Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 027-028
HƯƠNG 27. TRẦN DI NƯƠNG
Lúc Trần di nương cùng Tam thiếu gia đến, Tần Thiên đang cùng đám nha hoàn tán chuyện… Nghe được nha hoàn thông báo, Tần Thiên cùng bọn nha hoàn hành lễ với hai người.
Ở Trang phủ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tần Thiên gặp người tam phòng. Gần đây, Đại phu nhân vì mệt mỏi nên thường xuyên bỏ thỉnh an tối, cho dù tam phòng có tới mấy lần, Tần Thiên cũng vì đủ các nguyên nhân mà chưa gặp.
Lúc đứng dậy, Tần Thiên lén lút đánh giá hai người.
Trần di nương nhìn qua nhỏ hơn Lý di nương mấy tuổi, khi còn trẻ hẳn cũng trắng trẻo, xinh đẹp nhưng giờ đã già đi, mặt mày ủ rũ, mắt có nếp nhăn bộ dạng sầu khổ, ăn mặc cũng cực giản dị, đừng nói là so với Lý di nương, ngay cả Phùng ma ma bên cạnh nàng cũng còn gọn gàng hơn Trần di nương nhiều.
Đi bên bà là Tam thiếu gia, là nam tử vóc dáng bình thường, nhìn qua cũng trạc tuổi Trang Tín Xuyên, mặt mày có mấy phần giống Trang Tín Xuyên nhưng mặt góc cạnh, hai mắt cũng không có vẻ hiểm ác, mũi thẳng, trông rất trung hậu. Hắn mặc áo dài không mới không cũ màu tím, thắt lưng đeo ngọc bội bạch hổ, xem như là thứ đồ quý giá nhất trên người hắn.
Lúc này, hắn cúi đầu đỡ mẫu thân, chậm rãi đi vào sân.
Đằng trước, Thúy Vi đột nhiên cao giọng thông báo khiến Trần di nương run lên tựa như con vật nhỏ bị hoảng sợ.
-  Di nương, cẩn thận chút.
Trang Tín Trung bên cạnh nhẹ vỗ lên tay Trần di nương.
Trần di nương quay đầu nhìn con một cái rồi mới dần bình tĩnh trở lại nhưng ngón tay khẽ run vẫn thể hiện sự lo lắng trong lòng bà.
Tần Thiên nhìn bóng dáng Trần di nương, trong lòng có chút cảm khái. Sớm đã nghe nói trước kia Trần di nương là thông phòng của lão gia, sau vì sinh được Trang Tín Trung mà có được danh phận thiếp thất nhưng vì thân phận thấp kém, lại không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa nên ở Trang phủ như người vô hình. Ngày thường nếu không có chuyện gì thì luôn tránh trong viện mình, không mấy khi ra khỏi cửa.
Trần di nương ngoài Tam thiếu gia, còn có một nữ nhi, tên là Trang Minh Lan, năm nay mười bốn tuổi, không biết vì sao hôm nay lại không cùng đến.
Tần Thiên nhìn bọn họ vào trong phòng rồi mới quay đầu.
Bên kia, Trần di nương và Trang Tín Trung đi vào phòng hành lễ với Đại phu nhân và Lý di nương.
Lý di nương chờ bọn họ hành lễ xong thì đứng lên, đi đến bên Trần di nương, kéo tay nàng thân thiết nói:
-  Muội muội, vừa nhắc đến ngươi thì ngươi đến, có thể thấy Tín Trung và Phương cô nương đúng là có duyên.
Trần di nương đầu cúi cực thấp không nói gì, cũng không có vẻ gì bất ngờ. Trang Tín Trung bên cạnh thì mím môi, hơi ngẩng đầu lên nhưng không muốn nhìn Lý di nương.
Đại phu nhân thấy hai người phản ứng như vậy thì sao không hiểu Lý di nương đã đến nói với tam phòng từ trước. Tam phòng đến vừa vặn như thế chính là mưu kế của Lý di nương.
Đại phu nhân mắt lạnh nhìn Trần di nương, trong lòng có chút tức giận nhưng nhìn bà đầu càng lúc cúi càng thấp, bộ dáng co rúm, khiếp đảm thì trong lòng mềm lại, thầm thở dài.
Bên kia, Lý di nương kéo Trần di nương ngồi xuống bên cạnh, vẫn không buông tay bà. Bà ta nhìn Đại phu nhân lạnh lùng ngồi đó lại nhìn Trần di nương mặt trắng bệch bên cạnh, cười cười rồi nói:
-  Muội muội, lúc trước nói chuyện không phải muội còn nói với tỷ là thích Phương cô nương đoan trang hiền lành sao? Nay tỷ cùng phu nhân thương lượng, định gả Phương cô nương cho Tín Trung, muội có vui không?
Trần di nương cúi đầu, bên trái có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân, bên phải Lý di nương nắm tay bà thật chặt khiến bà đau đớn.
Bà cảm giác lòng như lửa đốt, như bị dày vò.
Bà là người nhát gan nhưng cũng không ngốc, làm sao không biết toan tính của Lý di nương? Càng biết thái độ của Đại phu nhân luôn trọng tín nghĩa như thế nào. Nhưng bà có cách gì?
-  Xảo Vân, ngươi thật sự có suy nghĩ này? Đại phu nhân nhẹ nhàng hỏi một câu.
Trần di nương nhẹ nhàng run lên, theo bản năng nói:
-  Mọi thứ… mọi thứ đều do Đại phu nhân… do Đại phu nhân làm chủ…
Đại phu nhân sắc mặt dịu đi một ít, Lý di nương lại bỗng nhiên dùng sức bóp tay Trần di nương.
Trần di nương không nhịn được khẽ kêu. Trang Tín Trung đứng sau bà lập tức kéo tay mẫu thân ra khỏi tay Lý di nương, quát nhẹ:
-  Nhị nương làm cái gì vậy?
Trần di nương vội ngăn cản con:
-  Tín Trung, không liên quan đến nhị nương, là tự ta không cẩn thận.
Tín Trung bất đắc dĩ:
-  Di nương…
Trần di nương kéo hắn ra phía sau:
-  Không có chuyện gì.
Lý di nương nhìn Trang Tín Trung một cái, hơi hơi cười:
-  Muội muội, Tín Trung hiếu thuận như thế cũng khó trách muội lo chuyện hôn sự của hắn như vậy. Cũng đúng, nam nhi sắp 19 tuổi, nếu ở trong nhà người khác cũng đã sớm đã thành gia lập nghiệp…
Nói tới đây, Lý di nương vội che miệng lại, tỏ vẻ như lỡ lời, nhìn Đại phu nhân nói:
-  Tỷ tỷ, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không có ý nói về Tín Ngạn.
Đơn giản là đại ca Trang Tín Ngạn còn chưa định chuyện hôn sự nên hai người dưới không tiện vượt mặt nhưng giờ bọn họ càng ngày càng lớn, ca ca không quản hôn sự của mình thì cũng không thể vì thế mà ngăn các đệ đệ thành thân.
Đại phu nhân lạnh lùng nhìn Lý di nương.
Lý di nương không thèm để ý, lại quay đầu nhìn về phía Trần di nương, cười nói:
-  Muội muội, sao muội không nói gì?
Trần di nương thật vất vả mới ngẩng đầu lên được nhưng vừa nhìn đôi mắt sắc bén của Đại phu nhân thì chột dạ, lại cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn góc áo con thì dũng khí lại nổi lên.
-  Phu nhân, nô tỳ…Nô tỳ quả thật rất thích Phương cô nương… Tín Trung tuổi cũng không nhỏ … Năm đó, năm đó lão gia chỉ ước định là con thiếp, Tín Trung cũng là con của thiếp…
Trần di nương ấp a ấp úng nói xong, hai mắt dần mơ hồ, căn bản không dám nhìn Đại phu nhân.
Phía sau, Trang Tín Trung cũng cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ.
Lý di nương thấy bà như vậy thì trong lòng thầm mắng một tiếng “đồ vô dụng” rồi nhanh chóng tiếp lời:
-  Tỷ tỷ, tỷ cũng thấy đó, Xảo Vân thích Phương cô nương như vậy, Tín Trung cũng đến lúc thành thân, cứ như vậy, Tín Xuyên, Tín Trung đều tìm được người vừa ý, lại không cần từ hôn với Phương gia, không làm mất thể diện ai, chẳng phải là mọi người đều vui sao?
Lý di nương vừa nói vừa đứng lên, khoa tay múa chân, vẻ mặt hưng phấn đi đến trước mặt Đại phu nhân, đinh ninh Đại phu nhân sẽ không phản đối gì. Dù sao bà cũng phải nể mặt Tri châu phu nhân.
Nhưng không ngờ, bà vừa dứt lời, Đại phu nhân đột nhiên đứng lên, tay trái đập mạnh lên bàn.
“Ầm” một tiếng, mọi người trong phòng giật nảy mình.
Đại phu nhân chỉ vào Lý di nương, cả giận nói:
-  Cái gì gọi là mọi người cùng vui. Lão gia dưới suối vàng sẽ vui? Phương cô nương sẽ vui? Rõ ràng là hứa hôn với Tín Xuyên lại bảo nàng lấy Tín Trung, các ngươi bảo nàng làm thế nào ngẩng đầu lên trong phủ nữa? Từ xưa một gái không hứa gả hai người, danh tiết của nữ nhân là quan trọng cỡ nào? Các ngươi đang muốn ép chết nàng sao? Lý Tú Mai, ta là chủ mẫu đương gia quyết không mặc ngươi làm xằng làm bậy. Chính ngươi làm chuyện khuất tất thì tự nghĩ cách mà giải quyết. Ta tin Tri châu phu nhân cũng không phải là loại người ép người khác hủy hôn.
Lý Tú Mai thông minh nhưng Giang Hoa Anh cũng không phải là kẻ ngốc! Trang phủ nàng tuy là thương gia nhưng cũng là gia đình có danh dự trong Dương thành. Tri châu phu nhân sao có thể mạo hiểm cùng em thao túng hôn sự của Trang phủ? Thật sự gây chuyện thì bà hoàn toàn có thể phủi sạch quan hệ?
Chắc chắn là Lý Tú Mai đã gạt Tri châu phu nhân.
Làm sai là Lý Tú Mai, lo lắng cũng chỉ có thể là Lý Tú Mai chứ không phải Giang Hoa Anh!
Hôn sự là khi lão gia còn sống sắp đặt, Phương Nghiên Hạnh cũng là một cô nương tốt khó tìm, sao có thể vì lợi ích của bọn họ mà không để ý đến danh dự của lão gia, bắt nạt một nữ nhi mồ côi?
-  Về phần Tín Trung, ta đã tìm bà mối tìm hôn sự phù hợp, tin chắc sẽ nhanh có tin thôi. Xảo Vân đừng lo lắng.
Đại phu nhân lại nhìn về phía Trần di nương nói.
Lý Tú Mai nghe xong lời Đại phu nhân, tức giận đến mặt trắng bệch!
***
Cùng lúc đó, em gái Trang Tín Xuyên, Trang Minh Hỉ ngồi ở Lục Vu viện của Phương Nghiên Hạnh, phe phẩy chiếc quạt thêu mẫu đơn, nhìn Phương Nghiên Hạnh trước mặt mà cười thật ngây thơ.
CHƯƠNG 28. HỌC KHÍ THẾ BỨC NGƯỜI
Mặt trời lặn về phía tây, ánh trời chiều như lửa nơi cuối trời dần mờ đi như ngọn lửa sắp tắt, bất kể như thế nào thì cũng dần hòa vào bóng đêm đen tối.
Đám phu nhân còn đang tranh chấp, Tần Thiên cùng một nha hoàn khác đứng bên ngoài viện có thể nghe loáng thoáng tiếng ở trong. Có Đại phu nhân, có Lý di nương, tuy rằng không nghe ra cái gì nhưng có thể cảm nhận được sự tranh chấp kịch liệt.
Lúc này, Thúy Vi từ trong viện đi ra, đi đến bên Tần Thiên, cầm một đôi giầy thêu đưa cho Tần Thiên nói:
-  Đây là giầy Phương cô nương nhờ ta làm giúp nàng, nói thích đồ ta làm, không cầu kì nhưng thoải mái. Hẹn đêm nay đưa cho nàng nhưng giờ ta không đi được, ngươi giúp ta mang đến chỗ nàng, cho nàng thử xem có vừa chân không rồi về báo cho ta.
Nói xong lại nhìn nàng cười cười, vuốt tóc nàng, nhỏ giọng nói:
-  Giờ chắc còn chưa ăn cơm, nếu lúc ăn cơm ngươi còn chưa về ta sẽ để dành cơm cho ngươi.
Tần Thiên cười đáp ứng, cũng không nói nhiều, đón lấy đôi giầy rồi xoay người bước đi.
Lục Vu viện của Phương cô nương cách vườn của Đại phu nhân không xa, Đại phu nhân thương nàng, sợ nàng bị người hầu trong phủ bắt nạt nên cố ý để cho nàng ở gần, xem như là chỗ dựa cho nàng, cũng để cảnh cáo bọn người hầu không được làm càn.
Ra khỏi vườn của Đại phu nhân, đi học theo con đường rải sỏi đi chừng 10 phút thì đến Lục Vu viện. Dọc theo đường đi là rừng núi giả sơn, hoa cỏ tươi tốt, rừng trúc thấp thoáng, gió mùa hạ nhẹ thổi qua khiến người ta thật khoan khoái.
Lúc sắp đến Lục Vu viện, Tần Thiên cảm thấy trong giầy có viên đá nhỏ.
Giầy thêu ở thời cổ đại đi rất thoải mái nhưng giầy may thấp, dễ bị sỏi đá vướng vào. Tần Thiên quay đầu thấy bốn phía không người thì cũng không để ý gì, nhảy đến bên một hòn giả sơn bên cạnh rồi tựa vào đó.
Vừa cởi giầy vừa vứt đá bên trong ra thì đã nghe được cách đó không xa có tiếng nữ nhân nũng nịu:
-  Phương tỷ tỷ, phong cảnh chỗ tỷ thật đẹp, mỗi lần tới chơi với tỷ đều không nhịn được mà muốn cùng tỷ qua đây trò chuyện mà.
Sau đó là tiếng một nữ tử khác dịu dàng đáp lời:
-  Nghiên Hạnh cảm ơn Tứ tiểu thư thường tới đây giúp ta giải sầu.
Một người là “Phương cô nương” một người là “Tứ tiểu thư”, xem ra, Tứ tiểu thư Trang Minh Hỉ trong lời đồn và phu nhân đương gia tương lai Phương tiểu thư.
Tần Thiên không khỏi có chút rối rắm, hai người đó hiển nhiên không phét hiện ra mình, mình có cần ra chào hỏi không?
Nhưng nếu mình chui ra từ sau hòn giả sơn thì các nàng chỉ một câu “Ngươi…nấp ở đó làm gì?” thì chẳng phải mình sẽ bị nghi ngờ là nghe lén sao…
Phương cô nương thì cũng thôi nhưng nghe nói Tứ tiểu thư này là chủ nhân lợi hại, đụng phải bà cô này cũng không phải là chuyện vui.
Giọng Tứ tiểu thư vui vẻ, có vẻ rất thân thiết:
-  Chẳng bao lâu nữa, Phương tỷ sẽ thành tẩu tẩu của ta. Chúng ta chính là người một nhà, Phương tỷ đừng khách khí như vậy!
Phương tiểu thư không lên tiếng, chắc hẳn là thẹn thùng. Nữ nhân cổ đại nói đến chuyện này thì da mặt vô cùng mỏng.
Nhưng sau đó, lời tứ tiểu thư làm cho Tần Thiên hoàn toàn bóp chết ý nghĩ sẽ ra ngoài. Tứ tiểu thư nói:
-  Hẳn là không còn lâu nữa, chờ ca ca ta và Lưu gia tiểu thư thành hôn rồi, đại nương sẽ xử lý hôn sự của tỷ tỷ và Tín Trung ca ca!
Tần Thiên cổ co rụt lại, vội vàng ngồi xổm xuống sau hòn giả sơn, kéo váy gọn lại, kiên quyết không để lộ chút gì.
Cũng may sắc trời ảm đạm, đám người Phương tiểu thư hoàn toàn không phát hiện ra Tần Thiên.
-  Ta… và Tín Trung?
Giọng Phương cô nương kinh ngạc, cũng dừng bước lại khiến Tứ tiểu thư cũng dừng theo.
Đáng sợ là cả hai người đứng ngay ngoài hòn giả thạch.
Tần Thiên thở cũng không dám thở mạnh.
Trong lòng không nhịn được mà oán thầm, hai vị đại tiểu thư ơi, có chuyện gì quan trọng không thể ngồi trong phòng mà nói sao? Các ngươi ngắm trăng hóng gió thoải mái rồi nhưng sao lại bức ta thành tiểu nhân nghe lén…
Bên ngoài, hai người đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Tần Thiên.
Tứ tiểu thư như là không hề phát hiện sự bất thường của Phương cô nương, rất tự nhiên nói tiếp:
-  Ca ca ta đã sớm thích Lưu gia tiểu thư, Phương tỷ tỷ có biết Lưu gia tiểu thư? Lưu gia là thương nhân tơ lụa nổi danh Tô thành, lụa phượng hoa của bọn họ chính là cổng phẩm hoàng cung, bao nhiêu nơi cầu mà không được, Lưu tỷ tỷ cũng là hoa nhường nguyệt thẹn, hào phóng rộng rãi, cũng không phải người mà nữ nhân nhà nghèo có thể so được. Từ khi chuyện hôn nhân này được định, ca ca ta vui không phải nói.
Kết hợp với câu quát giận dữ của Đại phu nhân lúc trước, Tần Thiên đã hiểu là có chuyện gì xảy ra. Chẳng qua là Trang Tín Xuyên ghét bỏ Phương cô nương, muốn tìm bên thông gia tốt hơn, muốn đẩy Phương cô nương cho Tam thiếu gia. Thế này mà cũng gọi là đối xử với hôn thê của mình sao, chẳng qua trong mắt hắn chỉ như món đồ, không cần thì ép người khác phải lấy. Còn suy nghĩ của Phương cô nương đương nhiên là không quan trọng.
Khó trách Đại phu nhân tức giận như vậy, cũng quá là khinh người.
Tứ tiểu thư nói xong, Phương cô nương yên lặng thật lâu, một lát sau, mới nghẹn ngào:
-  Nhưng là… Nhưng là…
Cảm xúc tuy rằng coi như bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy đã tiết lộ sự phẫn nộ của nàng.
Tứ tiểu thư không nhanh không chậm cắt ngang lời nàng:
-  Bá mẫu ta cũng từng gặp Lưu cô nương kia rồi, rất thích tỷ tỷ ấy. Bá mẫu ta là ai chắc Phương cô nương cũng biết, đường đường là Tri châu phu nhân, bình thường rất quan tâm đến Trang phủ, ai dám đắc tội?
Sau đó, giọng nói lại thay đổi đầy vẻ ngây thơ:
-  Nghe nói, Phương tỷ tỷ sau khi song thân qua đời, bá mẫu ngươi cũng không giúp đỡ gì, vẫn là sau này đại nương nghe người ta nói mà đón về. Lại nói, bá mẫu của ngươi đúng là quá đáng, may mà đại nương đón ngươi về phủ, bằng không giờ ngươi thật khổ sở rồi. Phương tỷ tỷ đừng sợ, về sau gả cho Tín Trung ca ca sẽ thành người của Trang phủ, nói thế nào Trang phủ chúng ta cũng sẽ che chở cho chị em ngươi.
Những lời này khiến Tần Thiên thầm kinh hãi. Tiểu cô nương này cũng khoảng 15,16 tuổi đi, ở hiện đại cũng chỉ là tuổi học trung học mà đã có tâm tư lợi hại như vậy.
Trước tiên là nói về chuyện Phương cô nương không xứng với Trang Tín Xuyên, tiết lộ việc này đã có Tri châu phu nhân là chỗ dựa. Cuối cùng lại như vô tình mà nhắc đến chuyện tỷ đệ các nàng không có đường lui, nếu thực sự muốn đối nghịch Trang phủ thì không có kết quả gì hay. Những lời nói liên tiếp đả kích nhưng lại không khiến người ta cảm thấy là đang bức ép người.
-  Đại nương ấy à, có đôi khi quá thành thật, tính như thế thật dễ bị thiệt…
Tứ tiểu thư hơi dừng, giọng bỗng nhiên trầm xuống:
-  Phương tỷ tỷ, đại nương với ngươi có thể thể nói là ân trọng như núi, ngươi hẳn là sẽ không làm cho bà khó xử đúng không?
Phương cô nương không nói gì, yên lặng như không hề tồn tại.
Tứ tiểu thư lại bỗng nhiên cười:
-  Được rồi, đã không còn sớm, muội cũng không làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi, ta về trước!
Nói xong, tứ tiểu thư cao giọng gọi nha hoàn đến, cười nói rồi dần đi xa, không lâu sau đã không còn nghe thấy tiếng.
Ngoài giả thạch yên tĩnh đến độ Tần Thiên nghĩ Phương cô nương đã rời đi, nếu không phải từ đầu đến cuối nàng không nghe được tiếng của Phương cô nương thì đã không còn ngồi ở đây không dám động đậy đến nỗi tê cả chân.
Nàng xoa hai chân mình, khó chịu muốn khóc.
Bỗng nhiên, một tiếng khóc nho nhỏ truyền đến, đứt quãng, ẩn nhẫn, áp lực, giống như con vật nhỏ sau khi bị thương, bất đắc dĩ mà đau đớn nức nở, lại giống như tiếng than của đàn chim di cư mờ mịt trước tương lai của mình.
Nghe được mà tim Tần Thiên như co rút lại.
Sự khuất nhục cùng phẫn nộ, sự bất lực và bi ai của Phương Nghiên Hạnh qua tiếng khóc truyền đến, chạm đến tim Tần Thiên, dần dần đánh động lòng nàng khiến nàng bất tri bất giác đỏ bừng mắt.
Phương Nghiên Hạnh khóc thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi mấy lần Tần Thiên không nhịn được muốn ra khuyên giải nàng. Nhưng nhớ đến thân phận của mình thì lại không dám liều lĩnh.
Đêm vẫn tối đen như trước, gió vẫn nhẹ, cảnh sắc vẫn thật xinh đẹp. Nước mắt Phương cô nương như hơi nước trong không khí, biến mất ở một góc Trang phủ, biến mất trong đêm đen nặng nề.
Ngoài Tần Thiên cách một hòn giả sơn, không ai hiểu được nỗi đau lòng của nàng lúc này.
Cũng không biết qua bao lâu, Phương cô nương ngừng khóc, chậm rãi đi về phía Lục Vu viện.
Đến khi Tần Thiên đứng lên mới phát hiện hai chân đã tê không còn cảm giác, đi được vài bước bàn chân như bị kim đâm mà khó chịu, nàng ngồi ở chỗ đấm đấm mạnh mấy cái thì mới đỡ hơn nhiều.
Nàng đi về phía Lục Vu viện.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân