There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:41:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34 - Phần 1
hương 34
Buổi trưa.
Trong phòng tập của đội tuyển quốc gia.
Đình Nghi kiểm tra lại lần cuối đơn xin thi đấu, sau khi xác nhận không có sai xót, đang chuẩn bị đi lấy cơm trưa, bỗng nghe thấy hai tuyển thủ thì thầm với nhau khi đi qua cửa:
'' Biết tin chưa? Thích Bách Thảo của đội Ngạn Dương không thể tham gia giải vô địch toàn quốc lần này ''.
'' Ô, tại sao?''
'' Chân bị thương, hình như chân phải, nghe nói không thể đi lại được, chắc chắn không thể tham dự giải lần này ''.
'' Tiếc thế. Tôi có xem mấy trận đấu của cô ấy, lối tấn công nhanh mạnh hiếm thấy, đang định giải thi đấu này đến tận sân chứng kiến một phen...''
Hai tuyển thủ đi xa dần...
Ngơ ngẩn giây lát. tâm trạng Đình Nghi có phần phức tạp, cúi nhìn hai chân mình. Để tăng cường thể lực, bây giờ cô chuyển sang mặc quần rộng, buộc túi cát ở bắp chân, trừ khi ngủ, lúc nào cũng đeo bên người.
Ngẫm nghĩ giây lát, lấy di động, nhấn số của Mai Linh.
o0o
Trong vạt rừng nhỏ của Tùng Bách võ quán, ánh nắng xiên qua kẽ lá nhảy múa trên mặt đất
''...75...76...77''
Tay bám thân cây, Bách Thảo từ từ làm động tác ngồi xuống, đứng lên.Thời gian này, Nhược Bạch sư huynh vẫn không cho cô đến bệnh viện thăm anh, để Sơ Nguyên sư huynh giúp cô luyện tập hồi phục sức khỏe. Cô khẩn cầu mãi, Sơ Nguyên cuối cùng cũng đồng ý để cô bắt đầu luyện tập trở lại.
Mỗi ngày, cô ngồi trên giường, Sơ Nguyên sư huynh đều buộc túi cát vào cổ chân cô,nhìn cô từ từ duỗi thẳng chân, lặp lại như thế đúng một trăm lần. Dù muốn tập thêm nữa nhưng Sơ Nguyễn sư huynh vẫn kiên quyết mang túi cát đi.
Hằng ngày, dưới sự giám sát của Sơ Nguyên, cô bám thân cây làm động tác đơn giản đứng lên ngồi xuống, mà động tác này, mỗi lần Sơ Nguyên cũng chỉ cho phép cô làm động tác này đúng một trăm lần
''...82..83...84...''
Từ khi Nhược Bạch nằm viện, Diệc Phong trực ở phòng bệnh, Sơ Nguyên xuất hiện ngày càng nhiều ở võ quán, thậm chí tiếp quản công việc huấn luyện các đệ tử, còn cô cũng từ hoảng loạn ban đầu dần dần trấn tĩnh trở lại.
''...99...100, kết thúc ''.
Sơ Nguyên bước đến đỡ cô ngồi trên chiếc ghế dài. Dùng khăn bông lau mặt và mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, đưa nước uống, rồi kéo ống quần, giúp cô bôi thuốc mỡ lên vết thương ở đầu gối.
'' Xem chừng đỡ nhiều rồi ''.
Nhìn vết thương không còn sưng tấy, Sơ Nguyên mỉm cười nói. Để có được bài thuốc này, Nhược bạch đã đi khắp các bệnh viện xin tư vấn, nhờ các bác sĩ khoa ngoại, khoa xương, khoa thần kinh đến khám, lại cùng anh nghiên cứu tỉ mỉ, bây giờ xem ra rất hữu hiệu.
'' vâng, hầu như không đau nữa ''.
Bách Thảo vội vàng gật đầu.
'' Không thể có chuyện không đâu'', Sơ Nguyên cười, dùng băng gạc băng lại vết thương, '' Muốn hết đau hoàn toàn ít nhất cũng phải một tháng nữa. Người xưa có nói, ' thương gân động cốt tịnh dưỡng trăm ngày', vết thương động chạm đến gân cốt nhất định phải điều trị trăm ngày mới ổn, em nên từ bỏ ý định tham gia thi đấu ''.
''...''
Mặt thoáng tối lại, Bách Thảo định nói với Sơ Nguyên kế hoạch của mình thì điện thoại đổ chuông.
'' A lô, tôi là Thẩm Ninh '', trong máy là giọng nói của huấn luyện viên Thẩm Ninh, Bách Thảo ngây người, còn chưa kịp nói gì, huấn luyện viên đã nói tiếp:
'' Em đến phòng làm việc của tôi một lát ''.
o0o
Nhin Bách Thảo gõ cửa đi vào, mặc dù cố gắng đi bình thường, nhưng vẫn không tài nào giấu nổi sự tập tễnh trong bước đi, sắc mặt Thẩm Ninh trở nên trang trọng.
'' Là thế này '', đợi Bách Thảo ngồi xuống ghế, Thẩm Ninh nói thẳng, '' Về giải vô địch toàn quốc sắp tới, Nhược Bạch đã gọi điện cho tôi, nói vết thương của em rất nghiêm trọng không thể dự thi, cậu ấy không muốn tôi thông báo với em chuyện này. Nhưng tôi vẫn muốn biết ý kiến của em ''.
'' Em muốn tham gia ''
Bách Thảo trả lời ngay không do dự.
''Tôi đoán em sẽ như thế '', Thẩm Ninh nửa cười nửa không nhìn cô,''Nhưng tôi nhất định phải nói, với tình trạng vết thương hiện nay của em, cho dù dự thi, cũng chưa chắc đạt được thành tích tốt. Hơn nữa nếu trong thi đấu lại bị thương, vết thương có thể để lại hậu quả nghiêm trọng, sau này có thể em sẽ không thể tập Taekwondo được nữa. Chuyện này trước đây cũng không phải không có. Em đã suy nghĩ kỹ chưa ''.
''... Vâng ''
Cắn môi, Bách Thảo gật đầu nói.
''... Em đã suy nghĩ kỹ''.
Đứng bên cửa sổ, nhìn Bách Thảo cúi đầu trên bàn viết đơn dự thi. Nỗi cay đắng ngấm ngầm len sâu trong đáy mắt Thẩm Ninh, sự đời quả thật luôn có những bất ngờ ngoài dự liệu của con người. Cuối cùng cô cũng nhận ra, thực lực của Bách Thảo hơn Đình Nghi, nên tiến cử cô cho giải vô địch thế giới, thậm chí vì chuyện đó đã khiến ĐÌnh Nghi giận dữ, yêu cầu cha cắt đứt quan hệ với cô...
Thì...
Bách Thảo lại bị thương
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Thẩm Ninh thở dài.
'' Huấn luyện viên Thẩm '', sau lưng vang lên giọng nói khẩn khoản của Bách Thảo,'' Chuyện đăng ký tham gia, liệu có thể nhờ cô, không nói với Nhược Bạch sư huynh...''
'' Anh ta vẫn chưa xuất viện sao?''
''...Chưa ạ ''
'' Được, biết rồi'', Thẩm Ninh nói.
0o0
Ngày thứ ba sau khi gửi đơn tham gia thi đấu, mọi thông tin liên quan đến giải đấu liền được các báo đăng tải, đều xuất hiện tên Bách Thảo. Tin Bách Thảo bị thương cũng đang ở trang đầu các báo.
'' Thích Bách Thảo bị thương nặng vẫn xuất chiến giành tư cách tham gia giải vô địch Taekwondo thế giới ''.
'' Toàn phong Bách Thảo liệu có thể một lần nữa tỏa sáng? ''
'' Phương Đình Nghi và Thích Bách Thảo sắp bước vào cuộc đấu giành ngôi bá chủ ''.
''...''
''...''
Trố mắt nhìn tờ báo, Hiểu Huỳnh không tin nổi. Các phóng viên sao có thể biết rõ tình trạng thương tích của Thích Bảo Thảo như vậy, cứ như xem được bệnh án của Bách Thảo vậy. Không, nhưng đó không phải là điều cốt yếu, mà quan trọng là ngộ nhỡ Nhược Bạch sư huynh biết tin, chẳng phải sẽ nổi trận lôi đình hay sao.
'' Cậu đã yêu cầu huấn luyện viên Thẩm giữ bí mật cơ mà? '', quay đầu, nhìn Bách Thảo đang ngây người, Hiểu Huỳnh vội hỏi, '' Sao tin lại lan nhanh thế?''
''...Đúng, đúng '', Bách Thảo như sực tỉnh, đi đi lại lại trong phòng, mãi sau lấy di động ra,''...để tớ hỏi huấn luyện viên Thẩm''.
'' Ối chà, không thể làm vậy.'', Hiểu Huỳnh lao đến giằng điện thoại trong tay Bách Thảo,'' Ngộ nhỡ huấn luyện viên tung tin thì sao? À, không thể không có khả năng đó. Huấn luyện viên Thẩm rất thích lợi dụng báo giới để tạo thanh thế, phép tắc của cô ấy chẳng phải là càng để báo giới và công chúng chú ý, càng có tác dụng thúc đẩy tinh thần tập luyện và thi đấu của tuyển thủ sao?''
''...''
Bách Thảo mím môi.
''... Mà cũng chưa hẳn.'', Hiểu Huỳnh vội nói chữa, '' Các phóng viên bây giờ siêu thật, có lẽ họ có tai mắt trong ban tổ chức, cho nên cậu vừa đăng ký là biết ngay. Hơn nữa, cậu bị thương cả  Tùng Bách và Toàn Thắng võ quán đều biết, cũng chẳng có gì là bí mật. Bây giờ chỉ hy vọng Nhược Bạch sư huynh không đọc được tin này...''
Hiểu Huỳnh luống cuống vò đầu bức tai:
'' Có cách rồi. Để tớ gọi điện cho Diệc Phong, bảo anh ta bắt đầu từ hôm nay thu hết báo, không bật ti vi, mọi người đều giữ kín, nhất định giấu Nhược Bạch sư huynh ''.
'' Được ''
Như sắp chết đuối vớ được khúc gỗ, Bách Thảo lập tức lấy di động của Hiểu Huỳnh trên bàn đưa cho cô. Hiểu Huỳnh cầm điện thoại còn chưa kịp nhấn số, đột nhiên màn hình sáng lên, sau đó là tiếng nhạc chuông.
Vừa nhìn thấy hai chữ ' Diệc Phong' hiện lên màn hình, dự cảm không lành trùm lên hai người, cả hai hốt hoảng nhìn nhau, Hiểu Huỳnh hồi hộp nhấn nút.
'' A lô?''
Mới nói được một chữ, tai Hiểu Huynh bỗng ù ù bởi tiếng quát tháo giận dữ của Diệc Phong từ đầu bên kia, buộc phải đưa máy xa tai một thước.
Bách Thảo căng thẳng đứng nhìn.
Cơ hồ bị Diệc Phong mắng xối xả, sắc mặt của Hiểu Huỳnh từ trắng đổi sang đỏ, từ đỏ thành đen, từ đen thành xám, cuối cùng như quả cà chua dập, run run tắt máy.
'' Diệc Phong nói...'', giọng nghèn nghẹn, Hiểu Huỳnh buồn bã nhìn Bách Thảo với nét mặt căng thẳng, '' Nhược Bạch sư huynh đã biết chuyện, bảo cậu đến bệnh viện ''.
0o0
Trên hành lang dài của bệnh viện.
Trán râm rấp mồ hôi, Bách Thảo chống nạng còn có Hiểu Huỳnh cũng  căng thẳng đỡ một bên.Đi đến cửa phòng bệnh số 592, bách Thảo bất an nhìn Hiểu Huỳnh tim đập thình thịch,Hiểu Huỳnh gượng cười động viên:
'' Đừng... đừng sợ, Nhuoc Bạch sư huynh là con hổ giấy... cậu cứ cầu xin hoặc khóc lóc, là không sao...''
''Cạch...''
Diệc Phong lạnh mặt mở cửa.
Từ mé bên Diệc Phong, Bách Thảo nhìn thấy Nhược Bạch.
Trong phút giây đó, tai cô như bị ảo giác chỉ nghe thấy tiếng ù ù, xung quanh lặng dần.Trên giường bệnh trải ga trắng muốt, dáng dong dõng lạnh lùng đó, cô không nhớ đã bao lâu không được nhìn thấy
Bóng người cao mảnh khảnh, lặng lẽ như cây tùng trên vách núi.
Mấy ngày không gặp, anh đã gầy đến mức khiến tim cô như bị bàn tay ai đó bóp nghẹt, định lên tiếng gọi anh, lại nhận ra người ngồi đó lạnh như băng, chăm chú nhìn màn hình ti vi trên tường.
Trên màn hình.
Võ phục trắng muốt, Đình Nghi ở trung tâm huấn luyện quốc gia đang trả lời phỏng vấn.
Phóng viên hỏi:''Nghe nói Thích Bách Thảo sư muội, đồng môn của cô ngày trước, sẽ thi đấu với vết thương trên người, cô có điều gì muốn nói với cô ấy?''
Đình Nghi cười dịu dàng:'' Chúc vết thương của cô ấy mau lành, sớm phục hồi, không ảnh hưởng đến thi đấu ''.
Phóng viên hỏi:'' Nghe nói, có lần Bách Thảo đã đánh bại cô?''
Đình Nghi vẫn cười:'' Đúng, tôi và cô ấy ở cùng đội ba năm, cô ấy từng đánh bại tôi một lần ''.
Phóng viên hỏi:''Sự trỗi dậy của Thích Bách Thảo thật đáng kinh ngạc,được tôn vinh là 'Nữ Hoàng K.O', được công chúng coi là ngôi sao Taekwondo tiềm năng nhất, cũng được xem là đối thủ lớn nhất của cô. Trong giải vô địch toàn quốc sắp khai mạc, cô sẽ gặp cô ấy, cô đánh giá đối thủ như thế nào?''
Đình Nghi mỉm cười:''Trong thi đấu, nói gì thì nói cũng phải dựa vào thực lực, danh hiệu nhiều bao nhiêu thì cũng không phải là huy chương vàng thật sự.''
Hiểu Huỳnh thầm '' hừ '' một tiếng, nhưng trước không khí căng thẳng trong phòng lúc này, rốt cuộc vẫn không dám mở miệng.
Cầm chiếc điều khiển, Nhược Bách tắt ti vi, trầm mặt giây lát, ánh mắt rắn đanh từ từ hướng vào Bách Thảo hỏi:
'' Em đăng ký tham gia, phải không?''
Cắn môi, Bách Thảo cứng cỏi nói:
''....Vâng''
'' Được, rất tốt'', nhìn cô, mắt Nhuoc Bạch gần như đông cứng lại,''Tôi đã nói, em không nghe, vậy mời em rời khỏi Tùng Bách võ quán ''.
hiểu huỳnh hoảng hồn tái mặt, Diệc Phong cũng giật mình.
''không''
Sắc mặt đột nhiên trắng bệch, môi run run không thể kiềm chế, Bách Thảo luống cuống:
''Em nghe huynh, em không tập nữa. Nhược Bạch sư huynh, huynh hãy tin em, ngoài lúc Sơ NGuyên sư huynh giám sát, em hoàn toàn nghe lời huynh, không dám lén tập ''.
Hít một hơi, Nhược Bạch lạnh nhạt nói:
'' Em biết tôi nói gì chứ?''
'' trước giải đấu, chân của em nhất định khỏi hẳn'', lòng kinh hãi, mắt rân rấn nước,''...bây giờ mỗi ngày em có thể đứng lên ngồi xuống 300 cái, duỗi thẳng đầu gối 1000 cái, đến ngày thi đấu, nhất định em có thể phục hồi, sẽ không có chuyện gì ''.
'' Không thể có chuyện đó''.
Tức run người, môi càng tái trắng, giọng Nhuoc Bạch cũng nghẹn lại:
'' Dây chằng đầu gối bị thương. Thời gian phục hồi ít nhất 3 tháng. Em tưởng chân em là gì, là sắt thép sao? Em nghe đây, quên Taekwondo, quên thi đấu đi. Những lời tôi nói, em hoàn toàn không bỏ vào tai đúng không?''
'' Sẽ không xảy ra chuyện...  sẽ không xảy ra chuyện...'', bách Thảo hoảng loạn lắc đầu.
'' Nếu xảy ra thì sao?, Nhược Bách nắm chặt tay phải, giọng khàn đặc,'' Vì một trận đấu, đánh cược cả cái chân của mình, có ai ngốc đến thế không?''
''Không đâu...''
Bách Thảo năng nỉ, nhưng chỉ nói được vậy,
'' Em đi đi ''
Nhìn thấy cô ngoài khẩn cầu thì chẳng có lời nào khác, mặt Nhược Bạch càng lạnh:
'' Ngay tối nay, em hãy rời khỏi Tùng Bách võ quán. Có lẽ Toàn Thắng hoặc trung tâm huấn luyện của Thẩm Ninh sẽ hoan nghênh em, thích đi đâu thì tùy.''
'' Nhược Bạch sư huynh ''.
Hiểu Huỳnh cuống quýt, bước lên xin cho Bách Thảo, bị Diệc Phong liếc mắt ngăn lại.
''...Đừng đuổi em...'', sụp xuống trước giường Nhược Bạch, nước mắt tuôn như mưa,''... em không đi đâu hết...Nhược Bạch sư huynh, huynh đừng đuổi em...đừng đuổi em...''
Lòng sợ hãi như bất chợt có chiếc hố đen hiện lên trước mắt.
Nỗi hoang mang sợ hãi này còn lớn hơn năm xưa lúc bị đuổi khỏi Toàn Thắng võ quán, lúc đó chỉ là hoang mang không biết làm gì, còn bây giờ...
Nỗi sợ này...
Như nuốt chửng cả toàn thân
'' Bách Thảo, rút lui đi ''
Nhìn khuôn mặt Nhược Bạch lạnh như băng tạc, Diệc Phong nói.Anh biết, lần này Nhược Bạch rất giận vì Bách Thảo lén đăng ký tham gia, anh cũng ủng hộ Nhược Bạch, thi đấu còn nhiều cơ hội.Nếu Bách Thảo rút lui, Nhược Bạch sẽ không giận như vậy.
Rút lui...
Nước mắt chầm chậm lăn trên má, nghe Diệc Phong nói hai chữ đó, Bách Thảo sững ra vài giây.Nhìn khuôn mặt như băng tuyết của Nhược Bạch, cô hiểu, đó là cách duy nhất để anh tha thứ.Nhưng, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi, Bách Thảo lắc đầu:
''...Em không rút lui.''
Lời vừa nói ra, Hiểu Huỳnh giật mình, liếc nhanh Nhược Bạch, thầm rên lên.Trời ơi, Bách Thảo ăn phải gan hùm hay sao?
''Xin lỗi...''
Nỗi sợ hãi khiến toàn thân suy sụp, nhưng ấn sâu móng tay vào lòng bàn tay, Bách Thảo cố nén, giọng run run:
''Nhưng, em muốn thi đấu ''
Nước mắt lăn trên má, cố gắng nói ra suy nghĩ của mình:
'' Em biết, cái chân khỏe mạnh đối với em rất quan trọng, nhưng thi đấu với em cũng quan trọng như thế.Không ít tuyển thủ Taekwondo đã từng bị thương, cũng thi đấu với vết thương trên người.Họ có thể, em cũng có thể.Tập luyện lâu như vậy, chuẩn bị lâu như thế,cuối cùng có cơ hội thế này, em không muốn bỏ qua, sư huynh, em thật sự không muốn bỏ qua ''.
'' nếu lần này, vì bị thương mà từ bỏ thi đấu, lần sau, có thể lại vì ốm đau  hay nguyên nhân khác cũng sẽ từ bỏ thi đấu sao?'', lấy cùi tay lau nước mắt, Bách Thảo nghẹn ngào nói, ''Lúc còn nhỏ, cha em từng nói, ông Trời luôn thử thách con người vào những thời khắc quan trọng nhất.Nếu trước thử thách mà rút lui thì không thể có được thứ mình muốn.Sư huynh, em không muốn như vậy, em không muốn sau này ân hận, tại sao lúc đó em lựa chọn rút lui, để lỡ thời gian hai năm tốt.'''
''...Cho dù...cho dù bị thương trong thi đấu, cho dù không giành được giải quán quân...'', lau nước mắt, Bách Thảo cố mỉm cười với anh,''... nhưng ít nhất em cũng không ân hận.Hơn nữa, cho dù bị thương em vẫn có thể làm phiên dịch,làm giáo viên, nhân viên văn phòng, cho dù đi chậm hơn mọi người một chút, cũng không sao?''
Trên giường, Nhược Bạch vẫn lặng thing.
''...Xin lỗi, sư huynh ''.
Nước mắt vẫn rơi, Bách Thảo từ từ khụy hai đầu gối, quỳ trước giường Nhược Bạch.Cui thật sâu, đầu chạm đất.
'' Hãy tha lỗi cho em, đừng đuổi em.Bất kì lời nào của huynh em đều ghi nhớ trong lòng, em sẽ nghe huynh, chỉ có lần này, em muốn tự mình quyết định...''
''Em...''
Vô thức giơ tay định đỡ cô, bàn tay Nhược Bạch xanh xao, dừng lại trên không.Nhìn thấy lưng cô cúi gập, mắt anh tối sầm, cơn ho lại thúc lên trong ngực.
''bách Thảo...''
Hai tay bịt chặt miệng, nước mắt tuôn như suối,lòng Hiểu Huỳnh như vỡ nát, lao đến định đỡ Bách Thảo.Cô không thể chịu được Bách Thảo thế này, cho dù trước mặt Nhược Bạch sư huynh, cô cũng không chịu được khi Bách Thảo hạ mình như thế.
'' Đi đi''
Mắt lóe sáng, nhanh tay túm lấy Hiểu Huỳnh, Diệc Phong vội vàng định kéo cô ra ngoài,nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Sơ Nguyên sư huynh đứng ở cửa phòng.
Phòng bệnh lặng im như tờ.
Nước mắt thấm ướt đầu gối. Bách Thảo quỳ trước giường Nhược Bạch, bất động rất lâu.Bé nhỏ hạ mình, lại cương quyết như vậy, có vẻ cô sẽ quỳ mãi đến khi được tha thứ.
0o0
Trên ghế dài ngoài hành lang.
Hiểu Huỳnh buồn bã nói:
'' Em không hiểu, tại sao Nhược Bạch sư huynh lại phản đối Bách Thảo tham gia thi đấu như vậy? Trước đây chẳng phải chính huynh ấy ép Bách Thảo giành tư cách Cúp thế giới với Đình Nghi ư,bây giờ cơ hội đã đến huynh ấy lại một mực phản đối. Liệu có sai chỗ nào không?''
'' Có được phép nói sư huynh như vậy sao?''
Diệc Phong nghiêm giọng cảnh cáo. thấy Hiểu Huỳnh nhếch môi khóc thầm vẻ tội nghiệp, anh thở dài:
''' ĐỐi với Nhược Bạch, sức khỏe Bách Thảo là quan trọng nhất, cậu ấy thà để Bách Thảo không thi đấu còn hơn để Bách Thảo lại bị thương lần nữa. ''
Hít mũi, Hiểu Huỳnh nghi ngờ nhìn Diec Phong
'' Nghe huynh nói vậy, em có cảm giác, Nhược Bạch sư huynh hình như thích Bách Thảo? Lại không phải thích bình thường, mà là...''
''Cộc''
Gõ vào trán cô, anh dằn giọng:
'' Chẳng lẽ cô mong Bách Thảo lại bị thương, dây chằng đứt hẳn, sau này không bao giờ thi đấu được nữa?Chẳng phải tôi đã nói, muốn ngăn cản Bách Thảo thi đấu, cô nên làm thế nào hay sao?
'' Em cũng không muốn, em cũng nhiều lần khuyên can...'', mắt đỏ hoe, Hiểu Huỳnh nói vẻ bất lực,''...nhưng Bách Thảo rất muốn, rất muốn tham gia, lẽ nào huynh cũng không ủng hộ Bách Thảo?''
Nói xong lại khóc.
'' Suy cho cùng, tất cả là tại em. nếu em không đưa Bách Thảo đi lung tung, nếu em không khiến Bách Thảo xông ra cứu em thì chân Bách Thảo sẽ không bị thương, bây giờ đâu đến nỗi...''
Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực - Minh Hiểu Khê