To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 010- 012
HƯƠNG 10. DO TA QUYẾT ĐỊNH
Mặt Trang Tín Xuyên bị sổ nện vào mà đỏ hồng, trong lòng dâng lên lửa giận nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân mà như bị kiềm hãm, lại cúi đầu.
Đại phu nhân mười mấy năm đương gia, làm chủ, uy nghiêm vô cùng, với hắn mà nói, bà vừa là mẹ vừa là cha. Hắn có một sự sợ hãi bẩm sinh với bà, hắn không dám làm càn trước mặt bà.
Đại phu nhân chỉ vào hắn cả giận nói:
-   Người khác làm như vậy, ngươi sẽ làm như vậy sao? Còn những thương nhân dùng tiền xây cầu sửa đường cho hương thân phụ lão, làm việc thiện thì sao không thấy ngươi học? Tốt không học lại học những trò mèo, còn nói như chuyện rất đương nhiên. Quá vô liêm sỉ!
Bà đứng lên, vẫn chỉ vào Trang Tín Xuyên:
-   Số cân người ăn lận chẳng đáng là bao nhưng ngươi có biết số tiền đó với các nông dân quan trọng thế nào không? Nó có lẽ có thể giúp bọn họ mua chút quần áo lúc trời đông lạnh, có lẽ qua năm mới giúp bọn họ thêm bát cơm miếng thịt. Ngươi kiếm tiền như vậy, lương tâm ngươi để đâu?
Ngoài cửa, Nguyệt Nương nghe thấy Đại phu nhân tức giận như vậy thì có chút lo lắng vén rèm đi vào, thấy Đại phu nhân tức đến đỏ bừng mặt thì vội đi tới vuốt ngực cho bà:
-   Phu nhân, người để ý sức khỏe của mình đi.
Bên cạnh, Lý di nương thấy Đại phu nhân mắng con mình như vậy vốn đã không vui, bà không tiện làm gì Đại phu nhân đành trút lửa giận lên người Nguyệt Nương.
-   Chủ nhân đang bàn chuyện, người hầu như ngươi vào làm cái gì? Còn không mau cút ra ngoài!
Nguyệt Nương không dám cãi lại, cúi đầu nhịn tức nhưng Đại phu nhân bên cạnh lại nhìn Lý di nương cười nhạt:
-   Dù ta bàn chuyện với ai Nguyệt Nương vẫn đều đi theo ta! Chuyện bà ấy biết còn nhiều hơn các ngươi. Ai có tư cách đuổi bà ấy ra ngoài. Tú Mai (Lí di nương), ngươi đừng sợ Tín Xuyên mất mặt, hắn làm chuyện này Nguyệt Nương sớm đã biết.
Mấy năm này, Lý di nương càng lúc càng kiêu ngạo, nếu không phải Đại phu nhân có bản lĩnh thì chỉ sợ sớm đã bị bà kéo khỏi vị trí chủ nhà. Nhưng những lúc này, Đại phu nhân khiến bà tức giận thì bà ta sẽ ngáng chân sau lưng bà, bởi vì chuyện này mà Đại phu nhân cũng không hòa nhã với nàng.
Lí di nương tiến lên vài bước, nghiêng người nhìn Đại phu nhân, cười cười, giọng nói có chút tức giận:
-   Đại tỷ, tỷ cũng đừng nói Tín Xuyên khó nghe như vậy. Nếu mọi người đều làm thế thì sao Tín Xuyên không được làm? Cũng chẳng có ai vì thế mà chết đói chết rét, cũng chẳng thấy thương nhân nào vì thế mà gặp chuyện không may, ngược lại còn càng thu lãi, kiếm nhiều bạc.
Nói tới đây, Lí di nương lại lạnh lùng cười, khóe mắt liếc Đại phu nhân nói:
-   Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không đáng để đại tỷ tức giận như vậy. Ta dẫn Tín Xuyên đến chẳng qua cũng là vì tôn trọng tỷ, không ngờ đại tỷ lại phản ứng như vậy. Người biết thì sẽ hiểu rằng tỷ dạy dỗ vì tốt cho Tín Xuyên, kẻ không biết…
Lí di nương hừ hừ hai tiếng, cũng không nói gì nữa. Đại phu nhân lại ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bà ta, cười như không cười:
-   Không biết thì thế nào?
Lí di nương vày vò khăn tay, mặt trầm xuống:
-   Kẻ không biết còn tưởng đại tỷ có tâm tư gì mà cố ý làm khó dễ Tín Xuyên.
-   Làm khó dễ?
Đại phu nhân cười ầm lên, cười mấy tiếng rồi bỗng nhiên ngừng cười, tay trái đập lên tay vịn:
-   Hôm nay thế nào ta cũng phải làm khó Tín Xuyên.
Nói xong, bà cúi đầu nhìn về phía Trang Tín Xuyên, chậm rãi nói:
-   Tín Xuyên, ta muốn ngươi đến từng nhà trả lại bạc đã cắt xén, nhớ kĩ, nhất định phải tự mình tới cửa, giao tận tay bọn họ, hơn nữa…
Đại phu nhân gằn từng tiếng.
-   Tự mình xin lỗi bọn họ!
-   Muốn con phải xin lỗi mấy kẻ nghèo kiết xác đó?
Trang Tín Xuyên kêu ầm lên, hắn ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, vẻ mặt phẫn nộ:
-   Dựa vào cái gì?
Lí di nương cũng tức đến tái mặt, cả giận nói:
-   Đại tỷ, tỷ đừng quá đáng. Tỷ rõ ràng là làm Tín Xuyên mất mặt với mọi người.
Đại phu nhân đứng lên, căn bản không để ý tới Lí di nương, chỉ chỉ vào Trang Tín Xuyên nói:
-   Ta nói cho ngươi dựa vào cái gì. Chỉ bằng việc ngươi không đi thì từ này về sau đừng bao giờ nhúng tay vào Trà Hành nữa. Chỉ dựa vào việc ngươi không đi thì ta sẽ không để ngươi bước vào Trà Hành một bước. Tín Xuyên, ngươi đi hay không?
Lúc này, Đại phu nhân nói từng chữ một, giọng như đao kiếm chạm nhau, vô cùng sắc bén.
-   Giang Hoa Anh!
Lí di nương quát lên một tiếng lớn, tiến lên mấy bước, tay như sắp chạm vào chóp mũi Đại phu nhân.
-   Không bằng Ngươi nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng đi, căn bản ngươi không muốn truyền vị trí đương gia cho Tín Xuyên.
Đại phu nhân quay qua, không lui mà còn tiến lên, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc như kiếm. Bà ngẩng cao đầu, mặc kệ ngón tay Lý di nương có thể chạm vào mặt mình hay không, cứ thế bước tới.
Khí thế của Lý di nương lập tức bị bà áp đảo, bất tri bất giác lui về phía sau mấy bước, ngón tay rụt lại.
Đại phu nhân trừng mắt nhìn bà ta, thản nhiên nói:
-   Không sai! Nếu hắn không đi, đương gia của Thịnh Thế tuyệt đối không thể giao cho hắn!
Bên kia, Trang Tín Xuyên cả kinh, thoáng chốc mặt trắng bệch lại.
Lí di nương tức giận đến cả người phát run, bà ta híp mắt nhìn Đại phu nhân:
-   Giang Hoa Anh, ngươi dám bội bạc? Năm đó lúc ngươi cần ta giúp ngươi gánh vác Trang thị ngươi đã nói gì, ngươi còn nhớ sao?
Đại phu nhân gật đầu, bà vươn ngón trỏ, chỉ lên trời:
-   Ta không quên, mãi đến hôm nay ta vẫn nhớ, nếu Trang Tín Xuyên có thể làm việc lớn, tương lai vị trí đương gia Thịnh Thế ngoài hắn ra sẽ không có ai cả. Nhưng là…
Đại phu nhân quay đầu nhìn Trang Tín Xuyên:
-   Giờ ta thực sự nghi ngờ hắn có năng lực hay không.
Trang Tín Xuyên cúi đầu, vẻ mặt giận dữ, hai tay nắm chặt góc áo.
-   Giang Hoa Anh, căn bản là ngươi có tâm tư, ngươi cho là ngươi có thể một tay che trời?
Lí di nương trừng mắt nhìn Đại phu nhân lớn tiếng nói:
-   Tương lai ai làm chủ Thịnh thế còn không phải do ngươi quyết định!
-   Ha ha!
Đại phu nhân cười to một tiếng:
-   Còn không do ta quyết định? Lý Tú Mai, ngươi đừng quên di chúc lão gia lập trước khi chết đi!
Bà thoáng đứng, ưỡn ngực, gằn từng tiếng nói:
-   Trên di chúc viết rành mạch, người làm chủ Trang phủ tương lai sẽ do ta chọn…
Đại phu nhân chỉ vào ngực mình:
-   Là do ta, Đại phu nhân Trang phủ – Giang Hoa Anh quyết định!
Lí di nương tức giận đến nắm chặt tay, mặt lúc xanh lúc đỏ, biến hóa khôn lường.
Nhưng lại nói không được nửa câu.
Bởi vì đó là sự thật! Nhiều năm qua, chuyện này như sợi dây thừng thít cổ bà khiến bà hận đến nghiến răng, hận không thể đào xác lão gia lên để hỏi cho rõ.
Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Đại phu nhân vẫn có thể uy phong đến bây giờ.
Đại phu nhân lạnh lùng nhìn Lý di nương sau đó nhìn Trang Tín Xuyên vẫn đang quỳ, lạnh lùng nói:
-   Tín Xuyên, lời đại nương ngươi hiểu chứ? Nên làm như thế nào, tự ngươi quyết định đi.
CHƯƠNG 11. ĐẠI BI KỊCH
Trong lúc Đại phu nhân và Lý di nương tranh chấp vỡ đầu mẻ trán, Tần Thiên về tới phòng giặt đồ.
Trước đó, Tống ma ma đã nhận được tin, vừa thấy Tần Thiên đến thì đã cười tươi như hoa:
-  Ôi, Tiểu Đào, chúc mừng chúc mừng, sau này đi theo phu nhân nhớ để ý đến ma ma nhé.
Tống ma ma tuy rằng là một quản sự nhưng cũng là quản sự không có quyền thế nhất, Tần Thiên tuy rằng chỉ là nha hoàn hạng ba nhưng cũng là nha hoàn trong viện của phu nhân đương gia. Tống ma ma nịnh bợ như vậy cũng không phải không có đạo lý. Ai biết sau này Tần Thiên sẽ thành nhân vật nào?
Lúc trước Tống ma ma dung túng bọn A Quế bắt nạt nàng và Tiểu Mai, lúc nguy nan lại không do dự mà hi sinh các nàng, thật ra Tần Thiên rất ghét Tống ma ma nhưng trở mặt với bà ta thì có gì tốt?
Giống như đối xử với một đồng nghiệp không thích thì có thể tránh xa, không cần phải đắc tội.
Tần Thiên nhìn Tống ma ma cười ngọt ngào:
-  Ma ma, xem bà nói kìa, trước kia ma ma đối tốt với ta, ta nhất định sẽ nhớ rõ.
Tống ma ma đương nhiên không biết Tần Thiên đã hiểu rõ âm mưu của bà nên nghĩ nàng nói thật, liên tiếp nói tốt.
Tần Thiên đối đáp có lệ đôi ba câu rồi trở về phòng lúc trước ở.
Vừa vào lại thấy Tiểu Mai xách tay nải đi ra, vừa đi vừa dùng tay áo lau nước mắt, mắt sưng như quả đào. Đằng trước có các ma ma đang áp giải nàng.
Tiểu Mai nhìn thấy Tần Thiên, dừng bước, chảy nước mắt mếu máo nói:
-  Nghe nói, ngươi được phu nhân giữ lại?
Tần Thiên gật gật đầu.
Tiểu Mai đau lòng, nước mắt ròng ròng, nàng cúi đầu lau nước mắt:
-  Số ngươi thật tốt, như vậy mà cũng có thể ở lại còn ta lại bị bán đi.
Nhắc tới thảm cảnh của mình, Tiểu Mai bưng mặt òa lên khóc.
Ma ma trong viện đã mất kiên nhẫn, xua tay mắng:
-  Khóc cái gì? Còn không nhanh lên!
Tần Thiên nhìn thấy Tiểu Mai như vậy, trong lòng buồn bã, nàng xoay người phúc thân với ma ma kia nói:
-  Ma ma, làm phiền bà chờ một chút, cho ta nói với nàng đôi câu.
Người kia cũng biết Tần Thiên, lầm bầm hai tiếng rồi cũng đồng ý.
Tần Thiên đỡ Tiểu Mai vào phòng, lấy ra mười mấy tiền còn lại khi nãy nhét vào tay Tiểu Mai.
Tiểu Mai nhìn tiền trong tay, ngây ngẩn cả người:
-  Đây là…
Tần Thiên nhẹ giọng nói:
-  Tiểu Mai, ngươi cầm số tiền này đưa cho bà mối, nói nhẹ nhàng với bà mấy câu, cần thì dập đầu cũng được, xin người ta đừng bán ngươi đến chỗ dơ bẩn.
Tiểu Mai bán đứng nàng, nàng có thể không cùng nàng ta làm bằng hữu nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn Tiểu Mai còn nhỏ đã rơi vào kết cục bi thảm thì nàng lại không đành lòng, Bất kể thế nào, Tiểu Mai đã từng chăm sóc nàng.
Tiểu Mai kinh ngạc nhìn tiền trong tay rồi lại khóc òa lên. Nàng quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, ôm chân nàng khóc nói:
-  Tiểu Đào, ta đối với ngươi như vậy mà ngươi còn nghĩ cho ta. Phu nhân nói đúng, ta chính là kẻ tiểu nhân bội bạc nhưng ta sợ khổ, vất vả lắm mới có thể ở Trang phủ sống yên ổn, ta thật sự không muốn bị bán đi. Lúc ta nói những lời đó, trong lòng cũng rất khó chịu…
Tần Thiên cũng không ngăn được mà mắt đỏ hoe, nàng ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Mai nói:
-  Tiểu Mai, ta nói rồi, chúng ta đều là người cơ khổ, vốn nên giúp đỡ cho nhau…  Chuyện lúc trước ta cũng không muốn nói nhiều, sau này ngươi tự bảo trọng.
Bên ngoài lại thúc giục, Tiểu Mai lau nước mắt đứng lên, nhìn Tần Thiên nói:
-  Tiểu Đào, mặc kệ sau này ta thành ra thế nào thì ta cũng sẽ nhớ rõ những gì ngươi đối với ta, cũng sẽ nhớ những lời ngươi nói.
Nàng cầm tay Tần Thiên, mắt đỏ hoe:
-  Tiểu Đào, cám ơn ngươi.
Nói xong, nàng xoay người, chạy ra ngoài. Tần Thiên đi ra, vừa vặn thấy nàng theo chân ma ma đi ra ngoài.
Quay đầu, nhìn phòng nhỏ trống rỗng, nơi này có kí ức 1 tháng đầu tiên nàng đến đây. Tiểu Mai là phần quan trọng nhất, nay Tiểu Mai rời khỏi cuộc sống của nàng mà nàng cũng phải bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Nàng thu dọn mấy thứ đồ của mình, thật ra nàng cũng chẳng có gì nhiều, thu dọn cũng chẳng đầy một bọc nhỏ. Nàng buộc bên hông sau đó đi đến bên gương đồng, nhìn mình trong gương nhẹ giọng nói:
-  Tần Thiên, đừng sợ, nhất định sẽ là một khởi đầu tốt đẹp, sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Nàng cười cười, trong gương phản chiếu khuôn mặt tươi cười dịu dàng, hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
Thu dọn xong đi ra, Tần Thiên chào tạm biệt Tống ma ma và đám A Quế rồi đi về sân của Đại phu nhân.
Lúc đến có ma ma dẫn đường nên Tần Thiên có thể thuận lợi mà đến nhưng lúc về tìm đường có chút khó khăn. Trang phủ lớn như vậy, chỗ nào cũng như chỗ nào, loanh quanh một hồi, Tần Thiên cũng chẳng biết đã đi đến đâu. Muốn tìm người hỏi đường thì xung quanh lại chẳng có ai.
Tần Thiên nhìn nhìn bốn phía thấy có rất nhiều hòn giả sơn, kì hoa dị thảo, cách đó không xa còn có một ao nhỏ, trước đó hẳn là hoa viên nhỏ gì đó.
Tần Thiên lại về phía trước vài bước, thấy dưới gốc cây đại thụ phía trước có một nam tử đứng đó.
Nam tử quay lưng về phía nàng, thân hình cao lớn mặc trường bào màu bạc, tóc dài phủ lên, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rồi nhẹ nhàng phủ lên người hắn. Tơ lụa trên người phản xạ ra ánh sáng vàng khiến người ta có cảm giác hoa lệ.
Tần Thiên đang đầu váng mắt hoa nhìn thấy người thì vui vẻ, tiến lên hai bước, ôn hòa hỏi:
-  Công tử này…
Bởi vì thấy đối phương ăn mặc bất phàm, không giống như nô tài trong phủ nhưng bên người lại không có người đi theo, cũng không giống thiếu gia trong phủ, Tần Thiên đoán có lẽ là khách hoặc người của Trà Hành nên nói chuyện rất cẩn thận.
Có thể là vì giọng quá nhỏ mà đối phương vẫn đưa lưng về phía nàng, không chút phản ứng.
Đối phương là nam nhân, Tần Thiên không dám tới gần lắm, đứng ở tại chỗ cao giọng:
-  Xin hỏi một chút, công tử này…
Đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy trên cây có một con rắn hoa văn sặc sỡ thò đầu ra, uốn éo đến gần nam tử kia.
Mà người kia lại không phát hiện ra.
Tần Thiên hoảng sợ, la lớn:
-  Công tử, có rắn, ngươi đừng cử động, trăm ngàn lần đừng cử động.
Nàng hoảng đến độ xua tay loạn xạ, thế giới này y thuật không phát triển, nếu bị rắn độc cắn cũng không phải là trò vui, chưa biết chừng còn mất mạng.
Nam tử kia lại rất nghe lời, không hề động đậy, càng chẳng quay đầu, chỉ lặng lẳng đứng đó, phong thái như tiên trên trời.
Tần Thiên lòng như lửa đốt, tìm kiếm xung quanh, nhanh chóng kiếm được một cây gậy dài.
Nàng hai tay cầm gậy, cẩn thận đi về phía con rắn kia, vừa nhìn chằm chằm con rắn vừa dặn người kia:
-  Công tử, rắn ở ngay sau ngươi, đừng cử động, ta đến đẩy rắn ra.
Công tử kia không lên tiếng.
Tần Thiên nhẹ nhàng đi đến dưới tàng cây, thấy con rắn kia còn to hơn cây gậy, cả người uốn éo trông ghê tởm, đáng sợ. Như là cảm nhận được nguy hiểm từ phía Tần Thiên, rắn hoa quay đầu về phía Tần Thiên.
Nó ngóc đầu lên, hai mắt hung ác, miệng há to, lưỡi đỏ lòng phun phì phù như muốn cắn nuốt Tần Thiên.
Hai chân Tần Thiên như nhũn ra, trán toát mồ hôi.
Giờ nàng mới phát hiện, thì ra nàng không dũng cảm như nàng nghĩ.
Mà vị công tử kia hình như cũng bị dọa cho ngây người, vẫn không hề có phản ứng gì. Mắt thấy con rắn sắp bổ về phía mình, Tần Thiên quát to một tiếng, sống chết nhắm mắt lại, gậy trong tay vung lên, gạt con rắn ra.
Con rắn bị đánh trúng lăn vài vòng, tức giận bò nhanh về phía Tần Thiên, Tần Thiên hoảng sợ quát to một tiếng, vứt gậy chạy vội, vừa chạy vừa nhìn nam tử kia hô to:
-  Công tử, mau cứu ta!!!
Nhưng khiến cho Tần Thiên tức hộc máu là công tử áo trắng kia lại phất tay áo rồi nhàn nhã bỏ đi.
-  Này này, công tử, ngươi không thể cứ thế mà đi được!
Tần Thiên gấp đến giơ tay giơ chân.
Bóng dáng công tử kia thong dong tự nhiên, một trận gió thổi qua, tay áo dài tung bay, tóc dài bay bay tựa như thiên tiên hạ phàm…
Tần Thiên hận không thể một cước đá chết vị tiên này, giận đến muốn chửi bậy.
Mẹ kiếp, ta liều chết cứu mạng ngươi, ngươi con mẹ nó lại thoát hiểm rồi phất tay áo bỏ đi.
Đúng là đồ cầm thú vong ân phụ nghĩa. Mặt người dạ thú!
Nhưng cầm thú kia lại có bản lĩnh mà từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn lại một lần.
Tần Thiên chỉ lo chửi cầm thú mà quên để ý dưới chân, không cẩn thận trượt chân, cả người ngã về một phía.
Bi kịch là, bên cạnh chính là một hồ nước nhỏ…
“Bùm” một tiếng, Tần Thiên hoàn toàn trở thành nhân vật bi kịch.
Khi nàng cả người ướt đẫm, đầu dính lá sen ngoi lên khỏi mặt nước thì vừa khéo nhìn thấy bóng dáng công tử áo trắng kia thảnh thơi biến mất ở góc rẽ.
Một khắc đó, Tần Thiên đột nhiên muốn giết người…
CHƯƠNG 12. NHA ĐẦU TỐT PHẢI LẤY TIỂU TỬ TỐT
Ước chừng qua một khắc, Tần Thiên mới tìm được người hỏi đường mà trở về sân của Đại phu nhân.
Vừa vào cửa, nha đầu trong viện thấy nàng thì phì cười:
-  Tần Thiên, sao lại ướt sũng người vậy?
Tần Thiên đứng ở góc tường lạnh run, tủi thân òa khóc.
Vẫn là Trương ma ma từng nhận tiền của Tần Thiên đi tới, đuổi đám nha hoàn cười cợt, quay đầu nói với Tần Thiên:
-  Không cần nói gì cả, đi theo ta về phòng thay quần áo đã.
Nói xong kéo tay Tần Thiên vào phòng bà, thấy cả bao quần áo của Tần Thiên cũng ướt sũng thì tìm một bộ quần áo cũ của mình cho nàng thay. Nhân lúc Tần Thiên thay quần áo lại ra ngoài làm bát canh gừng cho nàng uống.
-  Cũng may giờ trời còn ấm áp, uống bát canh gừng này cho đổ mồ hôi thì hẳn sẽ không bị nhiễm bệnh nữa. Trương ma ma nói.
Tần Thiên đón lấy bát canh gừng uống một hơi, cảm giác người dần ấm lên thì cảm kích nói với Trương ma ma:
-  Cám ơn ma ma!
Thấy Trương ma ma đang thu dọn quần áo ướt của nàng thì vội buông bát, bước tới giành lấy.
Trương ma ma thuận tay giao cho nàng, cười nói:
-  Ngươi làm sao vậy, cả người ẩm ướt, chắc là có người bắt nạt?
Tần Thiên tràn đầy tủi thân, oán giận, hận không thể mắng công tử áo trắng kia nhưng nghĩ thân phận của hắn có lẽ không tồi nên cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
-  Ở trong phủ lạc đường, không cẩn thận ngã vào hồ nước.
Tần Thiên vừa thu dọn vừa bâng quơ nói.
-  Lạc đường?
Trương ma ma cười nói:
-  Trước kia vẫn chỉ ở trong phòng giặt đồ, khó trách ngươi bị lạc đường nhưng về sau ngươi ở lại chỗ Đại phu nhân, còn nhiều cơ hội đi khắp nơi. Đi vài lần là hết lạc thôi.
Tần Thiên quay đầu lại nhìn Trương ma ma cười cười.
-  Ta biết rồi.
Trương ma ma nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng thì rất thích, đi tới vuốt đầu nàng cười nói:
-  Đúng là nha đầu khả ái.
Thấy nàng thu dọn xong xuôi thì dẫn nàng về phòng của mình.
Nha hoàn hạng ba trong viện Đại phu nhân có 4 người, đều ở phòng phía tây viện. Trong phòng có tủ, có bàn còn có 1 chiếc giường chung dài, tuy rằng đơn sơ nhưng còn tốt hơn phòng giặt đồ nhiều.
Trương ma ma nói về ba nha hoàn còn lại với nàng.
-  Đều là những nha đầu vô tâm, ngươi nhất định có thể ở chung với các nàng.
Sau đó lại giúp Tần Thiên thu xếp.
Tần Thiên trong lòng cảm kích, liên tục nói lời cảm ơn.
Trương ma ma thu xếp xong xuôi thì quay về báo lại cho Nguyệt Nương.
Nguyệt Nương đi đến phòng Đại phu nhân nói với bà:
-  Phu nhân, tiểu nha đầu Tần Thiên kia đã được an bài thỏa đáng rồi.
Đại phu nhân đang ngồi bên bàn xem sổ sách chỉ ừm một tiếng.
Nguyệt Nương thay chung trà đã lạnh của Đại phu nhân đi, sau đó hỏi:
-  Phu nhân, vì sao người có chút nể trọng Tần Thiên, còn giữ nàng lại trong viện?
Đại phu nhân ngẩng đầu nhìn Nguyệt Nương một cái, cười nói:
-  Ngươi thật sự không biết?
Nguyệt Nương thấy phu nhân buông sổ sách thì đi đến bên giúp bà bóp vai:
-  Đoán là phu nhân thích tấm lòng nhân hậu của nha đầu kia.
Đại phu nhân được Nguyệt Nương xoa bóp dần thả lỏng cơ thể, bà dựa vào ghế, nheo mắt lại:
-  Không sai, bị bằng hữu bán đứng, nàng tuy rằng oán trách nhưng vẫn dám làm dám chịu, lấy đại cục làm trọng, đồng thời cũng lặng lẽ để cho đối phương một con đường sống. Nha đầu đó tấm lòng nhân hậu, tâm tư linh mẫn mà cũng dám giận dám nói, ở lại phòng giặt đồ đúng là lãng phí. Hơn nữa tuổi cũng không nhỏ, không chừng ngày nào đó sẽ bị trong phủ tùy tiện gả cho ai đó. Đứa nhỏ lương thiện như vậy, làm thế quá tội nghiệp. Nha đầu đó tính khí rất vừa ý ta, Nguyệt Nương…
Đại phu nhân hơi hơi quay đầu lại, Nguyệt Nương vội vàng nói:
-  Chuyện gì thưa phu nhân?
Phu nhân nói:
-  Ngươi bình thường cũng để ý một chút về đám tiểu tử trong phủ hoặc trong Trà Hành, có ai thích hợp nói cho ta để ta làm chủ cho nha đầu kia, nha đầu tốt như vậy phải lấy một tiểu tử tốt, về sau sống những ngày yên ổn.
Nguyệt Nương cười nói:
-  Nguyệt Nương biết rồi, phu nhân đúng là từ bi.
Trong lòng thầm nghĩ, ai cũng nói phu nhân lợi hại sắc sảo nhưng chẳng ai biết rằng thực ra phu nhân rất lương thiện.
-  Từ bi?
Đại phu nhân thở dài.
-  Chỉ sợ có người chẳng nghĩ như vậy… lúc này còn không biết hận ta cỡ nào.
Nguyệt Nương cũng thở dài, ngừng tay, đem chung trà đặt vào tay phu nhân, nhẹ giọng nói:
-  Phu nhân thực ra thực sự muốn tốt cho Nhị thiếu gia, phu nhân muốn Nhị thiếu gia tới cửa chính là cho thiếu gia tự mình nhìn hoàn cảnh gian khổ của nhà nông, để cho hắn tự đi nhận lỗi cũng là muốn hắn được tiếng biết sai, biết sửa lỗi…
Đại phu nhân cầm chung trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm:
-  Những lời này ta cũng muốn nói rõ với hắn, mẫu thân hắn cùng người trong phủ đã đưa hắn lên tận trời, khiến hắn tự cao tự đại như vậy, ỷ thế làm bậy. Nếu ta lại nhẹ nhàng thì hắn không biết sợ hãi, còn chẳng biết sẽ thành thế nào? Sau này sao ta dám giao Thịnh Thế to lớn như vậy cùng với miếng ăn của bao nhiêu người lại cho hắn? Hi vọng lần này hắn có thể nghe ta, thấy đám nông dân vất vả mà biết xúc động, thu liễm tính tình lại.
Nguyệt Nương nghe xong rũ mắt không lên tiếng nhưng trong lòng nghĩ, giang sơn khó đổi bản tính khó dời, tính tình Nhị thiếu gia sớm đã thành như thế, khó mà sửa.
Nhưng thấy phu nhân thực sự ưu phiền thì những lời này không nói ra nổi.
Phu nhân chẳng lẽ giữ mãi vị trí chủ nhân Thịnh Thế? Mười mấy năm qua ngày nào phu nhân cũng trời chưa sáng đã đến Trà Hành, mặt trời xuống núi mới về phủ, cho dù về sớm cũng phải gặp quản sự xem sổ sách, còn phải ứng phó với bên Lý di nương làm loạn, thật sự chẳng có lúc nào nhàn rỗi. Ngày nào cũng mệt mỏi, thắt lưng đau ê ẩm, đầu váng mắt hoa.
Ai cũng nghĩ phu nhân oai phong nhưng có ai hiểu nỗi vất vả của phu nhân?
Thịnh Thế không thể giao Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia lại là người không có chí hướng tốt, phu nhân chẳng lẽ có thể cả đời chống đỡ cho Thịnh Thế? Đến lúc đó phu nhân sẽ giao gánh nặng cho ai?
Lý di nương không hiểu rằng phu nhân còn mong Nhị thiếu gia thành công hơn bất kì ai.
Đơn giản là Nhị thiếu gia còn có thể thay đổi, nhưng Đại thiếu gia cũng không có cách nào mà thay đổi …
****
Bên kia, Lý di nương cùng con trai Trang Tín Xuyên trở về từ chỗ Đại phu nhân, nổi giận đùng đùng quay về sân của mình.
Đi một hồi thì vừa vặn đụng phải một nha đầu vén rèm đi ra, bời vì Lý di nương đi quá nhanh, nha đầu kia không cẩn thận đụng vào bà, Lý di nương giận dữ, vung tay đánh, mắng:
-  Đồ chó mù, giữ ngươi lại làm gì?
Nha đầu kia sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu khóc.
Linh Nhi liếc nhìn một nha hoàn bên cạnh đã có ma ma đi lên kéo nha hoàn kia đi. Người hầu trong viện câm như hến, ai cũng biết nha hoàn này sẽ có kết cục gì.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân