Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Viên Bất Phá
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 532 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Tai Nạn Thể Chất
ích Liễu vội bước tới rút khăn tay ra đưa sát mặt Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung vô cùng ngạc nhiên, “Ngươi làm sao vậy?” Hắn không phải đi tìm Bạch Ấu Huyên sao? Như thế nào có thể quay trở về nhanh vậy, lại còn xuất hiện với hình dáng như vậy? Vị Thiếu Quân cầm lấy khăn tay, xanh mặt tức giận vô cùng, “Ta cũng muốn biết sao lại như vậy! Cái tên tiểu tử kia cư nhiên đẩy ta xuống nước, để ta bắt được hắn thì hắn chết chắc rồi!” Vị Thiếu Quân vừa tức giận vừa vớ lấy dây buộc tóc trên đầu, để mái tóc đã sớm ướt sũng rơi xuống, vừa giận vừa vẩy vẩy nước vương trên tay mình, “Thật đúng là kẻ điên!” Hách Liên Dung nghe mà cảm thấy kỳ lạ vô xùng, “Ai chứ?” “Không biết, vô duyên vô cơ đẩy ta xuống nước!” “Vô duyên vô cớ?” Vị Thiếu Quân gật đầu khẳng định, “Ta chính xác không hề biết hắn!” Hắn nói xong nắm tay thật chặt, “Khiến cho ta bị bêu xấu trước mặt mọi người, cho dù đem thành Vân Trữ này lật tung lên cũng phải tìm ra hắn!” Lời này nghe thật quen tai, Hách Liên Dung nghĩ nghĩ, giống như ngày bọn họ thành thân vậy, Vị Thiếu Quân bởi vì sự kiện phân trâu kia mà đã từng nói với nàng cùng một câu nói này, chẳng lẽ lại là tai bay vạ gió sao? Tiểu tử này là tai nạn thể chất sao? (tai nạn thể chất: ý chỉ người luôn có duyên với những chuyện tai nạn tổn hại sức khỏe) “Nấu nước, ta muốn tắm.” Vị Thiếu Quân khi nói chuyện đã đem áo ngoài cởi ra vứt cho Bích Liễu, ngồi trên chiếc ghế khắc từ đá trong viện căm giận thầm hạ quyết tâm, “Ta nhất định…. Ôi chao?” Vị Thiếu Quân lúc này mới phát hiện sự thay đổi của Thính Vũ hiên, đánh giá xung quanh một vòng, đột nhiên bật cười, “Phòng tân hôn mới sao?” “Chỉ thay đổi mái thôi.” Hách Liên Dung ngồi xuống đối diện hắn, “Là một cách tốt để lục xoát việc cất giấu đồ vật gì đó.” “Có ý gì?” Vị Thiếu Quân vừa hỏi ra khỏi miệng đã thay đổi thành thái độ xem thường, “Đại nương cũng muốn làm chuyện này?” “Không phải đại nương, là Nhị tỷ.” Hách Liên Dung đem mọi chuyện sau khi trở về nói đại khái cho Vị Thiếu Quân nghe, cũng chính là những lời lão phu nhân nói với nàng. Vị Thiếu Quân càng nghe sắc mặt càng trầm xuống. Cuối cùng nghe được chuyện lão phu nhân có ý để Hách Liên Dung tiếp quản vị trí đương gia, mày đã nhíu chặt lại một chỗ. Bích Liễu chấn động tinh thần. “Thiếu nãi nãi. Thật tốt quá!” “Đi đi đi. Xem náo nhiệt gì hả?” Vị Thiếu Quân tức giận đem Bích Liễu đuổi sang nơi khác, ngẩng đầu nhìn Hách Liên Dung thật lâu, dường như muốn từ trong mắt nàng tìm thấy thứ gì đó, “Nàng cảm thấy thế nào? Cũng cảm thấy thật tốt sao?” Hách Liên Dung nhún nhún vai. “Ta không biết. Ta tự biết năng lực mình có hạn, cũng không muốn nhảy vào hố bùn kia, nhưng bà nội dường như thật sự không chọn được người thích hợp, cho nên ta muốn nghe ý kiến của ngươi.” “Ý kiến của ta?” Vị Thiếu Quân không tự chủ giương khóe môi lên. “Vậy nhận di. Nắm quyền, không chỉ có hạ nhân phải dựa vào nàng mà sống, người trong nhà cũng phải nhìn sắc mặt của nàng… ta dùng bạc lại càng thêm thuận lợi…..” Hách Liên Dung thuận tay vỗ lên đầu Vị Thiếu Quân, “Đang nói chuyện đứng đắn mà. Ta có nên tiếp nhận hay không?” Vị Thiếu Quân khẽ xoa xoa đỉnh đầu, hồi lâu không nói chuyện, thật lâu sau mới nói: “Vấn đề này từ từ mới tính đi. Bà nội sẽ không ra quyết định sớm như vậy đâu.” “Ôi chao?” Hách Liên Dung không quá hiểu được, “Theo những gì bà nội làm hôm nay giống như đã thực sự đưa ra quyết định rồi.” Nếu không như thế nào ở ngay trước mặt Vị Thu Cúc thể hiện thái độ thân mật với mình, lại còn đối với Ngô thị đưa ra lời hứa như vậy? “Phải hay không, tối hôm nay sẽ biết thôi.” Vị Thiếu Quân thấy bọn nha hoàn bưng nước ấm vào phòng, liền đứng dậy bước trên thềm đá, “Đừng ôm hy vọng quá lớn là được rồi.” Hách Liên Dung không hiểu ý của hắn lắm, lại nghe hiểu được ngữ khí của hắn, “Nói cứ giống như ta muốn làm cái chức đương gia này lắm vậy….” “Vậy đừng làm a.” Vị Thiếu Quân đứng tại chỗ quay đầu lại nhìn nàng, “An an bình bình làm nhị thiếu phu nhân của nàng, không tốt sao?” Nói đến chuyện này, thái độ của Vị Thiếu Quân đã quá rõ ràng, chuyện này có chút vượt khỏi những suy đoán lúc trước của Hách Liên Dung, nàng vẫn tưởng rằng Vị Thiếu Quân sau khi biết được chuyện này sẽ rất ủng hộ nàng tiếp quản Vị gia đâu. Thế nhưng, nếu đúng như lời nói của Vị Thiếu Quân, lão phu nhân lại đang có suy nghĩ gì? Trước không nghĩ nữa, để xem tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đã. Đuổi theo Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung nói với Bích Liễu, “Bảo chuẩn bị nhiều nước một chút, ta cũng muốn tắm.” Vị Thiếu Quân đột nhiên dừng chân lại, “Nàng cũng muốn tắm? Bây giờ?” Hách Liên Dung gật gật đầu, “Làm sao vậy?” Vị Thiếu Quân không biết tại sao bên tai lại có chút đỏ, “Vậy nàng tắm trước đi.” “Vì sao ta lại đi tắm trước? Sắp cơm tối đến nơi rồi, chúng ta cùng nhau tắm thì sẽ tiết kiệm thời gian hơn.” “Cùng nhau…… Khụ!” Vị Thiếu Quân bị sặc nước miếng một chút, Hách Liên Dung vội vỗ vỗ phía sau lưng hắn. “Nói cái gì cũng phải tới dùng bữa chứ, nhanh đi tăm đi, lát nữa nước lạnh mất.” Hách Liên Dung nói xong tiến vào phòng mình, đóng cửa lại, thiếu chút nữa đập phải mũi của Vị Thiếu Quân. Bích Liễu đứng ở trước cửa phòng nghi hoặc nhìn Vị Thiếu Quân, “Nhị thiếu gia còn có việc muốn tìm thiếu phu nhân sao? Muốn hay không tối nay lại đun nước nóng?” Vị Thiếu Quân lúc này mới nhìn thấy bồn tắm trong phòng mình, sờ sờ cái mũi, đối với cửa phòng Hách Liên Dung ngượng ngùng nói, “Cơ bản không phải cùng nhau tắm a….” Cùng nhau tắm? Đồng thời tắm? Có điểm hỗn loạn. Chờ hai người “cùng nhau” tắm xong đều từ trong phòng bước ra, cũng cách thời gian dùng cơm chiều không còn bao lâu. Trên đường đi tới đại sảnh, Hách Liên Dung đột nhiên nở nụ cười, trước kia, đoạn đường này đều là một mình nàng bước đi, hiện tại đã có thêm một Vị Thiếu Quân theo sát bên người, thật sự cảm thấy không quen. “Cười cái gì?” Hách Liên Dung vui vẻ mặt mày đem suy nghĩ trong lòng nói ra, Vị Thiếu Quân cười, lầm bầm nói: “Vậy từ giờ trở đi sẽ quen thôi, về sau, ta sẽ cùng nàng bước chung đường.” Một câu nói để lấy lòng người khác, lại mang theo mười phần chân thực, lại thêm việc người nghe có chút suy nghĩ riêng tư, Hách Liên Dung nghe xong cảm thấy hơi run rẩy, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút nặng nề, không hề mở miệng nữa, một mực đi theo phía sau Vị Thiếu Quân ở phía trước. Rất nhanh đã tới đại sảnh, Hách Liên Dung thấy Vị Đông Tuyết đã chờ ở đó, thấy bọn họ thì nhanh chóng bước tới, trên mặt không dấu nổi nét vui sướng. Hách Liên Dung nhéo nhéo tay nàng, nhỏ giọng: “Chính là bên kia có tin tức?” Mắt đẹp của Vị Đông Tuyết liếc nhìn Hách Liên Dung một cái, thanh âm bị nén xuống cực nhỏ, “Nhị tẩu, người ta rất là muốn tẩu giúp nha!” Hách Liên Dung cười trộm, nghĩ tới cũng không sai biệt lắm, lần này trở về, chuyện quan trọng nhất đó là đem Vị Đông Tuyết ra ngoài. Tâm trạng Vị Thiếu Quân cũng tốt lớn, vừa rồi vẫn còn nhắc tới muốn tìm cái tên tiểu tử đẩy hắn xuống nước kia, hiện tại cũng không quên nói: “Không cần huynh sao?” Vị Đông Tuyết cau cái mũi, “Lần trước huynh nói những lời đó vẫn còn khiến muội sợ, ai còn muốn huynh giúp!” “Hắn nói cái gì?” Hách Liên Dung có điểm tò mò. Vị Thiếu Quân cũng… ghé sát lại, hiển nhiên đã quên bản thân từng nói những điều gì. “Nhị ca cực kỳ xấu xa, nói Trần công tử tương lai có thể sẽ trộm đồ cưới của muội, còn có thể khiến muội ở trước mặt mọi người….” “Này!” Vị Thiếu Quân chợt nhớ tới sự việc này, vội vàng mở miệng ngăn cản. Hách Liên Dung nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái, miệng lại cùng Vị Đông Tuyết nói chuyện, “ Trước mặt mọi người khiến muội làm sao?” Vị Đông Tuyết thì thầm bên tai Hách Liên Dung, “Cởi quần áo.” Vừa dứt lời, trên mặt Vị Đông Tuyết đã ửng đỏ cả một mảng, “Còn hỏi muội nên như thế nào có thể tha thứ hắn, loại chuyện như vậy sao có thể tha thứ? Nhị ca nói những lời này khiến muội sợ lắm ấy, may mắn muội tới hỏi nương muội, Trần công tử không phải người như vậy. Nếu phải…. nếu Trần công tử thực sự sẽ đối xử với muội như vậy, muội đã sớm không còn mặt mũi sống trên đời này rồi, còn nói cái gì có đồng ý tha thứ hay không.” Ánh mắt Vị Thiếu Quân dại ra, “Muội nói với nương muội chuyện này rồi?” Vị Đông Tuyết căn cắn đôi môi nhỏ nhắn, còn thực sự gật đầu, “Nương muội cũng nói, người làm ra loại chuyện như vậy quả thực không bằng cầm thú.” Vị Thiếu Quân tức giận, nhưng không dám cãi lại, lại nhìn thấy bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của Hách Liên dung, cảm thấy không được tự nhiên tới cực điểm, nhanh như chớp chạy vào tiền sảnh, nếu không lại phải nói chuyện cùng các nàng tiếp mất.
Thiếu Phu Bất Lương Thiếu Phu Bất Lương - Viên Bất Phá