If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Thải Hoa
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 484 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 598 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41: Cú Sút Cầu Môn Giết Người! 1
ãi đến sau khi trọng tài thổi còi ra hiệu dẫn bóng hữu hiệu, phần lớn mọi người mới hồi phục lại tinh thần, tất cả đều có cảm giác mơ hồ.
Tỷ số 3:3, hai đội lại trở về nơi xuất phát.
Âm thanh giác ngộ ủng hộ vang đến tận mây xanh, ngay cả rất nhiều học sinh lớp 11 ở trên khán đài cũng không kìm lòng được mà vỗ tay, các nữ sinh thì thét lên chói tai. Liên đội lớp 10 vốn bị buộc vào tuyệt cảnh nhiệt huyết sôi trào, tất cả đều chạy tới phía Thường Nhạc tỏ vẻ chúc mừng.
Hốc mắt Lâm Quai Quai hồng nhuận, cả người lâm vào tình trạng hoảng hốt.
Thường Nhạc không hề có các động tác mang tính chúc mừng, rất thân thiết và tự tin nói với toàn thể đội viên:
- Việc liên đội lớp 11 dẫn bóng dừng ở đây, bây giờ, buổi biểu diễn của chúng ta bắt đầu…
- Được!
Toàn bộ liên đội lớp 11 sĩ khí tăng vọt.
Cổ Tư Văn có chút xuất thần nhìn bóng lưng Thường Nhạc, vì sao câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của người này lại có thể điều động ý chí chiến đấu của toàn đội, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là phong độ đại tướng trời sinh?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Cổ Tư Văn, Thường nhạc quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười như có như không,
- Đừng nhìn nữa, lưng tôi không có hình mỹ nữ nha, cùng nhau cố gắng đi!
Cổ Tư Văn giật mình, vẻ mặt vẫn y như núi băng, khẽ gật đầu chạy về bên phải.
Không cần bất cứ sự sắp xếp nào, cầu thủ số 9 và số 11 có khả năng tấn công lui về phía sau dẫn đội phòng thủ, toàn bộ trận tuyến phòng ngự của liên đội lớp 10 thoạt nhìn vô cùng vững chắc. Chẳng qua là đội hình lại cực kỳ kỳ lạ, nhìn giống như 532, nhưng 2 kia lại là hai trung vệ, Thường Nhạc bên trái Cổ Tư Văn bên phải, toàn bộ phía trước không hề có người nào!
Hoàng Dật Nhiên cũng không phải tôm tép yếu ớt, liên đội lớp 11 thế công như nước, thoạt nhìn rất có điểm khí quán cầu vồng. Tiếc rằng Thiết Dũng Trận của liên đội lớp 10 khiến liên đội lớp 11 không công mà lui.
Lúc này hậu vệ số 4 của liên đội lớp 11 dẫn bóng trợ công, từ phía sau sân bóng chen vào, một trận gió đột nhiên truyền đến, một cái bóng đen đâm vào giết ra, trực tiếp đụng gã bay ra ngoài. Thường Nhạc cười đắc ý, cái này gọi là nhân quả báo ứng, áo trắng số 4 lúc trước cố ý xúc ngã Cổ Tư Văn, bây giờ ác giả ác báo, nằm trên mặt đất nhe răng nhếch miệng.
Trọng tài chính đang định thổi còi, Thường Nhạc đột nhiên đá chân, quả bóng rất nhanh bay ra. Bóng này nhìn có vẻ giống như truyền cho Cổ Tư Văn, nhưng mục tiêu thật sự lại là trọng tài chính, tốc độ và lực của quả bóng kia khủng bố đến kinh người, gần như không có bất kỳ trì hoãn gì đáng nói, trọng tài chính kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng lăn xuống đất, giống như một con tôm thước.
Từ khoảng cách xa như vậy dùng bóng đánh người, chỉ cần đương sự không thừa nhận là cố ý, thì nhiều lắm chỉ tính là đá sai chứ không tính phạm quy, không có bất kỳ người nào tỏ vẻ kháng nghị, toàn bộ khán giả trên khán đài ngược lại còn phát ra tiếng vỗ tay như sấm, còn có người điên cuồng hô to:
- Đá chết nó đi!
- Đúng, đá chết thằng trọng tài đểu cáng đó đi!
Huyết Hổ không kìm nổi nhếch miệng cười to:
- Thật con mẹ nó MAN, rất mẹ nó thô bạo, rất có hình tượng! Thiếu gia, tôi sùng bái cậu!
Lâm Quai Quai thì ngây ngốc nhìn thân ảnh màu đen in số 999 kia, nói không ra lời.
Khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là việc Thường Nhạc không ngờ chủ động chạy tới, rất có đạo đức nâng trọng tài chính lên, mọi người đều cho rằng hắn đang nói xin lỗi.
Trên thực tế, Thường Nhạc mang theo nụ cười tươi rói đến nâng trọng tài chính dậy, rất thuần khiết thiện lương cung kính nói một câu:
- Trọng tài chính tiên sinh tôn kính, đã ăn cơm chưa vậy? Vấn đề này không cần trả lời vội, trả lời vấn đề thứ hai của tôi trước. Nếu ngài dám tiếp tục thổi còi vớ vẩn, xin cho phép tôi tự ý ra chủ trương trói già trẻ nhà anh lại, có thể chứ?
Trọng tài nhìn vẻ mặt có thể làm học sinh tiêu chuẩn ba tốt của Thường Nhạc, tâm muốn chết đều đã có. Sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệnh, mồ hôi lạnh cả người chảy ròng ròng xuống, anh ta cũng không ngốc, vừa rồi cũng đã để ý đến kẻ ở bên ngoài sân độc lĩnh phong tao này, học sinh này nếu không có vài người đỡ lưng tuyệt đối không dám lớn lối như vậy.
Trận đấu cuối cùng có thể tiếp tục một cách công bằng, tiếng thán phục nhanh chóng vang vọng toàn bộ khán đài, chỉ thấy Thường Nhạc sau khi lấy được bóng, tốc độ không hề giảm dẫn bóng vọt tới trước, chỉ dựa vào tốc độ đáng sợ đó cũng đã vượt qua một gã trung vệ của đối phương, lúc này liên đội lớp 11 đã sớm đưa Thường Nhạc vào đối tượng cần phải đề phòng cẩn thận, ba gã áo trắng bọc đánh tới.
Thường Nhạc cười ha hả, khiêu chiến trọng tâm cơ thể, đột nhiên giảm tốc độ, trình diễn một màn gót chân liên tục va chạm bóng hoa lệ, khẽ nghiêng người về sau, lập tức biến thành đôi chân lách động giao nhau, chân trái rất tự nhiên phối hợp đong đưa với chân phải, đây chính là việc nhiều năm đạp xe đạp mà có được, loại động tác bình thường chỉ có ngôi sao bóng đá thi đấu mới dám trình diễn, Thường Nhạc lại không tốn sức thi triển ra. Quả bóng trước sau như một lăn lộn về phía trước, chỉ có hai chân của Thường Nhạc bao xung quanh quả bóng đang hoa lệ nghiêng lách.
Thường Nhạc giống như một nhà ảo thuật, bóng cùng người hoàn mỹ kết hợp một chỗ, khiến cho đội phòng thủ của đối phương trở nên mất tác dụng. Giờ phút này, Thường Nhạc giống như người thuyết minh cho nghệ thuật cổ điển, quả bóng cao su ở dưới chân hắn toát ra hơi thở của nghệ thuật, bước chân lay động của Thường Nhạc giống như một vũ công tango kiệt xuất, trào dâng mà động lòng người, thân hình thon dài có một loại tự nhiên phóng khoáng nói không nên lời, khiến tất cả người xem đều chìm đắm trong cảm giác tuyệt vời của thị giác.
Mọi người cho rằng Thường nhạc sẽ đơn độc trực tiếp đưa bóng vào khung thành, nhưng hắn không hề có dấu hiệu báo trước mà đột nhiên truyền bóng, quả bóng cao su vẽ lên một đường cong duyên dáng, bay về phía người mặc áo đen số 9. Đường bóng này truyền vô cùng đúng chỗ, thiếu niên số 9 có thể thoải mãi giữ bóng sút vào khung thành, nhưng gã lại không làm như vậy, có lẽ là hơi thở nghệ thuật trên người Thường Nhạc đã lây nhiễm vào gã, cho nên gã không muốn quá lãng phí cơ hội lần này.
Chỉ thấy áo đen số 9 nhảy lên thật cao, đầu hơi cọ vào, đánh đầu rất đẹp đem quả bóng cao su tà tà bay về phía Cổ Tư Văn đã lẻn vào vùng cấm. Lúc này, Cổ Tư Văn không như mọi người dự đoán sẽ dùng ngực đỡ bóng, mà nhảy lên ngửa ra phía sau, trình diễn một màn xoay ngược sút bóng… Khi hậu vệ của đối phương còn chưa kịp phản ứng, quả bóng đã bay vào góc chết khung thành.
Bóng vào rồi!
Chuyền bóng, đỡ bóng, sút gôn, hành văn liền mạch lưu loát, khoái cảm tuyệt đẹp đánh thẳng vào thị giác của mọi người, đây mới chính là sức hấp dẫn thật sự của môn thể thao bóng đá! Ba người vốn không quen biết phối hợp lưu loát không có chút kẽ hở, liếc nhìn nhau, tất cả đều không nói lời nào.
Tiếng khen ngợi che trời phủ đất lúc này mới mãnh liệt truyền đến, rất nhiều học sinh mê bóng đá không kìm nổi đứng dậy hoan hô hò hét.
Huấn luyện viên của đội bóng trường ở ngoài sân cảm thán vạn phận, hai đội này nếu kết hợp lại, lấy giải quán quân cuộc thi thanh thiếu niên cả người cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Đặc biệt là thiếu niên mặc áo đen số 999 kia, bất kể là kỹ thuật cá nhân hay năng lực nắm toàn cục trong tay, đều có thể nói là cấp đại sư, đủ để so sánh với các danh tướng cấp thế giới.
Thiếu Gia Phong Lưu Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa