Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 405: Chân Khả Nhân Hấp Dẫn!
Đây là gian phòng rất lớn, ba phòng ước chừng hai trăm thước vuông trái phải, trong phòng bố trí xa hoa, còn có cả quán bar. Theo như Chân Khả Nhân nói, trong nhà ngoại trừ nàng ra thì không có ai, cha mẹ nàng thực ra không có ở nhà, có lẽ vì vậy mà mỹ nữ cao ngạo này mới gọi mình đến đây.
-Chân Khả Nhân, gọi ta lên đây làm gì thế?
Phương Dật Thiên lười nhác ngồi trên ghế sô pha thuận miệng hỏi.
Chân Khả Nhân buồn cười nhìn hắn hừ lạnh một tiếng:
-Phương Dật Thiên ta cảnh cáo ngươi, ngươi cần phải tránh xa Tiểu Tuyết một chút, ngươi không được làm tổn thương nàng.
Nghe nói như thế Phương Dật Thiên đang uống chén nước trà suýt nữa phun ra, hắn cười khổ một tiếng nhìn về phía Chân Khả Nhân tỏ vẻ không hiểu:
-Chân Khả Nhân, ta là vệ sĩ của Tiểu Tuyết bảo vệ cho nàng còn không kịp, ta như thế nào lại làm tổn thương nàng?
-Ta, ta nói chính là phương diện khác có phải là ngươi trong lòng có ý đồ với Tiểu Tuyết
Chân Khả Nhân buồn cười nói.
-Ý đồ?
Phương Dật Thiên vuốt cái mũi cười khổ một tiếng:
-Cô nói ta đối với Tiểu Tuyết có ý đồ gì?
-Ngươi, ngươi còn không thừa nhận? Hừ, ngươi tối hôm qua không phải chạy tới rình coi Tiểu Tuyết tắm rửa sao? Đáng chết!
Chân Khả Nhân đầy lý lẽ hùng hồn nói.
Phương Dật Thiên giật mình, hắn cuối cùng hiểu được, Chân Khả Nhân vì chuyện hắn nói dối tối hôm qua mà canh cánh trong lòng, hắn cũng hiểu được Chân Khả Nhân hiển nhiên là vì nghe thấy hắn rình coi Tiểu Tuyết tắm rửa mà ghen.
-Chân Khả Nhân, em đang ghen?
Phương Dật Thiên cười cười, nhàn nhạt hỏi.
-Ta, ta ghen? Hừ, ngươi cho ngươi là ai, ta ghen cái gì? Buồn cười!
Tâm tư của Chân Khả Nhân bị Phương Dật Thiên trực tiếp vạch trần, khuôn mặt xinh đẹp có chút khẽ đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác.
Phương Dật Thiên trong lòng nổi lên một tia tìu mến, Chân Khả Nhân lúc này thật đúng là mê người, hắn ngồi xích lại gần Chân Khả Nhân, rồi vòng tay ra phía sau ôm lấy cái eo nhỏ dài của Chân Khả Nhân, ôn nhu nói:
-Thật sự không phải là đang ghen? Đã thế em cần gì để ý anh như vậy?
Thân hình Chân Khả Nhân khẽ run lên, bị Phương Dật Thiên ôm eo không nhịn được nhẹ nhàng vặn vẹo vài lần, nàng dãy dụa đẩy Phương Dật Thiên ra rồi lớn tiếng:
-Phương Dật Thiên ngươi làm tổn thương ta giờ lại còn muốn làm tổn thương Tiểu Tuyết nữa sao? Ngươi đáng giận, ngươi thật là đáng giận!
Nói xong, hai mắt của Chân Khả Nhân có chút đỏ lên, đúng là đã trở lên ươn ướt.
Phương Dật Thiên sắc mặt có chút ảm đạm, hắn thở sâu, nói:
-Chân Khả Nhân, anh không ngờ anh lại làm tổn thương em, em tuy bên ngoài lãnh đạm kiêu ngạo, nhưng anh biết đó cũng chỉ là một loại phương thức tự bảo vệ của em, có phải không?
Chân Khả Nhân kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, sau đó quay người sang chỗ khác không muốn để Phương Dật Thiên trông thấy nàng khóc.
Nàng nhớ bản thân bắt đầuđể ý tên hỗn đản này từ bao giờ? Tối hôm qua sau khi nghe tên hỗn đản này vô sỉ nói chạy lên lầu rình coi Tiểu Tuyết tắm rửa, nội tâm của nàng tuy không chua xót nhưng lại cảm thấy căm hận, giống như là Phương Dật Thiên phản bội nàng.
-Tiểu Tuyết là thân chủ của anh, em nói anh thế nào cũng được, nhưng anh tuyệt đối không làm chuyện tổn thương tới nàng. Khả Nhân, chuyện đêm đó thực sự anh rất có lỗi, em hận anh lắm sao?
Phương Dật Thiên thở dài lên tiếng.
Chân Khả Nhân không nói gì, thân thể mềm mại khẽ chấn động, cho tới bây giờ chính nàng cũng không rõ mình đối với Phương Dật Thiên là thích hay hận. Nhưng nàng cũng biết trong nội tâm nàng cũng không thể nào quên được Phương Dật Thiên, đúng là bắt đầu để ý tới hắn.
Nàng không muốn nghĩ như vậy, nhưng lại không khống chế được cảm giác trong lòng mình, rất mâu thuẫn, cũng rất bi thương. Phương Dật Thiên nhìn vào bóng dáng của Chân Khả Nhân, một cỗ thân ảnh lộ ra vẻ quật cường cùng nhu nhược có lẽ lúc này điều nàng cần nhất là một cái ôm ấm áp.
Hắn nhẹ nhàng duỗi tay ôm lấy Chân Khả Nhân vào trong lòng không chút để ý tới sự chống cự của nàng, đem thân thể của nàng ôm sát vào người mình, hắn liền thấy được khuôn mặt xinh đẹp tinh tế động lòng người, tràn ngập quyến rũ.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt của Chân Khả Nhân:
-Em có biết không, nam nhân lúc cảm thấy bất lực nhất là lúc nhìn thấy người con gái mình thương phải khóc vì mình mà không làm gì được, đừng khóc được không?
Chân Khả Nhân trong lòng run lên, cố gắng không bật khóc thành tiếng, giãy khỏi người hắn:
-Ngươi…ngươi buông ta ra, không cần ngươi thương hại, ta cũng không phải là nữ nhân của ngươi, ngươi buông ta ra, buông ta ra…
Giãy dụa một lúc, Phương Dật Thiên đột nhiên cúi người xuống hôn lên đôi môi gợi cảm đỏ tươi như cánh hoa hồng, hai cánh tay dùng lực như hai cái kìm sắt gắt gao ôm lấy nàng khiến nàng không thể động đậy, hắn hôn khi thì mềm nhẹ khi thì bá đạo, kích thích đôi môi của Chân Khả Nhân, không cho nàng phản kháng một chút nào.
-Không được…
Chân Khả Nhân không nhịn được kêu lên một tiếng yêu kiều, hai tay đang giãy dụa cũng chậm rãi ngừng lại, thân thể mềm mại cũng dần dần trở lên vô lực, hai mắt không kìm nổi nhắm lại, chỉ có điều trên đôi hàng lông mi thật dài dính đầy nước mắt.
Phương Dật Thiên vốn là dự định hôn Chân Khả Nhân an ủi vài cái, không ngờ cái hôn mãnh liệt này khiến khiến cho Chân Khả Nhân mềm nhũn cả người, vô hình chung gợi lên trong lòng hắn một ngọn lửa dục vọng mãnh liệt, cả người cũng khó mà giữ bình tĩnh.
Thình lình bị Phương Dật Thiên hôn một cái bá đạo như thế, Chân Khả Nhân tim đập rối loạn cả lên, trống ngực trong khoảnh khắc đã trở lên dồn dập, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng lên, trong nội tâm nàng đúng là không có chút phản cảm chán ghét đối với Phương Dật Thiên, lúc này nàng đang đắm chìm trong cảm giác của cái hôn nồng nhiệt.
Hơn nữa, khi được Phương Dật Thiên hôn nàng rõ ràng cảm giác khó chịu oán hận hắn trong lòng mình cũng từ từ từng chút một mà tiêu tán đi, giống một loại ủy khuất tìm được cảm giác an ủi ấm áp.
Bỗng nàng kêu lên một tiếng, đôi mắt tươi xinh mọng nước mở to, kinh ngạc mà oán hận nhìn vào Phương Dật Thiên. Vừa rồi hắn rất vô sỉ, thò tay vào trong y phục của nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã nắm lấy bộ ngực sữa của nàng nhẹ nhàng nắn bóp.
-Phương Dật Thiên! Ngươi, ngươi…
Chân Khả Nhân sắc mặt đỏ lên, mà lời nói của nàng còn chưa kịp nói hoàn toàn thì Phương Dật Thiên lại hôn lên đôi môi của nàng. Sau đó hắn ôm nàng lấy người mình đè nàng xuống dưới ghế sô pha.
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu