Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Viên Bất Phá
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 532 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 123: Đưa Ra Lựa Chọn (4)
hỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy ngốc nghếch rồi, Hách Liên Dung gật gật đầu, lúc này mới ra vẻ đã hiểu. Hách Liên Dung hỏi xong, Vị Thiếu Quân lại có chút khẩn trương, đầu ngón tay vô thức ma sát với thảm trải trong xe, ánh mắt mơ hồ không rõ. Hách Liên Dung nhìn mà thấy buồn cười, lấy hai tay ôm lấy đầu gối trước ngực, “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Vị Thiếu Quân lập tức lắc đầu, “Không có, không muốn hỏi gì cả.” “Không muốn biết bố Pitt là ai à?” Vị Thiếu Quân lắc đầu, sắc mặt đã có chút buồn bực, nói chung vẫn rất để ý, lại cố tình không hỏi ra khỏi miệng được. Vạn nhất lại là một kẻ trẻ tuổi tài cao, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, kính già yêu trẻ, tiền đồ vô lượng, chính hiệu công tử đẹp trai, thiếu niên lang trong thời kỳ hỗn loạn thì sao? Chẳng phải so với bản thân mình thì thật chẳng đáng hay sao? Vị Thiếu Quân cúi thấp người, ngục xuống người Hách Liên Dung, ôm thắt lưng của nàng nói: “Mặc kệ, nàng hiện tại là lão bà của ta, ta không buông tay, không ai có thể cướp được.” “Thật sự không quan tâm ta nhớ thường kẻ khác?” Vị Thiếu Quân suy nghĩ thật lâu, miệng ngâm nga một câu nói, khóe môi khẽ cong cong, “Sau này nếu không thể khiến trong lòng nàng chỉ nghĩ tới ta, không bằng ta bắt lấy nàng, trói nàng lại với ta.” Không biết lời này có được tính là lời ngon tiếng ngọt hay không, dù sao Hách Liên Dung cũng cảm thấy rất hưởng thụ, bất giác dùng ngón tay sờ nhẹ lên tóc Vị Thiếu Quân, giống như miêu con giương móng vuốt vậy, “Vậy huynh đã nghĩ ra ba chữ kia chưa?” Vị Thiếu Quân thay đổi tư thế, thoải mái mà ngả đầu lên trên đùi Hách Liên Dung, cho nàng một đáp án rất rõ ràng, “Không nghĩ ra.” “Thực ngốc!” Hách Liên Dung vỗ vỗ đầu hắn, “Ta thay đổi chủ ý, trước khi huynh nghĩ ra, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách đi.” “Đừng xấu xa như vậy!” Vị Thiếu Quân vội vã xoay người ngồi dậy, nắm chặt lấy tay Hách Liên Dung, “ Đừng tưởng ta không biết. Ta chỉ biết trước khi ta nói ra ba chữ kia, nàng nhất dịnh đã phải là người của ta. Đêm nay không rảnh, vậy hiện tại thì sao? Ta không ngại ở trên xe đâu.” Thấy hắn thật sự tiến sát lại không giống như nói đùa, Hách Liên Dung vội đẩy hắn ra. “Đừng loạn. Còn có việc mà. Huynh nói thay ta tìm sự giúp đỡ. Giúp đỡ đâu?” Đối với chuyện Hách Liên Dung ngang ngạnh chuyển đề tài, Vị Thiếu Quân khinh bỉ cực kỳ, phẫn nộ ngồi lại chỗ cũ. “Nàng đừng quản nữa. Cứ giao cho ta.” “Là ai?” “Nói nàng đừng quản mà. Hôm nay… Dù sao hai ngày nữa sẽ bảo nàng xuất hiện.” Vị Thiếu Quân nhìn Hách Liên Dung, kéo người ra sau, cười khẽ. “Đương gia không phải chức vị tốt đẹp gì, nàng cần phải cẩn thận mọi bề, lát nữa nói chuyện cùng đám hạ nhân, không cần thân thiết cũng không quá xa cách, phân phó như bình thường là được, cũng đừng tỏ vẻ của kẻ mới nhậm chức, an ổn mới là điều bà nội mong muốn.” Hách Liên Dung đối với lời nói của Vị Thiếu Quân có chút tò mò. “Điều bà nội mong muốn? Huynh không nói an ổn mới có thể quản gia được?” “Có quản gia hay không cũng vô ích. Nàng là chủ tử, chẳng lẽ phải đi mua đồ nấu cơm sao? Có bà nội ủng hộ mới được, nhớ kỹ điểm này, tại cái nhà này, chỉ cần có bà nội mới có thể ủng hộ nàng, nàng vĩnh viễn có cơ hội.” “Huynh cũng là như vậy?” Vị Thiếu Quân nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, cười cười. “Nhớ kỹ là được.” Hách Liên Dung ngoan ngoãn gật đầu. Lúc này xe ngựa đi chầm dần, cuối cùng ngừng lại, Vị Thiếu Quân vén rèm xe lên nhảy xuống, quay lại đỡ Hách Liên Dung. Hách Liên dung tránh khỏi tay hắn, tự mình nhảy xuống xe, tiện thể đá hắn một cú, “Ít xum xoe đi, trước kia không thấy chăm chỉ như vậy!” Vị Thiếu Quân bị đánh đã thành quen, một chút như vậy cũng chẳng có gì phải lo lắng, cười hì hì giữ chặt tay Hách Liên Dung đi vào phủ. Trở lại Thính Vũ hiên, Bích Liễu thấy hay người ta trong tay trở lại, không khỏi vui vẻ ra mặt, vội vàng giúp Hách Liên Dung rửa mặt chải đầu thay xiêm y. Vị Thiếu Quân ngáp một cái, tự động tự địa trở về phòng mình lấy cái gối của mình mang để vào trong phòng Hách Liên Dung, cởi áo vứt trên giường, lại dặn dõ Hách Liên Dung: “Ta ngủ trước, nàng cũng nên sớm trở về nghỉ ngơi, nhất định phải nhớ buổi tối giành ra chút thời gian rảnh.” Hách Liên Dung ném cho hắn một tiếng “phi”, rửa mặt chải đầu sẵn sàng rồi mang theo khuôn mặt đỏ ửng nhanh chóng bước ra khỏi cửa, Bích Liễu cười trộm bước theo sau, sau đó, thay Vị Thiếu Quân đóng cửa phòng. Hách Liên Dung mang theo Bích Liễu rời đi không lâu, cảnh cửa phòng ngủ bị mở ra từ phía trong, Vị Thiếu Quân ngáp dài bước ra từ sau cánh cửa, vò vò tóc, ra lệnh chuẩn bị xe, bản thân lại tự mình rời khỏi Thính Vũ hiên, đi thẳng tới Nghênh Xuân hiên của Vị Đình Ngọc. Lúc Vị Thiếu Quân tới Nghênh Xuân hiên, Vị Đình Ngọc có vẻ đang muốn ra ngoài, thấy hắn có chút ngạc nhiên, “Có việc?” Vị Thiếu Quân cũng không quanh co, phất tay để mọi người lui ra, mở miệng nói: “Ta tới là muốn bác sau này lưu tâm tới chuyện trong nhà một chút, giúp đỡ nhị chất tức phụ của người nhiều chút.” (nhị chất tức phụ: cháu dâu thứ hai) Vị Đình Ngọc hồ nghi đánh giá Vị Thiếu Quân thật, “Cháu biết rõ ta chưa từng hỏi tới chuyện trong nhà mà.” Vị Thiếu Quân cười khẽ, “Cũng từng hỏi qua chứ? Giống như chuyện từ đường lần trước vậy.” Vị Đình Ngọc trầm mặc không nói, Vị Thiếu Quân nói: “Bác, năng lực của người mọi người đều biết rất rõ, dư sức trưởng quản Vị gia, cháu cũng không bảo bác trực tiếp xuất đầu lộ diện, chỉ là nếu có chuyện gì bác khuyên bảo Liên Dong một chút, nàng thật rất ngốc, không phải đối thủ của đại tẩu.” Vị Đình Ngọc hoàn toàn không chút hứng thú, “Ta đối với chuyện trong phủ một chút hứng thú cũng không có, các nàng muốn tranh cái gì, muốn đoạt cái gì, ta cũng chẳng hề muốn biết, cháu tìm lầm người rồi.” Vị Đình Ngọc nói xong liền muốn xuất môn, ngay cả việc tiễn khách đều bỏ qua, Vị Thiếu Quân không nhanh không chậm theo sau nàng nói: “Vậy Vân Khải công tử thì sao?” Bước chân Vị Đình Ngọc đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn chằm chằm Vị Thiếu Quân, cứng rắn nói: “Cháu nói cái gì!” “Vân Khải công tử a.” Vị Thiếu Quân nhàn nhã ngồi xuống phiến đá màu trắng trong Nghênh Xuân hiên, cười cười, hàm răng trắng hiện ra dưới ánh mắt trời rất chi lóa mắt. “Cháu biết bác tuy rằng đã cùng Vân Sơn công tử bái đường, nhưng hắn cùng người nhà vẫn không thừa nhận bác, sau khi Vân Sơn công tử qua đời thì lại càng thêm xa cách, không muốn bác ở lại nơi đó. Cũng may là có một người còn đồng cảm với bác, hắn chính là đệ đệ của Vân Sơn công tử, Vân Khải công tử.” Sắc mặt Vị Đình Ngọc có chút trắng bệch, Vị Thiếu Quân vờ như không thấy, tiếp tục nói: “Tuy nhiên Vân Khải công tử này bởi vì đồng tình với bác, chọc cho người Vân gia giận tím mặt, thạm chí không tiếc cùng hắn đoạn tuyệt mọi quan hệ, cho nên một mình hắn ở lại Vân Hạ, tất cả chi phí đều là do bác cung cấp.” Vị Đình Ngọc vẫn không nói gì, Vị Thiếu Quân cũng chẳng hề sốt ruột, “Bác không cần nghi ngờ rằng cháu theo dõi bác, quán trà Vinh Thăng, bác còn nhớ nơi này chứ? Cháu chính là ở nơi đó nhìn thấy bác lấy đồ cổ của Vị gia đi giúp đỡ vị Vân Khải công tử này.” “Nói như vậy cháu đều thấy hết rồi?” Vị Đình Ngọc rốt cuộc mở miệng, “Đó là chuyện rất lâu rồi, cháu vì sao không nói cho người khác biết?” “Bởi vì cháu không muốn chõ mồm vào.” Vị Thiếu Quân nói xong thì thay đổi ngữ khí, “Nhưng hiện tại khác xưa, cháu cầu bác giúp đỡ.” Vị Đình Ngọc híp hai mắt lại, “Cháu đang uy hiếp ta sao?” “Có vết xe đổ của đại tẩu, cháu làm sao dám lỗ mãng với bác chứ?” Vị Thiếu Quân hơi cười e ngại, “Chỉ là giúp đỡ cùng có lợi thôi, bác giúp Liên Dong làm đương gia thật tốt, cháu sẽ đi nhờ Hàn Sâm khi đi thi mang theo Vân Khải, có quan hệ của Hàn Sâm, chỉ cần Vân Khải đi thi được kết quả không tệ, con đường lam quan chắc chắn rộng mở.” Vị Đình Ngọc nghe tới đó lại càng kinh ngạc, “Cháu… Cháu sao lại biết…” “Bác có thể đi hỏi Vân Khải, xem có biết một người tên là Mộc Vân.” Vị Thiếu Quân chỉ chỉ vào mình, “Tuy rằng cháu không đi chõ mồm vào, nhưng lòng hiếu kỳ đương nhiên vẫn có, Vân Khải công tử lại một người rất dễ kết giao, nghĩ muốn tiếp cận hắn trở thành tri kỷ, không khó chút nào.” Vị Đình Ngọc không hề nghĩ tới Vị Thiếu Quân lại có thể làm tới bước này, tự trấn định nói: “Không tồi, ta trộm đồ cổ trong nhà đi giúp Vân Khải công tử vào kinh ứng thi, nhưng đây cùng lắm cũng chỉ là giúp đỡ về mặt vật chất bên ngoài, Vân Khải là đệ đệ của Vân Sơn, ta giúp đỡ hắn cũng có gì không được, cho dù chuyện này bị nương biết được, cũng không phải là chuyện gì quá to tát.” “Bác tự nhiên sẽ nghĩ như vậy, nhưng chỉ sợ có người không nghĩ như vậy. Bác có từng nghĩ đến một nam tử vì nguyên nhân gì sẽ bỏ gia đình bỏ nghề nghiệp, không tiếc làm một kẻ ngỗ nghịch chưa? Lúc trước Vân Sơn công tử như vậy….” Vị Thiếu Quân đứng dậy, nhìn Vị Đình Ngọc đang che đậy rất tốt, nhẹ giọng nói: “Hiện tại, Vân Khải có cái nhìn như thế nào về bác, bác muốn nghe không?” Sắc mắt Vị Đình Ngọc đột nhiên biến đổi, nhíu lại đôi mi, trên mặt mang theo thần sắc không thể tin tưởng, “Ta không….” “Bác không muốn nghe vậy thì có thể nhìn, trên mặt quạt của Vân Khải có đề thơ, bác lưu ý một chút, hẳn là sẽ thấy được.” “Thơ….” Vị Đình Ngọc tập trung nhớ lại, sắc mặt càng thêm khó coi. Vị Thiếu Quân cười nói: “Bác không cần khẩn trương, cháu cũng không tính mang chuyện này nói ra ọi người biết, quan hệ của bác cùng Vân Khải cũng không tới lượt người khác bình luận, cháu chỉ muốn kính nhờ bác, giúp chiếu cố chất tức phụ, tin rằng bắc cũng hy vọng Vân Khải có thể vào kinh sẽ có người chiếu cố, đôi bên đều vạn toàn, bác cớ gì lại không làm?” Vị Đình Ngọc không biết nói gì, qua hồi lâu mới hỏi: “Chuyện này còn có ai biết nữa?” Vị Thiếu Quân nhún nhún vai, “Bác còn muốn ai biết nữa?” Vị Thiếu Quân nói câu này thì đã đi được một đoạn khá xa, hắn cũng không định ở lại Nghênh Xuân lâu quá lâu, chỉ đến để Vị Đình Ngọc suy xét một chút, bản thân thì ra khỏi Vị phủ, phân phó xa phu: “Tới Vị Tất Tri.”
Thiếu Phu Bất Lương Thiếu Phu Bất Lương - Viên Bất Phá