Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 399: Hãn Nữu Gọi Điện
Phương Dật Thiên lái chiếc Mercedes-Benz của hắn đưa Tiểu Đao đi ra khỏi biệt thự Tuyết hồ.
-Đại ca, ta thấy tối hôm qua đại ca vẫn còn rất khỏe. Sáng nay chị dâu sắc mặt đỏ bừng, tin chắc là do đại ca dũng mãnh, chút thương tích nhỏ này thật không tính là cái gì.
Tiểu Đao cười cười thâm ý.
-Con mẹ nó tiểu tử ngươi bỏ ngay cái ý niệm xấu xa đó đi, nói đi ngươi chuẩn bị đi chỗ nào?
Phương Dật Thiên cười mắng.
-Ngươi đưa ta ra phía trước nội thành, sau đó dừng lại là được. Ta có một người bạn, mở một câu lạc bộ đêm gần đó nên gọi ta đến giúp, ta đi xem sao.
Tiểu Đao nói.
- A? câu lạc bộ đêm? Đúng là một chỗ tốt để trải nghiệm cuộc sống.
Phương Dật Thiên cười cười.
-Đừng hiểu lầm, ta cũng chỉ là đến giúp mà thôi, cũng không phải là đi hưởng lạc.
Tiểu Đao trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên hắc hắc cười.
Lái xe vào nội thành một lúc rồi Tiểu Đao xuống xe, Phương Dật Thiên nói tối nay sẽ gặp lại, Tiểu Đao gật gật đầu. Phương Dật Thiên liền lái ô tô dự định đi về phía Lâm Gia. Luc này di động của hắn vang lên, hắn cầm lên thấy đúng là Bá Vương Hoa Quan Lâm gọi điện tới, hắn đành phải nhấc máy:
-Hãn hữu, không phải là nhớ ta đấy chứ? Sớm như vậy đã gọi điện thoại cho ta.
-Câm mồm! Ta nghĩ tới lợn cũng sẽ không nhớ ngươi! Đi tới chỗ này của ta, ta có việc tìm ngươi
Quan Lâm nói thẳng.
- A? Có chuyện gì không thể bàn luận trên điện thoại sao? Ta đến chỗ cô, không phải là muốn đưa ta vào miệng sói, ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu sao?
Phương Dật Thiên cười cười nói.
-Ngươi có tới hay không?
Quan Lâm lạnh lùng hỏi.
-Cô trước tiên là nói xem có chuyện gì xem đại gia ta có hứng thú hay không đã.
Phương Dật Thiên nói.
-Thứ nhất xe ta hỏng rồi, ngươi tới đón ta, thứ hai, tối hôm qua xảy ra chút chuyện, ta muốn hỏi ngươi một chút, sẵn tiện hỏi luôn về cao ốc Trung Hoàn.
Quan Lâm lạnh lùng nói. Phương Dật Thiên nghe xong lập tức giật mình, chuyện xảy ra ở cao ốc Trung Hoàn tối hôm qua Quan Lâm như thế nào lại biết?
-Thứ nhất, xe cô hỏng cô có thể thuê xe. Thứ hai cái gì là chuyện ở cao ốc Trung Hoàn ta không biết là việc gì, thứ lỗi không thể giúp!.
Phương Dật Thiên nói.
-Phương Dật Thiên ngươi đừng có giả bộ với ta, có người báo với cảnh sát, tối hôm qua các ngươi gây sự ở cao ốc Trung Hoàn đúng không?
Quan Lâm trực tiếp hỏi. Phương Dật Thiên giật mình, có người báo cho cảnh sát chẳng lẽ là Cửu Gia sau lưng muốn giở trò? Làm vậy với hắn không phải là không có chỗ tốt nào sao?
Phương Dật Thiên cau mày thở sâu, nhàn nhạt nói:
-Haizzz, ta là lương dân như thế nào lại đi gậy sự? Cô nói giỡn sao? Cho dù cô muốn trả thù chuyện quá khứ ta cũng không chấp, nhưng cô cũng không cần phải bày ra cái cớ như vậy chứ? Thôi thôi nể tình ta đi, ta đau khổ cầu xin cô bỏ qua chuyện quá khứ nhé.
Phương Dật Thiên nói xong liền cúp điện thoại, đảo tay lái hương tới tiểu khu nơi Quan Lâm sống phóng đến, hắn không lo ình mà lo lắng cho ông chủ Trương. Tối hôm qua mấy khẩu súng đều là do ông chủ Trương cung cấp. Việc này nếu bị tiết lộ cảnh sát sẽ tra ra được ông chủ Trương, như vậy sẽ làm cho ông chủ Trương bị liên lụy, hậu quả chính là cuộc sống bình thản của ông chủ Trương bị cắt ngang, hắn tuyệt đối không muốn chứng kiến hậu quả này.
Ông chủ Trương trượng nghĩa tương trợ, nếu như bởi vì hắn mà bị liên lụy, lại bị cảnh sát điều tra ra trước kia hắn từng buôn lậu súng đạn tại biên cảnh thì phiền toái sẽ lớn hơn nữa. Vì thế Phương Dật Thiên không thể không đi tìm Quan Lâm để xem cảnh sát đến tột cùng là nắm được tư liệu gì, vạn nhất sự việc nghiêm trọng hắn cũng kịp báo cho ông chủ Trương một tiếng.
Phương Dật Thiên trực tiếp lái xe vào chỗ tiểu khu Quan Lâm đang sống, dừng xe lại sau đó đi tới căn nhà của Quan Lâm. Một lần Quan Lâm say rượu được hắn đưa về tận nhà, vì thế hắn nhớ rất rõ vị trí nhà của Quan Lâm.
Hắn vừa gõ cửa rất nhanh cửa Phòng mở ra, Quan Lâm đứng ở trước cửa sắc mặt băng lãnh, nhìn hắn một cái:
-Vào đi.
Phương Dật Thiên cười cười rồi đi vào, nói:
-Có chuyện gì cũng không nên đến nhà cô nói chuyện chứ? Không biết là cô vì việc công hay là muốn mưu cầu tư lợi cái gì đối với ta. Nói cho cô biết ta đã có vợ rồi.
Lời nói còn chưa dứt, Quan Lâm đã vung tay xuất quyền đánh đến, Phương Dật Thiên vội vàng nghiêng người né tránh:
-Ối ối, chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút, quan đại cảnh sát ngàn vạn lần đừng để ý, kỳ thật cho dù là cô có muốn làm gì ta cũng không dám kháng cự đâu!
Quan Lâm hít sâu áp chế lửa giận đang sắp bạo phát, lạnh lùng hỏi:
-Phương Dật Thiên tối hôm qua đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Ngươi có phải là cùng với người của Cửu gia bên kia xung đột?
-Lời này do ai nói vậy, tối hôm ta uống rượu rồi ngủ say ở nhà!
Phương Dật Thiên lười biếng cười đáp.
Ba!
Quan Lâm xoay người từ trên bàn cầm lấy một đống ảnh chụp vứt xuống trước mặt Phương Dật Thiên nói
- Ngươi tự xem đi.
Phương Dật Thiên cầm lấy nhìn, không nhịn được thở dài, mấy cái này đều là chụp tại cao ốc Trung Hoàn, chỗ bãi đỗ xe ngầm hai tâng, trong đó có tấm còn chụp cảnh lúc cuối Tiểu Đao đưa Lâm Thiên Tuyết ra ngoài, còn có ông chủ Trương cùng Hầu Quân, mà hình ảnh hắn đi ra lúc cuối cùng cũng bị chụp.
Hắn giật mình hỏi:
-Mấy cái ảnh chụp này là từ đâu mà có?
-Là cảnh sát chúng ta theo dõi.
Quan Lâm ạnh lùng nói.
-Các người theo dõi?
Phương Dật Thiên giật mình.
-Cảnh sát chúng ta cũng chỉ là muốn giám sát hành động của Cửu gia, cao ốc Trung Hoàn là sản nghiệp trên danh nghĩa của Cửu gia, cảnh sát có lắp một camera bí mật theo dõi tại cao ốc Trung Hoàn, mấy cái ảnh này đều là do camera theo dõi chụp được, chẳng qua trước mắt chỉ có ta và Triệu cục trưởng biết chuyện này. Triệu cục trưởng dặn việc này không thể để ai biết được bởi vậy ta mới gọi ngươi đến đây hỏi cho rõ ràng.
Quan Lâm chậm rãi nói.
Phương Dật Thiên âm thầm thở phào thì ra là cảnh sát theo dõi, mà không phải là do người của Cửu gia bên kia báo cho cảnh sát. Nhiều ảnh chụp như vậy nghiêm trọng nhất là cái cuối cùng lúc hắn đi ra, trong tay còn cầm một khẩu súng, ông chủ Trương lái xe đến đón cũng bị chụp được.
Hắn thở sâu nhàn nhạt cười nói:
-Không phải chỉ là một đống ảnh chụp thôi sao, điều này có thể nói lên cái gì, cô làm sao chắc rằng cái trong tay ta có phải là súng thật hay không? Nó chỉ là hàng nhái, cũng không phải đồ chơi thật đâu.
-Hừ, còn dám chối? Lúc này mà ngươi còn không nói thật với ta? Nếu ngươi không nói, chỉ dựa vào số ảnh chụp này chúng ta cũng có thể đem ngươi và những người được chụp trong này về thẩm vấn. Dùng súng phi pháp chính là tội lớn.
Quan Lâm lạnh lùng nói.
-Cô không thể bằng mấy cái ảnh chụp này khẳng định ta dùng súng phi pháp được? Cô nói ta dùng súng đi gây sự, vậy có chuyện gì xảy ra sao? Cảnh sát tra ra ta dùng súng gây sự sao, bắn chết người sao, có chuyện đó xảy ra sao?
Phương Dật Thiên cười lạnh một tiếng.
Phương Dật Thiên tin tưởng chuyện tối hôm qua Cửu gia không tiết lộ ra bên ngoài, bởi vậy cảnh sát bên này đối với chuyện tối hôm qua nắm giữ tin tức phỏng chừng cũng không nhiều, gọi mình tới đây không phải là để giải thích chuyện phát sinh tối hôm qua hay sao.
-Ngươi…Phương Dật thiên, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút! Biết ta vì sao không ở cục cảnh sát thẩm vấn ngươi không? Hy vọng ngươi có thể tự mình hiểu lấy.
Quan Lâm không nhịn được nói.
-Đầu tiên cô nói ta dùng súng phi pháp, như vậy chứng cứ ta dùng súng cũng chính là cây súng này. Tiếp theo, tối hôm qua ta thừa nhận là có đi cao ốc Trung Hoàn nhưng là không phải dùng súng gây sự mà là đi cứu người.
Phương Dật Thiên nói.
-Cứu người?
Quan Lâm nhíu mày,chần chừ hỏi Phương Dật Thiên:
-Cứu ai? Tối hôm qua đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu