Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thải Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 219: Anh Nhạc Đến Cõng Em Đây!
ô bé thiên sứ hếch cái mũi lên, ánh mắt ửng đỏ, sắc mặt tối sầm lại, loáng cái đã thấy khóc nấc lên.
- Tôi thèm vào!
Thường đại thiếu gia không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là nước mắt của phụ nữ, hắn vội vàng nói:
- Đừng khóc, đừng khóc, anh Thường Nhạc sẽ mua kẹo cho em ăn ngay.
Cô bé thiên sứ cười “xì” một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên nói:
- Cái đồ chết tiệt nhà anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi!
Thần thái của cô giống như đang làm nũng, hồn phách Thường Nhạc dường như đều bị câu dẫn rồi, hắn hưng phấn thầm thì:
- Cực phẩm, quả là cực phẩm, xem ra lần này mình đi Luân Đôn không có uổng phí!
Bước chân cô bé thiên sứ bỗng nhiên dừng lại.
- Làm gì vậy?
Thường Nhạc sửng sốt.
Cô bé thiên sứ nghịch ngợm trừng mắt nhìn, điềm nhiên nói:
- Nếu như chân tôi không muốn đi, anh ép buộc lôi kéo tôi, như vậy tốc độ của chúng ta sẽ chậm lại. Anh Kim Won sẽ có thời gian đuổi kịp chúng ta.
Thường Nhạc thần sắc cổ quái nhìn cô bé, trong cái đầu nhỏ này rốt cuộc là chứa bao nhiêu thứ? Không ngờ hai chân cô lại đột niên dính lại với nhau, kiên quyết không đi.
- Tiểu bảo bối, em không đi, anh Nhạc sẽ cõng em đi.
Cô bé thiên sứ còn chưa kịp phản ứng, thân hình nhỏ nhắn của cô đã bị Thường Nhạc vác lên vai, cái đầu nhỏ và ngực dựa vào một chỗ, mông bị bàn tay Thường Nhạc bóp chặt. Bộ ngực tiếp xúc với mặt của Thường Nhạc.
Thân thể mềm mại của cô bé khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên như quả hồng, cô thẹn thùng kêu lên:
- Thả tôi ra, mau thả tôi ra, anh không thả tôi ra, tôi sẽ cắn anh.
- Cắn đi, cố sức mà cắn!
Thường Nhạc lại lộ ra nụ cười vô lại, đã lâu rồi hắn chưa từng có cảm giác này, không chỉ là cảm thụ ở tay, mà còn là cảm nhận ở trong tâm hồn.
- A!
Thường Nhạc bắt đầu hưởng thụ cảm giác tốt đẹp. Bỗng nhiên hắn cảm giác được đau đớn, cô bé thiên sứ xinh đẹp lại dùng răng nanh sắc nhọn của mình cắn cổ hắn. Bởi vì sợ làm cô bị thương, nên hắn không dùng Hiên Viên chân khí để kháng cự.
Nhìn thấy bộ dạng nhe răng trợn mắt của Thường Nhạc, cô bé thiên sứ đắc ý mỉm cười, lực đạo trên miệng cũng bất giác giảm bớt.
Quang Minh và Thần đi phía sau Thường Nhạc cũng bất giác đi chậm lại.
- Em cắn tôi, tôi cũng cắn em.
Thường Nhạc tà ác cười, đầu hướng về phía trước cắn lên ngực cô bé một cái.
- A!
Thân hình cô bé thiên sứ lập tức mềm nhũn ra, cô buông cái miệng nhỏ nhắn ra, nước mắt lưng tròng nhìn Thường Nhạc.
Da đầu Thường Nhạc run lên một hồi, lập tức thả cô bé xuống đất,
- Đừng khóc, đừng khóc, ngoại trừ việc rời khỏi tôi, những chuyện khác tôi đều có thể thỏa mãn em.
Bỗng nhiên lúc đó Thường Nhạc dừng bước.
Hắn lạnh lùng nhìn xung quanh, cười tà ác nói:
- Anh bạn, mau xuất hiện đi, đừng lén lút như vậy!
- Anh Kim Won. Anh tới rồi!
Nghe thấy thế, cô bé thiên sứ lau nước mắt, hưng phấn nhìn xung quanh, vui vẻ kêu lên.
Tâm trạng của Thần và Quang Minh cùng trở nên căng thẳng, bọn họ không ngờ xung quanh đều có người, rõ ràng, đối phương ẩn nấp vô cùng quỷ dị, thậm chí thực lực còn hơn bọn họ.
- Nếu mày muốn giữ mạng thì tốt nhất nên thả tiểu thư Kim Hye ra.
Thanh âm trong trẻo vang lên trong không gian mơ hồ bất định.
Thường Nhạc khẽ cau mày, thanh âm của đối phương rất mơ hồ, căn bản không thể nắm bắt được hình dáng của đối phương, hắn thản nhiên cười nói:
- Thả Kim Hye nhà tao cũng được thôi, tuy nhiên mày nhất định phải đánh bại tao, bước qua xác tao trước đã.
- Hừ, tự mình tìm cái chết!
Trong chớp mắt, trong không trung lóe lên một luồng ánh sáng, mạnh mẽ hướng về phía Thường Nhạc.
Quang Minh theo bản năng tấn công, cố gắng tiếp nhận ánh sáng kia.
- Xoạt!
Luồng sáng kia vừa mới tiếp xúc với thân hình của Quang Minh, đã nhanh chóng bao chặt lấy người gã.
- Tia Chớp!
Thần sắc có chút biến đổi, Tia Chớp không khác gì ánh sáng kia, Tia Chớp vờn quanh thân thể của Quang Minh, điên cuồng chuyển động.
Đối với sự an nguy của Quang Minh, Thường Nhạc không hề lo lắng, sau khi tiến nhập vào trạng thái quỷ hút máu điên cuồng, thân thể của Quang Minh không khác gì bất tử, quả nhiên, sau khi Tia Chớp rời đi, quần áo trên người Quang Minh tơi tả, nhưng trên người lại không hề có chút thương tổn nào.
- Để tao ra tay!
Bị chơi tới chật vật như thế, Quang Minh rốt cuộc đã nổi giận, tay gã vặn cong lại, dòng khí quỷ dị bắt đầu xuất hiện xung quanh thân thể, Tia Chớp kia vẫn chưa rời đi.
Quang Minh trực tiếp bắt được Tia Chớp trong tay, kéo mạnh một cái, một bóng dáng mảnh khảnh lảo đảo ngã trên mặt đất.
Tia Chớp khiếp sợ nhìn gã đàn ông trước mắt, thân thể người bình thường lại có thể chịu đựng được hơn ngàn tia chớp, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Nhưng Quang Minh không cho Tia Chớp nhiều thời gian suy nghĩ, trong chớp mắt, thân ảnh Quang Minh mạnh mẽ lao thẳng tới.
Hai bàn tay Tia Chớp khẽ nắm lại, một tia chớp nữa lại hướng thẳng tới Quang Minh.
- Xoạt!
Thân thể Quang Minh khi gặp tia chớp đã nặng nề ngã trên mặt đất.
Thần đứng bên cạnh theo dõi cuộc chiến, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị nói:
- Quang Minh, đây không phải là đánh nhau với bọn lưu manh vô lại, phải động não một chút, để tao ra tay.
Vừa dứt lời, thân thể của Thần bắt đầu chuyển động, xem ra rất nhanh, nhưng cũng rất chậm, một loại chuyển động cong quỷ dị.
- Hừ, tự tìm cái chết!
Hai tay Tia Chớp khẽ vung lên, một tia chớp hiện ra trước mặt Thần.
- Cô gái, ngoại trừ ngực to ra, còn cần phải động não nhiều hơn.
Thần vừa dứt lời, Tia Chớp đã bị hắn bóp cổ, dựng thẳng người lên.
- Hư ảnh!
Thần sắc Tia Chớp thay đổi hoàn toàn.
Một người có được thân thể gần như bất tử, một cao thủ lại có thể tạo ra hư ảnh, như vậy chủ nhân của bọn họ là một nhân vật như thế nào?
Chân cô vô lực giãy dụa, hô hấp ngày càng khó khắn, tầm nhìn trước mắt ngày càng mơ hồ.
- Anh mau thả chị Tia Chớp ra.
Kim Hye lo lắng kêu lên.
Thường Nhạc thản nhiên cười nói:
- Thả cô ta đi!
Tia Chớp chỉ cảm thấy cổ được nới lỏng, hô hấp lập tức hồi phục, bầu không khí trong lành một lần nữa tiến vào trong cơ thể, cô mới giác được sinh mạng thật quý giá.
Đôi mắt Tia Chớp gắt gao nhìn chằm chằm Thường Nhạc, lạnh lùng nói:
- Anh muốn làm gì?
- Thả cô đi, nhân tiện cô chuyển lời tới đồng chí Kim Won. Nếu có thời gian tới Khải Đinh, nơi đó có thể được uống rượu mừng của Kim Hye!
Thần sắc Thường Nhạc lạnh nhạt nhìn Tia Chớp.
- Thường Nhạc, nếu anh đủ thông minh thì tốt nhất không nên động tới tiểu thư nhà chúng tôi. Nếu không anh sẽ phải hối hận.
Thân hình xoay tròn tại chỗ, vừa dứt lời, người đã biến mất.
- Uy hiếp tôi?
Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười châm chọc.
Tuy nhiên, hắn có hứng thú đối với cái gã Kim Won kia, cái gọi là dưới tướng mạnh không thể có binh yếu, có được nhân tài nguyện trung thành như Tia Chớp, như vậy bản thân Kim Won cũng là một người có sức hấp dẫn!
Bỗng nhiên lúc đó, trong đôi mắt tinh anh màu đen của hắn chợt lóe lên một tia sáng, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, ánh mắt nhanh như chớp nhìn sang bên cạnh:
- Ra mặt đi!
Một luồng khí hoang dã điên cuồng xông thẳng tới.
Thân ảnh kia hơi dừng lại, thân thể ẩn nấp không thể không xuất hiện, cũng không phải là gã không muốn tiếp tục ẩn nấp, mà là luồng khí vô cùng hoang dã này buộc gã phải xuất hiện!
Nếu không gã sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.
- Kỵ sĩ!
Thường Nhạc không ngờ đối phương lại là thành viên tổ chức dị nhân của nước Anh. Nhưng bất kể là ai, cũng không thể xoay chuyển được lực công kích nắm đấm của Thường Nhạc.
Khi Kỵ sĩ thật sự cảm thấy nguy hiểm, Thường Nhạc lại biến mất tại chỗ. Giống như kì tích bất ngờ vậy, hoàn toàn biến mất. Dựa vào một loại trực giác, tay gã khẽ biến đổi một chút, tung ra một nắm đấm với sức mạnh ngang tàng, chỉ trong chớp mắt cắt hư không thành vô số mảnh.
Cách thức mà Kỵ sĩ và Khải Đinh gặp phải giống nhau, nhưng sức mạnh lại căn bản không cùng một cấp độ.
Kỵ sĩ phát hiện công kích của Thường Nhạc, cảm giác của gã cho gã biết rất rõ ràng, nhưng mắt lại không nhìn thấy Thường Nhạc, gã cũng không hiểu vì sao lại không nhìn thấy Thường Nhạc.
Tuy nhiên nhiều lúc đôi mắt không hữu dụng như cảm giác, trong lòng hắn cũng công kích như vậy.
Nắm đấm có ở khắp mọi nơi, không chỗ nào không có nắm đấm, đó là nắm đấm của Thường Nhạc, có thể đạt tới trình độ đáng sợ này, tuyệt đối không phải năng lực của một cao thủ bình thường.
Gã tự hỏi không thể đạt tới trình độ này, nhưng quyền cước gã xuất ra căn bản không phải tùy ý thao túng, hoàn toàn là dựa vào trực giác, loại trực giác này là kinh nghiệm đã được tích lũy qua vô số cuộc chiến đấu, bất cứ thứ gì đều không thể thay thế được kinh nghiệm.
Đây cũng chính là chỗ đáng sợ của một cao thủ chân chính, trong mắt Thường Nhạc cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, không ngờ đối phương có thể chặn được một quyền trí mạng của hắn, không ngờ lại có thể cảm giác được vị trí nắm đấm của hắn!
Nắm đấm vô hình kia chứa đựng sức mạnh ngang tàng, loại lực đạo có thực, loại tốc độ linh hoạt kinh người này, quả thật khiến cho đối phương giật mình kinh hãi, nói:
- Sao mày lại có được chiêu thức của đội trưởng Kỵ sĩ Thần Thánh?
- Diêm Vương sẽ nói ày biết!
Nắm đấm điên cuồng của Thường Nhạc biến mất, nắm đấm của hắn và đối phương cũng không trực tiếp gặp nhau.
Hai người đều dùng nắm đấm giao chiến, hai bên đều lấy quyền cước là chính, nhưng đối phương từng trải qua sự cải tạo tiến hóa của Kỵ sĩ Anh quốc chính thống, còn Thường Nhạc cũng phục hồi lại quyền cước của Kỵ sĩ Thần Thánh.
Nhưng khí tức của hai người bọn họ đã sớm giao chiến trong hư không, đối phương kinh sợ, nhưng lại cảm thấy một luồng khí ngầm cuồn cuộn dâng lên, gã căn bản không kịp suy nghĩ, thân hình nhanh chóng nhảy lên không.
Một luồng khí rét lạnh không ngờ lại vọt nhanh tới từ bên cạnh, mang theo hàn ý, càng chứa đựng hơi thở của cái chết, hắn không ngờ rằng, một người hai nắm đấm cùng một lúc lại tung ra hai luồng sức mạnh khác nhau, đây quả thật là chuyện không thể tin được, ít nhất trong tưởng tượng của gã, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ có chuyện như vậy.
Trong lúc gấp gáp, gã quả thật tránh được một đòn công kích, nhưng gã không hề vì tránh được một đòn trí mạng mà cảm thấy hưng phấn, phía sau người gã còn một đòn công kích đáng sợ hơn.
Đòn công kích này giống như âm hồn, có mặt ở khắp nơi.
Cảm giác, dựa vào cảm giác của bản thân, trong lúc kinh hãi, gã nhắm mắt lại, dựa vào một loại trực giác mà bay vút lên không trung.
Thiếu Gia Phong Lưu Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa