Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thải Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 352: Thu Phục 6
Ông ta đột nhiên cảm thấy Thường Nhạc bây giờ khác với Thường Nhạc mà anh trai của ôngông ta miêu tả. Ông ta có một dự cảm, nếu chỉ dựa vào những người trước mắt này để đối phó với Thướng Nhạc, có thể sẽ phải trả cái giá rất đắt, nghĩ đến đây ông ta không khỏi mở miệng nói với Băng Tuyết khi cô ta sắp rời đi.
- Được, tôi hoàn toàn đồng ý! Cô gái trẻ yêu tiền như yêu mạng sống này căn bản không hề có bất kì sự đắn đo nào, chỉ trong một thời gian ngắn, ánh mắt đã lóe lên một thứ ánh sáng làm cảm động lòng người. Bóng dáng đã có chút như sự mê hoặc của quỉ hướng đến giết Thường Nhạc.
Sở Thiên Hạo thấy Băng Tuyết đã ra tay, ông ta cũng đồng thời tấn công lên, ông ta biết rằng chỉ dựa vào Băng Tuyết thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Thường Nhạc, mà mấy chục cao thủ hạng nhất ở bên cạnh cùng xông lên trợ giúp hai người tấn công.
Thường Nhạc không ngờ rằng lại bị kẻ khác cho vào chòng, nhưng nghĩ kĩ lại đây dù sao cũng thuộc địa bàn băng nhóm xã hội đen miền nam của Sở Thiên Hạo, đối phương có thể điều tra ra một cách rõ ràng tất cả cũng là chuyện đương nhiên!
- Nếu đã như vậy, thì nên cho chúng biết, nắm đấm của ai là cứng nhất! Nắm đấm của Thường Nhạc cũng đã cho ra, sức mạnh giống như sao băng vô cùng ngang tàng hung tàn hướng vào giết Băng Tuyết_người tấn công hắn đầu tiên.
- Ầm! Thân hình mảnh mai kiều diễm của Băng Tuyết dường như vô tình run lên 1 lát!
Thường Nhạc hít 1 hơi thật sâu, nén luồng hơi thở có phần hưng phấn trong lồng ngực xuống, nắm đấm từ tay phải phát ra ánh sáng kì lạ, lại một lần nữa không chút do dự mà dùng sức mạnh ngang tàng của mình để tiếp nắm đấm đã được Sở Thiên Hạo chuẩn bị từ lâu.
Sở Thiên Hạo buồn bực cất lên một tiếng rồi lùi về sau hai bước, nhưng Thường Nhạc tuyệt nhiên không có chút động tĩnh gì, bên cạnh đã có bốn người xông vào, chân của bọn chúng như những cây gậy sắt đã được tôi cứng vậy, đột nhiên nhằm vào đầu của Thường Nhạc mà đạp tới.
Đáng tiếc ngay giữa trên không, cơ thể của bốn người lại như diều bị đứt dây rơi xuống vậy.
- Cái gì! Sở Thiên Hạo nhìn bốn người chết trên mặt đất, sắc mặt có chút thay đổi, không ngờ cùng lúc Thường Nhạc vận dụng nắm đấm hắn lại còn có thời gian dùng đến phi đao. Thật không thể tin nổi!
Phi đao thật đáng sợ, lúc nãy ông ta lại không thể nắm chắc phương hướng chính xác.
- Các người tiếp tục tấn công đi! Kẻ yêu tiền Băng Tuyết thực chất không coi phi đao của Thường Nhạc ra gì, chỉ thấy tay của cô ta bỗng nhiên tạo thành trạng thái của một bông sen.
Những người bên cạnh dường như đang do dự, họ không dám đem mạng mình ra đánh cược. Vì bốn người lúc nãy xông lên đầu tiên chính là bốn người lợi hại nhất trong số hơn chục người bọn chúng, nhưng ngay cả quá trình phản ứng cơ bản đều không có mà đã chết. Nhưng Sở Thiên Hạo lại vừa dùng ánh mắt ra lệnh cho bọn chúng.
- Đao, phi đao!
Ngay lúc bốn trong số mười mấy người lao lên, phi đao lại lần nữa xuất hiện trong tay của Thường Nhạc, nhưng trong lúc Thường Nhạc đang định giải quyết bốn tên này, thì hắn bỗng thấy tay mình lành lạnh, đột nhiên không thể cử động được.
- Chuyện gì thế này? Trong đầu Thường Nhạc xuất hiện vừa xuất hiện mối nghi hoặc này, thì một cơn đau ghê gớm đã tấn công thân thể hắn, Thường Nhạc cảm thấy cơ thể mình như đang bay, loại cảm giác đó làm hắn rất không thoải mái.
- Băng hóa! Thường Nhạc đột nhiên nghĩ đến công phu của Băng Tuyết. Cô ta có 1 loại sức mạnh được gọi là Băng hóa, có thể làm cho cơ thể của người ta hoàn toàn bị đông cứng lại, hẳn nào hắn không cử động được, vậy mà hắn lại có thể bỏ qua một mắt xích quan trọng đến vậy.
Tuy nhiên thời gian để Thường Nhạc suy nghĩ không có là nhiều, ngay lúc cơ thể Thường Nhạc sắp ngã xuống, lại có 1 luồng sức mạnh rất lớn từ lưng truyền lên phần thân trên.
Sức va đập vô cùng mạnh tin rằng đối với người cao minh đi chăng nữa thì cũng không thể có nhiều sức lực mà phản kháng.
Thường Nhạc cảm thấy toàn thân như bị kim châm, đau đớn vô cùng. Nhưng trong lúc ngã mạnh xuống đất, trong cơ thể hắn lại có một nguồn sức mạnh lạ đột nhiên bộc phát.
Trong nháy mắt, cơ thể của hắn lại có thể tự phục hồi cơn đau lúc trước, hơn nữa sức mạnh lại còn tăng thêm.
- Được rồi, tôi đã làm xong việc nên làm, giờ thì nên trả tiền cho tôi rồi!
Băng Tuyết nhìn Thường Nhạc ở trước mắt bây giờ đã không thể động đậy, rồi quay sang nói với Sở Thiên Hạo.
Đáng tiếc lời của cô ta vừa nói ra, thì đột nhiên cảm thấy không đúng.
Sở Thiên Hạo vốn đứng cách cô ta khoảng 3m đột nhiên bắt đầu hành động, tốc độ rất nhanh, thoắt cái nắm đấm của ông ta đã hướng vào vùng bụng của Băng Tuyết một cách không thương tiếc.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, khoảng cách lại gần như vậy Băng Tuyết thật sự không có thời gian để phản ứng, chỉ thấy thân thể của cô ta như chiếc lá rụng vậy, bị đánh bật ra. - Tại sao? Tại sao lại làm như thế? Tuy hệ thống thần kinh bị đánh đến mức đâu đớn từng cơn nhưng Băng Tuyết vẫn cố nhịn cơn đau tột cùng, run rẩy hỏi lại.
- Bởi vì cháu trai của tôi cần máu của kẻ mạnh, vì vậy cô phải chết! Sở Thiên Hạo dùng ánh mắt không chút tình thương nhìn Băng Tuyết, thật sự, trước tình thân thì lương tâm sẽ nhỏ đi rất nhiều.
- Nếu tao không để cô ấy phải chết thì sao nào? Một giọng nói khiến Sở Thiên Hạo nghe xong rất bức bối lại phát ra ngay lúc này.
Người sống không đáng sợ, ít nhất có thể đánh chết hắn! Người chết cũng không đáng sợ, ít nhất hắn cũng không thể nói chuyện, nhưng người nửa sống nửa chết mới thật đáng sợ.
Cần phải biết rằng hắn đã cách cái chết không bao xa nữa, chỉ cần có ai đó đẩy nhẹ một cái là có thể về gặp tổ tiên rồi, nhưng có điều điểm đáng sợ chính là đây, nếu đẩy tốt thì một lát là thành công, nhưng nếu đẩy không tốt, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là đầu có thể phải di cư đến vùng khác rồi.
- Sao cơ, không tin tao có thể đứng lên được à? Thường Nhạc nửa đùa nửa thật nhìn Sở Thiên Hạo mà nói.
- Giết hắn đi! Nhìn ánh mắt giống như ánh mắt người chết của Thường Nhạc Sở Thiên Hạo không tự chủ được mà run lên, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ như phản ứng có điều kiện.
Dùng đạn, lần này bọn chúng không dám đến gần Thường Nhạc nữa, bọn chúng sợ phi đao của Thường Nhạc!
Thật ra ở những tình huống bình thường, bọn chúng đều kiêng kị dùng súng, điều này rất dễ tạo ra những phiền phức không đáng có, nhưng bây giờ đã không còn phải kiêng kị nữa rồi, nếu bọn chúng còn không dùng súng, tin rằng cái cơ hội để bọn chúng kiêng kị lần nữa cũng không còn.
Lúc Sở Thiên Hạo nhìn thấy hơn 10 viên đạn găm trên người Thường Nhạc ông ta đã cười, cười rất vui, giống như đã trúng giải thưởng lớn nào đó nhiều lần, nhưng ngay trong lúc nụ cười của ông ta còn chưa kịp hoàn toàn lan ra xa, thì nụ cười vui vẻ ấy đã bị gắn bê tông một cách tàn nhẫn ngay trên mặt Sở Thiên Hạo, sắc mặt ông ta trở nên nhợt nhạt.
Ông ta như dùng ánh nhìn quái vật để nhìn Thường Nhạc, trong ánh mắt chứa đầy thần sắc của sự nghi hoặc, chứa đầy sự kinh hoàng, chứa đầy sự kinh hãi tuyệt vọng. Nếu là Sở Thiên Hạo thì ông ta tin rằng mình có thể tránh được loạt đạn đó, nhưng tuyệt đối không thể dùng thân mình để đỡ loạt đạn đó.
- Hà hà, sợ gì vậy, tao mời chúng mày xơi phi đao mà, chúng mày cho tao ăn đạn, có đi có lại là chuyện dĩ nhiên mà. Thường Nhạc để lộ ra nụ cười đẹp tươi tắn tự nhiên, mà một thanh đao sáng ánh tuyết lại lần nữa xuất hiện trong tay hắn.
Lần này không có băng hóa của Băng Tuyết, vậy thì một phi đao thật sự trở thành một thanh đao giết người.
Thanh này khác với bốn thanh phi đao lúc trước, phi đao lần này lại có thể quay trở lại vị trí ban đầu, lưỡi đao cực kì sắc, chỉ cần khẽ lướt qua cũng có thể cắt yết đứt hầu của kẻ thứ nhất, tiếp đến cắt luôn yết hầu của kẻ thứ hai.
Ngay lúc đó, Sở Thiên Hạo đã không thể nhẫn nhịn nổi việc Thường Nhạc tàn sát bộ hạ của mình, tuy rằng ông ta không biết tại sao Thường Nhạc lại không sợ đạn, nhưng ông ta vẫn muốn tấn công.
Cái mà làm Sở Thiên Hạo tự hào nhất chính là tốc độ, nhưng lúc Sở Thiên Hạo vừa biến mất, Thường Nhạc đã đoán ra được phương hướng của ông ta, nắm đấm Thường Nhạc rất rắn chắc, cơ bản là không phải sợ bất kì sức mạnh nào.
Sở Thiên Hạo dường như cũng cảm nhận được sự biến hóa của Thường Nhạc, nắm đấm ban nãy của Thường Nhạc đột nhiên thu lại, mà chắn ở trước mặt ông ta lại chính là bả vai của Thường Nhạc..
- Thật là giảo hoạt! Ngay lúc Thường Nhạc tập trung tất cả sức mạnh trên vai, thì cơn đau dữ dội từ cánh tay truyền ra khắp cơ thể.
- Kim! Thật không ngờ trong ống tay áo của Sở Thiên Hạo lại giấu món đồ lợi hại hơn các vũ khí thông thường, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, kim vàng sẽ phát ra thứ ánh sáng lóa mắt, nhiều lần như muốn nuốt tất cả những thứ trong thiên hạ vậy.
Không ngờ rằng Thường Nhạc đến đạn cũng không thể làm cơ thể bị thương lại bị kim của Sở Thiên Hạo là xây sát nhỏ. Thường Nhạc không ngờ rằng đối phương là một cao thủ có tiếng mà lại dùng cách này, nếu như tay Sở Thiên Hạo trực tiếp cầm kim, thì Thường Nhạc tuyệt đối không thể dùng vai mà đỡ được.
- Fuck!
Thường Nhạc suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, cái tên chó này, đầu mũi kim vàng còn tẩm độc, thật quá bỉ ổi.
- Ha ha, sướng không?
Sở Thiên Hạo nhìn thấy bộ dạng biến sắc vô cùng thảm hại của Thường Nhạc ông ta liền lấy lại được tinh thần ngay.
- Sướng, rất sướng, chúng ta cùng nhau sướng một lần nhé! Trong lúc sắc mặt còn xanh xao, Thường Nhạc để lộ ra nụ cười có đôi chút gian tà. Một luồng sức mạnh như cả ngọn núi lớn nhanh chóng dâng lên trong cơ thể hắn, Thường Nhạc gầm lên một tiếng, người lao nhanh như mũi tên bị bắn đi căn bản không có chút chần chừ mà lao về phía Sở Thiên Hạo.
Mặt của Sở Thiên Hạo có chút biến sắc, ông ta khẽ lùi về sau hai bước, chuẩn bị đón hai chiêu có sức mạnh điên cuồng của Thường Nhạc, nhưng điều khiến ông ta vạn lần không nghĩ tới là Thường Nhạc lại đem sức lực tập trung lên trên chân.
Bịch!
Sở Thiên Hạo cảm thấy cơ thể như đang bay vậy, xương cốt khắp người dường như đều bị gãy rời, Sở Thiên Hạo lần đầu tiên có cảm giác hối hận.
Đối phương nếu đã dám xông vào tổng bộ, có lẽ nào lại là một cao thủ bình thường, đơn giản?
Cơ thể vừa chạm đất, Sở Thiên Hạo đã nhanh chóng lùi về phía sau.
Thường Nhạc dựa vào tâm lí kinh hãi sợ sệt của đối phương, vì vậy sự công kích của hắn hoàn toàn không để cho bản thân có khoảng không phòng ngự, điều này gọi là: tấn công là cách phòng ngự tốt nhất!
Băng Tuyết ở phía sau thần sắc có chút cổ quái nhìn cảnh tượng biến hóa ngay trước mặt, thân thủ của Thường Nhạc thậm chí rất biến thái, cô ta căn bản không thể hình dung nổi, chỉ là nói theo phản ứng bản năng mà thôi: - Anh ta vẫn là người sao?
Mười mấy cao thủ lần trước, bị Thường Nhạc đánh đến nỗi thân xác tả tơi, đâu còn có chút gì gọi là phong thái cao thủ nữa!
Thiếu Gia Phong Lưu Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa