A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 092-093
ừ chưởng quỹ hai tay run lên, cái chén rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm “Cheng” vang vọng, đồng thời, hai hàng nước mắt chảy xuống: “Hổ Khâu bị hủy rồi! Có người muốn thưởng thức trà Hổ Khâu, cùng các hòa thượng đã xảy ra tranh chấp, giết vài hòa thượng, Trụ trì đại sư ngay lập tức phóng hỏa thiêu đốt tất cả cây trà Hổ Khâu, Trụ trì đại sư đã chết, trà Hổ Khâu cũng không còn! Trên đời này không còn trà Hổ Khâu nữa rồi!”
Đại phu nhân chỉ cảm thấy trong óc “Ong” một tiếng, thì thào hai tiếng: “Hổ Khâu… Đại sư…”
Nói xong hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Chương 92: Mưu kế thần kỳ
Thanh Âm viện
Đến buổi tối Đại phu nhân mới tỉnh lại. Chu đại phu sau khi kiểm tra nói không có gì trở ngại, mọi người mới nhẹ nhàng thở phào.
Sau khi tỉnh lại Đại phu nhân vẻ mặt bi thương. Năm nay bà đã mấy lần phái người đi đến Hổ Khâu tự, nhưng mỗi lần người trở về đều bảo bà chờ một thời gian, bà cũng không nghĩ nhiều, nhưng thật không ngờ tới sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
Mất đi trà Hổ Khâu tất nhiên khiến bà đau lòng, mà nghe được tin phương trượng trụ trì đã chết lại càng làm cho bà khổ sở.
Bà nói với Trang Tín Ngạn: “Già Diệp Đại sư lúc còn trẻ từng được phụ thân con cứu giúp vì vậy vẫn khắc trong tâm khảm, sau khi Đại sư lên làm phương trượng trụ trì, nơi trồng trà Hổ Khâu rất hiếm. Đại sư hàng năm đều lưu lại cho chúng ta một ít, có thể nói, nếu không nhờ trà Hổ Khâu này, chúng ta cũng không thể nào giành được địa vị cống thương ở Dương Thành, cũng không dễ dàng trở thành quan trà đứng đầu như vậy. Già Diệp Đại sư đối với Trang phủ chúng ta quả thật là đại ân, không nghĩ tới ân nhân của chúng ta nay cư nhiên rơi vào kết cục thê thảm như vậy.” Nói xong nước mắt liền rơi xuống.
Tần Thiên không muốn thấy Đại phu nhân thương tâm, vội vàng an ủi nói: “Phu nhân, đừng khổ sở, Hổ Khâu tự cách nơi đây xa xôi, tin tức cũng không linh thông, nói không chừng trong lúc đó có sai lầm, vẫn nên tìm hiểu đã rồi nói sau.”
Đại phu nhân ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi nói đúng, ta muốn tìm hiểu rõ ràng tình huống bên trong, xem ta có thể làm được gì, coi như báo đáp ân tình của Già Diệp Đại sư đối với chúng ta.”
Ngày hôm sau, Đại phu nhân lại phái vài người đắc lực hoả tốc tiến đến Hổ Khâu tự tìm hiểu sự việc, đồng thời cũng bảo Từ chưởng quỹ và Phùng quản sự nghĩ biện pháp tìm kiếm giống trà mới để làm cống phẩm, hy vọng có thể mau chóng tìm ra cống trà thay Hổ Khâu, phải bảo toàn địa vị cống trà. Hiện tại Trang phủ vừa mất đi vị trí quan trà, nếu ngay cả cống trà cũng mất nốt, chỉ sợ rất khó đứng vững giữa sự cạnh tranh ào ạt của các trà thương khác.
Thật sự là phong ba này chưa qua, phong ba khác lại tới. Đại phu nhân một mặt chờ tin tức của Hổ Khâu tự, một mặt lo lắng tìm kiếm giống mới để làm cống trà, lòng nóng như lửa đốt, ngày ngày trôi qua áp lực mệt mỏi, đến nỗi phun ra một ngụm máu, thân hình càng ngày càng gầy yếu.
Cũng may Nhị phòng biết cống trà bị mất là sự việc vô cùng quan trọng, nên cũng không gây phiền toái, nếu không Đại phu nhân cũng khó mà có tâm trí lo mọi việc.
Nửa tháng sau, trong mấy người phái đi nghe ngóng tin tức của Hổ Khâu tự, có một người hồi báo, mang về một tin tốt cùng một tin xấu.
Tin tốt chính là hóa ra trụ trì Già Diệp Đại sư vẫn chưa chết, chỉ là bị người khác thổi phồng lên, mà tin xấu chính là, cây trà Hổ Khâu đã bị phá hủy, từ nay về sau, trên đời này không còn trà Hổ Khâu nữa.
Đại phu nhân vừa vui vừa buồn, tâm lao lực quá độ.
Người đó nói: “Nghe nói gây ra sự việc là người có thế lực đến từ kinh thành, ngay cả quan phủ địa phương cũng không dám trực tiếp đối kháng. Hạ nhân tốn không ít bạc mới nghe ngóng được, Già Diệp Đại sư bị bọn họ giam giữ, chịu không ít khổ sở, nhưng mà người kia bỗng nhiên trở về kinh, mấy kẻ tay chân đúng lúc không biết nên xử lý trụ trì đại sư thế nào, hạ nhân đã thương lượng, đối phương nói chỉ cần chúng ta giao ra năm ngàn lượng bạc thì bọn họ sẽ thả Đại sư ra.”
Đại phu nhân không chút do dự, vội vàng gọi Giang quản sự tới, lấy ra năm ngàn lượng bạc, đưa cho người này mang đi, phân phó cần phải mang Già Diệp Đại sư bình an trở ra.
Nhưng chuyện về cống trà lại khiến Đại phu nhân hết đường xoay xở, bởi vì đến tận bây giờ, căn bản vẫn chưa tìm ra giống trà mới nào có thể thay thế trà Hổ Khâu.
“Đại phu nhân, hạ nhân nghe nói Thiên Trì Trà Hành ở Tô Thành đang chuẩn bị mở cửa hàng ở Dương Thành chúng ta.”
Hôm nay, Lưu chưởng quỹ hướng Đại phu nhân hội báo.
“Thiên Trì?” Đại phu nhân ngẩng đầu lên, trong thần sắc tràn đầy ưu tư: ” Chuyện trà Hổ Khâu bị hủy náo động như vậy sao có thể giấu giếm được người khác? Bọn họ nhất định đã thu được tin tức cây trà Hổ Khâu bị hủy. Trà Thiên Trì của bọn họ tuy rằng cũng là cống trà, nhưng cho tới nay đều xếp dưới trà Hổ Khâu của chúng ta, đã sớm không cam lòng. Hiện tại bọn họ muốn thừa dịp thời điểm chúng ta mất đi cống trà mà đoạt lấy sinh ý.”
Một bên Nguyệt Nương vội vàng an ủi nói: “Phu nhân cũng không cần lo lắng quá mức, tuy rằng chúng ta mất đi trà Hổ Khâu, nhưng chúng ta là trụ cột ở Dương Thành nhiều năm như vậy, không thể nói người khác muốn đoạt là có thể đoạt được?”
Đại phu nhân hoàn toàn không lạc quan như vậy: “Thế nhân đều là nịnh nọt, ấm lạnh thất thường, lúc đắc thế thì ai cũng bợ đỡ, lúc thất thế ai ai cũng bỏ mặc quay đi. Nay chúng ta đã không còn là quan trà, lại không có cống trà Hổ Khâu, ngươi cảm thấy các thương gia còn có thể nể mặt chúng ta hay sao?”
Loạn trong giặc ngoài, kết quả tệ nhất chỉ sợ ngay cả việc kinh doanh của Trà Hành sẽ phải chấm dứt…
Đại phu nhân hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy ngực ẩn ẩn đau.
Bên kia, trong Cúc Hương viện, mấy người Nhị di thái thái đang vì chuyện mất đi cống trà mà lo lắng.
“Đã không có danh hiệu quan trà, lại không có cống trà Hổ Khâu, việc kinh doanh sẽ càng khó khăn!” Trang Tín Xuyên tốt xấu gì cũng đã làm việc ở Trà Hành khá lâu, biết rõ lợi hại của việc mất đi cống trà, “Chưa được bao lâu, Thiên Trì ở Tô Thành đã bắt đầu chuẩn bị cướp đoạt sinh ý của chúng ta, về sau chỉ sợ sẽ càng có nhiều trà thương có cống phẩm tiến vào tranh giành.”
“Nói như vậy, cho dù chúng ta cướp được Trà Hành vào tay, nói không chừng cũng chỉ là cục diện rối rắm?” Nhị di thái thái tuy rằng lợi hại nhưng đối với chuyện làm ăn biết không nhiều lắm, thấy Trang Tín Xuyên vẻ mặt lo âu, lúc này mới ý thức được sự tình nghiêm trọng!
“Ai nha, vậy bạc mượn của phụ thân con phải làm sao bây giờ? Hai ngày trước phụ thân con còn viết thư nhắc tới chuyện này!” Lưu Bích Quân cũng nóng nảy.
Trang Tín Xuyên vừa nghe lời này, dùng sức vỗ lên bàn, cả giận nói: “Ngươi lúc nào cũng chỉ nhớ thương bên ngoại, gả phu tùy phu, gả cẩu tùy cẩu, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi hiện tại là người của Trang phủ chúng ta!”
Lưu Bích Quân là thiên kim đại tiểu thư, ở nhà được nuông chiều từ bé, vốn cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, nghe thấy lời Trang Tín Xuyên lập tức cũng giận dữ, chỉ vào hắn rống giọng nói: “Trang Tín Xuyên,  ngươi là kẻ không có lương tâm, chẳng lẽ ta làm còn chưa đủ nhiều sao? Ta mới gả vào chưa được bao lâu, nhưng mà ta từ bên ngoại đã chuyển về đây bao nhiêu bạc? Ta toàn tâm toàn ý đối với ngươi, vậy còn ngươi, ngươi đối với ta như thế nào? Một bên vừa nói chỉ thích ta, một bên là Linh nhi rồi lại Tần Thiên, ngươi đối với ta ra sao, ngươi nói thật ra đi, ngươi nói thật ra xem nào!” Sau khi nói xong, Lưu Bích Quân khóc lóc, khiến Trang Tín Xuyên vô cùng phiền chán, nhưng bởi vì bạc nhà nàng, lại không dám phát tác.
Nhị di thái thái  ở một bên chỉ biết nhìn lo lắng suông, lại không biết nên nói gì, bởi vì chính nhi tử của mình quả thật đã làm ra chuyện không tha thứ được. Nàng ta ngồi ở một bên uống trà đánh mắt về phía Trang Minh Hỉ, bảo nàng nghĩ biện pháp.
Trang Minh Hỉ thở dài, buông chén trà trong tay, bình tâm tĩnh khí nói một câu: “Ca ca, tẩu tử, các ngươi cũng đừng sốt ruột, sự tình vẫn chưa đến mức sơn cùng thủy tận!”
Nghe thấy thế, Lưu Bích Quân lúc này mới ngừng khóc nháo một lần nữa ngồi xuống, lau nước mắt, nói: “Muội đây là có ý gì?”
Trang Minh Hỉ nhìn về phía nàng, mỉm cười: “Tẩu tử, thiên hạ này có mèo nào mà không ăn vụng? Ca ca muội vì sao phải lén lút, còn không phải cố kỵ cảm thụ của tẩu sao? Nay Tần Thiên đã tỏ rõ thái độ, Linh Nhi cũng bị đem bán đi, ca ca cũng biết hối lỗi với tẩu rồi, vẫn luôn nghĩ cách để tẩu vui, tẩu tử nếu không quên được chuyện đã qua, tranh cãi ầm ĩ không ngớt, tổn thương tình cảm vợ chồng, chẳng lẽ tẩu tử có thể sống vui vẻ sao?”
Lưu Bích Quân giật mình, vụng trộm nhìn Trang Tín Xuyên liếc mắt một cái, nói không nên lời.
Trang Minh Hỉ lại nhìn về phía ca ca: “Ca ca, không phải muội nói huynh, huynh cũng nên tu chỉnh đi. Huynh nên cẩn thận nhìn lại, thật tình đối với huynh được mấy người? Chính là người ngồi ở bên cạnh huynh, là tẩu tử đó, huynh muốn gì được nấy, một lòng suy nghĩ cho huynh. Tính ra, tẩu tử mới là người chung thân cả đời đáng giá để huynh tín nhiệm nhất, huynh phải quý trọng, đừng bao giờ chọc tẩu tử tức giận nữa.”
Những lời nói này chạm vào tâm khảm Lưu Bích Quân, nàng mở to mắt nhìn, lệ lại rơi xuống.
Trang Tín Xuyên tất nhiên nghe ra ý muội muội, tương lai hắn còn phải dựa nhiều vào nhạc gia, đắc tội thê tử thật sự không nên, nghĩ vậy, vươn tay cầm lấy tay thê thử, ôn nhu nói: “Được rồi, đừng khóc, là do ta không phải, ta để nàng đánh một cái được không?”
Được trượng phu dỗ dành, Lưu Bích Quân sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.
Nhị di thái thái lại sốt ruột với những lời Trang Minh Hỉ, nàng ta ngồi vào bên cạnh Trang Minh Hỉ, cầm tay nàng nói: “Con gái ngoan, không phải con muốn thừa nước đục thả câu chứ, con nói sự tình còn chưa tới mức sơn cùng thủy tận, chuyện này con có biện pháp gì hay sao!”
“Không phải Hoàng Thượng sang năm sẽ nam tuần đến Dương Thành sao?’Trang Minh Hỉ mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, “Dượng là Tri phủ, Hoàng Thượng ở Dương Thành mọi thứ tất nhiên sẽ do người chuẩn bị rồi.”
Nói tới đây, Trang Minh Hỉ mở ngăn kéo trên tủ, lấy ra một túi trà ngon, Trang Minh Hỉ bốc lên một ít, để vào lòng bàn tay, lấy tay chỉ vào lá trà này.
“Trên đời này trà ngon không hiếm, chỉ cần chúng ta có thể tìm được một loại trà có đủ sắc hương vị, để Tri phủ đại nhân trình  Hoàng Thượng uống thử. Hoàng Thượng chỉ cần phán một câu “Trà ngon”, thì danh hiệu cống trà muốn chạy cũng chạy không thoát. Từ nay về sau, trà dẫn và cống trà đều nằm trong tay chúng ta, Đại nương sẽ không còn vị thế nữa!” Trang Minh Hỉ bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, khiến lá trà trong tay dập nát. Dù là như thế, vẻ mặt vẫn như cũ vân đạm phong khinh.
Nhị di thái thái cùng Trang Tín Xuyên lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng không được bao lâu, Trang Tín Xuyên bỗng nhiên lại nhíu mày, “Nhưng ta đi đâu có thể tìm giống trà thay thế trà Hổ Khâu đây, nghe nói Đại nương cũng đang tìm kiếm, mà mãi vẫn chưa tìm ra.”
“Ca ca thật sự hồ đồ rồi!” Trang Minh Hỉ cười nói: “Thứ tốt có đôi khi do thổi phồng mà thôi. Trong thiên hạ cống trà đa dạng, chẳng lẽ đều là trà ngon cực phẩm hay sao, người trong hoàng thất chẳng lẽ không thể thể phân biệt tốt xấu? Chỉ cần có người ở bên cạnh Hoàng Thượng nhiều lời vài câu khen ngon, thổi phồng một chút, chỉ cần trà này có chút tiêu chuẩn, Hoàng Thượng mở kim khẩu, thì có thể trở thành cực phẩm trà ngon rồi!”
Trang Tín Xuyên nghe được hai mắt sáng lên, vỗ đùi, “Muội muội nói rất có lý, muốn tìm giống trà có thể thay thế trà Hổ Khâu rất khó, nhưng tìm trà ngon đặc sắc cũng rất dễ dàng! Vi huynh sẽ làm việc này!”
Trang Minh Hỉ đứng dậy, hướng về ca ca trong suốt làm lễ, cười nói: “Muội muội trước chúc ca ca mã đáo thành công, sớm ngày ngồi lên vị trí gia chủ!”
Mà bên kia, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ở phòng chế trà cùng Phùng quản sự, Từ chưởng quỹ, nghiên cứu các giống trà thu thập mấy ngày nay từ các nơi về.
Đã nếm đủ các loại trà, nhưng mọi người đều liên tục lắc đầu, “Căn bản không thể so sánh với trà Hổ Khâu! Có thể nói cao thấp rất rõ rệt!”
Trang Tín Ngạn nhớ tới một sự kiện, viết xuống giấy: “Phùng sư phó còn nhớ lần trước, có mấy vị công tử từ trên núi hái được giống trà mới nhờ chúng ta hỗ trợ sao chế hay không?”
Chương 93: Phương pháp ứng đối
Phùng sư phó mỗi ngày bận nhiều việc, nhất thời không nghĩ ra. Nhưng Từ chưởng quỹ bên cạnh lại có phản ứng trước.
“Đại thiếu gia muốn nói tới Tạ công tử hai tháng trước mang bằng hữu Chu công tử đến đây?”
Trang Tín Ngạn liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái, sau đó viết nói: “Chính là hắn. Phùng sư phó cảm thấy lá trà mà Chu công tử kia mang tới thế nào?”
Phùng sư phó cau mày cẩn thận hồi tưởng lại, “Hôm đó ta cảm thấy lá trà kia cũng khá ngon, sau khi đã qua sao chế cũng thử uống qua một chén, tuy rằng mùi thơm ngát, nhưng muốn so sánh với trà Hổ Khâu, có vẻ vẫn kém xa. Đừng nói là Hổ Khâu, chỉ cần so với các danh trà khác, tỷ như Vũ Hoa, Nhị Tuyền Ngân Hào, dường như cũng thấp hơn một bậc.”
Trang Tín Ngạn nghe thấy hắn nói như vậy, tay đang cầm bút không khỏi dừng lại, gương mặt lãnh trầm lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Một bên Tần Thiên nhìn thấy, liền viết xuống: “Đại thiếu gia không phải đã nghiên cứu lá trà này sao, có phát hiện gì khác không?”
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, “Cũng không thể nói rõ có phát hiện điều gì khác hay không, có điều ta cảm thấy, lá trà này mùi thơm ngát như vậy, không nên dùng phương pháp sao chế bình thường, ta cảm thấy có lẽ phương pháp sao chế của ta vẫn chưa đúng?”
“Phương pháp thì đúng rồi!” Phùng sư phó ở một bên lắc đầu, quả quyết nói: “Ta đã sao trà vài thập niên, đặc tính của mỗi một loại trà đều rõ như lòng bàn tay, có thể nói, chỉ cần nhìn lá trà, ta ta lập tức sẽ biết lá trà này nên được sao chế thế nào! Loại trà này nghe nói sinh trưởng cùng chỗ với các loại cây ăn quả, lá trà lây dính mùi hương hoa quả, cho nên lá trà này mới có mùi hương đặc biệt mới mẻ như vậy, nhưng mùi hương này cũng không phải là mùi hương của chính lá trà đó, cho nên trải qua sao chế mới không thể giữ lại nguyên vẹn, đây là vấn đề của bản thân lá trà, không có liên quan đến phương pháp sao chế.”
Nói như vậy dường như cũng có đạo lý, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn nhất thời đều không lên tiếng.
“Không bằng ta phái một ít người đi đến các địa phương khác nhìn xem, nói không chừng sẽ có phát hiện mới!” Từ chưởng quỹ thấy mọi người đều có chút nhụt chí, vội vàng nói.
Phùng sư phó khẽ lay bàn đang đựng đầy lá trà, thở dài, nói: “Hiện tại cũng chỉ biết làm như vậy, Trang phủ chính là thương gia nhân nghĩa ít có. Đại phu nhân lại càng là nữ trung hào kiệt hiếm thấy. Hy vọng ông trời phù hộ để Trà Hành có thể thuận lợi qua một kiếp này.”
Trang Tín Ngạn mặt lộ vẻ ưu sắc.
Mỗi ngày trôi qua, rất nhanh đã tới gần thời điểm cuối năm.
Thời tiết càng ngày càng rét lạnh, tuyết trắng như lông ngỗng rơi xuống, khiến Dương Thành ngân trang tố khỏa (khắp nơi long lanh như dát bạc) đẹp tuyệt vời. Phủ trạch của Trang gia cũng bị tuyết phủ kín, từ trên nóc nhà, tường vây, trên cây, tuyết đọng nửa thước, mờ mịt một mảnh trắng xóa, khiến Trang phủ vốn không khí ủ dột lại tăng thêm một phần lãnh trầm.
Vô luận ở nơi nào của phủ trạch, cũng không thấy nửa điểm hân hoan khi bước sang năm mới. Mỗi người trên mặt đều mang theo sầu khổ, đơn giản là gần một tháng nay, tình trạng kinh doanh của Trà Hành càng ngày càng kém. Công nhân của Trà Hành đều vô công rỗi nghề, thậm chí ngay cả nhóm công nhân vận chuyển quanh năm suốt tháng mệt nhọc nhất cũng đều nhàn rỗi ở nhà. Cho dù là ai cũng đều biết đây không phải là tình trạng tốt.
Đại phu nhân bởi vì quá ưu sầu, hơn nữa ngày đi sớm tối về muộn đã bị nhiễm phong hàn, bệnh ở trên giường, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Mọi chuyện ở Trà Hành đều giao cho Đại chưởng quỹ và Trang Tín Ngạn xử lý. Kỳ thật Trà Hành rỗi việc như vậy, cũng không có gì nhiều để xử lý.
Hôm nay Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn đi đến Trà Hành, thời điểm đi qua kho hàng, phát hiện công nhân đem từng túi lá trà hướng đến kho hàng, mà trong kho hàng đã đầy ắp. Thậm chí còn phải sử dụng đến kho hàng bên ngoài.
Trang Tín Ngạn nhíu mày, nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, Tần Thiên hiểu ý, tiến lên xem, gọi quản sự kho hàng tới hỏi: “Sao lại thế này, những túi này không phải nửa tháng trước đã được vận chuyển đi rồi sao?”
Quản sự sau khi chỉ huy công nhân đem bao tải cuối cùng chuyển về, xoay người trở về nhìn Tần Thiên ưu sầu nói: “Mấy túi này đều đã được đóng dấu quan trà, đã được vận chuyển đi, nhưng nửa đường bỗng nhiên bị đổ trở về, bởi vì trên đường nhận được thông báo ý chỉ, quan trà đã trở thành phế thải, đổi thành vận chuyển trà do thương gia thực hiện, quản sự vận chuyển phái người tới báo tin, muốn chúng ta mau chóng giành lấy trà dẫn, nhưng mà…”
Quản sự thở dài, Tần Thiên hiểu được lời hắn nói, bởi vì Đại phu nhân cùng Nhị phòng giằng co việc người thừa kế, vận chuyển trà của thương gia cũng không còn tranh kịp nữa.
“Trên đường trì hoãn lâu như vậy, quản sự vận chuyển sợ trì hoãn, sông kết băng muốn trở về cũng không được, đành phải mang tất cả một đường hồi phủ.” Quản sự kho hàng tiếp tục nói.
“Nhưng nếu lá trà không được vận chuyển kịp thời, tổn thất chẳng phải rất lớn?” Tần Thiên có chút sốt ruột nói.
Nếu không theo đúng thời hạn vận chuyển lá trà đến, chỉ sợ sẽ phải bồi thường.
“Cô nương, chuyện này cũng là không còn cách nào khác.” Quản sự lắc đầu.
Tần Thiên xoay người đi đến bên cạnh Trang Tín Ngạn, đem tình huống này báo cho hắn biết, Trang Tín Ngạn đi đến chỗ bao tải trà, ngửa đầu nhìn xung quanh, gương mặt trầm tĩnh lộ ra nét ưu sầu. Hắn hôm nay mặc một trường bào cẩm miên màu lục, bên ngoài khoác áo da lông phi cổn, trên áo khoác có đính rất nhiều lông chim, màu trắng như tuyết, khiến tuấn nhan như ngọc của hắn càng trở nên băng lạnh.
Mấy ngày nay, Trang Tín Ngạn cơ hồ không còn tâm tình đùa giỡn. Toàn bộ tâm tư đều đặt ở Trà Hành, thường thường nửa đêm lo lắng ngủ không yên, mặc dù như vậy, nhưng trước mặt người khác, lại phải giữ bộ dáng bình tĩnh kia.
Tần Thiên ở bên cạnh nhìn, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự khiến người khác đau lòng.
Đây cũng không phải nhóm đầu tiên chở trà về, không chỉ đem trở về, còn có kiện hàng vốn nên được vận chuyển ra ngoài lại bởi vì không có trà dẫn mà phải lưu trữ, đều nhồi vào kho hàng của Trà Hành. Bởi vì từ trước tới nay Trà Hành luôn phải giữ danh dự, cho nên Trang Tín Ngạn sau khi bàn với Từ chưởng quỹ, phái người đi đến thương gia các nơi thương lượng, kéo dài thời gian giao hàng. Khuyên can mãi, mới có một vài thương gia đồng ý hoãn lại hai tháng, nhưng nhiều thương gia khác đều hủy bỏ giao dịch, ngược lại nhập hàng từ các trà thương khác. Thậm chí còn có một số thương gia hùng hổ muốn đền bù tổn thất.
Cứ tiếp diễn như vậy, Trà Hành chỉ sợ sẽ kiên trì không nổi.
Đang nghĩ ngợi, phía sau bỗng nhiên có thanh âm vang lên: “Vốn sự tình rất đơn giản, nhưng bởi vì một số người tư tâm lại đem sự tình đơn giản biến thành phức tạp!”
Tần Thiên nghe thấy quay đầu nhìn lại, đã thấy Trang Tín Xuyên được một đám người vây quanh đi tới.
Hắn hôm nay mặc trường bào cẩm miên sắc xanh nhạt, viền cổ áo tay áo có đính lông chồn bạc, chỉ vàng chỉ bạc thuê xung quanh, thắt lưng có khảm minh châu, vô cùng đàng hoàng phú quý.
Nhưng cũng khiến cho người khác chán ghét, thần sắc trên mặt lại làm cho người ta hận không thể tát hắn một cái.
Hắn chắp tay sau lưng, cười đi tới, dường như việc kho hàng chồng chất lá trà càng nhiều, hắn lại càng cao hứng.
Hắn đứng ở bên cạnh kho hàng, nói với các công nhân vận chuyển: “Các ngươi muốn trách, thì nên trách một vài người quá mức ích kỷ, không muốn buông tay với những thứ vốn không thuộc về mình, cho nên Trà Hành mới xảy ra tai họa lớn như vậy. Nếu không, hiện tại một đám các ngươi cuối năm sẽ có hồng bao, ăn cơm uống rượu! Đâu giống như hiện tại gian nan khổ sở như vậy chứ!”
Trang Tín Ngạn giận tái mặt, đi đến trước mặt Trang Tín Xuyên.
“Ngươi trừng mắt nhìn ta làm cái gì? Ngươi nghe thấy ta nói cái gì sao?” Trang Tín Xuyên nhìn Trang Tín Ngạn cười ha ha, mấy kẻ chó săn phía sau thấy chủ tử cười cũng không chút kiêng nể gì cười rộ lên.
Các công nhân đều ngừng tay, khẩn trương mà tức giận nhìn Trang Tín Xuyên, giận mà không dám nói gì. Nhưng một bên Tần Thiên lại nhịn không được lửa giận trong lòng, nàng tiến lên từng bước, cười lạnh nói:
“Nhị thiếu gia không cần phải ngấm ngầm hại người, đổi trắng thay đen. Ngươi cho là mọi người đều là kẻ không biết thị phi như ngươi sao? Đại phu nhân chấp chưởng Trà Hành nhiều năm như vậy, công tư như thế nào cũng không cần phải khoe khoang? Bà trân trọng trà nông, yêu quý tiểu nhị, việc buôn bán cho tới bây giờ đều dựa vào chữ ‘Tín’, người như vậy làm sao có thể bởi vì tâm tư của bản thân mà tổn hại sinh kế của mọi người trong Trà Hành. Nhưng Nhị thiếu gia ngươi, tự cho là không biết sợ hãi, cũng không để ý đến lợi ích Trà Hành, làm ra việc tổn nhân bất lợi, vọng tưởng bức Đại phu nhân đi vào khuôn khổ. Đại phu nhân chính là không muốn Trà Hành lọt vào tay kẻ duy lợi như ngươi, nên mới cứng rắn chống đỡ đến bây giờ!”
Tần Thiên nhìn hắn, vẻ mặt hèn mọn: “Nhị thiếu gia, cái gọi là trời không tuyệt đường người, lão thiên gia sẽ không để gian kế của các ngươi thực hiện được dễ dàng!”
Quản sự kho hàng lúc này cũng đứng ra: “Chúng ta đều hiểu Đại phu nhân, cũng rất tín nhiệm Đại phu nhân, từng ấy năm tới nay, Trà Hành không phải chưa từng gặp nguy cấp, nhưng mặc kệ tình huống như thế nào, Đại phu nhân chưa bao giờ muốn tổn hại chúng ta, cho nên chúng ta cả đời vẫn sẽ đi theo Đại phu nhân! Hơn nữa chúng ta tin tưởng, Đại phu nhân cũng sẽ giống như lúc trước, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thay đổi tình cảnh hiện tại! Mọi người nói có đúng hay không!”
“Đúng, chúng ta đều tín nhiệm Đại phu nhân, chúng ta đều nghe theo Đại phu nhân!”
“Đại phu nhân muốn chúng ta làm như thế nào, chúng sẽ làm như thế ấy!”
Các công nhân Trà Hành đều kêu lên, đi đến phía sau Tần Thiên, căm tức nhìn Trang Tín Xuyên, thanh thế uy hách, so sánh với đoàn người Trang Tín Xuyên lập tức vượt trội.
Trang Tín Xuyên trừng mắt nhìn Tần Thiên, tay cơ hồ chỉ vào chóp mũi nàng, cắn răng nói: “Tần Thiên, ngươi một lần rồi lại một lần đối nghịch với ta, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận!”
Trang Tín Ngạn tiến lên từng bước, vươn tay hất cánh tay hắn đang chỉ vào Tần Thiên, tiếp theo đem Tần Thiên che ở phía sau, mắt lạnh nhìn Trang Tín Xuyên.
Trang Tín Xuyên xanh cả mặt, lui hai bước, bật cười: “Được, được, không vận chuyển trà đi được, ta thật muốn nhìn xem các ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!”
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân