People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 096-097
ùng mười tháng giêng, Tạ gia ở phía đông thành.
Tần Thiên đứng ở phía sau Trang Tín Ngạn, nhìn chung quanh đại sảnh Tạ gia mặc sức hoa lệ, gia cụ toàn làm bằng gỗ tử đàn, danh gia tranh chữ, cực phẩm hoa lan, khắp nơi đều hiển lộ sự phú quý của Tạ gia.
Tần Thiên nhịn không được trong lòng cảm khái, đây mới là cuộc sống hủ bại của các nhà tư bản a…
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Tạ Đình Quân có mấy hạ nhân vây quanh từ bên trong cười đi ra. Hắn mặc cẩm y miên bào màu đen tuyền, trên cổ áo phủ lông hồ ly, tay áo cũng phủ một lớp lông hồ ly dày chừng nửa thước. Da lông dày nặng màu sắc thâm trầm cũng chỉ người có thân hình cao lớn khôi ngô mới có thể mặc mà quý khí như vậy.
Tạ Đình Quân sau khi vào cửa thấy Trang Tín Ngạn liền cười to hai tiếng, thanh âm hào sảng tùy ý, “Ngọn gió nào đã đem Trang Đại công tử thổi tới đây vậy, thật sự là khách quý khách quý, Tạ mỗ thật vinh hạnh a!”
Nói xong, ánh mắt lướt qua Trang Tín Ngạn hướng phía sau hắn nhìn Tần Thiên một chút.
Chương 96: Mặc quần áo cho Đại thiếu gia
Tại Minh huyện gần Minh Kính hồ có một ngọn Động Đình sơn. Phía đông của Động Đình Sơn trông tựa như một chiếc thuyền to bị lật úp dựa vào vào Minh Kính hồ. Phía tây của Động Đình sơn là một núi nhỏ sừng sững trong hồ lớn. Mà giống trà “Dọa sát nhân hương” sinh trưởng tại khu vực Động Đình này.
Cũng là mục đích mà Trang Tín Ngạn và Tần Thiên đến đây.
Từ Dương Thành đến Động Đình sơn theo đường lớn đại khái mất hai ngày lộ trình, nhưng nếu cưỡi ngựa đi đường tắt thì chỉ mất có nửa ngày mà thôi.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi xe ngựa đi đường lớn đến Minh huyện, Hải Phú là xa phu, ngồi ở bên ngoài.
Dọc theo đường đi, Tần Thiên ngồi ở một bên, từ cửa kính xe thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp ở bên ngoài, lại cảm giác được ánh mắt quái dị của Trang Tín Ngạn bên cạnh, cảm giác này thật giống như hắn nắm giữ một bí mật gì đó mà nàng không biết, một người vụng trộm nhìn, một người vụng trộm liếc. Lúc nàng nhìn qua, hắn lại quay đầu đi, nhìn về phía bên ngoài, khóe miệng hơi mím có chút giống như vô ý cười. Lúc này Trang Tín Ngạn cũng không giống lúc vì Trà Hành lo lắng mà gương mặt lãnh trầm, ngưng trọng, hiện giờ lại có vẻ mặt thanh niên đơn thuần cùng phấn chấn.
Nhưng biến hóa này lại khiến Tần Thiên trong lòng sợ hãi, khác thường tất có điều kỳ dị a…
Lúc này, thanh âm của Hải Phú truyền tới.
“Tần Thiên, ngươi hỏi thiếu gia, hiện tại đã là buổi trưa có muốn nghỉ ngơi ăn chút gì, rồi mới đi tiếp hay không?”
Tần Thiên đem ý Hải Phú truyền đạt cho Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn gật gật đầu.
Hải Phú dừng xe ngựa ở ven đường. Tần Thiên lấy từ trong túi ra lương khô, nước, thịt khô, tùng bánh, hoa quả linh tinh, lấy chút thịt, lương khô và nước đưa cho Hải Phú, tùng bánh đưa cho Trang Tín Ngạn.
Tùng bánh là điểm tâm cực kỳ tinh xảo, cũng là thứ Trang Tín Ngạn thích nhất, số lượng mang theo có hạn, cho nên Tần Thiên chỉ biết nhìn mà nuốt nước miếng, cũng đành để dành ột mình Trang Tín Ngạn ăn.
Ai ngờ, Trang Tín Ngạn khoát tay, chỉ vào lương khô trong tay nàng.
“Thiếu gia muốn ăn lương khô sao? Không phải luôn ngại nó thô ráp, không thích ăn sao?” Tần Thiên nhìn lương khô cầm trong tay đang định ăn, nhất thời có chút không rõ.
Thấy Trang Tín Ngạn mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, vội vàng đưa qua. Trang Tín Ngạn tiếp nhận, lại chỉ vào tùng bánh, ý bảo nàng ăn.
“Cho ta ăn?” Tần Thiên hai mắt sáng lên, một bên lấy tùng bánh, một bên lẩm bẩm, “Hôm nay có chuyện gì xảy ra đây? Có tùng bánh không ăn lại ăn lương khô? Chẳng lẽ khẩu vị thay đổi? Đúng lúc ngươi không thích ăn thì để ta ăn!”
Nàng ngồi xuống, cắn một ngụm tùng bánh, tùng bánh vừa vào miệng, một hương vị ngọt ngào thấm thẳng vào tâm can, mỹ vị không nói nên lời, khiến Tần Thiên ăn thật sự vui vẻ. Nói thật, sau khi đi vào cổ đại, ích lợi duy nhất chính là có thể thường xuyên ăn được món ngon, mà đầu bếp của Trang phủ cũng thật sự rất khéo tay!
Bên này, Trang Tín Ngạn lặng lẽ nhìn nàng liếc mắt một cái, thấy nàng lộ ra bộ dáng giống như con mèo nhỏ thỏa mãn tươi cười, trong lòng giống như bị móng vuốt mèo gãi gãi, tê tê ngứa ngứa.
Hắn há mồm cắn một ngụm lương khô, vừa vào miệng, mắt lập tức nheo lại.
Hắn cúi đầu nhìn lương khô trong tay, sao lại cứng rắn như vậy chứ? Răng đau quá! Đây là cái gì đây!
Hắn hận không thể ném lương khô đang cầm trong tay đi, ngẩng đầu đã thấy Tần Thiên tò mò nhìn hắn, ánh mắt liếc qua, tựa như nói, ngươi sao không ăn tiếp?
Không có biện pháp, đành phải đem lương khô đặt lên miệng, dùng sức cắn một ngụm, cơ bắp bên miệng cơ hồ run rẩy.
Hắn miễn cưỡng làm bộ như bình tĩnh, một ngụm một ngụm nhấm nuốt lương khô trong miệng, chỉ cảm thấy cứng rắn như tảng đá, dù thế nào cũng đều nuốt không trôi, khiến hắn cắn đến đau cả răng.
Trong lòng thầm mắng, lương khô này chẳng lẽ là tảng đá biến thành…
Đâm lao phải theo lao, chỉ đành cứng rắn chống đỡ.
Bên cạnh Tần Thiên thấy hắn khóe mắt giật giật, làm sao không biết chuyện gì xảy ra, nàng hé miệng cười, đem nước qua, đồng thời lầm bầm: “Thời tiết lạnh như thế, ăn lương khô không cứng mới là lạ, cũng không biết bỗng nhiên hứng thú cái gì, lại muốn ăn lương khô! Thứ này làm sao ngươi có thể ăn quen chứ …”
Trang Tín Ngạn có chút xấu hổ, nhưng mặt không chút thay đổi vươn tay tiếp nhận, nước uống đựng trong bình giữ nhiệt, còn có chút ấm nóng, Trang Tín Ngạn uống một hớp lớn, nhưng bởi vì nuốt quá mau, lập tức bị nghẹn.
Mặt của hắn bỗng nhiên đỏ bừng, hai mắt trừng to, tay dùng sức vuốt ngực.
Tần Thiên ở bên cạnh nhìn thấy, cũng nóng nảy, vội vàng qua giúp đỡ hắn đấm lưng vuốt ngực. Trang Tín Ngạn bị nghẹn nước mắt đều chảy ra, phồng mang trợn má, hình tượng đều bị hủy hoại…
Sau một lúc uống nước, được đấm lưng vuốt ngực, Trang Tín Ngạn cuối cùng cũng thoát nạn.
Hắn thở phì phò, hai mắt đăm đăm, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Tần Thiên biết mình không nên cười, nhưng không biết vì sao, ý cười không thể nhịn được, nàng mím nhanh miệng, đến mức mặt đỏ bừng.
“Thiếu gia, người nên ăn tùng bánh đi.” Tần Thiên lấy một khối tùng bánh đưa cho hắn.
Trang Tín Ngạn quay đầu, thấy vẻ mặt của nàng, không nhịn được, lập tức mặt đỏ bừng, ngay cả lỗ tai, cổ đều đỏ, hắn ném lương khô trong tay, lại bắt lấy tùng bánh trong tay nàng, đứng lên lao ra ngoài xe ngựa.
Hải Phú ngồi ngoài xe thấy hắn đi ra, hỏi: “Thiếu gia, sao người lại đi ra, bên ngoài gió lớn lắm.” Dừng lại một chút, còn hỏi: “Ăn lương khô không?”
Tiếp theo liền nghe thấy thanh âm một vật nặng rơi xuống đất.
Ngồi ở trong xe Tần Thiên rốt cuộc nhịn không được, ôm bụng cười ha ha, cười đến thắt cả ruột.
Sau khi cười một lúc, nàng lại ăn nốt tùng bánh cầm trong tay, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Chẳng lẽ hắn cố ý để tùng bánh lại ình ăn?
Lập tức cười lắc đầu, làm sao có thể? Tần Thiên, ngươi có cần tự kỷ như vậy không a…
Sau đó, toàn bộ buổi chiều, Trang Tín Ngạn ngồi bên trong xe giữ nguyên tư thế, không liếc nhìn nàng lấy một cái. Tần Thiên biết hắn da mặt mỏng, cũng không để ý tới hắn.
Đến lúc trời tối, bọn họ dừng chân nghỉ ngơi tại một khách điếm.
Bọn họ dùng cơm chiều ở khách điếm, lại bảo chuẩn bị hai gian phòng, Hải Phú một gian, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn một gian. Vốn Tần Thiên nghĩ xuất môn ra ngoài, bản thân có thể ở một mình một gian hay không, miễn cho người khác có cái nhìn không tốt. Nhưng không nghĩ tới Trang Tín Ngạn không hề có ý tứ này, lúc chuẩn bị lên phòng trực tiếp sai nàng mang đồ cùng hắn theo vào phòng.
Tần Thiên không có cách nào, đành phải mang đồ đi theo Trang Tín Ngạn ở trước mắt bao người vào cùng một gian phòng, cũng may mọi người không có ánh mắt gì khác thường.
Phòng rất đơn giản, có một cái giường, một cái bàn, và một chiếc ghế dài. Tần Thiên đành phải mượn chủ quán chăn đệm để phủ lên ghế dài đối phó qua một đêm.
Cả đêm bình an vô sự, Trang Tín Ngạn không gọi nàng một lần nào. Nhưng đến buổi sáng, liền xuất hiện vấn đề.
Đây là vấn đề mà Tần Thiên vẫn xem nhẹ.
Bích Liên không đi cùng, về sau việc thay quần áo cho Trang Tín Ngạn không phải là việc của mình sao? Trang Tín Ngạn mặc quần áo yêu cầu rất cao a, vừa phải ăn mặc chỉnh tề, vừa phải không đụng vào người hắn, nhớ rõ có một lần Bích Liên không cẩn thận đụng vào cổ của hắn, hắn lập tức bắn ánh mắt sắc như đao qua, hù dọa Bích Liên nửa ngày cũng không dám ngẩng đầu lên.
Lúc này Trang Tín Ngạn đứng thẳng tắp, hơi hơi mở ra hai tay, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Tần Thiên đứng cách đó không xa cầm quần áo còn đang ngẩn người. Hắn không khỏi hờn giận khẽ nhíu mày.
Tần Thiên nhìn thấy, đành phải kiên trì đi qua, thật cẩn thận mặc cho hắn miên bào nguyệt sắc, cái này không khó, nhưng mà kế tiếp là đeo đai lưng…
Tần Thiên cầm đai lưng phỉ thúy hoa văn thanh tùng cách hắn một thước thì dừng lại, sau đó nghiêng người, hai tay vòng qua lưng áo hắn, từ phía sau đem đai lưng ra phía trước, tư thế này giống như đang ôm hắn vậy…
Tần Thiên có điểm dở khó dở cười.
Với tư thế này, nàng không thể tránh việc tới gần hắn, mặt cơ hồ chạm vào trên ngực hắn. Tần Thiên có chút khẩn trương giữ cứng cổ không để mình tiếp cận hắn, tư thế có chút không được tự nhiên, cũng có chút khó chịu, mà không biết bởi vì khẩn trương hay vì không thuần thục, đai lưng nửa ngày cũng đeo chưa xong. Trang Tín Ngạn không kiên nhẫn thở dài một hơi, điều này khiến Tần Thiên vốn đang sốt ruột càng luống cuống tay chân, không nghĩ tới, dưới chân không đứng vững, cả người đều ngã vào trong lòng hắn.
Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, Trang Tín Ngạn theo bản năng vươn tay đỡ lấy nàng, vì thế tư thế… vô cùng ái muội …
Bởi vì đai lưng chưa thắt xong, miên bào mở ra, một bên mặt của Tần Thiên dán vào trên ngực hắn, chỉ cách một tầng trung y mỏng manh, nhiệt độ cơ thể hắn xuyên thấu qua trung y từng đợt truyền đến trên mặt nàng, như lửa nóng hừng hực, khiến cho hai má nàng cũng bị hun nóng.
Ngực hắn rộng rãi mà rắn chắc, trong lồng ngực dường như có thanh âm ầm vang, lại giống như có người ở bên trong điên cuồng đánh một hồi trống.
“Thùng thùng thùng” “Thùng thùng thùng” thanh âm mạnh mẽ mà hữu lực, giống như lực rung động, chấn đắc khiến nàng ngay cả hô hấp cũng có chút không thông.
Nàng theo bản năng đã muốn đẩy hắn ra, nhưng không nghĩ tới hai tay của hắn lại đặt lên lưng của nàng, không nhúc nhích, giống như bị hóa đá, lại cảm giác thấy thân thể hắn, giống như đang bị đông cứng lại vậy.
Xong rồi, Tần Thiên âm thầm kêu khổ, cái cảm giác này thật không tự nhiên, Đại thiếu gia sẽ lại nhăn mặt với nàng đây …
Nàng lại dùng lực đẩy, lúc này mới đẩy được hắn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy vẻ mặt hắn phức tạp khó phân biệt, môi mím, mặt cứng đờ, không biết là tức giận hay là phẫn nộ. Hắn cứ đứng như vậy một lúc, thẳng đến khi Hải Phú đập cửa bên ngoài, mới hồi phục tinh thần. Hắn cúi xuống nhặt đai lưng lên, rồi lại đưa cho Tần Thiên.
Tần Thiên nhanh tay tiếp nhận, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt hắn một chút, thấy hắn đã hồi phục thành bản mặt lạnh lùng như mọi khi, không có một tia biểu tình. Hai mắt thẳng tắp nhìn phía trước, cũng không liếc nhìn nàng một cái, dường như không hề để ý chuyện phát sinh vừa rồi.
Không tức giận sao? Bởi vì mình là nha hoàn thông phòng của hắn, cho nên có thể chấp nhận được? Cũng đúng, lần trước hắn còn cầm tay của mình …
Bên ngoài Hải Phú lại thúc giục hai tiếng, Tần Thiên bước lên phía trước, có lẽ là do có người thúc giục, lúc này đây động tác thuận lợi hơn rất nhiều, lập tức đã đem đai lưng thắt xong. Tần Thiên lại giúp hắn đep ngọc bội, mặc ngoại bào, sửa sang cẩn thận lại một lần nữa. Cuối cùng thời điểm chải đầu cho hắn, Tần Thiên phát hiện lỗ tai hắn một mảnh đỏ bừng, đặc biệt là ở vành tai, đỏ đến mức dường như sắp chảy máu vậy, khiến màu da trắng trong như ngọc của hắn giống như được ánh nắng chiều chiếu vào tô hồng.
Nhưng trong gương đồng hắn vẫn như cũ là bộ dáng bình tĩnh, nghiêm trang đông lạnh kia.
Tần Thiên không nhịn được cúi đầu, hé miệng cười cười.
Tiểu tử này, là thẹn thùng sao? Còn giả bộ nữa …
Chương 97: Lão bá kỳ quái
Bởi vì dự tính sẽ ở đây tìm kiếm một thời gian, cho nên trước khi đến, Hải Phú đã thuê một khu nhà nhỏ ở thôn làng cạnh chân núi Động Đình.
Lúc đến nơi, đã là hoàng hôn.
Tần Thiên từ cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, đã thấy đó là một thôn trang không nhỏ, ở nơi này đều là nông dân sống dựa vào việc đồng áng. Trên đường nhìn thấy, ít nhất cũng có mấy chục hộ, hiện tại là lúc kết thúc công việc về nhà, các nam nhân đều đang khiêng cuốc, chân lấm bùn đi về. Thời điểm về đến gần cửa nhà, đã có phụ nhân mặc váy bố cười tủm tỉm đón chào, cùng nhau dắt tay về. Còn có một số tiểu hài tử bưng bát cơm ngồi ăn ở cửa, xung quanh bên người thả một ít gà vịt, khanh khách cạc cạc kêu to.
Khắp nơi đều là cảnh ấm áp bình yên, nhìn ngắm, sẽ khiến người khác kìm lòng không được mà nở nụ cười.
Chỉ chốc lát, xe ngựa đã dừng lại trước một tiểu viện.
Ngoài sân tường vây quanh được đắp bằng bùn. Bên trong là một sân viện nho nhỏ, trong sân có một cái giếng, bên cạnh có một gốc cây hòe, hoa đang nở rộ, gió thổi qua, đóa hoa nhỏ rơi xuống lả tả như tuyết, được ánh hoàng hôn chiếu vào, màu sắc hồng nhạt, cảnh trí tuyệt đẹp.
Phía sau sân là khu vực phòng ở sơn tường trắng. Hải Phú một bên điều khiển xe ngựa tiến vào, một nói với Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đang đứng trong sân: “Chỗ này hơi đơn sơ, bất quá đã là chỗ tốt nhất, sạch sẽ nhất mà ta tìm thấy rồi.”
Tần Thiên chạy vào bên trong nhìn một vòng rồi đi ra, cười nói: “Ta cảm thấy cũng không tệ lắm, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ.”
Trang Tín Ngạn nhìn quanh trái phải, sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra hắn vừa lòng hay là không vừa lòng, bất quá không hài lòng cũng không được, xuất môn không thể so với ở trong nhà, dù sao cũng phải chấp nhận một chút.
Tần Thiên cùng Hải Phú đem mọi thứ thu dọn sạch sẽ. Tần Thiên đi vào phòng bếp, thấy đường muối tương dấm đầy đủ, còn có gạo thịt rau dưa, liền bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Trước kia nàng ở nhà Đại bá cũng thường xuyên phải nấu cơm, xuống bếp đối với nàng mà nói không phải là việc khó khăn gì. Rất nhanh đã làm xong hai món ăn một bát canh đi ra.
Không biết có phải Tần Thiên nấu cơm đặc biệt hợp khẩu vị của Trang Tín Ngạn, hay do Trang Tín Ngạn đang đói bụng, hắn ăn được những hai chén cơm đầy. Hải Phú viết xuống vở hỏi hắn: “Thiếu gia, có phải Tần Thiên nấu cơm ăn đặc biệt ngon đúng không?”
Tần Thiên đầy cõi lòng chờ mong nhìn hắn, người xuống bếp bình thường đều hy vọng nghe được lời khen của người khác. Nhưng Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lắc đầu, bộ dáng thật không hài lòng, sau đó vỗ về bụng no căng đi vào phòng.
Tần Thiên nhìn bát trống không hướng lên trời tự hỏi, không thể ăn ngươi còn ăn nhiều như vậy sao?
Bởi vì ba người đi đường đều mệt mỏi, sau khi ăn xong, mọi người đều tắm rửa rồi đi ngủ.
Nơi này có ba gian phòng. Ở giữa là gian nhà chính, hai bên là phòng ngủ. Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngủ ở phòng phía đông, Hải Phú ngủ ở phòng phía tây. Hải Phú đã chuẩn bị tháp ngủ cho Tần Thiên, tuy rằng gia cụ có vẻ đơn sơ, nhưng Hải Phú đã cố gắng thu xếp, cho nên cũng khá thoải mái.
Hai người trở về phòng đều nằm luôn xuống giường, chỉ chốc lát đã đi vào giấc ngủ, ngủ một mạch qua một đêm.
Ngày hôm sau, Tần Thiên hầu hạ Trang Tín Ngạn thức dậy, tuy rằng thời điểm mặc quần áo cho hắn không khí luôn luôn có chút mất tự nhiên, nhưng mà nghĩ tới sau này có thể chuộc thân cho bản thân, thoát khỏi thân phận nha hoàn, lập tức trở lại bình thường, động tác cũng lưu loát hơn. Nàng cũng không quản có thể đụng vào người hắn hay không, chỉ cần mình làm tốt là được rồi, nàng hạ quyết tâm, nếu hắn dám nhăn mặt, nàng sẽ bảo Hải Phú đến hầu hạ hắn! Bất quá cũng may mặc dù nàng chạm vào hắn khá nhiều lần, hắn cũng không lên tiếng, chỉ có điều thân mình những lúc đó luôn hơi cứng đờ lại.
Sau khi dùng điểm tâm xong, Tần Thiên và Hải Phú theo Trang Tín Ngạn lên núi tìm cây trà.
Hỏi người xung quanh mới biết được cây trà này sinh trưởng giữa khu vực trồng cây ăn quả ở sườn núi. Ba người cùng nhau đi theo các nông dân trồng cây ăn quả lên núi.
Núi này thoạt nhìn không cao lắm, thật không nghĩ tới leo lên cũng khá mất sức, các nông dân sức lực dẻo dai, chỉ leo một lát đã đi được một đoạn khá xa, rất nhanh bỏ lại mấy người Tần Thiên phía sau. Tần Thiên và Hải Phú cũng không có vấn đề gì, một người là gã sai vặt một người là nha hoàn, bình thường cũng hay vận động làm việc, chỉ khổ cho Trang Tín Ngạn là Đại thiếu gia bình thường sống an nhàn sung sướng. Hắn đi được một nửa thì đi không nổi nữa, hai đùi vừa đau vừa mỏi, không khỏi ngừng lại, duỗi thẳng thắt lưng thở mạnh.
Phía trước Hải Phú và Tần Thiên phát hiện, đều quay lại. Tần Thiên viết xuống vở, “Mệt mỏi sao, có muốn nghỉ chân không?” Tiếp theo đưa nước cho hắn.
Trang Tín Ngạn tiếp nhận bình nước, uống liền hai hớp, vốn định bảo nghỉ ngơi một chút, nhưng lại thấy Hải Phú hỏi Tần Thiên: “Ngươi có mệt không?”
Tần Thiên lắc đầu cười nói: “Ta không sao, ta cũng không phải tiểu thư thiếu gia gì mà.”
Trang Tín Ngạn vừa thấy lời này, trên mặt có chút phát sốt, chẳng lẽ hắn có thể để một tiểu nha đầu coi khinh?
Hắn cầm nước đưa lại cho Tần Thiên, khẽ cắn môi, gắng gượng tiếp tục đi về phía trước.
“Thiếu gia, người không nghỉ ngơi sao?” Tần Thiên đuổi theo hắn.
Trang Tín Ngạn không để ý tới nàng, tiếp tục leo lên, hắn cố lấy sức, bước chân ngược lại càng lúc càng nhanh.
“Không thể tưởng được thiếu gia lợi hại như vậy!” Tần Thiên đi theo phía sau Trang Tín Ngạn nói với Hải Phú ở bên cạnh. Hải Phú biết Trang Tín Ngạn bị Tần Thiên kích thích, cũng không nói gì, chỉ một bên lén cười.
Tần Thiên không biết hắn cười cái gì, hỏi hắn hai câu, hắn lại không lên tiếng, cũng chỉ biết đi theo hắn.
Với tốc độ lần này, rất nhanh đã đến nơi.
Giữa sườn núi mở ra con đường dẫn tới vườn trái cây, cây trà sinh trưởng cùng các loại cây ăn quả như đào, lý, hạnh, mai, thị, kết, ngân hạnh, thạch lưu lần lượt thay đổi gieo trồng, một hàng cây trà xanh tươi ướt át, ánh lên sắc lục biêng biếc, tràn ngập mùi hương của cây ăn quả, tế phúc sương tuyết, thấp thoáng đón ánh nắng mặt trời. Cây trà và cây ăn quả sinh trưởng tương liên, căn mạch tương thông, trà hấp hương hoa quả, hoa lại có mùi trà, nung đúc nên hương vị thiên nhiên “Dọa sát nhân hương”.
Ba người sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến hỏi trà nông, mới biết được hiện tại đúng là thời điểm thu hoạch trà xuân, rất nhiều nông dân đều từ nơi khác đến thu chè tươi. Trang Tín Ngạn cũng không nhàn rỗi, thông qua Tần Thiên cùng trà nông trao đổi, tìm hiểu cặn kẽ đặc tính lá trà này, cũng như phương pháp sao chế trà của bọn họ, rồi lại nhìn cách bọn hắn hái trà. Lúc mới bắt đầu Trang Tín Ngạn bởi vì tiếp xúc với người xa lạ còn có chút co quắp không quen, cũng vì hắn diện mạo xuất chúng, hơn nữa ra tay hào phóng, mà nơi này dân phong thuần phác, cho nên cũng không có người chê cười hắn tàn tật, đều tươi cười thân mật, dần dần, hắn cũng buông lỏng tinh thần.
Hắn cẩn thận nhìn lá trà, lại từ trong tay trà nông mua rất nhiều trà mới, vốn định chờ nông dân ngắt xong cùng nhau mang xuống núi, nhưng bỗng nhiên, bầu trời trở nên âm u mờ mịt.
Hải Phú nhìn sắc trời, liền nói với Tần Thiên: “Tần Thiên, ngươi trước mang theo thiếu gia trở về đi, có lẽ trời sắp mưa, nếu mưa rồi, sơn đạo sẽ rất lầy lội!”
Tần Thiên ngẫm lại cũng đúng, liền nói với Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn lúc này cũng mệt mỏi nên cũng không phản đối.
Hải Phú ở lại chờ lá trà, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn theo đường cũ xuống núi.
Xuống núi so với lúc đi lên khá thoải mái, có điều Trang Tín Ngạn bởi vì lúc leo núi dùng sức quá nhiều, lúc này đã có vẻ hơi quá sức, nhưng sợ Tần Thiên coi khinh, nên vẫn cứng rắn chống đỡ.
Đi được một nửa đường, bỗng nhiên Tần Thiên ngừng lại, nàng nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng tựa hồ nghe thấy thanh âm gì đó: “Có người sao? Có người ở nơi này sao?”
Trang Tín Ngạn thấy vẻ mặt nàng, nhíu mày, như là đang hỏi: “Chuyện gì?”
Tần Thiên vội vàng viết xuống vở nói: “Giống như có ai đó đang cầu cứu.” Sau đó xoay người chạy về phía thanh âm truyền tới.
Trang Tín Ngạn vội vàng đi theo phía sau nàng.
Chạy vào một sơn đạo, Tần Thiên thấy một lão nông phu đang ôm chân nằm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ.
“Lão bá, người bị sao vậy?” Tần Thiên vội vàng đi qua hỏi.
Lão nhân gia nhìn thấy có người đến, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Ta lúc leo núi, thấy nơi này có thảo dược, vốn định hái trở về, không ngờ tới không cẩn thận bị ngã, chân bị thương rồi, già rồi đi cũng không xong, nhớ tới ta lúc còn trẻ lên núi xuống núi, có thể nói bước đi như bay a!” Lão nhân gia lắc đầu, vô hạn thổn thức.
“Lão bá có thể đứng lên được không?” Tần Thiên hỏi hắn.
“Nếu có thể đứng lên, ta sẽ không ở đây ngồi chừng một canh giờ rồi a, chân ta giống như bị gãy xương vậy.”
Tần Thiên đứng lên nhìn quanh trái phải, gần đây trừ bỏ nàng và Trang Tín Ngạn, cũng không có người khác, nhưng một mình mình quả quyết không đỡ nổi lão nhân rồi, còn Trang Tín Ngạn?
Tần Thiên nhìn hắn một cái, âm thầm lắc đầu, vẫn là quên đi, hắn là một Đại thiếu gia, làm sao làm được việc này?
Nghĩ vậy, Tần Thiên xoay người nói với lão nhân gia: “Lão bá, lão chờ một chút, ta đi gọi người tới đây đỡ người xuống núi.” Hiện tại chỉ có thể lên núi gọi người thôi a.
Nàng viết xuống vở nói với Trang Tín Ngạn, lại bảo hắn ở đây chiếu cố lão nhân gia, sau đó xoay người chạy lên núi.
“Ầm vang” tiếng sấm mùa xuân rền rĩ, trên bầu trời mây bắt đầu vần vũ.
Thời điểm nàng gọi đám người Hải Phú tới, thấy Trang Tín Ngạn đã cởi ngoại bào ra che mưa ình và lão bá. Ngoại bào chủ yếu đều che phủ lên người lão bá, hơn phân nửa thân người hắn không được che chắn lộ ra, mưa từ trên đỉnh đầu theo góc áo chảy xuống mặt hắn, hắn không ngừng chớp mắt, có điều cũng không vì vậy mà cử động thân mình.
Nhìn cảnh này, Tần Thiên trong lòng bỗng nhiên có chút cảm động, kỳ thật Trang Tín Ngạn trừ bỏ tính tình hơi tai quái, tâm địa cũng rất tốt.
Nàng cười cười, rồi đi qua.
Lão nhân gia nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, thấy rõ là Tần Thiên thì giật mình: “Tiểu cô nương, ngươi đây là…”
Tần Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua cả người lấm bùn, vô tình cười cười: “Trên đường đi nóng vội, bị ngã một cái, không có gì đáng ngại.”
Lão bá nhìn nàng, lại nhìn Trang Tín Ngạn bên cạnh, lại nhìn Hải Phú đang bàn với các nông phu làm thế nào để đưa mình xuống núi, cười cười nói: “Thật sự đa tạ các ngươi.”
Nhiều người xử lý việc cũng dễ dàng hơn. Chỉ chốc lát, mọi người nâng lão bá lên rất nhanh đã đưa lão bá xuống núi. Đến nhà lão, Tần Thiên mới biết được, hóa ra nhà lão bá thật sự rất gần nơi bọn họ trú ngụ.
Mấy người đem lão bá tiến vào trong sân, lúc này, một nam tử hơn bốn mươi tuổi đi ra đón, nhìn thấy lão nhân được mọi người nâng đỡ, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, “Lão gia, người làm sao vậy? Sao lại bị thương? Đã xảy ra chuyện gì?” Một câu tiếp theo một câu, hiển nhiên rất hốt hoảng.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân