Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thải Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Hấp Dẫn Sôi Máu
hời gian trôi qua từng phút từng giây, ánh tà dương phía chân trời cũng nhẹ nhàng lên trên đỉnh núi.
Ròng rã 40 chiếc xe đẩy, bên trên chất đầy đủ các chủng loại hàng hiệu quốc tế, 20 nhân viên hướng dẫn xem ra đã thấm mệt.
Ôn Nhu cuối cùng cũng dừng lại, thân thể mềm mại thành thục có chút đẹp hơn.
Chỉ có Thường Nhạc vẫn một người đứng nguyên tại một bên. Mắt dừng trên khuôn mặt vốn đang hồng hào giờ lại chuyển sang trắng nhợt của giai nhân. Trong lòng Thường Nhạc dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Ôn Nhu lúc trước trải qua sự hưng phấn cực độ, hiện tại xuất đến thời kỳ hòa hoãn, cả người thoạt nhìn có một sự mêt mỏi rã rời nói không ra.
- Còn muốn nữa không?
Thường Nhạc ở bên tai cô hỏi một câu.
Ôn Nhu khẽ lắc đầu, xem ra rất hoang mang.
- Đã cơn nghiện chưa?
Thường Nhạc lại hỏi một câu.
Ôn Nhu gật gật đầu, cũng không để ý đến người bên cạnh, mềm nhũn ngã vào lòng Thường Nhạc. Một hơi thở lờ mờ hạnh phúc dần tràn tới.
Thường Nhạc ôm người đẹp trong lòng, trong ánh mắt thoáng hiện lên tia quyết đoán, trên mặt nụ cười như có như không, nói với vị giám đốc đứng bên cạnh hắn:
- À, này … Phiền mấy người đem tất cả những sản phẩm còn nguyên đem trả về chỗ cũ, haha….
Giám đốc và nhóm hướng dẫn viên toàn thể kinh hãi, ngơ ngác nhìn Thường Nhạc. Vào giây sau họ mới hồi phục lại tinh thần, lập tức theo lời phân phó của Thường Nhạc đi làm, không dám làm trái.
Cùng lúc đó, Ôn Nhu cũng giật mình, bối rối nhìn Thường Nhạc. Trong lòng cô không cảm thấy ủy khuất cũng như bất mãn, cũng không có cảm giác bị lường gạt. Thực tế từ trước đến giờ những đồ cô từng mua, 80% bản thân cô cũng chưa từng dùng đến….. Ôn Nhu hiện tại chỉ là có chút ít mê hoặc, không hiểu nổi, tại sao Thường Nhạc lại làm như vậy.
Thường Nhạc nhạy bén nhận ra ánh mắt dò hỏi cua Ôn Nhu, cúi đầu cười nói:
- Haha, tiểu Nhu Nhu, cái cảm giác giả mua sắm kiểu “lấy độc trị độc” này như thế nào?
- Giả mua sắm?
Trong mắt Ôn Nhu hiện lên một chút tò mò.
- Đúng vậy, như vậy cũng giống như cai nghiện. Có trại cai nghiện dùng ma túy giả để thay thế a túy thật, ví dụ thuốc cai nghiện Methadone, có thể dùng thay thế cùng thu gọn thị trường ma túy, khiến cho người nghiện dần dần rời xa ma túy…
Thường Nhạc thao thao bất tuyệt, tinh thần rất bay cao.
Mở sòng bạc tối kỵ nhất là nghiện cờ bạc, buôn ma túy tối kỵ nhất là hít ma túy, Thường Nhạc biết rất rõ đạo lý này, cũng biết rõ làm thế nào để người ta cai nghiện. Cho nên nói một cách đơn giản là “Lợn mẹ mặc áo ngực, một bộ lại một bộ”.
Ôn Nhu dựa đầu vào ngực Thường Nhạc, nhắm mắt trầm tư.
Qua một lúc lâu, cô đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt dần dần sáng lên, gắt gao ôm láy cổ Thường Nhạc:
- Thật sự có hiệu quả nha, em vừa rồi nhìn thấy bao nhiêu đồ trước đây muốn mua, đột nhiên cảm thấy rất mệt, rất hoang mang, không biết mình rốt cuộc là muốn cái gì…..
Nói đến đây, Ôn Nhu đột nhiên nhón chân hôn Thường Nhạc một cái, cười duyên nói:
- Em trai Nhạc, cảm ơn.
- Vậy có thưởng hay không?
Rèn sắt khi còn nóng, đục nước béo cò, đây chính là một trong những tuyệt chiêu Thường Nhạc hay dùng.
Ôn Nhu đột nhiên xấu hổ, đỏ mặt, trong đôi mắt đẹp lưu chuyển làn thu thủy, cúi đầu nói:
- Anh nói thế nào thì như thế à….. dù sao thì người ta cái gì cũng cho ngươi rồi….
- Ồ, vậy hôm nay em mời anh ăn cơm nhé.
- Đơn giản vậy sao?
Ôn Nhu ngẩn người, ngơ ngác nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc lập tức phát huy diễn xuất, lộ ra một vẻ mặt ủy khuất lại bất đắc dĩ:
- Cái này còn gọi là đơn giản sao? Bác sĩ lớn à, sắp đến 7 giờ rồi, làm ơn cho anh nói lòi trong lòng, ngay cả cơm trưa anh còn chưa được ăn đây này….
- Hả?
Ôn Nhu ngạc nhiên kêu lên, đau lòng vuốt ve khuôn mặt của Thường Nhạc, đôi mắt đem toát ra một sự trìu mến, nhưng miệng lại sẵng giọng nói:
- Nhóc con, một chút cũng không biết tự chăm sóc bản thân, sinh hoạt thật không có quy luật….
Dứt lời, Ôn Nhu kéo tay Thường Nhạc, giống như giáo viên mầm non hòa nhã cười nói:
- Đi, chị đây mang em đi ăn cơm nhé!
Khi chiếc Mercedes-Benz S600 Guard Pullman hoàn toàn mới xuất hiện trước cửa tiệm “Nồi đất nhân gia”, rất nhiều người bị dọa giật mình. Tuy rằng rất nhiều người giầu thích tới thưởng thức hương vị của quán ăn này, nhưng người giàu có lái hẳn một chiếc Pullman, đứng đầu dòng Limousine này, thì cả thành phố C chỉ có 5 chiếc, kết quả tác động cực lớn đến thị giác.
Những người tinh mắt, sau khi nhìn thấy biển số xe sẽ lập tức lựa chọn rời đi, họ biết rằng, đây là đây là chiếc xe mà lão đại Tả Thủ của hội Huyết Thủ chuyên dùng.
Khi Thường Nhạc và Ôn Nhu xuống xe, càng gây lên một sự kinh hãi lớn, ánh mắt mọi người như bị đôi “kim đồng, ngọc nữ” thu hút. Có một số người biết Ôn Nhu, ánh mặt càng không khỏi ngạc nhiên, bác sĩ Ôn trước giờ luôn giữ thân như ngọc, sao lại cùng ở cùng một chỗ với tên nhóc này? Lẽ nào là em họ của cô? Ồ, nhất định là họ hàng thân thích của cô ta. Bác sĩ Ôn không phải là người tùy tiện như vậy!
Mặt Ôn Nhu đỏ lên, thấp giọng nói:
- Sao nhiều người thế, sớm biết như vậy sẽ không đưa anh đến chỗ này….
Thường Nhạc lại cảm thấy không có gì, rất nhạy cảm phát hiện rất nhiều tiểu đệ của tiểu đệ của tiểu đệ ở đây, tuyệt đối không sợ bọn chó săn chụp trộm. Do đó, Thường Nhạc cầm tay Ôn Nhu nghêng ngang đi vào.
“Nồi đất nhân gia”, tên như ý nghĩa, tất cả các đồ ăn trong tiệm đều dùng nồi đất. Đến cơm cũng dùng nồi đất để nấu, có một hương vị rất khác biệt, thơm ngát, đẹp ngang so với cơm Lam. Đây là nơi Ôn Nhu rất thích đến, cho nên hôm nay cô mới dẫn người trong lòng tới.
Rõ ràng, Thường Nhạc không ình là người ngoài, cũng không để ý bản thân đang mang Tây trang giả bộ người có văn hóa. Khi thức ăn mang lên thì liền ăn ngấu nghiến như hổ đói, nhìn Ôn Nhu kinh hãi liên tục, nhẹ giọng kêu hắn chậm lại:
- Ăn chậm chút ….
Đợi Thường Nhạc không thể ăn nổi nữa, Ôn Nhu trên mặt đầy hạnh phúc nói:
- Hôm nay vui thật, cả đời này, ngày vui nhất của em chính là ngày hôm nay….
- Đúng vậy, anh cũng rất vui…
Thường Nhạc gật gật đầu, nghĩ tới ngày mai phải quay về nhà nghĩ đến bàn tay thượng đế của Thạch Tản Y, trong lòng không khỏi đánh đột một cái.
- Em trai Nhạc…
Ôn Nhu thâm tình nhìn Thường Nhạc, muốn nói lại thôi, dường như rất ngượng ngùng.
- Làm sao vậy?
- Có thể…
Ôn Nhu xấu hổ cúi đầu, dưới sự cổ vũ của Thường Nhạc, chậm rãi nói:
- Vừa rồi thật đã nghiền, có thể… có thể đi lại một lần nữa không.
Sợ Thường Nhạc trách cô lòng tham không đáy, cô liền nói thêm:
- Chỉ là giả mua sắm thôi có được không, không cần phải mua thật, em muốn đi một lần cuối cùng, bệnh của tôi liền nhanh khỏi à…….
Thường Nhạc cười hiểu ý, nói:
- Tiểu Nhu Nhu, xem ra chúng ta rất tâm đầu ý hợp à, anh vốn muốn đưa em đi lần nữa.
- Oa, thật sao!
Ôn Nhu hưng phấn giống như một tiểu nữ sinh.
- Đúng vậy, nhưng lần này không mua quần áo và đồ trang điểm….
Thường Nhạc nói đến đây, liền bỏ lửng câu.
Ôn Nhu sốt ruột đứng lên, đi tới bên cạnh Thường Nhạc, kéo tay của hắn nói:
- Thế mua cái gì? Mau nói cho chị đây biết đi, không cho phép giả vờ thâm trầm!
- Haha, đương nhiên là mua đồ trang sức rồi.
Mỹ nữ ngoại trừ quần áo và đồ trang điểm ra, có lẽ thấy hứng thú nhất chính là đồ trang sức. Ôn Nhu suýt nữa thì nhảy dựng lên, kéo cánh tay của Thường Nhạc lôi ra ngoài. Xem ra bệnh cuồng mua sắm vẫn chưa trị khỏi.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng kêu thê thảm của Thường Nhạc:
- Này, chờ anh lau mồm trước đã được không?
….
“Châu quang bảo khí”, là cửa hàng châu báu nổi tiếng nhất toàn quốc cũng như thành phố S.
Ôn Nhu đến đây liền không rời được bước chân, nhẹ hỏi Thường Nhạc:
- Nơi đây cũng là do nhà anh mở sao?
Thường Nhạc cười nhạt, nhéo nhẹ chiếc mũi xinh xắn của Ôn Nhu nói:
- Không phải, nhà bạn của anh mở đấy. Vào trong tùy ý chọn, tên nhóc đó vẫn nợ anh ân tình. Lần này không hung hăng dọa một trận thì thật không phải với nhân dân, không phải với chính phủ.
Ôn Nhu vẫn là lương thiện hơn nhiều so với Thường Nhạc, thấp giọng nói:
- Đừng mà, như vậy không tốt, chúng ta chỉ là giả mua sắm thôi mà, nhìn ngắm là được rồi, sau đấy lại hoàn trả toàn bộ cho người ta.
Thường Nhạc cười khổ:
- Được rồi, hôm nay em là lãnh đạo, em nói là được rồi.
Lời còn chưa nói ra, Ôn Nhu đã kéo tay Thường Nhạc bay vào trong.
“Châu quang bảo khí” quả thực rất hoành tráng, ở đây đồ trang sức ít đến thương cảm, sản phẩm đa số là thượng phẩm Phỉ Thúy, trân châu, ngọc lục bảo, đá mắt mèo, hoa hồng tím, ngọc bích, ru-bi, kim cương, và điêu ngọc và các chế thành đẳng cấp tương đương, rực rỡ muôn màu, không chỉ làm cho Ôn Nhu hoa mắt mà ngay Thường Nhạc cũng thấy rối mắt.
Xem châu báu không giống như xem trang phục, thích thì mua. Châu báu cần từ từ đánh giá, từ từ thưởng thức, từ từ nghiên cứu. Cho nên Ôn Nhu xem rất cẩn thận, thái độ cũng không điên cuồng như trước.
Đương nhiên, đây chỉ là tương đối mà nói, so với những khách hàng khác trong cửa hàng, Ôn Nhu không nghi ngờ chính là kẻ điên cuồng nhất. Hai tiếng đồng hồ, Ôn Nhu đã chọn được trăm bộ trang sức. Trừ hai người Ôn Nhu và Thường Nhạc, những người khác trong cửa hàng đều bị làm cho kinh hãi.
Cho đến khi mặt Ôn Nhu hoàn toàn hết đỏ, sau khi toàn bộ trang sức trong cửa hàng cũng không còn cái gì mới hấp dẫn nữa, Thường Nhạc mới cười lôi cô đi vào quầy hàng.
Ôn Nhu hoàn toàn qua cơn nghiện, yếu ớt kéo tay Thường Nhạc, đầu nghiêng nghiêng về phía cô. Những bộ trang sức này có thuộc về mình nữa hay không đã không còn quan trọng nữa, cô chỉ muốn vào thời khắc này mà chìm đắm vào không muốn tỉnh lại.
Tay phải bị Ôn Nhu kéo, Thường Nhạc chỉ có thể dùng tay trái, chỉ một bộ trang sức làm cho người ta thèm chảy nước miếng, hoàn toàn không để ý nhân viên bán hàng khó chịu, miệng thao thao bất tuyệt nói:
- Làm ơn, tiểu thư, bộ này, không cần, bộ này, cũng không cần. Bộ kia, vẫn là không cần…..
Khoảng nửa tiếng đồng hồ, hơn 100 bộ trang sức liền bị Thường Nhạc bắn hết, nhân viên bán hàng kia cũng thực đã chết tâm, thầm nghĩ, hai người này không phải là cố ý đến quậy phá không nữa?
- Còn về bộ này a…
Lúc này ánh mắt Thường Nhạc đột nhiên dừng lại trên một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền này rất mỏng, nhìn như làm từ bạch kim. Hấp dẫn nhất chính là sợi dây chuyền này, sợi dây chuyền của cô không biết dùng đá quý gì tạo thành, hình trăng lưỡi liềm, ước chừng nhỏ bằng đầu ngón tay, không thể tin nổi. Bên trong hình trăng lưỡi liềm trong suốt, thậm chí còn có một chất lỏng mầu xanh lam giống như đang chuyển động, dưới sự biến đổi của ánh đèn khác nhau sẽ cho ra những màu sắc rực rỡ.
Nhân viên bán hàng mắt sáng lên, mồm miệng nhanh nhẹn giới thiệu:
- Đây là vật quý của cửa tiệm chúng tôi năm nay “Giọt lệ Chức Nữ” giá hội viên là 188 triệu!
- Được, tôi lấy!
Thường Nhạc nói ra mấy từ đơn giản, sau đó rút ra thẻ tín dụng của mình.
Lời vừa nói ra, nhân viên bán hàng kinh ngạc. Dưới tác động của chiếc thẻ hội viên bạch kim trọng lượng không nhẹ kia, thất thần nhìn Thường Nhạc, nhìn không ra tên thần giữ của hay bắt bẻ này là phóng khoáng như thế.
Ôn Nhu cũng giật mình, lắc tay của Thường Nhạc, kinh ngạc si ngốc không hiểu nhìn hắn. Thường Nhạc cười cười, hai tay đưa lên phía sau cổ Ôn Nhu, đeo sợi dây chuyền lên cổ Ôn Nhu.
Bên cạnh bỗng nhiên có người vỗ tay, rất là hâm mộ nhìn hai người, trong mắt đều là những hào quang chúc phúc.
Ôn Nhu ngây ngốc tại chỗ, bộ mặt duyên dáng co rút, một giọt lệ châu như pha lê bỗng nhiên lăn xuống, lao mạnh vào lòng Thường Nhạc, khóc không thành tiếng.
Thường Nhạc có chút bất đắc dĩ, chỉ ôm lấy người đẹp ở trong lòng. Trước con mặt hâm mộ, chúc phúc của mọi người, giống như chú rể trong những bộ phim tình cảm, ôm cô dâu vào trong xe cưới….
Sau khi lên xe, Ôn nhu vẫn khóc nức nở không thôi. Đến khi Thường Nhạc dừng lại xe ở một chỗ xa xa, đại mỹ nhân thành thục này mới ngừng khóc, chiếc miệng xinh xắn vẫn không ngừng khi dễ người khác, dùng ánh mất thâm tình mà kỳ quái nhìn sang một bên. Cô dịu dàng nhìn Thường Nhạc ngồi phía tay lái, dịu dàng nói:
- Để cho em lái xe, được không?
- …..
Thường Nhạc kinh ngạc liếc mắt nhìn Ôn Nhu một cái, không hiểu ra sao, nhưng hắn vẫn là dứt khoát gật đầu nói:
- Được.
Sau khi hai người đổi vị trí, Ôn Nhu điều khiển chiếc Mercedes Benz bay nhanh về phía trước.
Thường Nhạc đối với tốc độ này không lạ gì, chỉ là kinh ngạc nói:
- Tiểu Nhu Nhu, em làm sao vậy?
Nước mắt trên mặt Ôn Nhu đã khô hết, bất thình lình lộ ra một nụ cười nũng nịu mà thần bí:
- Đợi chút nữa sẽ nói với anh!
Thường Nhạc cũng không hỏi nữa, là một Playboy kiệt xuất, hắn hiểu rằng phải tôn trọng những cảm xúc của người đẹp. Nhưng không có nghĩa là hắn không tò mò, Ôn Nhu rốt cục muốn làm cái gì?
Đáp án rất nhanh liền có. Ôn Nhu lái xe đến phái dưới nơi làm việc của chính mình. Sau khi dừng xe, đột nhiên cười thẹn thùng, dáng vẻ phong hoa nguyệt đại, sau đó chỉ nghe thấy cô nhỏ giọng nói:
- Em trai Nhạc, bế em lên. Vào phòng làm việc của em….
Thường Nhạc vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng đã là yêu cầu của người đẹp, hắn đương nhiên không có lý do từ chối. Rất manly ôm lấy Ôn Nhu đi vào trong thang máy.
Sau khi Ôn Nhu tới văn phòng, đột nhiên ngồi lên chiếc ghế nằm kia. Thường Nhạc đã từng bức thiết muốn cùng cô phát sinh quan hệ trên chiếc giường đó.
Ôn Nhu vén làn váy lên, lộ ra bắp đùi mê người trắng như tuyết. Ôn Nhu e thẹn mà lại phong tình vạn chủng ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía Thường Nhạc, trong miệng phun ra những âm thanh như ma quỷ mê hoặc người ta phạm tội:
- Anh yêu, lại đây……
Giống như bị Thiên lôi đánh trúng, một người đàn ông phong cách như bạn học Thường cũng ngây ngốc tại chỗ. Tuy nhiên không hề bị chảy máu mũi, nhưng Thường Nhạc cũng cảm nhận thấy, toàn thân hắn đang sôi máu!
Thiếu Gia Phong Lưu Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa