If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thải Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 423: Đeo Thắt Lưng Nhanh Chút 2
ẻ mặt Thường Nhạc cổ quái một hồi, sau đó lại tiêu sái mỉm cười: - Yên tâm, tôi là người đứng đắn, cho dù mỹ nữ khóc lóc bổ nhào vào lòng, tôi đều sẽ cự tuyệt.
Thần Vu nhìn bóng lưng Thường Nhạc dần xa, vẻ mặt kỳ quái nói: - Quỷ mới tin lời anh.
- Thanh Phong lầu.
Thường Nhạc chưa quen với nơi này, nhưng ở đất nước lãng mạn như Pháp, có một quán rượu mang một cái tên Trung Quốc cổ điển như vậy, quả thật khiến Thường Nhạc cảm thấy hứng thú.
- Ngài hẳn là Thường Nhạc thiếu gia? Một thiếu nữ phương Đông ăn mặc khá thời thượng như con bươm bướm đi tới trước mặt Thường Nhạc, thản nhiên nói.
- Làm sao cô biết? Mơ hồ ngửi được hương hoa hồng từ người đối phương tràn đến, tinh thần Thường Nhạc rung lên. Tục ngữ nói rất đúng, phụ nữ thích mùi hương hoa hồng thường có dục vọng tương đối mãnh liệt, không biết người thiếu nữ trước mắt này dục vọng như nào, nếu thời gian cho phép mình thật muốn thử một lần.
- Bởi vì vị tiểu thư trên lầu kia nói nếu có một người rất đẹp trai rất có sức hấp dẫn và trên mặt luôn treo lên nụ cười dâm đãng đi vào, tên người đó chính là Thường Nhạc. Thiếu nữ nói tới đây sắc mặt hơi đỏ lên.
Ngón tay Thường Nhạc nhẹ vẽ trên khuôn mặt của đối phương, không đàng hoàng cười: - Có cơ hội, hai người chúng ta phải nghiên cứu triết lý nhân sinh cẩn thận mới được, tiểu mỹ nữ của tôi.
Lên đến tầng hai, rất nhẹ nhàng, hương hoa nhẹ nhàng, tiếng đàn nhẹ nhàng, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng. Thoạt nhìn, tất cả đều rất nhẹ nhàng, khiến người có loại cảm giác không nói nên lời.
- Con nhóc này đến cùng là diễn trò gì đây? Thường Nhạc nói thầm trong lòng, đẩy cửa đi vào, mùi hương nhẹ nhàng kia lại truyền tới.
Trước mắt mơ hồ một mảnh mông lung.
- Nhóc quỷ, ra đây. Tuy không thấy rõ tình huống trong phòng, nhưng Thường Nhạc lại có thể cảm nhận được trong phòng có một người, một người phụ nữ, một người phụ nữ mình rất quen thuộc.
Hiển nhiên, sau khi loại bỏ mọi khúc mắc, người ở nơi này hẳn là người đẹp Nữ Vu.
Một bước chân khẽ di chuyển phía sau, Thường Nhạc không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào, khóe miệng hắn không tự chủ được nở nụ cười.
Cô bé này đến cùng là muốn chơi trò gì?
Ngón tay mảnh khảnh chạm vào vai mình, sau đó thân hình mềm mại hoàn toàn áp vào người mình.
- Không thể nào, những điều này đều bị Thần Vu đoán được? Da đầu Thường Nhạc run lên, đều là trước gọi chị sau gọi em, gọi tới gọi lui gọi thành vợ.
Hiện tại thì hay rồi, vừa mới gọi em được một ngày, trong nháy mắt đã chủ động hiến thân, loại tính chất này thật làm cho Thường Nhạc ăn không tiêu.
- Anh là người đứng đắn, ngàn vạn lần đừng sờ xuống phía dưới. Thường Nhạc rốt cục không kìm nổi mở miệng nói.
- Khúc khích!
Mỹ nữ sau lưng nghe được những lời này của Thường Nhạc bỗng nhiên mỉm cười, - Nếu như đường đường là Thủ lĩnh Điển G Thường Nhạc đều thành người đứng đắn mà nói, vậy người trên thế giới này đều là người tốt rồi.
- Em không phải Nữ Vu! Thân hình Thường Nhạc trong chớp mắt chấn động, thân hình đã xoay lại, tiếp xúc với một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng đối phương rất đẹp, ít nhất là so sánh với Nữ Vu đều không kém.
Đồ đối phương mặc trên người vô cùng ít, hơn nữa còn rất mỏng. Nhìn kỹ, Thường Nhạc thậm chí có thể nhìn thấy khu vực màu đen ở phía dưới nơi nhô cao lên kia như ẩn như hiện.
- Em không phải Nữ Vu, nhưng những gì cô ấy có thể trả giá, em đều có thể làm cho anh, hơn nữa còn làm được tốt hơn cô ấy. Người phụ nữ trước mắt này không phải ai khác mà chính là người từng khuyên Tư Đồ Lôi Minh tham gia trận đấu giám định, chính là người phụ nữ thần bí thuộc về Tư Đồ Lôi Minh.
- Tôi rất là muốn lên em, nhưng cứ mơ hồ như vậy thì sẽ thiếu rất nhiều lạc thú, huống chi tôi lại muốn trả giá chút gì đó? Trùng? Hay là tiền? Ánh mắt Thường Nhạc híp lại, nhìn lại một lần thân hình tinh xảo đặc sắc của đối phương.
Loại tiện nghi này không phải nói chiếm là chiếm không được.
Thân hình mềm mại của mỹ nữ thần bí dán chặt vào người Thường Nhạc, hương thơm nhàn nhạt xông vào mùi, cô nhẹ nhàng nói: - Nghe nói anh từng quyết máu của Ma Cổ, đúng không?
- Đúng là có việc như vậy.
Lúc nói chuyện, hai bàn tay của Thường Nhạc đã bắt đầu đo đạc thân thể đổi phương, đương nhiên, khu vực là ở phần eo và bộ ngực.
Mỹ nữ thần bí quyến rũ liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái, điềm nhiên nói: - Vậy anh có cảm giác được trong cơ thể mình có phản ứng đặc biệt gì không?
- Phản ứng đặc biệt?
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, thân hình khẽ động: - Không sai, có phản ứng đặc biệt.
Nghe được câu này, đôi mắt mữ nữ thần bí hơi sáng lên, giọng điệu hơi hấp tấp nói:
- Phản ứng gì? Phản ứng đặc biệt gì, anh miêu tả cụ thể một chút đi.
Thường Nhạc hơi bất đắc dĩ nhún vai cười hì hì: - Kỳ thật, có những phản ứng không cần phải miêu tả, một chút là hiểu rồi, lẽ nào em không có chút cảm giác gì sao?
Mỹ nữ thần bí trong khoảng thời gian ngắn còn chưa hiểu ý, nhưng khi cô cảm giác được thân thể ở phía dưới của Thường Nhạc có phản ứng, mặt cô đỏ bừng lên.
- Anh anh quá vô sỉ rồi. Thân hình mỹ nữ thần bí theo bản năng lui về phía sau, duy trì khoảng cách nửa mét với Thường Nhạc.
Thường Nhạc không khỏi mỉm cười, chủ động quyến rũ mình là cô, xem ra cô gái dâm đãng ấy trong nháy mắt lại có thể biến thành thuần khiết như bông dê.
Mắt hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô gái nói: - Tôi rất muốn biết, giữa cô và Ma Cổ có quan hệ gì? Sao cô có thể xuất hiện ở đây?
Mỹ nữ thần bí khẽ trừng hai mắt nói: - Tôi là người phát ngôn của tộc Nữ Vu, tôi phải tìm người lãnh đạo thuộc về mình, mà anh là một trong những người phù hợp.
- Lại là tộc Nữ Vu.
Thường Nhạc cảm thấy đầu sắp to ra rồi, lúc trước cô em gái Nữ Vu kia hy vọng mình sau khi có được Cổ Vương có thể đi cứu người trong tộc.
Bây giờ lại xuất hiện một mỹ nữ tộc Nữ Vu, Thường Nhạc rất rõ ràng, hắn trực tiếp đưa tay ra, một con cổ trùng màu đen như âm hồn vọt ra.
- Đây đây là cổ gì?
Tiếp xúc với cổ màu đen, mỹ nữ thần bí bị dọa gần như nhảy dựng lên. Bàn tay nhỏ bé tinh tế của cô khẽ đưa lên, một con cổ màu đen cũng xuất hiện.
Con cổ đó lao về phía cổ của Thường Nhạc.
- Chẳng lẽ muốn đấu với cổ của mình? Mắt Thường Nhạc hơi sáng lên, tâm thần thao túng cổ cũng lao về phía cổ mà mỹ nữ thao túng.
- Móa.
Ngay khi hai con cổ sắp va chạm thì chúng bỗng nhiên ngừng lại, con cổ mà Thường Nhạc thao túng lẳng lặng đứng yên ở đó, mà cổ của mỹ nữ thần bí thao túng không ngờ lại nhu thuận nhào vào lòng Thường Nhạc.
Mỹ nữ thần bí hoàn toàn choáng váng, cô phát hiện cổ mình thao túng không ngờ mất khống chế, nhu thuận nằm trong lòng người kia.
Khi mỹ nữ thần bí lại muốn gọi cổ trở về thì đã bất lực, vẻ mặt cô trở nên kinh hoảng và cổ quái: - Thường Nhạc, mau mau thả tôi ra.
- Thả cô ra?
Vẻ mặt Thường Nhạc cũng cổ quái, hắn phát hiện dục vọng toàn thân đã phát hết ra rồi, mà dục vọng kia không ngờ lại trắng trởn thể hiện lên người cổ.
- Cầu xin anh, đừng như vậy. Cồ màu đen kia căn bản không thể khống chế, thân hình mỹ nữ thần bí đang không ngừng run rẩy.
Cô cảm giác thân thể mình được Thường Nhạc vuốt ve, một lần lại một lần vuốt ve, đây quả thật là chuyện không thể tin nổi. Nhưng cô lại không cách nào thoát khỏi.
Vẻ mặt Thường Nhạc có chút bất đắc dĩ, hắn kỳ lạ nói: - Thật xin lỗi, tôi cũng không khống chế được mình Cô cứ yên lặng hưởng thụ đi.
Bỗng nhiên lúc đó, Thường Nhạc nghĩ đến một câu: Cuộc sống giống như bị cưỡng bức, nếu không thể phản kháng mà nói, vậy chỉ có thể học cách yên lặng hưởng thụ.
Mỹ nữ thần bí bỗng nhiên A một tiếng, mặt cô đỏ ứng, dường như đang bị thứ gì đó đáng sợ tập kích.
Hai cổ trùng hoàn toàn dung hợp làm một. Thường Nhạc cảm thấy bản thân dường như đang kết hợp cùng mỹ nữ thần bí, loại cảm giác này quả thật rất kỳ diệu.
Thường Nhạc hung phấn thiếu chút nữa kêu lên. Tại sao lại như vậy chứ?
Qua rất lâu, Thường Nhạc và mỹ nữ thần bí đồng thời rên rỉ một chút, hai người từ từ mở hai mắt, tuy quần áo trên người hai người mặc rất chỉnh tề, thậm chí vẫn còn duy trì khoảng cách, nhưng loại cảm giác vừa rồi làm cho bọn họ cảm thấy tất cả đều đã xảy ra, hơn nữa loại tư vị đó thật sự rất kỳ diệu.
Cổ màu đen của mỹ nữ thần bí đã biến thành màu đỏ, mà cổ màu đen của Thường Nhạc không ngờ lại biến thành màu tím.
- Em có thể giúp tôi giải thích hiện tượng này chút không? Tiếp xúc với ánh mắt giống như sắp giết mình của mỹ nữ thần bí, Thường Nhạc bất đắc dĩ nhún vai.
- Thường Nhạc, đừng tưởng rằng như vậy là có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì. Mỹ nữ thần bí hung tợn liếc mắt nhìn Thường Nhạc, vẻ mặt còn mang theo vài phần kỳ lạ.
Mắt thấy mỹ nữ thần bí muốn đi ra, Thường Nhạc bỗng nhiên cười nói: - Đứng lại.
Thân hình mềm mại của mỹ nữ thần bí khẽ run lên: - Anh muốn gì?
- Em biết không? Kỳ thật, em là một mỹ nữ rất có sức hấp dẫn, nếu như chúng ta có thể vứt bỏ lần giao chiến giữa cổ, mà làm một lần giao chiến thật thì sao? Vẻ mặt Thường Nhạc rất nghiêm túc nói.
- Chết tiệt.
Mỹ nữ thần bí cảm giác mình sắp phát điên rồi, cô có một loại kích động muốn hung tợn bóp chết kẻ kia, Thường Nhạc liếc mắt một cái gằn từng chữ nói:
- Nếu có thể mà nói, tôi hầu tiếp.
Nhìn bóng lưng dần biến mất kia, Thường Nhạc không tự chủ được sờ lên cằm mình, vẻ mặt hơi kỳ lạ nói: - Mình hẳn là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, nhưng lực kiềm chế của người phụ nữ này cũng quá mạnh. Ha ha cổ của cô ấy mình cũng có được, thân thể đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
- Nói anh là sắc lang, anh còn không nhận. Một giọng nói trong trẻo dễ nghe như chim hoàng oanh vang lên bên tai Thường Nhạc.
- Thần Vu. Tiếp xúc với khuôn mặt động lòng người kia, Thường Nhạc không khỏi ngân ra, hắn bỗng nhiên vỗ vỗ quần mình, cười hì hì nói: - Yên tâm, tôi vẫn luôn đeo thắt lưng vô cùng nhanh.
Thiếu Gia Phong Lưu Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa