Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thải Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 358: Sum Họp Một Nhà
hường Nhạc bỗng nhiên mỉm cười, đi tới trước mặt Lãnh Phong Vân, vỗ vai y nói:
- Lãnh huynh, bọn chúng đều là trẻ con, người lớn chúng ta hà tất phải so đo.
- Thường thiếu nói không sai!
Lãnh Phong Vân cười một cách quỷ dị, chăm chú nhìn Thường Nhạc, sau đó xoay người đi về chỗ vắng vẻ, Thường Nhạc vỗ đầu Tiểu Bảo, cười hì hì nói:
- Lão đại đi bàn chút chuyện, mấy đứa tiếp tục chơi đi!
Thấy bóng lưng của Thường Nhạc và Lãnh Phong Vân lần lượt biến mất, ánh mắt Tiểu Bảo như hổ rình mồi nhìn sang cô bé kia, cô bé kia cũng chằm chằm nhìn Tiểu Bảo.
- Giết!
Hai đứa bé xinh xắn nhào tới đánh lộn lẫn nhau, mấy người bên cạnh muốn ngăn mà không kịp, Linh Nhi cũng rất dứt khoát, hô to một tiếng rồi trực tiếp nhào tới trợ giúp đồng chí Tiểu Bảo.
Khoảng chừng nửa tiếng sau.
Thường Nhạc và Lãnh Phong Vân mỉm cười, rõ ràng bọn họ đã đạt được sự ăn ý về mặt nào đó, nhưng khi bọn họ nhìn thấy tình cảnh cách đó không xa thì hoàn toàn choáng váng.
Ba cô bé đánh xé lẫn nhau, cảnh tượng dữ dội này, hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, gần như cùng lúc xông tới.
Nếu tiếp tục chỉ sợ sẽ có ba con gấu trúc nhỏ đáng yêu ra đời.
- Lão đại, tất cả đều chuẩn bị xong rồi, hẳn là có thể bắt đầu hành động phía sau màn được rồi chứ?
Cửa bị thằng nhóc Huyết Hổ đẩy ra chẳng có chút lịch sự nào, để lộ gương mặt tràn đầy sự hưng phấn.
Thường Nhạc khẽ ngẩng đầu, thản nhiên nói:
- Thời cơ vẫn chưa chín muồi!
- Vẫn chưa chín muồi?
Huyết Hổ ngẩn ra, lo lắng nhìn Thường Nhạc:
- Lão đại, cậu nên làm rõ, chỉ còn một tuần nữa là chúng ta sẽ điều người tới Tam Giác Vàng, nếu còn không hành động thì có thể kịp không?
- Đương nhiên là kịp!
Thường Nhạc không chút do dự đáp, sau đó đứng lên:
- Huyết Hổ, đi thực hiện hành động bổ sung cho tôi.
- Kế hoạch hoàn mỹ như vậy còn cần bổ sung ở chỗ nào?
Huyết Hổ sờ đầu, thấp giọng thì thầm.
Thường Nhạc tất nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Huyết Hổ, nhưng hắn càng hiểu được một điều, một khi có một chút sai sót, thứ dâng tặng chính là tính mạng đám thủ hạ của hắn.
- Mang phong thư này tới chỗ Ủy ban Kỷ luật, chỉ cần Cục trưởng Cục cảnh sát nhận lấy nó, anh hãy lập tức chụp lại ảnh và bắt đầu tuyên truyền gã tham ô một lượng lớn ngân sách nhà nước. Có khả năng cả đời cũng không cách nào ra được!
Thường Nhạc đưa phong thư tới tay Huyết Hổ.
Huyết Hổ liếc nhìn Thường Nhạc một cái, thần sắc cổ quái nói:
- Thứ này có phải thật không?
Thường Nhạc cười nhạt:
- Đương nhiên là….giả rồi!
Huyết Hổ xoa mũi, có chút khó hiểu:
- Lão đại, nếu thứ này là giả, vậy vì sao chúng ta còn phải nộp cho Ủy ban Kỷ luật? Chúng ta trực tiếp diệt trừ tất cả bang phái ở đó trong một lần không tốt hơn sao?
Thường Nhạc có chút đau đầu, cái thằng nhóc Huyết Hổ này đúng là không thể làm chính trị được mà,
- Chẳng lẽ anh không biết đa nghi như Tào Tháo là gì sao? Đám người ăn no không có việc gì làm ở Ủy ban Kỷ luật nhìn thấy phong thư này, chắc chắn sẽ có hành động, chúng ta lại phụ giúp thêm, thừa cơ làm cho Cục trưởng Cục cảnh sát sứt đầu mẻ trán… Được rồi, anh mau đi đưa đi!
Hai ngày sau Cục trưởng cục cảnh sát Lý Chính Quốc bị Ủy ban Kỷ luật đưa đi. Đồng thời, bên trong Cục cảnh sát cũng tiến hành điều chỉnh trên quy mô lớn, mười mấy thành viên cục cảnh sát vốn phân tán dần dần bắt đầu tập trung lại.
Cụ thể về mặt trị an, cũng do quân hậu cần bổ sung.
Đám thủ hạ của Sở Thiên Hùng vốn luôn co đầu rụt cổ ở đông Nam Hàng Châu như cái lò xo, đột nhiên vùng dậy, thế lực này vừa vặn lại va chạm với một thế lực thần bí ở phía tây bắc Hàng Châu.
Dường như hai bên đã giao ước với nhau, nơi xảy ra va chạm vừa vặn ở một chỗ tương đối yên tĩnh, toàn bộ những người không liên quan ở bên ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Một trong tứ đại chiến tướng dưới trướng Sở Thiên Hùng, thực lực chỉ đứng sau cao thủ Lực Vương đã bị giết – Xuân Tuyết vừa mới trở lại tổng bộ ở Hàng Châu, đã cảm thấy tình hình có chút không đúng, nhìn một thủ hạ ở bên cạnh, cô lạnh lùng nói:
- Lôi đi đâu rồi?
- Thủ lĩnh, phó thủ lĩnh Lôi có việc ra ngoài, anh ấy căn dặn, bất cứ chuyện gì đợi anh ấy về rồi nói sau.
Người trẻ tuổi cung kính đáp.
- Hừ, tổng bộ bị tập kích, bây giờ lòng người bất ổn, sao tổng bộ lại thiếu nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh ta…
Xuân Tuyết nói tới đây, sắc mặt thay đổi, chăm chú nhìn gã kia:
- Chẳng lẽ anh ta tự ý hành động?
- Tiểu thư, thuộc hạ cũng không biết!
- Không biết?
Một luồng khí rét lạnh đánh mạnh về phía đối phương:
- Trả lời lại một lần nữa!
Một luồng sát khí nồng đậm khiến người trẻ tuổi cảm nhận được rất rõ ràng, một khi y nói dối, Xuân Tuyết sẽ lập tức lấy cái mạng nhỏ của gã, mồ hôi chảy từ trên trán xuống.
- Nói!
- Phó thủ lĩnh Lôi mang theo đám tinh anh tới hẻm Đông Phương, mai phục quân của Hồ!
Người trẻ tuổi không kìm nổi mà thốt ra, sau khi nói xong, gã cảm thấy cả người được thả lỏng một chút, không khí chuyển động xung quanh cũng khá hơn.
Xuân Tuyết biến sắc, trở nên rất khó coi, Lôi không có mệnh lệnh của cô lại dám tự tiện hành động, hơn nữa còn điều động tất cả tinh anh trong thế lực xã hội đen ở phía nam.
Toàn bộ xã hội đen ngoài trừ Sở Phi Dương, Liễu Tùy Phong, người bị giao cho Thiên diện linh hồ trong truyền thuyết, ba đại thủ lĩnh của xã hội đen vẫn duy trì thế trung lập.
Nhưng Lôi lại tự tiện đi đối phó với Hồ, chẳng lẽ đầu gã bị úng nước rồi?
- Triệu tập toàn bộ những người còn lại, đi theo tôi!
Dựa vào trực giác của Xuân Tuyết, chuyện lần này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, hy vọng vẫn còn kịp.
Khi Xuân Tuyết dẫn đầu hơn hai trăm người tới bên ngoài hẻm Đông Phương, cô khẽ biến sắc:
- Lui lại!
- Thủ lĩnh….
Người phía sau có chút chần chờ.
- Lập tức lui lại!
Xuân Tuyết vừa mới dẫn người tới, bên kia hẻm Đông Phương có mười mấy xe của công an, cảnh sát cũng đỗ bên ngoài, rất nhiều người mặc y phục đặc thù, trong tay cầm súng tự động của đặc công, công an bắt đầu đi vào hẻm nhỏ.
- Nguy hiểm thật!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, hơn hai trăm người bên phía xã hội đen phía nam đều hít khí lạnh, nếu vừa rồi mà chậm một bước, thì hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Lập tức liên lạc với Lôi!
Mặc dù rất bất mãn với hành động của Lôi, nhưng vì tính mạng của hơn năm trăm tinh anh kia, Xuân Tuyết không thể không ra lệnh.
Mấy đứa đàn em bắt đầu bấm số… Mồ hôi từ từ chảy xuống
- Thủ lĩnh, không liên lạc được với phó thủ lĩnh Lôi.
Xuân Tuyết thở dài trong lòng, xem ra lần này đối phương đã có âm mưu hành động, chỉ sợ bên phía Hồ cũng không ngờ tới, lần này người ra quân lại là lực lượng công an luôn không can dự vào chuyện của xã hội đen.
Rốt cuộc là bang phái nào? Lại có khẩu vị lớn như vậy, liên tiếp muốn thâu tóm Hồ và Sở Thiên Hùng, hai thế lực xã hội đen hùng mạnh nhất ở phía nam, chẳng lẽ bọn chúng không sợ ăn một hơi sẽ nuốt không trôi, nghẹn chết sao?
Khi Xuân Tuyết ở bên này gọi điện thoại, Lôi ở bên kia cũng đang gọi điện thoại, gã nhận được tin từ nhân viên cao cấp trong Cục công an, mới dám đi đến bước này.
Bây giờ cái tên khốn kiếp đó không ngờ lại không nghe điện thoại…
- Thủ lĩnh, phía sau xuất hiện rất nhiều công an, chúng ta rốt cuộc phải làm thế nào?
Lôi hít sâu một hơi, gã hiểu được bây giờ là thời khắc mấu chốt nhất, cũng hiểu rằng, lần này đã bị người khác gài bẫy, nếu không phải tin tức giả truyền đến từ phía công an kia…
Gã dứt khoát cắn chặt răng nói:
- Dốc toàn lực xông lên, phải mở được một con đường.
Khi Lôi truyền lệnh xuống thì bên phía Hồ cũng hạ lệnh tương tự:
- Dốc toàn lực giết hết phía sau cho tao, tao không tin là lũ công an tôm tép bình thường có thể mạnh tới đó đâu.
Trong ánh mắt thủ hạ của Thiên diện hồ - Phong Hồ tràn đầy sát khí, một gã trẻ tuổi đứng bên cạnh y nghe thấy mệnh lệnh như vậy rất lo lắng:
- Không được, công an có chuẩn bị mà đến, chúng ta chỉ có thể xông lên phía trước.
- Phía sau.
Hứa Quyền không chút do dự phủ quyết.
Cục trưởng trấn thủ ở phía sau cùng lạnh lùng chú ý tới tình hình thay đổi, sau khi thấy vòng vây bắt đầu phân tán, gã lạnh nhạt nói:
- Ở phía đông bên phải hẻm mở một lỗ hổng.
- Cục trưởng!
Người trung niên biến sắc, gã hiểu được một khi mở một lỗ hổng, hành động lần này chẳng khác nào toi công, như vậy hành động gióng chống khua chiêng này đều uổng phí rồi, thân là tâm phúc, tất nhiên muốn nhắc nhở gã:
- Không phải ngài muốn…
- Đúng vậy, tôi đã đồng ý với Thường Nhạc, để những tinh anh trong công an đi tiêu diệt hai thế lực xã hội đen lớn ở hẻm Đông Phương….
Gã dừng lại một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị
- Tất cả đều làm theo lời Thường Nhạc, nhưng tôi không ngờ trong vòng vây lại có một lỗ hổng… Ha ha, sai sót của con người là không thể tránh khỏi!
Người công an trung niên mặc dù không rõ cục trưởng làm như vậy rốt cuộc là có ý gì, nhưng thấy cục trưởng đã quyết ý, gã cũng không thể không làm theo lệnh, để một lỗ hổng.
Vì thế trong hẻm Đông Phương xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.
Ở phía đông nam công an dường như chỉ làm màu, chỉ đơn thuần là bao vây với tốc độ như ốc sên, còn Lôi ở phía tây bắc lại tấn công với tốc độ cực kỳ nhanh.
Ngược lại, tốc độ của công an phía tây bắc cũng chậm như sên, nhưng bởi vì sau khi Phong Hồ hạ lệnh tấn công công an, khiến cho công an ở phía tây bắc không thể không dốc toàn lực chống cự.
Mà Phong Hồ phòng ngự ở phía sau, lại để cho Lôi tấn công rất nhanh, hơn nữa lần đầu thấy bên phải có một lỗ hổng, do đó thuận lợi rút lui khỏi hẻm Đông Phương.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Phong Hồ, phó thủ lĩnh và Bạch Hồ cùng nhận được tin tức có một lỗ hổng bên phải, bọn họ thoáng nhìn lẫn nhau, cùng hiểu ra.
Nhưng trước mắt, bởi vì công an đã đả thương mấy người, bọn chúng trong sự phẫn nộ đã thành công biến phòng ngự thành tấn công, nếu muốn giống như Lôi, rút lui từ lỗ hổng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
- Người anh em, mày rút trước đi, để tao cản cho.
Nhìn hỏa lực ngày càng mạnh, Phong Hồ nặng nề vỗ vai Bạch Hồ.
Bạch Hồ biến sắc
- Không được, mày là thủ lĩnh, mất mày thì toàn bộ bang phái ở Hàng Châu sẽ mất đi tâm phúc, nếu phải rút thì mày rút đi, để tao chặn cho.
- Mày chặn cái rắm ấy, thử nhìn cái người không được nổi hai lạng thịt của mày xem, có thể chống đỡ được mấy phút? Mau rút khỏi đây cho tao, đây là mệnh lệnh!
Phong Hồ dí mạnh súng lên đầu Bạch Hồ.
Thiếu Gia Phong Lưu Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa