However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 016-018
HƯƠNG 16. TRANG TÍN NGẠN
Đại phu nhân ọi người trong phòng kể cả Thu Lan, Thái Hà lui ra ngoài, chỉ để Nguyệt Nương lại hầu hạ.
Lúc Tần Thiên ra cửa lén quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn một cái, trong lòng cực kì áy náy.
Nghĩ thầm, xem như nàng nợ hắn, sau này nghĩ cách trả lại cho hắn là được.
Trong phòng, để ọi người đi xuống rồi, Nguyệt Nương tìm lọ dầu giúp Trang Tín Ngạn bôi vào miệng vết thương.
Đại phu nhân ngồi trước Trang Tín Ngạn, vẫn nắm tay hắn, nhìn hắn nói:
-  Đau không?
Ánh mắt, vẻ mặt rất đau lòng.
Trang Tín Ngạn nhìn mẫu thân, mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
-  Hai nha đầu kia, ta tuyệt sẽ không tha cho các nàng.
Tay Đại phu nhân nắm tay Trang Tín Ngạn cứng lên.
Trang Tín Ngạn khoát tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nương. Nguyệt Nương hiểu ý, vội vàng lấy văn phòng tứ bảo ở bên đặt lên bàn, giúp hắn mài mực.
Trang Tín Ngạn đứng lên, tay phải cầm bút, tay trái nâng tay áo, hơi hơi cúi người viết chữ.
Đại phu nhân cũng đứng lên, đi đến bên người hắn, cúi đầu nhìn lên tờ giấy.
Nhìn nét chữ đẹp tinh tế trên giấy, Đại phu nhân lòng đầy tự hào, bà quay đầu nói với Nguyệt Nương:
-  May mà Tín Ngạn tự mình học được cách nhìn khẩu hình, bằng không, ta cũng không thể chỉ được nó cách viết chữ đẹp thế này.
Nguyệt Nương cũng cười nói:
-  Thiếu gia thật sự là rất thông minh, cũng không có cố ý dạy hắn mà hắn tự học được cách đọc khẩu hình miệng, cũng may ngoài phu nhân và nô tỳ còn không có ai biết việc này, bằng không bên Lý di nương không biết lo lắng cỡ nào.
-  Nhưng không thể để người khác biết, nếu không ta sẽ không biết được chuyện Thu Lan và Lý Tú Mai câu kết làm bậy, ta còn có thể để nàng ở cạnh bên Tín Ngạn.
Đại phu nhân giận tái mặt:
-  Ta muốn để Tín Ngạn ở trong tầm mắt nàng để cho nàng an tâm, miễn cho nàng lại dùng thủ đoạn gì sau lưng. Tín Ngạn khác với người thường, khó mà phòng bị.
-  Cũng may Đại thiếu gia ở cùng các nàng lâu như vậy mà không lộ ra sơ hở gì.
Nguyệt Nương nhìn Trang Tín Ngạn cười nói:
-  Đại thiếu gia thật sự rất thông minh.
Đại phu nhân nhìn gương mặt trầm tĩnh của con, trong lòng có sự kiêu ngạo của người làm mẹ nhưng thấy hắn không chút phản ứng khi bọn họ nói chuyện thì sự kiêu ngạo lại thành cảm giác đau lòng khiến cho bà có chút đau đớn.
Nguyệt Nương bên cạnh nhẹ an ủi:
-  Phu nhân, nghĩ thoáng một chút, ta thường nghe người già nói, người thập toàn thập mỹ quá thì không tốt, sẽ thường bị tật, thiếu gia sinh ra tuấn tú lại trí tuệ, có chút khuyết điểm cũng có lẽ là điều tốt.
Mũi Đại phu nhân cay cay:
-  Nhưng ta thà nó bình thường một chút, ngu dốt một chút, chỉ cần có thể như người bình thường gọi ta một tiếng mẫu thân thì ta tình nguyện giảm thọ mười năm, cho dù trả giá mọi thứ, cả đời ăn chay cũng được.
Nói xong, hai người mắt đều ươn ướt nhưng thấy Trang Tín Ngạn đã viết xong thì lại cúi đầu lau nước mắt.
Sợ con nhìn đến trong lòng lại không thoải mái.
Đại phu nhân cúi đầu, thấy chữ viết như nước chảy mây bay, trong lòng rất thích.
-  Quả thật là ta không cho các nàng đi theo, có lẽ có đứa trẻ trong phủ nghịch ngợm, nương không cần để trong lòng. Nếu thực sự muốn hại ta thì không chỉ là hòn đá nhỏ đâu.
Trang Tín Ngạn an ủi mẫu thân.
Hắn biết khẩu ngữ, Thu Lan không biết nên không dưới một lần vô lễ trước mặt hắn.
Nhưng thế thì sao? Ở trong phủ, ngoài mẫu thân và Nguyệt Nương thì có ai là hoàn toàn thật lòng với hắn? Đến ngay cả anh em máu mủ còn vậy huống chi là đám người hầu.
Thế sự vốn là như thế, hắn muốn so đo, so đo được sao? Hắn cho dù có thể bưng miệng bọn họ thì cũng không ngăn được sự khinh thị trong lòng bọn họ.
Có đôi khi, hắn có chút hối hận vì học được khẩu ngữ, cái gì cũng không biết không phải rất tốt sao? Cũng sẽ không cảm nhận được lòng người thay đổi như vậy.
Tuy rằng được con an ủi nhưng trong lòng Đại phu nhân cũng hiểu, nếu không phải vì con khiếm khuyết thì ai dám làm càn như thế?
-  Nhưng các nàng khinh thường con như thế là không đúng, việc này không thể dễ dàng cho qua như vậy.
Đại phu nhân nhìn con rồi nói, sau đó quay đầu dặn dò Nguyệt Nương:
-  Đem Thu Lan và Thái Hà đánh mười roi, phạt tiền tiêu vặt 1 tháng.
Dù sao cũng phải làm cho các nàng nhớ kỹ, mặc kệ về sau như thế nào, bây giờ vẫn còn do bà làm chủ. Nguyệt Nương nghe lời ra ngoài dặn dò rồi lại vào hầu hạ hai người ăn cơm.
Lúc ăn cơm. Đại phu nhân gắp đồ ăn Tín Ngạn thích cho hắn, nhìn con ăn được nhiều thì lòng mới thấy vui.
Trang Tín Ngạn biết như vậy mới có thể làm ẫu thân bớt buồn, hắn ăn hết đồ ăn mẫu thân gắp cho, vẻ mặt thỏa mãn, nhìn thấy mẫu thân tươi cười thì lòng cũng thư thái.
Ai có thể hiểu nỗi vất vả của mẫu thân hơn hắn? Mà nỗi vất vả lớn nhất của mẫu thân chính là vì có đứa con như hắn…
Tâm nguyện lớn nhất của hắn đó là cố gắng hết sức mình giúp mẫu thân bớt buồn, ẫu thân được thoải mái hơn, không cần quá vất vả.
Ăn cơm xong, rửa mặt rửa tay, Trang Tín Ngạn lại như bình thường mà bàn bạc chuyện của Trà Hành với mẫu thân.
Nguyệt Nương cũng như bình thường lui ra ngoài giữ cửa, không cho người ngoài vào.
Nghe xong Đại phu nhân kể chuyện xử trí chuyện Trang Tín Xuyên cân thiếu, Trang Tín Ngạn mỉm cười viết lên giấy: “Bất kể là Tín Xuyên hay di nương đều là người cực sĩ diện, sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu”
Đại phu nhân nói:
-  Ta hiểu như thế nên mới nói nặng như vậy.
Trang Tín Ngạn viết: “Cho dù là như thế Tín Xuyên cũng không chịu ra mặt đâu, sẽ bắt Tín Trung gánh trách nhiệm thôi”
-  Tín Trung?
Đại phu nhân đầu tiên là nghi hoặc, sau đó gật đầu:
-  Quả thật bọn hắn dễ làm chuyện này lắm, chung quy bọn họ không hiểu nỗi khỏ của ta…
Bà không hề ngạc nhiên với khả năng liệu sự như thần của con bởi vì mấy năm qua, sự ngạc nhiên của hắn cho bà đã rất nhiều.
“Cũng không phải là chuyện hay…” Trang Tín Ngạn lướt bút như bay: “người quản lý Trà Hành chẳng những cần có thủ đoạn mà còn phải có tính chính trực thuần lương, nếu Tín Xuyên không đủ những điều kiện đó thì mẫu thân cũng có thể bắt đầu nghĩ đến việc chọn người khác rồi.
-  Chọn người khác? Đại phu nhân thì thầm.
Trang Tín Ngạn viết lên giấy hai chữ “Tín Trung” sau đó buông bút ngẩng đầu nhìn mẫu thân, thần thái nhàn nhã.
-  Tín Trung?
Đại phu nhân lắc đầu thở dài:
-  Tín Trung này, tính tình quả thật trung hậu, nhưng là thứ nhất hắn chưa có kinh nghiệm buôn bán, thứ hai…
Đại phu nhân lại lắc đầu:
-  Phòng ba bọn họ sao đấu lại được phòng nhì, chỉ sợ ta vừa giao chìa khóa cho hắn thì chẳng lâu sau đã bị phòng nhì cuỗm đi.
Trần di nương Trần Xảo Vân là thiếp cuối cùng của lão gia, địa vị thấp kém, tính tình yếu đuối, thuộc loại nữ nhân nghe tiếng sấm là đã run rẩy, nếu giao chìa khóa cho bọn họ thì chắc chắn sẽ bị phòng nhì cướp đi.
Sắc mặt Trang Tín Ngạn cũng trở nên nặng nề, chuyện làm ăn hắn có thể giúp đỡ nhưng muốn chống được phòng nhì thì phải có người có khí thế, gan dạ như mẫu thân mới làm được.
Hai mẹ con đang bàn bạc thì bên ngoài có nha hoàn thông báo:
-  Phương cô nương và Phương thiếu gia đến.
“Chỉ sợ Tín Xuyên sẽ không chịu lấy Phương cô nương!” Trang Tín Ngạn viết lên giấy những lời này xong thì Nguyệt Nương đi vào, thu dọn mặt bàn sạch sẽ, lại gập những tờ giấy Trang Tín Ngạn đã viết lại rồi giấu vào trong ngực áo, giống như bình thường, mang ra ngoài đốt.
Căn bản không có ai biết rằng mấy năm qua, rất nhiều quyết sách quan trọng của Đại phu nhân đều là từ Trang Tín Ngạn – kẻ phế vật trong mắt người đời.
CHƯƠNG 17. BÁT TỰ KHÔNG HỢP
Giờ đã là lúc lên đèn, bọn nha hoàn đang đốt những chiếc đèn lồng tinh mỹ treo ở các hành lang, ánh sáng thản nhiên dần tỏa ra khiến tiểu viện tú lệ phía nam thấm đẫm trong vẻ đẹp mông lung.
Tần Thiên đang ngồi ở bên hành lang nghe được tên Phương cô nương và Phương thiếu gia thì quay đầu khẽ hỏi Đan Nhi:
-  Phương cô nương cùng Phương thiếu gia là ai?
Đan Nhi nhỏ tuổi hơn nàng, chỉ 14 tuổi, khi cười lên ánh mắt híp lại rất đáng yêu. Tính tình đơn thuần ngây thơ, không có tâm cơ gì, hỏi nàng cái gì nàng cũng nói.
Đan Nhi thấp giọng thì thầm vào tai Tần Thiên:
-  Phương cô nương là con dâu chưa vào cửa của Lý di nương, hôn sự do lão gia lúc còn sống chỉ định, vốn con của huyện lệnh kế bên sau này gia cảnh sa sút, song thân qua đời, bị người trong gia tộc ghét bỏ, phu nhân thấy bọn họ đáng thương thì cho vào phủ ở, chỉ đợi sau này thành hôn thì sẽ là người của Trang phủ.
Tần Thiên cảm khái, Đại phu nhân này thật tốt bụng.
Hai người đang nói thì thấy một nam một nữ đi vào, cô nương kia khoảng 17,18 tuổi, dáng người thanh mảnh mặc một bộ áo trắng không mới cũng không quá cũ đi vào, giày vải màu lam, váy màu trắng, lúc đi thì cúi đầu nắm tay, bộ dáng cẩn thận. Bên người nàng là một cậu con trai tuổi cỡ Tần Thiên, cao hơn cô nương kia một cái đầu, vóc dáng cao gầy, mi thanh mục tú, cũng mặc một bộ đồ bình thường, môi mím chặt, lộ ra vẻ quật cường.
Chắc hẳn đó là chị em nhà Phương thị.
Nha hoàn ngồi dưới hành lang đều vội đứng dậy, cung kính chào Phương cô nương, Phương thiếu gia.
Phương cô nương khóe miệng mỉm cười, khẽ gật đầu, ôn ôn nhu nhu, vẻ mặt xấu hổ. Dung mạo vốn bình thường bởi vì sự dịu dàng này mà như tỏa sáng.
Lúc này, mành trong phòng xốc lên, Nguyệt Nương đi ra trước theo sau là Trang Tín Ngạn vừa vặn gặp được chị em Phương thị.
Chị em Phương thị vội vàng cúi đầu hành lễ với Trang Tín Ngạn, kêu một tiếng:
-  Đại thiếu gia.
Vẻ mặt rất cung kính.
Trang Tín Ngạn thản nhiên đáp lễ.
Vẻ mặt tuy rằng đạm mạc, nhưng là cấp bậc lễ nghĩa chu đáo. Chị em họ Phương dường như cũng quen với sự lạnh lùng của hắn nên cũng không có vẻ gì là bất mãn.
Bên kia, bởi vì Trang Tín Ngạn mà hai nha hoàn đều bị đánh nên sai một nha hoàn khác theo hắn trở về, Nguyệt Nương nhìn nhìn nha hoàn đó, đầu tiên là dặn Thúy Vi, sau đó nhìn về phía Tần Thiên.
-  Tần Thiên ngươi cũng cùng đi.
Thúy Vi và Tần Thiên cùng gật đầu thưa vâng.
Trang Tín Ngạn chỉ hờ hững nhìn phía trước, ánh sáng màu hồng nhạt từ đèn lồng trên cao lặng lẽ chiếu lên người hắn, tóc đen như mực phản xạ ánh sáng vàng, khuôn mặt trầm tĩnh lại biến mất trong bóng đêm, thản nhiên tịch mịch, lẳng lặng tao nhã.
Khiến cho người ta sợ hãi mà than, khiến cho người ta tiếc hận, khiến cho người ta có cảm giác đau lòng.
Thúy Vi tìm được hai chiếc đèn lồng đưa một chiếc cho Tần Thiên nói:
-  Ta đi phía trước dẫn dường, ngươi đi theo phía sau, trời tối ngươi đi theo sau phải cẩn thận chiếu cố thiếu gia.
Tần Thiên nói vâng.
Ba người đi ra sân, Thúy Vi đi trước, Trang Tín Ngạn đi giữa, Tần Thiên theo sau.
Trăng sáng treo cao, ánh sáng mông lung như nhuộm cảnh vật trong màn sương trắng.
Ba người đi về sân của Trang Tín Ngạn, dọc đường đi yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng kéo bóng bọn họ trải dài.
Trong không khí như có mùi hoa mai, không biết tiếng côn trùng từ đâu truyền đến, gió khẽ thổi qua, lá cây hai bên xào xạc, tiếng động bình thường nhưng trong đêm yên tĩnh này lại trở nên thật tuyệt vời.
Tần Thiên xách đèn lồng nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trang Tín Ngạn không xa phía trước, ánh sáng từ đèn lồng nhàn nhạt chiếu lên trường bào trắng của hắn khiến cho bóng dáng hắn có vẻ vừa nhàn nhã mà lại vừa thần bí.
Thế giới của hắn rốt cuộc là như thế nào?
Không nghe được tiếng gì, bên người lúc nào cũng yên tĩnh thì sẽ có cảm giác gì. Nhất định là cô đơn. Có khát vọng không? Có oán giận không?
Sự lạnh nhạt bây giờ có lẽ là trải qua sự khao khát mà không có được, oán giận mà bất đắc dĩ?
Tần Thiên cười cười, bỗng nhiên cảm thấy mình nghiên cứu tâm lý của hắn như vậy thật kì quái.
Có lẽ là vì chưa từng tiếp xúc với người bị điếc nên có chút tâm lý tò mò.
Nàng cảm thấy như vậy.
Phía trước, Thúy Vi rất cẩn thận, mỗi lần đến chỗ rẽ hoặc đường hẹp thì đều cầm đèn lồng đứng đó chiếu cho Trang Tín Ngạn, ý bảo hắn cẩn thận.
Trang Tín Ngạn bước đi thong thả nhưng cũng không quay đầu lại giống như căn bản không biết phía sau có người đi theo hoặc là không cần biết phía sau có người hay không.
Lúc này, Trang Tín Ngạn lại được Thúy Vi chỉ điểm mà né qua một hố nhỏ đi về bên phải nhưng Tần Thiên lại phát hiện bên đường có một cái hố nếu không để ý đạp vào thì chỉ sợ sẽ ngã sấp xuống.
Theo bản năng nàng nói:
-  Đại thiếu gia, cẩn thận bên phải.
Nhưng vừa nói ra mới nhớ hắn vốn không nghe được. Thúy Vi đằng trước quay đầu hỏi:
-  Sao thế?
Mắt thấy Trang Tín Ngạn không hay biết mà sắp đạp vào hố, tình thế cấp bách, Tần Thiên không kịp đáp lời Thúy Vi, một bước dài đi lên đẩy Trang Tín Ngạn qua bên trái, thành công giúp hắn tránh khỏi chút nguy hiểm này.
Nhưng động tác đột ngột của Tần Thiên làm cho Trang Tín Ngạn hơi hoảng, hắn theo bản năng đẩy Tần Thiên ra, Tần Thiên chỉ đứng tới vai hắn, sao chống lại được, lập tức không đứng vững, lảo đảo lùi về phía sau, vừa vặn đạp vào, chân trái trượt đi, cả người mất thăng bằng mà ngã xuống.
Nhất thời, Tần Thiên cảm thấy ruột gan đảo lộn, đau đến há miệng.
Đèn lồng rơi xuống lập tức tắt ngóm, Tần Thiên chìm vào bóng đêm.
-  Tần Thiên, ngươi sao vậy?
Thúy Vi đi tới, dùng đèn lồng chiếu lên nàng, bóng người vừa vặn chắn tầm nhìn của Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn đứng đó, ý thức được là mình làm cho nha hoàn này ngã nhưng nhất thời còn chưa hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này.
Hắn nhìn phía Tần Thiên đã thấy hai nha hoàn đang nói gì đó, hắn không nhìn thấy mặt nha hoàn kia không biết là nàng rốt cuộc thế nào, không thể hỏi cũng không thể hiểu ý các nàng. Thân là nam nhân cũng không tiện tiếp xúc với thân thể của nha hoàn. Nhất thời hắn không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng ở đó.
Có vẻ lạnh lùng mà lạnh nhạt.
Trong mắt Tần Thiên, vẫn là phong thái thanh dật xuất trần.
Tần Thiên mếu máo.
-  Ta không sao, chỉ bị trật chân thôi, tạm thời không đi được, ngươi đưa thiếu gia về trước đi.
Tần Thiên nói với Thúy Vi
Thúy Vi gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy, không thể bắt Đại thiếu gia chờ ở đây được.
-  Được rồi, ngươi cẩn thận một chút, chờ ta gọi người đến xem.
Thúy Vi dặn dò.
-  Cảm ơn Thúy Vi tỷ tỷ. Tần Thiên miễn cưỡng cười cười.
Thúy Vi xách đèn lồng lại đi trước Trang Tín Ngạn, Tần Thiên lại chìm trong bóng tối.
Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên đang thử đứng lên, quay đầu lại thấy Thúy Vi ra dấu cho hắn đi trước, hắn biết các nàng đã thương lượng nên xoay người đi theo Thúy Vi, đi được vài bước không nhịn được lại quay đầu nhìn nhìn Tần Thiên.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng đen tuyền của Tần Thiên.
Trang Tín Ngạn quay đầu tiếp tục đi, không quay đầu lại nữa.
Chờ bọn họ đi hết rồi, Tần Thiên mới chậm rãi đứng lên, cổ chân trái đau như có lửa đốt. Nàng ôm cổ chân, cảm giác trong lòng thật khó nói.
Hình như mỗi lần gặp hắn đều như vậy, nàng vì hắn mà gà bay chó sủa nhưng hắn lại thanh nhã thong dong như vậy, hoặc căn bản không hiểu vì sao lại thế.
Nàng biết không thể trách hắn, là chính nàng tự nguyện giúp hắn, hắn lại như vậy, tự mình bị thương đương nhiên không thể oán trách hắn.
Chính là cảm thấy quá vô nghĩa..
Tần Thiên bĩu môi.
-  Cũng tốt, coi như trả cho hắn, về sau không ai nợ ai, trong lòng thoải mái hơn!
Tần Thiên lại tự an ủi mình, nghĩ như vậy lòng thoải mái hơn, nàng cười cười rồi chậm rãi đứng lên.
Bốn phía tối đen như mực, phía xa xa có những bóng đen tựa như quái thú, dường như chuẩn bị nhảy ra nuốt chửng lấy nàng.
Một trận gió thổi qua, Tần Thiên rùng mình, thấy còn chưa có ai đến tìm cũng không muốn đợi thêm nữa nên bước thấp bước cao quay về.
Mỗi bước đi đều đau thấu tim.
Tần Thiên cắn răng, oán hận.
Mỗi lần gặp được hắn cũng chẳng có chuyện gì tốt, người này nhất định bát tự khác mình! Gặp phải hắn lần nào là đen đủi lần đó, về sau nên tránh xa hắn thì hơn.
Cái gì gọi là hoa hồng có gai, mọi thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm, chỉ nên từ xa ngắm chứ không nên tới gần.
Tần Thiên cảm thấy những lời này thật chí lý.
CHƯƠNG 18. HỔ KHÂU
Tần Thiên khập khiễng trở lại sân của Đại phu nhân, nghe được trong phòng có tiếng cười nói, hỏi Đan Nhi mới biết phòng nhì, phòng ba đều đang tới thỉnh an.
-  Lý di nương cũng đến đây? Tần Thiên tò mò hỏi Đan Nhi.
Buổi chiều, hai vị phu nhân ở trong phòng tranh cãi các nàng đều nghe được, không nghĩ vừa xoay người lại hòa thuận vui vẻ được.
Chẳng phải quá kỳ quái?
Đan Nhi hạ giọng nói:
-  Đúng vậy, đều đến cả, Lý di nương, Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư đều đến.
Tần Thiên không hỏi nữa nhưng dựa vào tính tình của Lý di nương, nhanh như vậy đã đổi chiều thì tất là có điều muốn nhờ vả Đại phu nhân.
Lúc này Đan Nhi phát hiện chân Tần Thiên bị thương, đúng lúc Thúy Vi đã đưa Đại thiếu gia quay về, Thúy Vi nói với Nguyệt Nương chuyện Tần Thiên vì cứu Đại thiếu gia mà bị thương. Nguyệt Nương khen ngợi Tần Thiên mấy câu, vừa muốn mang thuốc cho nàng. Sau đó dặn dò nàng mấy ngày tới không cần chạy đi chạy lại, còn dặn nàng nghỉ ngơi sớm.
Tần Thiên quay về phòng, tắm rửa bôi thuốc rồi nằm xuống. Mơ mơ màng màng nghe tiếng nha hoàn báo phòng nhì, phòng ba đã về.
Mấy ngày sau đó, trong viện không giao việc cho nàng chạy đi chạy lại, hầu như chỉ giao cho nàng làm việc nhẹ. Nguyệt Nương cũng kể chuyện nàng bị thương cho Đại phu nhân, Đại phu nhân rất vui muốn gặp nàng, khen nàng là nha hoàn trung thành, còn thưởng đồ ăn ngon cho nàng.
Đại phu nhân vẫn ra ngoài từ sớm, lúc mặt trời sắp lặn mới quay về, mệt mỏi thì sẽ miễn thỉnh an buổi tối nhưng ngày nào dù muộn cũng ăn cơm cùng Trang Tín Ngạn.
Giờ bên người Trang Tín Ngạn có hai nô tài khác đi theo. Nghe người ta nói, lúc trước Thu Lan, Thái Hà bị đánh xong không xuống giường được. Nhưng cũng là vì như thế mà người hầu trong viện Đại thiếu gia quy củ hơn rất nhiều. Nhưng Tần Thiên thấy lạ, theo tính thưởng phạt phân minh của Đại phu nhân thì tại sao không đem bán bọn họ đi. Nhưng nghĩ Đại phu nhân chắc chắn có tính toán của riêng bà, hơn nữa việc này cũng không liên quan đến nàng, nàng cũng không nghĩ nhiều.
Thoải mái được vài ngày, những ngày này khiến cho Tần Thiên còn nghĩ rằng làm nha hoàn cũng là chuyện không tồi. Nhưng nghĩ đến sau này sẽ bị chủ nhân tùy ý gả cho người khác thì không thoải mái nổi.
Mười ngày sau.
Vết thương ở chân Tần Thiên đã hoàn toàn bình phục, lúc này Nguyệt Nương bắt đầu giao việc cho nàng, việc đầu tiên là buổi sáng theo Đại phu nhân đến Trà Hành.
Đầu giờ Mão đã phải dậy, rửa mặt xong, lòng vòng làm mấy việc trong viện, ăn sáng xong, Đại phu nhân và Nguyệt Nương cũng chuẩn bị thỏa đáng mà đi.
Đại phu nhân ăn mặc luôn rất đơn giản nhưng bất luận là chất liệu hay thợ may đều là loại tốt nhất, tuy không cài trang sức lóng lánh nhưng vật nào cũng đều rất quý giá.
Nghiêm cẩn, trang trọng, hơn nữa với vẻ mặt lạnh lùng của bà, khí thế của một đương gia tự nhiên mà toát lên.
Đi theo ngoài Tần Thiên còn có Thúy Vi và hai ma ma, cộng thêm hai nô tài khác. Đoàn người đi ra cửa lớn Trang phủ, Nguyệt Nương đỡ Đại phu nhân lên chiếc xe ngựa phủ vải lụa xanh.
Tần Thiên, Thúy Vi và đám ma ma đi theo bên cạnh xe, hai nô tài còn lại đi theo sau.
Bước vào thế giới này, đây vẫn là lần đầu tiên Tần Thiên ra đường, trong lòng khó tránh khỏi có chút hưng phấn. Nàng theo sát sau xe ngựa, lén lút đánh giá Dương thành.
Dương Thành là trấn lớn phía nam, non nước hữu tình, phong cảnh như họa.
Trang phủ nằm ở chỗ phồn hoa nhất Dương thành, những nhà danh gia vọng tộc chiếm một con phố dài.
Con phố dài có bốn đường cho xe chạy, lúc này trời vừa sáng, hai bên đường cái hàng quán bắt đầu mở, đủ loại cửa hàng, cái gì cần cũng có, trên đường có những người bán hàng rong đi rao hàng: Bánh bao, bánh nướng, mỳ sợi nóng hổi, những khuôn mặt vất vả của người bán hàng rong tươi cười lại chính là cảnh ấn tượng nhất của chốn phồn hoa.
Tần Thiên nhìn, bất tri bất giác mỉm cười.
Nàng bản tính lạc quan, gặp phải chuyện khó khăn thì cũng sẽ tìm được lí do tự an ủi mình, làm cho bản thân vui vẻ. Chuyện người khác cảm thấy khó chịu thì nàng luôn có thể nhìn nhận nó ở khía cạnh tốt
Không phải chưa từng chịu khổ sở, vất vả nhưng nàng vẫn luôn để cho bản thân thoải mái, vui vẻ
Khiến cho nàng vui vẻ thật đơn giản, chỉ là cảnh thái bình thịnh trị cũng có thể khiến nàng cười thật vui.
Xe đi qua dãy phố dài thì đến một nơi rộng mở, sáng sủa, trước mắt là một con sông nhỏ, hai bờ sông cỏ mọc xanh rì, dương liễu đôi bờ phất phơ, vô số lầu son gác tía, rường cột trạm chổ, trên sông thuyền hoa rẽ sóng tạo tiếng bì bõm, không biết từ đâu truyền đến tiếng hát khỏe khoắn của ngư phủ.
Qua mấy ngày ở chung, Thúy Vi đã thích tính Tần Thiên nhu thuận, chịu khó, lúc này thấy Tần Thiên mở to mắt đầy vẻ kì thú thì nhiệt tình nói với nàng:
-  Đây là sông Lục, trước đó là Đại Vận Hà, có thể ngồi thuyền mà đến kinh thành. Trà của Thịnh Thế chúng ta cũng thông qua cảng vận này mà đến các nơi trong cả nước. Nói đến danh trà Hổ Khâu của Thịnh Thế thì đúng là có một không hai trong thiên hạ, có câu thơ “Hổ Khâu vãn xuất cốc vũ hậu, bách thảo đấu phẩm giai vi khinh (Nguồn “Thử Hổ Khâu trà”. Ý là chỉ cần trà Hổ Khâu vừa xuất hiện thì những lá trà khác đều bị xem nhẹ). Hàng năm cống trà cho thiên tử cũng không thể thiếu phần Hổ Khâu.
Giọng Thúy Vi đầy tự hào.
Tần Thiên cười nói:
-  Vậy sản lượng của Hổ Khâu chắc chắn là không nhiều.
Thúy Vi ngạc nhiên nói:
-  Sao ngươi biết?
-  Vật lấy hiếm mới quý. Nhất định là rất hiếm nên mới được người trong thiên hạ coi trọng. Tần Thiên nói.
Thúy Vi có chút bất ngờ nhìn nàng:
-  Lời này của ngươi quả đúng vậy, trà Hổ Khâu sinh trưởng ở chùa Hổ Khâu, sản lượng cực hiếm nhưng Thịnh Thế chúng ta luôn có cách để kiếm đủ số lượng nên Hổ Khâu coi như là vật báu của Thịnh Thế chúng ta.
Tần Thiên và Thúy Vi nói chuyện bị Đại phu nhân và Nguyệt Nương trong xe nghe được lại khiến Đại phu nhân có tâm sự. Bà khẽ thở dài:
-  Người sợ nổi danh, heo sợ béo. Nay Hổ Khâu có danh tiếng đã khiến các quan phủ và nhà giàu các nơi tranh nhau, lá trà còn ở trên cây đã thi nhau giành giật. Năm trước số lượng chè chùa Hổ Khâu cung cấp cho chúng ta đã giảm đi một nửa, nay chẳng biết sẽ thế nào.
Nguyệt Nương trấn an:
-  Phu nhân đừng lo lắng, lúc còn sống lão gia và phương trượng trụ trì chùa Hổ Khâu có giao tình tốt, dù khó khăn thì phương trượng cũng sẽ để lại cho chúng ta mấy chục cân.
Đại phu nhân vẫn không thể thoải mái:
-  Năm nay vì danh tiếng của trà Hổ Khâu càng lúc càng cao, nghe nói quan phủ còn đánh dấu sẵn lên cây rồi, bởi vậy mà đã cùng tăng nhân trong chùa có mâu thuẫn, ta chỉ sợ lại xảy ra chuyện.
-  Có thể xảy ra chuyện gì? Phu nhân không cần quá lo.
Nói xong, Nguyệt Nương lấy chiếc hộp bên người đổ ra một chén trà sâm đưa đến trước mặt Đại phu nhân:
-  Phu nhân uống trước lấy tinh thần.
Đại phu nhân đón lấy, uống một ngụm sau đó đặt trên chiếc bàn nhỏ bên trong xe, lại vén một góc rèm nhìn ra Tần Thiên đang nói chuyện vui vẻ với Thúy Vi.
-  Tiểu nha đầu này nói chuyện thật thú vị.
Đại phu nhân quay đầu nhìn Nguyệt Nương cười nói.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân