Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 113-114
hương 113: Vô cùng nhục nhã
Tạ Đình Quân cười cười, cúi đầu nhìn về phía chung trà trong tay, dùng nắp chung gẩy gẩy lá trà, chậm rãi nói:
-   Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là muốn trong danh sách hồi môn của lệnh muội thêm tên một người.
Trang Tín Xuyên rùng mình thoáng đoán được mục đích của hắn, miệng vẫn hỏi:
-   Không biết ý Đình Quân là …
-   Tần Thiên.
Tạ Đình Quân đặt chung trà xuống bàn nhỏ bên cạnh khiến chung trà phát ra tiếng động, càng khiến hai chữ hắn thở nhẹ ra này có thêm phần quyết đoán.
Trang Tín Xuyên lập tức biến sắc:
-   Tín Xuyên nhớ đã từng nói với Đình Quân huynh, Tần Thiên là người được đại phòng cực sủng ái, không thể động đến. Đình Quân huynh muốn tiểu đệ giúp gì cũng được, chỉ riêng việc này, thứ tiểu đệ không làm được.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng thở dài, đây không phải hắn cố ý từ chối mà quả thực hắn bất lực, lúc trước, hắn còn chút mong chờ nhưng qua chuyện lần trước, hắn biết cả đời khó mà thực hiện được việc này. Nếu có thể dùng Tần Thiên để đổi lấy việc hôn nhân với Tạ gia thì sao hắn lại không muốn nhưng hắn nào có thể làm được?
Tạ Đình Quân nhìn hắn một cái, cười cười:
-   Nào có tiểu thiếp nào được sủng ái lâu dài? Tần Thiên trước được sủng ái không có nghĩa là sẽ mãi được sủng ái. Lần này cùng Trang đại công tử trở về chưa biết chừng sẽ bị lạnh nhạt. Trang huynh đừng tự coi thường mình, muốn có một tiểu thiếp được sủng ái không dễ nhưng muốn một tiểu thiếp thất sủng, ta tin Trang huynh nhất định sẽ có cách.
-   Sao Tạ công tử biết Tần Thiên sẽ thất sủng?
Tạ Đình Quân cười lớn:
-   Cái này ngươi đừng lo, ta đã có cách.
Trang Tín Xuyên nhìn Tạ Đình Quân, chỉ mím môi mà không nói. Tạ Đình Quân hơi nghiêng người, nhàn nhã nói:
-   Nghe nói Trang huynh cũng có hứng thú tham dự chuyện buôn bán muối ở Dương thành, chỉ là không có cách tham gia. Nhưng một khi có quan hệ thông gia với Tạ gia chúng ta, chúng ta chính là người một nhà, người một nhà đương nhiên sẽ cùng giúp đỡ nhau.
Tạ Đình Quân ngẩng đầu yên lặng nhìn hắn, khẽ cười cười.
Chuyện vẫn luôn ước mơ đột nhiên có hi vọng, lòng Trang Tín Xuyên trở nên bối rối.
Sau khi tiễn Trang Tín Xuyên, tùy tùng Lâm Vĩnh đi vào thư phòng, hắn nhìn thoáng qua hướng Trang Tín Xuyên rời đi rồi đi đến bên Tạ Đình Quân vẫn còn đang ngồi ở chỗ cũ uống trà nói:
-   Công tử, tiểu nhân có chuyện không hiểu.
Tạ Đình Quân cười cười, buông chén trà, đứng dậy:
-   Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ngươi là đang thấy lạ vì sao ta lại phí nhiều tâm sức vì một tiểu nha hoàn đến vậy?
-   Không sai? Dù sao cũng là việc hôn nhân của công tử, vô cùng quan trọng, chẳng lẽ công tử thực sự vì một nha hoàn mà muốn lấy thứ nữ Trang phủ? Nếu công tử thực sự thích nha hoàn kia thì còn có cách khác, cần gì phải đem việc hôn nhân của mình ra đánh đổi?
Tạ Đình Quân cười lớn, xoay người vỗ vỗ vai Lâm Vĩnh nói:
-   Ngươi thực sự cho rằng ta lấy Trang Minh Hỉ chỉ vì tiểu nha đầu kia?
-   Chẳng lẽ công tử không phải nghĩ vậy sao? Lâm Vĩnh ngạc nhiên nói.
Tạ đình quân cười xua tay:
-   Đương nhiên không phải, một nữ tử mà thôi, tốn chút bạc tốn chút thời gian chơi đùa còn được, sao phải đánh đổi nhiều như vậy. Ngươi thực sự nghĩ ta là kẻ vô dụng, thấy nữ sắc là mềm người sao?
-   Vậy công tử đang…
-   Không phải có tin báo nói Hồ đại nhân và Tổng đốc đại nhân có mối quan hệ chặt chẽ?
Tạ Đình Quân bỗng ngừng cười, nghiêm mặt nói:
-   Lưỡng Giang là nơi giàu có bậc nhất, có rất nhiều dấu hiệu cho thấy Lâm tổng đốc là người của Khang vương. Khó trách mấy năm nay Khang vương muốn gió được gió muốn mưa được mưa, thì ra là chiếm được kho bạc lớn.
Nghe Tạ Đình Quân nói vậy, Lâm Vĩnh cũng nghĩ kỹ lại:
-   Vậy Hồ đại nhân và nhị phòng Trang phủ có mối quan hệ thân mật……
-   Không sai!
Tạ Đình Quân trầm giọng nói:
-   Chúng ta vừa mới đến Dương thành không lâu, nếu muốn nhanh chóng mở rộng mạng lưới quan hệ thì phải biết dùng sức người khác. Chỉ cần có thể loại bỏ quân cờ của Khang vương ở đây, Lưỡng Giang sẽ rơi vào tay Tam gia của chúng ta.
Lâm Vĩnh tâm phục khẩu phục, kính nể:
-   Trách không được Thành vương tín nhiệm chủ nhân như vậy, còn giao cả chuyện quan trọng bậc nhất này cho chủ nhân. Chủ nhân đúng là tận tâm hết sức với Thành vương, chỉ là muốn chủ nhân lấy một thứ nữ, cũng là thiệt thòi cho chủ nhân…
-   Thê thiếp thôi mà… có gì quan trọng đâu. Muốn làm đại sự thì phải không được câu nệ tiểu tiết. Ta tin vào ánh mắt của ta, Thành vương mới là người có thể chiến thắng.
Tạ Đình Quân cười nhạt một tiếng.
-   Về phần Tần Thiên…
Tạ Đình Quân cười nói:
-   Coi như ta lấy việc công làm việc riêng, làm chính sự cũng đôi khi nên mưu cầu chút lợi riêng ình, tiểu nha đầu đó…
Hắn xoa xoa cằm, ánh mắt lóe sáng:
-   Quả thực rất thú vị.
-   Tiểu nhân chúc chủ nhân mọi sự thuận lợi. Lâm Vĩnh cười nói.
Tạ Đình Quân vỗ vỗ vai hắn, ngửa đầu cười ha hả.
Chiều hôm sau, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn mới về đến Trang phủ. Xe ngựa vào đến cổng trước hai người mới xuống xe, bọn người hầu đều đều đi ra nghênh đón, huynh muội Trang Tín Trung và chị em Phương Nghiên Hạnh nghe tin cũng ra đón. Mọi người vây quanh Trang Tín Ngạn mà đi về Thanh Âm viện của Đại phu nhân.
Trên đường, Tần Thiên hỏi Nguyệt Nương:
-   Nguyệt Nương, Đại phu nhân có khỏe không?
Nguyệt Nương nhìn nàng cười nói:
-   Vẫn ổn, phu nhân rất khỏe.
Thế nhưng Tần Thiên lại cảm thấy sắc mặt Nguyệt Nương có chút mất tự nhiên.
Lúc này, Phương Nghiên Hạnh đi đến bên Tần Thiên hỏi thăm chuyện bên ngoài. Thu Lan Thanh Liễu cũng bám lấy Hải Phú hỏi đông hỏi tây. Tín Trung đi bên Trang Tín Ngạn, dùng sổ nhỏ hỏi thăm đơn giản, cả đoàn người vô cùng náo nhiệt, Tần Thiên cũng không tiện gạn hỏi Nguyệt Nương.
Mọi người đi đến hành lang dài, cười nói mà đi về Thanh Âm viện. Vừa đi được nửa đường đã thấy Trang Minh Hỉ dẫn theo đám nha hoàn đi về phía này.
Tần Thiên thấy Trang Minh Hỉ mặc áo phấn hồng thêu bươm bướm càng khiến khuôn mặt diễm lệ như hoa nhưng khuôn mặt diễm lệ này lại rất khó coi, u ám khiến người ta có chút rợn rợn.
Trang Minh Hỉ bình tĩnh đi về phía Tần Thiên, mọi người thấy nàng như vậy, bất giác dừng bước.
Trang Minh Hỉ đi đến trước mặt Tần Thiên rồi dừng lại.
Nàng hơi ngẩng cao đầu, ánh mắt nhìn Tần Thiên vừa sắc vừa lạnh, mặt lúc đỏ lúc trắng, ngực phập phồng như đang cố nén lửa giận.
Mọi người đứng bên nhìn nàng rồi lại nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tần Thiên bị nàng nhìn trừng trừng khó hiểu, chẳng hiểu sao vừa về đã chọc gì Tứ tiểu thư này, không nhịn được nói:
-   Tứ tiểu thư…
Còn chưa nói xong, Tần Thiên chợt thấy thấy hoa mắt, còn không có phản ứng kịp thì tai đã nghe bốp một tiếng. Sau đó, chỉ cảm thấy má trái nóng rát.
Tần Thiên ngây dại, tất cả mọi người cũng ngây dại.
Một tát này của Trang Minh Hỉ cực nhanh, trước đó không có chút dấu hiệu nào cho nên dù nhiều người nhưng cũng không có ai kịp cản nàng lại.
-   Tứ tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy!
Tần Thiên ôm mặt tức giận nhìn Trang Minh Hỉ, một tay nắm chặt tay còn lại, nàng dùng hết sức mới ngăn mình không tát lại. Nếu đánh nàng ta, nô tỳ đánh chủ nhân, lại có cớ cho nàng ta vành vẻ.
Trang Minh Hỉ ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, môi mỏng khẽ phun ra hai chữ:
-   Hạ lưu!
Hai chữ như đao bắn thẳng vào ngực Tần Thiên.
Nàng tức giận đến cả người run lên, nàng buông tay, đứng thẳng, trừng mắt nhìn Trang Minh Hỉ, gằn từng tiếng:
-   Sẽ có ngày ta trả lại ngươi cái tát này!
-   Ta là chủ nhân, ngươi là nô tài.
Trang Minh Hỉ cười nhạt:
-   Ta muốn xem xem ngươi làm thế nào? Đồ hạ …
Còn chưa nói xong, mặt nàng ta đã bị một bạt tai đánh tới. Trang Minh Hỉ kêu một tiếng ôm mặt, mở to mắt như không thể tin được.
Đám nha hoàn ở bên đều ôm miệng, vuốt ngực, kinh ngạc kêu lớn.
Trang Minh Hỉ bụm mặt, chậm rãi quay đầu, đầu tiên là nhìn về phía Tần Thiên, thấy nàng kinh ngạc nhìn về phía bên cạnh thì nhìn theo ánh mắt của nàng.
Bên cạnh Tần Thiên chính là đại ca Trang Tín Ngạn, hắn mặt cẩm bào màu bạc, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc như đao đang nhìn mình. Tay đánh nàng vừa mới buông xuống, lòng bàn tay còn ửng hồng
Trang Minh Hỉ khẽ lắc đầu, quả thực không thể tin được, Tần Thiên dù được sủng ái cũng chỉ là người hầu mà thôi. Hắn lại vì một nha hoàn, một nô tỳ hạ lưu mà đánh muội muội mình.
Cái này nếu truyền ra ngoài chẳng khiến người ta cười đến rụng răng?
-   Đại ca… Trang Minh Hỉ thì thào.
Sắc mặt Trang Tín Ngạn cũng không vì thế mà dịu đi chút nào. Ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn nàng khiến lòng nàng lạnh lẽo, nhịn không được mà lui về phía sau hai bước. Nha hoàn của nàng vội đỡ lấy nàng, sắc mặt trắng bệch nhìn nhìn chủ nhân, lại nhìn nhìn vẻ mặt đáng sợ của Trang Tín Ngạn, không biết nên làm gì.
Trang Tín Ngạn trừng mắt nhìn Trang Minh Hỉ rồi quay đầu, trước mặt bao người, nắm chặt tay Tần Thiên, dắt nàng đi qua Trang Minh Hỉ mà đi về phía Thanh Âm viện.
Tần Thiên trợn mắt há hốc mồm, nhất thời còn có chút mất hồn, chỉ để mặc cho hắn dắt đi. Nàng đi sau hắn, nhìn bóng dáng lạnh lùng của hắn, đột nhiên mới phát hiện hắn thật cao lớn.
Mọi người vội tản ra, chỉ để lại đám người Trang Minh Hỉ và một số người hầu đứng đó xem kịch.
Sắc mặt Trang Minh Hỉ tái nhợt, cả người run lên, chưa bao giờ thấy nhục nhã như lúc này.
Mặt nóng rát mà đau đớn. Lớn bằng từng này, nàng chưa bao giờ bị ai đánh, vậy mà hôm nay chỉ vì một nha hoàn ti tiện lại bị kẻ điếc kia đánh một bạt tai, càng khiến nàng không chịu nổi là việc đó còn diễn ra trước mặt bao người.
Nước mắt dâng lên nhưng Trang Minh Hỉ cắn chặt môi, ngẩng cao đầu, ép nước mắt chảy vào trong. Hôm nay đã bị người ta chê cười đủ rồi, nàng không muốn khóc trước mặt đám nô tài.
-   Đi làm việc đi, đứng đây làm gì. Nếu dám nói gì lung tung, cẩn thận ta lột da các ngươi!
Lưu ma ma bên cạnh nàng quát lớn đám người hầu đứng xem kịch. Đợi bọn họ lui hết thì mới đi đến bên Trang Minh Hỉ, nhỏ giọng hỏi:
-   Tiểu thư, ngươi không sao chứ?
Trang Minh Hỉ hít sâu mấy hơi thở, nghiến răng nói:
-   Chúng ta đi về.
Nói xong, nàng xoay người đi về sân của mình, bước đi càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng thì chạy quay về, vào đến phòng thì  không nhịn được mà rơi nước mắt. Chương 114 Có chuyện muốn nhờ
Mai Hương viên.
Lý di nương và Trang Tín Xuyên nghe được tin vội đến Mai Hương viên của Trang Minh Hỉ. Bọn họ nói chuyện này với Trang Minh Hỉ, Trang Minh Hỉ không thể vui được. Lại nghe Tần Thiên vừa về, nhất thời không nhịn được xông ra ngoài. Bọn họ vốn cũng không để trong lòng, không ngờ lại thấy nàng chịu khổ trở về.
Đi vào phòng đã thấy Trang Minh Hỉ tựa đầu vào giường lau nước mắt, nàng cắn chặt môi, tuy rằng nước mắt rơi nhưng không có chút tiếng động nào.
Lý di nương biết nữ nhi của mình xưa nay kiên cường, cũng không muốn để lộ chút yếu đuối nào trước mặt người khác, thấy nàng như vậy thì cũng cảm thấy đau lòng.
Bà đi qua, ngồi xuống bên nữ nhi, cầm tay nàng nói:
-   Minh Hỉ, ngươi đừng giận, tự làm hại bản thân chẳng phải khiến tiểu tiện nhân kia vui vẻ.
Nhắc tới Tần Thiên, Lý di nương không kìm được lửa giận:
-   Chắc hẳn là tiểu tiện nhân không biết xấu hổ kia dụ dỗ Tạ công tử từ bao giờ, nếu không sao Tạ công tử lại phải nhọc lòng vì một tiểu nha hoàn như vậy.
Sau đó lại vuốt ve mặt nàng, thấy làn da trắng nõn của nàng còn dấu tay ửng hồng thì vừa đau lòng, vừa oán hận:
-   Một ngày nào đó, ta nhất định phải làm cho bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta, trả cho bọn họ sự sỉ nhục gấp bội!
Trang Minh Hỉ nghe mẫu thân an ủi, trong lòng tủi thân, không nhịn được tựa vào vai mẫu thân, khẽ nức nở:
-   Mẫu thân, Tạ gia kia rất coi thường người, hắn rốt cuộc là muốn lấy con hay là muốn lấy Tần Thiên? Hắn lại đem một nô tỳ hạ lưu làm điều kiện để lấy con. Hắn coi thường con đến vậy. Mẫu thân, con không lấy chồng, Trang Minh Hỉ dù thế nào cũng là tiểu thư nhà phú quý, há có thể để người khác coi thường như vậy được?
Trang Tín Xuyên ở bên nghe muội muội nói vậy mà hoảng sợ. Vất vả lắm mới đặt được mối quan hệ với Tạ gia, chuyện làm ăn buôn bán muối cũng có chút hi vọng chen chân, há có thể dễ dàng ném xuống sông xuống biển như vậy.
-   Muội muội, trăm ngàn lần đừng nghĩ như vậy, là Tạ gia, Tạ gia đó, là Tạ gia cự phú phía Bắc.
Trang Tín Xuyên vội la lên, hắn đến bên Trang Minh Hỉ, cúi người nói:
-   Bao nhiêu người nghĩ nát óc cũng muốn gả vào, trước chẳng phải ngươi cũng vì muốn gả cho hắn mà tốn bao tâm tư sao? Nay chỉ vì một người hầu mà tức giận đến gạt mối nhân duyên tốt đẹp này qua một bên sao?
-   Nhưng ca ca, hắn căn bản không coi ta ra gì, hắn nhục nhã ta như vậy. Cho dù ta gả qua thì có ngày lành sao?
Trang Minh Hỉ ngẩng đầu, mắt đỏ hồng nhìn Trang Tín Xuyên.
-   Ai nói hắn làm nhục ngươi? Muội muội, ngươi trăm ngàn lần đừng tự rúc mình vào sừng trâu. Tạ Đình Quân là vì bị ngươi mê hoặc ở hội đèn lồng trung thu mới muốn lấy ngươi. Ngươi không nhớ hôm đó ngươi tỏa sáng thế nào sao? Tạ công tử vẫn luôn nhìn ngươi cười, hắn sao có thể không thích ngươi? Hắn là cưới hỏi đàng hoàng, nào có ai đem chuyện nhân duyên ra để đùa? Về phần Tần Thiên, nam nhân nào có chút địa vị đều chẳng là tam thê tứ thiếp? Hắn dù coi trọng Tần Thiên cũng chỉ là nhất thời mà thôi, không phải Tần Thiên thì cũng là người khác. Cũng chẳng nói đâu xa, nha hoàn ngươi mang qua sau này chẳng phải đều là người của hắn? Chẳng lẽ ngươi định so đo với hắn mấy cái này sao? Ngươi so đo xuể sao? Chẳng phải tự làm mình mệt mỏi sao?
Trang Tín Xuyên hoa chân múa tay nói một hồi rồi lại liếc mắt ra dấu với mẫu thân.
Lý di nương hiểu ý, tuy nói hai người đều là cốt nhục nhưng rốt cuộc con trai vẫn quan trọng hơn chút. Chuyện hôn nhân với Tạ gia quan trọng ra sao bà đương nhiên hiểu rõ. Hơn nữa, theo bà thấy, chuyện tuy rằng đáng bực nhưng còn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy.
Bà cầm tay Trang Minh Hỉ nói:
-   Nữ nhi à, con đừng hồ đồ, Tạ gia phú quý cỡ nào chẳng lẽ con đã quên? Về sau con chính là nữ chủ nhân Tạ gia, vinh quang cỡ nào? Chẳng lẽ con thật sự không muốn?
Trang Minh Hỉ nhớ lại ngày đó đến Tạ gia tham dự yến hội đã thấy sự giàu có của Tạ gia, lại nhớ đến Tạ Đình Quân uy vũ phong lưu thì nhất thời cũng thất thần.
-   Về phần Tần Thiên, chẳng lẽ ngươi còn sợ nàng, nàng là cái gì? Về sau, cố gắng lắm cũng chỉ là một tiểu thiếp. Ngươi còn sợ không xử lý được? Để cho Tạ công tử có cảm giác mới mẻ một thời gian, chờ sự hứng thú qua đi, chẳng phải nàng ta sống chết cũng mặc kệ sao? Bất luận là về thân phận, tướng mạo, tài hoa, tính tình, nàng ta sao so với ngươi được? Nếu vì nàng mà buông việc hôn nhân này, ngươi đúng là bị u mê rồi!
Nói xong vươn ngón trỏ mà dí đầu Trang Minh Hỉ. Trang Minh Hỉ ngừng khóc, cắn chặt môi, chậm rãi nắm chặt tay.
Một lát sau, mới nói:
-   Vậy giờ chúng ta nên làm thế nào mới kéo được Tần Thiên từ chỗ đại nương về đây?
Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn về phía Trang Tín Xuyên, bình tĩnh nói:
-   Xem phản ứng vừa rồi của đại ca thì đúng như là coi nàng ta là bảo bối, chẳng lẽ hắn sẽ buông tay?
-   Đúng là có hơi lạ…
Trang Tín Xuyên nhíu mày “a” một tiếng. Hắn nhớ rõ, Tạ Đình Quân như là rất chắc chắn việc Tần Thiên sẽ thất sủng, chẳng lẽ còn chưa đến lúc? Nhưng thấy muội muội nghĩ thông suốt thì lại vui mừng, hắn chà chà tay, đảo mắt láo liên:
-   Ta đang nghĩ ra một cách, có lẽ có thể được…
Bên này, Trang Tín Ngạn vẫn nắm tay Tần Thiên không buông, người đi theo sau nhìn có chút ngượng ngùng, dần dần đều tìm cớ mà rời đi. Đến khi sắp đén Thanh Âm viện thì cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lúc sắp vào cửa, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên kéo Tần Thiên đi đến một góc hẻo lánh, chỗ đó là một góc khuất, người đi ngang qua khó mà phát hiện.
Trang Tín Ngạn kéo Tần Thiên đi tới dưới một gốc đào, lúc này hoa đào dần héo, nhánh cây những mầm xanh đang nảy, gió thổi qua, hoa rơi như mưa, khắp nơi phủ trong những cánh hoa hồng.
Trong không khí, hương hoa đào thản nhiên thấm đẫm.
Thấy hắn vẫn không buông tay, Tần Thiên có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng tránh qua một bên rồi giãy tay hắn ra. Nàng cúi đầu, hai tay nắm chặt vào nhau, bàn tay từng bị hắn nắm dường như vẫn còn sự ấm áp của hắn.
Nàng cảm thấy nàng phải nói điều gì đó, nàng lấy ra quyển sổ nhỏ viết: “Ta không rõ vì sao Tứ tiểu thư lại làm vậy nhưng thiếu gia, ngươi vì ta đánh tứ tiểu thư, phu nhân có trách cứ ngươi không?”
Viết xong đưa cho hắn xem. Đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn thì đã thấy hắn đang nhìn mình, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt trầm tĩnh. Hắn vươn tay, nhẹ vuốt lên chỗ nàng bị đánh, ngay khi đầu ngón tay hắn tiếp xúc tới làn da nàng, Tần Thiên có cảm giác như bị điện giật. Nàng theo bản năng lùi ra sau, mặt nóng bừng.
Thấy nàng né tránh, hắn cũng thu tay về, trong mắt có vẻ đau lòng nhưng chỉ thoáng chốc lại trở lại vẻ trầm tĩnh bình thường.
Hắn liếc nhìn quyển sổ trên tay nàng một cái, lấy bút than viết: “Ngươi là người của ta, sao ta có thể để người khác đánh ngươi trước mặt ta, đây chẳng phải là vỗ mặt ta sao?” Thật ra hắn muốn nói là hắn sẽ không dễ dàng tha thứ bất kì ai dám coi thường nàng.
Hắn vốn không quen biểu đạt cảm xúc của mình, luôn không thể nói ra những gì mình nghĩ, giống như muốn bóc lớp vẩy trên vết thương vậy, luôn có chút khó khăn. Vì thế, viết ra hoàn toàn thay đổi ý tứ.
Thì ra là như vậy…… Tần Thiên nhìn hắn cười cười, cũng đúng, người của mình sao có thể tùy ý người khác đánh mắng. Tuy là như thế nhưng nàng cũng thật vui vì hắn có thể xả giận cho nàng. Lúc ấy nàng cũng thực sự rất tức giận, đánh không thể đánh lại, mắng không thể mắng lại, làm người hầu thật sự là quá uất ức.
Hy vọng lần này có thể thuận lợi chuộc thân.
“Cảm ơn Đại thiếu gia! Đại thiếu gia, chúng ta vào đi thôi, phu nhân nhất định đang chờ gặp ngươi”. Tần Thiên viết.
Hai người cùng nhau đi vào Thanh Âm viện.
Trong phòng, Đại phu nhân ngồi ghế bành bên cửa sổ, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên dập đầu vấn an.
Tần Thiên ngẩng đầu lên, thấy Đại phu nhân mặc một bộ áo màu xanh nhạt thêu chữ phúc thọ, so với khi bọn họ đi thì hình như lại gầy đi một chút, nhưng thần sắc cũng không tệ.
Nguyệt Nương và Thúy Vi đứng bên cạnh bà, ngoài các nàng, trong phòng không còn người hầu nào, chính là những người hầu theo Trang Tín Ngạn ngoài Hải Phú ra thì cũng đều phải đứng ngoài. Tần Thiên nghĩ có lẽ vì chuyện bọn họ sắp nói là chuyện bí mật nên cũng không để ý.
Trang Tín Ngạn kể lại chuyện tình từ đầu đến cuối cho Đại phu nhân, chờ hắn viết xong, Hải Phú như bình thường, định đưa cho Đại phu nhân xem nhưng vừa bước lên thì Nguyệt Nương đã nói:
-   Phú Nhi, ngươi không cần đi tới đi lui, đọc ra là được rồi.
Hải Phú sửng sốt, chỉ đành đọc ra.
Đại phu nhân rất chăm chú nghe, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng mỉm cười:
-   Không sai, không sai, các ngươi làm tốt lắm.
Trang Tín Ngạn được mẫu thân tán thưởng, rất cao hứng, lại nhìn Tần Thiên một cái, Tần Thiên hiểu ý, lấy lá trà “Hách sát nhân hương” ra, pha cho Đại phu nhân thử.
Tần Thiên định đưa tới tay Đại phu nhân, cũng không ngờ Nguyệt Nương ở bên lại đón lấy, đưa tới tận tay Đại phu nhân. Tần Thiên nhìn thấy có chút quái dị nhưng quái dị thế nào, nhất thời không nói rõ được.
Đại phu nhân cẩn thận thưởng thức, vẻ mặt cười thư thái:
-   So với Hổ Khâu cũng không kém là bao, cống trà cuối cùng có thể về tay ta rồi. Nghe nói hoàng thượng sắp đến Dương thành, đến lúc đó nghĩ cách trình cho hoàng thượng, nhất định có thể trở thành cống trà.
“Mẫu thân yên tâm, việc này con sẽ nghĩ cách. Nhất định sẽ làm cho trà này xuất hiện trước mặt hoàng thượng”. Trang Tín Ngạn muốn mẫu thân biết công lao của Tần Thiên lại viết: “Lần này cũng may có Tần Thiên, Tần Thiên giúp con không ít việc, nếu là không có nàng, căn bản sẽ thuận lợi như vậy”
Tần Thiên xem mà lòng vui vẻ vô cùng nhưng miệng vẫn khiêm tốn:
-   Sao là công của ta được, đều là Đại thiếu gia có năng lực.
Nhưng nàng vẫn cười toe toét.Trang Tín Ngạn thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng nhịn không được mỉm cười. Đại phu nhân gật gật đầu, cười nói:
-   Nếu Tín Ngạn nói như vậy, nhất định công của ngươi không nhỏ. Tần Thiên, lần này ngươi lập công lớn như vậy, phu nhân nhất định phải thưởng lớn cho ngươi, ngươi có muốn biết phu nhân định thưởng ngươi thế nào không?
Nhìn thấy mẫu thân nói vậy, Trang Tín Ngạn đã hiểu ý của bà, lòng hắn nóng lên, ánh mắt nhìn Tần Thiên cũng nóng bỏng theo.
Cũng không ngờ, Đại phu nhân vừa dứt lời, Tần Thiên liền quỳ xuống dập đầu.
-   Tần Thiên, ngươi bỗng nhiên quỳ xuống làm gì? Nguyệt Nương vội vàng nói.
Nghe được lời Nguyệt Nương, Đại phu nhân ngừng cười:
-   Tần Thiên, ngươi có chuyện gì?
-   Phu nhân, Tần Thiên có chuyện muốn cầu, xin phu nhân từ bi. Tần Thiên nói.
Lúc này không nói còn đợi đến bao giờ? Cuộc sống không có tôn nghiêm, không có chút quyền gì, bị người nhục nhã nàng chịu đủ rồi. Tiểu thiếp nàng cũng thực sự không muốn làm.
Đại phu nhân giật mình:
-   Chuyện gì?
Bên cạnh Trang Tín Ngạn, Hải Phú, Nguyệt Nương cũng nghi hoặc nhìn Tần Thiên.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tần Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đại phu nhân……
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân