Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thải Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 443: Người Đánh Cược 3
à thân là người trong cuộc, lúc này Thường Nhạc rõ ràng khá thoải mái, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn. Người quen thuộc với hắn đều biết, khi hắn tươi cười, thông thường là ai đó đã chọc giận hắn, và không lâu sau đó sẽ bị hắn giày vò vô cùng thê thảm, sống không bằng chết.
- Nơi này chính là chỗ luyện võ, nếu bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp.
Ánh mắt Mary có chút thương hại nhìn Thường Nhạc, giống như nói hắn nhất định sẽ thua.
Thường Nhạc thản nhiên cười, lắc đầu nói:
- Có người muốn khiêu chiến với danh dự của bản thiếu gia. Thân là đàn ông sao ta có thể lùi bước?
Vốn dĩ là Thường Nhạc chủ động khiêu khích người khác, bây giờ nhìn lại giống như Thường Nhạc bị Rossini khiêu khích, Thường Nhạc biến thành một người vô tội.
Lúc này đám người xung quanh đều tản ra, rõ ràng muốn xem xem hai người này rốt cuộc ai lợi hại hơn, vì cái gọi là con la vẫn là con ngựa kéo đi bộ.
Khi hai người hoàn toàn ổn định, Rossini chĩa thẳng mũi kiếm vào giữa hai người Thường Nhạc. Khoảng cách ngắn ngủn giữa hai người chỉ có 5m. Trong chớp mắt Rossini với một kiếm quang đẹp mắt đã vọt tới trước người Thường Nhạc.
Tuy rằng Thường Nhạc vẫn cười hì hì, đứng nguyên tại chỗ không né không tránh như cũ, khiến y cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng lúc này không phải là một cơ hội tốt để tìm hiểu nguyên do, nên y vẫn dứt khoát đưa kiếm về phía trước.
Mắt thấy mũi kiếm cách mặt Thường Nhạc không xa, nhưng lúc này đột nhiên lại có biến hóa!
“Bịch” một tiếng, một tấm chắn màu trắng đột nhiên xuất hiện mà không có bất cứ dấu hiệu nào ngay giữa Thường Nhạc và Rossini. Rossini bất ngờ không đề phòng, trường kiếm đâm vào lực công kích mạnh ở phía trên, khiến thanh kiếm cong lại, cũng may thanh kiếm này cũng không phải vật tầm thường, nên cũng không bị gãy.
Trường kiếm đâm vào tấm chắn phát ra một tiếng “két” chói tai, sự ma sát làm tóe lửa.
- Cái gì!
Rossini cả kinh thu hồi trường kiếm, lui về phía sau mấy bước, giật mình nói:
- Phòng ngự thần thánh? Điều này sao có thể....?
Trên mặt Thường Nhạc vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Ai nói tôi không thể sử dụng phòng ngự thần thánh?
Chính trong lúc đang nói chuyện, hắn nắm chặt tay, tung ra một quyền về phía Rossini.
- Chiêu thức của Kỵ sĩ Thần thánh?
Rossini trừng mắt nhìn đòn công kích quả thực quá bất ngờ của Thường Nhạc. Thực tế đã nắm phòng ngự thần thánh trong giáo hội, bây giờ lại nắm cả chiêu thích tấn công của Kỵ sĩ Thần thánh.
Đương nhiên đối với Thường Nhạc mà nói đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Thân hình Thường Nhạc khẽ chuyển động, một ngọn lửa xuất hiện trên người. Cả người Thường Nhạc giống như một con phượng hoàng lao thẳng về phía Rossini.
- Hỏa Phượng Hoàng của Mafia.
Rossini lảo đảo lùi về phía sau. Mồ hôi trên trán y chảy xuống ròng ròng.
- Lại thử một chút nữa đi.
Thường Nhạc cười một cách cổ quái. Trong chớp mắt một cái bóng hiện ra như mộng ảo trước mặt Rossini. Đó là phi đao của Thường Nhạc, làm cho người ta không thể nắm được phương hướng của phi đao.
Thân hình Rossini khẽ run rẩy, căn bản không thể nắm chắc phi đao, bản thân đột nhiên cảm giác được sinh mạng dường như đã không còn thuộc về mình nữa.
- Cẩn thận.
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị, trong chớp mắt hắn lại bắt đầu chuyển động. Hai tay vung lên, thân hình Rossini đột nhiên run rẩy, cả người hoàn toàn đứng ở đó.
Rossini cảm giác y đã bước vào một núi lửa, xung quanh căn bản không tìm thấy đông tây nam bắc, dường như đã rơi vào trong núi lửa.
Thân thể hoàn toàn bị thiêu đốt. Đương nhiên đây chính là chiêu thức quỷ dị mà Thường Nhạc học được từ Công Tôn Liệt.
- Không ổn, cứ tiếp tục như vậy mình sẽ bị hắn làm cho sống dở chết dở!
Trong ánh mắt Rossini lộ ra sự kì quái.
Tình huống trước mắt đối với y là vô cùng bất lợi. Bây giờ y rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao người xem bên ngoài lại hưng phấn như thế, cảm giác bọn họ như đang nhìn người ta làm xiếc khỉ.
Ý nghĩ trong đầu nhanh chóng quay trở lại. Rossini nhanh chóng quyết định y phải mạo hiểm thử một chút, nếu không thành công, thà rằng bị đối thủ giết chết cũng còn tốt hơn bị nhục nhã trước mắt nhiều người như vậy.
Rossini thở mạnh, đột nhiên đạp một cái, thân hình như tia chớp nhảy ra ngoài trong ánh mắt ngạc nhiên của Thường Nhạc, đột phá vòng vây, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt hắn.
- Đi chết đi!
Rossini hung hăng vung kiếm.
- Két!
Một tiếng ma sát ghê rợn vang lên, Rossini điên tiết nhìn kiếm khí của mình dừng lại trên bề mặt một tấm chắn màu trắng quen thuộc – lúc đầu khiến cho một kiếm của y không tấn công mà vẫn phải lùi, chính là tấm chắn thánh khiến này, lúc này rõ ràng là hai tấm chắn.
Thường Nhạc cười nói:
- Tôi là con cưng của Thượng Đế, tất nhiên Thượng Đế sẽ bảo vệ tôi.
Hai mắt Rossini tuyệt vọng nhìn Thường Nhạc, tấm chắn trước mặt vừa rồi đột ngột xuất hiện đã làm tiêu hao hết năng lượng trong cơ thể y, nếu lại tiếp tục tấn công, y không hề nghi ngờ gì sẽ trở thành kẻ bại trận!
Khi y sắp từ bỏ thì ánh mắt Rossini quét sang Mary đang đứng bên sân nắm chặt hai tay, vẻ mặt lo lắng. Bất kể như thế nào cũng không thể để tiểu thư rơi vào tay đối phương.
Ý chí chiến đấu trở lại trong cơ thể y, một luồng sức mạnh to lớn từ trong cơ thể y đột ngột tràn đầy dòng khí cuồng loạn thổi tung bụi trên mặt đất, thân kiếm lại xuất hiện kiếm khí tràn trề.
- Tôi liều mạng!
Thường Nhạc khẽ híp mắt, cười nhạt nói:
- Đột phá sao. Ha ha, như vậy mới thú vị chứ.
Trong lúc nói chuyện hai tay khẽ chuyện động, một tấm chắn màu đen xuất hiện.
Tất cả mọi người gần như choáng váng. Tấm chắn màu trắng và tấm trắng màu đen cùng xuất hiện. Phải biết rằng đen trắng vốn là sắc màu đối lập.
Lúc này Thường Nhạc lợi dụng điều đó, làm cho người ta cảm thấy rất không tự nhiên.
Trong nghịch cảnh vượt quá cực hạn, thực lực được nâng cao, Rossini khôi phục vẻ bình tĩnh, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn.
- Đừng tưởng rằng lá chắn thần thánh có thể ngăn cản tất cả, tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là ngoài núi còn có núi khác, ngoài trời còn có trời khác!
Giọng nói lạnh như băng, Rossini bước về phía trước, mỗi bước đi làm cho mặt đường phố lót đá ở Paris bị nứt ra thành vô số khe nứt.
Kiếm khí trên thân kiếm tràn trề chứng tỏ y đã có được thực lực của Giáo hội kỵ sĩ.
Sức mạnh trong cơ thể hoàn toàn bị tiêu hao, Rossini dựa vào sự kích thích ý chí chiến đấu tự mình đột phá. Thân là Kỵ sĩ trung cấp của giáo hội, đây không những khiến y có niềm tin chiến thắng, càng khiến cho người xem bốn phía hưng phấn, trong khoảnh khắc không khí dâng lên thành cao trào!
- Vậy mau phát huy thực lực đi!
Thường Nhạc híp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười trêu đùa, đều nói Giáo hội là bang phái hùng mạnh trong giới hắc, bạch đạo. Sự kết hợp giữa thần thánh và quyền thế quả thực khiến cho Giáo hội được hình dung là một tượng đài không thể bị phá vỡ.
- Ha ha, hai người còn ở đây ngẩn người làm gì? Mau tới xem đấu võ….
Tiểu Bảo ở bên cạnh khua chân múa tay kêu lên, thiếu chút nữa là xông lên trước.
Vũ Dực cũng hô theo. Âm thanh quát tháo muôn màu muôn vẻ cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc của Rossini và Thường Nhạc, Rossini vừa mới đột phá thành công.
Lúc này đúng là niềm tin gấp trăm lần, còn Thường Nhạc căn bản lại không coi trọng Rossini. Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, cùng chờ đợi thời khắc một chiêu sấm sét.
Vẫn là Rossini phá vỡ cục diện trầm mặc trước, y cười một cách dữ tợn nói:
- Nhóc, lại muốn dùng tấm chắn, tôi muốn xem xem anh rốt cuộc lợi hại đến đâu.
Khóe miệng Thường Nhạc hiện lên ý cười, bàn tay nắm chặt nhưng tấm chắn thần thánh không xuất hiện.
- Hôm nay tôi sẽ cho anh được mở rộng tầm mắt, để mày biết được cái gì gọi là thực lực chân chính, cái tên cố ra vẻ ta đây.
Rossini được hưởng sự giáo dục tốt thực sự không chịu nổi, không biết mắng ra cụm nào khác mới mẻ hơn.
Thường Nhạc híp mắt, lười biếng nói:
- Mau ra tay đi, cả người tôi đều ngứa ngáy rồi, ha ha, mau tới đây, neteon!
- Hãy nhìn Toàn phong trảm đây!
Rossini nhảy lên giữa không trung, liên tục tung ra hai kiếm về phía Thường Nhạc, khí tức linh hoạt sắc bén ngưng tụ lại giữa không trung, từ từ hạ xuống.
- Ầm!
Một thanh âm vang dội đánh thẳng lên mặt đất, không ngờ vào thời khắc mấu chốt Thường Nhạc lại tránh được, đúng là có chút quỷ dị.
- Hừ, trốn nhanh thật đấy!
Khóe miệng Rossini lộ ra nụ cười cổ quái, phong thủy luân chuyển, bây giờ lại đến Rossini liên tục truy kích Thường Nhạc.
Rossini đột phá trung cấp trong giáo hội kỵ sĩ khiến cho tâm tình tốt hơn, kiếm khí như không rền vang như trước, cứ thế đem hết những gì y học về kiếm pháp dùng hết một lượt, mỗi một kiếm đều chứa đầy sức mạnh, ý muốn không chém Thường Nhạc thành hai mảnh thì sẽ không bỏ qua.
“Ầm” một tiếng, vô số đao gió tạo thành một tấm chắn xuất hiện trong không trung. Bây giờ sự tranh giành hơn thua của Rossini trước Thường Nhạc bị đả kích nặng nề, trên mặt đất vang lên thanh âm vang dội.
- Làm sao có thể!
Rossini gào lên, y không ngờ trong tay Thường Nhạc lại xuất hiện một ngọn lửa biến ảo.
- Không có gì là không thể.
Thường Nhạc trả lời một câu, lại thêm một ngọn lửa xuất hiện, điện quang trong lòng bàn tay đánh chuẩn xác vào chuôi kiếm đeo trên người Rossini, một mùi khét theo đó bốc lên.
Rossini hoảng sợ nhìn chuôi kiếm mà hai tay y nắm chặt đã cháy đen.
- Không biết anh còn có thể kiên trì được bao lâu nữa, chỉ mong đừng gục ngã sớm như vậy, tôi còn chơi chưa đã.
Thường Nhạc cười hì hì nói.
Rossini lắc đầu, dường như không tin vào những gì được chứng kiến. Y nổi giận gầm lên một tiếng, chém ra một kiếm, không ngờ sức mạnh bây giờ của y không còn nhiều nữa rồi!
Vừa rồi y đột phá tới trung cấp trong giáo hội kỵ sĩ, cơ thể vốn đã không có một chút sức mạnh nào, mặc dù thành công trong việc thăng cấp, nhưng sức mạnh cũng không hoàn toàn khôi phục. Mới vừa rồi một trận đuổi cùng giết tận khiến cho sức mạnh trong cơ thể y dâng lên một lần nữa, trước mắt y lại quay về cục diện bị động lúc ban đầu.
Thiếu Gia Phong Lưu Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa