Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thải Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 136: Không Có Ý Tốt
hường Nhạc không có ý tốt cười, Tư Đồ San San dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.
Nụ cười của cô khiến cho Thường Nhạc giật mình, đây hình như là nụ cười độc quyền của hắn?
Bất luận hắn thích hay không, Tư Đồ San San tùy tay mua một đống ngọc cổ lớn, sau đó cười nói với Thường Nhạc:
- Nhóc, anh thanh toán đi.
Thường Nhạc bất đắc dĩ cười cười, chút tiền ấy hắn cũng không để vào mắt, vì thế đành cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ có điều, dưới cặp mắt kia hiện lên ánh sáng quỷ dị, ngày càng rét lạnh.
Khi hai người đi dạo trong một con hẻm nhỏ, ba tên côn đồ dáng vẻ lưu manh từ phía đối diện đi tới, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tư Đồ San San, nhất thời ngây ngẩn, liền lập tức dừng bước.
Tư Đồ San San nổi giận đùng đùng, liếc mắt một cái, hướng ba tên côn đồ quát lớn:
- Mấy thằng nhóc lưu manh kia, nhìn gì mà nhìn!
Mặt ba tên côn đồ lập tức biến sắc, sắc mặt u ám tiến lên nghênh đón.
Tư Đồ San San dí dỏm thè lưỡi, trốn sau lưng Thường Nhạc, đem những đồ vật đắt tiền mới mua ném trên mặt đất:
- Nhanh, xông lên bắt lấy bọn chúng!
Thường Nhạc lắc đầu nói:
- Đại tiểu thư, cô tại sao phải làm nhục bọn chúng? Côn đồ dù gì cũng là người, bọn chúng chẳng qua chỉ là nhìn cô lâu một chút, cô không cần phải khi dễ bọn họ.
Tư Đồ San San chống nạnh, cao giọng nói:
- Hừ, bảo anh xông lên thì anh lên đi. Hôm nay anh chọc cho tôi mất hứng, tôi rủa anh cả đời mất hứng.
Ngay tại thời điểm mấy tên côn đồ nổi giận đùng đùng xông lên, đầu ngõ đột nhiên xuất hiện một viên cảnh sát cao to.
Viên cảnh sát mới đầu giả bộ như không thấy, nhưng sau đó lại cảm thấy bộ dạng Thường Nhạc có phần quen thuộc. Lúc này anh ta một mạch chạy tới, hưng phấn hỏi:
- Anh có phải là chủ nhân của chú chó vô địch cuộc thi đấu chó Jenmuse Bond Nicholas Augustan Mahler Peter - Big Ben không? Tôi đã từng nhìn thấy anh!
Thường Nhạc giật mình:
- Đúng vậy, cảnh sát.
- Trời ạ, Thường tiên sinh, tôi là tín đồ trung thành của Big Ben, đúng là duyên phận…!
Viên cảnh sát cao to kích động nói.
Nói xong, anh ta xoay người nói với mấy tên côn đồ:
- Mẹ kiếp, mấy tên nhóc chúng mày mau biến ngay, bằng không tao sẽ không khách khí nữa.
Một gã côn đồ không phục nói:
- Là cô ta nhục mạ chúng tôi trước, chúng tôi chẳng qua chỉ nhìn cô ta một chút mà thôi!
- Đừng nói nhảm nữa, cút!
Viên cảnh sát lạnh lùng quát khiến mấy tên côn đồ lập tức cúp đuôi chạy trốn.
Thường Nhạc trong lòng quả thực có chút buồn bực, không ngờ rằng tại nơi này lại có thể gặp được người hâm mộ. Hơn nữa lại là người hâm mộ của Big Ben.
Viên cảnh sát lúc này mới tươi cười quay người lại, nhiệt tình nói:
- Chàng trai, có thể phiền Big Ben của ngài ký giùm tôi một chữ không? Tuy rằng việc một chú chó ký tên nghe có chút kỳ quái, nhưng mà tôi biết Big Ben có thể làm được điều này.
- Ồ, chúc mừng ngài, cảnh sát, vừa khéo tôi ở đây có một phần chữ ký.
Thường Nhạc cho tay vào túi lần tìm, rút ra một tờ giấy có nhiều nếp nhăn, đưa cho viên cảnh sát nói:
- Đây là chữ ký Big Ben mới ký ngày hôm qua. Vốn dĩ tôi muốn tặng ột vị khách quý. Nếu chúng ta đã có duyên gặp gỡ, vậy xin tặng ngài trước.
Viên cảnh sát không chút hoài nghi thật giả, nhìn vết răng lộn xộn, hưng phấn nói:
- Quá tuyệt! Con gái tôi nhất định sẽ vô cùng vui mừng!
Ai có thể nghĩ tới chữ ký của một chú chó bậc nhất thế giới, trong tương lai lại có thể bán với giá trên trời.
Viên cảnh sát nói xong cung kính đưa hai người Thường Nhạc đến đầu ngõ, nhìn theo hai người cho tới lúc rời khỏi.
Tư Đồ San San không ngừng cười trộm, tên bại hoại này quả nhiên trước mặt, sau lưng là hai bộ dáng hoàn toàn khác nhau, cũng may bản thân mình kịp thời nhận thức được bộ mặt thật của hắn.
- Hiện tại anh lại thiếu tôi một món nợ!
Cô chỉ vào mũi Thường Nhạc nói:
- Nếu tôi nói cho toàn bộ thế giới biết rằng, người nổi tiếng như anh lại chính là một kẻ khốn khiếp không từ bất kỳ thủ đoạn xấu xa nào, mọi việc nhất định sẽ rất thú vị. Hừ, nhanh giúp tôi nhặt lại quần áo và giầy đi, cún ngoan.
Thường Nhạc không nói một tiếng làm theo.
Việc tra tấn ngày hôm nay mới qua được một nửa, toàn bộ buổi chiều Tư Đồ San San đóng vai một tiểu thư được nuông chiều, làm tất cả những việc khiến người ta chán ghét. Tại nhà hàng cô nhục mạ nhân viên phục vụ; tại cửa hàng quần áo, cô giáng cho nhân viên bán hàng hai cái tát; đối với những người qua đường nhìn cô lâu một chút, cô phỉ nhổ; đi đường dẫm phải chân người khác cũng thành lý do để cô mắng mỏ; chạy xe đụng phải xe khác đỗ ở ven đường, cuối cùng trách nhiệm cô lại đổ cả lên đầu đối phương.
Mà tất cả những rắc rối này đều tới tay Thường Nhạc giải quyết.
Mãi đến chạng vạng bảy giờ tối, Thường Nhạc tâm lực tiều tuỵ mới cùng Tư Đồ San San lái xe về.
Dọc đường đi, Tư Đồ San San lại bắt đầu đua xe, đèn xanh đèn đỏ đối với cô nàng không là gì cả!
Tính mạng của người qua đường đối với cô nàng cũng không bằng con kiến.
Rất khó tưởng tượng, một cô gái xinh đẹp, cao quý như vậy lại không hề biết phân rõ phải trái.
- Có thể lái nhanh một chút hay không?
Thường Nhạc đột nhiên nói.
Tư Đồ San San sửng sốt, lúc trước Thường Nhạc còn hoài nghi hắn lái quá chậm. Chẳng qua là vẻ mặt của hắn không khỏi khơi dậy lòng háo thắng của cô, cũng không nghĩ nhiều, cô hừ lạnh một tiếng, nhấn mạnh ga, chiếc xe Ferrari màu đỏ tăng tốc thẳng tiến.
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi sao? Cô có thể nhanh hơn nữa được không?
Thường Nhạc lạnh lùng nhắc lại.
Tư Đồ San San đã tức giận tới cực điểm, mắng:
- Anh tinh tướng cái gì? Có bản lĩnh thì anh lái đi!
- Được, để tôi lái!
Thường Nhạc cười nói.
Tư Đồ San San thắng gấp xe, làm cho các xe phía sau tức giận không ngừng mắng chửi. Lúc này, cô mới hướng mặt về phía Thường Nhạc ngang ngược nói:
- Anh lái đi, tôi cũng muốn xem anh rốt cục có thể lái nhanh tới mức nào.
Hai người cùng đổi vị trí cho nhau, Tư Đồ San San còn chưa kịp thắt dây an toàn, Thường Nhạc đã đạp mạnh chân ga phóng đi. Tư Đồ San San kinh hô một tiếng, thiếu chút nữa bị văng ra ngoài.
Không thể không thừa nhận, dòng xe Ferrari mới này tuyệt đối không gì địch nổi, công suất 620 mã lực, sau khi khởi động, nháy mắt vận tốc có thể lên tới 200 km/h, khiến những chiếc xe phía sau không thể theo kịp.
Tư Đồ San San mới đầu là kinh ngạc sợ hãi, sau đó lập tức hưng phấn lên, đối với tài lái xe vượt hơn hẳn cô của Thường Nhạc, cô vẫn hi vọng có ngày được chứng kiến bản lĩnh thực sự của hắn. Lần này cuối cùng cũng có cơ hội!
Không hề thắt dây an toàn, cô nàng ngang ngược này lại hưng phấn hét chói tai, không ngừng thúc dục Thường Nhạc gia tăng tốc độ.
Nhưng là hơn 10 phút sau, Tư Đồ San San mới phát hiện có phần không thích hợp, Thường Nhạc không hề chạy về phía học viện mà đang chạy về phía ngoại ô thành phố J. Mắt thấy ô tô đã chạy ra khỏi thành phố, Tư Đồ San San bắt đầu sợ hãi, cả kinh kêu lên:
- Anh muốn đi đâu? Dừng xe. Khốn kiếp, tôi bảo anh dừng xe!
Thường Nhạc chỉ cười bí hiểm. Tốc độ xe hiện đã vượt quá 250, phóng như bay trên đường quốc lộ vùng ngoại thành.
Dọc đường đi, Thường Nhạc gặp xe vượt xe, người trên đường chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ nhanh như chớp phi qua. Nhiều lần, tử thần gần trong gang tấc, chỉ cần lơ là một chút, kết cục tuyệt đối là xe hủy nhân vong.
Tư Đồ San San bắt đầu cảm thấy choáng váng, nhức đầu hoa mắt, cũng không còn hưng phấn mà hét lên nữa. Trong lồng ngực truyền đến một cảm giác kích động muốn nôn mửa, đầu óc cô không tỉnh táo, cảm giác toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn.
Thường Nhạc lúc này mới nghiêng đầu sang mỉm cười:
- Đại tiểu thư, còn muốn lái nhanh thêm chút nữa hay không?
- Không, không cần nữa.
Tư Đồ San San hữu khí vô lực đáp lại.
- Ồ, vậy nhanh thêm chút nữa!
Thường Nhạc quả thực đã nói là làm, tăng nhanh tốc độ. Điều này khiến cho Tư Đồ San San phải thò đầu ra ngoài, bắt đầu nôn mửa.
Tư Đồ San San gần như sụp đổ, nôn sạch sẽ, vô cùng yếu ớt hướng Thường Nhạc nói:
- Dừng xe, không chơi, tôi không chơi nữa.
Thường Nhạc cười lạnh nói:
- Không phải cô thích chơi sao? Tiếp tục đi, đừng bỏ dở giữa chừng, giữ chút đạo đức nghề nghiệp có được hay không?
- Tôi không chơi nữa. Ô ô, tôi phải về nhà.
Cô nàng ngang ngược nói xong, không ngờ lại oà lên khóc.
Nhưng người nào đó giờ phút này không hề có chút ý nghĩ phải thương hoa tiếc ngọc, tiếp tục đạp mạnh chân ga.
- Đừng, mau dừng xe. Bằng không, anh trai tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!
- Nếu anh trai cô có bản lĩnh như vậy thì bảo gã tới tìm tôi, thiếu gia tôi sẽ chiếu cố gã!
Thường Nhạc nói xong, trên mặt thậm chí xuất hiện một loại khí phách của bậc quân vương.
Tư Đồ San San ngạc nhiên nhìn hắn, thanh âm ngày càng yếu ớt:
- Anh muốn thế nào mới có thể buông tha cho tôi? Cùng lắm tôi đưa di động cho anh, tôi không chơi nữa!
- Cầu xin tôi, có thành ý môt chút, có lẽ tôi sẽ bỏ qua cho cô.
Thường Nhạc đột nhiên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tư Đồ San San một cái tựa như đang nhìn một chú dê non sắp bị làm thịt.
- Được, tôi xin anh, cầu xin anh, thả tôi ra!
- Không được, không có thành ý!
- Vậy phải thế nào mới là có thành ý? Tôi không biết.
- Trước hết cởi quần áo của cô ra?
- A. Anh, họ Thường kia, anh trai tôi nhất định sẽ giết anh!
Trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng thuần khiết, Thường Nhạc nói:
- Ừ, đại tiểu thư, cô nên nhìn cho rõ tình hình hiện giờ. Trước khi anh trai cô tới giết tôi, tôi có thể gọi 100 tên đại hán tới làm việc với cô 10000000 lần! Cho nên, cô nghe lời hay là không nghe lời đây?
- Người nhà tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!
Tư Đồ San San nói tới đây, nước mắt không ngừng rơi.
- Ách. Có lẽ cô nên suy nghĩ một chút, là tôi sẽ sẽ không bỏ qua bọn họ, ha ha.
Thường Nhạc tùy ý nói, giống như đang nói tới một chuyện nhỏ cực kỳ vô vị.
- Anh...
Tư Đồ San San chán nản một hồi, đột nhiên trời đất quay cuồng, hôn mê bất tỉnh.
Thường Nhạc không hề bận tâm tới vấn đề này, ước chừng xe chạy được 20 km, ở ngã ba đột nhiên xuất hiện một chiếc xe Passat màu bạc. Một tên mặc âu phục đen từ phía đối diện đi tới.
Thường Nhạc từ từ dừng xe, đem Tư Đồ San San đang hôn mê bất tỉnh ném vào trong chiếc xe Passat, sau đó nói với tên mặc áo đen:
- Phía sau có mấy người bám đuôi, bị tôi bỏ rơi ít nhất 10km rồi, anh lái chiếc xe này chạy khỏi đây chừng 100km rồi bỏ xe đi tự mình thoát thân, ha ha, để cho bọn họ dùng GPS từ từ mà tìm người.
Tên áo đen cười dâm đãng, gật đầu, đeo găng tay, lái chiếc xe Ferrari của Tư Đồ San San trực tiếp chạy như bay về phía bên trái đại lộ.
Còn Thường Nhạc lại lái chiếc Passat chậm rãi đi về phía bên phải đường.
Thiếu Gia Phong Lưu Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa