In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 104
hu bá dọn dẹp qua trên giường của Tống lão bá, sau đó mang một ít giấy bút lên.
“Trang công tử đừng khẩn trương, lại nói tiếp, Trang công tử vốn là ân nhân cứu mạng của lão phu.” Tống lão bá cười viết xuống, “Không biết Trang công tử có tiện ngồi vào bên cạnh lão phu không, như vậy giúp chúng ta sẽ dễ dàng nói chuyện với nhau hơn.”
Trang Tín Ngạn nhìn thấy mấy chữ Tống lão bá viết xuống do Chu bá đưa tới, vội vàng ngồi xuống đối diện với Tống lão bá.
“Tống lão chớ nói như vậy, ngày đó tại hạ cũng chỉ là nhấc tay chi lao.” Trang Tín Ngạn viết xuống.
“Trang công tử nhấc tay chi lao lại khiến lão phu được lợi không ít.”
“Tống lão khách khí rồi.”
“Trang công tử chữ viết rất đẹp, không biết gia sư là ai?”
“Gia sư tên tự là Lâm Duy.”
“A, Lâm đại nhân từng làm việc ở Hàn Lâm, học thức rất uyên bác, tính tình cũng khá cao ngạo, ngươi có thể mời được hắn, có thể thấy được ngươi rất tài hoa.”
Hai người mỗi người một câu cứ như vậy mà tán gẫu ngày càng nhiều hơn.
Một người hiểu biết rộng, tâm tính cởi mở, một kẻ thì tài hoa hơn người, nội liễm trầm tĩnh, hai người nói chuyện từ Tứ Thư Ngũ Kinh đến dân sinh trăm thái, còn nói đến đạo kinh doanh, cuối cùng thảo luận về Trà Kinh, lại vô cùng hợp ý. Trang Tín Ngạn hiếm khi có thể gặp được người có tư tưởng phù hợp như vậy, tuy rằng tuổi của đối phương có thể làm trưởng bối của hắn, nhưng vẫn khiến hắn vui sướng không thôi.
Mà Tống lão cô tịch đã lâu, lúc trước có tiểu nha đầu Tần Thiên nói cười với lão, chọc cho lão vui vẻ. Nay lại gặp được một người trẻ tuổi tài hoa phong lưu mà trầm tĩnh không kiêu ngạo thật hiếm có, tất nhiên vô cùng cao hứng, lúc đầu chẳng qua đã đáp ứng với Tần Thiên, xuất phát từ tâm lý muốn thỏa mãn tâm nguyện của nha đầu kia. Nhưng sau đó, lão hoàn toàn đã bị tài hoa của Trang Tín Ngạn thu hút.
Trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thời gian trôi qua, bất tri bất giác, đã qua hai canh giờ. Mà Tần Thiên cũng đã làm xong đồ ăn.
Bởi vì Tống lão tạm thời chưa thể xuống giường, cho nên món ăn được bày luôn trong phòng.
Tần Thiên và Hải Phú đem đồ ăn đặt trên bàn. Tần Thiên nhìn trên bàn, tất cả đều là giấy hai người đã viết trao đổi qua lại, lại thấy Trang Tín Ngạn vẻ mặt tươi cười với Tống lão bá, không khỏi hướng về Hải Phú liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn xem, thiếu gia cùng Tống bá bá tán gẫu rất vui vẻ kìa, ngươi a, bình thường cũng đừng quá bảo bọc thiếu gia, nên để cho thiếu gia cùng người khác tiếp xúc nhiều một chút.”
Hải Phú nhìn thấy tình hình này cũng vô cùng cao hứng, “Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo, trách không được phu nhân và thiếu gia đều thương ngươi như vậy. Về sau nên chiếu cố thiếu gia như thế nào chúng ta đều nghe lời ngươi, ngươi muốn chúng ta làm như thế nào, chúng ta liền làm như thế ấy.” Hải Phú cười hì hì nói.
Tần Thiên cười mà không nói, trong lòng lại suy nghĩ, về sau? Về sau ta cũng không còn ở Thanh Tùng viện nữa!
Bên kia, Tống lão bá thấy Tần Thiên tiến vào, liền viết xuống giấy: “Tín Ngạn, ngươi cũng biết hôm nay Tần Thiên cố ý tạo cơ hội để hai người chúng ta nói chuyện.” Nói chuyện phiếm được một lúc, hai người đã trở nên quen thuộc, Trang Tín Ngạn bảo Tống lão bá gọi thẳng tên của hắn.
“Tần Thiên?” Trang Tín Ngạn ngạc nhiên.
“Không sai, tiểu nha đầu Tần Thiên nói với ta, nói thiếu gia nhà bọn họ kỳ thật rất muốn tiếp xúc với người ngoài nhưng lại ngại ngần không có biện pháp, hy vọng ta có thể cùng ngươi trò chuyện, để ngươi vui vẻ hơn.” Tống lão bá cười cười, “Nha hoàn này ngươi tìm được ở nơi nào mà tri kỷ, dụng tâm lương khổ như vậy.”
Bị Tống lão bá trêu chọc, Trang Tín Ngạn có chút không nhịn được, mặt nóng ran, hắn vì che giấu quẫn bách, vội vàng cúi đầu xuống, nhưng dư quang khóe mắt lại hướng về phía Tần Thiên, vừa vặn có thể nhìn thấy vạt váy của nàng, trong lúc đi qua đi lại, vạt váy màu trắng giống như mây trắng lượn lời, linh động phiêu dật nói không nên lời.
“Tần Thiên là một cô nương tốt, nàng nếu là người của ngươi, về sau ngươi cần phải đối đãi với nàng thật tốt, đừng cô phụ nàng.” Tống lão bá lại viết xuống giấy.
Trang Tín Ngạn tuy rằng không đáp lời, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật.
“Lão phu cả đời này có thể nói nhìn người không thể sai lệch, tiểu nha đầu này tuy rằng nhìn qua có vẻ ôn hòa, nhưng tâm tính kiên cường, nàng vốn không phải người hay so đo với người khác, nhưng một khi đã so đo, sợ là sẽ so đo đến cùng. Đến lúc đó hối hận chỉ sợ cũng không còn kịp.”
Trang Tín Ngạn nhẹ nhàng viết xuống: “Tống lão, tại hạ nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.”
Chương 104: Lạc thú cướp đoạt
Lúc ăn cơm, Tần Thiên nói với Tống lão bá: “Tống bá bá, chúng ta đã đạt được mục đích rồi, ngày kia sẽ phải trở về.”
“Nhanh như vậy a.” Đang ăn gà Chu bá trong giọng nói lộ ra sự không nỡ, “Ta đã có thói quen mỗi ngày bị tiểu nha đầu ngươi ồn ào rồi.”
“Thiên hạ có buổi tiệc nào mà không tàn, vừa rồi công tử nhà ngươi đã nói với ta rồi rồi, đã thành công, sẽ lên đường trở về.” Tống lão bá gật đầu nói.
Tần Thiên nhìn Tống lão bá cười nói: “Tống bá bá, về sau ta nhất định sẽ đến thăm người.”
“Tiểu nha đầu chỉ được cái mạnh miệng, ” Chu bá chỉ vào nàng cười, “Ngươi sao có thể xuất môn?”
Tần Thiên chỉ cười không nói, bên cạnh Hải Phú lại cười nói: “Để thiếu gia mang nàng xuất môn thì được rồi.”
Chu bá nhìn qua nhìn lại trên người Trang Tín Ngạn và Tần Thiên, ái muội cười cười: “Ra là ý này, ra là ý này!”
Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên bên cạnh liếc mắt một cái, mỉm cười.
“Các ngươi ngày kia đi rồi, ngày mai trấn trên có hội chợ các ngươi có muốn đi hay không?” Chu bá lại hỏi bọn họ.
“Hội chợ?” Tần Thiên lộ ra vẻ mặt hứng thú.
“Đúng vậy, rất náo nhiệt, cái gì cũng có bán, còn có xiếc ảo thuật nữa.” Chu bá cười nói.
Đối với loại náo nhiệt này, thân là người xuyên qua, Tần Thiên đương nhiên có hứng thú, nhưng nghĩ đến ngày mai Trang Tín Ngạn hẳn còn có rất nhiều việc phải làm, không thể chậm trễ, liền cười nói: “Không đi, ta nghĩ cũng không có gì hay ho.”
Trong mắt vẫn nhịn không được toát ra thần sắc thất vọng, Trang Tín Ngạn ngồi một bên đều nhìn thấy tất cả.
Mọi người vui vẻ dùng cơm, trong lúc đó, Tần Thiên kể vài truyện cười ở kiếp trước, chọc ọi người cười ha ha. Tống lão cười đến bưng bụng, đã lâu không được vui vẻ như vậy. Trang Tín Ngạn ở một bên nhìn Tần Thiên bộ dáng mi phi sắc vũ, trong lòng yêu thích, hận không thể lại ôm nàng vào trong lòng.
Dùng cơm xong rồi dọn dẹp các thứ, lúc trở về đã là thời điểm sao sáng đầy trời. Ba người trở về tiểu viện, lại nhìn thấy Tạ Đình Quân và tùy tùng của hắn đứng bên ngoài sân, cũng không biết đã đứng bao lâu.
Trang Tín Ngạn tâm tình vốn đang vui vẻ vừa nhìn thấy hắn, đầu tiên ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng.
Nhìn thấy bọn họ trở về, Tạ Đình Quân cười đón, “Các ngươi đã đi đâu vậy, Tạ mỗ thấy đêm nay ánh trăng rất đẹp, muốn mời vài vị đi ra ngoài tản bộ, không biết Trang công tử có nể mặt hay không?”
Trang Tín Ngạn nhìn Hải Phú bên cạnh liếc mắt một cái, Hải Phú hiểu ý, tiến lên cười nói: “Tạ công tử, thật sự ngại quá, không phải công tử nhà ta không chịu nể mặt, mà công tử nhà ta có thói quen ngủ sớm, không thể bồi công tử, thỉnh công tử tự tiện.”
Nói xong tiến lên mở cửa, Trang Tín Ngạn ở trước mặt của hắn ôm lấy thắt lưng Tần Thiên đi vào. Tần Thiên nhìn hắn một cái, hiểu được dụng ý của hắn nên cũng không cự tuyệt.
Chờ hai người đi vào, Hải Phú đứng giữ cửa hướng về Tạ công tử cười cười, sau đó “Cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, tươi cười trên mặt Tạ Đình Quân lập tức biến mất vô tung vô ảnh, Lâm Vĩnh bên cạnh cũng cười lạnh nói: “Kẻ điếc này coi trọng Tần Thiên cô nương nhanh như vậy, xem ra đúng như lời đồn, Tần Thiên cô nương rất được sủng ái.” Hắn dừng lời, nhìn về phía Tạ Đình Quân nói: “Công tử, không bằng để tại hạ nghĩ cách đem Tần Thiên tới để người đùa giỡn?”
Tạ Đình Quân nâng lên tay áo, “Nếu làm như vậy mới có thể chiếm được thì còn gì thú vị? Ta càng muốn để kẻ điếc kia trơ mắt nhìn nữ nhân hắn âu yếm tới bên cạnh ta, nhưng không có biện pháp nào để ngăn cản.”
Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Vĩnh lạnh lùng cười, hai mắt được ánh trăng chiếu rọi phản xạ ra quang mang âm lãnh.
“Đây mới là lạc thú cướp đoạt!”
Hắn xoay người hướng ra đường lớn bước một bước dài, đồng thời phân phó, “Ngươi theo dõi bọn họ cho ta, ta không tin bọn họ có thể mỗi ngày chỉ ở trong đó không bước ra cửa nửa bước!”
“Vâng, công tử.”
Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, cảnh xuân tươi vui, là thời tiết đẹp hiếm có.
Buổi sáng thức dậy, lúc dùng điểm tâm, Tần Thiên hỏi Trang Tín Ngạn, “Hôm nay công tử hẹn với người ta giờ nào?”
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, sau đó viết xuống giấy: “Ta đã bảo Hải Phú đem giờ hẹn chuyển sang ngày mai, chúng ta trở về trễ một ngày cũng không sao.”
“Vì sao?”
“Ngươi không phải muốn đi hội chợ sao, chúng ta hôm nay sẽ đi hội chợ.” Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như nước.
Tần Thiên nhìn hắn, trong lòng khẽ run lên: “Hội chợ?”
“Ngươi không phải rất muốn đi sao?” Hắn cười, “Còn không đi thay quần áo chuẩn bị?” Viết xong, hắn liền đi ra khỏi phòng.
Tần Thiên nhìn cửa phòng, trong lòng đột nhiên nhảy nhót.
Hắn vì muốn đưa nàng đi hội chợ, cho nên cố ý dời lại giờ hẹn?
Không biết vì sao, trên mặt bỗng nhiên nóng ran.
Trấn trên cách thôn trang cũng không xa lắm, ngồi xe ngựa nửa canh giờ đã đến nơi.
Dọc theo đường đi Tần Thiên xuyên qua rèm xe nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, trong lòng rất khoái trá.
Sau khi đến trấn trên, bởi vì đông người, xe ngựa không vào được. Hải Phú đem xe ngựa gửi ở một khách điếm bên ngoài, đưa chút tiền để chủ quán trông coi, rồi ba người đi bộ vào trấn.
Trên đường cái của trấn này chỉ có ba đường xe chạy, hai bên đều là cửa hàng, có tửu lâu, quán trà, cửa hàng bán trang sức, cửa hàng đồ cổ, cửa hàng bán giấy bút, cửa hàng tạp hóa, thậm chí có cả cửa hàng bán quan tài, tóm lại cái gì cũng có. Ở phía trước các cửa hàng có đủ loại hàng bán rong, bán các vật dụng nho nhỏ, còn có nông dân đến từ các nơi đem trứng gà, rau dưa, gia cầm trong nhà ra chợ đổi thành tiền, âm thanh thét to, âm thanh rao hàng, âm thanh cười đùa, đủ loại khuôn mặt tươi cười, đủ loại người, tất cả tập hợp tại đây thành một bức tranh cảnh mùa xuân vô cùng sinh động.
Tần Thiên đi theo phía sau Trang Tín Ngạn nhìn ngó, chỉ cảm thấy không kịp nhìn, tất cả đều mới mẻ, tất cả đều rất thú vị.
Trang Tín Ngạn cũng ít khi xuất môn, đối với mọi thứ cũng cảm thấy hứng thú, nhưng hắn cho tới bây giờ đã quen được chiếu cố, tất nhiên sẽ luôn coi mình là trung tâm, nhiều lúc chỉ xem thứ mình hứng thú, mà xem nhẹ tâm tình của Tần Thiên ở phía sau.
Tần Thiên đối với một số vật dụng nho nhỏ đáng yêu cảm thấy hứng thú, nhưng hắn lại chỉ thích xem tranh chữ bộ sách.
Tỷ như, Tần Thiên bị tượng đất hấp dẫn, đứng ở nơi đó nhìn sư phó nặn ra tượng đất hình con hổ con, đang định bảo hắn chờ một chút để nàng lấy tiền mua, nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy Trang Tín Ngạn và Hải Phú đi lên phía trước, gọi vài tiếng Hải Phú cũng không nghe thấy. Trên đường nhiều người, Tần Thiên sợ lạc mất bọn họ, tuy rằng không nỡ, cũng đành buông tượng đất xuống, chạy đuổi theo.
Đuổi theo tới nơi, Trang Tín Ngạn còn mang vẻ mặt mất hứng trừng mắt nhìn Tần Thiên, như trách cứ nàng không nên chạy loạn khắp nơi. Vốn Tần Thiên còn muốn bảo hắn chờ nàng mua tượng đất nhỏ kia, nhưng thấy bộ dáng này của hắn, lời đã đến miệng đành phải nuốt xuống.
Trong lòng cũng hiểu, cho dù hắn thích nàng, nàng cũng chỉ là một hạ nhân được sủng ái thôi. Nàng và hắn vĩnh viễn đều là quan hệ phụ thuộc.
Sau đó, Tần Thiên cũng không để ý đến thứ mình thích nữa, chỉ chuyên tâm đi theo hắn, lúc này mới bình an vô sự.
Ba người mới vừa đi đến khu vực trung tâm của chợ, bỗng nhiên từ một ngõ nhỏ bên cạnh có 7, 8 đại hán nông phu lao ra, vây quanh ba người bọn họ. Ba người hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Vị huynh đài này, không biết vì sao lại cản đường của chúng ta?” Hải Phú tiến lên ôm quyền hỏi.
Đứng đầu là một đại hán mặt đen đội khăn trùm đầu, mặc áo màu nâu bỗng nhiên chỉ vào Tần Thiên cả giận nói: “Chính là nàng, đây là muội muội của ta!” Lại chỉ vào Trang Tín Ngạn lớn tiếng nói: “Chính là tên tiểu bạch kiểm này dụ dỗ muội muội của ta cùng hắn bỏ trốn! Người đâu, mau mang muội muội của ta về nhà!”
Nói xong liền có 3, 4 đại hán thân dài vươn cánh tay hướng về phía Tần Thiên.
Tần Thiên vừa tức vừa vội, liên tục lui về phía sau, trong miệng kêu to: “Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy, ai là muội muội của ngươi, ta căn bản không hề quen biết ngươi!”
Mọi người thấy có chuyện náo nhiệt, chạy tới vây quanh đây.
“Tiểu muội, ngươi vì tên tiểu bạch kiểm này ngay cả cha mẹ tổ tông cũng không cần sao? Ngươi thật không biết xấu hổ!” Đại hán mặt đen tự xưng là ca ca của Tần Thiên chỉ vào nàng rống giận!
Dân chúng đứng xung quanh không rõ chân tướng, cho rằng Tần Thiên là nữ nhân bỏ trốn theo trai, chỉ trỏ nàng, có người còn lên tiếng mắng nhiếc: “Thật không biết xấu hổ, còn làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy.”
“Nếu là nữ nhi của ta, sớm đã bị ta đánh chết!”
“Các ngươi đừng nghe hắn nói bậy, bọn họ là gạt người a!” Tần Thiên đổ một thân mồ hôi lạnh.
Mắt thấy mấy đại hán sẽ bổ nhào vào Tần Thiên, bỗng nhiên Hải Phú xông ra, chỉ đá mấy cái liền đem các hán tử văng ra ngoài, thân thủ đúng là thập phần lưu loát, hiển nhiên là người biết quyền cước.
Tần Thiên giật mình nhìn hắn, nàng cùng Hải Phú ở chung lâu như vậy, không ngờ hóa ra hắn còn có một thân công phu.
“Thiếu gia, Tần Thiên, các ngươi đứng sang một bên, mấy tên này giao cho ta!” Hải Phú bỏ lại một câu này liền lao vào mấy đại hán hỗn chiến. Trang Tín Ngạn đem Tần Thiên bảo hộ ở phía sau, cảnh giác nhìn người chung quanh.
Trong đám người vươn ra mấy cánh tay từ phía sau lôi kéo Tần Thiên, kêu to: “Tiểu cô nương, ngươi cùng ca ca ngươi trở về đi, đi theo tiểu bạch kiểm sao có kết quả tốt chứ?”
Tần Thiên dùng sức đẩy bọn họ ra: “Các ngươi buông ra, ta căn bản không quen biết bọn họ, bọn họ đều là kẻ lừa đảo, các ngươi buông ra!” Nhưng đối phương không hề để ý tới chỉ dùng sức túm nàng lôi ra bên ngoài. Những người khác chẳng những không ngăn trở, còn mở đường, khiến bọn họ dễ dàng thoát ra ngoài.
Trang Tín Ngạn tưởng rằng Tần Thiên vẫn an toàn phía sau hắn, chỉ chăm chú nhìn Hải Phú ở phía bên kia.
Tần Thiên ở phía sau gấp đến mức sắp khóc: “Thiếu gia, thiếu gia, Hải Phú, Hải Phú.” Nàng cao giọng kêu to, nhưng không ai nghe thấy, một mình nàng địch lại mấy người, đúng là vô ích.
“Ngươi xem nam nhân mà ngươi thích cũng không để ý tới ngươi, ngươi vẫn nên chết tâm đi, theo ca ca ngươi trở về đi!” Vài người âm âm cười.
Tần Thiên nhất thời hiểu được, “Hóa ra mấy người là đồng bọn với nhau, các ngươi rốt cuộc muốn cái gì, muốn mang ta đến nơi nào?”
Mấy người thấy đã bị nhận ra, không lên tiếng nữa, chỉ dùng sức lôi nàng đi. Tần Thiên dùng toàn lực giãy dụa, dùng chân đá, há mồm cắn tay một người trong số đó, đối phương bị đau buông tay ra. Tần Thiên chớp cơ hội chạy về phía Trang Tín Ngạn, mắt thấy sắp trở lại bên cạnh Trang Tín Ngạn, nhưng lại bị bọn họ bắt được, lúc này đây, bọn họ đã có phòng bị, dùng hết toàn lực, Tần Thiên căn bản không thể động đậy.
Tần Thiên nhìn bóng dáng Trang Tín Ngạn, trong lòng tràn ngập kinh hoàng, nước mắt chảy ra, nàng dùng hết khí lực toàn thân lớn tiếng hô: “Thiếu gia!”
Cũng không biết Trang Tín Ngạn là nghe thấy, hay là xuất phát từ nguyên nhân gì, bỗng nhiên quay đầu lại. Hắn nhìn thấy Tần Thiên bị mang đi, sắc mặt đại biến, vẻ mặt này giống như trời sắp sập xuống vậy. Tần Thiên chưa bao giờ thấy hắn thất thố như thế trước mặt người khác.
Nàng nhìn hắn chạy về phía này.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân