The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 081-082
hương 81: Phiền chán nói không nên lời
Trang Tín Xuyên cùng Trang Minh Hỉ đi được nửa đường thì gặp Tạ Đình Quân.
Tuy rằng nữ hài tử chưa có hôn phú phải chú ý không nên ra khỏi nhà, nhưng mà trong ngày hội lại là ngoại lệ, cho nên hôm nay sẽ có nhiều nữ hài tử như vậy ở trên đường du ngoạn.
Trang Minh Hỉ thấy Tạ Đình Quân trước, nam tử phía nam không cao lớn bằng người phương bắc, Tạ Đình Quân dáng người cao lớn khôi ngô giống như hạc trong bầy gà, rất bắt mắt.
Do tâm trạng rụt rè thiếu nữ, Trang Minh Hỉ không tiện cùng Tạ Đình Quân chào hỏi, liền bảo Trang Tín Xuyên tới giao tiếp với Tạ Đình Quân. Trang Tín xuyên chủ động cùng Tạ Đình Quân nói chuyện, sau khi song phương thi lễ, liền mời Tạ Đình Quân cùng nhau du ngoạn. Tạ Đình Quân nhìn Trang Minh Hỉ đứng bên cạnh Trang Tín Xuyên vẫn mang theo mỉm cười ngượng ngùng liếc mắt một cái, cười đáp ứng.
Bốn người song song cùng đi, Trang Tín Xuyên đi cùng Tạ Đình Quân, Trang Minh Hỉ đi cùng Lưu Bích Quân, sau đó Trang Tín Xuyên cố ý an bài, để Trang Minh Hỉ cùng Tạ Đình Quân đi cạnh nhau.
Tạ Đình Quân là người phương bắc hào sảng, lại là người nhiệt tình làm ăn, không bao lâu, đã xưng huynh gọi đệ cùng Trang Tín Xuyên. Mà Trang Minh Hỉ cũng không biểu hiện vội vã, chỉ nắm tay Lưu Bích Quân đi cùng một chỗ, lặng lẽ nói chuyện, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn, thản nhiên mìm cười, thỉnh thoảng ngẫu nhiên hướng Tạ Đình Quân lộ ra ánh mắt sùng bái.
Lúc này, có tiểu hài tử chạy qua, không cẩn thận đụng phải Lưu Bích Quân. Lưu Bích Quân không kịp chống đỡ, lại đổ về phía Trang Minh Hỉ. Trang Minh Hỉ vốn có thể dừng bước, nhưng linh cơ chợt động, nàng lại “Ai nha” một tiếng ngã vào trong lòng Tạ Đình Quân. Tạ Đình Quân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.
Trang Minh Hỉ xấu hổ ngẩng đầu, khuôn mặt ửng đỏ, vỗ về ngực hơi hơi thở dốc, một vẻ xinh đẹp vô cùng động lòng người.
Trang Tín Xuyên vội vàng nói: “Minh Hỉ, còn không mau đa tạ Tạ công tử?”
“Đa tạ Tạ công tử.” Trang Minh Hỉ nhìn về phía hắn, mi như liễu, ánh mắt như thu thủy, tình ý kéo dài, chỉ cần là nam tử, sẽ không khỏi tâm động.
Tạ Đình Quân cũng không ngoại lệ, hắn yên lặng nhìn Trang Minh Hỉ một lúc, mới cười nói: “Trang cô nương khách khí.” Nói xong buông nàng ra.
Trang Minh Hỉ ngượng ngùng cúi đầu, khóe miệng mỉm cười, thật vừa lòng với việc hai người lần đầu tiên gặp mặt này.
Sau đó, Trang Tín Xuyên cùng Tạ Đình Quân trong lúc nói chuyện cố ý vô tình nhắc tới muội muội, giúp Trang Minh Hỉ cũng có thể nói chuyện một hai câu với Tạ Đình Quân. Lúc đó, Trang Minh Hỉ cũng là người đọc sách, lời nói có vài phần ý thơ, đối với mỗi việc cũng có cách giải thích của riêng mình, quả thật khiến Tạ Đình Quân có hảo cảm.
Đang lúc hai người nói chuyện càng ngày càng nhiều, lại gặp Trang Tín Ngạn và Tần Thiên.
Vốn cũng không có gì đặc biệt, nhưng sau khi Tạ Đình Quân chủ động hướng Tần Thiên chào hỏi, Trang Minh Hỉ sắc mặt liền trầm xuống.
Sự tình lần trước tuy rằng không thoải mái, nhưng cũng không liên quan đến Tạ công tử, hơn nữa hắn hiện tại chủ động chào hỏi, về tình về lý Tần Thiên cũng không thể bỏ mặc, dù sao Tạ Đình Quân vẫn là khách quý của Trà Hành.
Lập tức, Tần Thiên liền hướng về Tạ Đình Quân cúi hạ, gọi một tiếng: “Tạ công tử.”
Lúc nhìn thấy Trang Tín Xuyên cùng Tạ Đình Quân, Trang Tín Ngạn sắc mặt lại khôi phục thành vẻ đạm mạc, giống như mặt nạ tự vệ của hắn vậy.
Tạ Đình Quân cười cười, lại cùng Trang Tín Ngạn chào hỏi, Trang Tín Ngạn thản nhiên hoàn lễ.
“Huynh trưởng của ta là như vậy, Tạ công tử đừng để ý.” Trang Tín Xuyên sợ hắn trách móc, vội vàng nói.
“Sẽ không, sẽ không, Trang Đại thiếu gia thật không có gì phải chê bai.” Tạ công tử cười nói, hai mắt cố ý vô tình liếc về phía Tần Thiên.
Vẻ mặt này của hắn khiến vài người đứng đây đều thay đổi sắc mặt.
“Tần Thiên, các ngươi đang muốn đi hướng nào?” Một bên Trang Minh Hỉ cười hỏi.
“Nô tỳ cùng Đại thiếu gia tùy tiện đi loanh quanh, Tam thiếu gia cũng không biết đi đâu.” Nói xong Tần Thiên nhìn ngó xung quanh.
Trang Minh Hỉ chỉ vào phía sau, cười nói: “Ta vừa thấy Tam ca ở hướng kia.”
“Phải không?” Tần Thiên không hề nghi ngờ, vừa định dẫn Trang Tín Ngạn đi tìm Trang Tín Trung, nhưng chân vừa bước, lại nghe thấy phía sau có người gọi lớn: “Tần Thiên, Tần Thiên, tìm được các ngươi rồi!”
Nhìn lại, không phải chính là Trang Tín Trung hay sao?
Trang Tín Trung cùng Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ hướng về phía này vừa đi tới: “Đã tìm được các ngươi rồi!” Trang Tín Trung cười nói với Tần Thiên. Sau đó lại chào hỏi Trang Tín Xuyên, thấy Tạ Đình Quân, song phương lại thi lễ.
“Trang tiểu thư nói vừa mới nhìn thấy các người ở bên kia.” Tạ Đình Quân chỉ vào phương hướng ngược lại cười nói với Trang Tín Trung.
Trang Minh Hỉ có chút xấu hổ, nhưng vẫn trấn định cười tươi: “Có lẽ muội nhìn lầm rồi.”
“Không có gì, chúng ta lúc trước cũng ở phía bên kia, vừa mới lại đây.” Trang Tín Trung cười nói.
Trang Minh Hỉ nhẹ nhàng thở ra, nhìn thoáng qua Tạ Đình Quân, tươi cười dịu dàng hơn.
“Nếu đã gặp nhau, không bằng cùng nhau đi thôi, nhiều người càng náo nhiệt.” Tạ Đình Quân cười đề nghị, sau khi nói xong lại liếc mắt nhìn Tần Thiên một cái.
Do hắn mở lời, huynh muội Trang Minh Hỉ dù không muốn cũng không tiện phản đối, chỉ cười nói được. Trang Tín Trung kỳ thật rất muốn cùng đi với các ca ca, nghe đề nghị như vậy liên thanh phụ họa, lại đi đến bên cạnh Trang Tín Ngạn, lấy vở trong túi Tần Thiên, hỏi ý kiến của hắn.
Trang Tín Ngạn sắc mặt lạnh lùng, hắn cũng không muốn đi cùng Trang Tín Xuyên, nhất là Tạ Đình Quân ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Tần Thiên. Trong lòng hắn phiền chán nói không nên lời. Mặc kệ hắn nhận hay không nhận, Tần Thiên là người của hắn, là mẫu thân hắn an bài, những người này một người rồi hai người, dường như coi hắn không hề tồn tại, công khai không để hắn vào mắt, hắn rất tức giận, nhưng tức giận này không phải do bọn họ không nể mặt hắn, mà hơi khác lạ, cũng không thể nói rõ.
Đang muốn phẩy tay áo bỏ đi, bởi vì hắn nắm chắc, chỉ cần hắn rời đi, Tần Thiên sẽ đi theo hắn. Hắn muốn để bọn họ biết rõ ràng, Tần Thiên là người của hắn!
Nhưng đúng lúc này, Phương Kiến Thụ vốn không lên tiếng nhìn thấy Tần Thiên trong tay cầm đèn con thỏ, liền nói: “Tần Thiên, ngươi thích đèn lồng này?”
Tần Thiên hoan hoan hỉ hỉ đưa đèn lồng cho hắn xem, “Phương thiếu gia, ngươi không thấy đèn lồng này rất thú vị sao?”
“Nếu nói thú vị, có chỗ treo đèn lồng thật sự thú vị hơn nhiều!” Phương Kiến Thụ cười nói.
Phương Nghiên Hạnh tiếp lời cười nói: “Tiểu đệ, ngươi nói đến chỗ chúng ta giải câu đố lấy đèn lồng chăng! Không sai, nơi đó đèn lồng rất đẹp, nghe nói đều do sư phó khéo tay nhất Dương Thành làm ra, trong đó đèn lồng lưu ly kéo quân nhìn đẹp nhất!”
“Đúng vậy đúng vậy! Đèn kéo quân kia thật sự rất đẹp!” Trang Minh Lan đứng phía sau ca ca nhịn không được nhô đầu ra nói. Nàng trời sanh tính tình yếu đuối ngại ngùng, nhìn thấy Tạ Đình Quân là người xa lạ liền trốn sau lưng Trang Tín Trung. Nhưng nghe thấy chị dâu nhắc tới đèn lồng kia liền nhịn không được lên tiếng, bởi vì nàng thật sự rất thích đèn lồng đó. Đáng tiếc ca ca không giỏi về câu đối, đối với trò chơi này không có hứng thú, nên cũng không dừng lại.
Nghe được ba chữ “Đối câu đối” này, Trang Minh Hỉ trong lòng liền có chủ ý, nàng cười khanh khách đi đến bên cạnh Trang Minh Lan, kéo cánh tay của nàng giống như hai tỷ muội thân mật nói: “Xem ra Ngũ muội thực thích đèn lưu ly kia a, nếu đã như thế, chúng ta làm ca ca tỷ tỷ, sao không đáp ứng nguyện vọng của nàng?”
Trang Minh Lan thấy mình lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, xấu hổ đỏ mặt, lại muốn trốn phía sau ca ca. Nàng nhát gan cùng Trang Minh Hỉ tự nhiên hào phóng, vừa vặn hình thành hai hình thái đối lập.
Lời bọn họ nói sớm đã khiến Tần Thiên hứng thú, chuyện này thật giống như trong tiểu thuyết vậy. Tài tử giai nhân gặp nhau trong ngày hội đèn lồng, tài tử biểu hiện tài hoa, thắng được đèn lồng, chiếm được nụ cười của mỹ nhân…
Đây chính là trò hay a, không xem rất đáng tiếc!
Nàng xoay người nhìn về phía Trang Tín Ngạn, vẻ mặt chờ đợi. Trang Tín Ngạn nhìn thấy vẻ mặt của nàng, thấy nàng hai mắt sáng ngời nhìn mình, giống như đang nói: “Thiếu gia, đi thôi, đi thôi.”
Trang Tín Ngạn tâm bỗng mềm nhũn, chân muốn bước đi lại thu trở về. Nhưng thấy Tạ Đình Quân nhìn Tần Thiên đang cười, trong lòng phiền chán không thể tiêu tan, hắn xoay người, dẫn đầu hướng về phía Trang Tín Trung chỉ đi tới.
Tần Thiên vội vàng tiến lên, người khác đi theo phía sau.
Tần Thiên đi được vài bước liền đuổi kịp Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn tâm vừa nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ tới Tạ Đình Quân cũng theo đi lên.
“Có phải các nữ hài tử đều thích đèn lồng hay không?” Tạ Đình Quân cười nói với Tần Thiên.
“Đại khái là vậy.” Tần Thiên cười trả lời, bởi vì nàng ở Trà Hành vẫn thường cùng nam tử giao tiếp, cho nên vẫn chưa cảm thấy nói chuyện với Tạ Đình Quân như vậy có gì không ổn.
“Muội muội của ta Uyển Quân cũng tầm tuổi giống như ngươi vậy, thích nhất đèn lồng, mỗi khi đến tiết Trung thu, tiết Nguyên tiêu, liền quấn quít lấy ta trên đường, đèn lồng nào đẹp đều phải nghĩ biện pháp có được, đem về treo trong gian phòng sáng trưng.”
“Hôm nay sao không thấy muội muội của Tạ công tử đi cùng?”
Tạ Đình Quân nhìn nàng một cái, cười nói: “Nàng đang ở bên cạnh lão gia, tổ mẫu thân thể không tốt, nàng ở đó làm bạn.”
“Thật đúng là cô nương hiếu thuận.” Tần Thiên khen.
Tạ Đình Quân tay chắp sau lưng, ngẩng đầu lên cười cười, động tác này khiến hắn có vẻ vô cùng cao lớn, “Muội muội của ta a, quả thật luôn khiến người ta yêu thích!”
Nói xong, hắn lại cúi đầu, nhìn về phía Tần Thiên, hai mắt sâu thẳm thâm thúy, “Cũng giống như cô nương vậy.”
Thanh âm của hắn vốn đã có chút trầm thấp, khi nói những lời này, lại cố ý ép tới rất thấp, nghe vào trong tai như có cảm giác chấn động.
Tần Thiên có chút phát mộng, vẻ mặt hắn như vậy, lời nói của hắn như thế, nàng cũng không phải kẻ ngốc, như thế nào không rõ ý tứ của hắn? Nhưng mà vì sao? Bọn họ mới chỉ gặp qua vài lần thôi mà?
Tần Thiên lòng có chút loạn, cũng không tính là rung động, có điều có một công tử nói với mình những lời này, nàng một chút cảm giác cũng không có sao được, nàng cũng không phải là người xuất gia a. Bất quá nàng rất rõ ràng, Tạ Đình Quân không thích hợp với mình.
Nàng cười gượng hai tiếng, thốt ra: “Công tử nói đùa, muội muội của ngài sao lại so sánh với ta!”
Lời này vừa nói ra, hai người đều ngây ngẩn cả người, Tần Thiên phản ứng lại, mặt “Xoát” đỏ lên, hơi bối rối, hai tay xua xua: “Không đúng không đúng, ý của ta là ta sao có thể so sánh với muội muội của ngài!”
Tạ Đình Quân nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên cười ha hả.
Tươi cười này lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người.
Tần Thiên xấu hổ không thôi, khóe mắt liếc thấy có người cưỡi ngựa hướng tới bên này. Mã phu lớn tiếng kêu, “Tránh ra, tránh ra!”
Người bên ngoài đều tránh né, nhưng Trang Tín Ngạn đứng phía ngoài bởi vì không nghe thấy mà không có phản ứng, mắt thấy sẽ bị ngựa chạy tới đụng ngã.
Tình thế khẩn cấp, Tần Thiên vội vàng vươn tay kéo Trang Tín Ngạn qua, ngựa chạy vụt qua người hắn. Trang Tín Ngạn lông tóc vô thương, Tần Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa định hỏi Trang Tín Ngạn có sao không, nhưng đúng lúc này, Trang Tín Ngạn lại quay đầu nhìn nàng, sắc mặt âm lãnh, hắn dùng sức vung tay, lãnh đạm, kiên quyết đẩy nàng ra.
Chương 82: Tâm tư Đại thiếu gia ngươi không cần đoán
Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy trong lòng như bị ai bóp chặt, vô cùng khó chịu.
Bởi vì ba người bọn vẫn đi song song, cho nên hắn không thể thấy rõ ràng khẩu hình, nhưng dư quang khóe mắt lại có thể cảm giác được bọn họ nói chuyện với nhau rất khoái hoạt.
Nàng rốt cuộc đã nói gì mà có thể khiến hắn cười vui vẻ như vậy?
Vì sao nàng có thể lỗ mãng như vậy, rõ ràng đã là người của hắn, còn cùng nam nhân khác nói giỡn, lại còn ngay trước mặt của hắn.
Hắn nhìn nàng gương mặt kinh ngạc vô thố, trong lòng tích tụ vẫn không thể tiêu tán, hắn vẫn sinh hoạt trong thế giới của riêng mình, trừ bỏ mẫu thân và một số ít người ngoài, hắn đều nhìn mọi thứ bằng ánh mắt lãnh đạm, luôn duy trì tâm tình bình thản. Nhưng từ khi nàng đến bên cạnh hắn, hắn vô tình bộc lộ rất nhiều cảm xúc, những cảm xúc này thường xuất hiện bất ngờ không kịp phòng bị, giống như thủy triều bỗng nhiên vọt tới, khiến cho hắn không thể đối mặt, không thể xử lý, giống như tình huống hiện tại vậy.
Trang Tín Ngạn không muốn lưu lại, lạnh lùng nhìn Tần Thiên, xoay người bước nhanh tới phía trước.
Tuy rằng Tần Thiên không biết hắn vì sao lại như vậy, bất quá vừa rồi hắn thiếu chút nữa bị ngựa đụng vào, làm sao yên tâm để hắn đi một mình. Liền nói thất lễ với Tạ Đình Quân đi bên cạnh sau đó đuổi theo.
Trên đường người đến người đi, Trang Tín Ngạn người cao chân dài, vài bước đã dứt khỏi Tần Thiên. Tần Thiên có chút nóng vội, chạy đuổi theo bóng dáng hắn. Bóng dáng hắn cao lớn thẳng thắn ở trong đám người có thể thấy rõ ràng, trong chốc lát bị đám người che khuất, nhưng không bao lâu lại ló ra.
“Đại thiếu gia, Đại thiếu gia, đợi nô tỳ với.” Tuy rằng biết rõ hắn không nghe thấy, Tần Thiên vẫn nhịn không được kêu lên, đương nhiên một chút hữu dụng đều không có, hắn cũng không quay đầu lại, bóng dáng cứng ngắc mà lạnh lùng.
Tần Thiên cước bộ nhanh hơn, cố gắng chen lấn đám người trước mặt, mắt thấy sắp đuổi kịp hắn, cũng không biết bị ai đẩy một cái, đang chạy Tần Thiên hoàn toàn không kịp phòng bị, nặng nề ngã xuống đất.
Đầu gối cùng khuỷu tay xoạc trên mặt đất, vô cùng đau đớn, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có. Tần Thiên ngẩng đầu nhìn bóng dáng phía trước càng lúc càng xa, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác vô lực.
Bỗng nhiên có người từ phía sau đỡ dậy, Tần Thiên một bên nói lời cảm tạ, một bên quay đầu nhìn, chính là Tạ Đình Quân, hắn nhìn nàng thân thiết hỏi: “Ngươi không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?”
“Không có, ta không sao, đa tạ Tạ công tử quan tâm.” Tần Thiên nhìn về phía Trang Tín Ngạn biến mất, mặt hiện vẻ lo lắng. Nàng nhẹ nhàng tránh khỏi tay Tạ Đình Quân, đang muốn đuổi theo, nhưng vừa động cước bộ, lại phát hiện chân trái rất đau, bỗng nhiên lảo đảo, Tạ Đình Quân lại đỡ nàng.
“Ngươi bị ngã như vậy rồi, còn quan tâm đến thiếu gia nhà ngươi, quả nhiên một nha hoàn trung thành.” Tạ Đình Quân thản nhiên nói.
“Thiếu gia không nghe thấy, rất dễ xảy ra chuyện không may.” Tần Thiên vẫn như cũ nhìn về phương hướng Trang Tín Ngạn rời đi nhìn xung quanh, lòng nóng như lửa đốt.
Lúc này, mấy người Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ, Phương Nghiên Hạnh cũng đuổi theo, Phương Nghiên Hạnh đẩy đệ đệ, “Kiến Thụ, ngươi đi tìm Đại thiếu gia, trên đường loạn như vậy, sợ hắn gặp chuyện không may.”
Phương Kiến Thụ thân thiết nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái sau đó liền đuổi theo.
Trang Minh Hỉ đứng ở phía sau Trang Tín Xuyên, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Tạ Đình Quân đang đỡ Tần Thiên, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Tạ Đình Quân đối với Tần Thiên có hứng thú, chỉ cần không phải là người mù đều có thể nhìn ra, nhưng như vậy thì thế nào, bất quá chỉ là hạ nhân mà thôi, hơn nữa đã là nha hoàn thông phòng của Trang Tín Ngạn, không đáng để lo lắng.
Nghĩ vậy, Trang Minh Hỉ bình ổn tâm tình, đi đến bên cạnh Tạ Đình Quân, nhìn Tần Thiên ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: “Tần Thiên, ngươi có sao không.” Hai mắt lại chăm chú nhìn tay Tạ Đình Quân đang giúp nàng.
Tần Thiên nhận ra, vội vàng giãy khỏi tay hắn.
“Ta gọi cỗ kiệu đưa ngươi trở về.”Tạ Đình Quân quay đầu phân phó tùy tùng, vẻ mặt ý tứ hàm xúc không cho phép kháng cự.
Tần Thiên nào dám phiền toái hắn vội vàng nói: “Không cần.”
“Nhưng ngươi bị thương không nhẹ.” Tạ Đình Quân chỉ vào trên người nàng, Tần Thiên cũng nhìn xuống, mấy chỗ trên quần áo đều bị rách.
“Cứ thế mà trở về, thật không tiện.” Tạ Đình Quân nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc, dường như không hề che giấu sự thân thiết, khiến cho Tần Thiên có chút quẫn bách.
Trang Minh Hỉ rốt cuộc duy trì không được trấn định, sắc mặt trở nên rất khó coi, bản thân là một thiên kim tiểu thư, trong mắt của hắn cũng không trọng yếu bằng một nha hoàn, điều này đối với nàng mà nói quả thật là một sự nhục nhã.
Trong lòng tràn ngập ghen ghét, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ khắc chế, miễn cưỡng mỉm cười: “Tạ công tử nói không sai, bất quá Tần Thiên là người của Trang phủ, không dám làm phiền Tạ công tử, chúng ta sẽ sai người đưa nàng trở về.” Đối với một hạ nhân, Trang Minh Hỉ lời ấy không chỉ hợp tình hợp lý, càng thể hiện sự quan tâm của nàng dành cho hạ nhân. Điều quan trọng nhất, đó là nàng không hề đố kỵ.
Tạ Đình Quân nhìn nàng một cái, mỉm cười, “Vẫn là Trang tiểu thư chu đáo.”
“Chậm trễ lâu như vậy, còn muốn đi xem đèn lồng hay không a!” Đứng ở bên cạnh Trang Tín Xuyên, Lưu Bích Quân có chút không kiên nhẫn, “Bất quá chỉ là một hạ nhân, có cần khẩn trương như vậy không?”
Trang Minh Hỉ quay đầu cười nói với Lưu Bích Quân: “Tẩu tử, Tần Thiên cũng không phải là hạ nhân bình thường, cũng nên được quan tâm.” Đang muốn phân phó hạ nhân, nhưng Phương Nghiên Hạnh lại đi ra, “Vừa vặn ta có chút mệt mỏi, ta sẽ cùng những người này đưa Tần Thiên trở về, các ngươi đi chơi đi.”
Trang Tín Trung lo lắng thê tử vội vàng hỏi nàng có khỏe không, Phương Nghiên Hạnh lắc đầu cười nói: “Trên đường rất đông đúc, nên có chút đau đầu.”
“Cũng tốt, các ngươi đi về trước, chúng ta đi cùng Tạ công tử.” Trang Tín Xuyên đi đến bên cạnh Tạ Đình Quân vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Đình Quân huynh, tiểu đệ còn có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo huynh!”
“Cũng tốt.” Tạ Đình Quân đáp ứng, quay đầu nói với Tần Thiên: “Ngươi trở về nghỉ ngơi, ta sẽ phái người tới thăm ngươi.” Lại là ngữ khí không buông tha. Không đợi Tần Thiên trả lời, hắn xoay người đi cùng Trang Tín Xuyên.
Tần Thiên nhìn bóng dáng hắn, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Trang Minh Hỉ mặt không chút thay đổi nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, cái gì cũng không nói, xoay người, Trang Tín Trung mang theo muội muội đi theo phía sau.
Phương Nghiên Hạnh giúp đỡ Tần Thiên, nhìn nàng nói: “Ta gọi cỗ kiệu tới.”
“Nào có nha hoàn ngồi cỗ kiệu, tỷ tỷ đừng theo người khác ồn ào.” Tần Thiên cười nói: “Ta có thể đi mà, không có việc gì.”
“Ta giúp đỡ muội.” Phương Nghiên Hạnh lại gọi nha hoàn của mình đỡ bên kia, khiến Tần Thiên có thể thoải mái đi đường.
“Hy vọng thiếu gia không có chuyện gì, nếu không ta thật không nên nói thế nào với Đại phu nhân!” Tần Thiên coi Phương Nghiên Hạnh là bằng hữu, có khi cũng sẽ ở trước mặt nàng nói ra lời trong lòng, “Thiếu gia kỳ thật rất tốt, chỉ có điều đôi khi tính tình khó mà nắm bắt.” Tần Thiên nhỏ giọng oán giận, tính tình hắn quái dị thì thôi đi, nhưng mỗi lần đều làm hại đến bản thân, khiến cho người khác khó chịu …
Phương Nghiên Hạnh nhìn nàng một cái, có chút muốn nhắc nhở Tần Thiên, nhưng sợ nữ tử ngượng ngùng cũng không nên nói thẳng ra, nàng nghĩ nghĩ, thử nói: “Tần Thiên, muội dù sao cũng là nha hoàn bên người của Đại thiếu gia, hắn mới là chủ tử, muội phải lấy hắn làm trung tâm, giống như vừa rồi, muội không nên cùng Tạ công tử nói chuyện, Đại thiếu gia đương nhiên mất hứng!” Cho dù là ai nhìn thấy nữ nhân của mình cùng nam nhân khác nói giỡn, đều rất tức giận.
Tần Thiên có chút khó hiểu: “Nhưng ta không có cùng Tạ công tử nói cái gì a? Tạ công tử là khách nhân của Trà Hành, hắn nói chuyện với ta chẳng lẽ ta có thể bỏ mặc? Điều này cũng đâu chứng tỏ ta không lấy thiếu gia làm trung tâm a. Hơn nữa ở Trà Hành, ta thường xuyên ở trước mặt hắn nói chuyện cùng người khác mà, cũng không thấy hắn như vậy.”
Đều nói tâm tư con gái không nên đoán, đoán đến đoán đi cũng đoán không ra. Nhưng đối với Tần Thiên, tâm tư của Đại thiếu gia so với tâm tư của nữ tử càng khó đoán hơn.
“Người trong Trà Hành tất nhiên không giống với Tạ công tử rồi”. Phương Nghiên Hạnh có chút muốn cười, bình thường thấy Tần Thiên rất thông minh, sao lại hồ đồ thế này?
“Có cái gì không giống chứ, không phải cũng có hai mắt một mũi một miệng sao…” Tần Thiên lẩm bẩm, trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên hiểu rõ.
Trà Hành đều là người Trang phủ, Tạ công tử lại là người ngoài. Nàng dù sao cũng là cái nữ hài tử, là người của Trang phủ, lại cùng Tạ công tử là người xa lạ mà nói giỡn, người khác có lẽ sẽ nghĩ mình có ngoại tâm, về sau cũng nên chú ý một chút.
“Ta hiểu được, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.” Tần Thiên thở dài.
Phương Nghiên Hạnh hé miệng cười, “Hiểu được là tốt rồi.”
Bên kia, Tạ Đình Quân vừa đi vừa cười nói với Trang Tín Xuyên: “Tần Thiên bán vào Trang phủ các ngươi được bao lâu rồi?”
Hỏi chuyện như vậy, là hắn muốn chuộc thân cho Tần Thiên.
Tạ Đình Quân tính cách hào sảng, thích chính là thích, nghĩ đến cái gì sẽ làm cái đó. Tần Thiên chỉ là gia nô, gia nô có thể mua bán, có thể chuyển giao, hắn coi trọng Tần Thiên, nghĩ chỉ cần hướng Trang phủ mở miệng, Trang phủ hẳn sẽ không luyến tiếc một nha hoàn. Huống chi Trang phủ vẫn luôn muốn cùng hắn có quan hệ tốt.
Đây là sự việc cực kỳ bình thường, cũng giống như hắn lúc trước thích đầu bảng vạn hoa lâu mỹ mạo phong tình, cũng tìm chút tâm tư muốn nàng vui, lại xuất ra một vạn lượng bạc vì nàng chuộc thân, nhưng một tháng sau liền mất đi hứng thú, lại chuyển tặng cho Vận sử đại nhân quản lý về muối. Quả thật rất bình thường.
Hiện tại hắn đối với Tần Thiên có hứng thú, muốn nàng thuộc về mình, về phần về sau như thế nào, hắn cũng không suy nghĩ tới. Bất quá chỉ là một nô tỳ, không cần phải phí nhiều tâm tư, bản thân vui vẻ là được rồi.
Nữ nhân là vật trang trí của nam nhân, thiếu không được, mà trầm mê quá cũng không nên. Nam nhân là người làm đại sư, nếu dính vào nhi nữ tình trường quả thực buồn cười.
Vốn tưởng rằng Trang Tín Xuyên hiểu được ý tứ của mình, sẽ biết làm như thế nào, nhưng không nghĩ tới Trang Tín Xuyên do dự một chút, khó xử nói: “Tiểu đệ coi Đình Quân huynh như người một nhà, sẽ cùng Đình Quân huynh ăn ngay nói thật. Ý tứ Đình Quân huynh tiểu đệ hiểu được, nhưng Đình Quân huynh có điều không biết, Tần Thiên là nha hoàn rất được sủng ái, bán thân vào Trang phủ không được bao lâu đã trở thành người tâm phúc bên cạnh Đại nương chúng ta, tiếp đó Đại nương đem nàng an bài cho Đại ca của tiểu đệ, hiện tại là nha hoàn thông phòng của Đại ca, được Đại ca sủng ái. Phỏng chừng không được bao lâu sẽ nâng phòng. Đại nương hiểu rõ con trai mình nhất, khẳng định sẽ không chịu thả người, nếu không như vậy, trừ bỏ Tần Thiên, nha đầu Trang phủ chúng ta tùy huynh chọn lựa, huynh nhìn trúng ai tiểu đệ sẽ tự mình đưa đến quý phủ!”
Trang Tín Xuyên vẻ mặt sảng khoái, trong lòng lại suy nghĩ, ta còn chưa thành công, há có thể để ngươi nhanh chân đến trước? Nếu ở trong Trang phủ ta còn có hi vọng, nếu đến chỗ của ngươi, hi vọng gì cũng không còn!
“Nếu đã như thế, vậy quên đi!” Tạ Đình Quân cười cười, trong lòng hừ lạnh, nha đầu ta trong phủ còn thiếu sao? Thật sự là chê cười.
Hắn một khi đã muốn cái gì, nếu không chiếm được, trong lòng giống như bị cào rất khó chịu, từ nhỏ đã như thế này, nhất định phải nghĩ ra biện pháp có được. Về phần được rồi thì sau đó như thế nào, cũng khó mà nói ra.
Bất quá tính cách hắn tuy rằng hào sảng, tâm tư lại cực kỳ thâm trầm, thấy Trang Tín Xuyên một ngụm cự tuyệt, không nhắc lại, bộ dáng cũng không thèm để ý nữa, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự không thèm để ý.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân