To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thải Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 155: Trêu Chọc Gián Điệp.
hường Nhạc có sự phóng đãng không che dấu được, có sự bá đạo, phóng khoáng, cao cao tại thượng, sự cố chấp theo đuổi trong tình yêu... Tất cả những điều này đã hấp dẫn Tô Mị Nhi một cách sâu sắc.
Cô kinh ngạc phát hiện ra bản thân trước kia từng vô cùng chán ghét Thường Nhạc, sự hận thù này không ngờ cũng là một loại kí ức khắc cốt ghi tâm, một loại tình yêu được nảy sinh, một loại theo đuổi ngọt ngào.
Thường Nhạc đương nhiên không biết hình tượng của mình đã cắm rễ thật sâu trong lòng Tô Mị Nhi.
Sự biến hóa thần sắc của Tô Mị Nhi khiến Thường Nhạc bất giác xông tới, tay hắn nhẹ nhàng từ dưới lưng cô xuyên xuống, ngón tay tà ác vừa vặn đâm xuống phía trên vị trí thẳng tắp của cô.
Thân thể mềm mại của Tô Mị Nhi vô tình khẽ run lên, lại cảm giác này giống như một dòng điện chạy dọc cơ thể, kích thích từng tế bào.
- Thoải mái!
Thường Nhạc không ngờ Tô Mị Nhi chẳng những là báu vật trời xinh, hơn nữa lại đặc biệt nhạy cảm, loại phụ nữ này đối với đàn ông mà nói, quả thật là được trời ban ân.
Chẳng những là tuyệt thế dâm đãng trên giường, cho dù chỉ là vuốt ve bình thường, cũng có thể đạt tới trạng thái khoái cảm, nghĩ tới đây, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác.
Gặp được mỹ nữ cực phẩm nhạy cảm như vậy, nếu không tự mình thoải mái một phen, e rằng trời cũng không bỏ qua ình.
Cảm giác được lực đạo trên tay Thường Nhạc lớn dần, thân thể mềm mại của Tô Mị Nhi gần như hoàn toàn xụi lơ, tiếng rên rỉ kia hoàn toàn đốt lên dục vọng của Thường Nhạc.
Cái tay còn lại của Thường Nhạc không ngờ lại khéo lẽo vượt qua phía trước quần của Tô Mị Nhi, vươn tay chạm tới mép quần lót, có thể đạt được hiệu quả ngay cả ở trên đường đi như này. E rằng cũng chỉ có Thường Nhạc mới có thể nghĩ ra được.
Trên đường mặc dù không có người, nhưng dù sao cũng là trường học, nói không chừng giữa đường sẽ mọc ra một ai đó, giờ phút này, Tô Mị Nhi hoàn toàn say mê sự vuốt ve này.
Ngón tay Thường Nhạc xuyên qua viền tơ lụa của quần lót đến bên trong... Bỗng nhiên, Thường Nhạc tỏ ra cổ quái, hắn chậm rãi rút tay ra, chìa ra trước mặt Tô Mị Nhi.
Chất lỏng trong suốt óng ánh dưới ánh mặt trời, tỏa ra hào quang chói mắt, chỉ qua cái vuốt ve nho nhỏ này quả là cực phẩm. Xem ra lần này nhặt được bảo bối thật rồi.
Tô Mị Nhi mày ngài như vẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lúc đầu đã hoàn toản đỏ ửng lên. Cô chôn đầu vào trong lồng ngực Thường Nhạc, thẹn thùng nói:
- Anh xấu quá đi.
- Đàn ông không xấu phụ nữ không thương!
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi mà buột miệng thốt ra, nếu Thường đại thiếu gia là một đứa con ngoan, như vậy nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là một soái ca, e rằng cũng không thể có được nhiều mỹ nữ như vậy.
- Ông chủ sư phụ, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi.
Đúng vào lúc Thường Nhạc chuẩn bị tiến hành bước vĩ đại tiếp theo, thì tiếng cười như vịt đực của Cao Tiếu đột nhiên vang lên ở sau lưng.
Nếu điều kiện cho phép, hắn rất muốn bóp chết kẻ kia, khung cảnh đẹp đẽ như vậy, không khí mới mẻ như thế, không gian tinh khiết như thế. Gặp dịp ban ngày muốn phóng túng một chút, đều bị thằng kia phá hoại hết cả.
Nhìn thấy trong ánh mắt Thường Nhạc xuất hiện một tia căm tức, tâm tình Cao Tiếu trở nên căng thẳng. Gã cũng hiểu được mình vừa phá hỏng chuyện tốt của lão đại bèn vội vàng nói:
- Lão đại, tố chất... tố chất, chúng ta đề cao tố chất, quân tử dùng miệng không động tay chân.
Gã chưa nói hết lời đã cảm giác được sự đau đớn trên mông, cả người bị Thường Nhạc xuất quỷ nhập thần đá bay ra ngoài.
- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!
Thường Nhạc vô cùng khó chịu nhìn tên chết tiệt này.
- Sư phụ lão đại, ha ha... Tam Kiếm Khách kia có hai người đến Điểm G khiêu khích chúng ta.
Cao Tiếu trên mặt đầy ý cười, bò dậy khỏi mặt đất, hưng phấn nói.
- Tam Kiếm Khách!
Thường Nhạc rốt cuộc cười vui vẻ:
- Sở Phi Dương cuối cùng cũng không chịu nổi cô đơn, xem ra thiếu gia ta lần này phải thống nhất một thể vậy.
- Lão đại sư phụ, vậy bây giờ chúng ta có cần trực tiếp đem Sở Phi Dương cho...
Trên tay Cao Tiếu làm ra một động tác chém đầu, thần sắc gã vô cùng kích động, cho thấy gã đã chờ thời khắc này rất lâu rồi.
- Đi, chúng ta cùng đi xem.
Thường Nhạc lại không hề muốn lãng phí cơ hội đối phương chủ động tìm đến tận cửa, cái gọi là phải biết tận dụng tài nguyên, Thường đại thiếu gia của chúng ta vẫn nắm rõ điều này.
Vẫn luôn lẳng lặng đứng bên cạnh Thường Nhạc, Tô Mị Nhi chợt phát hiện, sự khác biệt căn bản giữa Mộ Dung Trường Thiên và Thường Nhạc chính là ở điểm này, hai người đều là những người tuổi trẻ tài cao.
Mộ Dung Trường Thiên làm việc dễ bị kích động, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm một mãnh tướng, còn Thường Nhạc là một kẻ kiêu ngạo khốn kiếp không hơn không kém, đắc tội với Mộ Dung Trường Thiên, có lẽ chỉ là chết.
Nhưng đắc tội với Thường Nhạc thì đến chết cũng không có cơ hội lựa chọn.
Cô ta thậm chí hoài nghi, cho dù là khuôn mặt tươi cười trước mắt, thì vẫn lợi hại hơn Mộ Dung Trường Thiên một chút.
Phòng học 403 giờ phút này đã ầm ĩ hết cả lên.
Ban đầu nơi này là một trong những nơi họp của Ngân Câu, nhưng bây giờ lại trở thành nơi hai thủ hạ đắc lực của Sở Phi Dương - là chỗ cho Tần Phong, La Vân và Điểm G tranh tài, bọn họ cho rằng cho dù Ngân Câu đã không còn tồn tại, như vậy phòng 403 tự nhiên sẽ trở thành của người đến trước. Điểm G đại khái có khoảng hơn 30 người, mà Tần Phong và La Vân cũng mang đến khoảng 30 người, thực lực tương đương, cho nên một khi đã ra tay, chưa ai nắm chắc phần thắng, hai bên dứt khoát tạm thời khẩu chiến, tiếng la hét, chửi bới tràn ngập không gian nhỏ hẹp.
- Con bà nó, im hết mồm cho tao!
Người nào đó vừa lên tiếng, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, đương nhiên, điều này chủ yếu là do tác dụng của việc tuyên truyền, vì để truyền bá hình tượng sáng chói của lão đại Điểm G, người nào đó đã phát tán một đống băng đĩa về việc giáo dục đàn em phải chấp hành mệnh lệnh của đại ca vô điều kiện.
Cho nên Thường Nhạc vừa mới mở miệng, bọn họ đều ngậm miệng theo phản xạ.
Đám người hai bên tự động tách thành một lối đi, mà Thường Nhạc tay ôm Tô Mị Nhi rất phóng khoáng bước tới vị trí trung tâm, đám người trong Điểm G ngó thử người trong lòng đại ca thì không ngờ lại là bạn gái của Mộ Dung Trường Thiên. Lão đại quả nhiên là lão đại, toàn đi những con đường không tầm thường.
Còn Tần Phong và La Vân lại kinh ngạc, đây gọi là người có tên, cây có tuổi. Tuy rằng bọn họ chỉ đến thăm dò thực lực của Thường Nhạc một chút nhưng nếu chẳng may Thường Nhạc lại theo hướng cực đoan thì người chịu khổ cuối cùng cũng chỉ là bọn họ.
- Tao đã sớm nói qua với chúng mày, hơn nữa còn hô hào, Điểm G chúng ta là một đội ngũ có tố chất, sao có thể giống như mấy đứa bán hàng rong chửi bới loạn xạ như thế này.
Đầu tiên Thường Nhạc khua môi múa mép chửi ấy thằng đàn em một trận.
Mấy tiểu đệ đó không ngờ lại được lão đại mắng, bọn họ lại phấn chấn tinh thần trở lại, biến Thường Nhạc đang khua môi múa mép kia trở thành một liều thuốc gây hưng phấn.
- Đi. Chúng ta nhường lại phòng học cho họ, phải có tinh thần khiêm nhường.
Thường Nhạc vung tay lên, lập tức mang theo đám anh em Điểm G ra ngoài, còn Cao Tiếu bên cạnh thì âm thầm buồn bực. Chẳng lẽ lão đại lại đột nhiên thay đổi tính tình?
Cẩn thận nghĩ một chút, nếu nói thật là như vậy thì Thường Nhạc cũng không còn là Thường Nhạc nữa rồi.
Thấy bóng lưng Thường Nhạc dần biến mất, Tần Phong và La Vân nhìn nhau một cái, cùng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lão đại lo lắng quá rồi, cho dù Thường Nhạc có dũng khí thì cũng không dám đồng thời gây chiến với hai tổ chức lớn và nổi bật trong học viện.
Vì đó quả thực là tự đào mộ phần ình.
- Lão Đại, hàng đến đây.
Đám người Thường Nhạc vừa mới ra tới bên ngoài, đã nhìn thấy hai người vội vã khiêng một thùng lớn tiến đến, bên trong có gậy sắt, chùy sắt, còn có cả... đạn khói.
- Đeo hết mặt nạ vào đi. Chúng ta là người văn minh, không cần làm những chuyện ấu trĩ như vậy.
Sau khi Thường Nhạc sai Cao Tiếu đi phát mặt nạ chống khói ọi người, vừa vung tay lên, hưng phấn gào lên:
- Xông lên!
Tần Phong và La Vân còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy xung quanh toàn là khói, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
- Bộp!
- Ôi chao, chân của tao!
- Á, tiểu đệ của tao!
- Khốn kiếp, thằng nào đâm vào lỗ đít tao!
- Mắt tao... mù rồi!
Gần như tất cả các loại âm thanh khác nhau cùng lúc vang lên trong phòng 403.
Đám người có chút đầu óc vội vã chạy tới cửa, không ngờ rằng cửa đã sớm bị khóa trái.
Thân thủ của Tần Phong cũng không tệ, nhưng lại là anh hùng không có đất dụng võ, trước mắt một màn sương khói mờ mờ, gã vừa mới vươn tay ra, đã bị gậy sắt đập ột cái, tiếp đó gậy sắt lại điên cuồng đập tới tấp vào cánh tay đầy kiêu ngạo của gã.
La Vân so với Tần Phong cũng không khá hơn là bao nhiêu, sở trường của gã là dùng chân để tấn công, giờ phút này đã bị đập tới mức còn thảm hại hơn người què.
Thường Nhạc ngồi trên bục giảng lặng yên ôm lấy Tô Mị Nhi, mỉm cười thưởng thức tất cả, thản nhiên nói:
- Thế nào, Mị Nhi có thích trò chơi như vậy hay không?
- Uhm, thật là một nơi kích thích người ta!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Mị Nhi kia lộ ra tia hưng phấn.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười cổ quái, có thể trở thành vật phẩm để mình cất giữ, không có chút đặc sắc nào thì sao được?
Sau khi màn sương khói tan hết, chỉ nghe thấy bên ngoài phòng 403 truyền đến thanh âm kinh ngạc của Thường Nhạc:
- Ai da, trong phòng này có bạn học bị thương, mấy anh em chúng ta mau phát huy tinh thần hiệp nghĩa một chút, mau đưa họ tới bệnh viện.
Đám người vừa mới cởi mặt nạ xuống, lau vết máu trên mặt, kiêu ngạo lao thẳng tới đám người đáng thương đang nằm lăn lộn trên mặt đất.
Đánh thì phải đánh cho thoải mái một chút, cứu thì phải cứu cho dứt khoát, đây là nguyên tắc làm người của Điểm G.
- Tao không cần đám người giả nhân giả nghĩa chúng mày cứu tao.
Tần Phong hoàn toàn bị hành vi vô sỉ của Thường Nhạc chọc giận, gã tự hào là một trợ thủ đắc lực, cho nên mới có thể cố sức đứng lên, hung tợn nhìn về phía Thường Nhạc.
- Ô hô, các anh em, có người lại dám khinh thường lão đại, chúng ta phải làm gì?
Cao Tiếu quẳng một thằng bị đánh đến tàn phế lên mặt đất, cánh tay vung lên hô lớn.
- Đánh chết nó đi!
- Chúng ta là người văn minh, tuyệt đối không được ra tay, nếu chúng mày thật sự không kìm chế được bản thân, thì dùng chân đi, đương nhiên, chỉ cần không dùng tay, bộ phận nào đều được... Nhớ kỹ... Đừng đánh chết... Phải giữ lại một hơi thở... Chúng ta không thể quá tuyệt tình... Chúng ta phải lấy đức thu phục lòng người...
Bên kia đánh nhau, Thường Nhạc ở bên này chỉ huy, đám người kia nghe thấy tiếng của lão đại, cả người như ăn phải Viagra, càng gắng sức đứng lên.
Nếu không phải Thường Nhạc có ý tốt nhắc nhở, chỉ sợ Tần Phong ngay cả xương cốt cũng đều bị bọn họ đập cho vỡ vụn rồi.
- Con bà nó, dù sao đánh một cũng là đánh, đánh hai cũng là đánh, thôi đi, đám người này đã xem chúng ta không vừa mắt, chúng ta cũng không khách khí nữa, coi như là luyện quyền cước đi, tiếp tục đánh.
Thiếu Gia Phong Lưu Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa