The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 225 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:28:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56
ì trong sạch của ta, ta vẫn là muốn dùng mọi biện pháp để tìm hiểu. Sai Nhã Ca cầm mấy tờ ngân phiếu len lén đến cung Nhàn phi, tìm một cung nhân hỏi thăm một chút. Tiểu nha đầu này làm việc ngày càng tốt, chỉ một lát sau nàng liền trở lại, nhưng sắc mặt có chút ngại ngùng, nổi lên ửng đỏ bất thường.
Ta tha thiết mong chờ nhìn nàng, mong mỏi muốn biết chân tướng sự việc, chỉ thấy Nhã Ca ho nhẹ một tiếng, rồi sau đó thì thầm vào tai ta:
“Nương nương, ta tìm Hạnh Nhi trong cung Nhàn phi, sau khi đưa ngân phiếu cho nàng, nàng cũng nói không biết, bất quá nàng nói cho ta, thời điểm hoàng thượng cùng Nhàn phi đối diện, nàng mơ hồ nghe thấy Nhàn phi gọi tục danh của Hàn vương, còn nói là vì hắn mới vào cung, rồi sau đó liền nghe thấy tiếng ầm ĩ, chốc lát sau, hoàng thượng nổi giận đạp cửa đùng đùng đi ra.”
Nghe đến đó, thì mọi người cũng hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Trước mắt thoáng qua vẻ mặt xinh đẹp của Nhàn phi, còn có đôi mắt sâu không thấy đáy của Hàn vương. Có một ý niệm càng phát ra rõ rệt, thì ra, Nhàn phi lại là mật thám Hàn vương đưa vào trong cung sao?
Ta lại nhớ đến câu nói hôm qua của tiểu hoàng đế “Ta là thật lòng thích nàng.” “Nàng” kia chắc hẳn là Nhàn phi đi? Mà Nguyễn Chỉ cũng từng nói qua, nàng là bởi vì thấy tiểu hoàng đế đối với Nhàn phi săn sóc ôn nhu, cưng chiều như chân bảo, mới thích hoàng thượng, nhưng lại cưng chiều quá, nên biến thành sự tức giận ngày hôm nay?
Trong đầu đột nhiên hiện lên một loại hình ảnh. Ba năm trước, lúc Nhàn phi còn chưa vào cung, lứa tuổi dậy thì. Tài mạo song toàn, khi đó nàng ngưỡng mộ vương gia biểu ca oai vũ bất phàm của mình, mơ ước một ngày có thể gả cho hắn, làm một cặp uyên ương như hình với bóng. Nhưng chỉ trong một buổi sáng, cuộc đời nàng đổi ngã rẽ, nàng bị tiểu hoàng đế nhìn trúng, muốn nàng vào cung. Đây vốn là chuyện cực kỳ ân sủng, vậy mà đối với nàng lại là tai họa đột ngột.
Nàng tất nhiên là đi tìm biểu ca thanh mai trúc mã thương lượng, muốn hắn đi cầu hoàng thượng rồi sau đó đón nàng vào cửa. Nhưng...Khi nàng đến chỗ nam nhân kia, vì trong lòng hắn có chí lớn, hắn đã khuyên nhủ nàng. Tỷ như: mệnh hoàng thượng không thể trái, hắn cũng không có biện pháp gì.
Bỏ trốn? Đó là biện pháp không thực tế cỡ nào? Lúc này, hắn dùng mọi cách khuyên nhủ nàng, vì thiên thu đế nghiệp trong lòng hắn. Hắn khi đó, tất nhiên là kéo nàng vào trong lòng, ví dụ nói “Ngày nào đó, ta nếu làm hoàng thượng, ngươi nhất định sẽ là hoàng hậu.” hoặc là “Bây giờ ẩn núp thì cũng là vì hạnh phúc tương lai sau này của chúng ta.”
Nhàn phi sao? Xuất thân cao quý tất nhiên khác với thiên kim nhà nghèo, vừa có thể ngồi lên hậu vị tôn quý, cuối cùng lại có thể cùng với nam nhân mình yêu mến đến đầu bạc. Trong lòng thứ gọi là “dục vọng” rục rịch, nàng tất nhiên cũng đã hạ quyết tâm, tính toán kỹ càng.
Tiểu hoàng đế khi đó vẫn rất trẻ, thấy một nữ tử mình vừa gặp đã thương thuận theo ở bên cạnh mình, dĩ nhiên là muốn dùng mọi cách sủng ái. Sự ôn nhu kia tất nhiên không phải là giả. Nhưng sống chung đã lâu, đối với việc Nhàn phi ở trong cung giống như dây leo mở rộng nanh vuốt, coi như là người trì độn cũng sẽ rõ chứ?
Cung đấu khiến thiếu nữ xinh đẹp kia hoàn toàn thay đổi, mà tiểu hoàng đế tất nhiên cũng phát hiện, tâm của giai nhân căn bản cũng không giành ình. Mọi chuyện tối hôm qua, thật ra chỉ là thời cơ mà thôi. Nhàn phi nàng tất nhiên đã biết ta chính là Xuân Tiêu, cho nên mới trình diễn một màn giống như muốn tìm đến chỗ chết để vạch trần thân phận ta đi?
Toan tính của nàng, tất nhiên là gợi ọi người nhớ lại sự kiện Hàn vương cầu hôn, hắn đi cầu hôn một nữ tử thấp kém, chính là phụ nàng đã vì hắn hy sinh nhiều năm như vậy. Mà hôm nay nữ tử này lại được vào cung, không cần tốn sức đã có địa vị ngang bằng nàng. Nàng làm sao có thể chịu được? Ghen tị chắc chắn giống như cỏ dại sinh trưởng trong lòng nàng, nàng không thể không quan tâm, vì vậy liền muốn cùng ta cá chết lưới rách sao?
Nhưng là, nàng không nghĩ tới Qua Tử huynh đối với ta thế nào? Thêm nữa nàng căn bản sẽ không nghĩ ta hạ dược nàng. Mấu chốt cũng chính ở viên thuốc đó. Hành Cửu nói viên thuốc kia kêu “Thất ngữ” (Thất: mất)? Thất ngữ...Có phải là lúc động tình mất đi năng lực khống chế ngôn ngữ, đem người trước mặt thành người mình ngày nhớ đêm mong. Sau đó đem tất cả tư niệm cùng ủy khuất nói hết?
Thất ngữ, đôi mắt đẹp của Nhàn phi lưu chuyển, yêu thương thật sâu. Một khắc kia trong Nhan cung, dung nhan chiếu vào mắt nàng, đến tột cùng là hoàng đế, hay là người mấy năm nay làm nàng đau xót khổ sở?
Trong lòng kết luận, ta đột nhiên hiểu ra nàng thất sủng, hơn phân nửa nguyên nhân là do ta. Thật may là tiểu hoàng đế không nhất thời mất lí trí, xử chém gì đó. Nếu là một mạng người cứ như vậy chết trong tay ta, ta tất nhiên sẽ cảm thấy vạn phần bất an.
Sau khi hạ triều, ta lại từ cung nhân biết được một tin, Hàn vương tối hôm qua nhiễm phong hàn, bệnh nặng, cho nên hôm nay cũng chưa vào triều. Sau khi tiểu hoàng đế biết, một phen lo lắng quan tâm, rồi sau đó liền vung bút hạ thánh chỉ, “rất quan tâm” để Hàn vương trong phủ chữa bệnh, trong một tháng không cần vào triều. Được, cái này căn bản không phải là giam lỏng sao?
Lửa giận trong lòng tiểu hoàng đế tất nhiên là muốn phát tiết. Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, ta liền cảm thấy bực mình, liền muốn ra ngoài một chút, vừa tới tàng cây trước điện, liền nghe từng tiếng gầm nhẹ đằng sau: “Ngươi phía trước mau tránh ra! Mau tránh ra!”
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng chó sủa kịch liệt, hai bóng dáng một đỏ một trắng xông vào con chó kia. Sau khi ta phục hồi tinh thần mới phát hiện, hai người kia một trái một phải cầm tay ta chạy như điên, ta quay đầu nhìn, nương a, phía sau có một con chó lớn lông đen giống như chó săn!
Một đỏ một trắng cứ kéo ta chạy. Nhưng là hãm cha! Ngươi chạy kiểu gì vậy! Sao lại kéo ta chạy vòng quanh cây, như ngươi thì sớm muộn cũng bị con chó dữ kia đuổi kịp!
Mắt thấy con chó kia chỉ sau lưng ta một bước ngắn, một phát là có thể nhào lên cắn mông chúng ta, bóng dáng màu đỏ bên trái chợt dừng lại. Rồi sau đó nghe “Bủm” một tiếng, mùi hôi thối đánh tới, nguyên lai là nàng phóng thí vô cùng vang dội.
Con chó kia liền dừng lại thân thể bất động. Dùng lỗ mũi ngửi một cái, rồi sau đó nâng lên móng trước, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ, sau đó lùi lại mấy bước, nghiêng đầu, cứ thế chạy đi.
Rốt cục có thể nghỉ một chút. Ta nghiêng người dựa vào thân cây, cảm thấy cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Ngẩng đầu nhìn, một đỏ một trắng kéo ta chạy vừa rồi thì ra là hai cung nữ, giống như chó Nhật lè lưỡi thở mãnh liệt.
Chỉ chốc lát sau, tựa hồ đã bình tĩnh lại. Hai người bọn họ nhìn nhau một cái, chắp tay khom lưng trước mặt ta nói:
“Hiền phi nương nương, xin ngài nhận hai nô tỳ chúng ta ở trong cung ngày làm việc vặt đi.”
“Có chuyện gì xảy ra?” Ta nhíu mày hỏi.
Chỉ thấy cung nữ mặc y phục đỏ tiến lên phía trước nói:
“Nương nương, hai chúng ta là nha đầu làm việc vặt trong ngự thiện phòng, Tiểu Bạch cùng Tiểu Hồng. Nhưng Lý tổng quản ở ngự thiện phòng ngược đãi hạ nhân, không cho chúng ta ăn cơm. Hai người chúng ta nghe nói nương nương là người tốt, cho nên tìm tới đây nương tựa nương nương, xin nương nương chứa chấp chúng ta a!”
Tiểu Hồng kia nói xong liền ôm bắp đùi ta, bộ dáng khóc cha. Tiểu Bạch bên cạnh chớp chớp mắt, đoán chừng là muốn nặn ra hai giọt nước mắt cho hợp với tình hình, thế nhưng lại chỉ nặn ra gỉ mắt. Không còn cách nào, không thể làm gì ngoài mếu máo ủy khuất nói “Không cho ăn cơm thì thôi, lại muốn chúng ta đi cho chó ăn...”
Thật sự không cho ăn cơm sao? Ta dời tầm mắt, dừng ở bộ ngực cao vút của hai người. Chậc chậc, dáng người cùng mặt mũi lanh lợi, sao bộ ngực lại lớn như vậy? To giống như quả bí đao, cũng phải đến 36c ý chứ. Như vậy thì Tiểu Bạch cùng Tiểu Hồng này lừa ta sao, thức ăn ngự thiện phòng không phải quá bổ chứ!
Thấy ta vẫn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng. Thân thể Tiểu Hồng chợt run lên, nhảy dựng lên hai tay che trước ngực. Kết quả...Chỉ nghe một tiếng “bịch”, hình như có cái gì lăn xuống đất. Ngực bên trái của nàng cứ như vậy mà lõm xuống.
Ta ngước mắt, cố gắng nín cười, cúi người cầm lên khối bánh bao cứng dưới đất. Cười nói:
“Xem ra bếp ở ngự thiện phòng thật không tốt a...Thế nên các ngươi đi cũng không quên mang một khối bánh bao vừa lạnh vừa cứng làm lương khô để chống đói a.”
Tiểu Hồng trơ mặt cười gượng, ta đang định nói thêm. Lại nghe hai tiếng “bịch bịch”. Lúc này mới phát hiện cung nữ Tiểu Bạch sau lưng cũng rơi ra một khối bánh bao lớn, giờ phút này hai tay ôm ngực luống cuống nhìn ta. Phải, lại một người mất đi bánh bao lót ngực...Thì ra ở cổ đại cũng chỉ dùng bánh bao độn ngực sao?
Hơn nữa nhìn kỹ hai người kia, lại cảm thấy vô cùng quen mắt, rõ ràng ta đã gặp qua. Hai người kia nhìn một cái, đồng thời vứt bánh bao nhào tới, mỗi người kéo một tay ta nói “Nương nương a!”, “Xuân Tiêu a!”
Ta bị hai người này gọi đến ngây dại, nhìn bên trái, Tiểu Hồng kia đang hướng ngực ta liều mạng cọ, nhìn bên phải, Tiểu Bạch đầu đặt vào cổ ta bộ dáng nhu tình mật ý. Tiểu Hồng bên trái bĩu môi ủy khuất nói:
“Nương nương a, người xấu kia không quan tâm ta.”
Ta vừa định nói, liền bị Tiểu Bạch bên phải kéo, vô cùng ủy khuất nói “Xuân Tiêu, ngươi thật độc ác a! Ta tối hôm qua nói cảm động như vậy, ngươi liền đi không quay đầu lại...”
Thanh âm hai người này...Ta chợt vươn tay sờ ngực hai người, bằng phẳng! Quả nhiên a!! Hai người này, Tiểu Hồng là Lục thị lang, Tiểu Bạch là Qua Tử huynh a! Ta đột nhiên cảm thấy đau đầu. Nhìn bên trái rồi nhìn bên phải. Rồi sau đó lạnh lùng nói:
“Có chuyện gì xảy ra! Còn không mau nói cho ta!”
Chỉ thấy hai người đều run run. Rồi sau đó Vi Luật hồng y chu miệng anh đào nhỏ nói:
“Xuân Tiêu a, nương nương a, tên Đoạn Tu khốn khiếp kia không quan tâm ta! Hắn mấy ngày này cùng Nguyễn Dự quấn lấy một chỗ, tối hôm qua sai ta lấy nước rồi mắng ta! Ô ô ô, cho nên ta liền chạy, ta muốn trốn để sau này hắn không tìm được ta! Ta không cần hắn, ô ô ô.”
A...Một người nguyên lai là mâu thuẫn với Đoạn Tu, coi ta như nhà mẹ đẻ bỏ về...Ta lại nhíu mày nhìn về phía Qua Tử huynh, chỉ thấy hắn đột nhiên cười một cái, rồi sau đó lấy ra bọc nhỏ, lấy tay dùng sức vỗ vỗ nói:
“Xuân Tiêu, đây là tất cả bạc chúng ta kiếm lúc trước, đều ở trong này! Đủ để chúng ta cả đời không lo ăn mặc. Mấy ngày nữa đợi người nhà không đi tìm ta nữa, ta liền dẫn ngươi ra khỏi thành. Chúng ta tìm nơi non xanh nước biếc mua nhà. Có hứng thú liền buôn bán, sau đó sẽ sinh hai đứa bé. Ân, mấy ngày này ở trong cung của ngươi tránh là được.”
Ta nhìn Qua Tử huynh bên tay phải vẻ mặt mong đợi tiền đồ tốt đẹp. Lại nhìn cực phẩm tiểu thụ Lục thị lang đang lau nước mắt. Chỉ cảm thấy đau đầu, ý là mấy ngày này phải ở trong cung ta? Hãm cha, nếu như bị người khác phát hiện thì chính là nuôi nam sủng a! Mà ta thì không nhịn được ham muốn liền nuôi tận hai nam sủng?
Nhàn phi kia bởi vì bị phát hiện có tư tình với Hàn vương liền vào lãnh cung, ta không muốn đến phiên mình a. Mặc dù, theo thủ pháp dịch dung của Vi Luật người bình thường cũng không thể phát hiện. Nhưng là...Ta cúi đầu nhìn ngực hai bọn họ, chỉ thấy Vi Luật đột nhiên ôm cổ ta, rồi sau đó cả người dính vào ta nói:
“Nương nương, chỗ này không quan trọng, ta chỉ cần tìm hai cái bánh bao là được.”
Lại nghe Qua Tử huynh nói:
“Không cần phiền phức như vậy, Xuân Tiêu, hai khối bánh bao trên đất vẫn có thể tiếp tục dùng.”
Không nhìn được ngẩng đầu nhìn trời, ta vô cùng bình tĩnh nói:
“Không cần, tìm mấy quả đào đến đi.”
“Nhưng là...mùa này làm gì có đào...” Lục thị lang nói nho nhỏ.
Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi - Tiêu Bạch Luyện