Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 007-009
HƯƠNG 07. BÍ MẬT TRÊN BỘ QUẦN ÁO
Trước tiên là bất cứ giá nào cũng không được hoảng sợ, giờ đã có chút hi vọng sống, đương nhiên cũng không thể cứng đầu như trước, phải làm theo ý cấp trên, để bọn họ thoải mái mới được.
Nghĩ đến đây, Tần Thiên cung kính quỳ xuống trước mặt Đại phu nhân. Nếu đã đến thời đại tôn ti rõ ràng thì không nên tiếc đầu gối của mình. Điều này từ sau khi nàng tiếp nhận sự thực mình xuyên qua cũng đã suy nghĩ cẩn thận.
Đại phu nhân mặt không thay đổi nhìn Tần Thiên đang dập đầu trước mặt mình.
Bộ dạng nhe nanh múa vuốt trước đó đã hoàn toàn biến mất, dịu ngoan như một con người khác. Thức thời như vậy, thật đúng là người thông minh.
Đại phu nhân lại giật giật người, hai tay đặt lên đầu gối, một tay khe khẽ vuốt lên mu bàn tay kia theo nhịp. Nguyệt Nương ở bên cạnh thấy động tác này của phu nhân thì trong lòng có chút kỳ quái.
Bởi vì bà biết, chỉ khi nào tâm tình phu nhân sung sướng thì mới có động tác này
Nhưng là vừa nãy rõ ràng phu nhân rất khó chịu…
Đôi mắt Nguyệt Nương đảo qua, quay đầu nhìn Tần Thiên phía dưới, hơi mím môi, có chút đăm chiêu.
Bên này, Tần Thiên dập đầu rồi ngẩng đầu, nhìn Đại phu nhân.
Nói chuyện luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương, đây là thói quen trước kia của Tần Thiên, cái này có thể làm cho đối phương có cảm giác được sự tự tin của mình, cũng là một cách tôn trọng đối phương.
Nhưng bên cạnh, đám người hầu luôn không dám nhìn thẳng mặt chủ nhân, hành vi của Tần Thiên dù có chút quá phận nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác đặc biệt.
Đặc biệt sẽ luôn khiến cho người khác chú ý.
-   Dạ thưa phu nhân…
Tần Thiên nhìn Đại phu nhân chậm rãi nói:
-   Phu nhân có lẽ không biết, chúng nô tỳ bị bán vào đây mới được 1 tháng, trong 1 tháng này, đó cũng là lần đầu tiên thấy quần áo của chủ nhân. Nô tỳ từng hỏi qua các tỷ tỷ trong phòng giặt đồ, các nàng đã ở đó vài năm, cũng rất ít khi giặt quần áo của chủ nhân, cho dù là có cũng là quần áo cũ, xiêm y mới tinh như của Lý di nương chắc chắn không tới lượt đám người như nô tỳ giặt.
Đại phu nhân tỏ vẻ nghi hoặc, bà tên thật là Giang Hoa Anh, nhà mẹ đẻ là thương gia nổi tiếng của Tô thành bên cạnh, ở nhà là trưởng nữ, từ nhỏ được nuông chiều, gả đến Trang phủ tuy rằng cũng xử lý những việc trong viện nhưng những chuyện vụn vặt như vậy căn bản không đến lượt bà quan tâm. Sau khi Trang lão gia qua đời, bà một lòng một dạ vùi đầu vào làm ăn, chuyện hậu viện giao hết cho Lý di nương xử lý, với phương diện này thực ra biết rất ít.
Bà làm sao có thời gian rỗi quan tâm xiêm y trên người mình mặc là do ai giặt.
Nguyệt Nương ở bên thấy phu nhân khó hiểu thì khẽ nói thầm vào tai bà: quần áo của chủ nhân đều là do nha hoàn trong viện giặt. Việc này, thân là người hầu bà đương nhiên biết.
Nói rõ ràng rành mạch như vậy, Đại phu nhân cũng thoáng nghe ra điều gì đó.
-   Nói tiếp đi. Đại phu nhân thản nhiên nói.
Sau đó, Tần Thiên kể chuyện Linh Nhi cô nương bỗng đem quần áo của Lý di nương tới, Tống ma ma đưa cho các nàng giặt, sau đó các nàng phát hiện mình bị biến thành kẻ chết thay thì mới nghĩ cách thoát thân. Tất cả đều kể rõ ràng.
Trước kia tốt xấu gì Tần Thiên cũng tốt nghiệp đại học, kể chuyện đương nhiên rõ ràng, chỗ nào cần nhấn mạnh cho Đại phu nhân chú ý, chỗ nào cần lướt qua đương nhiên là rất khéo.
Trong lúc đó, cũng thực sự nói mọi chuyện đều là chủ ý của nàng, đặt Tiểu Mai qua một bên.
Tiểu Mai chỉ cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Đại phu nhân nghe cẩn thận, từ đầu đến cuối chẳng nhíu mày, dù Tần Thiên nhìn thế nào cũng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng bà. Chờ Tần Thiên nói xong, Đại phu nhân cũng chỉ là thản nhiên nói:
-   Cũng khó cho ngươi nghĩ ra cách này, quần áo bị chim khách cắp đi, chẳng những không thể truy cứu chuyện quần áo bị hỏng mà còn dựa vào điềm lành giúp Lý di nương vui mừng…
Nói xong lời cuối cùng, Đại phu nhân bỗng nhiên kéo dài giọng khiến tim Tần Thiên cũng bị kéo lên theo.
-   Dạ thưa phu nhân, lúc ấy nô tỳ chỉ nghĩ làm thế nào để không bị trách phạt…
Cũng không phải muốn lấy lòng ai, điều này phải nói rõ ràng.
Tuy rằng đến đây mới chỉ 1 tháng nhưng mâu thuẫn giữa Đại phu nhân và Lý di nương nàng cũng đã nghe phong thanh.
Đại phu nhân nhẹ nhàng cười:
-   Ngươi khá thành thật đó.
Bà bưng chung trà bên cạnh, nhấp mấy ngụm rồi buông xuống, lại hỏi tiếp:
-   Ta chỉ thấy lạ, ngươi làm thế nào mà chim khách có thể tha quần áo đó đi? Chẳng lẽ chim khách cũng nghe lời ngươi?
Đại phu nhân nhìn bộ quần áo dưới dất, sau khi nghe lời đồn điềm lành gì đó thì cảm thấy có điều quái lạ nên gọi người tìm lại bộ quần áo đó. Tuy rằng có thể nhìn ra là đã có người tác động nhưng quần áo đã nát bươm, thực tế thế nào cũng khó mà phán đoán.
Tần Thiên nói:
-   Dạ thưa phu nhân, kỳ thật cũng rất đơn giản, nô tỳ tìm chút đồ ăn chim khách thích ăn rải lên nóc nhà, dụ chim khách đến. Sau đó lại thêu những con sâu mà chim khách thích ăn lên quần áo, chim khách thích ăn nhưng không mổ được, đến khi nô tỳ xua nó đi, nó tiếc sâu tất nhiên sẽ cắp quần áo đi…
Tần Thiên nhớ tới đám sâu thêu lên quần áo mà người không khỏi run lên…
Đại phu nhân nghe xong ngẩn người, trong đầu hiện ra cảnh bộ quần áo Lý di nương thích nhất bị thêu đầu sâu ghê tởm mà không nhịn được phì cười.
Thấy Đại phu nhân cười, đám người hầu cũng cười theo.
Nguyệt Nương nhìn nhìn Tần Thiên dưới dất có chút thưởng thức.
Tần Thiên thở dài một hơi, cửa này hẳn là đã qua rồi…
Nàng quay đầu nhìn Tiểu Mai một cái, trùng hợp Tiểu Mai cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người vừa giao nhau, Tiểu Mai lập tức cúi đầu.
Tần Thiên buồn bã, đã có thời gian nàng và Tiểu Mai cũng thật thân thiết nhưng nàng ấy mấy lần bán đứng mình, bằng hữu như vậy, nàng không thể lại tin tưởng.
Bên kia Đại phu nhân bưng miệng cười một lúc rồi nhìn Tần Thiên cười nói:
-   Ngươi nói đúng, chuyện này không trách các ngươi được, ta quả thực không nên không phân biệt phải trái đã quyết định.
Nói tới đây, Đại phu nhân ngẩng đầu, khóe miệng mỉm cười, nhìn người hầu chung quanh liếc mắt một cái, nhấn cao giọng:
-   Chỉ cần vào Trang phủ thì là người của Trang phủ, chỉ cần các ngươi không rời bỏ Trang phủ thì Trang phủ sẽ không đối xử tệ bạc với các ngươi.
Bọn người hầu vội vàng thể hiện lòng trung thành.
Tần Thiên có chút bất ngờ nhìn Đại phu nhân, không nghĩ tới bà sẽ thừa nhận mình sai như vậy. Trí tuệ như thế khó trách có thể quản lý Trà Hành lớn như vậy nhiều năm qua ngày một phát triển.
Đại phu nhân quay đầu nói với Nguyệt Nương:
-   Nếu là như vậy, chuyện không thể xử lý như trước…
Nguyệt Nương lập tức cười nói:
-   Nguyệt Nương biết nên làm như thế nào, Nguyệt Nương gọi người đưa bà mối đi là được.
Nghe đến đó, Tần Thiên và Tiểu Mai mới buông lỏng tâm tình.
Nhưng lúc này, phu nhân lại nói:
-   Đưa đi? Sao lại đưa đi?
Tần Thiên và Tiểu Mai cùng ngẩng đầu, lo lắng nhìn phu nhân. Chẳng lẽ nói nhiều như vậy, phu nhân vẫn muốn bán các nàng đi.
Đại phu nhân quay đầu, ánh mắt đảo một vòng qua Tần Thiên và Tiểu Mai.
-   Tiểu Đào ở lại, bán nha đầu này đi.
Đại phu nhân chỉ vào Tiểu Mai.
CHƯƠNG 08. THĂNG CHỨC
Lời nói của Đại phu nhân với Tiểu Mai mà nói đúng là sét đánh giữa trời quang.
Tiểu Mai nhịn không được hoảng sợ hô lớn:
-   Phu nhân, vì sao? Vì sao Tiểu Đào có thể ở lại mà con lại bị bán đi!
Đại phu nhân vỗ mạnh lên chiếc bàn gỗ bên cạnh đến nỗi chung trà rung lên loảng xoảng, bà nhìn Tiểu Mai cười nhạt nói:
-   Bình sinh ta hận nhất người bội bạc, lúc trước các ngươi cùng gặp việc này, coi như là chung hưởng phúc họa, há có thể khi tai vạ đến lại bán đứng đối phương để đổi lấy bình an cho chính mình? Phúc khí này là Tiểu Đào một mình liều chết đổi lại, ngươi cũng dám thoải mái hưởng thụ?
Giọng nói đầy khí thế.
Những lời này khiến Tiểu Mai xấu hổ không ngóc đầu lên nổi.
Nguyệt Nương nhìn về đám nha hoàn, bọn họ tiến lên kéo tay Tiểu Mai, Tiểu Mai vừa sợ vừa vội luôn miệng cầu xin nhưng Đại phu nhân chỉ cúi đầu uống trà mà không buồn nhìn một chút.
Dưới tình thế cấp bách, Tiểu Mai cầu xin Tần Thiên:
-   Tiểu Đào, Tiểu Đào, ngươi xin phu nhân giúp ta đi, niệm tình trước kia ta đã chăm sóc ngươi… ta cũng không muốn ngươi bị bán nhưng ta sợ… Tiểu Đào…
Tiểu Mai than thở khóc lóc.
Tần Thiên nhìn bộ dáng của nàng, có chút mềm lòng, nàng ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân thử nói một câu:
-   Phu nhân…
Còn chưa nói xong, Đại phu nhân bỗng dùng sức ném chung trà trên tay đi, chỉ vào Tần Thiên lạnh lùng nói:
-   Ngươi câm miệng, ngươi nghĩ ngươi là ai! Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện.
Phu nhân nói khiến Tần Thiên sợ tới toát mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu, cũng không dám nhiều lời.
Bên kia, bọn họ đã kéo Tiểu Mai ra ngoài.
Trong phòng, Nguyệt Nương sai bọn nha hoàn thu dọn, Tần Thiên cúi đầu quỳ ở đó không dám động đậy, nhất thời cũng không có ai đến để ý nàng.
Nàng quỳ đến khi xương sống thắt lưng đều đau, nghĩ sắp bị người quên lãng thì bỗng nhiên Đại phu nhân lại lên tiếng.
-   Nguyệt Nương, ngươi đi nói với ma ma quản sự, đem Tiểu Đào điều đến sân ta. Từ nay về sau, Tiểu Đào là nha hoàn hạng ba trong viện ta.
Tần Thiên ngẩn ra.
Nàng…… Đây là nàng được thăng chức?
Trong họa có phúc.
Có thể từ phòng giặt quần áo điều đến phòng phu nhân đương gia, chẳng những tiền tiêu vặt hàng tháng tăng lên không ít mà quan trọng là nàng có thể thường xuyên nhìn thấy phu nhân, sau này muốn chuộc thân vẫn là nhiều cơ hội hơn.
Tuy rằng sẽ phức tạp hơn so với ở phòng giặt quần áo nhưng làm gì có chuyện gì không phải trả giá.
Lập tức, Tần Thiên đầy thành ý dập đầu:
-   Tạ ơn phu nhân.
Đại phu nhân nặng nề ừ một tiếng, lại nói:
-   Về sau ở đây phải tuân thủ quy củ, nếu còn không trên không dưới như hôm nay ta sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu.
-   Vâng!
Tần Thiên nín thở đáp.
-   Việc hôm nay không ai được nói ra ngoài, nếu vì chuyện này mà gặp phải điều gì thì đừng trách ta không nể tình chủ tớ.
Lời này là Đại phu nhân nói với các nha hoàn trong phòng. Lúc nói chuyện cũng không quá sắc bén, nghiêm nghị nhưng lại có uy nghiêm khiến người ta sợ hãi.
Bọn người hầu nhất loạt quỳ xuống nói vâng.
Hôm nay vì không bị bán đi, Tần Thiên bất đắc dĩ nói thật, vốn đang lo nhiều người nghe được sẽ đến tai Lý di nương, đến lúc đó không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Phải biết rằng, Lí di nương tuy rằng là thiếp nhưng ở trong phủ địa vị cũng không kém Đại phu nhân. Theo đạo lý, thiếp thất thấp hèn, căn bản không thể so với chính thất nhưng Trang phủ lại khác.
Đại phu nhân tuy rằng là chính thất, có năng lực, quyết đoán, nhưng bà có một nhược điểm, con trai duy nhất của bà – Trang Tín Ngạn bị điếc.
Mà con của Lý di nương, nhỏ hơn Trang Tín Ngạn một tuổi, Trang Tín Xuyên lại là một người thông minh lanh lợi khỏe mạnh.
Lúc trước Đại phu nhân làm đương gia là vì bọn họ còn nhỏ, bất đắc dĩ phải làm chủ, nay bọn họ dần lớn lên, Thịnh Thế Trà Hành đương nhiên phải do con cháu họ Trang nắm quyền.
Nhưng cũng từ đó mà phát sinh vấn đề.
Người thừa kế là kẻ điếc bẩm sinh, không thể nghe, không thể nói thì có thể thành đương gia sao?
Như vậy, con trai của Lý di nương, Trang Tín Xuyên trở thành người đương gia là chuyện không hề trì hoãn!
Huống chi, phía sau Lý di nương còn có chỗ dựa là nhà mẹ đẻ.
Đáng nói là, tỷ tỷ của Lý di nương gả cho người đọc sách, người đó trúng cử nhân, kiếm được chức quan, giờ đang là Tri châu đại nhân của Dương Thành.
Trà Hành có rất nhiều chuyện cần dựa vào sự giúp đỡ của ông ta, đó đương nhiên là nhờ vào Lý di nương.
Cho nên Lý di nương tuy rằng là thiếp nhưng hoàn toàn có thể ngang bằng với Đại phu nhân trong Trang phủ.
Nếu như để bà biết việc này, mình sao có ngày yên ổn?
Lời này của Đại phu nhân bất kể là vì lí do gì cũng có ơn lớn với nàng. Điều này khiến Tần Thiên rất cảm kích.
Sau đó Đại phu nhân lại hỏi quê quán, tuổi tác của nàng, những cái này nàng đều nghe Tiểu Mai nói qua nên tất nhiên là trả lời chi tiết.
Sau, phu nhân nghe được tên thật của Tần Thiên thì tiện miệng nói:
-   Tần Thiên, trời nắng, kể cũng là cái tên vui vẻ, về sau ngươi cứ gọi là Tần Thiên đi, Tiểu Đào nghe hơi tục.
Tên Tiểu Đào là do lúc vào phủ Tống ma ma thuận miệng gọi mà thành.
Có thể lấy lại tên cũ, Tần Thiên đương nhiên rất vui, Tần Thiên lại cảm ơn phu nhân. Nguyệt Nương thấy phu nhân mệt thì cho Tần Thiên lui xuống.
Trước khi đi, phu nhân còn thưởng Tần Thiên 20 tiền khiến Tần Thiên rất bất ngờ.
Nguyệt Nương theo Tần Thiên đi ra, lén nói với nàng:
-   Phu nhân rất ít quản chuyện này, có thể thấy bà có vài phần quý ngươi, về sau phải nhớ trung thành với phu nhân.
Tần Thiên lập tức vâng dạ.
Nếu đã vào sân của Đại phu nhân về sau đương nhiên phải suy nghĩ cho bà, đạo đức nghề nghiệp này nàng vẫn phải có.
Nguyệt Nương lại gọi một nha hoàn tên Thúy San đến bảo nàng đến phòng giặt quần áo một lần, nói với Tống ma ma một tiếng rồi lại sai một nha hoàn đến dạy Tần Thiên quy củ trong viện.
Đang nói, bỗng ngoài cửa có nha đầu báo:
-   Lí di nương và Nhị thiếu gia đến!
Nguyệt Nương ngẩn ra, cũng mặc kệ Tần Thiên, vẫy tay bảo nha hoàn kia đưa nàng đi xuống.
Tần Thiên xoay người nhìn thấy một đám nha hoàn vây lấy một nam một nữ đi vào.
Nữ nhân đó hơn ba mươi tuổi, mặc bộ áo lụa màu xanh đậm thêu hoa, đi giày vải, váy trắng dài, tóc dài chải bới gọn gàng cài trâm vàng phỉ thúy, trước ngực đeo chuỗi hạt phỉ thúy xanh biếc.
Vị này mặt mày quyến rũ, khóe miệng như đang cười nhưng ánh mắt lưu chuyển lại có vẻ sắc bén khiến người ta vừa nhìn đã biết đó là người không dễ ở chung.
Tần Thiên biết, đó chính là Lý di nương có thể ngang hàng với chính thất.
Bà hơi ngẩng đầu chậm rãi đi vào, đi đến đâu có nha hoàn hành lễ đến đó, bà đều mỉm cười, đuôi lông mày hơi nhướng cao. Tay trái bà có một thanh niên trẻ tuổi đỡ.
Tần Thiên tiện nhìn qua, không khỏi giật mình.
Người thanh niên này ước chừng khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc áo bào màu xanh lam in hoa, tay áo rộng càng hiện rõ dáng người cao lớn như cây ngọc trước gió của hắn, hơn nữa khuôn mặt trắng trẻo, mặt mày tuấn tú tựa như mỹ nam tử chỉ có trong những bức họa cổ.
Chỉ là nam tử này mắt rất sắc, môi quá mỏng khiến người ta có chút cảm giác không tốt nhưng những điều này cũng không hề tổn hại đến sự tao nhã của hắn mà ngược lại còn thêm phần khí thế bức người.
Không cần hỏi, Tần Thiên cũng biết, đó chính là đương gia tương lai trong truyền thuyết, Nhị thiếu gia Trang phủ Trang Tín Xuyên.
CHƯƠNG 9. LỜI NÓI SẮC BÉN, THẦN SẮC NGHIÊM NGHỊ
Thấy hai người tiến vào, Tần Thiên vội lui về sau hai bước, cúi đầu hành lễ với hai người, mọi người trong viện đều gọi:
-   Nhị phu nhân, Nhị thiếu gia.
Lí di nương cùng Trang Tín Xuyên mang theo ma ma, nha hoàn rất khí thế, ngang nhiên đi qua mọi người, mắt cũng không liếc qua bọn họ. Mãi đến khi Nguyệt Nương hành lễ thì mới nhìn qua cười nói:
-   Nguyệt Nương, đại tỷ đang ở trong phòng à?
Đầu tiên, Nguyệt Nương phúc thân với Lý di nương rồi mới đáp:
-   Dạ thưa Nhị phu nhân, phu nhân mới từ Trà Hành về, đang nghỉ ngơi.
Lí di nương nhìn trong phòng một cái, cười nói:
-   Đại tỷ bận rộn, khó khăn lắm mới có lúc nghỉ, vốn không nên quấy rầy nhưng ta lại vừa đúng lúc có chuyện cần gặp đại tỷ đành phải quấy nhiễu đại tỷ một chút vậy.
Nói xong liếc Linh Nhi bên cạnh một cái, Linh Nhi tiến lên, vén rèm cửa thông báo, đợi bên trong có người đáp lại thì Lý di nương kéo tay con đi vào.
Mà tất cả chuyện này Nguyệt Nương không kịp cản lại, bà cau mày, giận mà không dám nói gì, vội vàng đi theo bọn họ.
Tần Thiên nhìn cảnh đó mới cảm nhận được địa vị của Lý di nương ở đây.
Phòng chính thất nói vào thì vào, như không chút lo lắng gì.
Đại phu nhân nhìn như nắm quyền nhưng kì thực ngày cũng không dễ dàng mà sống.
Mỗi năm qua đi bọn trẻ lớn thêm một tuổi, đến sau khi bà thực sự giao vị trí đương gia ra, dựa vào tính cách này của Lý di nương thì sao có thể dung được mẹ con Đại phu nhân?
Đó có lẽ là căn nguyên mâu thuẫn giữa hai người đàn bà này, cũng có thể là nguy cơ của Trang phủ.
Nếu nàng còn ở phòng giặt đồ, hai người đánh nhau sống chết cũng không liên quan đến nàng nhưng giờ nàng vào viện của Đại phu nhân, vô hình trung vận mệnh của nàng cũng gắn liền với Đại phu nhân, nếu Đại phu nhân thất thế thì người bên cạnh Đại phu nhân cũng chẳng có ngày lành.
Nhìn như là phiêu lưu nhưng giờ có nguy hiểm nhưng cũng có cơ hội, ở lại phòng giặt đồ thì cả đời cũng không đạt được mục đích của mình, dù sao ở bên phu nhân cũng có cơ hội hơn.
Đang nghĩ thì người bên cạnh nói:
-   Về sau ngươi sẽ ở lại trong viện, có cần chuyển đồ lại không?
Tần Thiên lấy lại tinh thần cười với bà:
-   Cũng may nhờ ma ma nhắc nhở, ta đi dọn đồ mang đến đây.
Nói xong lại lấy mấy đồng trong số 20 tiền phu nhân vừa thưởng ra dúi vào tay bà cười nói:
-   Ma ma, Tần Thiên không hiểu gì cả, về sau vẫn xin ma ma chiếu cố thêm.
Vừa rồi ở trong phòng đã thấy ma ma này, sau Nguyệt Nương cũng lại sai bảo bà, có thể thấy người này có chút địa vị trước mặt phu nhân, điều đó đáng khiến Tần Thiên phí chút tiền để lung lạc.
Thật ra đám ma ma rất ngứa mắt với Tần Thiên nhưng Tần Thiên làm vậy coi như cũng tôn trọng bà, hơn nữa nàng cười lên có hai má lúm, trông ngọt ngào khả ái nên bà cũng rất vui. Sau đó lại nhắc nhở Tần Thiên mấy câu, nói về cấp bậc của người hầu trong viện và tính cách của mọi người. Người nào cần tránh, người nào cần nịnh khiến Tần Thiên cũng được lợi rất nhiều.
Nói xong những cái này, Tần Thiên chào bà rồi đi đến phòng giặt đồ lấy đồ của mình.
Mà bên kia, Lý di nương kéo Trang Tín Xuyên đi vào đã thấy Đại phu nhân nghiêng người ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm một quyển sổ sách gì đó đang nhìn.
Ánh mắt Lý di nương nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đại phu nhân rồi chuyển sang quyển sổ, sau đó quay đầu, vỗ nhẹ vai Trang Tín Xuyên.
Trang Tín Xuyên nhận được ám hiệu, quỳ xuống trước mặt Đại phu nhân.
Đại phu nhân quay sang, đầu tiên là nhìn Nguyệt Nương một cái, Nguyệt Nương hiểu ý dẫn đám nha hoàn lui xuống hết.
Mãi đến khi đám người hầu ra ngoài hết, Đại phu nhân mới nhìn Trang Tín Xuyên lạnh lùng nói:
-   Tín Xuyên, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên.
Tuy nói như vậy nhưng cũng không gọi ai đỡ hắn lên. Lí di nương ở một bên thấy vậy thì nhíu mày. Trên đất, Trang Tín Xuyên quỳ ở đó cũng không nhúc nhích, cúi đầu nói:
- Đại nương, con biết sai rồi, xin đại nương trách phạt.
Đại phu nhân cúi đầu nhìn Trang Tín Xuyên đang quỳ, tóc dài đen nhánh mà trong lòng mờ mịt.
Mãi cho đến khi lão gia qua đời mấy năm sau hắn đều một câu mẫu thân, hai câu mẫu thân, gọi rất thân thiết, lúc nào cũng ở bên cạnh bà, cũng mang đến cho bà không ít niềm vui nhưng không biết từ bao giờ, hắn bắt đầu gọi bà là đại nương…
Có thể chung hoạn nạn không nhất định là sẽ cùng chung phú quý, căn bản từ rất lâu rồi, bọn họ dần trở nên xa lạ.
Đại phu nhân thầm thở dài.
Lí di nương tiến lên vài bước, đầu tiên là giả vờ giả vịt đánh lên Trang Tín Xuyên rồi chỉ vào hắn, ngẩng đầu nói với Đại phu nhân:
-   Đại tỷ, ngươi cứ để ta dạy dỗ hắn, đừng đau lòng. Đứa nhỏ không hiểu chuyện, làm sai cần mắng thì cứ mắng, cần đánh cứ đánh, nếu không sau này sẽ không nhớ nữa.
Đánh mắng rồi chuyện cũng sẽ qua.
Đại phu nhân sao không hiểu suy tính của bà? Chỉ là việc này không phải là chuyện nhỏ, há có thể chỉ một câu “đứa nhỏ không hiểu chuyện” mà cho qua?
Dù có một số việc bà biết rõ nhưng không thừa nhận không được, tương lai Thịnh Thế phải giao lại cho Trang Tín Xuyên, dù có giao cho con mình chỉ sợ cũng không gánh nổi trách nhiệm nặng nề này.
Nhưng càng như thế thì càng cần nghiêm khắc với Trang Tín Xuyên, nếu không hủy đi tâm huyết cả đời của lão gia là chuyện nhỏ, Trang phủ làm ăn lớn như vậy nuôi sống bao nhiêu người? Nếu Trang phủ sụp đổ thì sẽ bao người vì thế mà mất đường sống?
Cho nên việc này quyết không thể xử lý qua loa, thế nào cũng phải làm cho hắn nhớ kĩ mới được.
Nghĩ vậy, Đại phu nhân cũng không để ý đến Lý di nương, chỉ nhìn Trang Tín Xuyên đang quỳ, lạnh lùng nói:
-   Ngươi nói ngươi sai rồi, vậy ngươi nói xem, ngươi sai ở chỗ nào?
Trang Tín Xuyên cúi đầu hồi lâu không nói.
Đại phu nhân cười nhạt:
-   Ngươi cứ nói ra những điều ngươi nghĩ.
Trang Tín Xuyên ngẩng đầu, nhìn về phía Đại phu nhân, đúng là vẻ mặt không phục, hắn nói:
-   Nếu đại nương muốn con nói suy nghĩ của mình thì con sẽ nói thẳng. Đại nương, chuyện này cũng chẳng phải một mình con làm, đại nương ra ngoài hỏi mà xem, làm gì có nhà ai không cân điêu. Có thương nhân thậm chí còn dùng cách mua sẵn, cho nông dân mượn tiền sau đó thu lãi nặng, con chỉ là cắt xén bớt chút cân nặng cũng là có phúc lắm rồi.
Hắn vừa nói vừa ưỡn thẳng lưng, càng nói giọng càng cao.
-   Phúc cái chó má nhà ngươi!
Đại phu nhân bỗng nhiên gầm lên, ném sổ sách trong tay vào mặt Trang Tín Xuyên, Trang Tín Xuyên bị hoảng sợ lập tức ngậm miệng mà Lý di nương cũng sợ hãi vội lùi về sau mấy bước.
Đại phu nhân ra ngoài nhiều năm như vậy, tiếp xúc với đủ loại người, quan to quý nhân có, chính nhân quân tử có, gian trá tiểu nhân lại không ít, có loại người nào bà không thể đối đáp?
Những lời đạo mạo “chi, hồ, giả, dã” bà có thể nói nhưng những lời thô tục cũng không làm khó được bà, cần mềm có mềm, cần cứng có cứng.
Không có năng lực, không biết ứng xử sao có thể gánh vác được Thịnh Thế Trà Hành bao năm qua?
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân