Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Viên Bất Phá
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 532 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Tây Việt Liên Dung
uả nhiên là vậy! Hách Liên Dung khinh bỉ nhìn hắn! Nói cái gì “ không cần đa lễ?”. Hắn dám ám chỉ nàng về sau không cần đa lễ??
Ngô thị lúc này mới mở miệng: “Nếu tam đệ đã nói vậy, tẩu tử tất nhiên không có ý kiến, nhị đệ muội, chuyện vừa rồi muội cũng đừng để tâm.”
Hách Liên Dung cười cười vẻ không quan tâm, sau đó theo Thanh cô ngồi bên cạnh biểu tiểu thư Nghiêm Yên. Vị Thiếu Dương sau khi vấn an lão phu nhân mới ngồi xuống bên cạnh Đại phu nhân hỏi: “ Sao không thấy đại ca đến?”.
Không đợi bề trên trả lời, tam tiểu thư Vị Thu Cúc nhanh mồm nói: “ Đại ca đến nha môn nhậm chức, không biết được giao chức vụ gì, có được nổi ngũ phẩm không nữa?”
Ngô thị hơi nhếch môi đáp: “ Ngũ phẩm? Được thất phẩm cũng đã không tồi.” Dứt lời còn liếc mắt nhìn Hách Liên Dung
Hách Liên Dung sợ run người, nàng đã im lặng không nói một lời vậy mà vẫn chú ý đến nàng. Nhận hay không nhận chức có liên quan gì đến nàng?
Vị lão phu nhân chậm rãi nói: “Mặc kệ là mấy phẩm, tóm lại Thiếu Huyên về sau chính là quan gia, nếu sau này nó được thăng chức, ít nhiều cũng giúp được Thiếu Dương mở rộng kinh doanh.”
Hách Liên Dung nghe lời lão phu nhân nói cảm thấy có chút không tự nhiên, không phải bởi nội dung, mà là ngữ khí cùng vẻ mặt. Lúc bà nói đến Vị Thiếu Dương, tựa như coi hắn giống như gia nhân nô bộc, hiển nhiên vì đại thiếu gia làm việc. Không phải rất kì quái sao? Hiện tại người trèo lái Vị gia không phải Thiếu Dương thì là ai?
Thế nhưng Vị Thiếu Dương dường như không để ý đến giọng điệu của lão phu nhân, thản nhiên nhẹ nhàng cười: “ Tôn nhi hiểu được.’’
Có lẽ giữa hắn và lão phu nhân có sự ngăn cách chăng? Hách Liên Dung đột nhiên bắt đầu cảm thông cho hắn, chẳng lẽ vì không được người thân quan tâm nên mới trở nên biến thái như vậy? Điều này cũng không phải là không có khả năng, thế nhưng trừ lão phu nhân, thái độ của những người khác với hắn đều rất nhiệt tình, nhất là tam phu nhân Dương thị, vẻ mặt quả thật có thể dùng từ ‘nóng cháy’ để hình dung, thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình.
Chẳng lẽ… Giữa hai người bọn họ ….cũng có …kiểu quan hệ …. Không thể cho ai biết??
“Tam thiếu.” Dương thị rốt cục cũng tìm được cơ hội mở miệng: “Hôm qua Tứ thiếu đã làm xong tính bằng bàn bát pháp. Hôm nay định bắt đầu học tập tính kinh đấy”
Tam phu nhân Dương thị chắc cũng không được mọi người coi trọng. Bởi Hách Liên dung phát hiện tại thời điểm nàng nói chuyện, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không vừa lòng. Tam tiểu thư Vị Thu Cúc lại nhếch nhếch một bên khóe môi, rõ ràng là thái độ khinh miệt.
Vị Thiếu Dương lại kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy đã học xong sao? Xem ra tứ đệ thật có thiên phú.”
Dương thị vui vẻ nói: “Đúng vậy. Ngay cả tiên sinh dạy học cũng khen Tứ thiếu thông minh. Tứ thiếu còn nói hy vọng sớm dùng được những điều đã học để giúp Tam thiếu.”
Vị Thu Cúc hừ một tiếng: “Lời này là Tứ đệ nói hay là lời Tam nương ngươi nói thế? Tứ đệ năm nay mới mười hai, có thể giúp đỡ cái gì? Tam nương ngươi cũng không tránh khỏi quá nóng vội.””
Dương thị tức khí như là lập tức sẽ đối đáp lại. Thế nhưng nhìn tình hình xung quanh, tức giận lại trùng xuống, ngượng ngùng không nói được lời nào. Vị Thiếu Dương nói: “Tứ đệ tuổi hãy còn nhỏ, có một số việc còn chưa làm được. Hơn nữa tính bằng bàn tính bát pháp quan trọng ở thực tiễn, Tam nương phải chú trọng nhiều hơn. Về phần tính kinh cho dù quá mức thâm ảo, nhưng cũng không dùng nhiều vào việc buôn bán.”
Nghe lời an ủi của Vị Thiếu Dương, Dương thị lại tràn đầy cao hứng, liên tục lên tiếng trả lời. Vị Thiếu Dương quay sang hỏi tới Hồ thị: “Nhị nương, nghe nói chứng tim đập nhanh của người lại tái phát, con đã cho người theo đơn hàng năm đi bốc thuốc, thời điểm giao mùa rất dễ phát bệnh, Nhị nương phải chú ý nhiều đến thân thể.”
Hồ thị gật đầu, nét mặt hơi có chút vui mừng, lại hướng đại phu nhân Nghiêm thị nói: “Phiền đại tỷ còn phải lo lắng cho thân thể của ta.’
Nghiêm thị từ lúc Vị Thiếu Dương xuất hiện, vẻ lãnh đạm trên mặt liền không thấy đâu, xem ra rất tự hào bởi đứa con này, cười nói đáp lại Hồ thị: “Nên làm như thế, người một nhà cả.”
Vị Thiếu Dương lại nhìn về phía Vị lão phu nhân: “Bà nội, lần trước không phải người nói muốn nghe Trí Năng đại sư của Tuyên Pháp tự giảng đạo Phật sao, cháu vừa vặn quen biết một đệ tử tục gia của Trí Năng đại sư, hắn có thể dẫn gặp, có điều, đại sư cũng không xuống núi, chỉ có thể làm phiền bà nội tự mình đến Tuyên Pháp Tự.”
Hách Liên Dung không biết Trí Năng đại sư là ai, thế nhưng nghe pháp danh vị này là Trí Năng hẳn là uyên bác, hơn nữa mọi người trong đại sảnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vậy nên hẳn rất khó để được vị cao tăng này gặp mặt chỉ giáo.
Sắc mặt Vị lão phu nhân lúc này mới dịu lại, tuy rằng vẫn lãnh đạm nhưng thái độ khó chịu với Vị Thiếu Dương đã giảm không ít, còn sai bảo nô tỳ đứng sau: “Sao còn chưa dâng trà cho tam thiếu.”
Bích Đào là người vừa nãy thay lão phu nhân nhận trà của Hách Liên Dung vội vàng ‘vâng’ một tiếng rồi dâng trà lên cho Vị Thiếu Dương
Cứ như vậy không khí đấu đá căng thẳng trong đại sảnh trước đó nhờ Vị Thiếu Dương đến mà trở nên hòa hoãn. Hách Liên Dung không bị ai chú ý đến, trong lòng lúc này mới thật thoải mái, tuy nhiên nàng đối với thái độ làm người của Vị Thiếu Dương vẫn có phần nghi hoặc. Mặc kệ Vị Thiếu Dương hôm nay biểu hiện có bình thường tốt đẹp đến bao nhiêu, dù sao tất cả sự việc phát sinh ngày hôm qua cũng không thể là ảo giác. Nàng thậm chí còn nhớ rõ lúc Vị Thiếu Dương cường hôn nàng, kĩ thuật hôn cao siêu cỡ nào ….Á, sao lại suy nghĩ lung tung đến việc này! Hách Liên Dung cảm thấy hai gò má nóng bừng trong lòng không khỏi gào thét không ổn, đối với chính mình YY khinh bỉ, ánh mắt chằm chằm nhìn Vị Thiếu Dương cũng trở nên có chút giận chó đánh mèo. Vừa vặn hắn cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, nàng vội dời đi tầm mắt, thoáng lướt qua thấy bàn tay nhỏ bé của Bích Đào đang bưng trà mời hắn khẽ run lên một chút.
Hách Liên Dung phản xạ có điều kiện hô nhỏ một tiếng thì bát trà đã rơi, đổ ngay trên người Vị Thiếu Dương. Bích Đào vội lấy khăn tay ra lau, Đại phu nhân trừng mắt với nàng, giận dữ nói: “Sao lại bất cẩn như vậy?”
Bích Đào vội vàng quỳ gối trước người Vị Thiếu Dương, bàn tay nhỏ bé trắng nõn không ngừng lau vết trà trên người hắn: “ Tam thiếu gia, nô tì không phải cố ý.”
“Được rồi.” Vị Thiếu Dương gạt tay nàng ra, cười cười: “ Không phải việc gì to tát, ta đi đổi bộ khác là được.”
Vị lão phu nhân ở bên nói:“ Bích Đào, còn không mau hầu hạ tam thiếu gia đi thay quần áo.”
Bích Đào vội vàng vâng dạ, đứng dậy đi theo phía sau Vị Thiếu Dương.Vị Thiếu Dương gật đầu chào mọi người sau đó quay sang nói với Hách Liên Dung: “ Nhị tẩu, đệ cáo từ trước.”
Nàng thản nhiên gật đầu, sau đó hắn đi khỏi đại sảnh. Hắn vừa đi, lực chú ý của mọi người lại tập trung đến trên người nàng. Hách Liên Dung cảm nhận được ánh mắt soi mói, trong lòng thầm kêu khổ. May mắn đúng lúc lão phu nhân mở miệng: “Ta mệt rồi, mọi người cũng trở về đi, sau này cơ hội gặp mặt còn nhiều mà, nhị tôn tức….”
Bị gọi đến tên, Hách Liên Dung vội vàng đứng lên, Vị lão phu nhân quét mắt liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “ Tại đây không ai có thể coi cô như huyền chủ, cô phải tuân thủ bổn phận, về sau học tập nhiều lễ tiết của Vân Hạ, đừng để Vị gia mất mặt với bên ngoài”.
“Cháu dâu hiểu ạ…” Xem ra vẫn rất để ý! Hách Liên Dung hiện tại cũng có thể lí giải được tâm tính của người Vị gia, mặc kệ ai nói như thế nào, nàng tốt xấu gì cũng thuộc dòng dõi hoàng thất, đừng động vào cái hoàng thất này dù nhỏ hay to, mạnh hay yếu, tóm lại vẫn là “ Chủ”. Mấy bà cô bên chồng dù sao vẫn chỉ là bình dân, cho nên mới cần ra oai phủ đầu thôi, sợ tương lai bị nàng đạp xuống dưới chân.
Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng tốt lên hơn nhiều, dù sao căn bản nàng không nghĩ tới dựa hơi uy phong hoàng thất, cũng như không muốn can thiệp chuyện lớn nhỏ, chỉ cần không lo ăn uống, an phận sống đến hết cuộc đời này, mục tiêu này không khó đi? Chỉ cần một khoảng thời gian qua đi, chờ đến khi bọn họ nhận thấy mình thật sự không có dã tâm khống chế gia cục, cũng sẽ mặc kệ nàng, đến lúc đấy ngày tháng yên ổn của nàng cũng đã tới rồi.
Cho nên tạm thời nhẫn nại đi.
Thế nhưng, có một việc như thế nào cũng không thể nhẫn, chính là Vị Thiếu Dương.
Nàng cảm thấy chính mình nên tìm hắn giảng hòa, nghiêm túc nói chuyện, tuy rằng hôm nay hắn biểu hiện sáng chói như ánh mặt trời, nhưng không có nghĩa nội tâm kẻ đó không âm u. Không phải là trả thù sao? Cùng lắm nàng cũng tìm cơ hội đối phó một chút, cũng tốt hơn so với mỗi ngày lo lắng cho “gian tình ” của mình với tiểu thúc bị phát hiện.
Sau đó… sau đó nàng tìm chồng mình, hỏi hắn vì sao bất mãn với cuộc hôn nhân này, là do phản đối ép dyên hay hắn đã có người trong lòng? Mặc kệ là lí do gì, dù sao cũng phải nói chuyện đã? Chỉ cần đừng viết thư đòi bỏ nàng thì mọi chuyện có thể thương lượng.
Vị lão phu nhân một khi đã mở miệng, những người khác đều không dám có dị nghị. Lão phu nhân, đại phu nhân đi trước, nhị phu nhân Hồ thị như có chuyện muốn nói với Hách Liên Dung, cố ý đi chậm một chút, lại bị lão phu nhân gọi đi, đành áy náy cười với nàng, đi theo lão phu nhân.
Đợi cho đến cuối cùng, ngoại trừ biểu tiểu thư Nghiêm Yên cùng nàng giống nhau đều là về họ ngoại, căn bản không ai nói chuyện với nàng.
Vậy thôi quên đi, không sao cả. Hách Liên Dung cuối cùng thẳng lối đại đường đi ra, nhìn ở phía sau không thấy bọn họ đi cùng một đường, trong lòng cũng cảm thấy châm chọc. Lúc họ giáo huấn Hách Liên Dung thì ở cùng một trận tuyến, thế nhưng sau đó cũng mỗi người một nơi, cái gọi là hòa thuận có lẽ chỉ duy trì ở mặt ngoài, vấn đề của Vị gia chỉ sợ so với tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn nhiều.
“ Thiếu phu nhân, bên này.” Bích Liễu không biết đuổi kịp nàng từ lúc nào vội an ủi: “Chuyện hôm nay thiếu phu nhân đừng bận tâm.”
“Yên tâm đi”. Hách Liên Dung không muốn tiếp tục dây dưa đến vấn đề này, liền nói sang chuyện khác: “ Phải làm thế nào tìm được nhị thiếu gia?”
Bích Liễu hơi nhíu mày: “ Nhị thiếu gia mấy ngày nay chắc không về đâu.”
Hách Liên Dung lấy làm lạ nhìn nàng, đây là kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo trong truyền thuyết sao? Nàng đâu có hỏi khi nào nhị thiếu gia trở về.
Bích Liễu dường như không cảm thấy được ánh mắt của Hách Liên Dung, chỉ chuyên tâm cúi đầu dẫn đường ở phía trước. Mắt thấy Thính Vũ hiên đã ở trước mặt, cách đó không xa một lục y nha hoàn chạy đến thở gấp hành lễ với Hách Liên Dung: “ Lão phu nhân, đại phu nhân cho gọi Bích Liễu đến.”
Bích Liễu đáp: “Ta đưa thiếu phu nhân về trước rồi qua.”
Nha hoàn kia có chút khó xử: “ Lão phu nhân nói phải lập tức đến ngay”
Hách Liên Dung cười bảo Bích Liễu: “ Thính Vũ hiên ngay phía trước kia, tự tacó thể trở về, ngươi đi trước đi.”
Được nàng nói như vậy, Bích Liễu vội cùng tiểu nha hoàn kia rời đi. Hách Liên Dung thấy các nàng đi xa rồi mới vặn thắt lưng cho đỡ mỏi, vừa rồi ở đại sảnh cơ thể nàng sớm đã chết cứng.
Không có ai theo bên người, Hách Liên Dung hoàn toàn trầm tĩnh lại, thưởng thức cảnh đẹp trong hoa viên, chậm rãi đi về phía Thính Vũ Lâu.Lúc đi qua một hòn giả sơn, đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi: “ Này! Tây Việt Liên Dung.”
Thiếu Phu Bất Lương Thiếu Phu Bất Lương - Viên Bất Phá