Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 079- 080
hương 79: Không ai nhường ai
Tạ Đình Quân hướng tới các vị phu nhân thi lễ, trong tư thái hào phóng lộ ra chút nam nhi hào sảng của phương bắc. Các phu nhân liên tục gật đầu, vẻ mặt dấu không được ý tán thưởng.
Sau bình phong, các tiểu thư cũng kìm lòng không được đứng dậy, tới gần bình phong, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút. Phía sau các nha hoàn, ma ma cũng cười hớ hớ xem náo nhiệt.
Trang Minh Hỉ xoay mặt thấy đứng bên cạnh chính là vị Dương tiểu thư giỏi cầm kỳ thi họa kia, trong lúc đó liền nảy ra ý hay, nàng nhìn quanh trái phải, thấy mọi người đều tập trung chú ý tới Tạ Đình Quân ở bên ngoài, các nha hoàn ma ma ở phía sau cũng không chú ý tới bên này, nàng lén lút vươn tay, đẩy Dương tiểu thư ra khỏi bình phong, đồng thời, nàng cũng lui ra ngay phía sau.
Dương tiểu thư lộ diện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, Tạ phu nhân không khỏi nhíu mày, Dương phu nhân thì kinh hãi, thốt lên “Duyệt nhi, sao lại thế này?”
Dương tiểu thư mới đầu còn trố mắt, nhưng ngay sau đó liền phục hồi tinh thần, nàng nhìn Tạ Đình Quân đang đứng phía trước nhìn chằm chằm vào mình, lại nhìn các phu nhân khác đang mãn nguyện che miệng cười, gương mặt đỏ bừng, tiếp đó lại nghe thấy không biết là ai nói một câu: “Không phải đã quá nóng vội sao?” Khuôn mặt đỏ bừng lại chuyển sang trắng bệch.
Nàng đứng ở đó, xấu hổ đến cơ hồ muốn khóc, “Không phải… Không phải… Có người đẩy ta ra…” Nàng chỉ vào bình phong ở phía sau, thanh âm run run.
Sau bình phong, các cô nương đều nhìn về phía vị trí bên cạnh Dương tiểu thư. Đứng ở nơi đó là một tiểu thư mặc tơ lụa màu hồng cùng màu với đế hài, chính là Vương cô nương nhà có cửa hàng bán trang sức. Mà Trang Minh Hỉ đứng phía sau nàng ta, lúc này cũng đang nhìn bằng ánh mắt hoài nghi, giống như đang hỏi: “Là ngươi sao?”
Vương cô nương thấy mọi người đều nhìn nàng, mặt đỏ lên, kích động nói: “Nhìn ta làm cái gì, không phải ta, ta không đẩy nàng mà!” Thấy mọi người có vẻ không tin, cũng trở nên nóng nảy, chỉ vào Dương tiểu thư nói: “Có khi do ngươi muốn thấy rõ ràng chút nên không cẩn thận bước lệch ra ngoài! Ngươi đừng làm loạn lên như vậy!”
Nghe xong lời này, Trang Minh Hỉ nhẹ nhàng “Xì” cười ra tiếng, có nàng tiên phong, các cô nương còn lại cũng muốn chê cười Dương cô nương, tất cả đều lấy khăn tay che miệng mà cười.
Dương cô nương vừa thẹn vừa giận, lại không biết nên biện giải ra sao, vốn chỉ là một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, được nuông chiều từ bé, đâu thể chịu nổi loại nhục nhã này. Trong lúc nhất thời, nước mắt trào ra, khóc gọi nương, “Không phải như thế…” Nàng che mặt, hận không thể tìm hố mà chui xuống.
Các phu nhân trong sân đều dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Dương tiểu thư.
Dương phu nhân không muốn nữ nhi của mình bị bêu xấu, vội vàng kêu ma ma mình đem theo mang nữ nhi đưa ra ngoài, bản thân cũng đứng dậy hướng Tạ phu nhân cáo từ, rời đi vô cùng chật vật.
Tạ phu nhân sai người tiễn các nàng, sắc mặt đã có chút khó coi.
Trang Minh Hỉ từ khe hở của bình phong nhìn ra ngoài, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh lùng.
Tạ Đình Quân cũng không muốn lưu lại, cũng lấy cớ rời khỏi.
Yến hội tuy rằng vẫn tiếp tục, nhưng vì chuyện vừa rồi, mọi người cũng không còn hưng trí, không được bao lâu cũng tan tiệc.
Đêm đó, Tạ phu nhân ở trong phòng nhìn bà mối đưa tới ngày sinh tháng đẻ của các cô nương, một bên xem xét, một bên nói với Tạ lão gia ở bên cạnh: “Ta vốn xem trọng Dương gia tiểu thư, nhưng Dương tiểu thư tính tình hơi lỗ mãng, gặp chuyện cũng không đủ trầm ổn.” Nói xong lắc đầu, đem canh thiếp của nàng để sang một bên.
“Lưu tiểu thư bộ dáng không đủ thanh tú, không xứng với Đình Quân của chúng ta.”
“Lý tiểu thư có vẻ hơi ngốc, không được.”
“Tương tiểu thư rất gầy, chỉ sợ về sau không tốt cho việc sinh con.”
Chỉ chốc lát, Tạ phu nhân liền phủ quyết đa số các cô nương.
Tạ lão gia ở bên cạnh cười nói: “Chỉ sợ trong cung tuyển phi cũng không có nghiêm cẩn như vậy!”
Tạ phu nhân cười cười, kiêu ngạo mà nói: ” Đình Quân nhà chúng ta vô luận ngoại hình hay tài năng cũng đều hơn người. Phóng mắt nhìn ra ngoài, Dương Thành có mấy phú gia công tử có thể so sánh chứ! Chàng chỉ cần nhìn xem các phu nhân này đều ra sức giới thiệu các tiểu thư nhà mình rao sao thì cũng có thể thấy được điều đó rồi. Thế nào ta cũng phải tìm cho nó một thê tử toàn diện mọi bề mới được!”
Tạ lão gia nở nụ cười, cũng hiểu không thể ủy khuất con của mình!
Tạ phu nhân sau một hồi nói giỡn cầm lấy một canh thiếp, do dự một hồi: “Tiểu thư Trang phủ bộ dáng rất được, biết thư đạt để ý, đoan trang nhàn tĩnh… Đáng tiếc chỉ là thứ nữ…”
Tạ lão gia nói: “Là thứ nữ nàng còn mời tới?”
Đang nói, bên ngoài có người thông báo, “Nhị thiếu gia đến.”
Ngay sau đó, Tạ Đình Quân vén rèm đi vào.
Hắn hướng cha mẹ vấn an. Tạ phu nhân vui rạo rực lôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, “Đang nói tới việc hôn nhân của con đó.”
Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Đối với loại chuyện này, Tạ Đình Quân biểu hiện rất tự nhiên. Hắn nhìn nhìn trên bàn khắp nơi đều là canh thiếp, cười hỏi: “Mẫu thân đã nhìn trúng cô nương nhà ai chưa?”
“Đang xem, vừa rồi đang cùng phụ thân con nói về cô nương Trang phủ.”
“Trang phủ?” Tạ Đình Quân nao nao, trong đầu liền hiện ra gương mặt xinh đẹp sinh động, ánh mắt sáng ngời, lúm đồng tiền trong suốt, đáng yêu nói không nên lời.”Chính là Trang phủ Thịnh Thế Trà Hành?”
Tạ phu nhân gật gật đầu, thấy con dường như có hứng thú, một bên trả lời câu hỏi vừa rồi của Tạ lão gia, một bên nói với con: “Vốn chỉ là thứ nữ ta sẽ không mời đến, nhưng nghe nói nhà bọn họ con trai trưởng bẩm sinh bị điếc, Nhị phòng cùng Hồ đại nhân quan hệ thân cận, tương lai gia nghiệp sẽ truyền cho con vợ kế cũng chính là huynh trưởng của Trang tiểu thư. Vì vậy tuy rằng là thứ nữ, địa vị cũng không coi là thấp.”
“Hồ đại nhân?” Tạ lão gia trầm ngâm một hồi, nói: “Nghe nói Hồ đại nhân này trên quan đạo luôn biết luồn cúi, tiền đồ hẳn sẽ không chỉ như thế.”
Tạ Đình Quân cầm canh thiếp của Trang Minh Hỉ từ tay của mẫu thân, nhìn nhìn, cười nói: “Vậy trước gặp mặt đi.”
***
Mười lăm tháng tám.
Ngày hội Trung thu, Trà Hành cho nghỉ một ngày, từ trên xuống dưới đều được phát một hồng bao, Tần Thiên chẳng những có năm trăm tiền hồng bao, còn đặc biệt được Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn mỗi người thưởng một lượng bạc. Nàng vui sướng hài lòng đem bạc thu vào hộp nhỏ của mình, rất là vui vẻ.
Đại phu nhân đưa cho Tần Thiên một đống châu sai trâm hoa, bảo nàng cầm đi thưởng cho các nha hoàn trong viện. Về phần thưởng như thế nào, sẽ do chính nàng quyết định.
Tần Thiên cầm châu hoa trâm cài trở về, dựa theo cấp bậc mà phân thưởng. Đại nha hoàn được ba cái, nhị đẳng nha hoàn được hai, tiểu nha hoàn mỗi người được phát một cái. Bản thân nàng không thích mấy loại trang sức này, nên chỉ để lại một cái, còn lại hai cái thì một cái nàng tặng cho Thanh Liễu vốn có quan hệ rất tốt với nàng, một cái thì tặng cho Thu Lan là người thích nhất những đồ này. Có điều không phải Tần Thiên cố ý muốn tận dụng cơ hội thu mua lòng người, chỉ cảm thấy nếu nàng ta thích thì tặng cho nàng ta cũng không có hại gì.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này có lẽ đã biết kính sợ, Thu Lan cũng coi như thành thật, không còn gây phiền toái.
Khi Thu Lan tiếp nhận châu hoa Tần Thiên đưa, biểu tình vô cùng phấn khích, giống như có chút không thể tin được.
Buổi tối cả nhà Trang phủ cùng nhau dùng cơm chiều. Đại phu nhân cũng gọi Tam di thái thái đến. Tuy rằng mỗi người một tâm tư, nhưng bữa cơm này mặt ngoài cũng coi như hoà thuận vui vẻ.
Ăn xong, Đại phu nhân lại dẫn theo cả nhà đi bái tế nguyệt thần. Lúc chuẩn bị đi, Đại phu nhân nói với mấy tiểu bối trong nhà: “Hôm nay trên đường rất náo nhiệt, các ngươi cũng nên ra xem!” Lại dặn Tần Thiên cùng Hải Phú, nhất định phải chiếu cố Trang Tín Ngạn.
Tần Thiên rất cao hứng, sau khi đến nơi đây, mỗi ngày nàng không phải ở Trà Hành thì ở Trang phủ, căn bản không có cơ hội đi dạo phố, hôm nay cuối cùng có cơ hội ra ngoài rồi!
Mọi người trở về thay đổi quần áo. Bích Liên mặc cho Trang Tín Ngạn một kiện cẩm bào nguyệt sắc, thắt lưng màu bạc khảm ngọc trắng, tôn lên dung nhan như ngọc của hắn, dáng người cao lớn, lộ ra khí chất cao thượng như băng tuyết..
Quả thật rất đẹp mắt.
Trang Tín Ngạn khóe mắt liếc nhìn thấy Tần Thiên nhìn hắn, tâm tình khoái trá, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Bởi vì Trang Tín Ngạn không thích nhiều người đi theo, nên chỉ mang Tần Thiên và Hải Phú cùng đi. Ba người ra sân, cũng nhìn thấy Trang Tín Trung, Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ, cùng với Trang Tín Xuyên và Lưu Bích Quân, Trang Minh Hỉ, mỗi người mang theo nha hoàn và gã sai vặt, thành đoàn đi ra.
Phương Nghiên Hạnh tỷ đệ nhìn thấy Tần Thiên lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười. Trang Tín Trung tiến lên gọi một tiếng “Đại ca, Nhị ca” Trang Tín Ngạn nhìn hắn khẽ gật đầu. Trang Tín Xuyên chắp tay sau lưng ngang ngang đầu, khẽ hừ một tiếng.
Trang Tín Xuyên đầu tiên là nhìn Tần Thiên bên cạnh Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, thấy nàng mặc váy vàng nhạt rủ xuống đế hài, khuôn mặt phấn nộn hé ra nhan sắc tiên lệ, tâm liền ngứa ngáy.
Nghĩ tới nàng mỗi đêm đều hầu hạ Trang Tín Ngạn, trong lòng nổi cơn ghen tỵ, hắn nhìn Trang Tín Ngạn cười nói: “Đại ca, hôm nay sao có hứng như vậy?”
Trang Tín Ngạn lạnh lùng nhìn hắn, nhẹ nhàng chuyển cước bộ, che khuất thân người Tần Thiên.
Hành động này càng khiến Trang Tín Xuyên căm tức, trên mặt tuy rằng vẫn tươi cười, lời nói lại nhịn không được chọc khoáy.
“Hôm nay bên ngoài người nhiều xe nhiều. Hải Phú, ngươi cần phải giám sát chặt chẽ thiếu gia nhà ngươi. Ngươi cũng biết, thiếu gia nhà ngươi có điểm bất tiện, không nên để có chuyện gì không hay xảy ra!”
Nói xong, xoay người đi phía trước, nhưng Trang Tín Ngạn cũng bỗng nhiên di động cước bộ, đi vượt lên trên.
Con đường này khá nhỏ, hai ngươi cùng tiến lên, nhất thời ngăn chận cả đường.
Trang Tín Ngạn và Trang Tín Xuyên đồng thời dừng lại cước bộ.
Trang Tín Xuyên trong lòng nặng nề, không chịu thoái nhượng. Trang Tín Ngạn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, gương mặt đông lạnh lộ ra một loại khí phách của trưởng tử, Trang Tín Xuyên ban đầu còn liều mạng nhìn thẳng hắn, nhưng sau đó dần dần, chỉ cảm thấy đối phương ánh mắt càng ngày càng lạnh, càng ngày càng nghiêm, khiến trong lòng hắn sinh ra lạnh ý.
Bên cạnh Tần Thiên nhìn cũng thấy kỳ quái, bởi vì Trang Tín Ngạn tính tình lãnh đạm, đối với bất cứ cái gì cũng đều không thèm để ý rất ít khi cùng người khác tranh giành thứ gì đó. Đối với Trang Tín Xuyên trên cơ bản càng không để tâm. Hôm nay là như thế nào đây?
Đang nghĩ tới, đã thấy Trang Tín Ngạn quay đầu đi, không chút do dự tiến về phía trước, bả vai cứng rắn đập vào người Trang Tín Xuyên. Khí thế Trang Tín Xuyên vô hình trung đã sớm yếu thế, bị va chạm, lảo đảo lui ra phía sau từng bước, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ánh mắt Trang Tín Ngạn rất rõ ràng nói cho hắn ta biết, hắn mới là con trai trưởng, thân phận của hắn so với hắn ta cao quý hơn, hắn vốn là con vợ kế chỉ có thể đi ở phía sau!
“Nhị ca…” Thời điểm Trang Tín Trung đi qua bên cạnh Trang Tín Xuyên, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Tránh ra!” Trang Tín Xuyên tức giận.
“Phu quân, chúng ta cũng đi thôi.” Phương Nghiên Hạnh lạnh lùng nhìn Trang Tín Xuyên liếc mắt một cái, nhẹ nhàng đẩy Trang Tín Trung ra.
Trang Tín Trung thở dài, cùng thê tử đuổi theo Trang Tín Ngạn ở phía trước.
Trang Tín Xuyên nhìn bóng dáng bọn họ đi xa dần, âm thầm cắn răng, “Ta sớm hay muộn cũng sẽ dẫm lên đầu người!”
Chương 80: Rối loạn
Trung thu là một trong ba hội hoa đăng lớn nhất, chỉ có điều không giống như tiết Nguyên tiêu có hội múa đèn lồng. Nhưng cho dù không có đội múa đèn lồng, trên đường cũng vô cùng náo nhiệt.
Trên đường người người đi lại, đông đúc, dường như dân chúng toàn Dương Thành đều ùa ra ngoài vậy. Hai bên cửa hàng đều rất tấp nập, khắp nơi đều chăng đèn lồng. Chủ quán tiểu nhị nghênh đón đưa hướng, hai bên đường đứng đầy các sạp hàng rong, có bán son bột nước, trâm cài trang sức, bán đồ chơi của tiểu oa nhi, đồ ăn vặt, đủ loại, đa dạng, tiếng thét rao hàng, tiếng tiếp đón, liên tiếp, nối liền không dứt. Mỗi nhà mỗi hộ đều có một chuỗi dài đèn lồng dùng sào trúc dựng thẳng ngay trước cửa, đủ loại kiểu dáng màu sắc, chi ma đăng, đản xác đăng, vụn bào đăng, đạo thảo đăng, vẩy cá đăng, cốc xác đăng, qua tử đăng, có hình điểu thú, hoa cỏ, làm người ta không kịp nhìn, hoa mắt hỗn loạn.(sorry mọi người mình không tìm được hình minh họa T_T)
Sau khi đi một lúc, bởi vì quá đông người, bên này đẩy bên kia ủn, mấy người Tần Thiên và mấy người Trang Tín Trung bị tách ra. Hải Phú cũng không biết lạc nơi nào. Cũng may Tần Thiên theo sát ở phía sau Trang Tín Ngạn, không dám có nửa điểm sơ sẩy.
Cho dù là như thế, dọc theo đường đi mắt vẫn ngắm nhìn xung quanh. Tần Thiên trong lòng cảm thán, đây mới là không khí ngày hội a! Giống như kiếp trước, ngày hội và ngày bình thường cũng không có gì khác biệt cho lắm, mọi người đối với ngày hội truyền thống càng lúc càng mờ nhạt.
Nàng nhìn về phía Trang Tín Ngạn bên cạnh, thấy hắn nhìn phía trước, chậm rãi bước đi, sắc mặt lãnh đạm, hoàn toàn không có sự hân hoan của ngày hội, trên nét mặt lộ ra sự mờ mịt giống như không biết thân đang ở nơi nào, cùng với thế giới này có vẻ như không hề có liên quan.
Tần Thiên thử lấy tay che đi lỗ tai của mình, toàn bộ thế giới đột nhiên lặng yên hẳn, nhưng vẫn có từng đợt thanh âm nhè nhẹ thấu vào tai, cho dù là vậy, cũng khiến Tần Thiên thật không thoải mái, giống như bị ngăn cách với bên ngoài, sợ hãi cùng tịch mịch, giống như ở thế giới phồn hoa náo nhiệt người người đứng xem này đều cùng nàng không chút quan hệ, Tần Thiên chịu không nổi loại cảm giác này, vội vàng buông tay, đến lúc cảm nhận được không khí huyên náo xôn xao, tâm mới dần yên ổn.
Nàng chỉ có một lúc đã chịu không nổi, huống chi hắn vẫn luôn sinh hoạt trong sự tịch mịch? Nàng không tin hắn đã hoàn toàn chấp nhận sự tĩnh mịch này, bản thân biết rõ thế giới này có những thanh âm tồn tại, sao lại không khát vọng?
Tần Thiên nhìn gương mặt hắn đạm mạc, trong lòng tràn đầy thương cảm.
Thật sự là đứa nhỏ khiến người ta đau lòng mà…
Ngẩng đầu thấy bên cạnh trên cây có treo một đèn lồng tạo hình con thỏ làm bằng giấy và tre trúc, tai dài, mắt đỏ, còn được dán lên một chòm râu, trông rất thú vị. Tần Thiên hai mắt sáng ngời, kéo kéo Trang Tín Ngạn ở phía trước.
Chờ Trang Tín Ngạn quay đầu lại, Tần Thiên liền chỉ vào đèn lồng treo ở trên cây, nói: “Nhìn này, có thú vị không kìa?”
Sợ hắn không hiểu, lại lấy vở để trong túi bên người ra, viết cho hắn xem.
“Nô tỳ lần đầu nhìn thấy đèn lồng thú vị như vậy, người nhìn chòm râu của con thỏ kia, giống như thật, rất thú vị!”
Tần Thiên một bên viết một bên cười, từ nhỏ đến lớn nàng đều như thế này, một chút việc nhỏ đều có thể làm cho nàng vui vẻ, bởi vì nàng biết, khoái hoạt cùng phiền não kỳ thật được quyết định bởi chính tâm tình của mình, nàng cố gắng phát hiện những chuyện khiến nàng vui vẻ. Một chút việc nhỏ nàng cũng sẽ phóng đại lên nhiều lần, khiến cuộc sống này không còn nhiều phiền não. Nếu không, nàng chỉ sợ sớm đã trở thành một nữ hài tử tính cách u buồn, âm u.
Cuộc đời vốn nhiều bất hạnh, thân sinh lại ngắn ngủi…
Hiện tại, nàng hy vọng có thể đem loại khoái hoạt này lây sang hắn, sao gương mặt vẫn lãnh nghiêm vậy chứ? Cười rộ lên nhìn thật đẹp mắt mà.
Trang Tín Ngạn theo tay nàng chỉ nhìn đèn lồng, nhíu mày, có vẻ như không ủng hộ Tần Thiên.
Dỗ thật không dễ a …
Tần Thiên bĩu môi, nghĩ nghĩ, vừa cười vừa viết xuống: “Người nhìn ánh mắt của nó, không phải rất giống Tam thiếu gia lần đầu tiên sao trà bị lửa hun cho đỏ mắt đó sao?”
Trang Tín Ngạn nhìn ánh mắt con thỏ trên đèn lòng, cũng không biết là do bị tươi cười của Tần Thiên cuốn hút, hay là thật sự nhớ tới cảnh Tín Trung hai mắt đỏ quạch, cảm thấy thú vị, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt.
“Giống mà, giống mà!” Nhìn thấy nụ cười của hắn, Tần Thiên có một cảm giác thành tựu. Vốn chỉ muốn dỗ hắn vui vẻ, nhưng không biết tại sao, chính mình dường như so với hắn còn vui vẻ hơn, cảm giác này phát ra từ chính nội tâm, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn nàng khuôn mặt tươi cười, lúm đồng tiền hai bên má giống như hai đóa hoa nhỏ đang nở rộ, khiến gương mặt vốn điềm đạm của nàng đột nhiên sáng bừng, thế giới tái nhợt yên tĩnh bởi vì của nụ cười của nàng, bỗng nhiên có một vẻ sắc thái tươi đẹp.
Trang Tín Ngạn nhìn đèn lồng kia, cảm thấy quả thật hắn đang chứng kiến một đèn lồng quá ư xinh đẹp, quá ư thú vị.
Trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, như bị một loại lực vô hình xoa bóp, vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Trang Tín Ngạn tiến lên từng bước, với tay lấy đèn lồng kia. Hắn vốn cao lớn, Tần Thiên phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy, hắn lại chỉ cần dễ dàng vươn tay ra.
Tần Thiên hoảng sợ, vội vàng kéo tay hắn: “Làm cái gì vậy, còn không biết là của ai?”
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, lông mày hơi nhíu, giống như một tiểu hài tử bốc đồng, Tần Thiên giật mình, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, bỗng nhiên hoảng hốt bất động, đèn lồng đã bị hắn cầm xuống dưới.
Hắn cầm đèn lồng đặt ở trước mắt nhìn kỹ, ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng chiếu vào trên người hắn, y bào có thêu chỉ vàng ở dưới ngọn đèn như ánh lên từng đường lấp lánh, chiếu ngược vào đôi mắt hắn, đó là một cảnh tượng kiều diễm đủ mê hoặc lòng người.
Bên cạnh không ít cô nương vì hắn dừng chân, mặt đỏ tai hồng nhìn hắn, vẻ mặt yêu thích, luyến tiếc rời đi. Mà hắn hoàn toàn không phát hiện, chỉ đứng nhìn đèn lồng, giống như một bảo bối hiếm có. Hắn nhìn nhìn, ý cười thản nhiên trên mặt chậm rãi nở rộ.
Thấy hắn vui vẻ như vậy, Tần Thiên trong lòng cũng rất vui mừng.
Trang Tín Ngạn nhìn một lúc, quay đầu nhìn xung quanh, như đang tìm gì đó. Tần Thiên cũng đi theo hắn, đang cảm thấy kỳ quái, thì thấy hắn từ cách đó không xa nhặt được một sào trúc nhỏ về, sau đó cầm đèn lồng treo vào một đầu sào trúc, sau đó đưa cho Tần Thiên.
“Cho ta?” Tần Thiên cười tiếp nhận, cảm thấy rất thú vị, nhất thời cũng quên chuyện đèn lồng này có thể đã có chủ.
Trang Tín Ngạn thấy nàng bộ dáng cao hứng, trong lòng cũng vui sướng, lại không muốn biểu hiện ra ở trước mặt nàng. Hắn xoay người đi vài bước, thấy Tần Thiên còn chưa đuổi kịp, lại quay đầu lại, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của nàng.
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn thấy hắn, cười nói, “Cám ơn thiếu gia.”
Trang Tín Ngạn vội đổi mặt, ra vẻ không thèm để ý, bóng dáng đã có chút mất tự nhiên. Tần Thiên nhìn nhìn, nhịn không được nở nụ cười, “Rối loạn rồi, rõ ràng cũng rất vui vẻ mà…” Nàng cũng đi nhanh vài bước, vội đuổi theo hắn.
Còn chưa đi xa, liền gặp Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ cùng một công tử trẻ tuổi mặc cẩm bào sắc xanh đen hướng về phía này đi tới.
Công tử trẻ tuổi cao lớn khôi ngô, dáng vẻ đường đường, ngẩng đầu thấy Tần Thiên thì cười nói: “Tiểu nha đầu, hóa ra ngươi ở chỗ này a!”
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân