Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35 - Phần 2
òn một giờ nữa là phải đến trung tâm huấn luyện, Bách Thảo được xe của trung tâm đưa đi dự giải vô địch Taekwondo toàn quốc chuẩn bị cho giải vô địch thế giới. Ánh nắng sớm của mùa thu lặng lẽ chiếu vào phòng bệnh, Diệc Phong và Hiểu Huỳnh rón rén lui ra, trong phòng chỉ còn Nhược Bạch và Bách Thảo.
'' Cầm lấy cái này ''.
Lôi từ ngăn kéo đầu giường, Nhược Bạch lấy ra 1 túi vải, Bách Thảo đón lấy, mở ra xem thì thấy bên trong có sáu quả lựu to tròn đỏ chín.
'' Đây là...''
Bách Thảo ngây ra, lòng lâng lâng ấm áp.
'' Lựu này mang theo để ăn trên đường,'', chỗ lựu đó anh đã nhờ Diệc Phong mua giúp,Nhược Bạch chăm chú nhìn cô, trang nghiêm nói,'' Hãy nói xem,trong thi đấu cái gì quan trọng nhất?''
Nghĩ một lát, Bách Thảo trịnh trọng trả lời:
'' Đầu óc bình tĩnh ''.
'' Là đôi chân của em.'', ánh mắt nghiêm túc, anh nói,'' Hãy hứa với tôi, dù giành được giải vô địch hay không em phải bình yên trở về ''.
''... Vâng''
Cắn môi, Bách Thảo nói.
'' Em hứa ''.
Nhìn cô hồi lâu, lát sau anh mới nói:'' Những đối thủ của em, có lẽ cũng biết chuyện em bị thương, phải luôn cảnh giác ''.
'' Vâng ''.
'' Phải nghe lời huấn luyện viên Thẩm, nghe lời Sơ Nguyên '', đăm đăm nhìn cô, Nhược Bạch chậm rãi,'' Không nên ương bướng, tỏ ra mình rất mạnh ''.
'' Vâng ''.
bách Thảo gật đầu.
Phòng bệnh trở nên yên lặng.
Nước truyền từ từ nhỏ giọt.
Nhìn Nhược Bạch trên giường bệnh, mặc dù dáng ngồi thẳng tắp nhưng nét mặt vẫn xanh xao. Nghĩ đến quyết định của mình đưa ra tối qua trước lúc ngủ thiếp, Bách Thảo lặng lẽ nắm chặt bàn tay, hít một hơi thật sâu nói:
''...''
Trong lòng bỗng trào lên tình cảm khó kiềm chế, tiếng nói như cứng lại trong cổ,mặt đỏ bừng, hai cánh tay buông thõng, bàn tay hết nắm vào lại buông ra.
''...''
'' Em muốn nói gì?''
Nhược Bạch nhận ra sự căng thẳng của cô.
'' Em... em muốn nói...Nhược Bạch sư huynh...có lẽ em...có lẽ em...'', nhắm mắt, Bách Thảo đỏ mặt lấy hết can đảm nói,''...có lẽ em thích huynh ''.
Bên ngoài, nắng trong như thủy tinh.
Trên giường bệnh trải ga trắng muốt, toàn thân Nhược Bạch chợt cứng lại, anh chăm chú nhìn cô.Nhìn mãi, ánh mắt mỗi lúc càng đen sậm, nổi bật trên gương mặt nhợt nhạt,hình như anh không hiểu, hình như đó chỉ là ảo giác.
''Em...em nói...''
Khi dũng khí cuối cùng cũng bật ra, mặt dù mặt vẫn đỏ lựng nhưng Bách Thảo không luống cuống như vừa rồi. Cắn chặt môi, cô nghiêm túc nhìn anh, nói rành mạch:
'' Mặc dù bây giờ em vẫn chưa hoàn toàn khẳng định, tình cảm của em với huynh có phải là tình cảm đặc biệt đó, hay chỉ là tình cảm yêu thích thông thường.Sau khi thi đấu xong, em sẽ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.Nhưng bây giờ...''
Hít một hơi thật sâu, đôi mắt hươu sáng long lanh:
'' Cho dù thích kiểu gì, Nhược Bạch sư huynh, em thích huynh.Em sẽ vì huynh thi đấu thật tốt, không chỉ giành giải quán quân, mà còn không để bị thương ''.
'' Ừ, biết rồi ''.
Đôi mắt đen thẫm dần nhuốm ánh sao, giọng Nhược Bạch hơi nghẹn.
Trầm tư, Nhược Bạch vẫn không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn, lát sau ra hiệu cho cô đến bên giường.
Từ từ giơ tay.
Rút chiếc kẹp dâu tây rồi lấy tay chải mái tóc ngắn của cô.Động tác của anh hơi vụng về và cứng nhắc, nhưng vô cùng chăm chú, giống như đó là một việc hệ trọng, sau đó anh cẩn thận cài lại chiếc kẹp tóc dâu tây lóng lánh trên tóc cô.
'' Đi đi, tôi chờ em trở về ''.
Ánh nhìn của Nhược Bạch không thể rời đôi mắt lóng lánh đó, anh cố kiềm chế mới giữ được giọng nói tự nhiên.
0o0
Giải vô địch Taekwondo toàn quốc lựa chọn tuyển thủ tham gia giải vô địch Taekwondo thế giới được tổ chức ở thành phố Tùng Dương. Khi huấn luyện viên Thẩm Ninh dẫn đội tuyển tới, phóng viên các báo từ khắp nơi đổ về,thông tin về giải đấu liên tiếp xuất hiện trên các phương tiện truyền thông.
Khi huấn luyện viên Thẩm Ninh dẫn Bách Thảo và các thành viên trong đoàn xuất hiện trong phòng tập do ban tổ chức bố trí, chuẩn bị khởi động thì các phóng viên đã chờ từ lâu, lập tức ào đến, vây lấy cô và Bách Thảo, những câu hỏi nêu ra, phần lớn xoay quanh vấn đề thi đấu của Đình Nghi và Bách Thảo
'' Huấn luyện viên Thẩm, tâm trạng cô thế nào khi Đình Nghi rời khỏi Ngạn Dương và đầu quân cho đội tuyển quốc gia?''
'' Huấn luyện viên Thẩm, Đình Nghi và Bách Thảo đều là những đệ tử xuất sắc thuộc trung tâm huấn luyện của cô,cô đánh giá thế nào về trận đấu sắp tới của họ, theo cô thực lực ai mạnh hơn?''
''Huấn luyện viên Thẩm, chân Bách Thảo bị thương liệu có ảnh hưởng nhiều đến thi đấu?''
'' Huấn luyện viên Thẩm...''
'' Huấn luyện viên Thẩm...''
Trước những câu hỏi như súng bắn liên thanh của phóng viên, Thẩm Ninh nheo mắt cười, nhìn lướt các phóng viên rồi trả lời.
'' Chân Bách Thảo đã hoàn toàn bình phục, chức vô địch thế giới nhất định thuộc về cô ấy.Còn đối thủ của Bách Thảo, tôi chỉ dùng bốn chữ, đó là... là ai cũng chết ''.
Là ai cũng chết.
Lời tuyên bố này của huấn luyện viên Thẩm Ninh, lập tức trở thành tin thời sự thể thao đầu bảng của thế giới truyền thông.Huấn luyện viên của Bách Thảo lại có niềm tin sắt đá như vậy.Cộng thêm hào quang của danh hiệu '' Nữ hoàng KO '' khi Bách Thảo thi đấu ở nước ngoài, thông tin về thương tích của cô lan truyền, khiến cái tên '' Thích bách Thảo '' có lúc nhất thời trầm lắng, phút chốc lại tỏa rạng vô cùng.Trở thành ứng cử viên hot nhất cho chức vô địch.
Tại một phòng của khách sạn năm sao.
Nhìn bước chân đi lại bình thường của Bách Thảo trong phóng sự ngắn của chương trình Thời sự thể thao, Đình Nghi mím môi, lòng hoài nghi, lẽ nào cái chân bị thương của Bách Thảo đã khỏi hẳn thật?Thật sự không nhìn ra Bách Thảo có bất cứ điểm nào khác thường.
Là ai cũng chết...
Cầm chặt điều khiển ti vi, Đình Nghi lạnh lùng '' hừ '' một tiếng.Được, để xem, khi giao chiến, rốt cuộc người chết là ai.
Trong khách sạn bên cạnh cung thể thao thành phố Tùng Dương.
''Oa, không ngờ huấn luyện viên Thẩm lại hùng hồn như thế ''
Tròn mắt nhìn bốn chữ '' Là ai cũng chết '' to tướng trên báo, Hiểu Huỳnh xuýt xoa,rồi lại gãi đầu, hoài nghi nhìn Bách Thảo:
'' Nhưng, tại sao huấn luyện viên Thẩm lại nói thế, rõ ràng chân cậu...''
Ngồi bên giường, Bách Thảo cũng hồ nghi
khi huấn luyện viên Thẩm không cho cô nói câu nào, sau khi trả lời vắn tắt vài câu của phóng viên, liền đưa đoàn vào tập trong phòng kín, nhưng chỉ cho phép cô làm một số động tác khởi động, đề phòng có phóng viên chụp lén.
'' Tớ hiểu rồi ''.
Vắt óc suy nghĩ, Hiểu Huỳnh nói:
'' Huấn luyện viên Thẩm muốn khích lệ cậu.Cậu xem,huấn luyện viên đã tuyên bố hùng hồn như vậy,nếu cuối cùng cậu không giành được chức vô địch, huấn luyện viên còn mặt mũi nào nữa, cho nên cô ấy ép cậu dốc toàn lực tác chiến ''.
Trong phòng bệnh.
Nhược Bạch và Diệc Phong cũng nhìn thấy cảnh huấn luyện viên Thẩm nói ra bốn chữ đó trong chương trình thể thao trên ti vi.
Diệc Phong lơ đãng ngáp.
'' Ha, huấn luyện viên Thẩm cũng sử dụng chiến thuật tâm lý ''.
Trầm tư, Nhược Bạch nửa nằm nửa ngồi trên giường, chăm chú nhìn Bách Thảo trên màn hình.Dù đi lại hay tập khởi động, đều không nhìn ra bất cứ dấu hiệu bất thường nào, hình như cái chân đau hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Nhưng anh biết...
Đầu gối chân phải cô vẫn không thể phát lực, khi phát lực sẽ đau vô cùng.
Bách Thảo như vậy, có thể tham gia thi đấu thật sao?Huấn luyện viên cố ý cao giọng thế, có lẽ cũng bởi lo cho Bách Thảo, sợ đối thủ nhìn ra điểm yếu đó mà tập trung tấn công cái chân bị thương
Khi thông tin về Bách Thảo kết thúc, chuyển sang cảnh tập luyện và phỏng vấn Đình Nghi, ánh mắt Nhược Bạch dừng trên quả lựu ở đầu giường.
Đó là quả lựu cô để lại.
Quả to nhất, chín đỏ nhất trong sáu quả.
Ánh sáng chiếu lên quả lựu tỏa ra những tia sáng long lanh. Nhược Bạch đưa tay chạm vào nó, trong đầu bất chợt lại hiện ra cảnh lúc chia tay, mặt cô đỏ ửng.Trong không khí thoảng mùi lựu thơm mát, bên ngoài cửa sổ là màn đêm sâu thẳm, ngày mai Bách Thảo bước vào cuộc đấu vòng loại.
o0o
Trong cung thể thao thành phố Tùng Dương.
Ngồi trên kháng đài, ngoài Mai Linh, Lâm Phong, Quang Nhã, Thân Ba, Khấu Chấn còn có đội cổ động viên tổng cộng đến mười mấy người đến từ Tùng Bách võ quán, tâm trạng Hiểu Huỳnh vô cùng lo lắng.Do số người dự thi quá đông, trận vòng loại phải kéo dài đúng một ngày, từ trước tới giờ cô chưa từng gặp cuộc thi nào có lịch trình thi đấu dày và cường độ đến thế.
Nếu là trước đây, với tố chất mạnh mẽ của Bách Thảo, dù vòng loại kéo dài hai ngày, đánh mười mấy trận, Hiểu Huỳnh cũng không sợ.Nhưng bây giờ chân Bách Thảo chưa khỏi hẳn, lịch thi đấu càng dài sẽ càng khó khăn.Hơn nữa, để giành cơ hội tham gia giải vô địch thế giới, mỗi tuyển thủ đều thi đấu với nỗ lực và quyết tâm cao nhất, chân phải vẫn chưa phục hồi hoàn toàn liệu Bách Thảo có bị đào thải ngay từ vòng loại...
'' Nên tin tưởng Bách Thảo ''.
Nhìn ra tâm sự của Hiểu Huỳnh, Lâm Phong trấn an nói.
'' Đúng ''., đẩy gọng kính lên sống mũi, Thân Ba xen lời:''Huấn luyện viên Thẩm đã để Bách Thảo dự thi chứng tỏ rất tin tưởng cô ấy ''.
'' Cũng phải ''.
Cắn môi, Hiểu Huỳnh cố xua đi nỗi ám ảnh trong lòng.  Nhìn thấy Bách Thảo từ khu vực chuẩn bị đi ra, sắp bước lên sàn đấu, cô lập tức vẫy tay, chỉ huy toàn đội hô vang:
'' Bách Thảo cố lên...Bách Thảo tất thắng ''.
'' Bách Thảo cố lên...Bách Thảo tất thắng ''.
Ngồi trên ghế cạnh sàn đấu, Bách Thảo nghe rõ tiếng cổ vũ của Hiểu Huỳnh và đồng đội.Trên khán đài kín người, Hiểu Huỳnh và đồng đội ở ngay hàng ghế đầu tiên, gần đến nỗi chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy động tác vung tay đều tăm tắp và nghe thấy tiếng hô vang dậy của họ.
'' Bách Thảo cố lên...Bách Thảo tất thắng ''.
'' Bách Thảo cố lên...Bách Thảo tất thắng ''.
Trong cung thể thao náo nhiệt, đội cổ vũ do Hiểu Huỳnh chỉ huy nổi bật nhất, gây chú ý nhất, dường như nhận thấy ánh mắt Bách Thảo nhìn lại, Hiểu Huỳnh và đồng đội nhất tề đồng thanh hô:
'' Bách Thảo, Bách Thảo, bách chiến bách thắng ''.
'' Bách Thảo, Bách Thảo, hào khí ngút trời.''
Nhìn Hiểu Huỳnh và đồng đội trên khán đài, lòng Bách Thảo ngập tràn tình yêu mến. Mãi đến khi Sơ Nguyên đi đến trước mặt, cúi người kiểm tra thật kỹ lớp băng quấn quanh chân cô liệu đã chắc chắn chưa, cô mới như sực tỉnh.
''Dốc toàn bộ tinh lực, không để đối thủ nhận ra vết thương của em ''.
Đây là câu quan trọng nhất trong gợi ý chiến thuật của huấn luyện viên Thẩm, trước khi cô thi đấu chính thức.
'' Hây...''
Trận đấu bắt đầu, trái với dự đoán của Hiểu Huỳnh và đồng đội. Rõ ràng khi tập luyện, huấn luyện viên Thẩm căn cứ vào thực trạng vết thương của Bách Thảo nên đã chú trọng để Bách Thảo luyện tập chiến thuật phòng thủ phản kích, nhưng vừa vào trận đầu tiên của vòng loại, Bách Thảo vẫn dùng đấu pháp chủ động tấn công mạnh.
'' Thế này là...''
Nhìn thấy vừa vào sân Bách Thảo đã xoay người tung chân nhằm vào ngực Lý Bích tuyển thủ đội tuyển Chiết Giang đá tới, bàn tay Hiểu Huỳnh toát mồ hôi, mặt hơi tái, run run nói:
'' Sao lại như thế...?''
'' Ôi ''
Quang Nhã cũng kêu thất thanh.
'' Hự...''
Cùng với âm thanh nặng nề vang lên, dưới ánh đèn sáng trắng trên sàn đấu, chân trái Bách Thảo đá trúng ngực đối thủ, Lý Bích mặc áo bảo vệ màu xanh nhạt buộc phải lùi mấy bước.
2:0
'' Òa...''
Sau phút chấn động, cả nhóm Hiểu Huỳnh xúc động nhảy lên hoan hô.Họ thật không thể tin vào mắt mình nữa, Bách Thảo sau khi bị thương vẫn có thể thực hiện cú đá xoay người mạnh bạo như vậy.Lẽ nào, lẽ nào Bách Thảo đã hoàn toàn hồi phục? Lẽ nào câu '' là ai cũng chết '' của huấn luyện viên Thẩm không phải là cố tình cao giọng, mà là sự thật?
Nếu quả là thế, vậy thì thắng lợi không thuộc về Bách Thảo còn có thể thuộc về ai. Nhất trong giải vô địch toàn quốc lần này, áp dụng quy chế mới của liên đoàn taekwondo thế giới, những động tác xoay người đá trúng bộ phận hữu hiệu, được cộng thêm một điểm ''..
'' Bách Thảo dũng mãnh...''
'' Bách Thảo tất thắng...''
Tiếng hô khí ngất trời dậy đất vang dội trong cung thể thao. Đội cổ động viên của Tùng Bách võ quán nghiễm nhiên biến cung thể thao thành sân nhà của Bách Thảo.
Cùng lúc đó, ở một góc khác cạnh sàn đấu, Đình Nghi đang chờ đến lượt ra sân, cũng nhìn thấy cú đá xoay người của Bách Thảo.
Đồng tử co lại.
Mặt rắn đanh.
Còn huấn luyện viên Thẩm và Sơ Nguyên ở khoảng cách gần nhất, lại chú ý đến cái chân phải hơi run không thể kiềm chế của Bách Thảo khi trên không rơi xuống.
SƠ Nguyên không nén nổi định bước lên.
Thẩm Ninh ho một tiếng, ra hiệu cho anh bình tĩnh.
Miễn cưỡng đứng trên nệm đấu.
Cơn đau kịch phát từ đầu gối như làn sóng ngấm ngầm lan khắp toàn thân.Mặt tối sầm, chân phải run từng trận, sống lưng toát mồ hôi lạnh, mặc dù đá chân trái, nhưng chân phải trụ cột vẫn chịu sức nặng của toàn thân.
May mà...
Đá trúng.
Móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay, Bách Thảo cố giữ vẻ mặt bình thường, không để đối thủ nhận ra, không thể bị đối thủ phát hiện chân phải cô bất thường, nếu không đối thủ sẽ tập trung toàn lực tấn công cái chân bị thương đó.
Hiểu Huỳnh trên khán đài không nghĩ nhiều như vậy.
Vào lúc 2 phút 26 giây của hiệp hai, Bách Thảo với cú phản kích đá hậu KO Lý Bích, cô lại cùng đồng đội đứng bật dậy, xúc động vỗ tay như sấm.
Trên khu vực dành cho báo giới, đám phóng viên cũng xúc động không kém. Khi tin Bách Thảo bị thương lan ra, một dạo họ đã tưởng Bách Thảo có thể bị lỡ giải vô địch thế giới lần này, không ngờ cô có thể nhanh chóng phục hồi như vậy.
Đúng là một tố chất đáng ngạc nhiên.
Có lẽ cô thật sự có thể thay thế Đình Nghi, xóa bỏ huyền thoại Taekwondo Hàn quốc, Lý Ân Tú.
Sau khi rời khỏi sàn đấu.
Rời khỏi khu vực thi đấu náo nhiệt, đi về chỗ nghỉ dành cho tuyển thủ.Ở một góc vắng, vừa ngồi vào ghế, người Bách Thảo đã run như bị co rút, mồ hôi toát lạnh từng lớp,cô mệt mỏi nhắm mắt, nặng nhọc thở đều, không để nỗi đau làm thần trí tê liệt.
'' Đau lắm không?''
Sơ Nguyên vội cúi người,mở lớp băng trên đầu gối cô.Lớp băng đã hơi lỏng do quá trình cử động, ướt đẫm mồ hôi, sau khi lớp băng cuối cùng được tháo hết, lộ ra đầu gối bắt đầu tấy đỏ.
Vừa phun thuốc làm mát vết thương, vừa nói với Thẩm Ninh:'' Không thể tiếp tục dùng đấu pháp đó ''.
Nhìn đầu gối Bách Thảo, Thẩm Ninh cũng cau mày, trầm ngâm giây lát nói:
'' Đúng, trận thứ nhất đã thắng, mấy trận sau có thể điều chỉnh chiến thuật. Nhưng vẫn câu nói đó, Bách Thảo, em không thể để đối phương phát hiện cơ thể bị trấn thương, nếu không thi đấu sẽ rất khó khăn. ''
Hít sâu mấy hơi, thuốc xịt mát lạnh trên đầu gối lăn ra, cảm thấy dễ chịu hơn, sợ làm Sơ Nguyên và huấn  luyện viên Thẩm lo lắng, Bách Thảo trả lời ngay:
'' Vâng ''
Lúc đó, Đinh Nghi đang thi đấu.
Cũng như những lần trước, Đình Nghi vận bộ võ phục trắng muốt, mái tóc đen mượt buộc vểnh đuôi ngựa,gọn gàng thanh thoát, dáng tao nhã xinh đẹp.
Cùng với những lần được điểm của Đình Nghi.
Tiếng cổ vũ mỗi lúc càng náo nhiệt, khí thế sôi nổi dần vượt qua khí thế trận đấu vừa rồi của Bách Thảo.
'' Hừ ''
Trên khán đài, Hiểu Huỳnh bĩu môi.Ai nói cô ích kỷ cũng được, hẹp hòi cũng được, Đình Nghi là đối thủ đáng gờm nhất của Bách Thảo, dù gì cô cũng nhất quyết không cổ vũ cho Đình Nghi, đang nghĩ vậy, Mai Linh bên cạnh đột nhiên xúc động hô to:
'' Hay quá...''
Hiểu Huỳnh giật mình, chợt phát hiện thì ra Đình Nghi lại đã trúng đối thủ, tỷ số từ 4:1 chuyển thành 5:1
'' Hô gì chứ ''., Hiểu Huỳnh tức khí lườm Mai Linh, '' Đình Nghi đã không còn là đồng đội của bọn mình nữa, bây giờ là đối thủ của Bách Thảo. Xin cậu, có lập trường một chút được không?''
Không hài lòng, Mai Linh lẩm bẩm:
'' Tớ...tớ...chỉ thấy...cú đá thẳng của rồi của Đình Nghi vừa nhanh vừa chuẩn...lại...lại vô cùng đẹp mắt...''
'' Đẹp gì.'', Hiểu Huỳnh lại lượm, '' Đẹp đến mấy có bằng toàn phong tam liên đả của Bách Thảo không? Lại còn cổ vũ cho người phản bội đó...''
'' Đủ rồi.'', Lâm Phong lừ mắt với Hiểu Huỳnh,'' Dù gì Đình Nghi cũng từng là đồng đội của chúng ta. Dù có là đối thủ, nếu đánh hay cũng nên cổ vũ khen ngợi ''.
Bĩu môi, Hiểu Huỳnh ngúng nguẩy  quay đầu đi.
Quang Nhã lắc đầu, cảm thấy thái độ của Hiểu Huỳnh thật mâu thuẫn. Trong cuộc thi đấu giữa các võ quán năm xưa, khi đệ tử của Toàn Thắng võ quán thể hiện sự bất bình đối với Bách Thảo vì chuyển sang đầu quân cho Tùng Bách võ quán, quan điểm của Hiểu Huỳnh lúc đó không như thế...
'' Đình Nghi tiến bộ rất nhanh ''.
Dùng bút ghi vào cuốn sổ, Thân Ba nhận xét.
'' Đúng.'', mắt không rời Đình Nghi trên sân khấu, Lâm Phong tư lự nói:'' Mặc dù phương thức phòng thủ và tấn công không khác trước nhiều, nhưng...''
'' Sức mạnh tăng lên nhiều'',Khấu Chấn xen lời.
'' Sức mạnh?'', Hiểu Huỳnh dè bỉu,'' Đình Nghi luôn coi thường những tuyển thủ sức mạnh, luôn chê họ hữu dũng vô mưu mà không biết lối đánh thuần túy kỹ thuật của cô ta mới là khua chân múa tay.''
'' Bịch...''
Chính lúc mọi người trên khán đài đang bàn luận, trên nệm đấu màu xanh thẫm, Đình nGhi nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công của đối thủ, người khẽ lắc, một cú phản kích đá thẳng trúng bụng đối phương.
'' Hự...''
Âm thanh đá trúng bùng nổ như tiếng sấm.
Trên khán đài, Hiểu Huỳnh kinh ngạc há miệng, nhìn thấy đối thủ bị Đình Nghi đã trúng lùi mấy bước, ngã ngữa, mãi không đứng lên được, sau đó trọng tài bắt đầu đếm.
Đây...
Đây là Đình Nghi sao?
Từ nhỏ, cô đã xem vô số trận đấu của Đình Nghi, Đình Nghi là tuyển thủ điển hình của trường phái kỹ thuật, ra đòn nhanh, chuẩn xác,  nhưng không quá mạnh, được coi là trường phái Taekwondo tao nhã. Vừa rồi sức mạnh bạo phát từ cú đá với âm thanh như tiếng sấm đó có đúng là cú ra đòn của Đình Nghi?
Trận này, Đình Nghi KO.
''Đình Nghi...''
''Đình Nghi...''
Tiếng hò reo vang dội.
Khán giả trên sân hầu hết là những người hâm mộ Taekwondo, không ít người còn là fan trung thành của Đình Nghi, đương nhiên rất hiểu đấu pháp của minh tinh Phương Đình Nghi, nữ tuyển thủ Taekwondo sáng chói nhất. Đã quen lối tấn công tao nhã đẹp mắt của Đình Nghi, đột nhiên thấy cô như thoát thai hoàn cốt, vẫn vẻ tao nhã nhưng lại có thêm sức mạnh của lực sĩ, làm sao không khiến các fan toàn sân thất điên bát đảo cho được.
Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực - Minh Hiểu Khê