Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thải Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 404: Nói Chuyện Yêu Đương
ột giọng nói kinh ngạc là của Nguyệt.
Khi nghe thấy thanh âm kinh ngạc của cô, Mộ Dung Quỷ Linh cũng nhanh chóng phục hồi tinh thẩn, kinh hô một tiếng, lui tới chỗ cách xa Thường Nhạc, dùng ống tay áo của mình lau môi mình, sắc mặt chẳng những ửng đỏ trong chớp mắt, nước mắt lập tức chảy ra.
Mộ Dung Quỷ Linh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng âm độc trừng mắt liếc nhìn hắn mộ cái. Cô có thể chưa từng ở gần đàn ông với khoảng cách gần như vậy, không ngờ lại nhìn thấy Nguyệt và Thường Nhạc hôn nhau say đắm, lại càng không ngờ tới mình cũng sẽ hôn lên mặt Thường Nhạc, hơn nữa còn bị Nguyệt nhìn thấy, trong lòng cô tràn đầy sự phẫn nộ, hận không thể chém cho Thường Nhạc mấy nhát.
Lúc này Mộ Dung Quy Linh cố sức giãy giụa đã thoát khỏi ma chảo của Thường Nhạc, bàn tay nhỏ bé lôi kéo Nguyệt chạy ra ngoài.
Thường Nhạc ra sức ngửi hương thơm nhàn nhạt, mơ hồ vờn quanh hơi thở của hắn. Hắn buồn bực:
- Sức khống chế của mình sao lại càng ngày càng yếu vậy?
Nếu trước kia tán tỉnh ít nhất cũng có một khúc dạo đầu, nhưng bây giờ thấy mỹ nữ hắn đã muốn tìm kích thích rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Lão, viên ruby của anh tặng cho em thì thế nào?
Lúc trước Thường Nhạc không trực tiếp đưa ruby cho Tiểu Bảo, bây giờ không biết Tiểu Bảo từ chỗ nào chui ra, trên người mặc bộ nội y đã lộ ra phân nửa, rõ ràng chính là hóa thân của một tiểu yêu tinh.
Điều này khiến cho Thường Nhạc vô cùng buồn bực. Cô bé này không trang điểm không được à, mới chỉ là một cô nhóc thôi mà? Đương nhiên ngoại trừ yêu thích cái đẹp ra, tính cách yêu tiền như mạng của cô vẫn không hề thay đổi.
Trước mắt không biết viên ruby kia đã tới tay ai, vừa hay bây giờ chính là lúc để chứng minh. Trong lòng cô e rằng tiền mãi chiếm vị trí thứ nhất.
Thường Nhạc mỉm cười vẫy tay với Tiểu Bảo:
- Tới bên cạnh lão đại.
Tiểu Bảo khẽ trừng mắt cẩn thận nhìn, đi về phía Thường Nhạc.
Vừa mới tới trước mặt Thường Nhạc, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thường Nhạc đoạt lại viên ruby.
- Wa!
- Đổ mồ hôi!
Vừa mới đoạt được, Tiểu Bảo lập tức khóc rống lên, đã là cô bé lớn như vậy rồi, nói khóc không ngờ cũng khóc ra được thanh âm đặc biệt kia, quả thật so với tiếng heo bị giết còn kinh khủng hơn.
Thường Nhạc vội vàng nhét viên ruby mà mình thi đấu mới giành được vào tay cô, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục:
- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, lão đại tặng viên ruby này vô điều kiện cho em đã được chưa?
Nghe thấy thế Tiểu Bảo lập tức ngưng khóc, giống như tiếng khóc vừa rồi chả có liên quan gì với cô bé. Tiểu Bảo tranh thủ cẩn thận cất viên ruby vào trong ngực.
Thường Nhạc nhìn Tiểu Bảo, bỗng nhiên nghiêm túc nói:
- Tiểu Bảo à, tiền của em cũng đã đủ nhiều rồi, vì sao còn phải liều mạng kiếm tiền?
Tiểu Bảo nghiêng đầu, đáng thương nói:
- Ngày tháng còn rất dài, em còn trẻ như vậy. Chẳng may về sau không đủ để sống thì làm sao bây giờ?
- Nói cái gì vậy? Chẳng lẽ em sợ sau này lão đại không cần em nữa sao?
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, gõ lên cái đầu nhỏ của cô một cái.
Không ngờ Tiểu Bảo đúng là nghĩ như vậy. Cô nói một cách hợp tình hợp lý:
- Lão đại, bây giờ anh có nhiều bạn gái như vậy. Sau này các cô ấy chắc chắn phải tiêu tiền. Bây giờ em nhất định phải chừa cho mình một chút…
Nói tới đây không ngờ cô lại ngượng ngùng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.
Thường Nhạc dở khóc dở cười. Cô bé mới lớn như vậy, bây giờ đã nghĩ tới việc kiếm đồ cưới, khó trách mọi người đều nói con gái chỉ hướng ngoại. Hóa ra đúng là có chuyện như vậy.
- Em muốn kiếm đủ tiền để mua quan tài cho bản thân!
- Ầm!
Nghe được câu này Thường Nhạc thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
- Cái tên chết tiệt đó tới Pháp rồi mà vẫn còn lang thang ở bên ngoài!
Đệ Nhị Mộng đang ngồi trên giường trong phòng ngủ của mình ở tổng bộ Điểm G tại Paris, Pháp.
Khuôn mặt tuyệt mỹ bị vẽ loạn một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, vẻ đẹp khiến cho người ta kinh tâm động phách, đương nhiên sự xinh đẹp này hoàn toàn đã bị đồng chí Thường Nhạc làm cho tức giận.
Lúc này trên TV trong phòng ngủ đang truyền hình trực tiếp trận đấu giám định đầy phóng khoáng của Thường Nhạc, bây giờ hình ảnh của hắn hoàn toàn hiện ra trước mắt cô. Điều này khiến cô càng nóng ruột nóng gan hơn, chẳng lẽ không biết đó là phụ nữ đang dụ dỗ hay sao?
- Cộc cộc!
Cửa phòng bị gõ theo tiết tấu. Đệ Nhị Mộng nhướn mày, thản nhiên nói:
- Vào đi!
- Ha ha!
Chỉ thấy Vô Nhai ngơ ngơ ngáo ngáo đi tới, ánh mắt cẩn thận nhìn Đệ Nhị Mộng:
- Công chúa, thuộc hạ có việc muốn thương lượng với người!
- Có phải chuyện ám sát Tư Đồ Lôi Minh không?
Đệ Nhị Mộng không đợi Vô Nhai nói hết, đã trực tiếp mở miệng.
Ánh mắt Vô Nhai lập tức sáng lên, nói:
- Công chúa, người đúng là thông minh tuyệt đỉnh, ha ha, chúng ta đã nghĩ giống nhau!
- Ai đồng ý đi ám sát Tư Đồ Lôi Minh hả?
Đệ Nhị Mộng khẽ trừng mắt nhìn, nghiêm túc nói.
- Không ám sát Tư Đồ Lôi Minh?
Vô Nhai không hiểu, trước mắt có cơ hội tốt như vậy, nếu không tận dụng không phải đã làm khó mình rồi sao?
- Đối với bọn họ chỉ có thể thất bại chân chính mới có thể gọi là đánh bại, tin rằng cái tên Thường Nhạc cũng nghĩ như vậy.
Ánh mắt Đệ Nhị Mộng quét ngang mặt Vô Nhai. Bình tĩnh nói.
Sau khi tiễn Tiểu Bảo khiến hắn rất đau đầu kia đi, Thường Nhạc thở phào nhẹ nhõm, đúng là tham tiền muốn chết mà!
- Thường Nhạc, anh có thể ra đây một chút được không?
Giọng nói nhẹ nhàng, lại ngọt ngào đột ngột vang lên. Khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Công Tôn Khả Nhân, Thường Nhạc cảm thấy tinh thần chấn động.
Từ khi Công Tôn Khả Nhân và Tây Môn Khinh tới Hàng Châu tìm được hắn, bọn họ vẫn chưa có thời gian ở chung, bây giờ Công Tôn Khả Nhân lại chủ động tiếp đón hắn, Thường Nhạc tất nhiên sẽ vô cùng hưng phấn!
Công Tôn Khả Nhân còn chưa kịp phản ứng, thân hình Thường Nhạc đã tới trước mặt cô, bá đạo ôm cô vào trong lòng.
Công Tôn Khả Nhân hoảng hốt, Thường Nhạc đã bắt đầu cởi áo khoác trắng ngà của cô, rồi áo sơ mi cao cổ cũng màu trắng.
Đường cong của bộ ngực đầy đặn đột nhiên hiện ra, sau khi chiếc quần bò được cởi bỏ, cặp đùi thon dài trắng nõn cũng lộ ra, quần lót màu trắng tinh khiết bao bọc lấy cái mông mềm mịn, hạ thân dưới ánh đèn mờ ảo như ẩn như hiện, khiêu khích thần kinh yếu ớt của Thường Nhạc.
Cởi đến khi chỉ còn sót lại bra và quần lót thì đột nhiên ngừng lại, Công Tôn Khả Nhân ngây ngẩn cả người đứng ở cửa phòng, dường như có chút xấu hổ.
Thường Nhạc tà ác cười:
- Bảo bối, bước cuối cùng em tự làm đi!
Công Tôn Khả Nhân trong nháy mắt rất nghe lời mà cởi nút thắt trên chiếc bra viền tơ ra, e lệ cởi chiếc quần lót màu trắng, cả người biến thành một cô gái trần trụi đầy câu dẫn.
Thân thể trần trụi trắng mịn nằm trên chiếc giường đôi to lớn, sắc mặt có chút thẹn thùng, lại có chút căng thẳng. Bộ ngực của Công Tôn Khả Nhân đặc biệt mẫn cảm, rất nhanh đã cứng lại, run rẩy trong bóng đêm mát lành.
Thường Nhạc lập tức xoa bóp phần eo và lưng của cô khiến cho Công Tôn Khả Nhân phát ra tiếng rên rỉ quen thuộc và tiếng thở dốc đầy hấp dẫn.
Bàn tay nhỏ bé tinh tế của Công Tôn Khả Nhân thoáng cái nắm lấy bàn tay to lớn thành thục dẫn dắt của Thường Nhạc. Mặc kệ có nguyện ý hay không, lúc tiến vào vẫn phát ra một tiếng rên rỉ khiến người ta kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ ửng lên.
Nói không động tâm là giả, cả người Thường Nhạc sắp hỏng mất rồi, cúi người điên cuồng hôn lên đôi môi đỏ tươi, ẩm ướt, mềm mại của Công Tôn Khả Nhân. Tiếng thở dốc lỗ mãng của đàn ông, xúc cảm tê dại trên làn da mềm mại trắng mịn khiến hắn nhất thời quên hết mọi phiền não, tất cả đều không bằng cơ thể đầy đăn động lòng người khiến người ta điên cuồng của cô gái trước mắt.
Công Tôn Khả Nhân giống như đã say rượu, hô hấp dồn dập, trong tiếng thở dốc kịch liệt lại cố nhịn đau, ngược lại căn răng ôm chặt người đàn ông, nhắm mắt hưởng thụ sự thô lỗ và cuồng nhiệt của người đàn ông này.
Thường Nhạc vội vàng nhưng cũng không mất đi phong nhã, bàn tay thăm dò bờ mông đầy đặn run lên kịch liệt, đùi non mềm mại tuyệt đối không có chút sẹo nào, bàn tay to lớn tham lam xoa nắn khe mông hoàn mỹ lộ ra của cô.
Thường Nhạc thở hổn hển, thân hình rắn chắc dây dưa cùng nhau, bàn tay to thô bạo tách hai chân mềm yếu không chịu nổi của cô ra, đè cả người lên cô gái xinh đẹp đang nằm trên chiếc giường mềm mại.
Cô gái thẹn thùng cảm nhận nhiệt tình thô lỗ của người đàn ông, thỉnh thoảng lại thở dốc một cách khó chịu, giống như không thể chịu nổi tư vị đó.
Lúc này thần thái của Công Tôn Khả Nhân, động tác trúc trắc giống như xử nữ lại khiến Thường Nhạc hiểu ra lần đầu tiên của Công Tôn Khả Nhân đều đã giao cả cho hắn, hoàn toàn trong trạng thái tâm lý không hề có chuẩn bị.
Từ sau lần đó, giữa cô và hắn cũng không có sự giao tiếp sâu sắc nào, tất nhiên không có mấy cái kinh nghiệm đáng nói. Nhưng điều này tuyệt đối lại có thể kích thích dục vọng của Thường Nhạc đối với Công Tôn Khả Nhân.
Cơ thể cường tráng của hắn hoàn toàn bao trùm lên.
- Người ta… người ta có chuyện đứng đắn muốn nói với anh!
Sau khi Thường Nhạc hoàn toàn tiến vào, đại tiểu thu xinh đẹp Công Tôn Khả Nhân của chúng ta đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
- Đổ mồ hôi!
Thường Nhạc thiếu chút nữa ngất xỉu, tới thời khắc mấu chốt này cô lại có thể nói ra mấy lời thiếu dinh dưỡng như vậy, hắn không thể không bội phục!
Công Tôn Khả Nhân thấy Thường Nhạc vẫn chuyển động trên người mình như cũ, nhưng càng ngày càng thoải mái, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên:
- Anh rốt cuộc có nghe em nói chuyện không?
- Bảo bối, chúng ta làm xong chuyện chính rồi lại nghiên cứu thảo luận vấn đề khác được không?
Thường Nhạc không thể không ngưng động tác, nghiêm túc nói.
- Không được, anh phải nói chuyện với em trước, nếu không em sẽ không làm việc với anh!
Khi Thường Nhạc vừa mới ngưng động tác, thân thể mềm mại của Công Tôn Khả Nhân đã tránh sang một bên, nghiêm trang nói.
- Bà cô của anh ơi, chúng ta có thể tiến hành cách mạng tới cùng được không?
Thường Nhạc cũng không quan tâm Công Tôn Khả Nhân có tiếp tục phản kháng hay không, trực tiếp đè Công Tôn Khả Nhân xuống.
Thiếu Gia Phong Lưu Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa