We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Viên Bất Phá
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 532 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Điều Kiện Của Vị Thiếu Dương
ị Thu Cúc nhất thời nghẹn lời, Hách Liên Dung cười đứng dậy, “Tẩu hiểu được tam muội là hy vọng phu quân hóa rồng, như vậy đi, gặp lại thiếu phu nhân của Hàn gia tẩu chỉ có thể giúp muội hỏi một chút, nếu có cơ hội, tẩu tự nhiên vui vẻ giúp đỡ, nếu không có, tam muội cũng đừng nên giận nhị tẩu mới được.” Vị Thu Cúc chỉ cảm thấy có cả một bụng những lời muốn nói, nhưng nói đến lúc này cũng không biết muốn nói ra cái gì, chỉ có thể dặn một chút, “Nhất định phải đi hỏi một chút, có cơ hội như tẩu nói chính là mất bạc muội cũng tình nguyện.” Hách Liên Dung gật gật đầu, “Tẩu còn chưa có ăn điểm tâm đâu, tam muội lưu lại cùng dùng sao?” Vị Thu Cúc khoát tay, “Nhị tẩu cứ tự mình dùng đi.” Dứt lời, bụng đầy tâm sự rời đi. Hách Liên Dung thông cổ họng, liền không hề nghĩ muốn bàn tới việc này, dùng qua điểm tâm, đang muốn đi qua chỗ Hồ thị bên kia một chút, Tiễn Kim Bảo lại muốn ra ngoài, không hề giải thích liền kéo nàng cùng đi. Hách Liên Dung mãi cho đến khi bị tống lên xe mới có cơ hội mở miệng, “Lại làm sao vậy?” “Mang ngươi đi xem thứ tốt.” Tiễn Kim Bảo cười đến thần bí hề hề, phân phó mã phu đánh xe. Hách Liên Dung đang có chuyện muốn hỏi nàng, “Ngươi hôm qua không đem Bạch Ấu Huyên làm gì chứ?” “Thế nào?” Tiễn Kim Bảo hỏi lại, “Ta chính là không động đến một sợi tóc của nàng.” Hách Liên Dung mới không tin đâu, “Vậy tả hữu hộ pháp, tứ đại kim cương của ngươi thì sao?” Tiễn Kim Bảo hỏi rõ ai là “tả hứu hộ pháp, tứ đại kim cương”, vui vẻ nói: “Danh hiệu này hay, về sau thường xuyên dùng vậy.” Hách Liên Dung lấy đầu ngón tay chỉ chỉ nàng. “Đừng nói sang chuyện khác.” Tiễn Kim Bảo mếu máo. “Còn có thể thế nào? Yên tâm đi. Còn sống.” Hách Liên Dung không nói gì, cũng không nghĩ muốn quản chuyện này. “Ngươi nói mang ta đi xem cái gì tốt?” Tiễn Kim Bảo cười, hơi nâng mi. “Ngày hôm qua, ta không phải đi hỏi tên khốn kia vì cái gì không tìm đồ vật này nọ của ngươi sao? Ngươi đoán vì cái gì?” Hách Liên Dung bỗng dưng “đình chỉ” mọi hành động. “Ta không có hứng thú muốn biết.” Lời Tiễn Kim Bảo muốn nói ứ trong cổ họng. Sửng sốt nửa ngày, thấy Hách Liên Dung thực không có ý tứ muốn truy vấn, không hờn giận lấy khửu tay chọc chọc nàng. “Ngươi hỏi đi. Ta rất muốn nói a.” “Không hỏi.” Hách Liên Dung xốc lên màn xe, hướng xa phu nói: “Quay lại đi.” Xa phu kia vội vàng giữ chặt dây cương, quay đầu nhìn Tiễn Kim Bảo. Tiễn Kim Bảo trừng mắt, “Nhìn cái gì vậy! Chủ tử của ngươi là ai! Tiếp tục đi!” Xa phu vội vàng đi tiếp, Hách Liên Dung bất đắc dĩ lùi lại thân mình, “Ngươi rốt cuộc mang ta đi đâu? Trước tiên nói trước, ta không muốn gặp người kia, ngươi đừng tự quyết định, nếu không ta liền trở mặt.” Tiễn Kim Bảo cắn môi nửa ngày, “Đi Vi Tất Tri, đi được chưa?” Hách Liên Dung kinh ngạc một chút, “Đi chỗ đó để làm chi?” Tiễn Kim Bảo khoát tay, không thèm nhắc lại, Hách Liên Dung ẩn ẩn cảm thấy vẫn có âm mưu, nhưng là không nói gì, nhiều lắm thì phát hiện không đúng nàng liền xoay người rời đi là được. ” Uy…… Ngươi thực sự không muốn biết?” Hách Liên Dung trả lại một cái nhìn xem thường, Tiễn Kim Bảo hoàn toàn câm miệng. Lại một lát sau, xe ngựa dừng lại, Tiễn Kim Bảo dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, quay đầu lại hướng Hách Liên Dung vươn tay, đỡ nàng bước xuống. Bây giờ vẫn là sáng sớm, trên đường không có người đi đường nào, chỉ có vài tiểu như ở trước các cửa hiệu đang quét tước mặt đường, đại môn của một ngôi nhà cổ kính vừa mới dỡ biển tên xuống, ba chữ to đen láy “Vi Tất Tri” đề trên biển có vẻ cổ xưa vô cùng, lạc khoản (chữ kí) không thấy rõ lắm, viết đến rồng bay phượng múa, chỉ nhận ra được một chữ cái duy nhất là “Vị”, hẳn là do tổ tiên Vị gia viết lên. Lại một lát sau, vài cái tiểu nhị mang theo chổi cùng khăn lau từ Vi Tất Tri đi ra, xem ra cũng là sửa sang lại mặt tiền cửa hiệu. Hách Liên Dung ở trên xe ngắm một hồi lâu, cũng không gặp cái gì dị thường, liền nhảy xuống xe ngựa, vừa định hướng Tiễn Kim Bảo hỏi, lại thấy một thân ảnh hốt hoảng từ trong Vi Tất Tri đi ra. Người nọ toàn thân phục sức màu than chì giống như những tiểu nhị khác, trên vai khiêng một cái chổi, đặt ngang trên đầu vai, trên mặt tràn đầy khinh thường cùng không muốn, sau khi rời khỏi cửa, ở cửa dùng cái chổi lung tung quét đi, đem bụi tiểu nhị khác vừa mới quét vào lại bay ra. Thấy hắn, Hách Liên Dung cũng là kinh ngạc một chút, tuy nhiên, nàng không có ý tứ lưu lại, hướng Tiễn Kim Bảo liếc mắt một cái, thấy nàng hướng chính mình làm mặt quỷ, cũng lười nói với nàng, xoay người muốn trở lại trên xe. Tiễn Kim Bảo vội vàng tiến lại cầm lấy tay nàng, “Chớ đi!” Xe ngựa của Tiễn Kim Bảo nguyên bản dừng ở đối diện, bên kia cũng không chú ý, nàng lúc đó, tự nhiên kinh động người nên kinh động. Vị Thiếu Quân ngừng lại động tác của cái chổi, nhìn lại đây, liền cùng Hách Liên Dung mắt nhìn mắt, bĩu môi, đem cái chổi ném qua một bên, xoay người muốn trở về. Không đợi hắn vào nhà, một thân ảnh lại ngăn chặn đường hắn đi, thân hình giống nhau, dung mạo như nhau, xa xa nhìn thấy Hách Liên Dung vạn phần kinh ngạc, lôi kéo muốn kéo Vị Thiếu Quân cùng nhau tiến về phía nàng, cười nói: “Nhị tẩu sao lại tới đây?” Hách Liên Dung chỉ chỉ Tiễn Kim Bảo, Tiễn Kim Bảo nhìn Vị Thiếu Quân bên cạnh cười quái dị, “Không thể tưởng tượng được ngươi ăn mặc như vậy thật đúng là giống hạ nhân như đúc.” Vị Thiếu Quân rút lại cổ tay bị Vị Thiếu Dương nắm, hướng Tiễn Kim Bảo bất mãn liếc mắt một cái. “Tránh ra, bà tám!” Tiễn Kim Bảo càng có vẻ đắc ý, quay đầu hướng Hách Liên Dung nói: “Tam thiếu thay hắn tìm về đồ vật này nọ với điều kiện chính là muốn hắn trở về giúp việc.” Hách Liên Dung có chút kinh ngạc, không phải bởi vì điều kiện của Vị Thiếu Dương, hắn nguyên bản chính là muốn cứu con đại hôi lang đang lạc đường, mà là bởi vì Vị Thiếu Quân cư nhiên khẳng khái đáp ứng loại đề nghị này, vì đống trang sức này? Vì Bạch Ấu Huyên? Hắn rõ ràng có thể lựa chọn không làm. Vị Thiếu Quân chỉ vào Tiễn Kim Bảo, “Cái miệng ngươi thực rộng đâu, khó trách Hàn Sâm thấy ngươi liền phiền nhiễu.” Tiễn Kim Bảo hướng hắn cau mũi, “Không có ngươi bám lấy, Hàn Sâm sẽ cải tà quy chính, ngươi tốt nhất làm tốt chức trách hạ nhân của ngươi đi!” Vị Thiếu Quân còn đang cùng tay của Vị Thiếu Dương phân cao thấp, nghe xong lời này bỗng cười một tiếng, “Thiếu gia ta trời sinh mệnh phú quý, ngày nào đó có khả năng sẽ đem tiểu tử này đuổi đi, tiêu sạch tài sản của hắn, nhìn hắn không vui.” Tuyệt đối là thần trí lẫn lộn, tài sản của Vị Thiếu Dương không phải là tài sản của Vị gia sao? Theo những gì Hách Liên Dung biết, nhiều năm như vậy Vị Thiếu Quân phụ trách việc gây rắc rối, giải quyết tốt tất cả hậu quả đều là Vị Thiếu Dương, tiêu hết tài sản của hắn, tên khốn kia muốn lãng phí vào chuyện gì? Một chút tư duy lo-gic đều không có. Vị Thiếu Dương ngược lại cười khẽ, giống như nói lại lời của Vị Thiếu Quân, lại giống như giải thích cho Hách Liên Dung nghe, “Huynh không ký hiệp nghị thư với nhị tẩu không phải là vì có thể danh chính ngôn thuận quay về Vi Tất Tri sau đó đuổi đệ đi sao? Đệ thật hy vọng có được một ngày như vậy, Nhị ca, đệ tuyệt đối tin tưởng huynh có năng lực này.” “Vô nghĩa, ta đương nhiên có năng lực!” Vị Thiếu Quân tuyệt không khách khí, lại vặn vẹo ở cổ tay, cắn răng trừng mắt nhìn Vị Thiếu Dương, “Chấm dứt! Buông tay!” Vị Thiếu Dương lúc này mới cười buông tay, Vị Thiếu Quân lập tức xoay người sang chỗ khác, xoa cổ tay đi trở về Vi Tất Tri, cũng không thèm đưa mắt nhìn Hách Liên Dung một cái. Hách Liên Dung cũng không để ý đến hắn, xoay người muốn đi, Vị Thiếu Dương nói: “Nhị tẩu muốn hay không đi thăm Vi Tất Tri một chút?” Hách Liên Dung lắc đầu, “Tẩu đối với đồ cổ không có nghiên cứu, hơn nữa vạn nhất đụng hỏng đồ vật gì lại gặp phiền toái.” Vị Thiếu Dương cười cười, vừa muốn khuyên Hách Liên Dung, Tiễn Kim Bảo ở một bên bất mãn nói: “Ngươi nói ta đi đâu?” Hách Liên Dung liếc nàng, “Còn nhớ rõ ở trong xe ta đã nói cái gì sao?” Tiễn Kim Bảo mếu máo, “Kia… ta cũng không phải mang riêng ngươi đến xem tên khốn kia, chính là mang ngươi đến xem Vi Tất Tri mà, vừa vặn tên khốn đã ở nơi này thôi…” Hách Liên Dung cũng lười cùng nàng tranh luận, “Có năng lực ngươi về nhà bồi Hàn Sâm đi, hiện tại không ai bám lấy hắn lôi ra ngoài, ngươi lại không trông chừng được hắn thì chỉ có thể là vấn đề của ngươi.” Nghe Hách Liên Dung nói như vậy, Tiễn Kim Bảo cũng cảm thấy có lý, “Ngươi nói cũng đúng, đi mau đi mau, ta đưa ngươi trở về trước, sau đó cũng lập tức về nhà.” Loại tính tình hấp tấp này của nàng thực khiến cho Hách Liên Dung không có biện pháp, quay đầu lại hướng Vị Thiếu Dương cười khổ một chút, liền cùng Tiễn Kim Bảo lên xe. Khi xe ngựa di chuyển, Tiễn Kim Bảo vẫn không quên hướng Vị Thiếu Dương hô: “Khiến cho tên khốn kia khốn khổ nhiều một chút, để cho hắn đi quét phố, chọn phấn, chọn hương liệu…” Hách Liên Dung không nói gì, chẳng lẽ phạm vi kinh doanh của Vi Tất Tri bao gồm những hạng mục như vậy? Thật đúng là quá nhiều hạng mục kinh doanh. Tiễn Kim Bảo đối với chuyện Hách Liên Dung không quan tâm đã có chút bất mãn, “Mệt ta hôm nay còn chuẩn bị riêng gọi mọi người dậy sớm đi, ngươi đối với tên khốn kia cư nhiên một câu cũng không nói, chế nhạo hắn vài câu cũng tốt.” Hách Liên Dung quay đầu, vén lên màn xe, mở cửa nhìn ra bên ngoài, làm bộ không có nghe thấy. Tiễn Kim Bảo bĩu môi, lấy tay chống cằm, “Liên Dong, ngươi nói hắn có thể thay đổi được không?” Nói xong, nàng lại mang vẻ mặt không tin lắc đầu, “Chỉ sợ tâm tư của Vị Thiếu Dương phen này uổng phí rồi.” Hách Liên Dung rốt cuộc đáp trả lại một câu, “Tốt lên hay xấu đi đều không có liên quan tới ta.” Tiễn Kim Bảo giương mắt nhìn về phía Hách Liên Dung, thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt, thật sự là bộ dáng không chút nào bận tâm, không khỏi có chút nóng nảy, “Ngươi không phải còn muốn tính toán chuyện ngày hôm qua? Đừng có suy nghĩ! Hắn dù có là tên khốn cũng là trượng phu của ngươi, ngươi hẳn là nên hợp tác cùng Vị Thiếu Dương khiến cho tên khốn đó quay đầu mới đúng, bằng không ngươi không có chỗ dựa tại Vị gia, sớm hay muốn sẽ bị khi dễ nữa.” Hách Liên Dung vẻ không sao cả cười cười, “Người Vị gia ta có thể ứng phó, chính là không nghĩ lại ứng phó hắn.” Tiễn Kim Bảo nhếch miệng, tuy rằng không tán thành ý tưởng của Hách Liên Dung nhưng nàng hiểu được Hách Liên Dung là loại người ngoài mềm trong rắn, thoạt nhìn tất cả đều có thể dễ dàng thương lượng nhưng chuyện cần cương quyết, chính là rất cương quyết. Qua hai ngày, Tiễn Kim Bảo thủy chung không có thời gian đến tìm Hách Liên Dung, Hách Liên Dung mỗi ngày liền cùng Hồ thị tâm sự uống trà cả ngày, trừ bỏ Vị Thu Cúc một lần tới hỏi chuyện mua chức quan, vẫn đều thực bình tĩnh. Ngô thị thấy Hách Liên Dung tuy không phải hòa nhã, nhưng tốt xấu sẽ không gây phiền toái, nhưng thật ra thái độ của lão thái thái đối với Hách Liên Dung có chút kỳ quái, lúc nóng lúc lạnh. Hồ thị vụng trộm nói cho Hách Liên Dung, nói lão thái thái cao hứng vì Hách Liên Dung giúp đỡ chuyện chức quan của Vị Thiếu Huyên, vừa tức nàng đánh Vị Thiếu Quân trên đường, vốn một chút hảo cảm cùng tức giận triệt tiêu, hiện tại Vị Thiếu Quân lại quay về Vi Tất Tri hỗ trợ, đây là tiến tới thể hiện, lão thái thái cũng tính chuyện này trên đầu Hách Liên Dung. Hách Liên Dung cũng không nghĩ muốn giải thích, tuy rằng nàng căn bản không tin Vị Thiếu Quân sẽ kiên trì ở Vi Tất Tri vượt qua ba ngày, nhưng nàng không quản được nhiều như vậy, có được vài ngày thanh tĩnh thật tốt, tuy nhiên, những ngày thanh tĩnh này cũng đã trôi qua hai ngày. Buổi tối ngày thứ ba, thời điểm mọi người tụ họp ở nhà ăn ăn cơm, Vị Thiếu Dương vẻ mặt bình tĩnh từ bên ngoài tiến vào, nhìn lướt qua mọi người trên bàn, hướng lão phu nhân nói: “Bà nội, nhị ca có tới tìm người không?
Thiếu Phu Bất Lương Thiếu Phu Bất Lương - Viên Bất Phá