Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Viên Bất Phá
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 532 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 152: Một Chút Trưởng Thành
ặt Vị Đình Ngọc đột nhiên biến sắc, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Lão phu nhân quan tâm hỏi han Vị Đình Ngọc: “Đình Ngọc, nếu cảm thấy không khỏe thì mời đại phu đến khám xem.”
Vị Đình Ngọc vâng một tiếng, sắc mặt vẫn không khá hơn, quay đầu nhìn Hách Liên Dung khẽ gật đầu cười: “Có lẽ là ta quên mất, chắc Bích Kỳ vẫn cầm, lát nữa sẽ đưa cho cô sau.”
Lúc này Hách Liên Dung mới gật đầu, đợi mọi người tản đi thì cùng Vị Đình Ngọc bước về phía Nghênh Xuân Hiên, nàng cũng không vội, ung dung thong thả bước theo sau Vị Đình Ngọc, chỉ đến khi Vị Đình Ngọc dừng bước, trách mắng Bích Kỳ, Hách Liên Dung để Bích Liễu đứng tại chỗ còn mình thì bước đến chỗ bà ta:
“Cô cô, tờ biên lai giả này cháu không dùng được.” Hách Liên Dung rút ra một tờ giấy biên lai được gấp gọn gàng: “Cháu chỉ cần một tờ biên lai thật mà thôi.”
Nhìn tờ giấy trên tay Hách Liên Dung, Vị Đình Ngọc cũng không có ý nhận lấy, nhìn Hách Liên Dung một hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Vì sao?”
Hách Liên Dung cười cười: “Cô cô biết cháu nhiều tiền, chẳng lẽ không muốn chút lợi nhuận từ vụ này hay sao?”
Vị Đình Ngọc nheo mắt hỏi: “Cô không tin ta?”
Dáng vẻ này khiến Hách Liên Dung nhớ đến Vị Thiếu Quân, ngày đó hắn với nét mặt đó cũng hỏi nàng như vậy. Bình tĩnh hít sâu một hơi, Hách Liên Dung quay người sang nơi khác để không bị phân tâm: “Cô cô khiến cháu có thể tin tưởng được hay sao? Đưa cho cháu một tờ biên lai giả, số liệu mặc cháu tự bổ sung, thật sự là muốn cháu bù lấp chỗ thâm hụt trước đó sao? Hay thật ra là có ý đồ khác, bởi vậy mới giữ lại tờ biên lai gốc này?”
Vị Đình Ngọc không nói câu nào, Hách Liên Dung tiếp tục lên tiếng: “Thực chất cô cô cũng sớm biết vì sao cháu không làm tốt chức vị đương gia này nhưng lại không nói thật cho cháu biết, chỉ gợi ý cho cháu cách chỉnh sửa sổ sách, không chỉ cháu thực chất của vấn đề chẳng phải là muốn đã sai lại càng thêm sai, cứ thế lún sâu không thoát ra nổi ư?”
Vị Đình Ngọc hơi nhíu đôi mày liễu: “Xem ra cô cũng tự mình hiểu ra vì sao mình làm không tốt chức vị đương gia này?”
“Cháu cũng đã suy xét từ rất lâu, mấy ngày nay tối nào cũng mất không biết bao công sức, cháu làm không tốt chức đương gia này không gì khác do hai chữ “dùng người”. Hiện tại hạ nhân trong phủ đều là người do một tay đại tẩu cất nhắc trước đây, đại tẩu muốn bọn họ làm chút chuyện quả thực dễ như trở bàn tay. Chẳng hạn như củi gạo dầu muối dùng hằng ngày, chỉ cần mỗi mục tăng thêm giá mua vài trăm đồng, chỗ tiền đó nếu xét riêng nhỏ lẻ chẳng đáng bao nhiêu nhưng nếu mỗi mục nhỏ lẻ như vậy đều tăng thêm, hợp lại với nhau lại là một con số không nhỏ, đó mới là nguyên nhân chủ yếu hao tốn tiền bạc.”
Vị Đình Ngọc khẽ cười một tiếng, cũng không cảm thấy hứng thú với kết luận này của nàng, từ trong tay áo rút ra tờ biên lai gốc đưa cho Hách Liên Dung, nhưng đến lúc nàng đưa tay ra nhận bà ta lại rụt trở lại: “Thiếu Quân đã nói những gì với cô?”
Hách Liên Dung cười khổ một tiếng đáp: “Chàng không nói bất cứ điều gì với cháu cả.”
Vị Đình Ngọc khẽ chau mày, Hách Liên Dung than nhẹ một tiếng: “Vốn dĩ cháu cũng không dám chắc nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của cô cô cũng đã nói lên tất cả, cô cô bị Thiếu Quân nắm điểm yếu trong tay nhưng lại không cam lòng giúp đỡ chúng cháu, bởi vậy mới cố tình tính kế như vậy?”
Vị Đình Ngọc khẽ hừ một tiếng: “Các người đều là những kẻ thông minh, vì lẽ gì phải đến hỏi ta.”
“Thật ra… Thiếu Quân chỉ là muốn giúp đỡ cháu.” Hách Liên Dung khẽ cụp mắt: “Chàng đã vì cháu làm rất nhiều chuyện, những lại chưa từng nói ra nửa câu trước mặt cháu.”
Vị Đình Ngọc cười lạnh mỉa mai: “Vậy nhưng lần này hắn tìm sai người giúp cô rồi.”
“Cô cô cũng đã giúp cháu không ít, đại tẩu sẽ không kiên nhẫn dạy cháu cách đọc sổ sách như vậy.”
“Cô cũng không vừa, biết cách để ta ra mặt đối phó với Thục Cần, sau đó lại bức được ta phải đưa ra biên lai gốc.”
“Nếu cháu thực sự muốn bức cô cô thì đã làm như biết được bí mật của cô cô rồi, việc gì phải nói thẳng ra như vậy.” Hách Liên Dung nghiêm sắc mặt nói: “Cháu chỉ hi vọng sau này cô cô thật lòng giúp đỡ cháu.”
Vị Đình Ngọc nhìn Hách Liên Dung nửa ngày, khẽ lắc đầu: “Nếu như cầu ta có tác dụng Thiếu Quân đã sớm không phải làm vậy, cứ dùng uy hiếp đe dọa cho nhanh.”
Hách Liên Dung thở dài một tiếng, nàng vốn cũng không hi vọng gì vào đề nghị này bởi vậy cũng không thể nói là thất vọng, chỉ buồn cho tình cảm giữa Vị Đình Ngọc với mọi người trong gia đình lại lãnh đạm, lạnh nhạt đến như vậy, nếu cái nhà này không có một mái hiên cho bà ta tránh mưa bão, chỉ sợ đã sớm rời khỏi Vị phủ từ lâu rồi.
.
“Nếu cô cô cảm thấy không an tâm cũng không cần đưa biên lai thật cho cháu, cũng coi như nắm lấy nhược điểm khai khống sổ sách của cháu, như vậy là huề với Thiếu Quân rồi.”
Vị Đình Ngọc khẽ hừ một tiếng, đưa biên lai cho Hách Liên Dung: “Đã vạch trần hết mánh lưới ra còn cần gì phải diễn nữa.”
Hách Liên Dung nhận lại biên lai, hỏi với theo Vị Đình Ngọc: “Cô cô, cô có cảm thấy bà nội vẫn còn rất quan tâm cô cô hay không? Có lẽ gia đình này không tuyệt tình như cô cô vẫn nghĩ đâu.”
Vị Đình Ngọc có chút âu sầu đáp: “Ta nghĩ gì cô cũng biết hết rồi.”
“Không biết…cũng đoán được ra.” Nhìn theo bóng lưng Vị Đình Ngọc, Hách Liên Dung lẩm bẩm một câu như vậy.
Một nữ nhân như Vị Đình Ngọc cả đời bị một chữ tình làm cho đau khổ, tổn thương sâu sắc nhưng nguyên nhân lại xuất phát từ sự phản đối của gia đình, nếu ngay từ đầu bà ta đã được hạnh phúc bên Vân Sơn công tử thì đâu đến nỗi truân chuyên, đau khổ như ngày hôm nay. Trong lòng bà ta liệu có oán giận hay không? Hơn nữa với quan niệm của thời đại này, hạ đường thê* là nỗi sỉ nhục trong gia đình, lại không thể gả cho nhà khác, cuối cùng cũng trở thành một quả phụ bất hạnh, có quá khứ như Vị Đình Ngọc mà được người nhà chào đón mới là chuyện lạ. (*Hạ đường thê: bị chồng bỏ )
Bởi vậy ác cảm giữa đôi bên cứ như thế tuần hoàn kéo đến.
Cầm tờ biên lai chậm rãi đi đến cạnh Bích Liễu rồi đưa cho nàng, Bích Liễu xem một lúc hoan hỉ nói: “Thiếu phu nhân ngày hôm nay thắng một trận đẹp rồi.”
Hách Liên Dung cười cười, thở dài đáp lại: “Cũng đều là nhờ Thường Minh cả, mấy ngày nay đã vất vả cực khổ nhiều, kiểm tra cẩn thận từng mục lớn nhỏ trong sổ sách, ta lúc này mới biết mình không nên ngồi ở vị trí này.”
“Vậy làm thế nào thiếu phu nhân biết được cô cô có vấn đề.”
Hách Liên Dung phì cười: “Đường ngang ngõ tắt bao giờ cũng có vấn đề, cho dù đó là quy tắc ngầm nhưng ta vừa mới làm đương gia cũng không được phép làm như vậy.”
“Thế nhưng cũng vì vậy mà thiếu phu nhân bị tổn thất không ít ngân lượng.”
“Cứ xem như…tốn tiền mua một bài học đi, hiện tại ta đã hiểu rõ rồi, không phải người của mình thì dùng không quen tay.”
Bích Liễu gật đầu như giã tỏi: “Thiếu phu nhân, liệu có nên thay hết mấy kẻ tiểu nhân đó không?”
“Để sau…” Hách Liên Dung lắc lắc đầu: “Để sau hẵng nói đi.”
Từ sau việc này Hách Liên Dung nhìn ra Ngô thị vẫn chưa thật sự chết tâm, điều này hiển nhiên là bất lợi cho con đường làm đương gia sau này của nàng nhưng cũng nhờ đó Hách Liên Dung trưởng thành được không ít, có người nói kẻ thù chính là động lực thúc đẩy mình lên, xem ra câu này cũng không phải nói đùa.
Về đến Thính Vũ Hiên vẫn không có tin tức gì từ Vị Thiếu Quân, đã nhiều ngày như vậy, Hách Liên Dung cũng không đi hỏi han tin tức từ Vị Thiếu Dương, nàng chờ thư hoặc chí ít một câu chuyển lời từ Vị Thiếu Quân, nàng không muốn nhận tin tức của hắn từ bất cứ người nào khác.
Ngày thứ hai mươi Vị Thiếu Quân rời phủ, việc hắn trước lúc đi dặn dò cuối cùng cũng có tiến triển, Trần gia cuối cùng cũng đến phủ cầu thân, hi vọng có thể rước Vị Đông Tuyết làm bà chủ của Trần gia thư cục.
Nói thẳng ra với quy mô của thư cục nhà họ Trần khó lòng mà xứng với Vị Đông Tuyết, nhưng với sự trợ giúp quyết liệt từ mẹ đẻ Đông Tuyết nhà người ta được cổ vũ cũng dũng cảm đến cầu thân. Có dũng khí, đáng cộng điểm.
Hơn nữa Vị Đông Tuyết cũng lén xem mặt Trần Bình Thường, cảm thấy hắn không đáng ghét, lại thêm điểm nữa.
Cuối cùng Vị Thiếu Quân đã đánh giá Trần Thường là một tên “chính nhân quân tử”, tuy Hách Liên Dung cảm thấy câu này cũng không có ý tán dương khen ngợi nhưng lại vô cùng đẹp đôi với người có tính cách như Vị Đông Tuyết, xứng đáng thêm điểm.
Nhìn chung mặt nào cũng đáng cộng điểm bởi vậy Hách Liên Dung dù cách nào cũng phải gắng sức tác thành cho đôi quân tử thục nữ này.
Có điều… lại vô cùng không thuận lợi.
Với địa vị hiện này của Hách Liên Dung trong gia đình, lời nói của nàng hiển nhiên rất có sức nặng, đặc biệt là Vị Thủy Liên gần đây rất tích cực xây dựng quan hệ hữu hảo với nàng, mục đích thì khỏi cần nói, nói chung cứ như bạn thân thiết chốn khuê phòng vậy. Hách Liên Dung vốn cho rằng người ít vấn đề nhất chính là Vị Thủy Liên, nào ngờ đâu người đầu tiên phải đối lại chính là chị ta.
“Trả lời lại cho bà mối biết ta sớm đã thay Đông Tuyết báo danh tham gia tuyển chọn tú nữ, nếu như được chọn sẽ được tiến cung làm nương nương đó!”
Thiếu Phu Bất Lương Thiếu Phu Bất Lương - Viên Bất Phá