Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 029-030
HƯƠNG 29. BIỂN RỘNG TRỜI CAO
Tần Thiên đi đến Lục Vu viện, nói mục đích đến liền có nha hoàn dẫn nàng vào.
Lục Vu viện diện tích không lớn, trong viện hai bên trồng thủy trúc tú lệ. Hành lang treo đèn lồng lộ ra ánh sáng mờ ảo, chiếu lên mấy bụi chuối tây trước cửa phòng, lá chuối to ướt át, đóa hoa kiều diễm đỏ như lửa.
Bố cục cả sân khiến cho người ta có cảm giác thật thanh nhã.
Lúc đến gần phòng thì nghe tiếng bên trong nói chuyện:
-  … chẳng thà ta chết đi còn hơn ở đây chịu xấu hổ.
Đây rõ ràng là giọng Phương Nghiên Hạnh, Tần Thiên hoảng sợ.
Nha hoàn Tú Vân vén mành thông báo một tiếng:
-  Cô nương Thúy Vi bên Đại phu nhân sai người đưa giầy đến.
Trong phòng có tiếng lục đục, chỉ chốc lát, Phương Nghiên Hạnh nhẹ nhàng nói:
-  Mau mời vào.
Giọng nói còn chút nghẹn ngào.
Tần Thiên đi theo Tú Vân vào phòng đã thấy Phương Nghiên Hạnh ngồi bên bàn tròn khắc hoa cúc, vẻ mặt u oán, hai mắt sưng đỏ. Mà em của nàng, Phương Kiến Thụ thì ngồi bên kia, vẻ mặt tức giận, hẳn là đã biết chuyện vừa rồi.
Tần Thiên hành lễ với hai người, nói rõ mục đích đến. Phương Kiến Thụ mặt không thay đổi, hiển nhiên vẫn còn giận. Phương Nghiên Hạnh thì dùng khăn hơi che mặt, dịu dàng nói:
-  Vất vả cho cô nương, cô nương để giày ở đó là được rồi.
Tần Thiên rất thương cảm với cô nương nhu nhược này, vừa rồi nghe được câu nói tiêu cực kia của nàng thì lo lắng nàng nghĩ quẩn, muốn khuyên giải nàng đôi câu nhưng lại cảm thấy thân phận của mình không hợp.
Nghe nàng nhắc tới giầy, Tần Thiên động lòng, ngẩng đầu trả lời:
-  Thúy Vi tỷ tỷ lo giầy không hợp chân cô nương, cố ý bảo nô tỳ cho cô nương thử rồi quay về báo lại.
Nói xong, tiến lên bên người Phương Nghiên Hạnh ngồi xổm xuống, giúp nàng thay giầy Thúy Vi thêu.
Giày thêu khéo léo tinh xảo, giày màu xanh nhạt thêu một cành mai rất thanh nhã. Không giống giầy của các phu nhân, tiểu thư khác màu sắc rực rỡ, kim tuyến lóa mắt.
Giầy rất hợp với Phương Nghiên Hạnh, Phương Nghiên Hạnh tuy rằng tâm tình không tốt cũng cố gắng cười:
-  Thúy Vi cô nương thật cẩn thận, giầy nàng làm nhất định là hợp. Ngươi về nói cho nàng ta rất cảm tạ tâm ý của nàng, ta rất thích.
-  Thúy Vi tỷ tỷ nói cô nương thích loại giầy giản dị này, không thích mấy đồ sặc sỡ.
Tần Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Nghiên Hạnh.
Phương Nghiên Hạnh có chút hoảng sợ vội cúi đầu, không muốn để nàng nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của mình.
Tần Thiên nhìn nàng hơi hơi cười, giọng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng:
-  Cô nương nhất định là biết, những đôi giày bề ngoài hoa lệ thường đau chân không bằng đôi giày mộc mạc mà mềm mại, thoải mái này. Mặt mũi là cho người khác nhìn nhưng thoải mái hay không lại chỉ mình mới biết được, đương nhiên không cần quan tâm đến cái nhìn của người khác, chỉ cần mình thoải mái là tốt rồi. Có đôi khi… Lùi một bước biển rộng trời cao.
Phương Nghiên Hạnh nao nao, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thiên, giọng khẽ run:
-  Ngươi… Ngươi đang nói cái gì?
Bên cạnh, Phương Kiến Thụ cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Thiên.
-  Cô nương, ta đang nói giầy mà!
Tần Thiên nhìn Phương Nghiên Hạnh, ánh mắt ôn nhu như nước, nàng cười cười, má lúm đồng tiền nhỏ hiện lên, nhìn thật thân thiết ấm áp.
Tỷ đệ Phương thị kinh ngạc nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên đứng lên dưới cái nhìn của bọn họ, cười nói:
-  Giầy rất hợp, nô tỳ phải về, Thúy Vi tỷ tỷ còn chờ!
Nói xong, nàng hành lễ với bọn họ rồi lui ra.
Ra khỏi Lục Vu viện không lâu, bỗng nhiên nghe được phía sau có người kêu to:
-  Này này, tiểu nha đầu, xin dừng bước.
Tần Thiên nghe tiếng thì quay người lại đã thấy là Phương Kiến Thụ vội vàng chạy tới.
Ánh trăng bàng bạc khiến trường bào màu lam của hắn như phủ trong lớp sương trắng. Dáng người cao gầy tuấn tú như thủy trúc.
Tần Thiên hơi phúc thân:
-  Phương thiếu gia gọi nô tỳ?
Phương Kiến Thụ cách nàng không xa thì dần bước chậm lại. Hắn chắp tay sau lưng, vẻ mặt cứng nhắc cố tỏ ra quật cường nhưng khuôn mặt trẻ con lại khiến người ta có cảm giác buồn cười.
Hắn nhìn nàng, hai mắt dưới ánh trăng sáng ngời như sao.
-  Ngươi tên là gì?
-  Nô tỳ là Tần Thiên. Tần Thiên trả lời: – Phương thiếu gia có chuyện gì?
Phương Kiến Thụ đi đến cách nàng ba bước thì dừng lại, sau đó tìm trong lòng một hồi, sắc mặt từ cứng nhắc lại dần mất tự nhiên, một lát sau, hắn lấy ra mấy đồng tiền, đếm trong tay một hồi, rất xấu hổ đưa tới trước mặt Tần Thiên.
Hắn hắng giọng, ra vẻ trấn tĩnh:
-  Đây là thưởng cho ngươi, những lời khi nãy ngươi nói rất được. Giọng nói có chút ngây ngô của một thiếu niên.
Tần Thiên đón lấy, nhìn nhìn thấy chỉ có 5 tiền. Thưởng như vậy ở Trang phủ có chút keo kiệt nhưng Tần Thiên cũng biết tình cảnh của tỷ đệ bọn họ, chắc chắn chẳng dư dả gì.
-  Vừa rồi ta đi hơi vội…
Thấy Tần Thiên nhìn tiền trên tay, Phương Kiến Thụ nghĩ nàng chê ít, mặt nóng bừng, vội giải thích một câu. Nói xong lại cảm thấy thà không nói còn hơn, nhất thời thật quẫn bách.
Tần Thiên nhìn thiếu niên trước mắt, mới 15,16 tuổi cũng gặp quá nhiều đau khổ. Nay ăn nhờ ở đậu, lòng tự trọng nhất định cũng bị đả kích rất nhiều.
Mình chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn, ở trước mặt Đại phu nhân chẳng có gì quan trọng nhưng hắn vội vàng đuổi theo thưởng mình chẳng qua là vì cảm kích những lời khi này mình nói với Phương Nghiên Hạnh. Bởi vậy có thể thấy, thiếu niên trước mắt là ngươi tâm địa lương thiện, trân trọng người thân.
Thiếu niên như vậy, Tần Thiên không đành lòng làm hắn tổn thương.
Lập tức nàng vui mừng phúc thân với hắn, cảm ơn hắn.
Phương Kiến Thụ thấy nàng vẻ mặt vui mừng thì trong lòng thoải mái, vẻ mặt cũng thoải mái hơn. Hắn nhìn Tần Thiên một cái rồi xoay người rời đi.
Tần Thiên xoay người đi về Thanh Âm viện.
Hai người càng lúc càng xa.
Ánh trăng bàng bạc.
Phương Kiến Thụ trở về Lục Vu viện, thấy tỷ tỷ Phương Nghiên Hạnh tựa vào cửa sổ, hai mắt nhìn bên ngoài xuất thần. Phương Kiến Thụ sợ tỷ tỷ còn chưa nghĩ thông thì đi tới nhẹ giọng nói:
-  Tỷ tỷ đừng lo, Kiến Thụ nhất định sẽ chăm chỉ học hành, tương lai sẽ cố kiếm công danh, nhất định không để tỷ tỷ bị coi thường nữa. Sẽ không cáo ai dám xem thường tỷ tỷ.
Phương Nghiên Hạnh quay đầu nhìn khuôn mặt ngây ngô mà quật cường của em trai mình, bất tri bất giác mắt lại ươn ướt. Nàng cầm tay em mình, cúi đầu nghĩ.
Nàng sao có thể xem thường sống chết? Nay phụ mẫu đều mất, nếu mình cũng chết thì còn ai chăm sóc em? Mình sao có thể làm thất vọng cha mẹ nơi suối vàng? Vì để cho em có thể sống an ổn, chịu thêm chút tủi nhục thì có đáng gì?
-  Kiến Thụ, đừng lo cho tỷ tỷ, tỷ tỷ có suy nghĩ của mình, sẽ không nghĩ nhiều nữa.
Phương Kiến Thụ nắm chặt tay tỷ tỷ, khuôn mặt trẻ tuổi chí khí:
-  Bọn họ làm như vậy đơn giản là khinh thường chúng ta, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bọn họ hối hận vì những chuyện hôm nay.
Trái tim lạnh lẽo của Phương Nghiên Hạnh nhờ lời nói này của em mà lại có chút ấm áp. Nàng khẽ dựa đầu vào bờ vai còn chưa rắn chắc của em mình.
Bên tai lại vang lên lời nói của tiểu nha hoàn khi nãy: “… có đôi khi… lùi một bước biển rộng trời cao…”
Hai ngày sau. Thanh Âm viện.
Đại phu nhân nhìn Phương Nghiên Hạnh bình tĩnh ngồi trước mặt, thở dài một tiếng:
-  Chắc bọn họ lại tìm ngươi đúng không, bọn họ nói gì với ngươi? Ngươi đừng lo lắng, mọi chuyện đều đã có ta rồi. Ngươi là con dâu lão gia khi còn sống chỉ định, ta sẽ không để ngươi phải chịu tủi nhục.
Phương Nghiên Hạnh nghe xong lời này, đứng dậy quỳ xuống trước mặt Đại phu nhân mà dập đầu, khi ngẩng đầu thì mắt đã đỏ hoe.
-  Nghiên Hạnh cảm ơn phu nhân luôn săn sóc hai tỷ đệ chúng ta. Nghiên Hạnh cũng biết phu nhân vì chuyện này của Nghiên Hạnh mà khó xử. Nhưng giờ Nghiên Hạnh đã nghĩ cẩn thận, trở thành phu nhân đương gia đương nhiên là tốt nhưng Nghiên Hạnh cũng không đủ khả năng ngồi ở vị trí đó. Nếu cứ miễn cưỡng chỉ sợ cũng sẽ chẳng có ngày lành. Cho dù bề ngoài nhìn hoa lệ thế nào nhưng trong lòng cũng sẽ phải chịu thiệt thòi. So với như thế, Nghiên Hạnh muốn lấy một nam nhân có thể thật tình thương Nghiên Hạnh, sống bình ổn qua ngày. Trong lòng Nghiên Hạnh, phu nhân như mẫu thân của Nghiên Hạnh vậy cho nên xin phu nhân làm chủ việc hôn nhân cho Nghiên Hạnh, Nghiên Hạnh tuyệt không hề oán trách.
Đại phu nhân trong lòng đau xót, tiến lên nâng Phương Nghiên Hạnh lên nói:
-  Đứa trẻ ngoan, khó có được người nghĩ thông suốt như ngươi nhưng nếu thực sự như vậy, về sau ngươi sẽ phải chịu người đời bàn tán đó.
Phương Nghiên Hạnh lắc đầu, nước mắt rơi:
-  Nghiên Hạnh không sợ, chỉ cần mình thoải mái thì mặc kệ người khác nghĩ gì.
-  Tốt, tốt!
Mắt Đại phu nhân cũng đỏ bừng. Bà quay đầu lau nước mắt rồi lại nhìn nàng nói:
-  Chung quy vẫn là Trang phủ chúng ta phụ ngươi, ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ bảo vệ các ngươi, dùng hết sức cũng sẽ không để ai bắt nạt các ngươi.
Phương Nghiên Hạnh trong lòng cảm động, tựa đầu vào lòng phu nhân mà khóc.
Sao lại không có tủi nhục? Nhưng vận mệnh là thế, cho dù tủi nhục cũng phải cắn răng mà sống, rồi sẽ có ngày mưa tan và nắng ấm lên.
CHƯƠNG 30. LÀ PHÚC CŨNG LÀ HỌA
Việc hôn sự của Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia Trang phủ cứ như vậy mà quyết định.
Lý di nương bắt đầu thu xếp hôn sự cho Nhị thiếu gia, trong phủ khắp nơi giăng đèn kết hoa vui mừng.
Buổi tối hôm đó, Nguyệt Nương giúp đỡ Đại phu nhân xem sổ sách, bỗng nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên:
-  Phu nhân, Lý di nương lại đòi những năm ngàn lượng bạc để xử lý hôn sự?
Đại phu nhân vừa tính toán vừa không để ý đáp:
-  Lúc trước khi bị người trong dòng họ liên hợp bức bách, ta đã ước định với Tú Mai rồi, về sau Tín Xuyên tuy là con của thiếp nhưng được đãi ngộ như con trai trưởng. Nếu đã nói ra thì đương nhiên phải làm được.
Nguyệt Nương gật gật đầu, lúc trước gian nguy bà cũng biết, tuy rằng lão gia để lại di chúc nhưng nhà trưởng họ chỉ để lại cô nhi quả phụ, tôn thất Trang gia hợp lại muốn tiếp quản việc làm ăn của Thịnh Thế Trà Hành. Đại phu nhân biết một khi để bọn họ xâm nhập vào thì tâm huyết cả đời của lão gia sẽ bị chia năm xẻ bẩy. Đương nhiên bà sẽ không ngồi yên để việc này xảy ra.
Đối phương vì chống đối với di chúc trong tay Đại phu nhân mà muốn mượn sức Lý Tú Mai. Trang Tín Xuyên con Lý Tú Mai tuy là con vợ kế nhưng cũng là người thừa kế hợp lý nhất. Hơn nữa với thế lực nhà mẹ đẻ Lý Tú Mai thì dù Đại phu nhân lợi hại cũng không thể chống nổi.
Sau này, Đại phu nhân tìm Lý Tú Mai phân tích lợi hại, thuyết phục Lý Tú Mai cùng mình chung một chiến tuyến nhưng Lý Tú Mai cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, nhân cơ hội đưa ra rất nhiều yêu cầu bức bách Đại phu nhân đáp ứng.
Những điều kiện đó là, mọi đãi ngộ của nhị phòng đều bằng với đại phòng. Lý di nương cai quản nội viện Trang phủ. Nếu Nhị thiếu gia có thể nhận trọng trách lớn thì ngôi vị đương gia Trang phủ ngoài hắn không có ai.
Điều thứ ba là đương nhiên, điều thứ hai, Đại phu nhân cai quản Trà Hành cũng quả không có sức mà để ý việc nội viện, về điều thứ nhất, lúc nguy cấp thì cũng chẳng có gì quan trọng nữa.
Mấy năm qua, Đại phu nhân vẫn luôn thủ tín, cũng vì như thế mới làm cho nhị phòng càng lúc càng kiêu ngạo.
-  Đợi Nhị thiếu gia thành thân chỉ sợ Lý di nương sẽ lại gây rối.
Nguyệt Nương có chút lo lắng nói.
Nhị thiếu gia thành gia thất lại có nhà vợ tốt như vậy, Lý di nương chắc chắn sẽ ép Đại phu nhân giao vị trí đương gia.
Đại phu nhân vươn tay rót thêm dầu vào đèn, lách tách một tiếng, lửa hơi tối đi rồi lại bùng lên, chiếu sáng gương mặt bình tĩnh của bà.
-  Nhiều năm qua ta đã luôn chuẩn bị cho ngày rút lui, cũng đã mua điền sản cho Tín Ngạn. Nếu tương lai bọn họ có thể đối xử tốt với ta và Tín Ngạn thì là tốt nhất, nếu không thì cuộc sống của Tín Ngạn cũng chẳng có vấn đề gì cả. Tương lai sẽ tìm cho hắn nhà vợ tin cậy, tìm cô nương tốt bụng chăm sóc hắn, vợ chồng son hòa thuận bình an mà sống. Cho dù ta chết rồi cũng không cần phải lo lắng. Tín Xuyên nếu có thể cai quản tốt Thịnh Thế, giúp Thịnh Thế phát dương quang đại, có thể làm cho người làm của Thịnh Thế trung thành với Trang phủ chúng ta, giúp một ngày người có ăn có mặc thì ta chết rồi cũng dễ ăn dễ nói với lão gia. Nhưng…
Đại phu nhân nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đứng dậy, đi đến trước bức họa của phu quân. Bà ngầng đầu nhìn di họa, hồi tưởng lại lời phu quân nói trước khi chết.
Ông gắt gao nắm chặt tay bà, giống như dùng hết sức lực cuối cùng, khuôn mặt gầy gò đầy sự lo lắng:
-  Hoa Anh, ta gây dựng nên sản nghiệp lớn như vậy là phúc cũng là họa. Nếu rơi vào tay đám con cháu bất hiếu, gia nghiệp lụi bại là chuyện nhỏ, chỉ sợ vì thế mà lại gây họa, nguy hại đến tính mạng của người trong Trang phủ thì ta ở dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được. Hoa Anh, đương gia Thịnh Thế nàng phải chọn lựa thật cẩn thận.
Nghĩ đến đây, Đại phu nhân nhẹ giọng nói:
-  Ngày bé Tín Xuyên cũng thông minh đáng yêu, luôn ở bên ta thân thiết gọi mẫu thân, đọc sách học chữ cũng rất cố gắng. Ngay cả lão gia cũng nói, nếu cứ như thế, tương lai Thịnh Thế có lẽ sẽ nhờ vào hắn…
Nguyệt Nương cầm cây quạt đi đến bên Đại phu nhân, khẽ xua ruồi muỗi cho bà.
-  Nhưng từ sau khi lão gia qua đời, ta dần bận rộn không để ý được Tín Xuyên nhiều. Cứ năm này qua năm khác, Tín Xuyên đã không còn là đứa bé nhu thuận hiểu biết trong trí nhớ…
Nguyệt Nương vừa phe phẩy cây quạt vừa nhẹ giọng nói:
-  Cái này sao có thể trách phu nhân, phu nhân không có ba đầu sáu tay, vì chuyện của Trà Hành mà đã lao lực quá nhiều. Đều là Lý di nương dung túng hắn thành thế này, lại làm hắn đối địch với phu nhân.
Phu nhân cười khổ một tiếng:
-  Bọn họ luôn cho rằng ta muốn tranh mà không buồn nghĩ, ta là một nữ nhân, tuổi như thế này lại chỉ có đứa con trai như Tín Ngạn thì có gì mà tranh. Tranh tới tay thì cho ai? Cho Tín Ngạn sao? Thế không phải vì muốn tốt cho hắn mà là hại hắn. Ta ở vị trí này nhịn đau khổ lâu như vậy cũng là mong có thể nhìn mặt lão gia, là muốn tốt cho Trang phủ, cũng là từ lòng riêng muốn nhân đó để dọn đường lui cho Tín Ngạn. Nay đường lui của Tín Ngạn đã chuẩn bị tốt, ta thật sự muốn buông mọi thứ, làm bạn với Tín Ngạn mà sống những ngày thoải mái. Nhưng nếu ta làm như vậy, sao lại không khiến lão gia thất vọng vì đã tin tưởng ta…
Đại phu nhân nhìn về phía di ảnh của lão gia, vẻ mặt kiên quyết:
-  Nay Tín Xuyên tuyệt đối không thể gánh vác được Thịnh Thế, bất kể là phẩm chất hay năng lực đều có thể tiến bộ. Ta sẽ lại cho hắn một cơ hội, nếu hắn thực sự không làm được cũng chỉ có thể đề bạt Tín Trung.
Nói tới đây, Đại phu nhân nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nương, hỏi:
-  Đúng rồi, mấy ngày trước không phải bảo ngươi điều tra thân thế của Tần Thiên, kết quả thế nào?
Nhắc tới chuyện này, Nguyệt Nương hơi hơi nhíu mày, nói:
-  Nguyệt Nương đang muốn bẩm báo phu nhân chuyện này…
Một buổi chiều hai ngày sau.
Hôm đó, Nguyệt Nương không để Tần Thiên đi theo phu nhân đến Trà Hành. Giờ mùi canh ba, Thúy Vi tìm Tần Thiên, đưa một hộp đồ ăn giao cho nàng.
-  Đây là nước ô mai nhà bếp đã ướp lạnh, là đồ Đại thiếu gia thích ăn nhất, ngươi đưa qua đi.
-  Đại thiếu gia sao…
Da đầu Tần Thiên hơi run lên mà đón lấy, nàng rất muốn nói có thể đổi người không nhưng cũng biết mình cũng chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, không thể vì Thúy Vi tốt với mình mà làm càn.
Nghĩ vậy, Tần Thiên không nói gì, nhìn Thúy Vi cười ngọt ngào, rồi xoay người đi ra ngoài.
Đại thiếu gia ở Thanh Tùng viện, cũng là ở phía đông Trang phủ, cách sân Đại phu nhân không xa lắm.
Bên cạnh Thanh Tùng viện có một rừng tùng nhỏ, xanh ngắt mà cao ngất, xung quanh có một số giả thạch, hoa cỏ, không đẹp bằng các sân khác. Bình thường cũng ít người đến nên trông rất u tĩnh.
Tần Thiên xách chiếc lồng gỗ mun khắc hoa đi qua con đường rải sỏi trong rừng tùng thì thấy cửa Thanh Tùng viện của Đại thiếu gia.
Cửa lớn khép hờ, Tần Thiên gõ lên cửa vài lần, một tiểu nha đầu mở cửa. Tần Thiên nói mục đích đến rồi tiểu nha đầu liền đưa nàng vào trong viện.
Cuối sân là một tòa lầu hai tầng nhỏ, cửa sổ khắc hoa, hành lang đỏ thẫm. Bên trái nhà là một tảng đá bạch ngọc cao bằng nửa người, bên phải là một gốc đại thụ hai người ôm, thế cây đại thụ tuyệt đẹp, tán như chiếc ô. Cả sân bao phủ dưới tán cây, ngăn cách mặt trời nóng bức, vô cùng sảng khoái.
Tần Thiên từng nghe nói, đây là cổ thụ ngàn năm, trong Trang phủ chỉ có 4 cây, đều là lúc lão gia xây phủ mang từ rừng nhiệt đới phía nam về. Hai cây ở hoa viên, một cây trong viện của Đại phu nhân, một cây ở đây.
Trang phủ phú quý không phải nhờ sự phô trương, nhìn qua thì không hiểu hết được nhưng nếu để tâm thì sẽ hiểu được sự khí phái của cự phú Dương thành.
Không chỉ vậy, lại nói đồ dùng gỗ của các phòng chủ nhân trong Trang phủ, gỗ đều là loại thượng hạng không nói, hơn nữa đều là “dương điêu”. Đồ dùng bình thường vốn là “âm điêu” tức là đầu tiên tạo hình đồ vật rồi dùng dao nhỏ khắc tranh, khắc chữ lên. Nhưng đồ dùng ở Trang phủ đều là đục từ những khối gỗ lớn mà ra, rõ ràng là trước đó đã thiết kế tốt. Công sức và tâm tư đó không phải phủ đệ bình thường có thể có.
Lão gia Trang phủ không thích trang hoàng hào nhoáng mà lại thích sự tinh xảo, tao nhã nhưng phương diện này còn tốn kém hơn so với việc phô trương hào nhoáng nhiều.
Đương nhiên, những cái này đều là Tần Thiên nghe Thúy Vi nói, nàng vốn không có loại kiến thức này.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân