số quy củ của chốn quan trường cổ đại, Tần Thiên cũng không hiểu rõ, trước đó nàng từng hỏi qua Trang Tín Ngạn.
-   Người ta đường đường là Tuần phủ đại nhân nhị phẩm, có chịu gặp thương gia chúng ta không?
Lúc ấy, Trang Tín Ngạn mỉm cười, viết: “Từ xưa đến nay, chốn quan trường có vô số mối quan hệ không thể nói rõ. Ngươi cho rằng ai cũng cao thượng như Tống Thái phó? Đại đa số người làm quan sẽ không từ chối lễ vật. Nay Hoàng Thượng sắp giá lâm, Hoàng Thượng ăn, mặc, ở, đi lại có chỗ nào không do đám quan viên lo lắng. Đây cũng là cơ hội của không ít thương gia. Nàng có tin không, từ khi tin Hoàng thượng tuần du phía nam truyền đến, không ít thương gia phí lòng đến chỗ các quan viên. Đám quan viên đó sao lại ngồi không. Lễ vật chúng ta chuẩn bị không phải là ít. Đó là chuyện hai bên cùng có lợi, ai sẽ từ chối?”.
Quả nhiên không ngoài dự tính của Trang Tín Ngạn. Cửa hông của nha môn đã có vài người đàn ông ăn mặc kiểu thương gia đứng đó chờ, mọi người nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu nhưng vẫn chắp tay chào đón. Chỉ là khí chất, dung mạo Trang Tín Ngạn bất phàm, lại còn mang theo nữ quyến nên có vẻ riêng biệt tựa như hạc trong bầy gà khiến mọi người còn lại không ngừng quan sát. Trang Tín Ngạn chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng mà thong dong.
Hải Phú đưa thiếp lên, Tần Thiên vốn lo lắng nhiều người như vậy thì sẽ phải chờ lâu nhưng không ngờ, không bao lâu đã có người hầu đến nói Tống đại nhân mời họ vào. Những người còn lại đều tỏ vẻ bất mãn, có người còn tiến lên hỏi:
-   Chúng ta đợi đã lâu.
Người hầu nhà Tuần phủ đại nhân cũng không tầm thường, chỉ nhướng mày, không mặn không nhạt nói:
-   Chờ không được thì cổng lớn ở kia.
Người hỏi không dám nói thêm nữa nửa câu, phẫn nộ lùi lại, không cam lòng trừng mắt nhìn Trang Tín Ngạn.
Tần Thiên để ý sắc mặt Trang Tín Ngạn, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, miệng tươi cười không chút ngạc nhiên. Tần Thiên thầm bội phục.
Không khỏi suy nghĩ, hắn nếu không phải kẻ điếc thì có chuyện gì đến lượt Tần Thiên nàng?
Người hầu mặc áo xám dẫn hai người đến đại sảnh ở hậu viện.
Nhân lúc Tuần phủ đại nhân còn chưa đến, Trang Tín Ngạn lấy trong người quyển sổ viết: “Chút nữa hoàn toàn dựa vào nàng, nàng có sợ không?”.
Tần Thiên nhìn quyển sổ trong tay hắn, trong lòng thoải mái. Từ sau khi nàng nói, hắn vẫn luôn mang theo sổ con để có thể trao đổi với nàng bất kì lúc này, ngay cả việc làm sổ hay làm bút than đều không cần nàng lo.
Người khác có thể ghi tạc lời mình nói trong lòng, ai mà chẳng vui vẻ.
Thấy hắn nhìn mình, Tần Thiên vội vàng lắc đầu cười nói:
-   Ta không sợ, ngươi yên tâm.
Nhìn má lúm đồng tiền ẩn hiện bên môi nàng, Trang Tín Ngạn cũng cười. “Làm theo những gì chúng ta đã thương lượng là sẽ không sao”.
Tần Thiên gật gật đầu, tận lực biểu hiện sự tự tin.
Nhưng làm sao có thể không lo lắng? Đây chính là quan nhị phẩm, tương đương với chủ tịch tỉnh đó. Kiếp trước chỉ thấy trong TV, giờ lại phải ra sức thuyết phục, tuy rằng Tần Thiên luôn tự cổ vũ mình nhưng tay vẫn toát mồ hôi.
Nhưng tôn chỉ của Tần Thiên là hoặc không đồng ý nhưng nếu đã đồng ý thì phải dùng hết sức mà làm cho thật tốt.
Nàng ngồi thẳng, hít sâu một hơi.
Lúc này, nghe được có người báo:
-   Tuần phủ đại nhân đến.
Hai người lập tức tới cửa đón, cung kính hành lễ.
-   Dân phụ Tần thị cùng phu quân Trang Tín Ngạn tham kiến đại nhân.
Hành lễ xong, Tần Thiên ngẩng đầy nhìn Tống Tuần phủ một cái, thấy hắn khoảng hơn 40 tuổi, cao lớn uy vũ, gò má cao, râu rậm, rất có khí thế.
Thấy hắn nhìn về phía mình, hơi hơi cau mày, mặt không hề vui vẻ, Tần Thiên rùng mình vội cúi đầu. Biết hắn tức giận là vì mình là nữ nhân, cấp bậc lễ nghĩa đều không hợp. Đang định giải thích đôi câu đã thấy hắn quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn, mắt sáng bừng.
Tần Thiên đương nhiên biết là vì sao. Hôm nay Trang Tín Ngạn mặc áo cẩm bảo xanh ngọc thêu hoa, tóc cài ngọc quan, người như tùng bách, dung mạo xuất chúng, đi đâu cũng là nhân vật nổi bật.
Tống Tuần phủ nhìn hắn cười nói:
-   Chữ trên thiếp có phải là do ngươi viết?
Chữ? Tần Thiên nhất thời hiểu ra, sở dĩ bọn họ có thể vào sớm là vì chữ viết. Khó trách hắn dụng tâm viết chữ như vậy, thì ra nghĩ rằng có thể khiến Tống Tuần phủ yêu đọc sách có cảm tình tốt.
-   Xin đại nhân thứ lỗi, phu quân ta tai, miệng không tiện, không nghe được nên không thể trả lời đại nhân nên mới mang dân phụ đến để thưa chuyện với đại nhân. Tần Thiên nói.
Tống Tuần phủ vẻ mặt tiếc hận, liên tục lắc đầu:
-   Đáng tiếc, đáng tiếc, chữ thật đẹp, như mây bay rồng ẩn…. Đáng tiếc, đáng tiếc…
Tần Thiên biết hắn tiếc điều gì, đáng tiếc người câm điếc không thể thi khoa cử.
-   Nhưng người tàn tật mà chí kiên cường, bản quan bội phục những người như thế.
Tống Tuần phủ cười hai tiếng, kéo Trang Tín Ngạn ngồi xuống.
Nha hoàn dâng trà.
Thấy Tuần phủ đại nhân bưng trà lên định uống, Tần Thiên vội vàng phúc thân nói:
-   Xin đại nhân chậm đã, dân phụ hôm nay đến cầu kiến đại nhân đó là muốn dâng cho đại nhân loại trà ngon độc nhất vô nhị, đại nhân trước khi thử loại trà đó đừng nên uống trà khác.
Tống Tuần phủ buông chung trà trong tay, hắn tuy là vũ phu nhưng ở trong quan trường nhiều năm, tâm tư thông minh, hắn đương nhiên biết Thịnh Thế Trà Hành đến là cầu chuyện gì. Nếu hắn chịu tiếp bọn họ thì sẽ cho bọn họ cơ hội để nói chuyện
Lập tức, hắn nhìn Tần Thiên, trầm giọng nói:
-   Trước kia Thịnh Thế đúng là có Hổ Khâu độc nhất vô nhị nhưng ai cũng biết Hổ Khâu đã bị hủy, trong thời gian ngắn này Thịnh Thế đã tìm được trà ngon thay thế Hổ Khâu sao?
Tống Tuần phủ tướng mạo uy nghiêm, giọng nói vang dội, lúc nói chuyện ánh mắt lợi hại, không giận mà tự có uy, cả người tản ra áp lực của một quân nhân ép Tần Thiên không thở nổi.
Tần Thiên cúi đầu, tim đập loạn. bên cạnh, Trang Tín Ngạn nhìn nàng có chút lo lắng, sợ nàng sẽ không ứng phó được.
Đến lúc này, Tần Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tống Tuần phủ mỉm cười sắc mặt bình tĩnh, không sợ hãi, không hoang mang.
-   Đại nhân, trà ngon không phải khen mà thành, phải do thưởng thức mới biết. Không biết đại nhân có chịu cho dân phụ một cơ hội, để dân phụ tự tay pha trà cho đại nhân thưởng thức?
Càng lúc lo lắng Tần Thiên càng có thể ép mình trấn tĩnh bởi vì nàng biết, thời khắc này, ngoài chính nàng thì không ai có thể giúp được nàng. Nếu muốn thành công thì phải chiến thắng được nỗi sợ hãi của chính mình.
Mà điểm này, Tần Thiên càng bị áp chế lại càng hăng hái, vốn chưa từng thất bại.
Chương 130: Một cặp trời sinh
Tống Tuần phủ kinh ngạc nhìn Tần Thiên trước mắt.
Bất kể là cự phú, văn nhân, võ quan, chỉ cần là người địa vị thấp kém hơn hắn thì đều e sợ khí thế của hắn, trước mặt hắn đều có vẻ kính sợ rõ ràng, hành động, lời nói rất khó mà thoải mái. Nhưng dân phụ bình thường trước mặt, khi đối mặt với hắn cũng có chút nao núng nhưng chỉ trong chốc lát đã lại trấn tĩnh, tự nhiên, đối đáp trôi chảy, càng khó là cả người không có vẻ thô tục của dân buôn, hào phóng khéo léo, đoan trang nhàn tĩnh khiến hắn không thể không giật mình.
Ban đầu, Tống Tuần phủ bị phong thái của Trang Tín Ngạn làm cho rung động, không để ý đến người đàn bà bình thường này. Giờ hắn không khỏi nhìn kỹ lại Tần Thiên.
Thấy nàng ăn mặc thanh lịch, mi thanh mục tú, thanh tú thông minh, dù không xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại có phong thái động lòng người. Tống Tuần phủ cười lớn:
-   Lời này của Trang thiếu phu nhân khiến bản quan rất hứng thú, vậy bản quan sẽ chờ xem danh trà tuyệt thế vô song của phu nhân vậy.
Tần Thiên chỉnh đốn trang phục, thi lễ, cười nói:
-   Cám ơn đại nhân.
Nói xong xoay người vẫy Hải Phú vốn đang nín thở một bên. Hải Phú vội đi tới, đưa giỏ trúc trong tay cho Tần Thiên. Tần Thiên đón lấy, nhìn quanh rồi chỉ vào chiếc bàn gỗ lim dài ở bên cười nói với Tống Tuần phủ:
-   Tuần phủ đại nhân, có thể mượn bàn của ngài một chút không?
Khẩu khí tựa như Tống Tuần phủ là bạn tốt, quen biết với nàng vậy. Hải Phú ở bên thầm hoảng.
Tống Tuần phủ nao nao, rất kinh ngạc mà lại cũng buồn cười. Hắn vốn xuất thân trong quân ngũ, tính cách hào sảng không cổ hủ như đám văn nhân. Tần Thiên nói năng lanh lẹ, rất hợp ý hắn.
Tống Tuần phủ mỉm cười:
-   Trang thiếu phu nhân xin cứ tự nhiên.
Tần Thiên được cho phép, tất nhiên là không chút khách khí, nói tới nói lui, nàng không phải người thời đại này, không có quan niệm tôn ti thứ bậc. Tuy rằng bình thường vẫn luôn nhắc nhở bản thân nhưng thường bộc phát tự nhiên. Quan niệm ngang hàng thời hiện đại sẽ lộ ra cho nên so với người thời đại này, bớt chút nhát gan, thêm phần thoải mái.
Nàng xoay người gọi Hải Phú chuyển bàn lại. Hải Phú cúi đầu, xoay người, không dám ngẩng đầu trước mặt Tống Tuần phủ, động đến bàn kia thì chân tay hơi run, sau khi đặt xuống vị trí Tần Thiên chỉ thì cả người toát mồ hôi lạnh.
Ngẩng đầu đã thấy Tần Thiên vẫn thong dong tự nhiên, nói cười thoải mái. Nếu Hải Phú không phải biết rõ trước đó Tần Thiên là một nha hoàn bán mình thì nhất định sẽ nghĩ nàng là tiểu thư nhà giàu nào đó…
Hải Phú dần hiểu vì sao Đại phu nhân lại để một nha hoàn trở thành Đại thiếu phu nhân, gánh vác Trang phủ.
Chiếc bàn đặt cách Tống Tuần phủ không xa, Tần Thiên đặt giỏ trúc lên bàn, dưới ánh mắt tò mò của hắn mà lấy ra bên trong một bếp lửa đất nhỏ, than củi, ống trúc đựng nước suối của Động Đình và những lá trà Hách sát nhân hương và một bộ dụng cụ pha trà tinh xảo bằng bạc khắc hình chim khách.
Trước đó, Tần Thiên gọi Hải Phú bưng nước cho nàng rửa tay, sau đó dùng khăn bông trắng lau khô. Mười ngón tay thấm nước sáng trong như bạch ngọc. Sau đó, nàng lại lấy chút than cho vào bếp lửa nhỏ, châm lửa, sau đó lại đổ nước suối trong ống trúc vào ấm đun.
Nàng cúi đầu, chớp mắt, động tác thong thả mà tao nhã, giống như nước chảy mây bay, vô cùng sinh động khiến người ta thoải mái.
Nàng vừa làm vừa dùng giọng nói dễ nghe như tiếng suối chảy nói:
-   Đại nhân, nước này chính là nước suối lấy từ Động Đình, hơn nữa còn lấy từ buổi sáng sớm nên vô cùng mát lành.
-   Không ngờ chỉ là nước pha trà cũng cần để tâm như vậy.
Tần Thiên ngẩng đầu mỉm cười, dịu dàng nhàn tĩnh:
-   Đại nhân, thưởng thức trà ngon vốn là chuyện thanh nhã, đã vậy chúng ta cũng đừng ngại làm cho tốt nhất. Đại nhân có thấy lúc này lòng yên tĩnh, người thoái mái chăng?
Nghe nàng nói vậy, Tống Tuần phủ quả thực cảm thấy có cảm giác thoải mái, nhàn nhã. Trang Tín Ngạn ở bên lẳng lặng nhìn hết thảy, mỉm cười vừa lòng.
Ánh mắt của mẫu thân quả không sai, Tần Thiên tuy rằng trí tuệ, có năng lực, có cố gắng nhưng về năng lực nàng không hơn Từ chưởng quầy, bàn hiểu biết chuyện của Trà Hành cũng không bằng các quản sự khác, mưu kế quyết đoán không bằng mình nhưng có một sở trường không ai bằng nàng.
Đó chính là nàng có thể khống chế mọi tình huống, bất kể là nhị phòng ương ngạnh, đám người trong họ tâm tư khó lường hay là vị Tuần phủ khiến người bình thường hoảng loạn nàng vẫn luôn trấn định, tự nhiên. Với tuổi nàng mà nói, thực sự khiến người ta thấy ngạc nhiên.
Hắn nhìn động tác tao nhã trôi chảy của nàng, nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ của nàng, trong lòng rung động…
Nhân lúc đun nước, Tần Thiên đưa lá trà cho Tống Tuần phủ xem, từ tốn nói:
-   Đại nhân, đây là trà ngon độc nhất vô nhị mà ta nói – Hách sát nhân hương. Nó có danh xưng “Nhất nộn tam tiên” (một non ba tươi), nhất nộn là vì lá trà mơn mởn, thu hoạch vào tiết thanh minh, đều chọn lấy những lá trà xanh non nhất. Đại nhân có biết mỗi cân trà này cần hái xuống bao nhiêu búp trà non không?
Tần Thiên khéo léo khỏi khiến cho Tống Tuần phủ sinh hứng thú, Tống Tuần phủ vội hỏi:
-   Bao nhiêu?
-   Cần tới 6,7 vạn búp, nếu muốn cẩn thận thì còn có thể cần đến 9 vạn búp trà.
Tống Tuần phủ kinh ngạc:
-   Nhiều vậy sao?
-   Thế mới thấy được sự trân quý của nó
-   Vậy còn “tam tiên”? Tống Tuần phủ cao hứng hỏi.
Tần Thiên nhẹ nhàng nói:
-   Đó là sắc, hương vị. Nông dân địa phương đều miêu tả trà này: hoa văn xoắn ốc, lá phủ lông tơ, hương vị hoa quả, tươi mới thanh tân. Mời đại nhân xem xem có giống như miêu tả không.
Tống Tuần phủ nhìn qua, thấy lá trà tinh tế, cuốn hình trôn ốc, khắp lá đều có lông tơ, hương thơm nồng đậm, quả đúng như lời tả. Cảm thấy thú vị, không khỏi cười lớn.
Thấy Tuần phủ đại nhân đã bắt đầu có hứng thú với trà, Tần Thiên hài lòng, mỉm cười quay về bàn. Lấy nước đã sôi, dùng nước tráng qua chung trà khiến chung trà nóng lên. Lấy trà ra, đổ vào chung trà. Đợi hơi nước hạ xuống thì lại đổ nước nóng vào sau đó gạn nước đi, đến lần thứ hai mới giữ nước lại. Hai tay cầm cẩn thận dâng cho Tống Tuần phủ.
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn Tống Tuần phủ mỉm cười rồi chậm rãi đọc một bài thơ về trà ở kiếp trước rất được yêu thích.
Tống Tuần phủ chấn động, chỉ cảm thấy trong hương trà nồng đượm có mùi hương thanh thuần, phảng phất như non sông thủy tú đều hội tụ nơi đây, cả người lẫn tâm hồn đều thư sướng.
Trong lúc kinh hãi, Tống Tuần phủ đón lấy chung trà, mở nắp chung đã thấy nước trà xanh biếc, lá nơi đáy chung xanh nhạt, hương trà thản nhiên mà không tiêu tan, lại phảng phất hương hoa quả, rất kì lạ khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Tống Tuần phủ hơi nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy hương vị ngọt lành, thuần khiết, uống rồi dư hương không dứt, thanh nhã khó mà nói. Cảm thấy trong cuộc đời, đây là loại trà đệ nhất mà hắn từng được uống. Hắn sợ hãi mà cũng suy nghĩ, trà ngon như vậy, dâng cho Hoàng thượng một đường mệt nhọc nhất định có thể khiến lòng vua yêu thích.
Nghĩ tới việc có thể được Hoàng thương khen ngợi, được bá quan ngưỡng mộ thì cảm thấy rất kích động. Hắn buông chung trà trong tay, hắn vừa đứng lên, Trang Tín Ngạn cũng vội vàng đứng lên, cung kính đến bên Tần Thiên khom người.
Tống Tuần phủ quay đầu lại nhìn hai người, đúng là địa linh nhân kiệt, khí chất bức nhân, ai cũng có phong thái riêng, không hề lấn át được đối phương. Trong lòng không khỏi tán thưởng: đúng là một cặp trời sinh.
Sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Đầu tiên, hắn nhìn Trang Tín Ngạn rồi lại nói với Tần Thiên:
-   Trang Tần thị, hôm nay các ngươi cầu kiến bản quan hẳn không đơn giản chỉ là mời bản quan uống trà chứ?
-   Đại nhân minh giám! Lần này đến cầu kiến đại nhân là muốn xin đại nhân dâng trà ngon này cho Hoàng thượng.
Nàng nhìn Tống Tuần phủ chậm rãi nói:
-   Đợi đến khi trà này danh chấn thiên hạ, lưu truyền qua các thế hệ, người đời chắc chắn sẽ nhớ công tiến của của đại nhân.
Thấy đối phương thẳng thắn, Tần Thiên cũng chẳng vòng vo.
Tống Tuần phủ vuốt râu hồi lâu rồi trầm giọng nói:
-   Bản quan có thể tiến cử nhưng bản quan có một điều kiện.
Thấy chuyện có hi vọng, Tần Thiên vui mừng vội hỏi:
-   Điều kiện gì?
Tống Tuần phủ chỉ Tần Thiên, nghiêm túc:
-   Bản quan sẽ đề cử ngươi ngâm trà cho Hoàng thượng như khi nãy vậy. Trang Tần thị, ngươi có dám làm không?
Trà này dù ngon nhưng trà ngon trong thiên hạ không thiếu, nếu muốn để Hoàng thượng có ấn tượng sâu đậm, long tâm hoan hỉ thì phải dùng cách khác lạ mới được. Cách Tần Thiên ngâm trà khi nãy vừa lịch sự, tao nhã lại rất đặc biệt, nhất định có thể làm cho Hoàng Thượng vui vẻ!
Tần Thiên nghe vậy mà ngẩn ngơ.
Biểu diễn trước mặt hoàng thượng? Đó là thiên hạ chí tôn, vạn nhất có gì sai lầm, làm không tốt thì sẽ mất mạng nhỏ…
Lưng Tần Thiên toát mồ hôi lạnh.
Bên cạnh, Trang Tín Ngạn thấy rõ lời Tống Tuần phủ nói, lập tức định phản đối. Chuyện Trà Hành tuy quan trong nhưng so với sự an toàn của Tần Thiên thì nào có đáng gì. Trang Tín Ngạn kéo tay Tần Thiên, Tần Thiên quay đầu nhìn lại, thấy hắn kiên định lắc đầu, trong mắt lo lắng hiện rõ, rõ đến độ khiến nàng có chút cảm động.
Tống Tuần phủ nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng nói:
-   Nếu không có gan đó thì thôi đi, việc này cũng hủy. Các ngươi về đi.
Trở về? Việc chẳng phải sôi hỏng bỏng không? Tần Thiên mím môi, ánh mắt lóe sáng. Tống Tuần phủ đã là người tốt nhất bọn họ có thể nhờ vả. Các quan viên khác đều bị Hồ tri phủ và Lâm tổng đốc đe dọa, chỉ riêng Tống Tuần phủ và Tổng đốc đại nhân so ra là không quá thấp kém. Tống đại nhân không thể nào chỉ vì chút việc nhỏ mà cũng để hắn sai bảo. Nếu Tống đại nhân không giúp thì bọn họ chỉ có đường thua. Thua mất vị trí đương gia, thua mất Trà Hành, thua mất hi vọng của Đại phu nhân, cũng thua mất dũng khí của nàng.
Tần Thiên nhanh chóng phân tích, hoàng đế có vẻ là hoàng đế tốt, hẳn không phải là người thô bạo. Mình chỉ cần luyện tập cẩn thận, trà thì đã là cực phẩm…
Nghĩ thế nào cũng thấy khả năng thắng rất cao, thành công cần mạo hiểm, chẳng lẽ vì không dám phiêu lưu mà bỏ qua cơ hội tốt sao? Thế thì cả đời cũng chẳng thể thành công.
Nghĩ vậy, Tần Thiên bỗng nhiên nắm hai tay, ngẩng đầu nhìn Tống Tuần phủ, nói như chém đinh chặt sắt:
-   Đại nhân, dân phụ nguyện ý nghe lời đại nhân sai bảo.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân