When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 127-128
hương 127: Chỉ có thể thắng không thể thua
Hải Phú nghe tiếng nhìn qua, thấy là Tần Thiên thì vội chào.
-   Đại thiếu phu nhân.
Trang Tín Ngạn nhìn theo, thấy là Tần Thiên thì hắn thu trung bình tấn lại, xoay người lấy áo dài vắt trên ghế mặc vào.
Nhưng Tần Thiên đương nhiên phát hiện, so với lần bị sốt ở thôn đó, giờ hắn đã cường tráng hơn nhiều, làn da cũng không còn trắng nõn như trước. Chỉ luyện công mấy ngày không thể có hiệu quả tốt như vậy được, hẳn là trước kia ngày nào hắn cũng leo núi rèn luyện mà thành.
Thấy bọn họ đã thấy mình, Tần Thiên cười, đẩy cửa đi vào.
-   Sao đang yên lành lại nghĩ tới luyện công. Tần Thiên nhìn Trang Tín Ngạn cười hỏi.
Hải Phú quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn một cái, cười đầy ái muội, há miệng định trả lời nhưng Trang Tín Ngạn như hiểu hắn muốn nói gì, bỗng nhiên kéo kéo ống tay áo hắn. Hải Phú hơi dừng lại, vội im miệng, cười quái gở mấy tiếng rồi nói:
-   Luyện công giúp thân thể cường tráng, khỏe mạnh.
Tần Thiên nhìn thần sắc quái dị của Hải Phú một cái, lại nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Trang Tín Ngạn một cái, cảm thấy bọn họ có gì đó gạt mình. Nhưng nàng không có hứng thú với việc luyện võ nên cũng không cố công tìm hiểu thêm. Thấy vẻ mặt Trang Tín Ngạn có vẻ mất tự nhiên thì nghĩ là mình quấy rầy bọn họ, liền cười nói:
-   Đúng thế, ta không quấy rầy các ngươi nữa, các ngươi tiếp tục đi.
Nói xong xoay người rời đi, khi đến cửa lại quay lại nói với Trang Tín Ngạn:
-   Đúng rồi, Tín Ngạn, chút nữa còn phải đến chỗ Đại…
Thấy Trang Tín Ngạn hơi nhíu mày thì Tần Thiên vội ý thức lại, vội chữa lời:
-   Còn phải đến chỗ mẫu thân, ngươi cũng đừng đến muộn.
Lúc này mặt mày Trang Tín Ngạn mới thoải mái cười, đúng là phong thái khuynh quốc khuynh thành. Tần Thiên nhìn mà ruột gan rối bời, vội đi ra ngoài.
Tần Thiên quay lại phòng, Bích Liên dẫn Thu Lan, Thanh Liễu bưng nước vào, mấy người hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu, thay quần áo.
Trước kia đều là nàng hầu hạ người khác, giờ để người hầu hạ quả thực có chút không quen, đến đầu ngón tay cũng không phải cử động. Thanh Liễu và Thu Lan đã được Bích Liên nhắc nhở không dám làm càn trước mặt Tần Thiên. Lúc hầu hạ thở cũng không dám thở mạnh, cúi đầu chớp mắt, không nói câu nào.
Tần Thiên cũng biết Trang phủ có quy củ nên cũng không cố ý thân cận các nàng. Trong lòng nàng vẫn coi bọn họ là tỷ muội tốt nhưng không cần lúc nào cũng biểu hiện ra ngoài. Thân thiện bề ngoài không bằng đối xử tốt thực tế hơn.
Thanh Liễu chải đầu rất đẹp, chỉ thoáng chốc đã búi tóc phượng cho nàng, biết nàng không thích quá trưng diện nên chỉ cài lên đầu nàng chiếc trâm vàng đính ngọc châu, lại đeo đôi hoa tai hồng ngọc khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của nàng thêm ba phần sang trọng, một phần linh động.
Tần Thiên thầm than, nữ tử quả nhiên nên trang điểm, chỉ một chút thôi, tuy không phải chim sa cá lặn nhưng cũng thanh lệ, thoát tục hơn nhiều.
Không khỏi cười cười.
Vừa trang điểm xong, Trang Tín Ngạn một thân mồ hôi đi vào. Ngẩng đầu thấy Tần Thiên thì sửng sốt, vẻ kinh diễm hiện rõ, tai dần đỏ lên.
Trước mặt nhiều nha hoàn như vậy, Tần Thiên bị hắn nhìn mà phát ngượng, quay đầu bảo Bích Liên:
-   Mau chuẩn bị nước cho thiếu gia tắm.
Bích Liên cùng Thanh Liễu mỉm cười đi ra ngoài.
Hải Phú hầu hạ Trang Tín Ngạn tắm rửa, Tần Thiên muốn gọi Bích Liên vào hầu hạ hắn thay quần áo. Bích Liên mới tới cửa, Trang Tín Ngạn đã vung tay ý bảo nàng đi xuống. Bích Liên sợ nhất là khuôn mặt lạnh lùng đó của hắn, chả mấy chốc đã lỉnh mất.
Thấy Trang Tín Ngạn nhìn mình đầy chờ đợi, Tần Thiên làm bộ không hiểu ý hắn, hai mắt nhìn ra ngoài như đang ngắm cảnh, trong lòng thầm oán. Trước đó Bích Liên hầu hạ chu đáo lắm, sao giờ lại không được? Muốn coi nàng làm nha hoàn? Không có cửa đâu.
Bên kia, Trang Tín Ngạn thấy nàng bất động thì nhíu mày, rất cốt khí mà cầm quần áo đi đến trước gương lớn tự mặc. Động tác hai tay chậm chạp vô cùng, cơ hồ một nén nhang cũng chưa mặc được một thứ. Hắn nhìn qua gương, thấy Tần Thiên thỉnh thoảng quay đầu nhìn mình, vẻ mặt càng ngày càng mất kiên nhẫn thì Trang Tín Ngạn khẽ cười, động tác càng lúc càng chậm.
Người nào đó thật sự nhịn không được, hổn hển phi tới, miệng lầm bầm:
-   Chẳng lẽ trời sinh ta có số làm nha hoàn? Thấy người mặc quần áo không được thì ngứa tay.
Sớm biết nàng sẽ mềm lòng… Trang Tín Ngạn rất đắc ý dang hai tay hưởng thụ sự phục vụ của nàng.
Nàng dựa vào rất gần với hắn, tay lần lượt lướt qua người hắn, thường ngẩng đầu dặn dò tỉ mỉ, đai lưng phải thắt thế này, quần áo phải mặc thế kia…
Khuyên tai hồng ngọc theo động tác của nàng mà lóe sáng, ánh hồng quang chiếu lên mặt khiến làn da nàng trắng như tuyết, hai mắt đen láy như mực, đẹp đến độ khiến tim người ta đập loạn.
Hắn lặng lẽ co tay lại, động tác đó như là ôm nàng vào lòng nhưng lại không dám để cho nàng phát hiện. Hắn hơi cúi đầu ngửi hương thơm tỏa ra từ người nàng, khẽ cười cười, trong lòng vui sướng, thỏa mãn khó mà nói nên lời.
Thanh Âm viện.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn quần áo xinh đẹp quỳ trên đất kính trà cho Đại phu nhân. Nghe Tần Thiên gọi tiếng “mẫu thân” mà Đại phu nhân cười tươi rói, luôn miệng khen ngoan. Bà cho Tần Thiên đôi vòng ngọc khảm phù dung bằng hồng ngọc tinh xảo.
Đại phu nhân nói qua với nàng, năm năm này, những thứ nàng có được ở Trang phủ, bao gồm thưởng, tiền tháng và lễ vật nhận được ở Trà Hành, khi rời đi nàng đều có thể mang đi.
Chỉ riêng bạc tháng, phu nhân đương gia một tháng là năm mươi lạng, năm năm tích lại là một số tiền không nhỏ, đây là niềm vui bất ngờ, Tần Thiên đương nhiên vui vẻ. Giờ tương đương với tổng giám đốc, tuy rằng năm năm sau thành người phụ nữ li hôn nhưng trong năm năm này có thể tích lũy kinh nghiệm, hiểu biết thế giới này, có thời gian dọn đường lui cho chính mình, so với việc tay trắng ra ngoài làm công tốt hơn nhiều. Lại nói nữa, lúc ấy nàng tuy là vì lòng báo ơn mà ở lại nhưng tính ra cũng chẳng tính rõ được là ai giúp ai, phải nói là đôi bên cùng có lợi mới đúng.
Kính trà xong, hai người đứng lên, Đại phu nhân kéo tay nàng hỏi đôi câu rồi quay người ra dấu với Nguyệt Nương. Nguyệt Nương cho nha hoàn trong phòng lui xong, đóng hết các cửa, Thúy Vi đứng ngoài canh, chỉ để lại Nguyệt Nương hầu hạ.
-   Chuyện cống trà các ngươi chuẩn bị thế nào. Trà lần trước các ngươi mang về dù tốt nhưng phải làm thế nào mới dâng lên hoàng thượng được?
Đại phu nhân nhíu mày.
-   Hơn nữa, nghe khẩu khí nhị phòng thì như đã có tính toán, bọn họ có Tri phủ đại nhân giúp đỡ, việc này cũng có chút khó giải quyết đó.
Nguyệt Nương nghe Đại phu nhân nói thế không nhịn được nói:
-   Phu nhân, thứ nô tỳ lắm miệng. Nô tỳ không hiểu, vì sao chúng ta phải đồng ý tỷ thí? Lại nói tiếp, người thừa kế là ai vốn là do phu nhân định đoạt, bất luận là Lý di nương hay người trong họ đều chẳng có tư cách phản đối.
Đại phu nhân cười nhẹ, nhìn về phía Tần Thiên:
-   Tần Thiên, ngươi nói sao?
Tần Thiên đáp:
-   Tần Thiên cảm thấy, có hay không có trận tỷ thí này thật ra cũng như nhau.
Đại phu nhân vuốt cằm, Trang Tín Ngạn mỉm cười, Nguyệt Nương khó hiểu hói:
-   Ý là thế nào?
Tần Thiên nhìn về phía Nguyệt Nương, cười nói:
-   Nguyệt Nương, nghĩ một chút đi, nếu nhị phòng thực sự nhờ quan hệ với Tri phủ đại nhân mà có được danh hiệu trà tiến cống thì bọn họ liệu có ngoan ngoãn giao trà tiến cống ra không? Bọn họ có trà cống, lại có Tri phủ đại nhân thì thực lực của bọn họ quá rõ, nếu mẫu thân kiên trì để ta làm đương gia cũng là không đủ. Dù mẫu thân có di chúc của phụ thân nhưng đám người trong họ hoàn toàn có thể nói mẫu thân vì lòng riêng mà nhúng tay vào chuyện này. Chỉ có cống trà nằm trên tay chúng ta thì vị trí đương gia này ngồi mới vững. Cho nên có tỷ thí hay không cũng là như nhau.
-   Hơn nữa….
Đại phu nhân tiếp lời nói:
-   Nếu đối phương khiêu chiến mà chúng ta từ chối thì chỉ tỏ vẻ chúng ta không đủ quyết đoán. Trận đấu này chính là để mọi người đánh giá, ai cũng biết thì càng có lợi cho chúng ta. Trước mặt người trong họ, chúng ta thắng thì bọn họ sẽ chẳng thể nào nói được gì nữa.
-   Cho nên, chúng ta chỉ có thể thắng không thể thua. Tần Thiên nói như chém đinh chặt sắt.
Lúc này, Hải Phú đọc những lời Trang Tín Ngạn viết:
-   Mẫu thân yên tâm, con đã bắt đầu chuẩn bị, tuyệt sẽ không khiến người thất vọng.
Trong Cúc Hương viện, người nhị phòng cũng đang thương nghị việc này.
-   Tạ Đình Quân từng nói, thời gian trước bọn Trang Tín Ngạn đến núi Động Đình. Ta cố ý tìm người thăm dò rồi, bọn họ đi tìm loại trà này.
Trang Tín Xuyên lấy lá trà Hách sát nhân hương từ Động Đình ra pha, lại đưa cho Lưu Bích Quân, nương và muội muội thử.
Lý di nương và Trang Minh Hỉ nâng chung trà lên cẩn thận uống, tuy không hiểu việc buôn trà nhưng nhiều năm qua, uống qua không ít loại danh trà, công phu phẩm trà không tệ. Hai người uống xong buông chén, nhìn nhau một cái. Trang Minh Hỉ hỏi:
-   Mẫu thân, người thấy sao?
Lý di nương lấy khăn lau miệng, cười khinh miệt:
-   Chỉ thường thôi, kém xa Hổ Khâu. Loại trà này muốn đem thành trà tiến cống, đúng là buồn cười.
Trang Minh Hỉ lại lắc đầu:
-   Ngay cả chúng ta cũng nhìn ra thì đại nương sao không biết? Vì sao các nàng còn đáp ứng trận đấu này, họ dựa vào cái gì?
Trang Minh Hỉ bất an.
-   Muội quá đa nghi rồi.
Trang Tín Xuyên ngồi xuống bên Trang Minh Hỉ, cũng rót một chung ình:
-   Ta thấy bọn họ là bị ngươi ép mà không thể từ chối, ngươi không thấy vẻ khó xử của Tần Thiên? Hiển nhiên bọn họ cũng chột dạ.
Nhớ tới sự do dự của Tần Thiên lúc ấy, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy hơi yên lòng nhưng vẫn lo lắng:
-   Nhưng là…
-   Không nhưng gì cả…
Trang Tín Xuyên cười cắt lời:
-   Muội muội, ngươi nghĩ lại xem, dù bọn họ tìm được trà tốt như Hổ Khâu thì thế nào? Có dượng ở đây, trà đó đến tay hoàng thượng được sao?
Hắn nhấp một ngụm trà, nhíu nhíu mày, bĩu môi:
-   Không thể so với Hổ Khâu được, trà này cũng coi như là ngon, nhưng dù thế nào, không có người nâng đỡ cũng chỉ là uổng phí!
Hắn cười nhạt hai tiếng, đổ hết trà trong tay xuống đất.
Trang Minh Hỉ nhớ tới dượng thì lúc này mới yên lòng.
Chỉ là nay Tần Thiên đã gả cho Trang Tín Ngạn, phía Tạ gia chúng ta nên ăn nói thế nào? Lý di nương lo lắng.
Chương 128: Kim thiền thoát xác
Bên kia, tại thư phòng phủ Tổng đốc.
Hồ Tri Phủ hai tay cung kính dâng chén trà sứ trắng mạ vàng tới án thư đưa tới trước mặt Tổng đốc Lâm đại nhân mặc áo thêu phúc thọ.
Hồ tri phủ cúi người, mặt mày kính cẩn nói:
-   Tổng đốc đại nhân, đây là trà Trang phủ muốn dâng cho Hoàng thượng, xin đại nhân thưởng thức.
Tổng đốc đại nhân gần năm mươi tuổi, mặt trắng gầy, mắt hơi híp nhưng trợn mắt thì cũng lóe tinh quang. Hắn lẳng lặng nhìn Hồ tri phủ một cái, sau đó bưng chung trà lên, chậm rãi khẽ nhấp một ngụm, hơi hơi nhíu mày:
-   Trà này tuy không tệ nhưng so với các trà cống khác thì kém xa. Hoàng thượng có đồ gì ngon chưa thử? Chỉ thế này sao có thể dâng lên, vạn nhất tâm tình hoàng thượng không tốt thì tội bất kính là chắc, chúng ta không thể gánh nổi đâu.
Hồ Tri Phủ vẫn khom người, nhìn Tổng đốc thấp giọng nói:
-   Tổng đốc đại nhân, trà này tuy rằng so ra kém trà Long Tỉnh, Hổ Khâu nhưng có một truyền thuyết cảm động…
Tổng đốc giương mắt, ánh mắt chợt lóe:
-   Truyền thuyết? Truyền thuyết gì?
-   Truyền thuyết về người cha hiền, con thảo…
Hồ tri phủ nhìn Tổng đốc đại nhân chậm rãi nói.
Tổng đốc đại nhân đảo mắt, đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, một lát sau thì hơi dừng lại:
-   Nếu là thế thì có thể thử một lần.
Hoàng thượng tại vị nhiều năm, đồ tốt trong thiên hạ có gì chưa từng thưởng thức? Nhưng vì sao đều thử qua dù cho thế nào cũng chẳng được gì. Chỉ có thể đánh động lòng ông thì mới chiếm được sự ưu ái của ông. Tâm bệnh lớn nhất của Hoàng thượng bây giờ chỉ e là vì các con đều lớn, ai cũng có dã tâm, dần dần thoát khỏi vòng kiểm soát của ông. Với Hoàng thượng mà nói, truyền thuyết về cha hiền con thảo hẳn là xúc động nhất.
-   Đại nhân, chỉ cần nhị phòng Trang phủ có được danh hiệu cống trà thì có thể đoạt được quyền ở Thịnh Thế Trà Hành, đến lúc đó Trà Hành lớn nhất Dương thành hoàn toàn rơi vào tay chúng ta.
Hồ đại nhân tiến lên trước mặt Tổng đốc đại nhân nói:
-   Nay, Hoàng Thượng hạ lệnh mở cửa biển, Thịnh Thế Trà Hành bất luận là môn quy hay tài lực đều là số một trong số các Trà Hành phía Nam, đến lúc đó, chúng ta có thể qua Thịnh Thế Trà Hành mà bán trà ra nước ngoài. Nghe nói, trà của chúng ta bán ra nước ngoài được giá rất cao, đó chính là nguồn thu không nhỏ.
Những lời này khiến Lâm tổng đốc nhướng mày, hắn xoay người vỗ vỗ vai Hồ Tri Phủ bả vai, cười nói:
-   Kính Chi trung thành như vậy, đến khi Khang Vương thành nghiệp lớn thì công của Kính Chi không nhỏ đâu.
Hồ Tri Phủ mừng rỡ, vội vàng xoay người chắp tay nói:
-   Mọi thứ đều là nhờ đại nhân giúp đỡ!
Lâm Tổng đốc dùng sức vỗ vỗ bả vai hắn, ngửa đầu cười to mấy tiếng rồi lại nói:
-   Thánh giá sắp dến Dương thành rồi, trong thời gian này hành sự cẩn thận một chút, trăm ngàn lần không thể làm kinh động Hoàng Thượng.
-   Vâng.
Mai Hương viên.
Một người đàn ông ăn mặc như gia nô hơn 30 tuổi đi vào, lại được đại nha hoàn Hỉ Thước đưa vào thư phòng của tiểu thư Trang Minh Hỉ.
Trang Minh Hỉ đang luyện chữ, thấy người tiến vào cũng không ngẩng đầu, vẫn viết chữ, thản nhiên hỏi:
-   Có động tĩnh gì?
Người nọ cúi người, cung kính trả lời:
-   Dạ thưa Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư sai nô tỳ theo dõi Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân, tiểu nhân vẫn không lơi lỏng, ngày nào cũng phái người theo dõi Thanh Tùng viện và Trà Hành, thấy Đại thiếu gia, Hải Phú và đại chưởng quầy ra ngoài vài lần.
Trang Minh Hỉ dừng tay, nhướng mắt nhìn:
-   Có sai người đi theo bọn họ không?
-   Hải Phú dâng danh thiếp muốn gặp các quan viên trong thành nhưng không ai gặp bọn họ.
Lúc này, Trang Tín Xuyên cười đi vào đến, cất cao giọng nói:
-   Muội muội, ta đã nói ngươi đa nghi mà. Hồ đại nhân đã dặn dò rồi, phía đại phòng đừng mong nghĩ được cách tiếp cận Hoàng Thượng!
Hỉ Thước và người kia gọi một tiếng Nhị thiếu gia, Trang Tín Xuyên phất tay ý bảo bọn họ đi xuống nhưng Trang Minh Hỉ lại nhìn người kia dặn:
-   Tiếp tục sai người theo dõi bọn họ.
Sau đó lại nhìn về phía Trang Tín Xuyên, thản nhiên nói:
-   Mọi chuyện nên cẩn thận, ta luôn cảm thấy đại nương đã có chuẩn bị kĩ càng.
-   Bà ta mù lòa còn chuẩn bị được gì?
Trang Tín Xuyên phất trường bào màu xanh thêu hoa ngồi đối diện Trang Minh Hỉ, nhìn muội muội cười nói:
-   Vừa rồi dượng sai người truyền lời, trà của chúng ta sẽ được dâng lên, lần này danh hiệu cống trà vào tay là chắc!
Nghe đến đó, Trang Minh Hỉ cũng không nhịn được mà thoáng vui mừng. Nàng buông bút, đi về phía Trang Tín Xuyên hơi phúc thân, cười nói:
-   Muội ở đây chúc mừng ca ca trước.
Trang Tín Xuyên đắc ý cười to vài tiếng, nhưng không biết nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên lại ngừng cười. Trang Minh Hỉ thấy thế vội hỏi:
-   Ca ca, sao vậy?
Trang Tín Xuyên khó xử nói:
-   Tạ công tử hẹn ta mai đến Vọng Giang lâu gặp mặt, nhất định là nhắc chuyện Tần Thiên với ta, ta không biết nên nói thế nào đây.
Trang Minh Hỉ ngẩng cao đầu, cười nhạt nói:
-   Có gì mà không biết ăn nói, chúng ta không nợ hắn, nếu hắn chỉ vì một nha hoàn mà làm nhục ta thì ta cũng không muốn gả cho hắn!
Nhớ tới vì Tần Thiên mà bị ăn một tát, lòng Trang Minh Hỉ vẫn hận. Nàng tuy rằng thích Tạ Đình Quân anh tuấn, lại thích tài phú của Tạ gia nhưng vừa nghĩ đến trong cảm nhận của hắn, nàng còn chẳng bằng một nha hoàn thì vô cùng oán hận. Thà không lấy ai chứ quyết không lấy hắn.
-   Muội muội đừng bao giờ nhắc tới điều này nữa.
Trang Tín Xuyên trầm mặc, phủi áo choàng đứng dậy, như có ý trách:
-   Hôn nhân đại sự phải nghe lời phụ mẫu. Nếu không có dượng, ngươi cho là đại nương sẽ cho ngươi mối nhân duyên tốt? Nếu ngươi còn cứ thế này, người vui mừng chính là bà ta. Tạ gia còn có chỗ lợi dụng, ngươi đừng làm hỏng chuyện tốt của mọi người.
Nói xong, hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Trang Minh Hỉ nhìn bóng ca ca, tức giận đến mặt đỏ lên, nước mắt dâng lên. Nàng đột nhiên vo giấy viết chữ rồi ném tung khắp nơi.
Nàng một lòng suy nghĩ vì hắn nhưng hắn không hề để ý tâm tình của nàng…
Nàng không khỏi cắn môi.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi ra khỏi cổng lớn Trang phủ. Bên cạnh, ở góc tối có hai người thò đầu ra.
Một người là người hầu Trương Toàn đã đến Mai Hương viện báo tin cho Trang Minh Hỉ. Hắn nói với người trẻ tuổi, mặc áo xám còn lại nói:
-   Có nghe được tin bọn họ đi đâu không?
Người nọ trả lời:
-   Nghe nói đến Lưu gia, nhà mẹ đẻ của Đại thiếu phu nhân.
Trương Toàn nhíu mày:
-   Không phải đã qua ngày lại mặt rồi sao?
-   Nghe nói là Lưu thị bị bệnh, Đại thiếu phu nhân và Đại thiếu gia đều đi.
Trương Toàn gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai hắn nói:
-   Ngươi đi nhanh đi, cứ bám theo, đừng để mất dấu, ta sẽ theo sau.
Người nọ đáp ứng, nhanh như chớp chạy theo.
Trương Toàn quay đầu lại gọi hai người khác đi theo.
Trên xe ngựa, Tần Thiên lặng lẽ xốc rèm xe nhìn về phía sau, quả nhiên thấy có người lén lút đi theo không xa.
Trong lòng cười thầm, những người này theo dõi sao chẳng có tí kĩ thuật nào?
Nàng quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn chỉ chỉ, Trang Tín Ngạn nhìn qua, mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý.
Hắn viết lên giấy: “Mọi thứ cứ theo kế hoạch mà làm, xem bọn họ làm được gì”. Hắn nhướng mày nhìn Tần Thiên, ánh mắt lóe sáng, khóe miệng mỉm cười, có sức sống hiếm thấy. Tựa như mùa xuân tuyết tan trăm hoa đua nở khiến không khí bừng sáng, thư thái.
-   Đúng vậy, Trang Đại thiếu gia nhà chúng ta thông minh nhất!
Tần Thiên nhịn không được cười nói.
Trang Tín Ngạn đã sớm phát hiện có người đang theo dõi, hắn lại tương kế tựu kể để cho đối phương nghĩ bọn họ đang bôn ba trong Dương thành, hết đường xoay sở để đối phương lơi là cảnh giác. Trên thực tế, Trang Tín Ngạn có tính toán khác.
Nghe Tần Thiên tán thưởng, Trang Tín Ngạn nhướng mày, hiển nhiên rất cao hứng.
Tần Thiên bỗng nhiên chớp chớp mắt nhìn hắn, vẻ mặt cổ quái:
-   Bọn họ thích chạy như vậy, hay là để bọn họ chạy chút đi?
Trang Tín Ngạn chuyển mắt, lập tức hiểu ý của nàng, cười cười, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu lên mặt hắn khiến khuôn mặt hắn càng tuấn mỹ như ngọc.
Tần Thiên lại trừng mắt nhìn, quyết đoán quay đầu, hô to:
-   Hải Phú, chạy nhanh lên!
-   Vâng thưa Đại thiếu phu nhân!
Ngoài xe Hải Phú đáp lời rồi nghe mấy tiếng roi ngựa vun vút, chỉ chốc lát, xe ngựa như đang bay.
Tần Thiên quay đầu lại, nhìn kẻ theo dõi đang chạy như điên thì bưng miệng cười rộ.
Nhanh chóng đến Lưu phủ, hai người xuống xe ngựa. Tần Thiên cố ý bước chậm, chỉ chốc lát khóe mắt đã thấy kẻ theo dõi kia tới rồi, tránh ở góc nhỏ, thở như sắp chết. Tần Thiên cười cười gật đầu với Trang Tín Ngạn, hai người cùng vào phủ.
Không lâu sau, Trương Toàn dẫn người đến, hắn nhìn quanh, thấy người kia vẫy vẫy thì vội đi qua.
-   Thế nào? Trương Toàn hỏi.
Kẻ kia thở hổn hển đáp lời:
-   Mới vào rồi, ta tận mắt nhìn thấy.
Lúc nói chuyện lại có một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa Lưu phủ, một đôi nam nữ trên xe ngựa đi xuống.Trương Toàn nhìn xem, thấy nam mặc trường bào màu lam đậm, nữ mặc áo xanh nhạt, cùng nhau đi vào. Trương Toàn đoán là khách của Lưu gia nên cũng không để ý, quay đầu nói với hai người bên cạnh:
-   Canh giữ ở cửa sau và cửa ngách cho ta, không thể để mất dấu được.
Hai người nhận lệnh mà đi.
Mấy người đứng ngoài cửa canh khoảng nửa canh giờ thì thấy một đôi nam nữ đi ra. Trương Toàn nhìn qua thì nhận thấy đó là hai người khách khi nãy đi vào. Lúc này, nữ nhân cúi đầu, lấy khăn che miệng, nam nhân kia quay lưng về phía Trương Toàn, ôm eo nữ nhân kia khẽ an ủi. Trương Toàn nhìn bọn họ lên chiếc xe ngựa rồi thì quay đầu, chăm chú nhìn cổng lớn, không để ý cảnh đó.
Trên xe ngựa, nữ tử cầm khăn lặng lẽ nhìn qua rèm cửa, sau đó quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh cười nói:
-   Cuối cùng đã thoát khỏi bọn họ rồi.
Đôi nam nữ này chính là Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đã cải trang. Hai người đi vào trước đó là do bọn họ sắp xếp, bọn họ đổi quần áo rồi thản nhiên rời đi ngay trước mặt Trương Toàn.
Chẳng phải là sợ hắn mà chỉ là việc lần này bí mật, không thể để lộ, nếu để bọn họ biết thì sẽ không tốt, phải tiếp tục ru ngủ đối thủ, đến khi bọn họ thuận lợi đạt được danh hiệu cống trà.
Tần Thiên chỉ lo lui vẻ mà không để ý tới bàn tay Trang Tín Ngạn vẫn ôm eo nàng. Trang Tín Ngạn mừng thầm, lặng lẽ đến gần một chút, gần như đã ôm nàng vào lòng. Ngay lúc hắn đang hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, Tần Thiên chợt nhận ra, đầu tiên là nhìn tay bên hông rồi nhìn thẳng vào hắn.
Trang Tín Ngạn tỏ vẻ như giờ mới để ý, vẻ mặt vô tội buông tay, đôi mắt sáng trong như đang nói: ta không cố ý, ta không cố ý.
Sóng mắt Tần Thiên lưu chuyển, nhìn hắn một hồi thì mắt hắn càng tỏ vẻ vô tội.
Tần Thiên không chắc chắn, cảm thấy hắn có lẽ thật sự không cố ý ……
Ngoài cửa truyền đến tiếng Hải Phú:
-   Đại thiếu phu nhân, giờ đi đâu?
Tần Thiên đầu tiên là nhìn Trang Tín Ngạn cười cười, sau đó nói với Hải Phú:
-   Đến nha môn Tuần phủ!
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân