Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34 - Phần 2
òng rối bời bởi tiếng khóc của Hiểu Huỳnh, Diệc Phong sầm mặt kéo cô vào lòng:'' Lại thế rồi, đã nói tất cả là chuyện ngoài ý muốn, em đừng có suốt ngày rầu rĩ như thế được không?''
Lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra.
Tay chống nạng, Bách Thảo ngơ ngác từ trong đi ra, Sơ Nguyên vẫn đứng chờ ngoài cửa chạy lại đón, khẽ hỏi có gì đó, Hiểu Huỳnh nôn nóng định chạy lại hỏi tình hình, Diệc Phong vội nắm tay kéo lại
'' xin cô, nên có mắt một chút ''.
Mắt nhìn theo Sơ Nguyên cùng Bách Thảo đi về phòng nghỉ dành cho bác sĩ, Diệc Phong bất lực nói với Hiểu Huỳnh.
'' Hừ, anh mới không có mắt''. lườm anh, giọng Hiểu Huỳnh vẫn như khóc, bỗng phát hiện tay mình bị Diệc Phong nắm, tức giận nói:'' Anh làm gì vậy, sao lại cầm tay em? Em và anh đã chia tay.Xin anh nhớ cho''
0o0
Trong phòng nghỉ
Sơ Nguyên lấy chậu nước ấm, đưa đến bên Bách Thảo, nhìn cô lau sạch nước mắt trên mặt, đưa khăn bông cho cô. Vùi mặt vào chiếc khăn ấm sạch sẽ, lòng cô dần trấn tĩnh,bỏ tay xuống, nắm chặt chiếc khăn vẻ bất an.
'' Đã đỡ chút nào chưa?''
Sơ Nguyên cười dịu dàng, lại rót cho cô thêm một cốc nước ấm,sau đó ngồi vào ghế bên cạnh.'
'' Vâng''
Bối rối cúi đầu, cô biết anh nhất định đã nhìn thấy hết.Cô không biết phải giải thích thế nào, cũng không biết phải nói gì, con Sơ Nguyên chỉ yên lặng ngồi bên cô, không nói gì.
'' Có phải huynh cũng cho là..., do dự một lát, Bách Thảo ngây người nói,''...cũng cho là...em không nên thi đấu?''
Sơ Nguyên lặng lẽ nhìn cô hỏi:'' Vì sao em nhất quyết muốn dự thi? ''
theo anh được biết,cô chưa bao giờ coi trọng việc đoạt giải hay không.Còn lần này, cô không ngần ngại làm trái lời Nhược Bạch, nhất định tham gia, có lẽ là có nguyên nhân khác.
''...''
Mi mắt rưng rưng, môi mấp máy.Sơ Nguyên lặng lẽ nhìn cô, dường như nếu cô không muốn nói, anh cũng không gạn hỏi.
Bên ngoài cửa sổ, trời đã sang thu.
Những chiếc lá trên cành đã ngả sang màu vàng.
'' Bệnh của Nhược Bach, em đã biết rồi...''
Tay nắm chặt chiếc khăn, Bách Thảo cúi đầu.Mặc dù Nhược Bạch sư huynh không cho bác sĩ và bất cứ người nào nói với cô bệnh tình cũa anh, nhưng Hiểu Huỳnh đã dò hỏi được:
'' Nhất định phải phẫu thuật sao?''
Vẫn thầm ôm hy vọng, cô căng thẳng nhìn Sơ Nguyên.
'' Đúng''
Sơ Nguyên khẽ nói.
'' Chẳng phải huynh đã nói chỉ cần tĩnh dưỡng là được mà? Phẫu thuật chẳng phải sẽ có rủi ro sao?''
'' Lúc đầu anh cũng hy vọng Nhược Bạch chỉ cần tĩnh dưỡng để cơ thể phục hồi dần.Nhưng sau lần phát bệnh trong chuyến đi Nhật, sức khỏe anh ấy bắt đầu xấu đi. Về sau...'', Sơ Nguyên dừng lại,''...tình hình càng trở nên xấu, nhất thiết phải làm phẫu thuật''.
Bách Thảo sững người ngồi nghe.
Cô hiểu tại sao Sơ Nguyên dừng lại.Từ khi chân cô bị thương,Nhược Bạch dốc sức chăm sóc cho cô, ban ngày đi gặp bác sĩ, đôn đốc cô uống thuốc, buổi tối thức khuya nghiên cứu sách đông y, không những tìm ra bài thuốc bôi hữu hiệu, còn tự học cách xoa bóp, khiến chuyên gia massage cũng phải khen.Mặc dù, cô luôn yêu cầu anh nghỉ ngơi, tịnh duỡng.
Nhưng Nhược Bạch...
Chỉ lẳng lặng ừ một tiếng, vẫn làm theo ý mình.
'' Rủi ro trong phẫu thuật là bao nhiêu?'', cô hồi hợp khẽ hỏi.
'' Bởi vì liên quan nhiều đến hệ thần kinh, phẫu thuật tương đối phức tạp''. ngập ngừng một lát Sơ Nguyên nói, '' Tỷ lệ rủi ro khoảng 60 %''
Tim nặng nề chìm xuống.
60%...
Khi Hiểu Huỳnh nói với cô tỷ lệ 60% độ, cô vẫn mơ hồ hy vọng, hy vọng Hiểu Huỳnh nghe nhầm, chỉ là 6 %.. bách Thảo sững sờ, tay nắm chặt chiếc khăn, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cầm chiếc khăn khỏi tay cô, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên đầu gối, cho đến khi mồ hôi không còn thấm ra ngoài, Sơ Nguyên mới lắc đầu nói.:
'' Em vì Nhược Bạch mới nhất định tham gia thi đấu lần này, phải không?''
''... Vâng''
'' Dù Nhược Bạch phản đối, em nhất định vẫn muốn tham gia sao?''
''... Vâng''
Hy vọng cô giành giải quán quân, vẫn luôn là tâm nguyện lớn nhất của Nhược Bach.Bách Thảo âm thầm nhớ lại. Sớm nhất là khi hai người còn làm thêm ở quán ăn đêm
...
...
'' Việc em cần làm là giành được tư cách tham gia giải vô địch Taekwondo thế giới''.Trong quán ăn đêm, Nhược Bạch bê chồng bát cô đã rửa xong đi đến xếp vào tủ.
'' Lần này, tôi yêu cầu em chiến thắng Đình Nghi ''.
Xếp bát vào tủ xong, Nhược Bạch nói với cô.
...
...
Vào hôm đầu tiên sau Đình Nghi trở về đội  tập luyện chuẩn bị cho giải vô địch.
...
...
'' Huấn luyện viên Thẩm, tôi muốn tiếp tục tập cùng nhóm với Bách Thảo''.
Hình như không nghe thấy tiếng xuýt xoa của các thành viên trong đội, cũng không chú ý vẻ cau có của Đình Nghi, Nhược Bạch lạnh lùng nói:
'' Bách Thảo cũng cần chuẩn bị tham gia giải đó ''.
...
...
Để mong cô có cơ hội cạnh tranh với Đình Nghi nên anh nhất định phải ghi danh cho cô lần này.
...
...
'' Chính tôi đã ghi tên thay cô ấy ''
Giọng nói nghiêm túc vang lên, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính hành lang rồi chiếu vào phòng tập Nhược Bạch người vận võ phục, tóc dính mồ hôi, sắc mặt trầm lặng đi đến.
'' Bởi vì sợ Bách Thảo từ chối, cho nên tôi đã tự ý ghi tên.''
...
...
Để chứng minh cô cũng có thực lực tham gia thi đấu quốc tế, Nhược Bạch đã đưa cô đi Nhật, Anh và Mỹ để tham dự các giải đấu.
Lúc đó cô không hiểu vì sao Nhược Bạch sư huynh nóng lòng muốn thấy biểu hiện của cô ở các giải đấu đó đến vậy, thậm chí anh còn khuyên cô cạnh tranh với Đình Nghi.
Bây giờ, cô đã hiểu.
Có lẽ ngay lúc đó, Nhược Bạch sư huynh sa biết bệnh tình của mình
...
...
''Bách Thảo, em...''
Nhắm mắt lại mở ra, Nhược Bạch đăm đăm nhìn cô, giọng chậm rãi nghiêm túc nói:
''...Em là tất cả hy vọng của tôi ''
...
'' Tôi đặt mọi hy vọng vào em,'', giơ tay, nắm lấy vai, Nhược Bạch chăm chú nhìn cô, hạ giọng nói:''Tôi hy vọng em có thể thay tôi tiếp tục thi đấu, đoạt chức vô địch Taekwondo toàn quốc, chức vô địch thế giới ''.
...
...
''... Em phải thay Nhược Bạch sư huynh tham gia giải đấu này'',Bách Thảo nói chậm từng chữ ''...em phải thay huynh ấy đoạt chức vô địch Taekwondo toàn quốc, đoạt chức vô địch thế giới. Sau này, còn phải tiếp tục tham gia đoạt chức vô địch Olympic, cô sẽ vì anh giành mọi giải vô địch.
Sơ Nguyên lặng nhìn cô rất lâu
'' Nhược Bạch có....đồng ý không?''
Cúi đầu, Bách Thảo bối rối nhìn mũi chân mình, khẽ ''có '' một tiếng. Như vậy là rất không hay, rất hạ mình, cô phải làm vậy để ép Nhược Bạch.Nhưng, cô không muốn rời khỏi Tùng Bách võ quán, không muốn từ nay không được nhìn thấy anh, lại không muốn thay đổi quyết định của mình.
Cho nên, cô dùng cách đó để ép anh.
Tay nắm chặt ống quần, thẫn thờ ngồi yên, nhớ lại cảnh cuối cùng Nhược Bạch sư huynh cũng đồng ý để cô thi đấu, nhưng lạnh lùng đuổi cô ra khỏi phòng.
Ánh nắng mùa thu dịu dàng từ cửa sổ chiếu vào
Sơ Nguyên lặng lẽ nhìn cô nãy giờ vẫn vẻ hoang mang.Thấy vẻ lo lắng trong mắt cô, qua các ngón tay nắm chặt của cô và chiếc cặp dâu tây đỏ long lanh trên tóc cô, rất lâu không thấy cô dùng đến chiếc dây buộc tóc có hình trái dâu tây anh tặng, chỉ thấy có dùng chiếc kẹp tóc dâu tây này.
Có lẽ là Nhược Bạch tặng.
Mặc dù một đạo hình như cô tưởng đó là quà tặng của anh.
Khi cùng bác sĩ chủ nhiệm đi kiểm tra các phòng bệnh, trong đầu Sơ Nguyên vẫn còn lấp lánh hình ảnh chiếc cặp tóc dâu tây đó.   Có lẽ năm xưa anh không nên đi Mỹ, bởi chính khoảng thời gian ba năm đó, Nhược Bạch luôn ở bên cô.
Nhược Bạch lạnh lùng xa cách.
Luôn ít lời, nhưng lặng lẽ gánh vác mọi trách nhiệm.
Sự hy sinh của Nhược Bạch đối với cơ, sự chăm sóc và bảo vệ của Nhược Bạch với cô, anh đã sớm nhận ra từ lâu.Có lúc thậm chí anh còn cảm thấy, so với tình cảm thầm lặng nhưng sâu như biển của Nhược Bạch, cô nên lựa chọn Nhược Bạch chứ không phải anh.
Chỉ có điều...
Đôi mắt long lanh như mắt hươu đó, đôi má dậy hồng, mùi mồ hôi sau khi tập luyện, vẻ gan gốc lúc thi đấu giống như sức mạnh của cỏ dại bật đá mà lên đó.
Cái bóng cô đơn ngồi dưới gốc đa đó...'
Đôi mắt như giấu ánh sao lúc ngồi trên cành đa rậm rạp đó...
Trên chiếc ghế dài trong ngôi nhà gỗ, dùng chiếc dây buộc tóc có hình trái dâu tây, buộc lại tóc cho cô, đôi má ửng hồng hơi cúi, gió hè vờn qua khuôn mặt nhìn nghiêng của cô...
Anh thích cô như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy cô, lòng anh như ngập tràn nắng ấm.
Cho nên anh không dám để cô biết, còn một người đàn ông khác yêu cô, âm thầm và lặng lẽ,sâu nặng tựa như biển khơi.Trong tình cảm, cô là người chậm hiểu, anh thà muốn cô tiếp tục chậm hiểu như vậy chứ không muốn để cô biết.Anh cũng hiểu, cô là đứa trẻ ương ngạnh, chỉ cần biết anh cũng thích cô, cô tuyệt nhiên không cho phép mình thích người đàn ông khác.
Cho dù...
Hành lang dài hút.
Sơ Nguyên từ từ dừng chân, lặng lẽ nhìn bóng cô vẫn ngồi trên ghế dài trước cửa buồng bệnh số 529
Cho dù...
Trong lòng cô, vị trí quan trọng nhất thuộc về chàng trai thầm lặng kia.
0o0
Buổi tối.
Bất luận Hiểu Huỳnh lôi kéo thế nào Bách Thảo cũng không chịu rời bệnh viện.Đêm khuya dan, Hiểu Huỳnh đã ngủ gật trên ghế.Diệc Phong bế cô vào căn phòng trống bên cạnh, Bách Thảo chống nạng, nhẹ nhàng đi đến chiếc giường Nhược Bạch.
Trên gối trắng muốt.
Nhược Bạch đã ngủ nhưng môi mím chặt, lông mày nhăn nhăn.  Ngây người nhìn anh, Bách Thảo giơ tay khẽ vuốt hàng lông mày đó.
Cuối cùng anh cũng ngủ yên.
Ngồi ở đầu giường, ngây người nhìn anh không chớp mắt, kim đồng hồ trên tường nhích từng giây từng phút. Sau khi Diệc Phong quay lại, không đuổi cô về, anh kéo ghế vào sát tường, dần dần ngủ thiếp.
Sắc trời bên ngoài trắng dần.
Khi Nhược Bạch mở mắt, cau mày nhìn Bách Thảo ngủ gục bên mép giường. Đầu gối lên cánh tay, ngoẹo sang bên, một bên má bị dồn phồng lên như đứa trẻ, mi mắt cơ hồ còn đọng nước.
Gục trước giường anh.
Hai đầu gối vắt chéo co ro.
Trầm ngâm giây lát, Nhược Bạch ngồi đây, xuống giường, nặng nhọc bế cô rồi nhẹ nhàng đặt lên giường anh. Đắp chăn cho cô, rút chiếc kẹp dâu tây đã hơi lỏng ra để cạnh gối.
Nghe tiếng động, Diệc Phong tỉnh ngủ.
Nhược Bạch ra hiệu cho anh im lặng.
DIệc Phong lắc đầu, nhắm mắt ngủ tiếp, giả bộ không nhìn thấy Bách Thảo thay chỗ Nhược Bạch trên giường, và Nhược Bạch nhón chân đi đến khẽ khàng kéo rèm cửa sổ.
Giấc ngủ này vừa sâu lại vừa say.
Cho nên khi Bách Thảo tỉnh dậy, ngây ra không biết mình đang ở đâu. Khẽ nhíu mày, băn khoăn nhìn trần nhà xa lạ, lại nhìn cửa sổ lạ lẫm, sau đó là Nhược Bạch ngồi bên cạnh giường...
Trong đầu '' rầm '' một tiếng.
Mặt đỏ ửng, Bách Thảo ngồi bật dậy.
Trời ơi, lại ngủ trên giường bệnh của Nhược Bạch, còn Nhược Bạch đang ốm lại ngồi truyền dịch trên ghế cạnh giường.
Thấy cô đã thức, cô y tá đang thay chai nước truyền thứ hai cho anh mỉm cười nói:''Cuối cùng cô đã dậy rồi, để khỏi đánh thức cô, mọi người ở đây không ai dám mở miệng đấy ''.
''...''
Hốt hoảng và xấu hổ, luống cuống xuống giường, mặt Bách Thảo nóng đỏ rần rặt.Trong lúc luống cuống, chân cô vấp vào chân giường, may Nhược Bạch kịp thời một tay túm lấy mới không bị ngã.
''Em...em sao có thể...''
Bách Thảo lắp bắp, cô hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại ở trên giường của Nhược Bạch sư huynh.
''Cô ghê gớm thật, '' Diệc Phong vừa ngáp vừa nói,'' Ngủ say đến mức, nằm trên giường, một chân đá bay Nhược Bạch xuống đất.Xem ra chân cô đúng là đã phục hồi khá tốt. ''
''Em...em ''
Bách Thảo hoảng hồn, tái mặt.
'' Đừng đùa '', liếc Diệc Phong, Nhược Bạch thong thả nói,''Tôi nằm giường quá lâu, muốn thay đổi vị trí ''.
Đây là...
Nhược Bạch sư huynh đang nói với cô sao?
Sững người nhìn Nhược Bạch, Bách Thảo vẫn ngơ ngẩn đứng yên.Có lẽ, Nhược Bạch sư huynh đang nói với Diệc Phong.Tối qua, Nhược Bạch sư huynh còn đang giận như vậy, giận đến mức muốn đuổi cô ra khỏi Tùng Bách võ quán.
Tim bỗng trùng xuống.
Bách Thảo buồn bã cúi đầu.
'' Ha, cuối cùng Bách Thảo dậy rồi.'', cửa phòng bị đẩy ra, Hiểu Huỳnh thò đầu vào, trong tay cầm túi đồ ăn sáng, ''Diệc Phong nói, tối qua Nhược Bạch sư huynh nhường giường cho cậu nằm, đã cảm ơn Nhược Bạch sư huynh chưa?''
Bách Thảo ngây người.
Ngẩng đầu, nín thở nhìn Nhược Bạch, từ sợ hãi đến thấp thỏm rồi hy vọng, hai mắt mỗi lúc một sáng.
'' haha, vui quá đâm ra ngớ ngẩn phải không?'', Hiểu Huỳnh mỉm cười ranh mãnh, lấy cùi tay huých Bách thảo,'' CÒn không mau cảm ơn Nhược Bạch sư huynh đi ''.
Chớp 2 mắt đã ướt nhòe,Bách Thảo khàn giọng nói:
''Nhược Bạch sư huynh... ''
''Khi nào bắt đầu luyện tập trở lại? ''. Nhược Bạch lạnh lùng hỏi.
'' Huấn luyện viên Thẩm nói ngày kia có thể bắt đầu,''giọng hơi run, Bách Thảo vội nói:''... nhưng, còn phải được huynh đồng ý, em không dám bắt đầu tập luyện, cho nên bây giờ vẫn chưa...''
Nhìn cô giây lát, Nhược Bạch nói:
'' Đợi tôi truyền nước xong sẽ cùng em đến phòng chức năng xem tình trạng bình phục của em tiến triển thế nào.Nhưng, cho dù bắt đầu luyện tập, cũng không thể vội vàng, không được tập quá độ, mỗi ngày tập xong, em đều phải đến đâu. Một khi phát hiện tập luyện ảnh hưởng đến vết thương, em phải lập tức rút lui không được thi đấu.Có làm được không?'''
'' CÓ, có ''.
Bách thảo gật đầu lia lịa.
'' Òa, ha ha ha ''. Hiểu Huỳnh sung sướng nhảy lên, ôm chầm Bách Thảo, '' Quá tốt, hai người hòa giải rồi.Chúc mừng cậu. Bây giờ cậu có thể yên tâm, tớ nói rồi mà, Nhược Bạch sư huynh không giận thật đâu.''
Trong tiếng cười vui ríu rít của Hiểu Huỳnh, Bách Thảo đỏ mặt nhìn Nhược Bạch.Thái độ Nhược Bạch vẫn dửng dưng. Nhưng đến khi anh nhìn cô, Bách Thảo cảm động cười ngốc nghếch, đúng, Nhược Bạch sư huynh đã tha thứ cho cô.
Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực - Minh Hiểu Khê