Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 115-116
hương 115 Thỉnh cầu
Nô tỳ chuộc thân, tuy rằng không phải chuyện đơn giản nhưng cũng không phải là không thể. Theo lời các người hầu khác, Tần Thiên biết, Trang phủ cũng không phải không có người chuộc thân thành công. Một số người hầu trước kia cha mẹ khó khăn mà bán nữ nhi, nhưng sau kiếm được chút tiền, cũng chuộc được con về. Đại phu nhân là người lương thiện, gặp chuyện như vậy đương nhiên sẽ đồng ý.
Nhưng đây chỉ là trường hợp hữu hạn, đại bộ phận nô tỳ đều an phận, quen với cuộc sống an nhàn ở Trang phủ, cơ bản cũng không có suy nghĩ rời khỏi Trang phủ, với sự an bài của chủ nhân tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám có chút chống đối nào.
Những người này sớm đã quen với chế độ cấp bậc này nhưng Tần Thiên không như vậy, nàng tới từ xã hội tương đối văn minh, nàng không thể nào cam tâm chấp nhận kiếp sống nô tỳ thấp kém, để người bài trí như vậy.
Nàng cũng biết đưa ra yêu cầu chuộc thân như vậy là có chút mạo hiểm nhưng ngoài đó ra, nàng cũng không nghĩ ra cách nào chuộc thân bớt mạo hiểm hơn. Luận về tâm kế, bày trò, nàng tự biết nhất định không phải là đối thủ của Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn. Hơn nữa nàng cũng không phải là người tâm cơ thâm trầm, nàng cảm thấy thành khẩn với đối phương thì cơ hội sẽ cao hơn nhiều.
Ở bên Đại phu nhân lâu như vậy, nàng cũng hiểu tính cách của Đại phu nhân. Đại phu nhân vẫn luôn dốc lòng bồi dưỡng nàng, cho nàng tiếp xúc với chuyện của Trà Hành, đơn giản sau này muốn nàng giúp đỡ Trà Hành. Tiểu nhị Trà Hành cũng không phải đều kí khế ước bán mình, cũng vẫn được Đại phu nhân tin tưởng. Tin chắc, Đại phu nhân sẽ không vì chuyện bán mình mà tin tưởng vào lòng trung thành hơn.
Hơn nữa, nàng hiện tại tuy rằng là thông phòng nhưng thực chất không có quan hệ gì với Đại thiếu gia. Trang Tín Ngạn tuy đối với nàng không tệ nhưng cũng không phải nhất định là nàng, xa nàng là không được. Chỉ một thông phòng mà thôi, thực sự không quan trọng đến vậy đâu. Rất nhiều người giàu cưới thê tử, chính thất lợi hại một chút thì sẽ đuổi thông phòng ra ngoài hoặc bán đi hoặc phái đến nông trang. Có thể thấy thân phận thông phòng thực sự hèn mọn, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Chính là như thế, vì sao nàng không thử một lần? Rất nhiều chuyện phải thử mới biết được. Nếu vì e ngại, không dám mạo hiểm, ngu ngơ không dám tiến lên có lẽ cả đời sẽ chẳng thể thành công. Nàng đã phân tích rõ ràng, thấy thế nào cũng đều cảm thấy nên thử một lần. Nhân lúc lập công lớn, phu nhân nói không chừng vui vẻ thì sẽ chấp nhận ngay?
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tần Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đại phu nhân, nói:
-   Phu nhân, từ khi Tần Thiên bán mình vào phủ tới nay vẫn luôn được phu nhân ưu ái, Tần Thiên cảm kích ân đức của phu nhân nhưng Tần Thiên sống chốn quê mùa đã quen tự do, Trang phủ tốt nhưng lại thiếu đi tự do mà Tần Thiên thích.
Tần Thiên nhìn về phía Đại phu nhân, dùng giọng nói thành khẩn nhất:
-   Phu nhân nếu thực sự muốn thưởng Tần Thiên, Tần Thiên không cần vàng bạc gì cả, chỉ cần phu nhân cho phép Tần Thiên tự chuộc thân, Tần Thiên nguyện ý trờ thành một tiểu nhị Trà Hành, trung thành và tận tâm vì Trà Hành, vì Trang phủ để đền đáp ân đức của phu nhân.
Giờ nàng đã tích đủ bạc, chuộc thân rồi vẫn còn dư. Nếu có thể ở lại làm việc ở Thịnh Thế là tốt nhất, ăn ở không thành vấn đề, lương tháng cũng nhiều. Nếu Đại phu nhân không cho nàng ở lại Thịnh thế, nàng có thể đến thành thị khác, tìm Trà Hành khác mà làm việc. Tin vào bản lĩnh hiện giờ của nàng, tìm việc để nuôi mình hoàn toàn không thành vấn đề. Tuy rằng nói nữ nhân độc thân có chút mạo hiểm, còn bị dị nghị nhưng cũng không có vấn đề gì nhiều. Giờ là thời thái bình thịnh thế, cũng chẳng có chuyện gì quá xấu.
Nhưng mà nàng cũng thực sự chắc chắn, nếu Đại phu nhân thực sự chịu cho nàng chuộc thân thì nhất định sẽ giữ nàng lại, phu nhân coi trọng nàng không phải là chuyện giả.
Nói xong lời này, Tần Thiên cúi đầu quỳ rạp dưới đất, lo lắng chờ Đại phu nhân đáp lời. nàng mở to mắt nhìn thảm lông lạc đà đỏ tươi thêu chữ “Cát tường phúc thọ”, tim đập thình thịch.
Trong phòng yên tĩnh, tĩnh đến độ nàng có thể nghe được tiếng thở của chính mình, tĩnh đến độ nàng cảm thấy có điều khác lạ. Đại phu nhân càng yên lặng càng khiến lòng nàng lo lắng lên.
Nói trắng ra chẳng phải chỉ là thả một nha hoàn ra ngoài sao? Có gì phải nghĩ nhiều? Dựa vào tính cách của phu nhân, Tần Thiên thực sự không cảm thấy việc này có gì khó khăn. Nhưng giờ thái độ của phu nhân lại làm cho sự tin tưởng trong nàng dần biến mất.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đại phu nhân, đã thấy sắc mặt bà tái nhợt mà lại lãnh trầm, ánh mắt cũng không biết là nhìn về đâu, như bị đả kích vô cùng.
Tần Thiên khó hiểu, thì thào một câu:
-   Phu nhân…
Tay bưng chung trà của Đại phu nhân run lên, chung trà màu xanh lá vẽ Tây Thi chạm nhau mà phát ra tiếng thanh thúy. Nguyệt Nương ở bên vội bưng chung trà đặt xuống bàn.
Tần Thiên nhìn rõ Nguyệt Nương oán trách nhìn mình rồi lại lo lắng nhìn Đại phu nhân. Tần Thiên quay đầu lại, đã thấy sắc mặt Trang Tín Ngạn cũng không khác Đại phu nhân là mấy, chỉ là thần sắc thêm chút phức tạp, khó hiểu.
Nàng lại nhìn Hải Phú đã thấy Hải Phú nhìn mình, vẻ mặt căm giận như… như nàng là kẻ phản bội.
Tần Thiên càng lúc càng nghi hoặc, chẳng qua chỉ là muốn chuộc thân, sao khiến nàng cảm thấy mình như phạm phải tội ác ngập trời vậy?
Nàng quay đầu lại, lại nhìn về phía Đại phu nhân.
-   Tần Thiên, ngươi có biết thân phận hiện giờ của ngươi không?
Đại phu nhân đột nhiên hỏi, giọng nhẹ như một tiếng thở dài.
Tần Thiên trong lòng rùng mình nhưng đã nói đến nước này thì cứ thẳng thắn:
-   Tần Thiên giờ đã biết, nhưng lúc trước Tần Thiên cũng không biết ý nghĩ của phu nhân, nghĩ phu nhân chỉ đơn giản là để con qua đó chăm sóc thiếu gia…
Tần Thiên nhìn phu nhân.
-   Phu nhân, Tần Thiên không phải người không biết tốt xấu, Tần Thiên cũng biết đây là phu nhân cất nhắc con nhưng Tần Thiên không muốn làm thiếp cho người…
Nói tới đây, Tần Thiên cười khẽ hai tiếng, tự giễu:
-   Con cũng biết con không có tư cách nói những lời này nhưng đây quả thật là những lời trong lòng con. Tần Thiên hiện tại tuy chỉ là nô tỳ nhưng cũng từng là bảo bối của cha mẹ, Tần Thiên không hề cảm thấy mình thấp kém. Tần Thiên cũng chỉ có mơ ước như những cô nương khác, chỉ muốn gả ột người lương thiện, biết ấm lạnh, chẳng cần giàu sang chỉ cần một lòng với con, chúng ta đồng lòng mà sống hạnh phúc…
Nàng dừng dừng, lại nói:
-   Phu nhân, Tần Thiên cảm kích ân huệ của người nhưng điều này chỉ e Tần Thiên làm người thất vọng rồi… Xin phu nhân nể tình Tần Thiên tận tâm vì Trang phủ, vì phu nhân mà đồng ý với thỉnh cầu này của Tần Thiên.
Tần Thiên lại cúi đầu.
Đại phu nhân trầm ngâm một hồi, lại nói:
-   Tần Thiên, ngươi muốn chuộc thân là vì không muốn làm thiếp?
Tần Thiên ngẩn người rồi đáp:
-   Đó cũng là một nguyên nhân, quan trọng hơn là Tần Thiên muốn tự sắp xếp cuộc sống của chính mình.
Đại phu nhân nghe đến đó, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng thoải mái, bà quay đầu nói với Nguyệt Nương:
-   Nguyệt Nương, đỡ đứa trẻ ngốc nghếch này dậy, nếu nàng chịu nghe lời ta nói cho hết thì đã chẳng cần phải phí thời gian.
Nguyệt Nương cũng cười, tiến lên đỡ Tần Thiên dậy, đỡ đến trước mặt Đại phu nhân, sau đó kéo tay nàng đặt vào tay Đại phu nhân.
Tần Thiên nhìn khuôn mặt tươi cười của hai người, chỉ cảm thấy kì lạ. Nàng lại quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn cũng thấy hắn nhìn mình, ánh mắt ấm áp, khóe miệng cười thản nhiên khiến Tần Thiên chẳng hiểu gì.
-   Đứa trẻ ngốc này, ai muốn ngươi làm thiếp!
Đại phu nhân nắm tay Tần Thiên cười nói:
-   Phu nhân vừa rồi muốn nói với ngươi, ta muốn chọn ngày lành, cho ngươi và Tín Ngạn thành thân!
-   Thành thân?
Tần Thiên trợn tròn mắt, bởi vì quá mức kinh ngạc mà bật thốt lên.
Cái gì gọi là thành thân? Là cưới tân nương, có trình tự đàng hoàng, bái thiên địa. Tuy rằng nàng không nghĩ mình thấp kém nhưng cũng thực không ngờ một tiểu nha đầu như mình có thể thành thê tử của Đại thiếu gia, còn là chính thất. Ngay cả Lý di nương kiêu ngạo cỡ kia cũng chỉ là tiểu thiếp mà thôi.
-   Phu nhân, Tần Thiên chỉ là một nha hoàn…
Tần Thiên khẽ nhắc một câu, theo nàng biết, nô tỳ không thể lấy lương dân, phu nhân không phải đã hồ đồ?
Đại phu nhân cười cười, lắc đầu:
-   Nha hoàn thì sao, ta lập tức phái người đến quan phủ cho ngươi thoát tịch, không còn là nô tỳ nữa, ngươi trở thành lương dân là có thể lấy Tín Ngạn. Ngươi nghe rõ rồi chứ, muốn ngươi làm thê tử, không phải làm tiểu thiếp. Thế là được rồi chứ gì.
Nói xong lại gọi:
-   Tín Ngạn, ngươi lại đây.
Nguyệt Nương cười vẫy Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn mặt nóng lên, ngượng ngùng đi tới, Hải Phú cười hì hì đẩy đầy thì hắn mới đi đến bên Đại phu nhân.
Nguyệt Nương cười kéo tay Trang Tín Ngạn đưa cho Đại phu nhân. Đại phu nhân mỉm cười, kéo tay Tần Thiên và Trang Tín Ngạn lại một chỗ.
Cảm giác được độ ấm trên tay Trang Tín Ngạn, Tần Thiên khẽ run lên, nàng quay đầu nhìn lại đã thấy hắn cúi đầu, như không hề cảm nhận được ánh mắt của nàng nhưng tai lại hơi ửng hồng, như ánh nắng chiều vậy.
Gả cho hắn? Sau này thành thê tử của hắn?
Tần Thiên trong lòng lộn xộn, nói không nên lời là cảm giác gì nhưng tuyệt đối không phải là vui mừng, bất ngờ.
-   Cao hứng đến ngây người chưa. Nha đầu ngốc, còn không mau cảm ơn phu nhân, cảm ơn thiếu gia, đây là phúc khí mấy đời của ngươi đó.
Nguyệt Nương ở một bên cười thúc giục.
Đúng vậy, trong mắt mọi người, Tần Thiên nàng là kẻ trèo cao, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn mà lại có thể thành thê tử của Đại thiếu gia, đúng là ân đức của phu nhân và thiếu gia…
Nhưng là… Nhưng là…
Trong đầu Tần Thiên hiện lên nhiều hình ảnh. Trang Tín Ngạn giận dữ với nàng, vô duyên vô cớ tức giận, sau đó là bóng người lộn xộn, nàng đuổi theo hắn trong hội đèn lồng Trung thu mà ngã nhìn bóng hắn rời xa, ở chợ nàng bị người lôi đi, hoảng hốt nhìn theo bóng dáng hắn. Ở trên núi, nàng cố hết sức cũng không gọi được bóng dáng hắn quay lại.
Lòng Tần Thiên ảm đạm, thoáng rút tay về. Trang Tín Ngạn và Đại phu nhân cảm nhận được, đều ngừng cười, kinh ngạc nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên chỉ nhìn Đại phu nhân, bỏi vì trong lòng nàng đột nhiên dâng lên sự băn khoăn lớn.
Dù Trang Tín Ngạn có chỗ khiếm khuyết, theo lẽ thường, Đại phu nhân cũng không thể để một nha hoàn làm thê tử của hắn, nhất định là còn nguyên nhân khác.
Ngay lúc Tần Thiên đang nghi hoặc thì câu nói sau đó của Đại phu nhân đã cho nàng biết đáp án. Chương 116
Đại phu nhân nói:
-   Tần Thiên, không chỉ như thế, chờ các ngươi thành thân rồi, ta sẽ giao vị trí đương gia cho ngươi, từ đó về sau, ngươi là chủ Trà Hành, cũng là người của Trang phủ.
-   Đương gia?
Tần Thiên mở to mắt, hôm nay chuyện khiến nàng hoảng sợ nhiều quá khiến nàng không thể biểu đạt được sự rung động trong lòng.
Đương gia? Nàng đâu có dã tâm lớn như vậy. Yêu cầu của nàng vốn rất đơn giản, nàng không mong phú quý giàu sang bởi vì nàng hiểu, có càng nhiều thì phải trả giá cũng càng nhiều, mất đi cũng lại càng nhiều. Nàng chẳng qua muốn có thu nhập ổn định từ Thịnh Thế, sau đó tìm người điều kiện tương đương mà thành thân, sinh con đẻ cái, sống đơn giản mà thoải mái. Cũng chỉ là ước mơ như kiếp trước mà thôi.
Đương gia, nghe thì thật oai phong nhưng nào có chuyện gì dễ dàng? Không nói đến việc quản lý Trà Hành đã đầy mệt nhọc, chỉ riêng áp lực từ nhị phòng đã khiến nàng mệt mỏi. Nhìn Đại phu nhân thì biết, bà tiếp quản Trà Hành lúc nguy cấp, có thực lực ổn định mà vẫn bị nhị phòng bức ép đến bước này, huống chi nàng xuất thân nha hoàn, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng tình cảnh đám người nhị phòng nhe nanh múa vuốt như thế nào. Lúc trước, nàng dám chống đối bọn họ là vì nàng dựa vào cây cổ thụ lớn Đại phu nhân, là vì nàng nhỏ bé, không có tư cách thành đối thủ của bọn họ. Nhưng giờ, nếu nàng thành đương gia, mà Đại phu nhân lui về sau rèm thì nàng sẽ trở thành bia chắn đạn.
-   Phu nhân, con có tài đức gì?
Tần Thiên nhẹ nhàng nói:
-   Sao có thể gánh được trọng trách này, hơn nữa phía Lý di nương sao dễ dàng để con trở thành đương gia…
Đại phu nhân cười cười, chậm rãi nói:
-   Tần Thiên, ngươi đừng tự coi thường mình, nếu ta dám giao vị trí đương gia này cho ngươi, đương nhiên là chắc chắn rằng ngươi có khả năng đó. Lại có ta và Tín Ngạn giúp đỡ ngươi, ngươi nhất định có thể làm được!
-   Đúng vậy, Tần Thiên, phu nhân đã chú ý đến ngươi từ lâu rồi, nếu không nào dám giao gánh nặng này cho ngươi, ngươi phải có niềm tin. Nguyệt Nương cũng cười nói.
-   Về phía Lý di nương…
Giọng Đại phu nhân trầm xuống rồi lại nói:
-   Ngươi không cần lo lắng, việc ai kế tục Trà Hành đều do ta chỉ định, bất kể nói thế nào cũng không đến lượt bọn họ phản đối.
Bên này, Trang Tín Ngạn cũng quay đầu nhìn nàng cười cười, vẻ mặt ánh mắt đầy ý trấn an, giống như đang nói, không cần lo lắng, mọi chuyện đều đã có ta.
Nàng nhìn ba người trước mặt, trong chớp mắt, Tần Thiên hiểu hết mọi thứ. Bỗng nhiên có cảm giác không biết nên khóc hay cười.
-   Phu nhân, từ khi người điều con đến bên Đại thiếu gia, người đã có suy nghĩ này đúng không? Tần Thiên nhìn Đại phu nhân, nhẹ giọng hỏi.
Đại phu nhân nao nao, sau đó gật đầu cười nói:
-   Ta biết không thể lừa ngươi.
Tần Thiên cười cười, lại nhìn Nguyệt Nương:
-   Nguyệt Nương nhất định là cũng biết?
-   Gần đây ta mới nghe phu nhân nhắc đến. Nguyệt Nương nhìn sắc mặt Tần Thiên, thoáng sửng sốt rồi mới nói.
Tần Thiên quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn, hai mắt sâu kín nhìn mắt hắn như muốn nhìn thấu lòng hắn:
-   Khỏi cần nói, Đại thiếu gia hẳn cũng sớm biết, ít nhất là trước khi đi đến núi Động Đình là đã biết.
Trang Tín Ngạn lẳng lặng nhìn ánh mắt nàng, đôi mắt nàng u ám như một dòng suối sâu, ở tận cùng dòng suối trong lại như có một ánh sáng kì dị, tựa như phẫn nộ, như thất vọng, như ưu thương… sáng tối thay đổi khiến cho hắn khó nắm bắt.
Lòng hắn bỗng nhiên có cảm giác bất an, cảm thấy có thứ gì đó đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn mà đi về một hướng hắn không thể với tới.
Hắn không thể trả lời nàng nhưng vẻ mặt hắn đã nói rõ mọi điều.
Hắn nhìn đôi mắt sáng trong như nước suối của nàng dâng lên một lớp sương mù, nàng trừng mắt nhìn, chớp mắt, lớp sương mù đã tiêu tan như chưa từng xuất hiện.
-   Phu nhân, con không muốn!
Tần Thiên bình tĩnh nhìn Đại phu nhân.
-   Ngươi nói cái gì?
Đại phu nhân đang mỉm cười còn nghĩ mình nghe nhầm.
-   Con không muốn, con không muốn gả cho Đại thiếu gia, lại càng không muốn thành đương gia, xin phu nhân để cho Tần Thiên chuộc thân. Tần Thiên chậm rãi nói.
Thì ra từ lâu rồi, Đại phu nhân đã có chủ ý này, khó trách bà tốt với mình như vậy, dễ dàng bỏ qua ình như vậy, là muốn mình chống đối lại nhị phòng bởi vì biết mình có khả năng, dũng khí này.
Tần Thiên khẽ cười, trong lòng tê dại.
Tất cả bọn họ đều biết lại chỉ giấu mình. Bọn họ an bài chu đáo, sắp xếp mọi thứ rồi mới nói ình, mình còn phải cảm ơn, phải cảm thấy thật có phúc.
Chẳng qua là vì địa vị của mình thấp, mình chỉ là một nô tỳ mà thôi, cho nên bọn họ cảm thấy báo trước ình một tiếng cũng chẳng cần thiết….
Nhớ tới mình từng muốn ở bên Đại phu nhân mãi, nhớ tới sự ấm áp mình tự cho là đúng Tần Thiên chỉ thấy muốn cười nhưng khóe miệng đông cứng lại, không thể cười nổi. Nàng chỉ cảm thấy khóe miệng chua xót, yết hầu khô nứt, ngực như có gì đó đè nén lại, vô cùng khó chịu.
Nàng không ngại cùng bọn họ kề vai chiến đấu nhưng bọn họ phải coi nàng như chiến hữu chứ không phải coi nàng là con rối, quân cờ để mà lợi dụng nàng, tính kế với nàng.
Giờ khắc này, nàng bất chấp hậu quả, lúc quan trọng, người sẽ luôn vì chính mình mà nghĩ. Nếu nàng vì e ngại hậu quả mà chấp nhận sự an bài này, nàng biết cả đời này nàng sẽ không thể vui vẻ được.
Ai mà có thể chấp nhận để cho người thân lợi dụng mình, tính kế với mình?
Bên cạnh, sắc mặt Trang Tín Ngạn dần tái nhợt, tim như chìm xuống đáy vực, đau lòng vô cùng, cũng cảm nhận được sự sợ hãi. Vẻ mặt  kiên quyết, ánh mắt lạnh lùng của nàng đều khiến hắn sợ hãi.
-   Tần Thiên, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?
Nguyệt Nương đột nhiên kích động:
-   Phu nhân, thiếu gia hậu đãi ngươi như vậy, sao ngươi có thể từ chối? Ngươi có biết…
Còn chưa nói xong, Đại phu nhân đã vươn tay ngăn  Nguyệt Nương lại, bà nhìn phía Tần Thiên, sắc mặt lạnh lùng:
-   Tần Thiên, có thể nói lý do cho ta không?
Theo bà thấy, những gì bà ưu ái Tần Thiên là vô cùng tốt, bà thực sự không nghĩ Tần Thiên có thể từ chối.
Tần Thiên lắc đầu, nhẹ giọng nói:
-   Không có lý do gì, chỉ là con không muốn làm đương gia, không muốn gả cho Đại thiếu gia.
Lý do thực sự nói ra bọn họ cũng chẳng hiểu. Trong mắt bọn họ, nha hoàn nào có quyền, nào có cảm giác, thậm chí cũng chẳng có nhân cách! Nói ra bọn họ chỉ thấy buồn cười mà thôi.
-   Ngươi có biết hậu quả của việc từ chối ta không? Đại phu nhân lãnh đạm nói.
-   Phu nhân muốn đem bán con đi sao? Tần Thiên lập tức trả lời.
Đại phu nhân giật mình, bỗng nhiên không nói được gì. Bà từng đầy mong chờ, trong khoảnh khắc lại biến thành hư ảo, bà chỉ cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Bà từng rất thích sự kiên cường của Tần Thiên, dù bị vây trong nghịch cảnh cũng tuyệt không khuất phục. Nhưng bà không ngờ, giờ nàng lại dùng sự kiên cường này để đối chọi với mình.
Bà gục đầu xuống, vô lực phất phất tay, suy sụp nói:
-   Các ngươi xuống trước đi, để cho ta một mình yên tĩnh.
Tần Thiên hơi phúc thân với Đại phu nhân, chậm rãi đi ra. Nàng ra ngoài phòng, ánh sáng mặt trời vừa vặn chiếu tới cửa, chiếu thẳng mắt nàng khiến nàng thấy choáng váng, người hơi lảo đảo. Đúng lúc này, phía sau bỗng có người đỡ lấy tay nàng, hương trà thơm mát thản nhiên vây quanh nàng. Không cần nhìn lại nàng cũng biết là ai.
Người đó đỡ nàng ra ngoài, hắn đi qua nơi ánh mặt trời chiếu vào, đi về phía gốc cây cổ thụ ngàn năm trong viện.
Tần Thiên xoay người nhìn hắn, ánh mặt trời chiếu lại, trên đỉnh cây ánh nắng loang lổ, bóng tối ảm đạm phủ lên khuôn mặt như ngọc của hắn, theo gió khẽ chớp chớp lên, cảm giác mờ ảo.
Nàng đối mặt với hắn, chậm rãi nói:
-   Thiếu gia, ngươi vốn có thể nhìn được ta nói gì đúng không?
Ánh mặt nàng trong suốt như gương, tựa hồ có thể chiếu thẳng vào đáy lòng hắn, khiến hắn không thể che dấu điều gì.
Hắn nhìn nàng, bóng tối dày đặc bao phủ càng khiến sắc mặt hắn trở nên thâm trầm.
Tần Thiên cười cười, lại nói:
-   Thật không hiểu, sao ngươi có thể lấy một nữ tử ngươi hoàn toàn không thể tin tưởng làm chính thất?
Hắn định nói gì nhưng lại thấy nàng không lấy sổ nhỏ ra, bình thường đều là nàng chuẩn bị, giờ nàng không lấy ra hắn căn bản không thể trao đổi cùng nàng.
Tần Thiên cười cười, nếu gả cho hắn, nàng vẫn sẽ là tiểu nha hoàn hoặc bà vú cho hắn cả đời. Hắn ngay cả việc muốn giao tiếp cùng nàng cũng không muốn phí tâm tư mà lại muốn lấy nàng, thật quá buồn cười.
Nàng lắc đầu, xoay người bước đi.
Trang Tín Ngạn nhìn bóng dáng hờ hững của nàng, trong lòng vô cùng khổ sở, lại có chút nôn nóng, hắn đuổi theo.
Trong phòng, Nguyệt Nương lo lắng nói với Đại phu nhân.
-   Phu nhân, sao người không nói với bọn họ? Người nói mọi chuyện cho Tần Thiên, Tần Thiên nhất định sẽ không cự tuyệt.
Sắc mặt Đại phu nhân tái nhợt, thở dài lắc đầu:
-   Thôi đi, nàng không có lòng đó, nếu cứ miễn cưỡng sẽ chẳng có kết quả tốt, nghĩ cách khác đi.
-   Nhưng giờ lửa cháy lông mày, vạn nhất bị bọn họ phát hiện…
Nguyệt Nương lo đến phát khóc:
-   Tần Thiên này, bình thường có vẻ tri kỉ, nhu thuận, miệng lưỡi ngọt ngào, nhưng đến khi cần nàng thì nàng lại gây chuyện như vậy, đúng là nhìn nhầm nàng rồi.
-   Hay là nàng không thích Ngạn Nhi? Đại phu nhân nghĩ nghĩ nói.
-   Nàng có gì mà ghét, Đại thiếu gia như lan như tuyết, nàng chẳng qua chỉ là nô tỳ mà thôi, đúng là không có mắt!
Vừa lo lắng vừa tức giận, Nguyệt Nương không tránh được nói ra những lời khó nghe.
Tần Thiên đi một hồi, đến trước một khu nhà, ngẩng đầu nhìn thì thấy chính là Thanh Tùng viện của Trang Tín Ngạn. Tần Thiên cười khổ, ở đây hơn nửa năm, trong tiềm thức, nó như thành nhà của mình rồi.
Lúc này, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên từ sau đi tới, giữ chặt tay nàng, kéo nàng chạy vào trong.
Bích Liên và Thanh Liễu, Thu Lan, đám nha hoàn thấy bọn họ về đều cười bước ra đón, lại thấy vẻ mặt hai người khác lạ thì đều kinh ngạc dừng bước. Chờ bọn họ đi rồi, đều quay người hỏi Hải Phú đằng sau:
-   Đã xảy ra chuyện gì?
-   Có kẻ vong ân phụ nghĩa, không biết phân biệt tốt xấu!
Hải Phú nhìn bóng Tần Thiên, ra sức phủi tay áo, thở phì phì nói.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân