The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 107-108
hương 107: Mất tích
“Tạ công tử, ngươi thả ta xuống ở đây là được rồi.”
Mắt thấy sẽ đến cửa thôn, Tần Thiên nói với Tạ Đình Quân. Hai người cưỡi chung một con ngựa, tuy rằng không có chuyện gì phát sinh, nhưng bị người khác thấy cũng không tốt.
Tạ Đình Quân nghe vậy ngẩng đầu nhìn ra xa, người luyện võ thị lực luôn hơn hẳn so với người bình thường, từ rất xa, hắn đã thấy thân ảnh Trang Tín Ngạn đang đứng ở cửa thôn đi qua đi lại.
Tạ Đình Quân cười nhẹ, quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, Trang Tín Ngạn sẽ không an tâm ở nhà mà chờ tin tức.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Tạ Đình Quân cười nói: “Nơi này đường không dễ đi, ta chở ngươi đưa đến cửa thôn, cũng không còn bao xa.” Nói xong cũng không chờ Tần Thiên trả lời, liền ra roi thúc ngựa hướng về cửa thôn phóng nhanh tới.
Thời điểm sắp tới gần cửa thôn, Tạ Đình Quân cố ý ruổi ngựa lướt qua một mô đất, hắc mã lắc lư, Tần Thiên mất thăng bằng, theo bản năng ôm lấy thắt lưng hắn, Tạ Đình Quân ha ha cười, chậm rãi giảm tốc, dừng ngựa lại trước cửa thôn.
Ở cửa thôn có một hàng cây đại chương, dưới tàng cây đại chương có một ngôi miếu thổ địa tho nhỏ. Trước ngôi miếu nhỏ có đặt lư hương bảo chúc.
Tạ Đình Quân xoay người xuống ngựa, dư quang khóe mắt nhìn thấy Trang Tín Ngạn đứng ở phía sau một gốc cây đại chương nhìn bọn họ. Gốc cây to một người ôm cũng không hết, cơ hồ che khuất thân mình của hắn. Tần Thiên căn bản không phát hiện hắn đang đứng đó. Tạ Đình Quân cũng ra vẻ như không phát hiện, lập tức vươn tay về phía Tần Thiên, cười nói: “Đừng cậy mạnh, ta đỡ ngươi xuống!”
Tần Thiên cũng không dám lại tin tưởng hắn, ai biết hắn nhân cơ hội này lại có chủ ý gì, nàng không chạm vào tay hắn, từ trên yên ngựa thả người nhảy xuống, có lẽ đã có kinh nghiệm xuống ngựa một lần, lúc này nàng cũng không bị ngã.
Tạ Đình Quân nhíu mày, cười cười.
Sau khi xuống ngựa, Tần Thiên vỗ vỗ tay, cũng không nói gì, quay đầu bước đi.
“Nha đầu, ta tốt xấu cũng đem ngươi bình an trở về, ngươi một câu cũng không có?” Tạ Đình Quân ở phía sau cao giọng nói.
Tần Thiên quay đầu lại, nay đã về nhà, can đảm cũng tăng lên, nàng nhìn hắn, tức giận nói: “Tạ công tử, nếu không phải do ngươi, sự tình hôm nay cũng sẽ không phát sinh như vậy, ngươi còn muốn ta nói lời cảm tạ?”
Tạ Đình Quân cười to vài tiếng, hai tay chắp sau lưng đến gần Tần Thiên, tiếp theo, hắn lấy ra từ trong lòng một vật gì đó, đưa tới trước mặt Tần Thiên.
“Cho ngươi.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, hai mắt thâm thúy, ánh mắt sáng ngời.
Thái dương lặn về phía tay, dương quang màu vàng chiếu vào cẩm bào màu đen trên người hắn, kim tuyến thêu trên cẩm bào chớp động lân lân kim quang, một mảnh lấp lánh như ngọc.
Tần Thiên mị hí mắt, nhìn về phía tay hắn đang giơ ra, nàng nhìn vật trong tay hắn, không khỏi nao nao, nhưng cũng không vươn tay tiếp nhận.
“Ngây người cái gì, đây không phải vật ngươi muốn sao?” Tạ Đình Quân mỉm cười, “Ta thấy ngươi nhìn chằm chằm con hổ đất này, biết ngươi rất thích, cho nên ta đã mua nó.”
“Ngươi vẫn đi theo chúng ta?” Tần Thiên cảm thấy chính mình hỏi điều dư thừa, nếu hắn không đi theo bọn họ, sao có thể tìm cách thực hiện kế hoạch?
“Ta cũng muốn quang minh chính đại đi theo các ngươi a, nhưng công tử nhà ngươi không thích.” Khi nói chuyện, Tạ Đình Quân lại tiến lên từng bước, “Cầm đi, ta cố ý mua cho ngươi.”
Trong tay hắn tượng đất hình hổ con quả thật là thứ nàng đã ngắm nhìn, tượng đất nhỏ này được tạo hình thật đáng yêu, đầu thú sinh động, màu sắc diễm lệ, Tần Thiên vô cùng thích. Nhưng Tần Thiên lại lắc đầu lui về phía sau, “Ta không cần.”
Nàng hiện tại thân phận như thế nào sao có thể tùy tiện nhận vật mà nam tử khác đưa cho. Đặc biệt là vật do Tạ Đình Quân đưa!
“Ngươi sợ cái gì, không có ai biết đâu, cho dù có người biết thì làm sao? Bất quá chỉ tốn hai quan tiền thôi, cũng không phải trân bảo ngọc thạch, ai sẽ quản chứ?” Tạ Đình Quân nhìn nàng ôn nhu nói, “Hơn nữa loại tượng đất này chỉ ở nơi này mới có, ở Dương Thành muốn tìm cũng không thấy. Sau khi trở về, ngươi cũng sẽ không mua được.”
Tần Thiên nhìn tượng đất nhỏ trong tay hắn liếc mắt một cái, “Ta không cần, ta đi đây.” Nói xong lại xoay người.
Ai ngờ, Tạ Đình Quân lại đuổi theo, đem tượng đất cứng rắn đặt vào tay nàng, chờ nàng nắm lấy, lại chạy về, xoay người lên ngựa, giục ngựa phóng đi, vó ngựa tung lên từng trận bụi đất, âm thanh hắn trong trẻo xuyên thấu qua bụi đất truyền tới, “Vật này là mua cho ngươi, ngươi không cần thì cứ đem vứt bỏ!”
Dư âm lượn lờ, thân ảnh của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Tần Thiên nhìn tượng đất trong tay, giơ tay lên muốn ném xuống, nhưng thấy nó thật sự đáng yêu, lại luyến tiếc, nàng thích nhất mấy đồ thủ công đáng yêu tinh xảo này. Tượng đất thì có lỗi gì đâu? Làm nó cũng tốn biết bao công phu, cần gì phải hủy nó đi? Lại nói tiếp, bất quá chỉ đáng vài quan tiền mà thôi, cũng không coi là chiếm tiện nghi của hắn.
Nghĩ như vậy, nàng lại thu hồi cánh tay, nhìn bộ dáng tượng đất nhỏ, nhịn không được cười cười.
Nhưng bỗng nhiên, nàng chỉ cảm thấy bên tai có gió thổi qua, tiếp theo hoa mắt, sau đó thấy Trang Tín Ngạn vọt tới trước mặt, còn chưa kịp có phản ứng chuyện gì đang xảy ra, tượng đất trên tay đã bị hắn đoạt đi. Ngay sau đó, hắn giơ tay lên, hung hăng ném tượng đất vào bức tường bên cạnh.
Tượng đất nhỏ nhất thời vỡ vụn.
Tần Thiên ngây dại nhìn tượng đất vỡ thành mảnh nhỏ.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Tín Ngạn, đã thấy hắn xanh mặt, nhếch môi, nhìn nàng ánh mắt tràn ngập tức giận.
“Ngươi có cần phải dã man như vậy hay không?” Tần Thiên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói.
Trang Tín Ngạn sắc mặt “Xoát” biến thành trắng bệch, hắn kinh ngạc nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên xoay người, nhanh chóng đi về phía trước.
Đổi lại là bình thường, Tần Thiên nhất định sẽ đuổi theo, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi quá mức, không muốn đuổi theo hắn. Nàng nhìn bóng dáng của hắn dần dần biến mất, lúc này mới chậm rãi động cước bộ, hướng tới tiểu viện bọn họ đã thuê.
Chờ hai người rời khỏi, Tạ Đình Quân cưỡi ngựa từ một góc đi ra, hắn ruổi ngựa đi đến chỗ vương vãi mảnh vụn của tượng đất, nhìn tượng đất bị ném thành nhiều mảnh nhỏ, lạnh lùng cười.
Bản thân một mình đợi Tần Thiên lâu như vậy, hơn nữa hắn vừa mới nhìn thấy một màn kia, phàm là nam nhân, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nữ nhân của mình.
Tạ Đình Quân quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng hai người biến mất, cười cười, sau đó kéo cương ngựa, hướng về sân viện mình ở.
Bên này, sau khi Tần Thiên trở lại, đã thấy Hải Phú đứng ở cửa nhìn xung quanh. Hải Phú nhìn thấy nàng há hốc mồm, cười nói: “Tần Thiên, cám ơn trời đất, ngươi cuối cùng đã trở lại!” Tiếp theo, lại đem nàng cẩn thận đánh giá một lần, nhìn nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ, Tạ công tử mang ngươi đi, không làm gì ngươi chứ!”
Tần Thiên lắc đầu: “Chuyện này vốn do hắn gây ra, hắn nếu dám đối với ta như thế nào, ta sẽ đi kiện hắn!”
“Là do hắn gây ra? Sao lại nói như vậy?” Hải Phú ngạc nhiên nói.
Tần Thiên liền kể lại Tạ Đình Quân bởi vì vui đùa mà làm như vậy.
Hải Phú nghe xong giận dữ, “Không nghĩ tới Tạ công tử đúng là người âm hiểm như vậy!” Tiếp theo cơ hồ đem mười tám đời tổ tông nhà hắn mắng một lượt.
“Sau khi trở về, ta nhất định phải đem hành vi tiểu nhân này của hắn truyền khắp Dương Thành, phá hủy thanh danh của hắn!” Hải Phú oán hận nói, nhưng suy nghĩ một hồi lại lắc đầu, hắn nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, “Không được, nếu như vậy, chuyện ngươi được hắn cứu đi cũng không giấu giếm được, bị người khác biết được…” Lời hắn chưa nói xong, nhưng Tần Thiên đã hiểu được ý tứ của hắn.
Bị người khác biết Tạ Đình Quân thanh danh tất nhiên có tổn hại, nhưng trinh tiết của nàng chỉ sợ cũng sẽ bị hoài nghi, nếu như có người truy cứu, cũng không có kết cục tốt.
Tần Thiên trong lòng nghiêm nghị, trách không được hắn lúc trước sảng khoái thừa nhận như vậy, hóa ra đã sớm dự đoán được nàng không dám nói ra ngoài.
“Hải Phú, không nghĩ tới ngươi thân thủ tốt như vậy, thật sự là chân nhân bất lộ tướng nha.” Tần Thiên cười chuyển chủ đề.
Hải Phú sờ sờ lỗ tai, ngượng ngùng nói: “Tốt cái gì? Chẳng qua phu nhân thỉnh võ sư dạy ta vài năm, chính là muốn ta có thể bảo hộ thiếu gia thật tốt, biết chút võ vẽ, nhưng gặp phải tình huống hôm nay cũng không có ích gì.” Hải Phú nhớ tới lúc đó bản thân bị vài người quấn lấy thoát ra không được, điều này khiến hắn tự trách rất nhiều.
“Đã là tốt lắm rồi, người ta biết chúng ta vô tâm, chúng ta tất nhiên bị động.” Tần Thiên an ủi nói.
“Đúng, lại nói tiếp đều do tên họ Tạ đáng giận kia!” Hải Phú cả giận nói, tiếp theo, hắn như nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Tần Thiên, “Đúng rồi, ta và thiếu gia dọc theo phương hướng các ngươi đào tẩu đi tìm các ngươi, nhưng mãi vẫn không tìm được các ngươi, các ngươi chạy đến chỗ nào vậy.”
“Ngươi và thiếu gia đi tìm ta? Tạ Đình Quân mang ta đi đường nhỏ, sau lại bị lạc đường …” Nói tới đây, Tần Thiên bỗng nhiên dừng lại, trong đầu linh quang chợt lóe.
Tạ Đình Quân rõ ràng bị chọc giận mà rời đi, đang đi còn quay lại, bỗng nhiên còn mang theo nàng đi đường nhỏ, sau lại bị lạc đường…
Tần Thiên sắc mặt lạnh xuống, hai mắt không ngừng lóe ra.
Vừa rồi phản ứng của Trang Tín Ngạn hẳn là thấy được tất cả, hắn có lẽ đã sớm đứng ở cửa thôn chờ nàng, mà Tạ Đình Quân lại nhất định muốn đưa nàng đến cửa thôn, thái độ ái muội, còn cứng rắn tặng cho nàng tượng đất…
“Hải Phú, có phải vừa rồi thiếu gia đứng ở cửa thôn chờ ta không?” Tần Thiên đột nhiên hỏi.
Hải Phú nói: “Chúng ta sau khi trở về, vẫn không thấy ngươi, thiếu gia ngồi cũng không yên, nhất định phải đi ra ngoài chờ ngươi. Ta vốn định đi theo, nhưng thiếu gia lại sợ ngươi trở về trong nhà không có người, bảo ta ở trong phòng chờ, bản thân thì đi ra ngoài, về phần có đứng ở cửa thôn hay không ta cũng không biết!”
Nhất định là như vậy, nhất định Tạ Đình Quân thấy Trang Tín Ngạn ở cửa thôn chờ mình, cho nên mới cố ý tạo ra một màn này cho hắn xem.
Nhưng mục đích của hắn là gì? Khiến Trang Tín Ngạn hiểu lầm ta? Vậy đối với hắn có gì tốt?
Tần Thiên nhớ tới một ít lời nói ái muội của Tạ Đình Quân đối với nàng, không khỏi nhíu mày.
“Tần Thiên, ngươi vừa rồi nhìn thấy thiếu gia sao? Thiếu gia đâu, sao không đi cùng ngươi trở về?” Hải Phú đi tới cửa hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, không phát hiện thân ảnh của Trang Tín Ngạn.
Tần Thiên trong lòng cả kinh: “Thiếu gia còn chưa trở về sao? Hắn rõ ràng đi về trước ta a!” Nàng còn tưởng rằng hắn đã trở về trước! Dù sao ở nơi này hắn cũng không còn chỗ nào khác để đi.
Hải Phú quay đầu lại, mở to hai mắt: “Không có a, thiếu gia sau khi rời khỏi đây, vẫn chưa trở về! Ngươi nếu nhìn thấy hắn, sao không đi cùng hắn?”
Tần Thiên sắc mặt trắng nhợt, trong lòng nhất thời hoảng hốt, đồng thời hối hận không thôi, lúc ấy nàng hẳn nên đi theo hắn, nàng làm cái gì vậy chứ? Nàng chỉ là một nha đầu mà thôi! Bản thân lại biết rõ hắn có chỗ thiếu hụt…
“Ta sang nhà Tống bá bá nhìn xem!” Tần Thiên nói xong định bước ra cửa, nhưng Hải Phú ngăn nàng lại: “Để ta đi đi, cước bộ của ta so với ngươi nhanh hơn.” Nói xong bỏ chạy đi ra ngoài.
Chưa được bao lâu, Hải Phú liền chạy về, vẻ mặt thất kinh, “Tống lão nói thiếu gia không hề qua nhà lão, thiếu gia rốt cuộc đi đâu vậy? Cũng không biết có chuyện gì xảy ra không!”
Tần Thiên nóng nảy, nàng hít sâu vài lần, làm cho chính mình tỉnh táo lại, “Chúng ta đi ra ngoài, phân công nhau tìm, nhất định sẽ có người nhìn thấy hắn, đừng nóng vội, thôn này không lớn, người nơi này cũng tốt bụng lắm, thiếu gia sẽ không gặp chuyện gì không may!”
Chương 108: Bỏ qua
Tần Thiên và Hải Phú phân công nhau tìm trong thôn, nhưng dù thế nào cũng đều không thấy thân ảnh Trang Tín Ngạn. Trên đường, Tần Thiên gặp một nữ hài tử đi hái thuốc về, Tần Thiên hướng nàng hỏi.
“Là công tử có bộ dạng rất đẹp sao? Mẹ ta nói hắn giống như người bước ra từ trong tranh vậy.” Tiểu cô nương đỏ mặt hỏi.
Đổi lại là bình thường, Tần Thiên nhất định sẽ trêu chọc tiểu cô nương một hai câu, nhưng hiện tại nào có tâm tình này, “Đúng vậy, chính hắn, tiểu muội, ngươi có gặp hắn sao?” Tần Thiên vội vàng hỏi.
Tiểu cô nương cười cười, sau đó chỉ vào trên núi nói: “Ta vừa mới đi hái thuốc về, thấy vị công tử kia lên núi!”
Biết được tin tức về Trang Tín Ngạn, Tần Thiên tâm cuối cùng cũng buông lỏng hơn một chút, nàng liên thanh nói cảm tạ, trở về tìm Hải Phú, đem tin tức này nói cho hắn.
Hải Phú ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, nói: “Cũng sắp tối rồi, xem ra buổi tối sẽ có một trận mưa to, chúng ta nhanh tìm ra công tử mới được!” Hắn suy nghĩ một hồi, lại nói: “Núi lớn như vậy, chúng ta hai người tìm rất phí sức, chúng ta nhờ một ít thôn dân đến cùng nhau hỗ trợ tìm kiếm.”
“Ý kiến hay!” Tần Thiên gật đầu nói, Trang Tín Ngạn nghe không thấy, nhiều người tìm cũng sẽ nhanh hơn. Nghĩ tới nhờ người sẽ tốn khá nhiều thời gian, nhưng nàng hiện tại trong lòng lo lắng, một khắc cũng không muốn đợi. Tần Thiên nói với Hải Phú: “Như vậy đi, ngươi là nam nhân đi mời người giúp đỡ có vẻ tiện hơn, ngươi đi tìm người, ta thừa dịp trời còn chưa tối, trước lên núi tìm thiếu gia. Chúng ta ở trên núi hội hợp.”
Hải Phú gật gật đầu, “Cũng tốt, vậy ngươi cẩn thận một chút.”
“Ngươi yên tâm đi, đường trên núi ta cũng khá quen thuộc.”
Hai người phân công nhau làm việc.
Bên này, Trang Tín Ngạn đứng ở trên ngọn núi, nhìn một ngày dần dần biến mất, phía đường chân trời như được thiêu đốt, đỏ hồng một mảnh.
Hai mắt hắn không hề chớp nhìn cảnh vật, hình như đang hết sức chăm chú, nhưng trong đầu lại một mảnh trống trơn, cảnh đẹp như vậy chỉ dừng lại ở trong mắt, cũng không thể tiến vào đáy lòng của hắn.
Gió trong trẻo nhưng lạnh lùng thổi bay tóc và góc áo của hắn, cũng khiến cảm xúc lộn xộn của hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, khiến cảm xúc của hắn vẫn bị vây trong trạng thái căng thẳng.
Nhìn thấy Tần Thiên ở phía sau hắn bị người khác lặng lẽ mang đi, hắn khẩn trương đến mức tâm như muốn nhảy ra; lúc hắn bị người ngăn lại, trơ mắt nhìn nàng bị lôi đi, thời điểm đó hắn hận chính mình vô năng; nhìn thấy Tạ Đình Quân xuất hiện, hùng hổ cứu Tần Thiên, hắn vừa cao hứng, vừa khổ sở; nhìn thấy Tần Thiên rúc vào lòng Tạ Đình Quân, Tạ Đình Quân thoải mái cười to, hắn cảm thấy tâm như là bị đao cứa một nhát vô cùng đau đớn.
Sau đó Tần Thiên bị Tạ Đình Quân mang đi, hắn tìm mãi mà không thấy. Lo lắng rất nhiều, trong lòng cũng bị đủ loại ý nghĩ dày vò, khiến hắn đứng ngồi không yên, không thể bình tĩnh, thật vất vả đợi được Tần Thiên trở về, lại thấy nàng ngồi ở trong lòng người đó, thân ái, ấm áp cưỡi chung một con ngựa, hắn thấy một màn này, lo lắng cùng dày vò trong chốc lát hóa thành cảm xúc mãnh liệt đánh thẳng vào trí não, tâm giống như bị cái gì bóp chặt, khiến hắn vừa chua xót vừa đau khổ.
Hắn nhìn Tạ Đình Quân mỉm cười với nàng, nhìn Tạ Đình Quân đưa cho nàng tượng đất nhỏ, khi hắn nhìn thấy nàng cầm tượng đất kia mỉm cười, sự căng thẳng trong lòng lập tức như bị đứt gãy, hắn rốt cuộc không thể khống chế cảm xúc, để mặc lửa giận chi phối hắn, hắn xông lên, đem tượng đất trong tay nàng đập nát!
Lúc ấy trong lòng hắn khoái ý nói không nên lời, giống như phẫn nộ được phát tiết, nhưng khi nhìn nàng vẻ mặt thất vọng, hắn trong lòng lại bối rối, lúc nàng nói hắn dã man, hắn trong lòng lại khổ sở. Hắn sợ chính mình sẽ lại lần nữa không khống chế được bản thân, quay đầu rời khỏi đó. Lúc ấy, hắn hy vọng cỡ nào nàng có thể giống như lúc trước đuổi theo hắn, nhưng hắn đợi đã lâu, vẫn chưa thấy nàng chạy lại gần. Hắn vừa hoảng vừa vội, vừa khổ sở vừa tức giận, không muốn gặp bất kỳ ai, liền chạy lên núi, ở trong núi đi lung tung, rồi leo lên tận đỉnh núi mới ngừng lại.
Sau khi tỉnh táo lại, lúc này mới từ từ nghĩ tới một ít chuyện bị mình bỏ qua.
Lúc trước hắn vẫn lo lắng an nguy của Tần Thiên, không có tâm tư nghĩ ngợi, nhưng hiện tại chậm rãi hồi tưởng lại cảm thấy sự tình hôm nay có chút kỳ quái. Đạo tặc đột nhiên xuất hiện, Tạ Đình Quân đột nhiên xông tới cứu, mọi thứ dường như rất đột ngột, đột ngột đến mức giống như đã được lên kế hoạch trước vậy.
Nếu mọi việc thật sự cùng Tạ Đình Quân có liên quan, mục đích của hắn đơn giản chính là khiến mình tức giận và đau lòng vì Tần Thiên, thấy một màn như vậy, quả thật đã làm cho hắn vừa lòng đẹp ý?
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Tần Thiên đều là bị động, bị Tạ Đình Quân mang đi không phải do nàng muốn vậy, cùng Tạ Đình Quân cưỡi chung một con ngựa cũng không phải việc nàng có thể quyết định, tượng đất kia lại là Tạ Đình Quân ép buộc đưa cho nàng, nàng có làm gì sai đâu? Những chuyện này phát sinh, nàng nhất định cũng rất sợ hãi, nhưng sau khi trở về, hắn lại chỉ biết đối với nàng phát giận…
Trang Tín Ngạn càng nghĩ càng hối hận, nàng hiện tại nhất định rất tức giận, nàng có thể lại không để ý tới mình nữa hay không? Nàng có thể cảm thấy Tạ Đình Quân so với hắn tốt hơn hay không?
Nghĩ vậy, Trang Tín Ngạn tâm lại rối loạn, hắn cảm thấy mình không thể cứ đứng ở đây nghĩ ngợi, lúc này Tạ Đình Quân nói không chừng lại đang nghĩ cách quấn quít Tần Thiên, hắn trốn tới chỗ này chẳng phải là đúng với ý nguyện của hắn ta?
Ánh sáng của một ngày tàn dần lùi về phía tây, phía đường chân trời một tia sáng cuối cùng đã biến mất, bầu trời xuất hiện sắc thái mông lung, tầng tầng choáng váng nhiễm khai, dần dần bị bóng đêm nuốt chửng.
Trang Tín Ngạn xoay người hướng về đường xuống núi rời đi.
Bên này, Tần Thiên lên núi, tìm kiếm Trang Tín Ngạn chung quanh, giờ này các nông dân vườn trái cây đã kết thúc công việc về nhà, trên núi một bóng người cũng không có. Cây cao che khuất bầu trời, ánh sáng hoàng hôn theo kẽ hở qua lá cây chiếu vào, giúp Tần Thiên miễn cưỡng có thể thấy rõ được cảnh vật.
Trong rừng im ắng, ngẫu nhiên vang lên tiếng quạ đen kêu, thỉnh thoảng có phi điểu trên đỉnh đầu nàng xòe cánh bay qua.
Tần Thiên nhìn rừng cây càng ngày càng âm u, bỗng nhiên có chút sợ hãi, nhưng nghĩ tới Trang Tín Ngạn đang ở trong rừng cây này, bởi vì không nghe thấy bất cứ thanh âm nào hoặc thậm chí đang gặp nguy hiểm ở chỗ nào đó, nàng lại miễn cưỡng cổ vũ tinh thần, tự ca hát để giúp mình có thêm can đảm, tiếp tục tìm kiếm.
Đầu tiên nàng đi tới vườn trái cây, phát hiện không có người, đành phải đi lên phía trên tìm kiếm.
Nàng rất hối hận hành vi ngày hôm nay của mình, lại nói tiếp, Trang Tín Ngạn có làm gì sai đâu, trong mắt hắn nàng là nữ nhân của hắn, lại biến mất cùng một nam nhân khác lâu như vậy, sau đó tận mắt thấy mình thân thiết với nam nhân đó, không tức giận mới là lạ, nàng nhịn một chút thì đã sao nào? Dù sao sau khi trở về nàng có thể chuộc thân, cần gì phải khiến sự tình đến mức này, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì…
Tần Thiên quả thực không dám nghĩ tiếp nữa.
Đúng lúc này, Tần Thiên nghe thấy rừng cây ở phía trước có chút động tĩnh, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ là Trang Tín Ngạn?
Nàng vội vàng chạy vào trong rừng, lại không thấy thân ảnh của người nào, trong lúc thất vọng đang định rời khỏi, chợt thấy hai chân căng thẳng, bên tai nghe thấy “Xẹt” một thanh âm vang lên, dư quang khóe mắt nhìn thấy vật gì đó bên cạnh một gốc cây nhỏ “Thúc” một tiếng kéo lên, ngay sau đó là trời đất đảo lộn, một cỗ lực cường đại kéo nàng lộn ngược người.
Chờ tới lúc nàng phản ứng được đã là hai chân hướng lên trời, đầu hướng xuống đất cạnh một thân cây! Trong chốc lát, dường như máu toàn thân đều chảy xuống đầu, nàng chỉ cảm thấy hai mắt nở to, ngực khó chịu, cổ họng buồn nôn.
Tần Thiên chưa từng gặp phải “Kỳ ngộ” như vậy, lập tức sợ tới mức oa oa kêu to!
“Cứu mạng, cứu mạng, có người ở trong này hay không a?”
Nhưng nàng chỉ nghe thấy tiếng vang của mình vọng lại.
Tần Thiên cười khổ một tiếng, nàng biết mình nhất định đã rơi vào cạm bẫy của thợ săn. Lúc trước nàng còn nghe qua người khác nói có thợ săn đã dùng phương pháp này thành công săn được lợn rừng, chỉ do mình quá mức lo lắng, không cẩn thận, xứng đáng lọt vào cái bẫy này rồi.
Có điều người thợ săn này hẳn rất đắc ý, người khác săn được lợn rừng, hắn lại săn được một con người a!
Tần Thiên rất bội phục bản thân ở lúc này còn có thể nghĩ buồn cười như vậy.
Nàng ngóc đầu nhìn về phía hai chân của mình, thấy hai chân bị một dây thừng thô to cuốn chặt, nàng giật giật, căn bản không thể động đậy. Nàng muốn thử học như trong phim đặc công, dùng lực bật đẩy thân người lên cởi bỏ dây thừng trên chân, nhưng phát hiện động tác này đối với nàng mà nói quả thực chính là yêu cầu cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, nàng chỉ hơi thoáng cong thân người lên một chút đã mệt không thở được…
Không có biện pháp, chỉ có thể buông tha việc tự cứu, kỳ vọng Hải Phú mang theo thôn dân đến tìm được mình. Nàng không kêu to nữa, muốn dự trữ khí lực đợi khi có người đến lại hô lên cầu cứu.
Sắc trời dần dần ảm đạm, nhưng mãi vẫn không có ai tới.
Trong khi treo mình ở đó, trời bắt đầu đổ mưa. Ban đầu là mưa nhỏ tí ta tí tách, nhưng ngay sau đó mưa càng ngày càng lớn, chỉ chốc lát sau đã khiến toàn thân nàng ướt đẫm, mưa mùa xuân thấm vào người khá lạnh lẽo, lại bị gió trên núi thổi qua, Tần Thiên cảm giác người mình cũng sắp biến thành tảng băng.
Tần Thiên cười cười, an ủi chính mình, cũng may hiện tại là mùa xuân, không phải mùa đông, nếu không đợi đến lúc Hải Phú tới cứu, bản thân chắc đã bị đông lạnh đến chết mất rồi, bỗng nhiên lại cảm thấy mình rất may mắn.
Đang miên man suy nghĩ, Tần Thiên bỗng nghe thấy ngoài bìa rừng có chút động tĩnh. Chỗ này cách đường mòn bên rìa rừng cây cũng không bao xa, xuyên thấu qua cây cối có thể thấy rõ tình hình bên ngoài.
“Có người không? Có người ở bên ngoài không?” Tần Thiên kêu to.
Chỉ chốc lát, liền thấy Trang Tín Ngạn đi qua trước mắt, theo đường xuống núi đi xuống.
Tần Thiên nhìn thấy hắn vừa kinh hỉ, lại vừa sốt ruột. Kinh hỉ là, hắn cuối cùng đã bình an vô sự, sốt ruột là, sợ hắn không phát hiện ra mình.
Tần Thiên dùng hết sức lực thúc thắt lưng đung đưa thân thể, hai tay cũng vội khua khoắng, lên tiếng kêu to, “Thiếu gia, thiếu gia!”
Lúc ở chợ, nàng nhớ rõ lúc nàng kêu như vậy, Trang Tín Ngạn liền quay đầu lại, hy vọng lần này cũng có thể xuất hiện kỳ tích.
Nhưng mà Trang Tín Ngạn cứ đi thẳng không hề nhìn qua bên này.
Tần Thiên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đung đưa thân thể, nàng hiện giờ giống như xích đu lắc lư qua lại, kỳ vọng có thể hấp dẫn lực chú ý của Trang Tín Ngạn.
“Thiếu gia, thiếu gia!” Nàng dùng hết khí lực, cơ hồ kêu rát cả cổ họng.
Nhưng vì sắc trời quá mờ mịt, Trang Tín Ngạn lại nóng vội xuống núi, căn bản cũng không lưu ý tình huống quanh mình, hắn nào biết đâu rằng Tần Thiên đang ở ngay bên cạnh?
Tần Thiên dùng hết khí lực cuối cùng, dùng sức vung người lên một cái, nhưng lần này bởi vì quá hoảng loạn, đầu đập vào thân cây bên cạnh, trên đầu truyền đến một trận đau nhức, ngay sau đó liền cảm giác có chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân