Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thải Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145: Song Phi Yến - Dạ Thải Hoa
au thả tôi ra!
Giọng Tô Mị Nhi mang vẻ tức giận, và cũng mang đôi chút sợ hãi.
Thường Nhạc căn bản không nói gì, một tay kiêng dè gì đặt lên trên mông cô lại còn hung hăng nhéo một phát.
Tô Mị Nhi đau đến chảy nước mắt, nhưng có một loại kích thích không rõ lan ra khắp toàn thân. Cô đột nhiên cảm thấy người con trai trước mắt rất có khí phách.
Cách đó không xa, trận quyết đấu của Big Ben và cô chó ngao Tây Tạng đã tiến đến hồi căng thẳng tột độ, đầu cô chó ngao Tây Tạng phát ra một âm thanh kinh thiên động địa.
Điều này làm cho Tô Mị Nhi đỏ mặt như trái hồng. Tuy rằng cô đang nhìn Thường Nhạc một cách tức giận nhưng lại làm cho người ta cảm giác đôi mắt cô thật đẹp, lại giống như đang dụ dỗ ai đó.
Thường Nhạc có chút không cầm cự nổi, người con gái này thực là cực phẩm à.
Đúng lúc này, một tiếng gào truyền đến.
Âm thanh này không phải do hai chú chó truyền đến cũng không phải do hai người phát ra.
Mà là: Mộ Dung Trường Thiên!
- Hai người đang làm cái gì vậy?
Mộ Dung Trường Thiên đột nhiên xuất hiện, gào ầm lên.
Tô Mị Nhi không biết lấy sức lực ở đâu ra, mạnh mẽ thoát khỏi sự trói buộc của Thường Nhạc, bổ nhào vào lòng Mộ Dung Trường Thiên, trong miệng nghẹn ngào nói:
- Huhu, Trường Thiên, tên lưu manh này bắt nạt em, anh phải phân xử cho em.
Mộ Dung Trường Thiên trên mặt vốn rất giận dữ hiện tại biến thành xanh xám lại, giọng nói u ám dị thường:
- Họ Thường kia, mày thật quá đáng rồi?
Trên mặt lộ ra nụ cười như có như không, Thường Nhạc chớp chớp mắt, chậm rãi nói:
- Quá đáng? Tôi chẳng qua là thấy cô ta sắp ngã nên đỡ cô ấy mà thôi. Vậy có gì là quá đáng chứ?
Nói tới đây Thường Nhạc lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, bất chợt trịnh trọng hỏi ngược lại:
- Lẽ nào mày không cảm thấy là một người kế tục xã hội chủ nghĩa có văn hóa có tố chất, giúp đỡ bạn học cùng trường là một việc hết sức bình thường sao?
Mộ Dung Trường Thiên ngẩn người ra, phỏng chừng đã muốn chết tâm, dở khóc dở cười quay sang hỏi Tô Mị Nhi:
- Có thật không?
- Đúng vậy, nhưng...
Tô Mị Nhi cũng bị Thường Nhạc làm cho bó tay, dưới ánh mắt tà ác của Thường Nhạc nói năng lộn xộn.
- Là cái gì, nói mau!
Từ ngữ khí có thể nghe ra Mộ Dung Trường Thiên như sắp muốn nổ tung lên.
- Là con chó của hắn ức hiếp Ti Ti, mới làm cho em bị kéo suýt nữa thì ngã.
Tô Mị Nhi nói đến Thường Nhạc mới phát hiện ánh mắt của Thường Nhạc lóe lên tia sắc lạnh như lưỡi dao. Vì thế cô bắt đầu suy nghĩ có nên hay không nói ra việc cô bị Thường Nhạc sờ mó.
- Như vậy à?
Khẩu khí của Mộ Dung Trường Thiên lạnh như băng.
- Ờ, ờ, chỉ như vậy à.
Tô Mị Nhi trong lòng run sợ nói.
Nghe đến đây Thường Nhạc lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Nhìn Thường Nhạc với ánh mắt lạnh như băng, trên người Mộ Dung Trường Thiên bỗng nhiên tỏa ra một ngọn lửa, lập tức như muốn phát nổ. Xung quanh bốn phía đều như bắt đầu rung chuyển.
Trong mắt thoáng hiện lên vẻ tàn khốc, Mộ Dung Trường Thiên dường như đã hạ quyết tâm chuyện gì đó, quyết định nhằm thẳng vào Thường Nhạc.
Với bộ dạng khủng bố đố, Thường Nhạc sẽ phải cầu phúc nhiều hay là hoàn toàn không thèm để ý?
Không ai biết rốt cuộc sẽ như thế nào, nhưng có một điểm có thể khẳng định, Thường Nhạc vẫn luôn chờ đợi một trò chơi thật kích thích, một trò chơi có thể làm cho hắn phải dốc toàn bộ sức lực.
Lẽ dĩ nhiên, kỳ thực đáp án rất nhanh được công bố.
Trên mặt Thường Nhạc là nụ cười tà mị, không có chút nào tỏ ra yếu kém mà nghênh đón ánh mắt ánh mắt như muốn giết người của Mộ Dung Trường Thiên.
Không khí vào thời khắc này như ngưng kết lại, thời gian cũng như ngừng trôi.
Hai ánh mắt phát ran những tia điện kịch liệt giao đấu nhau trong không gian.
Trên mặt mang ý cười, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Trường Thiên đang nóng chảy như nham thạch. Ánh mắt của hai người trong không trung kịch liệt giằng co. Dường như đều muốn tóe lên những đốm lửa. Mộ Dung Trường Thiên không hổ là Mộ Dung Trường Thiên, bằng ý chí mạnh mẽ, không lui bước đấu mắt với Thường Nhạc.
Đối với những kẻ chảnh như vậy, bạn học Thường liền “có qua có lại, mới toại lòng nhau”. Niệm thần chú, dường như đá vàng khẽ mở ra, dường như có một gợn sóng vô hình, theo ánh mắt hướng về phía Mộ Dung Trường Thiên.
Mộ Dung Trường Thiên khẽ trấn động, thân hình thoáng run rẩy 0.01 giây.
Bạn có thể tưởng tượng, tại giờ phút này giống như có một bánh pháo nổ bên tai, trong đầu Mộ Dung Trường Thiên cuồng vang những tiếng ong ong ong ong, nhưng gã vẫn chìn chằm chằm vào Thường Nhạc, dường như không có dấu hiệu yếu thế.
Thường Nhạc ngược lại lại không có hứng chơi đùa với tên thằng nhóc này nữa, cười hỏi:
- Còn việc gì nữa không? Nếu không còn việc gì tôi đi trước nhé!
Mộ Dung Trường Thiên nắm chặt tay kêu răng rắc, theo như tính cách của gã, sớm đã xông tới cùng giao đấu với Thường Nhạc. Nhưng nhớ tới lời dặn dò của Tư Đồ Lôi Minh, gã chợt do dự rồi rơi vào tình thế khó xử.
Trong lúc đang tự tranh đấu, sắc mặt Mộ Dung Trường Thiên bỗng nhẹ nhõm đi, cũng không nhìn Thường Nhạc nữa, kéo lấy tay Tô Mị Nhi nói:
- Chúng ta đi!
Tô Mị Nhi ngẩn người, hai người bọn họ không có đánh nhau, cô cảm thấy có chút khó tin, đồng thời cảm thấy có chút vui mừng, bản thân cô cũng không hiểu tại làm sao.
Thường Nhạc cũng ngẩn ra, nhìn bóng lưng rời đi của hai người. Hắn tự thì thào lẩm bẩm:
- Mahler Peter, đầu năm nay, ngay cả bò cũng học đòi thông minh, ông trời không có mắt a.
Vẫy gọi Big Ben đã hoàn thành xong việc, một người, một chó lại nhịp bước lẳng lơ càn quét bốn phía.
Không có cuốn tiểu thuyết nào, trong đấy lại viết ra lời phát ngôn của các quan lớn, vô số những ký giả của các tạp chí truyền thông lớn đều chụp hình linh tinh các loại. Hầu hết đều là nhân sĩ nội bộ trường sắp đặt, Các quan lớn đến đây, cũng chỉ làm khán giả.
Đối với nhóm trường học quý tộc chân chính, từ trước đến giờ không cần tuyên truyền, cũng từ trước đến giờ sẽ không bộc quang. Nhưng vẫn có rất nhiều người biết rằng nó có tồn tại.
Đơn cử ví dụ đơn giản, tuy rằng mọi người đều biết có tồn tại trường học quý tộc, nhưng thử hỏi có ai đã từng xem qua trên ti vi bản tin nói về trường học quý tộc.
Phải biết rằng, chúng ta thân ở tân Trung Quốc xã hội chủ nghĩa, coi trọng sự bình đẳng, kiểu phân hóa trường học thành hai loại rõ ràng như vậy, không phải sẽ là chuyện để người ta mổ xẻ sao?
Muốn đưa tin ra ngoài, phỏng chừng 800 triệu anh em nông dân sẽ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Được rồi, dừng lại ở đây thôi, còn viết nữa sẽ trái với lệnh cấm.
Tuy nhiên, có ít nhiều nhân sĩ ngoại giới tham gia, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của học viện Kiêu Tử vẫn vô cùng náo nhiệt, đồng thời có vô số người quay camera đang hoạt động. Đương nhiên số người này đều thuộc nhóm yêu thích điện ảnh của học viện, những hình ảnh được chụp ra đều được lưu giữ làm tài liệu của trường.
Đồng thời, trong số phụ huynh đến tham quan xem diễn xuất, có không ít nhân vật cấp cao. Tuy nhiên những người này đều rất khiêm tốn, bình thường sẽ ngồi tại những vị trí bí mật, nhưng phong thái phi phàm của bọn họ lại bán đứng bọn họ.
Trong số những người này, có ông nội của Lý Lăng Tiêu, là nhị đương gia của thành phố F. Có ông nội của Lâm Quai Quai, nhân vật lớn trong giới thương gia Lâm Chính Quốc, có bố của Sở Phi Dương, là một lão đại xã hội đen ở phương Nam.
Dĩ nhiên, những người này cũng không phải là quan trọng nhất.
Thực sự thì người quan trọng nhất chính người phụ nữ thanh lịch tao nhã, đội mũ lông đen trắng, quàng khăn, đeo kính, cô yên lặng ngồi trong thính phòng, không hề chớp mắt lấy một cái. Nếu như bỏ xuống tất cả đồ ngụy trang của cô, phỏng chừng tất cả các fan hâm mộ sẽ trở lên điên cuồng.
Bởi vì, cô chính là ảnh hậu Thạch Tán Y.
Lần này, Thạch Tán Y lặng lẽ đến đây, đến Thường Nhạc cũng không hay biết, có lẽ cô muốn mang đến cho Thường Nhạc một sự ngạc nhiên.
Điều làm cho Thạch Tán Y cảm thấy phiền muộn là vì cô căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Thường Lạc, tên nhóc này không phải là ngủ quên rồi đấy chứ?
Nếu như đúng là như vậy, quả thật là chuyện khiến nhân thần cộng phẫn.
Thời gian dần dần trôi, người chủ trì tiết mục thời trang Vũ Thì Tình cuối cùng cũng lên sân khấu, dưới ánh sáng chiếu rọi, cô càng trở lên rực sáng, người con gái này thật là một minh tinh trời sinh.
Sau lời mở đầu ngắn gọn, sâu sắc, Vũ Thì Tình bắt đầu giới thiệu chương trình:
- Tới đây, Lý Lăng Tiêu, Vũ Bối Sơn lớp 11 sẽ gửi tới mọi người vở kịch “Song phi yến”.
Trong tiếng nhạc Lý Lăng Tiêu và Vũ Bối Sơn cuối cùng cũng xuất hiện. Hai người vừa xuất hiện liền gây nên một trận cười. Nguyên nhân rất đơn giản, trên người Lý Lăng Tiêu mặc bộ đại hồng bào của nữ, mặt trang điểm đậm, ăn mặc diêm dúa, màu son môi thật làm cho người ta muốn thổ huyết, bím tóc đuôi sam lại càng.... Rõ ràng, gã đóng vai nữ, đây chính là kiểu tạo hình đại thế, không khác mấy so với nhân vật Lương Gia Huy trong vở “Đông thành tây tựu”.
Mà nhân vật Vũ Bối Sơn vừa nhìn thì thấy rõ là pê đê, không hề có khí phách nam nhi, nhưng lại dán ria mép sắm vai nam. Gã thâm tình dừng mắt nhìn em gái Lý Lăng Tiêu, đồng thời bắt đầu hát:
- Đẹp thiền quyên, ngàn năm khó gặp, lan xạ hương khí khiến tôi cực ngất ngây!
Lý Lăng Tiêu làm một tư thế thẹn thùng, nũng nịu hái hoa lan hát rằng:
- Chàng thật sự khen, thiếp không thiền. Hoa trong sương giá gì chàng tương kiến.
- Muội muội ngoan, hi vọng cùng ta gặp mặt. Sắc đẹp của nàng tuyệt thế như tiên.
- Sẽ không để người hào phóng?
- Đem hết sự tươi đẹp thu vào mắt.
- Sẽ không để người hào phóng?
- Ta tam đời có phúc mới gặp lại, sớm say mê cùng nàng tương khiên.
- Hai người tương khiên, đêm này nhảy tung tăng.
- Đôi ta tay trong tay nhảy tung tăng, Yêu càng bền....
Hát xong đoạn này, phần lớn người xem đều cười gập xuống. Biết được thân phận nhân vật của Lý Lăng Tiêu trong lòng càng thấy rùng mình. Kẻ đầu bò giống bạn học Lý lại bị Thường Nhạc ép buộc giả nữ hát Song phi yến. Những người khác càng khỏi cần nói, dường như bạn học Thường đang giết gà dọa khỉ, sau này xem ra không ai dám trêu trọc người Điểm G.
Kết thúc 1 khúc, Lý Lăng Tiêu thật muốn chết tâm, trong lòng nguyền rủa Thường Nhạc mấy trăm lần. Càng làm cho gã buồn bực chính là anh ta nhìn thấy nụ cười tán thưởng không rõ nội tình của ông nội, dường như là rất thích tiết mục này, điều này thật làm cho Lý Lăng Tiêu muốn tự sát.
Thiếu Gia Phong Lưu Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa